Trọng Sinh Chi Thú Hồn

Chương 8

Lúc La Tố tỉnh lại, lọt vào tầm mắt là trần nhà trắng tinh, cậu che mặt chậm rãi ngồi dậy.

“Trò rốt cuộc cũng tỉnh lại, học trò thân ái.” Uy Nặc bắt chéo hai chân ngồi trên sô pha.

“Nơi này là…….” La Tố ít nhiều cũng đoán được, bất quá cậu vẫn muốn xác định lại.

“Không nhớ sao? Trò té xỉu trong rừng rậm nhân tạo, đây là bệnh xá của hệ điều trị niệm lực.” Uy Nặc nói tới đây, bên cạnh cửa vang lên một âm thanh

khác.

“Sao rồi, tỉnh rồi sao?”

Người tới La Tố cũng không

xa lạ, là chủ nhiệm cũ của cậu, lão sư hệ điều trị niệm lực An Khải Tư,

An Khải Tư tiến vào bệnh xá xong, cũng không chú ý nhiều tới La Tố mà đi tới giao báo số liệu cơ thể La Tố cho Uy Nặc: “Báo cáo mới ra lò đây,

học trưởng.”

“Làm phiền cậu, tiểu An.” Uy Nặc nhận báo cáo xong liền lật ra xem, nhưng La Tố lại có hứng thú với xưng hô ‘học trưởng’ hơn.

Tốc độ Uy Nặc xem tư liệu rất nhanh, anh ngẩn đầu phát hiện ánh mắt La Tố

cứ chăm chăm chuyển giữa mình và An Khải Tư, Uy Nặc liền hiểu ra ý tứ

của La Tố, anh cười khẽ: “Thế nào, chẳng lẽ tôi chưa nói sao? Tôi là đàn anh của chủ nhiệm cũ của trò.”

“…….” La Tố cuối cùng cũng hiểu

được nguyên nhân nam nhân này từ đầu cứ chăm chăm vào mình, cậu liếc mắt nhìn tư liệu trên tay Uy Nặc, thản nhiên hỏi: “Về em sao?”

“A,

cùng người thông minh nói chuyện tiết kiệm không ít sức lực a.” Uy Nặc

lắc lắc tư liệu trong tay nói: “Tôi rất hiếu kì, vì sao trò có thể chuẩn xác tìm được con bị thương kia trong hàng ngàn hàng vạn con hắc cầu

khác, vì thế thừa dịp trò hôn mê liền nghiên cứu một chút, bất quá kết

quả thực làm người ta ngoài ý muốn.”

“Hóa ra ý kiến của đương sự

có thể bị bỏ qua sao?” La Tố nhíu mày, tuy rằng biết việc làm của Uy Nặc không có gì đáng trách, nhưng đổi lại là ai khác tự nhiên bị nghiên cứu cơ thể cũng cảm thấy khó chịu.

“Trò xác định chúng ta cần cãi cọ về phấn đề này?” Uy Nặc tựa tiếu phi tiếu nói.

“Thầy có thể tiếp tục.”

“Thực thú vị.” Uy Nặc đã sớm đoán được, vì thế anh nói tiếp: “Số liệu cơ thể

trò đều bình thường, không có nguyên tố gì dư thừa, có thể nói là cơ thể á thú giống đực bình thường nhất, bất quá như vầy càng làm tôi tò mò

hơn.”

“Loại năng lực này…. rốt cuộc trò đã làm thế nào? Ngươi có

thể cảm nhận được cảm xúc của khế ước thú sao?” Uy Nặc nói tới đây, đôi

lam mâu dưới thấu kính có chút cuồng nhiệt.

La Tố nhanh chóng

chỉnh lí suy nghĩ, sau đó cậu cúi đầu, nói ra đáp án mình đã chuẩn bị

tốt: “Em không nhớ rõ, chính là…. loáng thoáng có cảm giác như vậy.”

“Loáng thoáng sao……..” Uy Nặc vuốt cằm: “Tôi có tra qua ở thư viện trường,

lịch sử cũng không phải chưa từng có thú nhân như vậy xuất hiện, từng có một hồn thú tên là Nặc Duy có năng lực này, bất quá hắn nhờ năng lực

của hồn thú trong cơ thể mới có thể câu thông với các loại khế ước thú

khác, nhưng trò thì hoàn toàn bất đồng, vì thế theo phỏng đoán trước mắt của tôi thì có 2 tình huống, thứ nhất là dụng cụ của chúng ta không đủ

tiên tiến để kiểm tra được nguyên tố biến dị, hai là trong cơ thể trò có thú hồn chưa thức tỉnh.”

“Không thể là loại thứ 2, em đã qua độ tuổi thức tỉnh thú hồn.” La Tố bình tĩnh gạt bỏ suy luận thứ 2.

“Quả thực tôi cũng không nghĩ là loại 2.” An Khải Tư là một chuyên gia trong lĩnh vực điều trị niệm lực, hắn tựa vào tường nhàn nhã nói ra suy luận

của mình: “Hơn nữa nếu trong cơ thể Ngải Tố thật sự có thú hồn thì khả

năng lớn nhất là tử hồn.”

“Tử hồn?” Đây là lần đầu tiên La Tố nghe thấy loại này.

“Chính xác, có vài thú nhân lúc bé sẽ xuất hiện các năng lực đặc biệt, thú

nhân có năng lực này sẽ được chúng ta phán đoán là có thú hồn tồn tại,

số thú nhân này, phần lớn sẽ thức tỉnh trước độ tuổi trưởng thành, nếu

thú hồn không thể thức tỉnh, chúng ta gọi nó là tử hồn.”

“Tử

hồn……” La Tố không tiếp thu chuyện cơ thể mình tồn tại thứ này, bởi vì

năng lực của cậu được mang theo từ kiếp trước, cậu không thể nói bí mật

này cho bất cứ ai, vì thế Uy Nặc hay An Khải Tư muốn nói thế nào cũng

được.

“Ha hả, mặc kệ thế nào đi nữa, đây cũng là chuyện tốt không phải sao?” Uy Nặc ôn nhu vỗ vai La Tố, ngữ điệu ấm áp như gió xuân:

“Lão sư thực chờ mong biểu hiện kế tiếp của trò, vì thế phải mau dưỡng

hết thương tích, biết chưa?”

“…….” Nếu là trước kia, La Tố nhất

định sẽ ói chết mất, nụ cười của Uy Nặc nhìn là biết giả dối, bất quá vì nghĩ tới tính cách của cơ thể này, La Tố vẫn duy trì trầm mặt.

“Tiểu An, học trò của tôi đành phải nhờ cậu, cố chăm sóc nó, bây giờ nó là

tài sản quan trọng của tôi a.” Uy Nặc quay đầu nhìn An Khải Tư.

An Khải Tư mỉm cười: “Yên tâm, học trưởng, tốt xấu gì Ngải Tố cũng là nửa

học trò của tôi, huống chi cậu ta chỉ quá mệt mỏi thôi, nghỉ ngơi hai

ngày là được.”

“Tốt lắm, vậy ngày mốt tôi tới đón trò, tôi về

trước.” Uy Nặc đưa lưng về phía An Khải Tư cùng La Tố phất tay, bóng

dáng mặc blu trắng chậm rãi biến mất trong tầm mắt hai người.

La

Tố một lần nữa nằm lại giường, An Khải Tư cũng có lớp vì thế anh ủy thác cho nhân viên trong bệnh xá, trước lúc đi, An Khải Tư đột nhiên hỏi:

“Trò đã sớm biết mình có thiên phú này nên mới chuyển qua hệ dưỡng khế

ước thú sao?”

Trả lời An Khải Tư là tiếng hít thở có quy luật của La Tố, bất quá An Khải Tư không để ý mà đi tới cửa: “Học trưởng từng là thiên tài của hệ điều trị niệm lực, trò biết vì sao anh lại chọn hệ

dưỡng khế ước thú không?”

“………” La Tố biết thời điểm này tốt nhất là bảo trì trầm mặc, bởi vì đối phương cần nhất là một người biết lắng nghe.

“Anh không có thiên phú như trò, anh chọn hệ dưỡng khế ước thú chỉ vì một lí do thực buồn cười.” An Khải Tư nói tới đây, có chút trào phúng mỉm

cười: “Anh nói, anh muốn nhìn thấy cự long.”

“Vì loại sinh vật

truyền thuyết này mà học trưởng không chút do dự từ bỏ vầng hào quang,

thầy căn bản không thể hiểu nổi, thật sự là ngu xuẩn.”

Sau vài giây trầm mặc ngắn ngủi, La Tố rốt cuộc mở miệng: “Thầy thích thầy ấy?”

Nếu không phải vậy, La Tố thật sự không thể hiểu vì sao An Khải Tư lại nói

chuyện này với mình, thế giới này trên bàn tay giống cái sẽ có dấu ấn,

mà Uy Nặc hiển nhiên không có, không chỉ Uy Nặc, tất cả học trò đều

không có, vì thế An Khải Tư là giống cái, thích Uy Nặc cũng không phải

không có khả năng.

“Trò nói đùa với thầy sao?” Âm thanh An Khải Tư có chút tự giễu: “Tháng sau thầy sẽ kết hôn.”

“………”

“Thầy nói với trò nhiều như vậy, chỉ vì một điều, nếu trò thực sự có năng lực câu thông với khế ước thú thì bất luận học trưởng dụ dỗ thế nào, trò

cũng đừng đáp ứng cùng anh ta tới chỗ cự long.”

“Thầy tin vào truyền thuyết?”

“Không phải vấn đề tin hay không, khu vực 99 rất nguy hiểm, thân là học đệ

khiêm bạn tốt, thầy chỉ ….. không hi vọng anh ta chết ở một nơi thầy

không tìm được, đương nhiên, trò cũng vậy.”

“Em chỉ là nhân tiện thôi sao?” La Tố đột nhiên cảm thấy buồn cười.

“Không cần hoài nghi sự quan tâm của lão sư dành cho học trò, thầy phải lên lớp, hảo hảo nghỉ ngơi đi.”

An Khải Tư rời đi, La Tố nằm trên giường, cậu nhìn chăm chăm trần nhà nhợt nhạt, chậm rãi nhắm mắt lại, có thứ gì đó đang nổ tung trong đầu, giờ

phút này, năng lực hoàn toàn khởi động, cho dù khoảng cách khá xa, cậu

vẫn có thể cảm nhận được tin tức mong manh truyền tới từ rừng rậm nhân

tạo, là hỉ nộ ái ố của khế ước thú truyền tới, còn có thế giới trong mắt bọn nó, chỉ có hai màu trắng đen, giới hạn vô cùng rõ rệt, thuần khiết

tới mức làm người ta sợ hãi.

Lúc La Tố mở mắt ra, cảm giá cuồn

cuộn không ngừng truyền vào đầu đã biến mất không thấy nữa, trước mắt

vẫn là bệnh xá nhợt nhạt, giống như thế giới trắng đen rõ ràng kia chỉ

là một cảnh trong mơ.

La Tố nhìn về phía cửa, so với động vật,

con người quả thực rất phức tạp, bất luận là ngày tận thế đầy huyết tinh và tuyệt vọng, hay thế giới thú nhân hòa bình này……

Từ từ, La Tố đột nhiên nhớ tới một chuyện, vừa nãy cậu quên hỏi con khế ước thú bị

thương thế nào, thân là bác sĩ thú y cậu hối hận không thôi, quả nhiên

không nên nghe nhiều tin tức bát quái như vậy….