Người đến làm mai là muội muội của Thẩm phu nhân gả xa cho thứ tử của Khang Bình Vương - Đường Hân, sau khi Đường Hân xuất giá, số lần tỷ muội gặp mặt không nhiều, lần này Khang Bình Vương hồi kinh dẫn theo nhi tử gia quyến cùng về, Khang Bình Vương vừa lúc có tôn tử tới tuổi thành hôn, đào yến hôm đó, Nhị phu nhân của Khang Bình Vương khá vừa ý với Thẩm Oánh Vận, vì thế phân phó Đường Hân tới làm mai.
Thẩm phu nhân kéo Đường Hân vào phòng, cho nha hoàn lui xuống. Bản thân Đường Hân cũng có lý do khó nói nên lời, khi đó với chức quan của phụ thân, có thể gả bà vào Khang Bình Vương phủ không phải vì Đường gia có năng lực, mà Khang Bình Vương phủ đã xuống dốc, không còn như các vương hầu công tước khác.
Khang Bình Vương là người chính trực, điều nên nói sẽ nói, đều không nên nói có chết ông ta cũng nói, ngay cả hoàng đế cũng bị ông ta trách mắng vài câu. Tất cả đều có đạo lý, chỉ là nghe không thuận tai, hoàng đế cân nhắc một hồi liền ban cho ông ta đất phong. Người ngay thẳng công chính cũng phải nuôi gia đình, cuộc sống ngày thường vô cùng túng thiếu, Đường Hân sau khi gả vào Khang Bình Vương phủ mới biết.
"Cho nên đây là coi trọng tiền tài của Đại bá gia?" Thẩm phu nhân thật sự khó mà xin được.
Đường Hân cũng tự xấu hổ: "Ý của nhị tẩu là nếu có thể thì ở kinh thành tìm được một nhà môn đăng hộ đối, tính ra khuê nữ của Đại bá gia tỷ gả vào cũng là gả cao."
Của hồi môn đi theo khẳng định không ít.
Thẩm phu nhân ngẫm lại cũng thấy bên trong đầy đủ tình lý, vương vị của Khang Bình Vương chắc chắn sẽ truyền cho trưởng tử, nhi tử thứ hai chỉ có thể nắm chức quan nhàn hạ, vừa lúc Khang Bình Vương còn khỏe mạnh, bản thân ngươi không biết cố gắng, lão tử cũng sẽ không để yên. Hiện tại mọi việc do Khang Bình Vương làm chủ, một khi ông ta mất, các nhi tử sẽ phân gia, hiện tại cưới một tiểu thư môn đăng hộ đối không bằng cưới người thực tế một chút.
"Vậy hiện tại các muội đang ở nhà cũ?" Thẩm phu nhân quan tâm hỏi thăm.
Đường Hân uống ngụm trà, cười đáp: "Đúng vậy."
"Việc này phải thương lượng với Đại tẩu, chi bằng muội ở lại dùng bữa đi."
"Không được, Nhị tẩu muội còn đang chờ tin, hôm nào muội lại qua thăm Huệ Nhi và Kỳ Chí."
Đường Hân vội vàng trở về, Thẩm phu nhân cũng không giữ lại, sau khi tiễn người liền đi tìm Lý thị.
Nghe Thẩm phu nhân nói, Lý thị có chút chần chờ: "Khang Bình Vương phủ này chưa từng nghe qua."
"Khang Bình Vương hàng năm đều ở bên ngoài, lần này hồi kinh cũng là trùng hợp, Nhị phu nhân kia chúng ta đã gặp ở đào yến."
"Chẳng phải thứ tử không thể lấy được vị trí gì sao?" Thế tử tương lai mới có thể kế nhiệm vương vị.
Thẩm phu nhân thấy Lý thị còn muốn lựa chọn, cũng không muốn tiếp tục quanh co: "Đại tẩu, muội nói thật tẩu đừng nóng giận, tuy Đại bá gia sinh ý rất tiền lớn kiếm nhiều, điều kiện của Oánh Vận rất tốt, nhưng ở cái nơi kinh thành coi trọng quan thương này, mọi người dù sao cũng chỉ là thương nhân, không thể nói có thanh danh gì cả. Nếu hôm nay Khang Bình Vương phủ không đến làm mai, với điều kiện của nhà muội, muốn tìm chốn môn đăng hộ đối cho Oánh Vận chỉ có vài nhà."
"Nếu Khang Bình Vương phủ có thể nhìn trúng Vận Nhi nhà ra, Nhữ Dương Vương phủ cũng không phải là không thể!" Lý thị vẫn tâm tâm niệm niệm vị tiểu thiếu niên ngẫu nhiên gặp được kia.
Thẩm phu nhân thở dài: "Đại tẩu, trừ phi tẩu muốn Vận Nhi làm thϊế͙p͙, bằng không hôn sự với Nhữ Dương Vương phủ này không có khả năng."
Trong kinh thành vốn không thiếu khuê nữ muốn bay lên phượng hoàng, thương nhân có tiền thường gả nữ nhi vào làm thϊế͙p͙, nếu chính thất ngoài ý muốn qua đời, nếu có bản lĩnh nói không chừng có thể leo lên vị trí cao, nhưng trên đời này có mấy ai nguyện ý để hài tử của mình chịu ủy khuất như vậy, huống chi Thẩm Oánh Vận là tâm can bảo bối của Lý thị.
Lý thị bị mấy lời của Thẩm phu nhân doạ sợ, suy nghĩ nửa ngày mới trầm giọng hỏi: "Vậy Nhị phòng của Khang Bình Vương đó làm gì?"
"Công Tôn Khang Thành này giống Kỳ Duệ, hiện đang ở Hàn Lâm Viện. Tẩu nghĩ xem, có Khang Bình Vương, thời gian thăng tiến còn là vấn đề sao?"
Thẩm phu nhân phân tích lợi hại bên trong, chỉ chốc lát, Lý thị liền động ý tứ: "Bề ngoài người này có thuận mắt không?"
Thẩm phu nhân che miệng khẽ cười: "Đại tẩu thử đoán xem, tẩu không ở kinh thành nên không biết, Khang Bình Vương tuổi trẻ từng mê đảo chúng khuê tú, huống chi là người trong nhà?"
Lý thị lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Hôn sự này để ta ngẫm lại, còn phải thương lượng với phụ thân nó một chút."
"Hôn nhân đại sự đương nhiên nên suy tính kỹ càng với Đại bá." Thẩm phu nhân không nhiều lời, thấy bà ta đã động tâm, việc này coi như đã thành công vài phần.
Sau khi Thẩm Hạc Nghiệp trở về, Thẩm phu nhân đem chuyện ban sáng kể lại: "Đại tẩu hình như còn muốn nghĩ lại, thϊế͙p͙ thấy hôn sự này rất tốt, dù sao cũng là chúng ta trèo cao."
"Trèo quá cao Vận Nhi gả qua đó chưa chắc đã tốt, dù sao trong vương phủ cũng rất nhiều quy củ."
Thẩm phu nhân mỉm cười cởi ác khoác giúp ông ta: "Ngài nói trèo quá cao, thϊế͙p͙ thì thấy Đại tẩu không nghĩ như vậy, ngược lại còn cảm thấy gả thấp, tẩu ấy nói muốn gả Vận Nhi vào Nhữ Dương vương phủ."
"Nhữ Dương Vương địa vị rất cao, hôn sự của nhi tử không thể tùy tiện, Đại tẩu đúng là cái gì cũng dám tưởng, nếu còn muốn nàng tiến cung, chẳng phải cũng dám tơ tưởng tới vị trí kia sao?"
*OoOoO*
Giữa tháng sáu, thời tiết nóng dần, sáng sớm Oánh Tú đã nghe Bão Cầm nói Khang Bình Vương phủ tới cầu hôn, người được làm mai vẫn là đường tỷ Oánh Vận, không khỏi kinh hãi, chẳng qua chỉ mới một tháng, Thẩm gia và Công Tôn gia đã quyết định việc này, hôn kỳ trực tiếp định vào mùa xuân năm sau, sau khi Oánh Vận cập kê.
"Tiểu thư, Oánh Vận tiểu thư còn được gả tốt như vậy, tương lai hôn sự của tiểu thư phải làm sao đây?" Bão Cầm bất bình Thẩm phu nhân quan tâm nhọc lòng kẻ khác.
"Sao ngươi biết gả vào Khang Bình Vương phủ là tốt?"
"Sao lại không tốt? Thân phận ngang bằng Bình Dương Vương phủ, chúng ta không phải đã qua Bình Dương Vương phủ sao, so với Nam Dương Hầu phủ còn rộng lớn hơn."
Bão Cầm nhìn tiểu thư nhà mình, không rõ ý của nàng cho lắm: "Có thể ở nơi lớn như vậy, sao có thể không khoái hoạt?"
"Ta thấy ngươi là muốn gả đi rồi." Oánh Tú uyển chuyển dời đề tài lên người Bão Cầm.
Tiểu nha đầu đỏ mặt chạy đi, thiếu chút đụng phải Thanh Bích vừa tiến vào: "Chạy gấp như vậy làm gì?"
Oánh Tú thấy nàng ấy mang tới một hộp gấm nhỏ, không tự chủ mà nhíu mày, bỗng dưng có dự cảm không tốt."
"Tiểu thư, sáng sớm có người đưa cho tiểu thư thứ này?" Thanh Bích đưa hộp gấm tới, mở ra liền thấy bên trong là một đôi vòng ngọc cùng phong thơ.
"Là ai đưa tới? Sáng nay là bà tử nào giữ cửa?" Oánh Tú cất thư vào lòng ngực, Thanh Bích còn chưa kịp trả lời, màn đã bị vén lên, Thẩm Oánh Huệ vọt vào, sắc mặt rất không tốt.
"Đã xảy ra chuyện gì mà gấp như vậy?" Oánh Tú bất động thanh sắc giấu phong thư xuống dưới đệm, nhẹ nhàng khép hộp gấm lại, tay nhận ít đồ ăn Thanh Bích đưa tới.
"Tỷ chưa nghe gì sao? Nương nói Oánh Vận sắp phải gả đi, nên tu sửa tòa gác mái cạnh chỗ muội." Thẩm phu nhân vốn định để Thẩm Oánh Huệ ở cùng Oánh Vận, đến sang năm xuất giá thời gian còn giải, rốt cuộc vẫn không thể luôn ở phòng khách, nhưng Oánh Huệ lại không chịu, Lý thị liền vung ngân phiếu, xây dựng một tòa gác mái cho nữ nhi, coi như là khuê phòng để nàng xuất giá, vừa vặn bên cạnh chỗ Oánh Huệ ở bỏ trống, vì thế nàng ta càng không vui, "Dựa vào cái gì biểu tỷ xuất giá, cái gì cũng nhường cho tỷ ấy, đây là nhà của muội, tỷ ấy có gì hơn người chứ, tương lai muội phải gả tốt hơn tỷ ấy!"
Thanh Bích nhanh chóng dâng trà hoa và điểm tâm lên, Oánh Tú rót cho Oánh Huệ ly trà: "Điều đó là đương nhiên."
"Nương còn bảo muội ở cùng tỷ ấy nhiều hơn, tỷ ấy cần muội sao, cả ngày chỉ biết ngồi cạnh núi giả, muội thấy nắng gắt mưa to cũng không đuổi được tỷ ấy đi!" Oánh Huệ kể lể tới phát mệt, uống xong ngụm trà lại tiếp tục nói, Oánh Tú nhịn không được mà cười thành tiếng.
Mấy ngày ở Thẩm phủ, Thẩm Oánh Vận không có việc gì làm đúng là sẽ tới bên núi giả, một mình ngồi tới phát ngốc, nhưng từ miệng Oánh Huệ nói ra, chuyện này liền trở nên thú vị.
"Tỷ cười cái gì? Tỷ ấy sắp chiếm nhà của mình rồi, tỷ còn cười được!" Oánh Huệ đúng là mang tính tình hài tử, thấy Oánh Tú nghe xong chẳng những không cùng kẻ địch, ngược lại còn cười, lập tức cảm thấy vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
"Đường tỷ dù sớm hay muộn cũng gả ra ngoài, sao có thể chiếm nhà chúng ta? Nói thế nào cũng đều là người Thẩm gia, nếu chúng ta làm không tốt, chẳng phải người ngoài sẽ cười chê sao?"
Oánh Huệ nghe vậy cũng cảm thấy không sai, nhưng nàng ta không thể nuốt trôi cục tức này, cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, vốn dĩ đã không thuận mắt.
"Đây là cái gì?" Đang nghĩ ngợi, Oánh Huệ bất giác thấy hộp gấm bên cạnh Oánh Tú, duỗi tay mở ra xem, "Đẹp quá, từ đâu mà có vậy?" Nói rồi nàng ta liền đeo thử, tuy rằng chỉ kém hai tuổi, nhưng tay Oánh Huệ nhỏ hơn Oánh Tú rất nhiều, vì thế chiếc vòng này thật sự không hợp.
"Nhị tiểu thư, đây là lễ vật sinh thần biểu thiếu gia đưa tới." Thanh Bích thấy nàng ta không định tháo xuống, vội nói tiếp, "Sắp tới sinh thần của tiểu thư rồi, biểu thiếu gia mang lễ vật tới trước."
Oánh Huệ nghe thế, cho dù rất tiếc cũng đành buông xuống, lẩm bẩm: "Nếu tỷ tỷ không thích thì có thể tặng muội, muội trưởng thành sẽ đeo."
Oánh Tú đi tới ngăn tủ trước giường lấy một hộp gấm khác tới, đưa cho nàng ta: "Lễ vật sinh thần biểu ca tặng ta không thể cho muội, hoa tai phỉ thúy này muội thích không?"
Oánh Huệ nhìn tới nhìn lui, đưa hoa tai lên ướm thử, miễn cưỡng nhận: "Vậy cái này đi."
Xong việc, Oánh Huệ liền ra ngoài, tiễn Oánh Huệ đi, Oánh Tú mới lấy phong thư ra đọc một lần, lại thoáng nhìn qua vòng tay kia, nhờ Thanh Bích giúp mình đưa thư: "Ngươi tự mình đi, đem đến nơi này."