Tạ Phi Thiên trước tiên thu dọn đồ đạt rơi vãi trên sàn nhà, nhưng mà quá là lộn xộn, đồ đạt tạp hóa bánh kẹo rồi vật dụng rất nhiều, trong thời gian ngắn cũng không thể dọn xong.
Triệu Tử Tình đem Tạ Xuân Yến đỡ lên ghế ngồi xuống, giúp nàng kiểm tra vết thương một chút, biết Tạ Phi Thiên đang lo lắn, nên nàng lớn tiếng nói:
"Phi Thiên, mẹ của ngươi bị thương xem ra không nặng đâu, vết ứ đọng cũng không để lại dấu bầm, thoa tý dầu nóng là được rồi."
Nghe được mẹ hắn đã bình an không có chuyện gì, Tạ Phi Thiên mới thở phào nhẹ nhõm, chuyên tâm thu dọn nhà cửa.
Lúc này, từ bên ngoài cửa đi vào hai người cảnh sát một nam một nữ, tìm tới Tạ mẫu, hỏi một chút sự việc liên quan tới vụ án, bởi đám người kia là từ nhà Tạ Xuân Yến đi ra, Tạ Xuân Yến còn chứng kiến vụ án này.
Tạ Phi Thiên liếc nhìn một cái, hai người cảnh sát cũng không quen biết, nên hắn cũng không quan tâm, tiếp tục công việc của mình.
Triệu Tử Tình đi tới gần hắn, một bên giúp đỡ thu dọn đồ đạc, một bên thấp giọng nói:
"Phi Thiên, có phải là ngươi ở bên ngoài đắc tội người nào rồi hả? Cẩn thận liên lụy đến mẹ ngươi đấy?"
Tạ Phi Thiên cả kinh, thấp giọng nói:
"Tử Tình tỷ, việc này ngươi ngàn vạn lần không thể nói cho mẹ ta biết chuyện này. Ta đã biết là ai làm rồi, chính ta sẽ đi giải quyết việc này."
"Vậy chính ngươi phải cẩn thận một chút đấy, không được làm việc phạm pháp có biết không? Ngươi phải vì mẹ ngươi mà suy nghĩ." Triệu Tử Tình có chút ít lo lắng, nhẹ nhàng khuyên nhủ.
"vâng, ta biết rồi, ta sẽ xử lý ổn thỏa, mẹ ta khoảng thời gian này, mong rằng Tử Tình tỷ chăm sóc nhiều một chút."
"Chuyện này còn cần ngươi nói sao, mẹ của ngươi không phải là mẹ của ta sao?..Không,.. là tỷ ta chứ..hi." Triệu Tử Tình mặt đỏ ửng, nhanh sửa lại lời nói.
"Cảm ơn ngươi, Tử Tình tỷ tỷ." Tạ Phi Thiên dùng khay che lại, nắm lấy tay Triệu Tử Tình, chân thành nói.
"Này, đừng như vậy, bị mẹ ngươi nhìn thấy, là ta cũng không dám qua đây nữa đấy." Triệu Tử Tình sợ hết hồn, đỏ cả mặt, rút ra tay, mau mau chạy qua chổ khác dọn dẹp.
Cửa hàng tạp hóa dưới bàn tay dọn dẹp của hai người cuối cùng cũng dần ổn định lại, nhưng mà cũng phải vài tiếng nữa mới có thể dọn xong.
Lúc này, từ cửa lại tiến vào một người.
"Ghi chép tư liệu xong chưa? Tiểu Chu." Một cái thanh âm giọng nói quen thuộc truyền tới trong tai Tạ Phi Thiên, để hắn không nhịn được phải nhìn ra.
"Tạ Phi Thiên?" Thượng Quan Đồng kinh ngạc kêu lên:
"Ngươi tại sao lại ở đây hả?"
"Thật là bất hạnh, Thượng Quan đội trưởng, đây chính là nhà ta." Tạ Phi Thiên cười khổ nói.
"Đám lưu manh kia lại dám tới quậy nhà của ngươi?" Thượng Quan Đồng lần nửa nhìn về phía bừa bộn trong nhà, hàng hóa rơi rãi.
"Tểu Chu, ngươi đi nói cho bọn họ biết, mấy tên bị thương không nặng không cần đưa đến bệnh viện, trực tiếp giải đến cục cảnh sát."
"Đội trưởng, các ngươi quen nhau sao?" Nữ cảnh sát kia nhìn qua Tạ Phi Thiên xem xét quay lại, hạ thấp giọng hỏi.
"Lần trước giúp chúng ta bắt ba tên cướp, chính là vị này." Thượng Quan Đồng thấp giọng nói.
Nghe được câu này, hai cảnh sát đồng loạt dùng ánh mắt sùng kính nhìn về phía Tạ Phi Thiên, khiến cho Tạ Phi Thiên rất là buồn bực.
"Vâng, đội trưởng, chúng ta biết phải làm sao rồi." Hai người đồng thời "Đùng" nghiêm chân chào một cái, xoay người đi ra ngoài.
"Thuận tiện gọi mấy người đến đây, hỗ trợ đem nơi này dọn dẹp một chút." Thượng Quan Đồng như nhớ sực quay đầu lại hô lớn.
"Đây là mẹ ta, đây là Triệu tỷ hàng xóm nhà ta, vị này chính là đội trưởng cảnh sát Thượng Quan Đồng" Tạ Phi Thiên đứng ra giới thiệu cho mọi người.
"Mẹ ngươi cũng họ Tạ sao?" Thượng Quan Đồng xem sổ ghi chép, kinh ngạc hỏi.
"Đứa nhỏ này từ nhỏ đã không có ba ba, nên theo họ ta." Tạ mẫu tiếp lời của Thượng Quan Đồng.
"Xin lỗi!" Thượng Quan Đồng có chút ngượng ngùng, chính mình làm sao như thế không có ý tứ, hỏi lung ta lung tung.
"Không sao đâu, nhiều năm như vậy, ta đã quen rồi." Tạ Phi Thiên cười cợt.
"Phi Thiên, vị cảnh sát xinh đẹp này, cũng là bạn ngươi sao?" Triệu Tử Tình đi tới cười nói.
"Ngươi làm sao có nhiều bạn gái xinh đẹp vậy hả?"
"Hắn có rất nhiều bạn gái sao? Có mấy người lận?" Thượng Quan Đồng hứng thú hỏi.
"Ta nào có đâu? Tử Tình tỷ, ngươi đừng nói lung tung mà." Tạ Phi Thiên nhanh chóng giải thích tỏ vẻ oan uổng.
"Còn nói không có, lần trước còn có cô gái xinh đẹp chạy siêu xe BMW, tới đón ngươi đúng không?" Triệu Tử Tình cười cười nói.
"Cô ấy là Cổ Tiểu Nguyệt, chính là bạn do Thượng Quan đội trưởng giới thiệu cho ta mà? Huống hồ chúng ta cũng chỉ là bạn bè bình thường mà thôi. Ta làm gì mà có nhiều bạn gái?"
"Trong lòng có quỷ sao, ngươi sốt sắng như vậy làm gì hả haha?" Triệu Tử Tình phản bác. Trong lòng vẫn đang suy nghĩ, một cái Cổ Tiểu Nguyệt, một cái Thượng Quan Đồng, hơn nữa còn có ta, ngươi cuối cùng còn có bao nhiêu cái?
Nhờ có Thượng Quan Đồng trợ giúp, chuyện dọn dẹp trong nhà thuận lợi hơn rất nhiều, liền ngay cả sàn nhà cũng lau thật sạch, khá ngăn nắp nhưng có lẽ hơi lộn xộn vị trí, mẹ hắn cần phải đặc lại cho thân thuộc dễ tìm.
Đưa, tiễn các nàng Thượng Quan Đồng và Triệu Tử Tình ra về, Tạ Phi Thiên nhanh chóng vào bếp làm vài món thức ăn đơn giản, cùng mẫu thân ngồi ăn cơm tối, khung cảnh thật ảm đạm điều hiu, hai mẹ con trong căn nhà nhỏ, cùng bửa cơm tối đạm bạc nhưng đối với hắn đây là ấm áp nhất, thứ quý giá nhất cuộc đời hắn.
....
Xong bửa cơm tối, hắn liền nhanh chóng lên phòng.
Đầu tiên gọi điện cho Lan Hinh, giải thích một chút chuyện đã xảy ra hôm nay, nghe được Tạ Phi Thiên nói trong nhà xảy ra việc thật, Lan Hinh trong lòng ghen tuông cùng tức giận đã bốc hơi bay mất.
hơn nữa còn bắt đầu lo lắng cho mẹ của Tạ Phi Thiên, (đúng là khi yêu yêu cả lối về thương luôn mẹ chàng đây mà), nói ngay lập tức sẽ chạy qua nhà hắn hỏi thăm, Tạ Phi Thiên phải theo an ủi vỗ về một trận, nói mẹ hắn không sao, không quá đáng lo, mới có thể khuyên nhủ được nàng bình tĩnh lại.
Cúp điện thoại, Tạ Phi Thiên bật chế độ im lặng cất điện thoại đi.
Bởi vì hắn tối nay có một cuộc thí nghiệm quan trọng.
Mở ra máy vi tính của mình, hắn liền lên mạng. Tạ Phi Thiên ra lệnh với hệ thống khống chế điện tử. Một cái nhân hình máy tính xuất hiện trong đầu hắn, "xin đợi mệnh lệnh của chủ nhân"
Tạ Phi Thiên ngày hôm nay thí nghiệm mục đích, là muốn nhìn xem hắn có thể khống chế điện tử từ xa thông qua internet không.
Cho tới bây giờ, hắn đã biết hắn có thể khống chế toàn bộ điện tử ở phụ cận, nhưng mà hắn không biết có thể từ việc khống chế này đưa đi toàn bộ điện tử phân tán ở khắp nơi hay không, Đây là cái đáp án hắn nóng lòng muốn biết nhất, một tuần kiếm vài tỷ, liền tất cả nhờ vào lần thử nghiệm này.
Tạ Phi Thiên khép hờ hai mắt, nằm ở trên giường của mình, nhưng mà trong đầu, chính là hình ảnh trong máy vi tính mỗi một chi tiết nhỏ, mỗi một văn kiện, đều rõ ràng hiển thị trong đầu hắn.
Đầu tiên hắn mở ra hòm thư điện tử, rồi viết một tin nhắn email, sau đó đem thử gửi cho chính mình.
Hắn biết, mỗi một tin nhắn email, cũng phải gửi lên tới nhà quản lý mạng rồi mới tới tay người nhận.
"Theo dõi thư email." email vừa bấm phát đi, Tạ Phi Thiên liền hướng trong đầu nhân hình máy tính phát mệnh lệnh.
Lập tức, Tạ Phi Thiên cảm giác mình giống như là dùng tốc độ không thể tưởng tượng được vượt vô số điện quang dây điện vèo vèo, mạng lướt internet cứ như sao trời vô vàng vô số.
Sau đó trong đầu hắn đột nhiên lóe lên một cái, Tạ Phi Thiên cảm giác mình đang đứng trong một toà nhà cao tầng, mà tạo thành toàn nhà cao tầng này, chính là vô vàng thư từ xếp chồng trên mỗi bức thư điện tử này đều có một dãy số mã.
Tạ Phi Thiên biết mình đang nằm trong trung tâm lưu giữ thông tin thư điện tử của nhà phát hành, nhưng mà trong này là này vô số thư email, cái nào mới là thư của mình đây? Ngay khi Tạ Phi Thiên nghĩ đến vấn đề này lúc, một cái máy móc nhân hình to lớn bận áo màu bạc đột nhiên xuất hiện.
Không được, bị phát hiện rồi. Ngay khi Tạ Phi Thiên muốn lui về, cái kia áo màu màu bạc người khổng lồ lại hướng về Tạ Phi Thiên cuối người quỳ xuống.
"Chủ Nhân, ta là phục vụ của ngài "....