Trọng Sinh Chi Thú Hồn

Chương 7

Dự đoán của La Tố không sai, sau một tháng học tập, Uy Nặc rốt cuộc cũng

tuyên bố bắt đầu từ hôm sau chương trình học sẽ tiến vào rừng rậm nhân

tạo.

“Ha hả, thực là làm người ta kì vọng, năm nay rốt cuộc lưu

lại bao nhiêu đây người.” Uy Nặc nói tới đây, khẽ đẩy gọng kính: “Tôi

nghĩ các trò cũng phát hiện, trong hệ này chỉ có một lớp chúng ta, các

học trưởng đâu đúng không?”

Vấn đề Uy Nặc đặt ra hiển nhiên hấp

dẫn không ít học trò, La Tố cũng không ngoại lệ, tuy tất cả mọi người

đều biết tỉ lệ ghi danh vào hệ này cực thấp, nhưng theo lẽ thường mà

nói, không có khả năng ngay cả một học trưởng lớp trên cũng không có, Uy Nặc đã nói trúng hồng tâm.

Uy Nặc thấy biểu tình say mê học hỏi

của mọi người, khẽ nhếch khóe miệng: “Bởi vì bọn họ đều bị đào thải, tuy năm rồi không có mầm mống tốt xuất hiện, chính là có thể kiên trì tới

cùng thì không được mống nào, vì thế chức nghiệp này suốt 7 năm chỉ có 1 năm nhất, hi vọng sang năm sẽ không còn tình huống này.”

‘Tê——”

Tất cả mọi người hút một ngụm lãnh khí, liên tục 7 năm không ai tốt

nghiệp nổi? Đây rốt cuộc là khái niệm gì a? Lại còn là không qua được

chương trình năm nhất, phải biết là muốn tốt nghiệp phải học tới 5 năm

a! Phần lớn đám học trò đều bị đả kích, chẳng lẽ bọn họ thực sự sai lầm

khi chọn hệ này?

Uy Nặc đã sớm liệu đến phản ứng này của đám học

trò, vì đám học trò hằng năm đều như vậy: “Nói thật, bài học từ đầu tới

giờ chỉ là tri thức nền tảng, tôi cũng cảm thấy thực nhàm chán, hi vọng

tân sinh năm nay… có vài mầm mống để tôi hứng thú một chút.”

Uy

Nặc nói xong, theo bản năng nhìn về hướng La Tố, bất quá cậu tìm được

một vị trí khá tốt, cơ thể hoàn toàn giấu sau đám học trò, vì thế vị lão sư có lạc thú kinh khủng này không thấy được biểu tình của La Tố.

Uy Nặc khẽ đẩy gọng kính, ánh sáng lóe khắp phòng thí nghiệm, ánh sáng

chiết xạ từ kính mắt của anh làm tim người ta đập thình thịch, thật là

thú vị, cư nhiên núp ở một nơi làm người ta dễ dàng bỏ qua vậy sao? Đây

không phải thói quen mà á thú bình thường có, có lẽ anh nên hảo hảo hỏi

thăm vị học trò này một phen?

“Tóm lại bây giờ đổi ý vẫn còn kịp, không cần lãng phí thời gian quý giá của mình. Chương trình học hôm nay chấm dứt, ngày mai vẫn tập hợp ở đây, sau đó thầy sẽ dẫn các trò tiến

vào rừng rậm nhân tạo, bây giờ, giải tán!”

Uy Nặc vỗ vỗ tay, cửa điện tử mở ra, đám học trò bước ra ngoài phòng thí nghiệm đều chúi đầu lại thì thầm bàn luận.

“Thực khó quá, liên tục 7 năm mà không có ai thông qua nổi, chắc mình phải đổi chức nghiệp quá.”

La Tố không gia nhập đám học trò đang bàn luận, một mình rời khỏi phòng

học, lãng phí thời gian ở đây, không bằng hỏi thăm vài tin tức từ Hải

Nhân Tư, từ lần nói chuyện trước xem ra Hải Nhân Tư biết không ít tình

báo về rừng rậm nhân tạo.

Lúc La Tố trở lại kí túc xá, Hải Nhân

Tư cùng Phân Địch đã đang nằm trên sô pha ngoài phòng khách mà than thở, hai người này lại kí kế ước thất bại.

“Hải Nhân Tư, cậu biết gì về rừng rậm nhân tạo?” La Tố trực tiếp hỏi.

“Bạn thân, cậu rốt cuộc cũng tiến vào đó?” Hải Nhân Tư bật dậy, cào cào mái

tóc đỏ au: “Cậu hỏi đúng người rồi, trong số khế thú bây giờ còn ai biết rừng rậm nhân tạo hơn mình cùng Phân Địch a? Bởi vì vẫn kí khế ước thất bại, mình tới nơi quỷ quái đó không dưới 100 lần, đương nhiên, để có

tin tức có giá trị về khế ước thú, mình cũng thu thập không ít tình báo

a.”

Hải Nhân Tư nói tới đây, nét mặt có chút tự hào: “Rừng rậm

nhân tạo chia làm 99 khu, dựa theo các trò game thì chia thành 99 bản

đồ, 1-10 là khu vực an toàn, 11-30 là nguy hiểm thấp, 31-60 là nguy hiểm trung bình, 61-80 là nguy hiểm cao, 81-98 là cực kì nguy hiểm. Nói ra

cũng xấu hổ, mình với Phân Địch toàn loanh quanh trong khu 1-10, vì thế

không thể cung cấp thông tin cho cậu về các khu vực sâu hơn.”

“Không sao, tin tức này đã rất có giá trị, nhưng mà hình như cậu chưa nói phân loại của khu 99.” La Tố nhướng mi.

“A, nơi này không có tin chính xác.” Hải Nhân Tư thả tay nói: “Truyền

thuyết nói đó là chỗ ở của khế ước thú cấp siêu S, cự long, bất quá chưa ai chứng thực được.”

“Như vậy sao….. cám ơn cậu.” La Tố sắp xếp

lại mớ tin tức nghe được, nếu Hải Nhân Tư nói thật, như vậy ngày mai Uy

Nặc cao lắm cũng chỉ dắt bọn họ tới khu 1-10, nếu vào sâu hơn, với năng

lực của bọn họ hiện tại không thể ứng phó nổi.

“Không khách khí, chúng ta là anh em tốt.” Hải Nhân Tư nhe răng cười.

Đối mặt với thiếu niên tóc đỏ luôn hăng hái không biết mệt này, La Tố bảo trì trầm mặc.

Hôm sau, lúc tới phòng thí nghiệm, nhân số chỉ còn không tới mười người,

mãi tới lúc tiếng chuông vào học vang lên, số người vẫn không thay đổi.

“Ân? So với tôi nghĩ thì đông hơn.” Uy Nặc đã sớm đoán được kết quá như vậy, hôm qua anh cố ý nói những lời kích thích cũng vì mục đích này, những

tên từ đầu đã không đủ kiên định thì không bằng sớm từ bỏ.

“Đi

theo tôi, mấy tên có cốt khí.” Uy Nặc dắt mọi người tới cửa vào rừng rậm nhân tạo, lối vào là một bộ siêu não khổng lồ, nó hỏi Uy Nặc muốn tiến

vào khu vực nào, La Tố lúc này xác định tin tức của Hải Nhân Tư cung cấp hoàn toàn chính xác, rừng rậm nhân tạo quả thực có 99 khu.

Uy

Nặc thuần thục chọn khu 1-10, khu an toàn, khế ước thú khu vực này tính

cách đa số rất hòa bình, lực công kích cũng thấp, bình thường sẽ không

chủ động công kích thú nhân.

“Tuy nơi này là khu an toàn, bất quá lát nữa vẫn phải theo sát tôi, nếu không tôi không đảm bảo sẽ không

phát sinh chuyện gì.” Uy Nặc cầm bản thực nghiệm, đi đầu dẫn đường, La

Tố cùng đám học trò theo sát phía sau.

“Đây là khu vực đầu tiên,

nơi này có hơn mười loại khế ước thú, trong lúc tiến vào khu vực thứ

hai, sẽ gặp các loại khế ước thú, bây giờ cầm bản thực nghiệm của các

trò, ghi lại tên cùng tập tính khế ước thú nhìn thấy, các trò đã hiểu vì sao lúc giảng bài tôi không chiếu hình ảnh đi? Chính là để khảo sát

năng lực của các trò, mặc khác nếu gặp khế ước thú không thể xác định,

cho phép tiếp xúc, bất quá hậu quả tự gánh chịu.”

Uy Nặc nói

xong, liền tiếp tục đi tới trước, không bao lâu sau bọn họ gặp phải loại khế ước thú đầu tiên, loại này cả người đầy lông xù, như một cục len

vậy, phía sau là cái đuôi thật dài, đa số học trò nhìn thấy đều lập tức

viết ra đáp án, bởi vì đặc điểm nhận dạng loại khế ước thú này quá rõ

ràng, chỉ có một số ít người không nhận ra.

Càng thâm nhập sâu

vào rừng, càng có không ít người vò đầu bứt tai, La Tố không phải không

viết được đáp án, bất quá cậu có chút để ý…… cuộc khảo hạch này quá bình ổn, làm người ta có dự cảm sự tình không đơn giản như vậy.

Mọi

người rất nhanh thông qua khu vực đầu tiên, Uy Nặc cơ hồ không cấp nhiều thời gian quan sát, chỉ lướt qua thật nhanh, khu 2 cũng không khác khu 1 lắm, cơ bản đều là đám khế ước thú thể hình nhỏ, mọi người như trước an toàn vượt qua.

Lúc này, đám học trò đã bắt đầu thả lỏng, trừ bỏ

quan sát khế ước thú, bọn họ không còn khẩn trương, thỉnh thoảng còn tán gẫu vài câu, Uy Nặc nhìn thấy chỉ cười lạnh một tiếng, không phát biểu ý kiến gì.

“A, đây là thứ gì? Đen đen, thật xấu xí!” Một á thú

giống đực đang nói chuyện phiếm đột nhiên kêu lớn, người bằng hữu bên

cạnh hắn cũng xui xẻo dính theo, hai người luống cuống tay chân vẫy cái

nùi màu đen hình cầu.

“Đi đi, tránh ra, rốt cuộc là thứ gì a,

thật kinh tởm!” Á thú vừa nói ra câu này, nhóm sinh vật màu đen vốn đang trêu đùa đột nhiên xôn xao, vốn chỉ có một quả cầu đen dần dần biến

lớn, đám học trò khác, tính cả La Tố thấy vậy lập tức lùi về sau.

Quả cầu đen khổng lồ bạo liệt một phát, chất lỏng đen xì văng khắp nơi, vì

đề phòng chất lỏng kia tổn thương mình, mọi người đều che mặt lại, lúc

mở mắt ra nhìn, quả cầu đen kia đã khôi phục bộ dáng một nhóm thú nhún

nhảy, mà hai vị đồng học kia đã nửa sống nửa chết ngã xuống đất.

“Hai người nốc ao!” Uy Nặc nói không chút biểu cảm: “Không cần biết là khế

ước thú loại nào, nhưng đây là khu vực của các loài quần cư, có lẽ lực

công kích của chúng không mạnh, bất quá nếu hợp thể lại…. hậu quả các

trò cũng thấy rồi.”

“Nhưng mà…… vì cái gì đám hắc cầu lại đột nhiên công kích Ngải Sâm cùng Thái Tư?” Đám học trò khó hiểu nhìn nhau.

“Đúng vậy, vì cái gì?” Uy Nặc đút tay vào túi áo, hứng thú nhìn về phía La

Tố: “Có thể nói đáp án của trò không? Cao tài sinh từ hệ điều trị niệm

lực chuyển qua, Ngải Tố.”

Âm thanh Uy Nặc vừa phát ra, những người khác đều không thể tin mà kêu lớn: “Sao có thể?”

“Cậu ta điên rồi sao? Cư nhiên chuyền từ chức nghiệp tốt nhất của học viện á thú tới hệ này?”

Đối mắt với ánh mắt nóng rực của mọi người phóng tới, biểu tình La Tố vẫn

không có biến hóa gì lớn, tác chiến nhiều năm với tang thi đã quen với

ánh mắt cơ khát, vì thế đám ánh mắt tò mò này làm gì đủ trình độ làm cậu động dung, dù sao Ngải Tố vốn là một người âm trầm, cậu biểu hiện như

vậy cũng không có gì kì quái.

La Tố hé miệng, giả làm bộ dáng có

chút quái gở, trầm giọng nói: “Là ác ý, đừng tỏ ra ác ý với khế ước thú, chúng nó không có chỉ số thông minh như thú nhân, nhưng cũng vì vậy mà

cảm giác hỉ nộ của chúng nó càng nhạy bén hơn, đây là bản năng của khế

ước thú.”

“Không tồi.” Uy Nặc búng tay nói: “Đừng tưởng chỉ dần

dùng thức ăn là có thể hối lộ khế ước thú, các ngươi phải dùng tâm linh

cảm ứng với chúng, cảm thụ tâm tình của chúng, chỉ như vậy khế ước thú

mới chấp nhận các ngươi gần gũi, hai tên ngu ngốc khi nãy đã mất đi cơ

hội ở lại hệ này, được rồi, chúng ta tiếp tục đi tới.”

Cảm thụ

suy nghĩ cùng tâm tình của chúng sao? La Tố không thể không thừa nhận,

tuy tính cách Uy Nặc có chút nguy hiểm, bất quá đối với khế ước thú lại

rất thực tình.

La Tố vừa định đi tiếp thì đại não cậu đột nhiên

đau nhức, bản thực nghiệm trong tay rớt xuống, sao lại thế này, cảm giác này……giống như lần đó ngày tận thế ập tới……

La Tố xoay người, giữa một rừng hắc cầu trên không trung, trong vô số hắc cầu dường như La Tố nghe thấy một âm thanh……

“Đau quá, đau quá…….”

Cơ hồ là theo bản năng, La Tố chịu đựng cơn đau trong đại não, chậm rãi

vươn tay, bắt được một viên cầu màu đen be bé, mồ hôi lạnh không ngừng

chảy xuống, năng lực này, cậu nằm mơ cũng không quên, năng lực có thể

kết nối với sinh vật, nếu không phải có loại năng lực này cậu cũng không thể dùng ý thức điều khiển nhóm động vật, cũng không thể chung tay tác

chiến với chúng, càng không thể tồn tại một thời gian dài như vậy trong

thời kì tận thế….. thật không ngờ, cho dù có được tân sinh, năng lực này vẫn đi theo cậu, này xem như….. là số phận sao?

Vì quá đau đớn,

La Tố thống khổ ôm lấy mặt mình, bất quá tay kia cậu cẩn thận ôm lấy

tiểu hắc cầu, lúc này đám người cũng cảm giác không thích hợp.

Uy Nặc là người đầu tiên chạy tới bên cạnh La Tố, hắn ngồi xổm xuống, nhíu mày: “Làm sao vậy, không thoải mái chỗ nào?”

“Không, nó….. hình như bị thương……” La Tố gian nan đưa tiểu hắc cầu trong lòng cho Uy Nặc.

Uy Nặc nhìn một điểm đỏ nhỏ xíu trên làn da tiểu hắc cầu, đồng tử không thể tin mà co rút: “Trò……..”

‘Ầm’ Uy Nặc còn chưa kịp hỏi, La Tố đã ngã xuống đất.

“Lão sư…….. Ngải Tố ngất xỉu rồi, làm sao bây giờ?” Đám học trò có chút bối rối.

“Khẩn trương cái gì? Khảo hạch hôm nay đã xong, đỡ cậu ta đi theo tôi.” Uy

Nặc cưỡng chế nỗi khiếp sợ trong lòng, đến tột cùng là loại năng lực nào mới có thể phát hiện ra hắc cầu bị thương trong một rừng hắc cầu kia?

Cho dù là anh cũng không làm được, loại tiềm lực này quả thực chưa bao

giờ nghe thấy…… chẳng lẽ, anh thật sự nhặt được bảo vật sao?