Trúc Mã Là Ông Xã Hờ

Chương 27: Ngoại truyện 3

Mạc Từ Duệ kết hôn, chuyện này không nằm ngoài dự đoán. Nhưng quá trình để người này thực sự lấy được bà xã về nhà, lại không hề đơn giản. 

“Con đường của cậu còn rất dài.” Anh đã nói với Mạc Từ Duệ như vậy, một câu đầy châm chọc, khi nhìn thấy sự yêu thương của anh ta dành cho Thẩm Ninh Ninh.

“Không sao cả, tôi nguyện ý chờ.”

Mạc Từ Duệ bỏ lại một câu, rồi vui vẻ dắt tay cô gái nhỏ kia đi. Anh lúc đấy không hiểu, con người có thể đánh đổi nhiều thứ như vậy để theo đuổi tình yêu tầm thường sao? Bỏ cả một rừng hoa? 

Nhưng ngày hôm nay, nhìn thấy nụ cười tràn ngập hạnh phúc của đôi nam nữ chính, lần đầu tiên, nhị thiếu gia của Tĩnh gia, cuộc đời phong lưu với hàng trăm bông hồng, cảm thấy ghen tỵ.

Tĩnh Kỳ chăm chú nhìn vào không khí tràn ngập màu hồng ấy, cô dâu rất xinh đẹp, chú rể rất anh tuấn, nhưng người con gái đứng đằng sau họ lại hấp dẫn ánh mắt của anh hơn.

Nụ cười đầy tinh ranh, phong thái tự do thoải mái, và cả ánh mắt đầy sự giảo hoạt, cô gái này, không những khiến trái tim đã ngủ lâu của anh đập trở lại mà còn khiến nó đập thình thịch.

“Anh là Tĩnh Kỳ sao?”

Lại thế nữa, ánh mắt to long lanh tràn đầy tinh quái ấy nhìn thẳng vào anh, khiến cho con người kinh nghiệm tình trường phong phú như anh cũng phải đỏ mặt lúng túng:

“Ừm.”

“Nè uống đi.” Ánh mắt thách thức đưa ly rượu whisky cho anh.

“Cảm…ơn.” Tĩnh Kỳ, mày sao thế, mất tự nhiên quá.

“Tôi là Triệu Dĩnh, biên tập viên tạp trí Phúc Vi. Anh có hứng thú tham gia phỏng vấn không?” Triệu Dĩnh thẳng thắn nói ra mục đích của mình, con người này a, đẹp mắt như vậy, tài giỏi như vậy, được phỏng vấn anh ta thật là tuyệt, nếu anh ta đồng ý tham gia vào bộ sưu tập BoyLove của cô thì còn tuyệt vời hơn nữa.

Cô gái này, ngay cả ngày vui trọng đại của bạn thân cũng không quên công việc, lợi ích của mình.

“Cũng được.” 

“Haha.” Tiếng cười của cô làm cho anh rùng rợn, cảm giác anh đang giao mình cho đám buôn người, chuẩn bị lên thớt hành hình.

“Ok, số điện thoại của tôi đây, có gì tôi sẽ liên lạc với anh.”

Tĩnh Kỳ ngẩn ngơ cầm số điện thoại trong tay, bóng hồng đã rời xa mà nhịp tim của anh vẫn đập thình thịch không dứt.

Cô dâu chú rể tươi cười nắm tay nhau. Phù dâu, phù rể đi đằng sau. Tĩnh Kỳ lặng lẽ ngắm nhìn người đang đi bên cạnh mình. Cô đang cười nhẹ nhàng, dịu dàng nắm lấy làn váy của cô dâu. Người con gái này, xinh đẹp như thế, đáng yêu như thế, tinh ranh, giảo hoạt, lanh lợi như thế, thật hạnh phúc nếu như đó là cô dâu của anh.

Khao khát phút chốc, dự định cả một đời, nhị thiếu gia Tĩnh gia âm thầm lên kế hoạch, đưa thỏ vào miệng hang. Phúc Vi sao? Cũng đúng lúc anh đang định đầu tư vào mảng giải trí, ừm làm cấp trên của cô cũng không tệ.

Thế mới nói ông bà này kẻ tám lạng, người nửa cân, mở ra một câu chuyện bá đạo tổng giám đốc và cô nhân viên tinh ranh.

--- ------ ------ -------


Thẩm Ninh Ninh hôm nay đi dự đám cưới của Triệu Dĩnh. Cô bạn vốn theo đuổi chủ nghĩa độc thân bỗng đùng một cái thông báo một tin sét đánh ngang tai.

“Mình kết hôn. Là cậu hai Tĩnh gia, Tĩnh Kỳ.”

Người này cô biết, hai phù dâu phù rể trong đám cưới của cô bỗng lấy nhau, truyện này thật đặc sắc.

“Triệu Dĩnh, cậu đừng vì bắt hoa cưới của mình mà tốc chiến nhá.” Ninh Ninh hét ầm lên, bây giờ cô đã hiểu tâm trạng kích động trước kia của Triệu Dĩnh rồi.

Đúng vậy, người bắt được hoa cưới của Ninh Ninh là Triệu Dĩnh, lúc đấy cô bạn bất ngờ đến nỗi mặt tái mép đi. Giờ nghĩ lại quả nhiên là điềm báo, điềm báo mà.

“Nói bậy gì đấy.” Triệu Dĩnh phủi phủi tay: “Mình là thật lòng. Anh ấy rất tốt, lại ngây thơ như vậy, vì theo đuổi mình mà mua cả Phúc Vi, ngày nào cũng chăm sóc mình rất tốt…” 

Ninh Ninh âm thầm cảm thán bộ dáng tung bay của cô bạn, ánh mắt lấp lánh của Triệu Dĩnh và cả niềm hạnh phúc khi nhắc về người kia.

“Ninh Ninh, tin mình, mình nhất định sẽ hạnh phúc.” Triệu Dĩnh cười toe toét, nhấm nháp ly trà sữa, khác hẳn với bộ dáng bất cần đời trước kia. Tình yêu có thể làm cho con người ta thay đổi, yêu đời hơn và trưởng thành hơn.

Ngày cưới của Triệu Dĩnh diễn ra rất hoàn mỹ. Nhìn cái cách Tĩnh Kỳ bảo vệ, che chở bà xã làm Thẩm Ninh Ninh rất ấm lòng, cô mừng cho cô bạn nên uống khá nhiều. 

Tiệc cưới kết thúc bằng việc tung hoa cưới đầy hấp dẫn, thiêng liêng. Ninh Ninh ở ngoài ôm chầm lấy Mạc Từ Duệ cười khúc khích, mới đây thôi cô cũng đứng ở đó, nhìn những cô gái độc thân vui thích hưởng ứng bắt bó hoa trong tay cô. 

“Em rất hạnh phúc.” Ninh Ninh thì thầm vào tai Mạc Từ Duệ, rồi nhẹ hôn lên môi anh. Khoảng khắc ấy đột ngột bị phá vỡ khi một vật thể lạ đang rơi về phía cô. 

Thẩm Ninh Ninh giật mình bắt lấy theo bản năng, hoa cưới trong tay cô nở rộ, tỏa hương thơm ngát. Trán Ninh Ninh tràn đầy hắc tuyến, cô bất chợt hiểu ra cái nhìn đầy ý tứ của Triệu Dĩnh lúc đầu. Cô kết hôn rồi, lại bắt thêm hoa cưới lần nữa sao.

Các cô gái độc thân kia nhìn cô với ánh mắt tiếc nuối vô bờ.

“Ném, ném lại đi. Có chút nhầm lẫn rồi.” Ninh Ninh lên tiếng phản bác, nhưng Mạc Từ Duệ ôm cô và cả bó hoa vào trong lòng.

“Không được ném lại. Không trả.”

“Đúng vậy, sao có thể ném lần nữa được. Chỉ trách họ không đứng ở phía này thôi.” Triệu Dĩnh nhí nhảnh tiến đến, cô khoác vai ông xã của mình thích trí nháy mắt. 

“Giảo hoạt.” Tĩnh Kỳ yêu thương véo nhẹ má cô, chả quan tâm khách khứa đông người, trước bàn dân thiên hạ, ôm hôn say đắm bà xã của mình.

Mạc Từ Duệ khuôn mặt cũng ửng đỏ bất thường, nhìn chằm chằm vào Ninh Ninh, rồi kéo cô rời đi. Không được, anh thật sự rất muốn hôn cô.

Môi anh muốn tiến đến, nhưng lại bị Thẩm Ninh Ninh đẩy ra. Cô chạy nhanh vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Mạc Từ Duệ ở bên cạnh vuốt nhẹ lưng cô.

“Anh Từ Duệ hình như em sắp chết rồi.” Ninh Ninh nghẹn ngào, gắt gao ôm chặt lấy người Mạc Từ Duệ: “Có phải em mắc bệnh nan y không, dạo này người em lúc nào cũng mệt mỏi như vậy.”

“Không đâu, chắc em ăn nhiều quá thôi.”


“Đúng rồi, em sẽ chết. Rồi ở dưới âm ty em sẽ kết hôn với người khác sao? Em bắt được hoa của Triệu Dĩnh mà. Hức”

Ninh Ninh ôm chầm lấy Mạc Từ Duệ, nước mắt nước mũi không ngừng lau vào áo anh.

Mạc Từ Duệ cũng hoảng hốt lên, anh vừa vỗ nhẹ vai Ninh Ninh, vừa an ủi cô để giảm sự lo lắng trong lòng.

“Ngoan, chúng ta đi bệnh viện.”

Xét nghiệm chụp chiếu xong trời cũng khá muộn rồi. Cầm tờ kết quả trong tay, Ninh Ninh òa khóc nức nở:

“Hu Hu em có em bé sao, sao con lại nhỏ như vậy. Anh Từ Duệ sao con lại nhỏ thế.” Ninh Ninh nhìn bụng phẳng lỳ của mình mà nhăn nhó. 

“Lúc nãy em uống nhiều rượu như vậy liệu con có sao không anh, có ảnh hưởng đến con không, em còn ăn rất nhiều đồ ngọt nữa?”

“Sẽ không ảnh hưởng gì chứ anh?” Ninh Ninh gắt gao nắm chặt vạt áo Mạc Từ Duệ, còn anh đầu óc cũng bị u mê, ngơ ngẩn theo, liên tiếp liên tiếp hỏi lại:

“Bác sĩ có thật là cô ấy có thai không?”

“Vâng, đúng vậy, chúc mừng anh, anh sắp làm cha rồi.”

5 phút sau anh lại tiếp tục hỏi lại:

“Bác sĩ, tôi sắp làm cha sao?”

“Bác sĩ sao tôi không nhìn thấy con tôi, tôi muốn nghe nhịp tim của con.”

“Bây giờ mới giai đoạn đầu trong quá trình hình thành bào thai…”

Thẩm- Mạc gia nghe tin tức cũng lập tức đi đến. Nghe được thông báo, họ rối rít cảm ơn bác sĩ, rồi lôi kéo đôi vợ chồng còn đang ngơ ngẩn đến hóa đá kia về nhà. Tuy vui mừng vì đứa cháu cưng sắp chào đời, nhưng ba Mạc vẫn gọi Mạc Từ Duệ ra, quở trách một hồi:

“Con làm sao thế, làm chồng mà vợ mình mang thai cũng không biết, còn cháu cưng của ba….”

Mạc Từ Duệ cũng chẳng chú tâm lắng nghe, anh ngước nhìn theo phía Ninh Ninh đi đằng trước, lao vội đến:

“Em có mệt không? Có muốn ăn gì không? Có còn khó chịu không? Hay anh cõng em…”

Trong những tháng an nhàn dưỡng thai, Thẩm Ninh Ninh béo lên trông thấy. Cô nhìn Triệu Dĩnh đang gặm táo rất mất hình tượng trước mặt, túm lấy cô bạn:

“Triệu Dĩnh hoa cưới của cậu thật may mắn. Bé cưng đã đến với mình.”  

Triệu Dĩnh cười ha ha:

“Là hoa cưới của cậu. Mình bắt được hoa cưới của cậu xong mình kết hôn, sau đó truyền lại cho cậu thì cậu mang thai…”

“Nói cũng đúng…Vậy giờ mình lại truyền may mắn cho cậu.” Ninh Ninh gật gù, nắm chặt tay Triệu Dĩnh, rồi nhìn chằm chằm vào bụng cô.

“Đùa à, mình không muốn có con sớm như vậy đâu…” Triệu Dĩnh nhảy dựng lên.

xxx

Ở bên ngoài Mạc Từ Duệ thách thức nhìn Tĩnh Kỳ. Nhị thiếu cũng hơi đỏ mặt nhưng giọng nói vẫn quyết liệt:

“Yên tâm, riêng chuyện này, tôi sẽ không thua cậu.”

-HẾT-

Hoàn thật rồi, haha, tạm biệt.:)))