Xe ngựa Âu Dương gia được phủ kín bằng một mảnh áng mây như cẩm tú. Dây kết trên xe cùng phong linh hơi hơi đong đưa trong gió, phát ra âm thanh đinh đang êm tai.
Tâm tư Lý thị, Âu Dương Noãn đương nhiên hiểu được. Nhất là khi nhìn thấy xe ngựa, loại dự cảm này càng thêm chính xác.
Âu Dương Tước nhìn xe ngựa, trong ánh mắt lộ ra tia kinh dị. Lập tức nhìn tỷ tỷ: “Tỷ, đây là…?”
Âu Dương Noãn mặc y phục bình thường màu lục đơn giản. Làn váy mềm mại lay động như gợn sóng, trên đầu chỉ có một cây trầm triền chi bạch ngọc, mặt trên khảm một viên ngọc bích càng tôn thêm khuôn mặt thanh lệ, mềm mại như liễu, cả người toát ra sự tươi mát thanh nhã tự nhiên.
Âu Dương Noãn nhìn thoáng qua Âu Dương Tước nay đã là một thiếu niên tuấn tú, khẽ cười nói: “Tước Nhi, đây là tâm ý của Tổ mẫu, không cần nghĩ nhiều!”
Nói xong liền nắm lấy tay Hồng Ngọc đỡ lên xe. Âu Dương Tước nghĩ nghĩ, sắc mặt cũng chậm rãi giãn ra, bước nhanh lên ngựa, một đường song song cùng xe ngựa đến phủ Thái tử….
Âu Dương Noãn đến rất sớm nên trước cửa xe ngựa còn chưa nhiều. Nàng được người dẫn qua hành lang gấp khúc, bên cạnh trồng rất nhiều liễu xanh đang đón gió khẽ đung đưa. Âu Dương Tước đã được dẫn ra phòng trước uống trà, Âu Dương Noãn được dẫn vào nội viện.
Chậm rãi đi qua hoa viên, đã gần đến Mặc hà trai của Lâm Nguyên Hinh. Mặc hà trai nằm ở sườn tây phủ đệ, phía trước là hồ nước dập dềnh, trong hồ trồng vô số hoa sen.
Mùa hè hoa nở rực rỡ như một bức tranh xa hoa đang cuộn tròn bỗng chốc được bày ra trước mắt Âu Dương Noãn, vô số hương thơm ngào ngạt phiêu tán thấm vào từng hơi thở. Âu Dương Noãn chậm lại, bởi vì nàng thấy Lâm Nguyên Hinh đang dựa vào lan can phía trước thưởng thức.
Âu Dương Noãn thấy đối phương, không tự chủ được mà trên mặt hiện chút tươi cười. Nha đầu Sơn Cúc bên cạnh Lâm Nguyên Hinh thấy nàng lập tức nhẹ giọng nhắc nhở Lâm Nguyên Hinh vẫn đang xuất thần.
Lâm Nguyên Hinh liền nhìn lại. Vừa thấy Âu Dương Noãn, trên mặt lập tức toát ra thần sắc vui sướng. Đứng dậy bước nhanh tới.
Âu Dương Noãn mỉm cười hành lễ, Lâm Nguyên Hinh bất đắc dĩ cười cười. Từ khi trở thành trắc phi của Hoàng trưởng tôn liền không thể tùy ý giống như ngày xưa nữa.
“Đứng lên đi!” Lâm Nguyên Hinh mỉm cười phất nhẹ tay. Đợi đến khi vào Mặc hà trai nàng liền lập tức nắm lấy tay Âu Dương Noãn kéo vào nội thất.
Trong Mặc hà trai, ánh mắt trời xuyên qua mành đỏ thẫm chiếu vào trong khiến nội thất phá lệ sạch sẽ sáng sủa. Trên án mây một bên chưng ba lọ hoa sen thanh nhã, ánh sáng tiên nghiên, mùi hương thoang thoảng khiến người ta thoải mái không thôi.
“Ta đoán muội sẽ tới thăm ta!” Hai người ngồi xuống, trên mặt Lâm Nguyên Hinh không che dấu được sự vui mừng.
Hai năm qua, cứ cách nửa tháng nàng lại mời Âu Dương Noãn tới bầu bạn. Nhưng Âu Dương Noãn lại tuân thủ nghiêm ngặt các lễ nghi, hoặc là khi tới tham gia yến hội, hoặc là cùng Trầm thị đến. Cứ như vậy, mời mười lần Âu Dương Noãn may ra mới đến được hai lần.
Đào Thiên đang cầm khay đi lên, bên trong là trà Giang Nam tiến cống. Trong chén bạch ngọc lá trà như trở nên trong suốt, hương trà bay khắp phòng. Mặc dù chưa uống nhưng chỉ ngửi thấy mùi hương thôi cũng khiến người ta biết hương vị của nó ngon như thế nào.
Nhưng Lâm Nguyên Hinh lại sớm đối với những thứ này không mấy quan tâm, trên mặt vẫn hàm chứa sự cô đơn.
“Biểu tỷ, nếu đại cửu mẫu thấy tỷ như vậy, sẽ lại nhắc nhở a!” Âu Dương Noãn cười lắc lắc đầu, thanh âm như mặt nước êm ả. Nhưng lại mang theo sự ôn nhu khó phát hiện.
Lâm Nguyên Hinh nhướng mày, ánh mắt trong suốt: “Đó là vì mẫu thân căn bản không biết. Ta sống qua ngày ở đây như thế nào!”
Âu Dương Noãn nhìn thoáng qua Sơn Cúc, nhìn thấy nàng ta đã nhanh chóng đuổi hết bọn nha đầu ra ngoài, hơn nữa còn nhẹ nhàng buông mành xuống. Lúc này nàng mới nhìn Lâm Nguyên Hinh nói: “Biểu tỷ, Hoàng trưởng tôn đối với tỷ không tốt sao?”
“Không, chàng đối với ta rất tốt. Thế nhưng đối với ai cũng tốt như vậy!” Lâm Nguyên Hinh nhìn Âu Dương Noãn. Trong ánh mắt tĩnh lặng không nói nên lời khiến trong lòng Âu Dương Noãn cả kinh.
Lâm Nguyên Hinh nhớ tới lúc Chu Chỉ Quân được gả đến. Bản thân nàng lặng lẽ đi vào tân phòng xem lễ, ba bình phong khắc hoa sơn nhũ, gương đồng, ánh nến đỏ. Chúc quang đỏ rực như ánh nắng chiều, nàng thấy được một tân nương tử một thân lễ phục màu đỏ.
Trên mái tóc đen nhánh của tân nương đội mũ phượng vàng ròng, trước ngực thêu lộng lẫy phức tạp. Màu đỏ hoa mỹ kia khiến người ta hoa mắt, khi đó nàng mới hiểu được đối phương cùng bản thân khác nhau. Là chính phi, Chu Chỉ Quân có thể mặc lễ phục màu đỏ, còn mình cho dù lễ phục có thể hoa lệ nhưng lại không thể là màu đỏ. Màu sắc khiến người ta hoa mắt này chính là đại biểu cho địa vị không ai có thể lay động được.
“Noãn Nhi, ta nói thật với muội. Hai năm nay bên người hắn đã có một chính phi, một trắc phi, bốn thị thiếp, còn có không ít mỹ nhân do quan viên các cấp đưa tới!” Lâm Nguyên Hinh mỉm cười, uống một ngụm trà, từ từ nói: “Hắn thân là Hoàng trưởng tôn, mưa móc tất yếu cũng phân đều. Một tháng đến Mặc hà trai, chung quy không đến vài lần….”
Lúc Lâm Nguyên Hinh nói những lời này, giọng điệu không hề có bi thương, có chăng chỉ là thản nhiên. Ngược lại khiến Âu Dương Noãn không khỏi ngạc nhiên.
Âu Dương Noãn nhìn nội thất bài trí tinh xảo, xa hoa, nhẹ giọng nói: “Tỷ tỷ được Hoàng trưởng tôn ưu ái là chuyện tốt. Nhưng ở trên cao tất sẽ có tiểu nhân kỵ hận. Hắn làm như vậy đối với tỷ cũng là một loại bảo vệ. Chính là cử chỉ lời nói chung quy cũng có chân tình, nếu không nơi tỷ tỷ ở cũng không phải là Mặc hà trai. Bố trí trong viện cũng không phải tinh xảo hoa lệ nhất nhì phủ Thái tử!”
Lâm Nguyên Hinh khẽ cười nói: “Muội xưa nay thông minh nhạy bén, tuy không phải đoán được toàn bộ nhưng cũng không kém bao nhiêu. Hoàng trưởng tôn tuy rằng không thường xuyên đến nhưng đối với ta thập phần chiếu cố!”
Nàng nghĩ nghĩ, sau đó mỉm cười, vẻ mặt đã giãn ra rất nhiều: “Noãn Nhi, đừng nói chuyện của ta nữa. Qua năm sau muội cũng đến tuổi cập kê, đã có tính toán gì chưa?”
Âu Dương Noãn hơi hơi sửng sốt, không nói một lời.
Lâm Nguyên Hinh lại không để ý, cười nói tiếp: “Muội có tổ mẫu cùng phụ thân, vốn không cần ta lo lắng. Nhưng tính tình bọn họ như vậy, làm sao có thể thật lòng suy nghĩ cho muội? Bản thân muội còn phải nghĩ làm sao tìm cho mình một con đường tốt!”
Nói tới đây, Lâm Nguyên Hinh đột nhiên nghiêm túc nhìn Âu Dương Noãn: “Muội muốn gả vào hoàng thất sao?”
Âu Dương Noãn thản nhiên nói: "Biểu tỷ, muội không có suy nghĩ đó!”
Lâm Nguyên Hinh nhìn nàng, ánh mắt đen láy trong suốt: “Noãn Nhi, muội mấy lần đến đây, Hoàng trưởng tôn cho dù bận rộn cũng sẽ ghé qua. Muội không thấy được Hoàng trưởng tôn thực sự yêu thích muội sao?”
Âu Dương Noãn không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh nói: "Tỷ tỷ, tỷ còn nhớ chuyện Tổ mẫu để hai người chúng ta lựa chọn xuân thường hay không?”
Lâm Nguyên Hinh không biết vì sao đột nhiên nàng lại nhắc đến chuyện này, trên mặt có chút nghi hoặc. Âu Dương Noãn thản nhiên nói tiếp: “Lúc trước những bộ xuân thường đó thập phần xinh đẹp, Noãn Nhi cũng rất thích. Nhưng tỷ tỷ cũng thích, phàm là những thứ tỷ thích, ta tuyệt đối sẽ không đụng vào!”
Lâm Nguyên Hinh sửng sốt, trong mắt hiện ra tia cảm động, chậm rãi nói: “Noãn Nhi, những lời vừa rồi ta nói cũng không phải là để thử muội. Giữa ta và muội hà tất phải đề phòng. Tâm tư của muội ta đều hiểu được. Ta biết, nếu muội thực sự gả vào thì nhất định sẽ giúp đỡ ta. Nhưng ta cũng không hy vọng muội gả cho hắn!”
Trong mắt Âu Dương Noãn hiện ra vẻ tươi cười. Lúc này nàng chỉ nghĩ Lâm Nguyên Hinh xuất phát từ sự cự tuyệt của một nữ tử. Nhưng lại nghe Lâm Nguyên Hinh nói tiếp: “Noãn Nhi, Hoàng trưởng tôn cho dù thực sự yêu thích một nữ nhân nhưng cũng sẽ không vì người đó mà liều lĩnh. Nam nhân như hắn căn bản không có biện pháp sưởi ấm tâm của muội, cũng không có cách nào mang đến hạnh phúc cho muội. Quan trọng nhất là, ta đã rơi vào đầm lầy này cho nên không hy vọng muội cũng rơi vào!”
Âu Dương Noãn kinh ngạc nhìn Lâm Nguyên Hinh, trong lòng cảm xúc quay cuồng. Tươi cười trên mặt kia trong nháy mắt tất cả đều không còn, nàng lại một lần nữa ý thức được, vị biểu tỷ thơ ngây bản tính lương thiện này lại dễ gần và đáng yêu như vậy. Nghĩ đến đây Âu Dương Noãn không tự chủ được mà vươn tay cầm lấy tay đối phương.
Tâm tư Hoàng trưởng tôn, Âu Dương Noãn cũng cảm giác được. Mỗi lần nàng đến thăm, hắn đều đã ở Mặc hà trai. Lúc đầu nàng còn tưởng là ngẫu nhiên nhưng sự ngẫu nhiên này lại càng nhiều khiến nàng liền hiểu được.
Chính là hắn chẳng qua cũng chỉ cùng các nàng nói hai ba câu chuyện cười. Đại đa số đều ngồi phía xa xa, chỉ lẳng lặng xem xét, ngược lại khiến nàng không thể nói ra lời cự tuyệt.
Bình tĩnh mà xem xét, theo thân phận của nàng thì có thể được gả cho Hoàng trưởng tôn là đường đi rất tốt.
Nhưng cho dù là vì biểu tỷ, nàng cũng không muốn. Các nàng ở trên đời này là nhân thân có thể dựa vào, nàng không muốn phiêu lưu mạo hiểm mất đi.
Huống chi, Lâm Nguyên Hinh nói không sai, nam nhân như Hoàng trưởng tôn có thể thích một nữ tử, thưởng thức một nữ tử đã là rất khó rồi nói chi đến chuyện chuyên sủng nịch cùng yêu thương. Cứ như vậy, đệ đệ nàng chẳng qua cũng chỉ là một thân đệ trong vô số nử tử của hắn mà thôi. Vậy thì có năng lực chiếm được mấy phần quan tâm?
Cho nên, đối với Âu Dương Noãn, Hoàng trưởng tôn không phải là sự lựa chọn tốt nhất.
“Ta thường xuyên mời muội đến đây, ngoài việc muốn trò chuyện còn có lý do khác. Ta muốn tất cả mọi người đều biết muội là biểu muội thân cận của ta, tương lai muội có gả ra ngoài, có danh Hoàng trưởng tôn, ai cũng không dám khi dễ muội!” Lâm Nguyên Hinh nghiêm túc nói. Y phục màu tím thêu phượng hoàng rạng rỡ sáng lên nhưng so với ánh sáng trong mắt nàng lại càng kém xa.
Âu Dương Noãn cười thập phần ôn hòa, trong mắt hiện lên vẻ ôn nhu thản nhiên không dễ phát hiện: “Những điều đó Noãn Nhi đều hiểu được. Đạ tạ biểu tỷ quan tâm!”
Lâm Nguyên Hinh quan tâm lo lắng cho mình, nàng sao lại không rõ? Cũng vì nguyên nhân đó nên nàng mới không muốn vào phủ Thái tử….
“Lâm phi, đã đến thời gian nhập yến!” Sơn Cúc nhẹ giọng nhắc nhở.
Lâm Nguyên Hinh mỉm cười đứng lên nói với Âu Dương Noãn: “Chúng ta đi thôi, đừng để đến muộn!”
Hai người sóng vai mà đi, vừa đi vừa thưởng thức cảnh trí. Đi qua các đình thai lầu các, ngọc kiều nằm ngang, tinh xảo phú quý khác xa bình thường. Lúc đi qua núi giả, Lâm Nguyên Hinh lại đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về phía trước.
Âu Dương Noãn theo ánh mắt của Lâm Nguyên Hinh nhìn lại thì thấy Dung quận chúa. Nàng ta hôm nay mặc áo ngắn ngoài màu hồng, váy dài ngân bạch vẽ hoa văn bảo tướng, cả người giống như một gốc bích đào hoa động lòng người đang mỉm cười đứng dưới một gốc liễu nói chuyện với một nam tử. Lúc này, váy dài trên người đón gió lay động như gợn sóng càng khiến nàng ta thêm nổi bật.
Âu Dương Noãn chỉ nhìn thoáng qua liền nhận ra nam tử hoa phục kia là Hoàng trưởng tôn. Nàng lo lắng nhìn Lâm Nguyên Hinh, đã thấy đối phương biểu cảm bình tĩnh, tươi cười trên môi thập phần điềm đạm.
Sóng mắt Dung quận chúa như doanh thủy, không cười mà lại như đang cười, mềm mại quyến rũ. Tiếu Diễn đối mặt với mỹ nhân như vậy, tất nhiên cũng đã vận dụng hết sự kiên nhẫn. Hai người đang thân mật nói chuyện, nhưng bỗng nhiên lại bị một tiếng thở nhẹ cắt đứt: “Điện hạ!”
Dung quận chúa sửng sốt, nàng hơi hơi nâng tay thì thấy hai nữ tử trẻ tuổi đứng bên núi giả.
Nháy mắt, tươi cười của Tiếu Diễn càng sâu. Dung quận chúa nhìn, trên mặt cũng tự nhiên lộ ra tươi cười. Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt nàng khiến nụ cười của nàng cũng như tỏa sáng, chói mắt khiến người ta không nhìn thẳng được.
Nhất thời, Âu Dương Noãn liền sâu sắc cảm giác được, ánh mắt sáng ngời của Lâm Nguyên Hinh dần ảm đạm.
Tiếu Diễn đã bước nhanh tới, nhìn Lâm Nguyên Hinh cười nói: “Hinh Nhi đến đây!”
Nói xong lại nhìn Âu Dương Noãn bên cạnh, trong mắt hiện lên tia vui sướng: “Âu Dương tiểu thư, tiểu thư cũng thật khó mời tới! Hinh Nhi vẫn luôn ngóng trông lại không dễ dàng mời đến a!”