Qua giờ Ngọ, phố xá nhàn tản không ít, một chiếc xe ngựa vội vàng chạy ngang cuốn theo gió bụi, trên đường, một bên là hàng liễu tươi tốt, gió thổi lướt qua đong đưa cạnh bờ sông, một bên là trà phường nhỏ, Oánh Tú nhìn nước trà, cầm muỗng nhẹ nhàng rót vào ly.
Ngoài phòng truyền tới tiếng bánh xe, không bao lâu liền có tiếng đập cửa, Oánh Tú phân phó Thanh Bích tiếp đón, Tề Hạo Minh ngồi trên xe lăn xuất hiện. Trác Dạ đẩy y vào trong, Thanh Bích theo bản năng nhìn ra ngoài, đóng cửa lại.
"Thẩm tiểu thư thật có hứng thú." Tề Hạo Minh nhìn bài trí trong phòng một vòng, kinh thành thế mà lại có một trà phường u tĩnh như vậy, ngay cả cách trang trí tiểu viện bên ngoài cũng vô cùng có ý tứ.
"Đại lễ của Tề thiếu gia, Oánh Tú không nghĩ ra thứ gì đáp lễ, nghe nói Tề thiếu gia cũng là người thích trà, vì thế liền mời tới đây." Oánh Tú đẩy ly trà tới trước mặt Tề Minh Hạo, "Trà nghệ không tinh, chê cười."
Tề Hạo Minh nếm thử, tán dương: "Trà ngon." Nói rồi, y ngẩng đầu nhìn Oánh Tú, "Thẩm tiểu thư khiêm tốn, trà này nhất định không phải trà bình thường."
Oánh Tú mặc một bộ váy lụa thiển sắc, cổ tay áo thêu hoa lan thanh nhã tôn lên làn da trắng nõn, môi mỏng khẽ cong lên độ cung tuyệt đẹp, vành tai mang đôi hoa màu lam nhạt, vì ngọn gió bên ngoài thổi vào mà uyển chuyển đong đưa.
Đáy mắt Tề Hạo Minh hiện lên mạt kinh diễm, suýt nữa thất thần.
Oánh Tú một tay pha trà, trên cánh tay trắng nõn là trang sức vàng bạc giao nhau, trong đó có một đóa hoa nhỏ thủ công tinh xảo, cùng động tác của nàng thỉnh thoảng phát ra tiếng vang.
"Oánh Tú chỉ hiểu biết một chút mà thôi, so vói sư phó của Vạn An Tự thua kém rất xa." Gác trà cụ trong tay xuống, Oanh Tú nhận hộp gấm từ tay Thanh Bích đặt lên bàn, "Phần hậu lễ này Oánh Tú không thể nhận, mong Tề thiếu gia đừng khó xử Oánh Tú."
"Đồ đã đưa đi há có đạo lý lấy về, cũng không phải hậu lễ gì, chẳng qua là chút tâm ý của Tề mỗ." Tề Hạo Minh tay cầm ly trà, mắt cũng không nhìn hộp gấm kia.
"Vậy Oánh Tú càng không thể nhận." Oánh Tú đẩy hộp gấm về phía y, "Tấm lòng của Tề thiếu gia Oánh Tú xin nhận, chỉ là chúng ta không quen không biết, cả hai đều chưa thành hôn, vẫn là nên có chút kiêng kị."
"Ta và biểu ca nàng vốn quen biết, tặng nàng ít đồ sẽ không có ai nghị luận."
"Nếu ngài đưa cho Cẩn Trạch biểu ca, việc này đương nhiên bình thường, chỉ là cùng Oánh Tú lén lút tặng quà, chỉ sợ không ổn." Từ sau khi nhận phong thư kia Oánh Tú đã cảm thấy không đúng, đàn cổ coi như là lễ vật ngày đó nàng rơi xuống nước, nếu huân hương lúc sau là đáp lễ thì vòng tay này lại không có danh nghĩa gì để tặng. Một lần hai lần Oánh Tú có thể không để ý, nhưng nhiều lần như vậy không thể không suy nghĩ, thanh danh đối với nữ tử chưa gả quan trọng biết nhường nào, huống chi tình cảnh của nàng ở Thẩm phủ rất đặc biệt, chỉ cần phạm chút sai lầm là uổng phí đời này.
Tề Hạo Minh vẫn thong dong tươi cười sắc mặt rốt cuộc cũng có chút thay đổi, nàng quả nhiên không nhớ y là ai: "Nếu là biểu ca nàng tặng cho nàng thì sao?"
"Biểu ca cũng sẽ không vô duyên vô cớ tặng đồ cho Oánh Tú, dù sao cũng phải cố kỵ thân phận, cho nên Tề thiếu gia, thứ này, ngài nhận về đi."
Kiếp trước Oánh Tú và Tề Minh Hạo tiếp xúc không nhiều, trước khi thành hôn chưa từng gặp mặt, sau khi thành hôn rất ít tiếp xúc, lần này sống lại, chỉ một quyết định đi Kiều phủ đã thay đổi nhiều chuyện như vậy, giao thoa giữa hai người bỗng nhiên nhiều lên.
"Nàng thật sự không nhớ sao?" Qua nửa ngày, Tề Hạo Minh đột nhiên hỏi.
Oánh Tú khó hiểu nhìn y: "Nhớ cái gì?"
"Nàng thật sự không nhớ ta là ai sao?"
Oánh Tú lắc đầu, thấy y vẫn chấp nhất, không khỏi suy nghĩ lại: "Oánh Tú không rõ ý của Tề thiếu gia."
"Mười năm trước, một tiểu nam hài cùng bằng hữu tới nhà một quan viên bái tế thê tử vừa mất của ông ấy, sau linh đường, nó phát hiện một người." Ban đầu Tề Hạo Minh không muốn dùng đoạn ký ức nàng đã quên này kéo lại khoảng cách giữa họ, nhưng nếu cứ tiếp tục, chỉ sợ ấn tượng của Oánh Tú với y sẽ không tốt.
Oánh Tú bất giác nắm chặt ly trà, hồi ức trong đầu chợt lóe qua, thân thể nhịn không được mà run rẩy: "Gặp ai?"
"Nó gặp một tiểu cô nương mặc y phục màu hồng nhạt, tiểu cô nương kia chưa kịp thay tang phục, chỉ biết trốn ở góc bàn khóc, nói nương nàng không cần nàng nữa."
Giống như lời kể, đoạn ký ức ngắn đó hiện lên, nhất thời Oánh Tú không giữ lấy được, ẩn ẩn cảm thấy y đang nói chính mình, mà nàng đúng là từng trốn sau linh đường của mẫu thân, còn tiểu nam hài kia lại mơ mơ thật thật.
"Lúc đó bà ɖú vẫn luôn đi tìm nàng, chỉ là nàng đã trốn mất, sau đó tiểu nam hài đi tới an ủi, nàng liền ôm lấy nó khóc lóc rồi thϊế͙p͙ đi."
Oánh Tú hoài nghi nhìn y, đó là một cái ôm ấm áp, giống như bàn tay nhỏ bé cùng thanh âm non nớt kia không ngừng ở bên tai an ủi nàng, kéo nàng khỏi mặt đất lạnh lẽo, lúc đó, Oánh Tú cảm thấy thoải mái hơn nhiều, khóc một lúc liền ngủ, nhưng nam hài đó trông như thế nào, nàng thật sự không nhớ ra.
"Tề thiếu gia muốn nói điều gì?" Oánh Tú không phát hiện thanh âm của mình đã có chút lạnh lẽo.
Thấy nàng vẫn không nhớ ra, Tề Hạo Minh khó nén mất mát, ánh mắt ấm áp nhẹ nhàng ẩn ẩn một mạt thương cảm: "Ta chỉ là muốn nói, sau đó không phải tiểu nam hài kia lỡ hẹn, nó trở về đã chuẩn bị lễ vật cho nàng, nhưng đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nó rơi xuống hồ, lúc cứu lên hôn mê rất nhiều ngày, khỏe lại, nó liền muốn đi tìm nàng, lại phát hiện chân nó không còn cảm giác, không thể cử động."
Oánh Tú theo bản năng dời mắt xuống vài phần, Tề Hạo Minh khi còn nhỏ không cẩn thận rơi xuống hồ mới khiến hai chân tàn tật, y là muốn nói, y chính là tiểu nam hài kia sao?
"Chuyện xưa của Tề thiếu gia thật sự rất cảm động." Oánh Tú thu tay về, ngẩng đầu, duy trì nụ cười, "Nếu nàng biết nguyên nhân, nhất định sẽ thông cảm."
Tề Hạo Minh chỉ nhìn nàng, ánh mắt nóng rực: "Nàng sẽ thông cảm sao?"
Oánh Tú đột nhiên cảm thấy hít thở không thông, bất tri bất giác gật đầu, trong lòng muốn lập tức chạy trốn: "Tề thiếu gia, sắc trời không còn sớm, ta phải trở về, hộp gấm này ta thật sự không thể nhận, Tề thiếu gia ở lại tiếp tục thưởng trà đi." Dứt lời, nàng liền đứng dậy đi về hướng cửa.
Thanh Bích vừa mở cửa ra, phía sau liền truyền tới thanh âm của y: "Thật sự không nhớ ra sao?"
Bị ánh mắt nóng rực kia khóa chặt khiến nàng không dám quay đầu đối diện, Oánh Tú dừng bước, trầm giọng: "Không nhớ."
Tề Minh Hạo lẳng lặng nghe tiếng bước chân vội vàng rời đi, lúc này trà trong bình đã sôi trào, học theo bộ dáng của nàng, Tề Hạo Minh dùng muỗng chậm rãi đưa vào ly của mình, lại bảo Trác Dạ ngồi xuống: "Tới đây, cùng ta uống một ly."
Trác Dạ ngồi xuống uống cạn một ly, Tề Hạo Minh bật cười: "Trác Dạ, ngươi uống như vậy chính là giày xéo trà ngon."
"Trác Dạ là người thô kệch, nếu thiếu gia thích uống trà, thuộc hạ chạy theo mời Thẩ tiểu thư trở về."
Nhìn sắc mặt lạnh lùng của Trác Dạ mà nói những lời này, ngữ khí thậm chí bình đạm không chút biến hóa, Tề Hạo Minh nhịn không được mà cười lớn hơn: "Trác Dạ, ngươi bị dạy hư rồi!"
OoOoO
Oánh Tú vội vàng lên xe ngựa, ôm ngực thở hổn hển, người nọ vì sao khiến nàng cảm thấy nặng nề hơn Tề Hạo Thịnh vậy?
Thnh Bích giúp nàng lót hai tấm đệm phía sau, nhịn không được mà hỏi: "Tiểu thư, người không sao chứ?"
"Không sao, ta nằm một chút là được, cho xe ngựa đi chậm lại."
Oánh Tú nhắm mắt, trên trán mồ hôi dày đặc, Thanh Bích vội lấy khăn lau khô, lo lắng nhìn tiểu thư nhà mình, theo nàng lý giải, nếu một vị thiếu gia quan tâm, lại tặng đồ gửi thư như vậy, đó chính là yêu thích tiểu thư, nhưng việc lén lút trao nhận, nếu để kẻ khác biết, thanh danh của người trong cuộc sẽ bị hủy, huống chi Tề Nhị thiếu gia đó còn đi lại không tiện
Về tới Thẩm phú, Oánh Tú nằm trên giường trái phải lo nghĩ tới không ngủ được, nàng kêu Thanh Bích gọi Nghiêm ma ma tới. Kéo Nghiêm ma ma tới bên mép giường, nàng làm nũng nhào vào lòng bà, gọi một tiếng: "Vú nuôi."
Nghiêm ma ma vuốt ve mái tóc nàng, cười nói: "Đã là cô nương sắp xuất giá, sao còn như vậy hả?"
"Vú nuôi, người có nhớ lúc mẫu thân qua đời, người tìm được con thế nào không?" Oánh Tú vẫn không chịu buông tay, nằm trong lòng bà hỏi.
"Không phải ta tìm được con, là con được một tiểu thiếu gia cõng trên lưng trở về, khi đó con ngủ mất rồi." Nghiêm ma ma đau lòng ôm lấy nàng, "Sao vậy, con không phải nói không bao giờ muốn gặp lại tiểu ca ca đó sao?"
"Con nói như vậy khi nào?"
"Con không nhớ sao? Lúc đó sau khi tỉnh lại con luôn kể cho ta nghe chuyện của tiểu thiếu gia đó, nhưng người ta là thiếu gia nhà ai vẫn không rõ ràng, con chỉ luôn miệng gọi tiểu ca ca. Con nói tiểu ca ca hứa sẽ tới tìm con chơi, nhưng con đã đợi mấy tháng vẫn thấy người tới, con vừa khóc vừa nháo nói sẽ không bao giờ gặp lại người đó nữa." Nghiêm ma ma thấy vẻ mặt nàng vẫn không tin, nhẹ giọng trách mắng, "Sao hả, lúc khóc nói gì quên hết rồi sao?"
"Vú nuôi, còn nào có. Vậy ɖú nuôi, con có phải đã vứt thứ đi gì không?"
"A, không ngờ nha đầu này vẫn còn nhớ, lúc đó con vứt đi miếng ngọc bội phu nhân cho con, ta đã lén cất đi rồi." Nghiêm ma ma vỗ vai nàng, đứng dậy tìm trong phòng một hồi, không bao lâu liền lấy ra một hộp dính đầy bụi đưa tới.
Lau sạch bên ngoài, Oánh Tú mở ra liền thấy bên trong có một con búp bê bằng gỗ, có cả một khối ngọc bội to bằng nửa lòng bàn tay, Oánh Tú cầm ngọc bội lê xem, phía sau có khắc một chữ "Minh".
Nghiêm ma ma lại lải nhải: "Lúc đó ta sợ sau này con nhớ tới sẽ hối hận nên lén con dấu đi, nếu con không nói, ta cũng quên mất."
"Tiểu ca ca là kẻ lừa đảo, không chịu tới tìm Tú Nhi."
"Tiểu ca ca và nương đều là kẻ lừa đảo, nói là sẽ luôn ở cạnh Tú Nhi, rốt cuộc đều không thấy."
"Bỏ, thứ nương cho ta, thứ tiểu ca ca cho ta, ta đều từ bỏ, tất cả ném đi đi, ta không bao giờ muốn gặp họ nữa."
Ký ức từ đồ vật trước mắt và lời kể của Nghiêm ma ma mà mở ra, ánh mặt trời ấm áp sau giờ Ngọ, bàn tay nhỏ bé cùng cái ôm ấm áp kia, còn cả giọt nước mắt của người đã cùng nàng khóc.
"Tiểu ca ca, thì ra huynh cũng không có nương, không sao, Tú Nhi ở bên huynh."