Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Chương 177: Sát kê hách hầu (Giết gà dọa khỉ)

Khi ra khỏi Phúc thụy viện, Lâm thị vẫn giãy dụa, nhìn Âu Dương Noãn liều mạng kêu: “Nha đầu độc ác! Ngươi sẽ không được chết tử tế! Ngươi sẽ không được chết tử tế a!”

Lâm thị một bên kêu, trong miệng lại không ngừng phun ra máu. Âu Dương Noãn cúi mi ngưng mắt, vẫn là mỉm cười lại giống như là thản nhiên. Nàng đi qua, ý cười bên môi dần dần sâu sắc hơn.

Trở về Thọ an đường, Lý thị cơ hồ một hơi uống hết nửa ly trà mới thở ra. Vừa định nói gì với Âu Dương Noãn nhưng lúc này Ngọc Mai liền tiến vào, trong tay là bái thiếp vàng, tươi cười trên mặt thập phần sáng lạn. 

Ngọc Mai hành lễ rồi cung kính đem bái thiếp dâng lên nói với Lý thị: “Lão thái thái, trắc phi Hoàng trưởng tôn đem bái thiếp đến cho Đại tiểu thư. Nói muốn mời tiểu thư đi dự tiệc!”

Lý thị vừa nghe, mày vốn đang nhíu chặt lập tức giãn ra. Nét mặt già nua cười như một đóa hoa, mở miệng nói: “Xem ta này, đều bị bọn chúng làm cho tức giận hồ đồ rồi. Noãn Nhi, con mau đi chuẩn bị một chút, trăm ngàn lần đừng để lỡ giờ!” 

Yến hội phủ Thái tử không phải người bình thường có thể đi. Trong lòng Lý thị thập phần cao hứng, bà ẩn ẩn có một ý niệm, cháu gái mình tương lai vô cùng có khả năng dựa vào Hoàng trưởng tôn lên như diều gặp gió. Đến lúc đó, Âu Dương gia cũng có thể được hưởng phúc theo.

Nghĩ đến đây, Lý thị cảm thấy có điều nên nhắc nhở Âu Dương Noãn một chút. Bà liền nhìn thoáng qua Trương mama, Trương mama lập tức đuổi bọn nha đầu ra ngoài. 

Lý thị nhanh chóng nói: “Noãn Nhi, có câu này Tổ mẫu không biết có nên nói hay không?”

Âu Dương Noãn ngồi bên cạnh, hai tay tùy ý gác lên đầu gối. Đáy mắt trong trẻo không nhìn ra được nàng đang nghĩ gì. Nàng nhìn Lý thị nói: “Tổ mẫu, người với con có gì không thể nói được đâu!”

Chén trà trong tay Lý thị xoay tròn, bà nhìn Âu Dương Noãn, có chút suy nghĩ nói: “Con cùng biểu tỷ, tình cảm vẫn luôn rất tốt?”

Âu Dương Noãn sửng sốt, lập tức nhẹ nhàng gật đầu.

Lý thị híp mắt, thần sắc càng ôn hòa. Nhưng Âu Dương Noãn lại cảm thấy những gì Lý thị muốn nói không hề đơn giản như vậy. 

Lát sau Lý thị lại chậm rãi nói: “Lâm tiểu thư đã gả qua được hai năm, đến nay vẫn chưa có tin tức gì. Chuyện này, Noãn Nhi con chắc cũng biết!”

Âu Dương Noãn ngẩng mạnh đầu, bất ngờ đối diện với ánh mắt Lý thị. Âu Dương Noãn liền rũ mắt xuống, tránh đi ánh mắt đối phương. Lòng nàng trong nháy mắt liền nhảy dựng lên.

“Ai…Bên cạnh Hoàng trưởng tôn, mỹ nhân vô số. Cho dù là được ân sủng thì cũng là nhất thời. Thân là nữ nhân, trong tương lai thứ có thể dựa vào lâu dài, cũng chỉ có đứa nhỏ!” Lý thị giống như cảm thán, lại giống như nhắc nhở nói.

Hai năm nay, Âu Dương Noãn càng ngày càng trổ mã xinh đẹp thanh lệ. Ngay cả Lý thị đôi khi thấy gương mặt này còn hoảng hốt, huống chi là nam nhân. Hoàng trưởng tôn cũng là nam nhân! Bà không tin, lúc nào cũng nhìn thấy cô nương xinh đẹp như vậy hắn sẽ không động tâm.

Nghĩ như vậy, nháy mắt hơi thở Lý thị trong nháy mắt ngưng trệ. Nhưng rất nhanh liền cười rộ lên: “Con thường xuyên ra vào phủ Thái tử, cũng nên làm bạn nhiều với biểu tỷ con. Khuyên nàng nhiều một chút, suy nghĩ thoáng một chút. Đứa nhỏ sao? Rồi một ngày nào đó sẽ có…” Lý thị nhìn Âu Dương Noãn, tươi cười trên mặt lại càng thân thiết.

Âu Dương Noãn cúi đầu xuống, che lại sự chán ghét trong đôi mắt. Thần thái vẫn cung kính: “Dạ…”

Lý thị sợ nàng nghe mà không rõ, lại mỉm cười nói: “Không phải biểu tỷ mời con mới đi. Nếu quan hệ đã tốt như vậy, chỉ cần là con muốn đi thì khi nào đi cũng có thể…”

Âu Dương Noãn vẫn thản nhiên lên tiếng như trước. Lý thị nhìn vẻ mặt nàng, thật sự đoán không ra tâm tư, không tự chủ được mà nheo mắt lại nói: “Ai…So với biểu tỷ, con còn muốn xuất sắc hơn nhiều. Đáng tiếc a! Nhà chúng ta kém hơn với người ta, khiến đứa nhỏ tốt đẹp như vậy phải chịu ủy khuất!”

Ánh mắt Âu Dương Noãn u tĩnh, huỳnh nhiên hàm quang, môi nhếch lên ý cười: “Không! Có thể sinh ra ở Âu Dương gia, có tổ mẫu cùng phụ thân quan ái như vậỵ đã là điều may mắn của Noãn Nhi!”

“Noãn Nhi, con thật sự nghe không hiểu tổ mẫu muốn nói gì sao?” Lý thị không tin Âu Dương Noãn thông minh như thế lại nghe không hiểu, “Con không cảm thấy bất bình cho bản thân sao?”

Ánh mắt Lý thị, như lão hồ ly đang tính kế. Âu Dương Noãn dưới ánh mắt đó, chậm rãi cúi đầu, trầm mặc một lát rồi nói: “Noãn Nhi ngu dốt, mong tổ mẫu thứ tội!”

“Ta thấy con thật sự là hồ đồ rồi. Cũng không biết bắt lấy cơ hội tính toán cho bản thân!” Vòng ngọc trên tay Lý thị lạch cạch đụng trên ghế. Thanh âm không lớn nhưng khiến Trương mama nhất thời nín thở, cúi đầu không dám nhìn hai vị chủ tử.

Nhất thời, trong phòng yên tĩnh, ngay cả tiếng hô hấp cũng nghe rõ ràng. Chung quy Lý thị lại không tức giận, còn đột nhiên cười khẽ một tiếng, nhìn Âu Dương Noãn nói: “Tỷ đệ các con, ta vẫn tận tâm hết sức che chở. Những người khi dễ các con, ta đều vẫn giúp đỡ trừng trị xả giận. Noãn Nhi, tổ mẫu đối với con không có yêu cầu gì khác. Chỉ hy vọng con biết báo đáp ân đức!”

Thanh âm này hoàn toàn ôn hòa, nhưng Âu Dương Noãn nghe vào tai lại vô cùng lãnh khốc vô tình. Lão phụ nhân trước mắt này, mái tóc đã nhiễm màu sương, khóe mắt đã có dấu chân chim, tâm tâm niệm niệm vẫn là vinh hoa phú quý, leo lên cành cao….

Trong lòng Âu Dương Noãn cười lạnh, đây là tổ mẫu của nàng. Đây chính là mục đích chính mà hôm nay Lý thị trừng phạt Lâm thị. Đối tốt với nàng, cũng là cảnh cáo nàng, Lý thị có thể nâng một người lên trời, cũng có thể làm cho người kia rơi xuống tan xương nát thịt. 

Kiếp trước, Âu Dương Noãn không có giá trị lợi dụng, Lý thị căn bản khinh thường cho nên không hề phí tâm tư như vậy. Nhưng hiện tại, bộ mặt từ ái của Lý thị đã hoàn toàn xé bỏ, chỉ còn lại sự ích kỷ cùng lãnh khốc.

Âu Dương Noãn cắn môi, chậm rãi đứng dậy, quỳ xuống dưới chân Lý thị, thấp giọng nói: “Cháu gái hiểu. Xin tổ mẫu yên tâm!”

Lý thị gật gật đầu, cười đem nàng nâng lên: "Thật là một đứa trẻ ngoan!” Nói xong liền thỏa mãn cười khẽ một tiếng.

Âu Dương Noãn cũng nhẹ nhàng cười, ý cười hết sức ôn nhu. Bàn tay trong tay áo nắm chặt, nháy mắt tay nàng nóng lên, giống như có lửa nóng chậm rãi đốt cháy, cơ hồ như muốn bóp nát ngón tay.

…..

Tần vương phủ.

Khi Lâm Văn Uyên tiến vào thư phòng, Thái vương đang chơi đùa với một con vẹt lông xanh. Thấy Lâm Văn Uyên, Tần vương thản nhiên liếc nhìn một cái.

“Vương gia, cầu ngài khai ân!” Lâm Văn Uyên quỳ mạnh xuống đất.

Tần vương lạnh lùng nhìn hắn, cũng không mở miệng. Nhưng ngực Lâm Văn Uyên lại bị ánh mắt kia làm cho cứng lại. Hắn rất rõ, người trước mắt này không phải là người mà hắn có thể tùy tiện hồ lộng. 

Tần vương từng bình định loạn dân, quyết chiến sơn hác, thống soái hơn mười vạn đại quân rong ruổi. Chiến công hiển hách không phải chỉ là lời đồn, cho nên tâm tư người này sớm đã không thể không cân nhắc.

Quả nhiên, sắc mặt Tần vương vẫn rất bình thản: “Văn Uyên, chỉ là mấy quân cờ mà thôi! Không cần để ý như vậy!”

“Điện hạ, nếu ngài không quản, thiên hạ sẽ đại loạn a!” Lâm Văn Uyên cầu xin, “Thái tử truy xét năm thuộc hạ đắc lực của ta. Hoàng Thượng lúc ấy liền sai người kiểm chứng, cũng là Thượng Ngọc Lũy, liền cách chức toàn bộ a!”

Thái vương sớm đã biết tin tức này, nhưng trên mặt lại không thấy được một chút tức giận: “Được rồi, ngươi đứng lên trước đi!” Tần vương nhíu mày, ôn hòa nói.

“Vương gia, năm người kia đều là tùy tùng theo Vương gia nhiều năm, trung thành và tận tâm. Nếu không phải do tiểu nhân ngăn cản thì bọn họ đều muốn đến khấu kiến Vương gia, cầu ngài ra mặt làm chủ a!” 

Lâm Văn Uyên lớn tiếng nói, thấy trên mặt Tần vương không rõ hỉ nộ. Nhất thời không biết trong lòng đối phương đang nghĩ gì nên chỉ có thể kiên trì quỳ ở đó không chịu đứng lên.

“Ngươi muốn quỳ thì cứ quỳ đi. Thiên hạ này là của Hoàng thượng, ngài đã quyết định chuyện đó ngươi muốn ta phải làm sao bây giờ? Thay bọn họ cầu tình? Lần này nếu không phải chúng làm việc quá mức cẩu thả, thì cũng sẽ không đến mức rơi vào tay lão đại!” Tần vương nói lão đại, tất nhiên chính là Thái tử.

Tần vương nói một không nói hai, nếu hắn đã nói như vậy chính là sẽ không quản chuyện này. Lâm Văn Uyên vô cùng thất vọng muốn nói thêm nhưng hắn lại phất phất tay: “Ngươi không nói ra ta cũng biết. Ngươi vốn không phải vì cầu tình cho bọn chúng mà đến đây. Ngươi sợ bước tiếp theo Hoàng thượng sẽ nhằm vào ngươi…”

“Điện hạ, nếu trong lòng ngài đã rõ ràng, ta cũng sẽ không vòng vo nữa. Tiểu nhân theo ngài đã nhiều năm chinh chiến nam bắc, có quân công ngày hôm nay đều nhờ một tay điện hạ dẫn dắt. Nhưng ngài cũng biết, trên người ta khắp nơi đều là vết thương, để dân chúng được sống trong an bình ta cũng đã dốc hết tâm sức. Nhưng Thánh Thượng lại hồi báo ta như thế nào? Hạ mật chỉ đem thê tử của ta nhốt vào am ni cô, lại đem nữ nhi của ta gả cho tên ăn chơi trác táng nổi tiếng nhất kinh đô. Tào gia là cái gì, Tào Vinh lại có thân phận gì? Đem ta biến thành trò cười toàn kinh đô chưa đủ, nay Thái tử lại từng bước ép sát, cơ hồ muốn triệt hết những người bên cạnh ta. Điện hạ, hoàng gia muốn bức ta phản sao?”

“Câm miệng!” Tần vương nghe vậy sắc mặt cũng không thay đổi, nhưng chén bạch ngọc đang cầm trên tay ‘ba’ một tiếng lướt qua trán Lâm Văn Uyên.

Hắn tuy đau đớn nhưng lại bất chấp, lớn tiếng kêu: “Điện hạ!”

Tần vương hô hấp thật mạnh, đột nhiên nhìn thẳng Lâm Văn Uyên, đôi mắt đen lại càng thêm u ám lạ thường: “Văn Uyên, ngươi sao có thể hồ đồ như vậy? Ta đã sớm nói với ngươi, tĩnh một chút, an tâm chờ đợi. Nhưng ngươi lại cứ nóng vội như vậy, động thủ sớm nên mới bị phụ hoàng phát hiện. Hiện tại bất quá cũng chỉ là một đợt sóng nhỏ, ngươi lại liền kinh hoàng mất bình tĩnh. Ngươi như vậy, có còn là tướng quân uy vũ theo ta vào sinh ra tử trước đây nữa hay không?”

Lâm Văn Uyên chấn động mạnh, không dám tin nhìn chằm chằm Thái vương. Đã bao nhiêu năm nay, điện hạ chưa từng nhắc lại cách xưng hô này. Trong lòng hắn run lên, không tự chủ được mà cúi đầu xuống.

Vẻ mặt Tần vương ẩn đầy bóng ma bên trong, nhìn không rõ ràng: “Quay về đi! Phải hiểu rõ cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Nếu vẫn không rõ thì đừng bao giờ đến đây nữa!”

Trong lòng Lâm Văn Uyên run rẩy, cuồng nộ cùng hận ý trong đầu mấy ngày nay lập tức bị những lời này làm cho bừng tỉnh. Hắn đột nhiên ý thức được, chính mình để ý tước vị Trần quốc hầu như vậy, ở trong mắt Tần vương lại không đáng nhắc đến. 

Chỉ cần đi theo ngài đánh hạ giang sơn, đừng nói hầu tước, tương lai phong vương cũng có khả năng. Thê tử có thể lấy lại, nữ nhi cũng có thể có lại, các nàng thì tính là gì? Có thể nào vì lợi hại nhất thời mà phát cuồng….

Bản thân hắn lúc trước, thật sự là quá gấp nên mới có thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Sau một lúc lâu, hắn cúi thấp đầu, trầm giọng nói: “Tiểu nhân hiểu, xin điện hạ yên tâm. Từ hôm nay trở đi, thuộc hạ sẽ không hồ đồ như vậy nữa!”