Trọng Sinh Chi Thú Hồn

Chương 56

“Cậu muốn nói gì?” Sau khoảng thời trầm mặc thật lâu, Tư Lôi Tạp rốt cuộc

cũng mở miệng, Tu Lôi cố ý không nói tiếp, chỉ thưởng thức ống máu trong tay, nụ cười có chút thú vị.

Thời gian từng giây trôi qua, Tu

Lôi tuy ngoài mặt cố ý thừa nước đục thả câu nhưng kì thực cậu ta luôn

quan sát biểu tình trên mặt Tu Lôi Tạp, đối phương nghe thấy câu cuối

cùng của cậu, tuy biểu tình không hề thay đổi nhưng đồng tử hơi co rút

lại, bất quá chỉ một lát sau lại khôi phục bình tĩnh, ngay cả nhịp tim

cũng không biến hóa, có lẽ cậu không nên kéo dài thời gian.

“Anh cùng nam nhân mặc áo blu trắng kia có quan hệ gì?” Tu Lôi thu hồi ống máu, hỏi tiếp.

Tư Lôi Tạp: “……..”

“Nam nhân kia có lực tương tác với khế ước thú rất cao?” Tu Lôi đoán đối

phương đã phát hiện ý đồ của mình, vì thế cũng không che dấu nữa.

Tư Lôi Tạp: “…….”

Bất luận Tu Lôi hỏi gì, Tư Lôi Tạp cũng không động dung, anh tựa như một

tảng đá cứng ngắc, người ta làm thế nào cũng bất động, bất quá Tu Lôi

cũng không sốt ruột, chỉ một lần nữa mỉm cười: “Ta hiện tại có chút chán ghét biểu tình trầm mặc của anh, không muốn biết à? Ống máu này rốt

cuộc là của ai?”

Tu Lôi nheo mắt, không buông tha bất cứ biểu

tình nào trên mặt Tư Lôi Tạp, nhưng thực đáng tiếc cậu ta không tìm được chút sơ hở nào.

Thật lâu sau, Tư Lôi Tạp rốt cuộc mở miệng, âm thanh vẫn trầm thấp cứng nhắc: “Người là cậu giết?”

Tu Lôi hiển nhiên không ngờ Tư Lôi Tạp đột nhiên hỏi tới chuyện này, vì

thế cậu nhếch môi: “Anh tin tưởng loại lời nói vô căn cứ này?”

“Tôi hiểu rồi, cáo từ.” Tư Lôi Tạp đứng dậy, nhanh nhẹn đi tới cửa phòng

thẩm vấn, tựa hồ không có ý tứ hỏi thêm gì nữa, điều này làm Tu Lôi run

sợ một chốc, bất quá cậu nhanh chóng lấy lại tinh thần, che miệng, cười

phá lên: “Nguyên lai cũng có lúc ta nhìn nhầm, nói cho anh biết, ống này chính là máu của á thú áo blu trắng kia, thật không ngờ cậu ta chính là Kì Lân, thật sự đáng thương, tương lai có lẽ sẽ bị quân bộ bí mật theo

dõi.”

Tu Lôi nói xong, đôi ngươi đỏ như máu liền nhìn chăm chăm

vào Tư Lôi Tạp, chỉ tiếc lúc này Tư Lôi Tạp đã rời khỏi phòng thẩm vấn,

có thể nói chỉ một chút nữa thôi cậu ta đã có thể nhìn thấy biểu tình

chân chính của đối phương, bất quá Tu Lôi cũng không cảm thấy đáng tiếc, lần thử này ít ra cũng chứng minh được một chuyện, chính là hiện tại

không ai biết Kì Lân chân chính là ai.

“Hừ.” Tu Lôi bóp vỡ ống

máu trong tay, máu tươi nhỏ giọt xuống đất như một dòng suối nhỏ, Tu Lôi cứ vậy nhìn mặt đất, bên môi nhếch lên nụ cười khinh thường mà tàn bạo, ta sẽ tìm được, một ngày nào đó ta sẽ tự tay giết chết Kì Lân!

***

“Tư Lôi Tạp đại nhân, sao nhanh như vậy đã ra ngoài rồi?” Quân nhân vốn

được phái tới thẩm vấn Tu Lôi chào theo kiểu quân đội hỏi. Bất quá Tư

Lôi Tạp không đáp lại, chỉ vội vàng băng qua mặt ông ta.

Trời ạ!

Sắc mặt Tư Lôi Tạp đại nhân sao lại nghiêm túc như vậy? Tuy trước kia Tư Lôi Tạp Đại nhân nổi tiếng nghiêm cẩn trong quân bộ, nhưng lúc gặp mặt

ngài ấy cũng chào hỏi theo nghi thức quân đội, nhưng lúc nãy Tư Lôi Tạp

Đại nhân cư nhiên không đáp lại, thậm chí còn vội vàng như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tư Lôi Tạp kì thực không lãnh tĩnh như

tưởng tượng của Tu Lôi, dù sao sự tình cũng liên quan tới La Tố, vì thế

sau khi rời khỏi phòng thẩm vấn anh trực tiếp tới bệnh viện, với quân

hàm của mình Tư Lôi Tạp rất nhanh điều tra được báo cáo xét nghiệm ngày

đó. Trên báo cáo ghi rõ cả hai ống máu đều không có phản ứng linh hồn

vật chất, điều này làm anh bình tĩnh lại một chút.

“Phát sinh chuyện gì, rất ít khi thấy cậu khẩn trương như vậy.” Bác sĩ trong phòng kiểm nghiệm có chút để ý hỏi.

“Không có gì.” Tư Lôi Tạp chào theo nghi thức quân đội sau đó lập tức li khai, bác sĩ nhìn bóng dáng anh có chút khó hiểu cào cào tóc, tốt xấu gì ông

cũng xem là quen biết gia gia nó, có cần nói chuyện hôm nay cho ông cụ

biết không nhỉ? Thôi quên đi, cũng không phải chuyện lớn gì, không cần

quấy rầy ông cụ.

Mặt trời vừa lặn Tư Lôi Tạp cũng trở về kí túc

xá, lúc Hải Nhân Tư ra mở cửa có chút sững sờ, nói thế nào nhỉ? Tuy lang ca hình người mới là bình thường, chính là mấy ngày nay chỉ thấy ảnh

trong hình lang, đột nhiên có một nam nhân cao lớn đứng trước mặt, cậu

có chút không thích ứng.

“Sao vậy?” La Tố đang uy thực cho nhóm

Tiểu Hoàng, thấy Tư Lôi Tạp trở về trong hình người thì khẽ nhíu mày,

thật ra cũng không phải không muốn thấy Tu Lôi Tạp hình người, mà vì Tư

Lôi Tạp luôn xuất hiện trong hình lang đột nhiên như vậy làm cậu có chút để ý.

“Quân bộ xảy ra chuyện gì à?” La Tố chỉ nghĩ ra lí do này.

“Không có gì.” Đây là lần đầu tiên Tư Lôi Tạp trả lời mà không nhìn thẳng vào mắt La Tố.

“Phải không?” La Tố tuy biết có vấn đề nhưng cậu cũng không miệt mài theo

đuổi, dù sao cậu với Tư Lôi Tạp cũng không thân thiết đến mức đó.

Hai người trong nhất thời không nói gì, Tư Lôi Tạp trầm mặc ngồi trên sô

pha, biểu tình nghiêm túc lại càng thêm phần trầm mặc, La Tố cũng không

biết nên nói gì vì thế im lặng uy thực cho bọn Tiểu Hoàng.

“…….”

Hải Nhân Tư cùng Milan xoay mặt nhìn nhau, bọn họ cảm thấy không khí có

chút khẩn trương, vốn còn định hỏi lang ca chuyện vụ án, hiện giờ lại

không dám lên tiếng.

Hải Nhân Tư cùng Milan nhỏ giọng trao đổi

hai câu, sau đó không chút cốt khí giao phòng khách cho lang ca cùng La

Tố, bọn họ vội vàng chạy về phòng mình. Quả nhiên không thể nhìn bộ dáng trung khuyển của lang ca mà nhầm, khí thế lúc nãy…. suýt chút nữa ép

bọn họ thở không nổi.

La Tố tự nhiên cũng biết bọn Hải Nhân Tư

cùng Milan chạy về phòng, ngay lúc cậu định đứng dậy quay về phòng thì

Tư Lôi Tạp vốn đang trầm mặc rốt cuộc cũng mở miệng.

“Máu……”

“Ân?” La Tố có chút nghi hoặc nhíu mi, chỉ có một chữ cậu cũng không có biện pháp hiểu được.

“Thử máu.” Tuy vẫn là biểu tình nghiêm túc nhưng La Tố nhìn thấy sự lo lắng

trong đôi mắt màu xám kia, tuy không rõ vì sao Tư Lôi Tạp lại lo lắng

cho cậu, bất quá trực giác nói cho La Tố, nam nhân này thực sự quan tâm

cậu.

“Mệnh lệnh của quân bộ sao?” La Tố vì vừa uy thực cho bọn

Tiểu Hoàng nên thùng dụng cụ ở sát bên cạnh, cậu lấy kim tiêm ra cắm vào tay mình hỏi: “Bao nhiêu?”

“Hai mươi.” Tư Lôi Tạp trầm giọng nói. Nếu có thể……. anh tình nguyện bị lấy máu thay La Tố.

“Tốt lắm.” 20 đơn vị máu nhanh chóng được rút xong, La Tố đưa kim tiêm cho

Tư Lôi Tạp, từ đầu đến đuôi không lộ ra bao nhiêu biểu tình.

Lôi Tạp tiếp nhận kim tiêm, trầm mặc thật lâu, thẳng tới khi La Tố không còn kiên nhẫn anh mới lại mở miệng: “Không phải mệnh lệnh của quân bộ.”

La Tố nghe vậy cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, nếu là mệnh lệnh của quân bộ nam nhân sẽ không bày ra vẻ mặt này, cậu khẽ thở dài: “Không sao,

coi như kiểm tra sức khỏe thêm một lần thôi.”

“Cám ơn.” Nói xong

câu đó, Tư Lôi Tạp lại biến thành hình lang, anh đặt ống máu La Tố đưa

vào trong lớp da lông thật dày, sau đó cơ thể khổng lồ ngồi chồm hổm bên cạnh La Tố, ánh mắt xám sáng ngời chăm chú nhìn cậu.

“……..” La

Tố nghi hoặc, không rõ vì sao Tư Lôi Tạp lại biến thân, bất quá thấy bộ

dáng cự lang chăm chú nhìn mình, cậu vẫn nhịn không được mà vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu cự lang.

Mà Hải Nhân Tư cùng Milan trốn trong phòng nhìn lén, thấy cảnh này cũng nhẹ nhàng thở phào.

“Mình cảm thấy lang ca cùng A Tố có vấn đề.” Hải Nhân Tư cào cào mái tóc đỏ của mình, có chút rối rắm nói.

“Mình đã sớm thấy rồi, lang ca nhất định coi trọng A Tố!” Milan làm ra bộ dáng khẳng định.

“Cái gì? !” Hải Nhân Tư còn chưa kịp lớn tiếng gào thì đã bị Milan bịt miệng: “Ngu ngốc, nói nhỏ một chút.”

“Biết rồi, nhưng chuyện này không thể nói lung tung, lang ca là hồn thú, gia

thế lại tốt, thấy thế nào cũng tìm giống cái mới đúng đi?”

“Không sai đâu, nếu lang ca không thích A Tố thì làm gì cứ hai ba ngày lại

chạy tới kí túc xá của tụi mình, hơn nữa lang ca còn là thủ tịch của học viện hồn thú nhưng lúc đối mặt với La Tố, đừng nói sát khí, ngay cả tức giận cũng chưa bao giờ nha.” Milan làm ra bộ dáng người từng trải.

“Cậu nói cũng có lí, không ổn, như vậy không phải người anh em Khuê Đế của

mình không còn chút cơ hội nào rồi sao?” Hải Nhân Tư rốt cuộc cũng nhớ

tới chàng ngốc gần đây ngày nào cũng huấn luyện với mình.

“Khụ

khụ.” Milan cùng Khuê Đế cũng có thể xem là bằng hữu không tồi, vì thế

cậu ta ho khan hai tiếng nói: “Vấn đề tình cảm……. cứ để nó thuận theo tự nhiên đi, chúng ta không nên nhúng tay.”

“Bạn thân, mình hiểu mà! Tựa như lần nào cậu cũng thuận theo tự nhiên, kết quả luôn bị giống cái đá!”

“Hải! Nhân! Tư!” Bị móc tới nỗi đau, Milan liền nhào qua bóp cổ Hải Nhân Tư.

Buổi tối lúc ăn cơm, Hải Nhân Tư cùng Milan rốt cuộc có được tin tức vụ án

từ Tư Lôi Tạp đã biến về hình người, nhưng anh chỉ trả lời đúng 4 chữ

‘không phải cậu ta’, sau đó lại biến về hình lang, điều này làm bọn

Milan hoàn toàn rối rắm.

La Tố có cái nhìn không khác biệt lắm

với Tư Lôi Tạp, nếu mục đích của Tu Lôi là Kì Lân, như vậy sẽ không giết người trong thời điểm trọng yếu này, vì hành vi này thực sự rất ngu

xuẩn, chỉ sợ đây cũng là nguyên nhân quân bộ vẫn chưa định tội Tu Lôi.

Hôm sau, Tư Lôi Tạp từ sáng sớm đã ra ngoài, La Tố đoán là đi lấy kết quả

xét nghiệm máu, cậu hiểu rõ cơ thể mình nhất, bất luận xét nghiệm bao

nhiêu lần thì máu cậu cũng không có phản ứng ‘linh hồn vật chất’. Nguyên nhân hôm qua Tư Lôi Tạp bất thường như vậy, cậu cũng từng thử suy đoán, phỏng chừng lúc đi quân bộ, có người nói với anh chút chuyện về Kì Lân.

Bởi vì Tư Lôi Tạp không ở đây nên La Tố sau khi uy thực cho bọn Tiểu Hoàng

xong thì về phòng tra xét tư liệu khế ước thú, trong lúc này Hải Nhân Tư đang đội mũ giáp nằm trên giường, không biết đang làm gì đó.

Mấy tiếng sau, La Tố thấy Hải Nhân Tư vẫn duy trì tư thế đó, cậu rốt cuộc

nhịn không được mở miệng gọi: “Trên đầu cậu là thứ gì vậy?”

Hải

Nhân Tư vẫn không phản ứng, tựa như không nghe thấy lời La Tố vậy, bởi

vì không biết Hải Nhân Tư đang làm gì nên La Tố gửi tin nhắn cho Hải

Nhân Tư, 5 phút sau, Hải Nhân Tư cởi mũ giáp hỏi: “Bạn thân, cậu gọi

mình à?”

“Trên tay cậu là thứ gì?” La Tố có chút tò mò hỏi.

“Bạn thân? Không phải chứ? Đây chính là hệ thống chiến đấu mô phỏng 3 chiều

mới nhất của CG.” Hải Nhân Tư dùng biểu tình thấy người ngoài hành tinh

nhìn La Tố.

“Có ích lợi gì?” La Tố nhướng mi, tin này cậu từng

nghe chỉ là trước khi khoa học kĩ thuật tới thời tận thế vẫn chưa nghiên cứu được công nghệ game nhập vai 3 chiều.

“Siêu cấp hữu dụng,

bạn thân, cậu cũng chơi được a, vì mũ này phải kết nối với tinh thần nên chỉ được một người chơi mà thôi!” Hải Nhân Tư hạnh phúc nói: “Mũ giáp

này lúc mới phát hành đã được bên ngành kỹ thuật giám định, nó giúp

người chơi trong quá trình đánh nhau liệt liệt, có thể nâng cao phản xạ

thần kinh vì thế lượng tiêu thụ rất khủng.”

“Phải kết nối à?” La Tố tiếp tục hỏi.

“Đương nhiên, nếu không kết nối sao tìm được người thi đấu! Chính là giai đoạn bồi dưỡng khế ước thú rất tốn thời gian, đương nhiên cậu có thể nạp

tiền, nhóc Milan đã bỏ vào một mớ rốt cuộc mua được một con khế ước thú

cấp S, đáng tiếc thao tác của cậu nhóc không khá lắm nên gặp người bình

bình thì còn ăn, chứ đụng cao thủ thì đo đất ngay.” Hải Nhân Tư buông

tay.

“Trò chơi cũng có khế ước thú?” La Tố cảm thấy có chút thú vị.

“Đương nhiên, chơi cái này để mọi người có điểu kiện tu luyện kinh nghiệm mà,

trò này rất hot, ngay cả các cao thủ cũng tham gia, sau này trò chơi

kiếm tiền ác quá, thu phí đạo cụ cao lắm, có thể nói chỉ cần có tiền,

thao tác có kém cũng thắng. Mặc khác trò này còn có hình thức hồi huyết

cho khế ước thú, ở ngoài căn bản không có chuyện này vì thế khế ước thú

không có lợi gì cả, trừ bỏ rèn luyện kinh nghiệm đối chiến, còn rèn

luyện sức lực thì không có tác dụng lắm, nhưng phiên bản mới cũng cải

tiến khá nhiều!”

Hải Nhân Tư lẩm bẩm nói rất nhiều, bất quá tổng

kết chỉ có một ý, chính là trò chơi mũ giáp này giúp người chơi tăng

phản xạ thần kinh cùng cường độ tinh thần, bởi vì y học phát hiện ra một loại phóng xạ mới, có thể giúp người ta lúc cảm xúc kích động hoặc khẩn trương có thể đột phá, mà mũ giáp này chính là áp dụng loại sóng này.

Mặc khác trò chơi cũng rất chú trọng kĩ thuật, chẳng những góp nhặt tư liệu khế ước thú của liên minh, thậm chí còn có rất nhiều tư liệu về hồn

thú, bọn họ viết lại thành số liệu sau đó bỏ vào trò chơi. Chế độ thu

phí đạo cụ bị bỏ đi, thay vào đó là hình thức mua bán, tỷ như quyền phát sóng trực tiếp trận đấu của các cao thủ, quyền xem.

La Tố không

quấy rầy Hải Nhân Tư chơi nữa, cậu lên mạng tra một ít tin tức có liên

quan tới mũ giáp, nếu thực như lời Hải Nhân Tư thì nó rất có lợi cho

việc cậu đề cao thực lực.

Bởi vì vụ án giết người nên trường học

đình chỉ học tuần này để tiến hành điều tra, vì thế thời gian Tư Lôi Tạp ở bên người La Tố so với trước kia lại càng dài hơn, giữa trưa Tư Lôi

Tạp trở lại, La Tố không hỏi kết quả bởi vì cậu đã sớm biết đáp án.

Buổi chiều, La Tố ra cửa hàng mua mũ giáp, Tư Lôi Tạp biến thành cự lang

theo sát sau lưng La Tố, vì thế trên đường lớn trong trường xuất hiện

hình ảnh một người một lang sóng bước bên nhau. Không ít học trò tập

trung ánh mắt lên người cự lang, cự lang này cũng quá phong cách đi, nếu có được khế ước thú như vậy, bọn họ thực sự là có nằm mơ cũng mỉm cười.

Bên trong trường học có chỗ bán mũ giáp, bất quá vì lượng tiêu thụ quá mạnh nên hết hàng. La Tố chỉ có thể đặt mua một cái, cửa hàng cam đoan trong vòng một tuần sẽ gửi tới tận nhà.

Trên đường trở về, La Tố gặp

Ôn Tư Đặc ở cạnh bể phun nước, tuy Ôn Tư Đặc có hóa trang nhưng La Tố

liếc mắt vẫn nhận ra đối phương.

“Mang lang ca ra ngoài tản bộ à?” Ôn Tư Đặc cũng phát hiện La Tố, vì thế anh mỉm cười chào hỏi.

“Mua vài thứ, còn anh?” La Tố dừng bước, cự lang dùng đôi mắt xám tro nhìn

lướt qua Ôn Tư Đặc, sau đó trầm mặc ngồi xổm xuống bên người La Tố.

“Cầu nguyện.” Ôn Tư Đặc nhìn ra bể nước phía sau, sau đó quay đầu lại nhìn

cự lang cùng La Tố nói: “Xem ra quan hệ của hai người không tồi.”

“……..” La Tố không thể nói cho Ôn Tư Đặc biết cự lang chỉ đang giám thị mình

mà thôi, vì thế chỉ đành bảo trì im lặng, ngay lúc không khí có chút

cứng nhắc, Ôn Tư Đặc đột nhiên ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn cự lang

nói: “Tư Lôi Tạp, cho tôi mượn A Tố một lát được không?”

Cự lang

vốn đồ sộ bất động nghe Ôn Tư Đặc nói vậy thì đứng lên, vươn tứ chi đi

ra xa, ngay lúc Ôn Tư Đặc nghĩ cự lang sẽ về trước thì cự lang lại ngừng lại ở khoảng cách cách hai người chừng 10 thước, sau đó lại ngồi xổm

xuống, đôi ngươi xám tro chăm chú nhìn về phía bọn họ, tựa như trung

khuyển thành thật ngồi đó chờ chủ nhân, cứ sợ chủ nhân sẽ biến mất vậy.

“Phốc–” Ôn Tư Đặc nhịn không được cười khẽ, tuy không giống như anh nghĩ nhưng khoảng cách này cũng khá an toàn.

“Phát sinh chuyện gì?” La Tố nhíu mày, đối với hành động của cự lang cũng

không bất ngờ, bởi vì mỗi lần cậu ra ngoài, cự lang luôn dẫn đầu rồi

ngồi ở phía trước chờ nên cậu đã quen rồi.

Ôn Tư Đặc ngừng cười, không đáp hỏi lại: “Cậu thích anh ta?”

La Tố có chút giật mình, sau đó mới mở miệng: “Sao lại hỏi vậy?”

“Bởi vì cậu làm người ta có cảm giác như vậy.” Ôn Tư Đặc quấn sợi tóc bằng

đầu ngón tay, đây là hành động anh thích nhất lúc đang tự hỏi.

“Chỉ là ảo giác của anh thôi.” La Tố không biết làm thế nào trả lời Ôn Tư

Đặc, cậu không hẳn là thích Tư Lôi Tạp, chỉ là không có sức chống cự với hình lang của anh ta mà thôi.

“Vậy tôi đổi cách nói vậy, cậu

thích hình lang của anh ta?” Ôn Tư Đặc ngồi xuống cạnh bể phun nước, tuy gương mặt đang mỉm cười nhưng đôi ngươi xám lại khá sắc bén.

La Tố ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu mới bất đắc dĩ nói: “Trực giác của anh thực đáng sợ.”

“Cho nên nói…… không nên xem thường trực giác của tiên đoán sư.” Ôn Tư Đặc

cười khẽ: “Thân là bằng hữu, tôi lại hỏi thêm một vấn đề đi, trong lòng

cậu, Tư Lôi Tạp hình người và hình lang là cùng một người sao?”

“Bọn họ vốn là cùng một người.” La Tố chậm rãi mở miệng, bất quá lúc trả lời cậu theo bản năng nhìn thoáng qua cự lang ở xa xa.

“Trả lời có lệ sao?” Ôn Tư Đặc ít nhiều cũng đoán được vài phần, anh xoa nhẹ nốt ruồi bên khóe mắt, cười khẽ: “Còn nhớ rõ lần trước tôi nói không?

Chúng ta là cùng một loại người, luôn thích đem đám người bên cạnh đặt

vào những ô vuông xác định, bằng hữu là bằng hữu, người nhà là người

nhà, người xa lạ là người xa lạ, hơn nữa dựa theo những ô vuông đã phân

mà dùng lễ nghi, tri thức đối đãi với họ, đơn giản mà nói, chúng ta có

định nghĩa xác định cho những chuyện xung quanh mình.”

“Anh muốn

nói gì?” La Tố ngồi xuống bên cạnh Ôn Tư Đặc, so với chuyện của mình cậu lại càng để ý Ôn Tư Đặc hơn, Ôn Tư Đặc không phải người thích thao thao bất tuyệt, chính là hiện tại cứ như anh đang muốn đem tất cả cái nhìn

của mình nói ra, điều này có chút kì quái.

“Cậu đặt Tư Lôi Tạp

vào ô nào? Bằng hữu? Người nhà? Sủng vậy?” Ôn Tư Đặc rút đi nụ cười

thường trực, dùng đôi ngươi màu xám chăm chú nhìn La Tố.

“……….”

Nói thực ra La Tố cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề này, cậu có thể chuẩn

xác phân loại bọn Hải Nhân Tư, bởi vì bọn Hải Nhân Tư tỏ ra có thiện ý

nên cậu thoải mái xếp họ vào ô bằng hữu. Tư Lôi Tạp cùng cậu ban đầu vốn là người xa lạ, bọn họ quen nhau ở rừng nhân tạo, lúc ấy cậu nghĩ đối

phương là khế ước thú nên dùng phương thức đối xử với sủng vật, nhưng

sau đó cậu phát hiện sự thật, cự lang không phải khế ước thú chân chính

mà là một nam nhân tên Tư Lôi Tạp. Tuy không thể phủ nhận, nam nhân này

quả thực là người tốt, chẳng những tác phong quân đội nghiêm túc, lại có một trái tim thiện lương.

Bất luận là đối đã với khế ước thú hay sinh vật yếu ớt khác, nam nhân này luôn cẩn thận sợ dọa hư đối phương,

tuy bộ dáng thực hung hãn nhưng nội tâm lại phá lệ ôn nhu. Bất quá……. La Tố không thể nào xác định mình và Tư Lôi Tạp có thể gọi là bằng hữu hay không, bởi vì tiếp xúc với cậu nhiều nhất chình là ‘cự lang’, mà không

phải ‘người’. Cậu cùng ‘người’ Tư Lôi Tạp cơ hồ không nói quá mấy câu.

Ngay lúc La Tố trầm mặc, Ôn Tư Đặc lại cười khẽ, anh lấy một đồng xu trong

túi sau đó dùng ngón cái búng nhẹ, đồng xu tung lên theo một đường pa ra bôn xinh đẹp, cuối cùng rơi tõm vào ao nước, phát ra âm thanh thanh

thúy.

“Biết không? Đối với người như chúng ta, không thể chuẩn

xác phân chia một người nào đó đại biểu bản thân đã rơi vào nguy hiểm.”

Ôn Tư Đặc đút tay vào túi tiền, nhìn bể phun nước trước mặt nói.

“Không phải như anh nghĩ đâu.” La Tố không biết nên giải thích thế nào, vì thế chỉ có thể nói vậy. Lại là một trận trầm mặc, La Tố mới hỏi thêm: “Cầu

nguyện gì đó?”

“Bí mật.” Ôn Tư Đặc quay đầu lại, nhìn La Tố bằng

vẻ mặt vô cùng sáng lạn, sau đó hai người không nói gì nữa, chia hai

đường trở về.

Sau khi trở lại kí túc xá, La Tố so với bình thường càng trầm mặc hơn, không thể phủ nhận những lời Ôn Tư Đặc nói có sinh

ra ảnh hưởng, Tư Lôi Tạp đối với cậu mà nói là gì? Bằng hữu? Sủng vật?

Đây là lần đầu tiên La Tố cảm thấy trong lòng có chút hỗn loạn, nếu

không ý thức được có lẽ còn hoàn hảo, nhưng hiện tại cậu lại bức thiết

muốn biết đáp án.

Đêm đó, La Tố phá lệ làm cùng một chuyện như cự lang, cậu dùng đôi ngươi đen láy của mình chăm chú nhìn cự lang, hệt

như muốn từ trên người cự lang tìm ra đáp án quan trọng. Cự lang vốn

đang nhìn chăm chú La Tố, nhưng hơn 10 phút sau cự lang chậm rãi…. chậm

rãi cúi đầu, ánh mắt La Tố làm trái tim cự lang cứ đập thình thịch, tuy

bộ dáng vẫn uy phong lẫm lẫm như cũ, nhưng hai lỗ tai lại hơi đỏ đỏ lên.

Lúc La Tố tắm rửa, Tư Lôi Tạp lập tức khôi phục hình người, sử dụng màn hình ánh sáng gọi điện thoạt cho Lô Tạp.

“Trời ạ! Cậu cư nhiên chủ động gọi điện cho tôi? Không phải cậu đang ở cùng

một chỗ với em trai đồng học sao? Phát sinh chuyện gì?”

“…….” Tư Lôi Tạp lúc đầu trầm mặc, sau đó mới chậm rãi mở miệng: “Em ấy…. nhìn tôi.”

“Ách?” Lô Tạp tỏ ý mình không hiểu.

Tư Lôi Tạp lại trầm mặc một lúc lâu, sau đó nhíu mi nói: “Em ấy…. cứ nhìn tôi.”

Lô Tạp lúc này mới hiểu được ý tứ của mấy chữ này: “Ý là em trai đồng học cứ một mực nhìn cậu?”

Tư Lôi Tạp không trả lời, bất quá anh lại trầm mặc gật đầu.

“Ân……. vấn đề này, khá nghiêm trọng.” Lô Tạp vuốt cằm suy nghĩ nửa ngày, chẳng lẽ em trai đồng học rốt cục cũng bị Tư Lôi Tạp làm cảm động, định lao

vào vòng tay của Tư Lôi Tạp? Không đúng, không đúng, tính cách Tư Lôi

Tạp buồn tao như vậy, em trai đồng học không phát hiện ra Tư Lôi Tạp

thích mình mới đúng, thế nhưng…… vì cái gì em trai đồng học cứ nhìn Tư

Lôi Tạp?

“Có lẽ…… em ấy cảm thấy bộ dáng cậu rất đẹp?” Lô Tạp không xác định hỏi.

“Tôi là hình lang.” Tư Lôi Tạp dùng đôi mắt màu xám chăm chú nhìn Lô Tạp

trong màn hình ánh sáng, tuy Tư Lôi Tạp không có bên cạnh nhưng Lô Tạp

vẫn rùng mình một cái, hơi thở này…….. ánh mắt này…… xét đến cùng, vì

sao anh lại trở thành cố vấn tình cảm của Tư Lôi Tạp? Anh thực sự là

cuồng chịu ngược sao?

“Khụ khụ, có thể em trai đồng học đã bắt

đầu sinh ra hảo cảm với cậu, nên mới nhìn chằm chằm như vậy, cậu nên

biểu hiện ân cần một chút, chăm sóc em ấy một chút, cũng nên chuẩn bị

quà cho người nhà em ấy, tỷ như Ngải Địch nè, cậu có thể thường xuyên

liên lạc.” Lô Tạp dùng cách thức mình thường dùng để truy đuổi chỉ cho

Tư Lôi Tạp.

“Tôi biết rồi, cám ơn.” Ngắt đứt cuộc gọi xong, Tư

Lôi Tạp lúc này mới nhận ra mình quá xem nhẹ anh cả, có lẽ phải tìm ngày nào đó tới hỏi thăm mới được.

***

Buổi tối lúc đi ngủ, La Tố bất đắc dĩ nhìn cự lang tích cực leo vào ổ chăn, còn ngoắc ngoắc cái đuôi như đã chờ đợi rất lâu.

La Tố định bảo cự lang ra ngoài phòng khách ngủ, bất quá cùng đôi lang mâu kia nhìn một lúc, cậu vẫn đầu hàng, cái đuôi lông xù của cự lang khoát

lên bụng, La Tố chậm rãi nhắm mắt lại, lời nói của Ôn Tư Đặc không ngừng vang vọng bên tai……

【Trong lòng cậu,Tư Lôi Tạp hình người và hình lang là cùng một người sao?】

【Lúc cậu không thể làm ra phán đoán chính xác là đại biểu bản thân đã rơi vào nguy hiểm. 】

La Tố trở mình, nhìn cự lang đang nằm bên cạnh, nếu hiện tại là hình người chỉ sợ cậu đã đuổi đối phương ra phòng khách đi, quả thực cậu không có

cách nào với hình dáng cự lang mà, có lẽ giống như lời Ôn Tư Đặc, cậu

không phân rõ cự lang này rốt cuộc là lang hay là người….. Cậu không

biết nên phán đoán thế nào, cậu chỉ biết….. cậu cũng không chán ghét

phương thức ở cùng cự lang như bây giờ.

Sáng sớm hôm sau, thừa

dịp Tư Lôi Tạp ra ngoài, La Tố gọi điện thoại cho Khuê Đế, cậu đã định

làm vậy từ lâu như nghĩ Khuê Đế cũng không rõ chuyện của Ôn Tư Đặc nên

cứ kéo dài tới giờ.

“A……… A Tố…..” Khuê Đế vừa thấy hình ảnh của La Tố liền nói lắp.

“Cậu có biết gần đây Ôn Tư Đặc gặp chuyện gì không?” La Tố hỏi thẳng vấn đề.

“Này……..” Khuê Đế có vẻ khá do dự, cậu ta dùng sức xoa xoa bàn tay to của mình,

ngẩng đầu nhìn La Tố một chút, sau đó mới ấp a ấp úng: “Yêm….. yêm chỉ

nói cho mình cậu biết thôi.”

Khuê Đế nói xong câu đó, lại do dự thật lâu, sau đó bất chấp mọi thứ gào lên: “Anh họ…… anh họ phải kết hôn!”

La Tố không thể tin trừng lớn hai mắt, tuy đã đoán vô số tình huống nhưng không có suy đoán nào liên quan tới kết hôn.

“Thật….. là thật! Yêm không lừa cậu!” Khuê Đế thấy La Tố trầm mặc, nghĩ La Tố

không tin mình nên cậu ta vội vàng nói tiếp: “Chuyện này chỉ có người

trong nhà biết, bởi vì anh họ là ngôi sao, không thể gây ra chấn động

nên không công bố chuyện này ra ngoài. Đối tượng kết hôn do người nhà

anh họ chọn, hình như là quân chính thế gia, điều kiện rất tốt, nhưng mà anh họ….. anh họ cũng không thực vui vẻ.”

“Tôi đã biết, cám ơn

cậu.” La Tố ngắt cuộc nói chuyện, chuyện lớn như vậy mà Ôn Tư Đặc không

nói với cậu, kết hôn cũng đâu phải chuyện gì cần dấu diếm, vì sao Ôn Tư

Đặc lại không nói?

Hoàn Chương 56.

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

Trọng Sinh Chi Thú Hồn [56]

Posted on 11.11.2013 by ✿Cáo Ngố✿

[TSCTH] [56]

******

“Cậu muốn nói gì?” Sau khoảng thời trầm mặc thật lâu, Tư Lôi Tạp rốt cuộc

cũng mở miệng, Tu Lôi cố ý không nói tiếp, chỉ thưởng thức ống máu trong tay, nụ cười có chút thú vị.

Thời gian từng giây trôi qua, Tu

Lôi tuy ngoài mặt cố ý thừa nước đục thả câu nhưng kì thực cậu ta luôn

quan sát biểu tình trên mặt Tu Lôi Tạp, đối phương nghe thấy câu cuối

cùng của cậu, tuy biểu tình không hề thay đổi nhưng đồng tử hơi co rút

lại, bất quá chỉ một lát sau lại khôi phục bình tĩnh, ngay cả nhịp tim

cũng không biến hóa, có lẽ cậu không nên kéo dài thời gian.

“Anh cùng nam nhân mặc áo blu trắng kia có quan hệ gì?” Tu Lôi thu hồi ống máu, hỏi tiếp.

Tư Lôi Tạp: “……..”

“Nam nhân kia có lực tương tác với khế ước thú rất cao?” Tu Lôi đoán đối

phương đã phát hiện ý đồ của mình, vì thế cũng không che dấu nữa.

Tư Lôi Tạp: “…….”

Bất luận Tu Lôi hỏi gì, Tư Lôi Tạp cũng không động dung, anh tựa như một

tảng đá cứng ngắc, người ta làm thế nào cũng bất động, bất quá Tu Lôi

cũng không sốt ruột, chỉ một lần nữa mỉm cười: “Ta hiện tại có chút chán ghét biểu tình trầm mặc của anh, không muốn biết à? Ống máu này rốt

cuộc là của ai?”

Tu Lôi nheo mắt, không buông tha bất cứ biểu

tình nào trên mặt Tư Lôi Tạp, nhưng thực đáng tiếc cậu ta không tìm được chút sơ hở nào.

Thật lâu sau, Tư Lôi Tạp rốt cuộc mở miệng, âm thanh vẫn trầm thấp cứng nhắc: “Người là cậu giết?”

Tu Lôi hiển nhiên không ngờ Tư Lôi Tạp đột nhiên hỏi tới chuyện này, vì

thế cậu nhếch môi: “Anh tin tưởng loại lời nói vô căn cứ này?”

“Tôi hiểu rồi, cáo từ.” Tư Lôi Tạp đứng dậy, nhanh nhẹn đi tới cửa phòng

thẩm vấn, tựa hồ không có ý tứ hỏi thêm gì nữa, điều này làm Tu Lôi run

sợ một chốc, bất quá cậu nhanh chóng lấy lại tinh thần, che miệng, cười

phá lên: “Nguyên lai cũng có lúc ta nhìn nhầm, nói cho anh biết, ống này chính là máu của á thú áo blu trắng kia, thật không ngờ cậu ta chính là Kì Lân, thật sự đáng thương, tương lai có lẽ sẽ bị quân bộ bí mật theo

dõi.”

Tu Lôi nói xong, đôi ngươi đỏ như máu liền nhìn chăm chăm

vào Tư Lôi Tạp, chỉ tiếc lúc này Tư Lôi Tạp đã rời khỏi phòng thẩm vấn,

có thể nói chỉ một chút nữa thôi cậu ta đã có thể nhìn thấy biểu tình

chân chính của đối phương, bất quá Tu Lôi cũng không cảm thấy đáng tiếc, lần thử này ít ra cũng chứng minh được một chuyện, chính là hiện tại

không ai biết Kì Lân chân chính là ai.

“Hừ.” Tu Lôi bóp vỡ ống

máu trong tay, máu tươi nhỏ giọt xuống đất như một dòng suối nhỏ, Tu Lôi cứ vậy nhìn mặt đất, bên môi nhếch lên nụ cười khinh thường mà tàn bạo, ta sẽ tìm được, một ngày nào đó ta sẽ tự tay giết chết Kì Lân!

***

“Tư Lôi Tạp đại nhân, sao nhanh như vậy đã ra ngoài rồi?” Quân nhân vốn

được phái tới thẩm vấn Tu Lôi chào theo kiểu quân đội hỏi. Bất quá Tư

Lôi Tạp không đáp lại, chỉ vội vàng băng qua mặt ông ta.

Trời ạ!

Sắc mặt Tư Lôi Tạp đại nhân sao lại nghiêm túc như vậy? Tuy trước kia Tư Lôi Tạp Đại nhân nổi tiếng nghiêm cẩn trong quân bộ, nhưng lúc gặp mặt

ngài ấy cũng chào hỏi theo nghi thức quân đội, nhưng lúc nãy Tư Lôi Tạp

Đại nhân cư nhiên không đáp lại, thậm chí còn vội vàng như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tư Lôi Tạp kì thực không lãnh tĩnh như

tưởng tượng của Tu Lôi, dù sao sự tình cũng liên quan tới La Tố, vì thế

sau khi rời khỏi phòng thẩm vấn anh trực tiếp tới bệnh viện, với quân

hàm của mình Tư Lôi Tạp rất nhanh điều tra được báo cáo xét nghiệm ngày

đó. Trên báo cáo ghi rõ cả hai ống máu đều không có phản ứng linh hồn

vật chất, điều này làm anh bình tĩnh lại một chút.

“Phát sinh chuyện gì, rất ít khi thấy cậu khẩn trương như vậy.” Bác sĩ trong phòng kiểm nghiệm có chút để ý hỏi.

“Không có gì.” Tư Lôi Tạp chào theo nghi thức quân đội sau đó lập tức li khai, bác sĩ nhìn bóng dáng anh có chút khó hiểu cào cào tóc, tốt xấu gì ông

cũng xem là quen biết gia gia nó, có cần nói chuyện hôm nay cho ông cụ

biết không nhỉ? Thôi quên đi, cũng không phải chuyện lớn gì, không cần

quấy rầy ông cụ.

Mặt trời vừa lặn Tư Lôi Tạp cũng trở về kí túc

xá, lúc Hải Nhân Tư ra mở cửa có chút sững sờ, nói thế nào nhỉ? Tuy lang ca hình người mới là bình thường, chính là mấy ngày nay chỉ thấy ảnh

trong hình lang, đột nhiên có một nam nhân cao lớn đứng trước mặt, cậu

có chút không thích ứng.

“Sao vậy?” La Tố đang uy thực cho nhóm

Tiểu Hoàng, thấy Tư Lôi Tạp trở về trong hình người thì khẽ nhíu mày,

thật ra cũng không phải không muốn thấy Tu Lôi Tạp hình người, mà vì Tư

Lôi Tạp luôn xuất hiện trong hình lang đột nhiên như vậy làm cậu có chút để ý.

“Quân bộ xảy ra chuyện gì à?” La Tố chỉ nghĩ ra lí do này.

“Không có gì.” Đây là lần đầu tiên Tư Lôi Tạp trả lời mà không nhìn thẳng vào mắt La Tố.

“Phải không?” La Tố tuy biết có vấn đề nhưng cậu cũng không miệt mài theo

đuổi, dù sao cậu với Tư Lôi Tạp cũng không thân thiết đến mức đó.

Hai người trong nhất thời không nói gì, Tư Lôi Tạp trầm mặc ngồi trên sô

pha, biểu tình nghiêm túc lại càng thêm phần trầm mặc, La Tố cũng không

biết nên nói gì vì thế im lặng uy thực cho bọn Tiểu Hoàng.

“…….”

Hải Nhân Tư cùng Milan xoay mặt nhìn nhau, bọn họ cảm thấy không khí có

chút khẩn trương, vốn còn định hỏi lang ca chuyện vụ án, hiện giờ lại

không dám lên tiếng.

Hải Nhân Tư cùng Milan nhỏ giọng trao đổi

hai câu, sau đó không chút cốt khí giao phòng khách cho lang ca cùng La

Tố, bọn họ vội vàng chạy về phòng mình. Quả nhiên không thể nhìn bộ dáng trung khuyển của lang ca mà nhầm, khí thế lúc nãy…. suýt chút nữa ép

bọn họ thở không nổi.

La Tố tự nhiên cũng biết bọn Hải Nhân Tư

cùng Milan chạy về phòng, ngay lúc cậu định đứng dậy quay về phòng thì

Tư Lôi Tạp vốn đang trầm mặc rốt cuộc cũng mở miệng.

“Máu……”

“Ân?” La Tố có chút nghi hoặc nhíu mi, chỉ có một chữ cậu cũng không có biện pháp hiểu được.

“Thử máu.” Tuy vẫn là biểu tình nghiêm túc nhưng La Tố nhìn thấy sự lo lắng

trong đôi mắt màu xám kia, tuy không rõ vì sao Tư Lôi Tạp lại lo lắng

cho cậu, bất quá trực giác nói cho La Tố, nam nhân này thực sự quan tâm

cậu.

“Mệnh lệnh của quân bộ sao?” La Tố vì vừa uy thực cho bọn

Tiểu Hoàng nên thùng dụng cụ ở sát bên cạnh, cậu lấy kim tiêm ra cắm vào tay mình hỏi: “Bao nhiêu?”

“Hai mươi.” Tư Lôi Tạp trầm giọng nói. Nếu có thể……. anh tình nguyện bị lấy máu thay La Tố.

“Tốt lắm.” 20 đơn vị máu nhanh chóng được rút xong, La Tố đưa kim tiêm cho

Tư Lôi Tạp, từ đầu đến đuôi không lộ ra bao nhiêu biểu tình.

Lôi Tạp tiếp nhận kim tiêm, trầm mặc thật lâu, thẳng tới khi La Tố không còn kiên nhẫn anh mới lại mở miệng: “Không phải mệnh lệnh của quân bộ.”

La Tố nghe vậy cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, nếu là mệnh lệnh của quân bộ nam nhân sẽ không bày ra vẻ mặt này, cậu khẽ thở dài: “Không sao,

coi như kiểm tra sức khỏe thêm một lần thôi.”

“Cám ơn.” Nói xong

câu đó, Tư Lôi Tạp lại biến thành hình lang, anh đặt ống máu La Tố đưa

vào trong lớp da lông thật dày, sau đó cơ thể khổng lồ ngồi chồm hổm bên cạnh La Tố, ánh mắt xám sáng ngời chăm chú nhìn cậu.

“……..” La

Tố nghi hoặc, không rõ vì sao Tư Lôi Tạp lại biến thân, bất quá thấy bộ

dáng cự lang chăm chú nhìn mình, cậu vẫn nhịn không được mà vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu cự lang.

Mà Hải Nhân Tư cùng Milan trốn trong phòng nhìn lén, thấy cảnh này cũng nhẹ nhàng thở phào.

“Mình cảm thấy lang ca cùng A Tố có vấn đề.” Hải Nhân Tư cào cào mái tóc đỏ của mình, có chút rối rắm nói.

“Mình đã sớm thấy rồi, lang ca nhất định coi trọng A Tố!” Milan làm ra bộ dáng khẳng định.

“Cái gì? !” Hải Nhân Tư còn chưa kịp lớn tiếng gào thì đã bị Milan bịt miệng: “Ngu ngốc, nói nhỏ một chút.”

“Biết rồi, nhưng chuyện này không thể nói lung tung, lang ca là hồn thú, gia

thế lại tốt, thấy thế nào cũng tìm giống cái mới đúng đi?”

“Không sai đâu, nếu lang ca không thích A Tố thì làm gì cứ hai ba ngày lại

chạy tới kí túc xá của tụi mình, hơn nữa lang ca còn là thủ tịch của học viện hồn thú nhưng lúc đối mặt với La Tố, đừng nói sát khí, ngay cả tức giận cũng chưa bao giờ nha.” Milan làm ra bộ dáng người từng trải.

“Cậu nói cũng có lí, không ổn, như vậy không phải người anh em Khuê Đế của

mình không còn chút cơ hội nào rồi sao?” Hải Nhân Tư rốt cuộc cũng nhớ

tới chàng ngốc gần đây ngày nào cũng huấn luyện với mình.

“Khụ

khụ.” Milan cùng Khuê Đế cũng có thể xem là bằng hữu không tồi, vì thế

cậu ta ho khan hai tiếng nói: “Vấn đề tình cảm……. cứ để nó thuận theo tự nhiên đi, chúng ta không nên nhúng tay.”

“Bạn thân, mình hiểu mà! Tựa như lần nào cậu cũng thuận theo tự nhiên, kết quả luôn bị giống cái đá!”

“Hải! Nhân! Tư!” Bị móc tới nỗi đau, Milan liền nhào qua bóp cổ Hải Nhân Tư.

Buổi tối lúc ăn cơm, Hải Nhân Tư cùng Milan rốt cuộc có được tin tức vụ án

từ Tư Lôi Tạp đã biến về hình người, nhưng anh chỉ trả lời đúng 4 chữ

‘không phải cậu ta’, sau đó lại biến về hình lang, điều này làm bọn

Milan hoàn toàn rối rắm.

La Tố có cái nhìn không khác biệt lắm

với Tư Lôi Tạp, nếu mục đích của Tu Lôi là Kì Lân, như vậy sẽ không giết người trong thời điểm trọng yếu này, vì hành vi này thực sự rất ngu

xuẩn, chỉ sợ đây cũng là nguyên nhân quân bộ vẫn chưa định tội Tu Lôi.

Hôm sau, Tư Lôi Tạp từ sáng sớm đã ra ngoài, La Tố đoán là đi lấy kết quả

xét nghiệm máu, cậu hiểu rõ cơ thể mình nhất, bất luận xét nghiệm bao

nhiêu lần thì máu cậu cũng không có phản ứng ‘linh hồn vật chất’. Nguyên nhân hôm qua Tư Lôi Tạp bất thường như vậy, cậu cũng từng thử suy đoán, phỏng chừng lúc đi quân bộ, có người nói với anh chút chuyện về Kì Lân.

Bởi vì Tư Lôi Tạp không ở đây nên La Tố sau khi uy thực cho bọn Tiểu Hoàng

xong thì về phòng tra xét tư liệu khế ước thú, trong lúc này Hải Nhân Tư đang đội mũ giáp nằm trên giường, không biết đang làm gì đó.

Mấy tiếng sau, La Tố thấy Hải Nhân Tư vẫn duy trì tư thế đó, cậu rốt cuộc

nhịn không được mở miệng gọi: “Trên đầu cậu là thứ gì vậy?”

Hải

Nhân Tư vẫn không phản ứng, tựa như không nghe thấy lời La Tố vậy, bởi

vì không biết Hải Nhân Tư đang làm gì nên La Tố gửi tin nhắn cho Hải

Nhân Tư, 5 phút sau, Hải Nhân Tư cởi mũ giáp hỏi: “Bạn thân, cậu gọi

mình à?”

“Trên tay cậu là thứ gì?” La Tố có chút tò mò hỏi.

“Bạn thân? Không phải chứ? Đây chính là hệ thống chiến đấu mô phỏng 3 chiều

mới nhất của CG.” Hải Nhân Tư dùng biểu tình thấy người ngoài hành tinh

nhìn La Tố.

“Có ích lợi gì?” La Tố nhướng mi, tin này cậu từng

nghe chỉ là trước khi khoa học kĩ thuật tới thời tận thế vẫn chưa nghiên cứu được công nghệ game nhập vai 3 chiều.

“Siêu cấp hữu dụng,

bạn thân, cậu cũng chơi được a, vì mũ này phải kết nối với tinh thần nên chỉ được một người chơi mà thôi!” Hải Nhân Tư hạnh phúc nói: “Mũ giáp

này lúc mới phát hành đã được bên ngành kỹ thuật giám định, nó giúp

người chơi trong quá trình đánh nhau liệt liệt, có thể nâng cao phản xạ

thần kinh vì thế lượng tiêu thụ rất khủng.”

“Phải kết nối à?” La Tố tiếp tục hỏi.

“Đương nhiên, nếu không kết nối sao tìm được người thi đấu! Chính là giai đoạn bồi dưỡng khế ước thú rất tốn thời gian, đương nhiên cậu có thể nạp

tiền, nhóc Milan đã bỏ vào một mớ rốt cuộc mua được một con khế ước thú

cấp S, đáng tiếc thao tác của cậu nhóc không khá lắm nên gặp người bình

bình thì còn ăn, chứ đụng cao thủ thì đo đất ngay.” Hải Nhân Tư buông

tay.

“Trò chơi cũng có khế ước thú?” La Tố cảm thấy có chút thú vị.

“Đương nhiên, chơi cái này để mọi người có điểu kiện tu luyện kinh nghiệm mà,

trò này rất hot, ngay cả các cao thủ cũng tham gia, sau này trò chơi

kiếm tiền ác quá, thu phí đạo cụ cao lắm, có thể nói chỉ cần có tiền,

thao tác có kém cũng thắng. Mặc khác trò này còn có hình thức hồi huyết

cho khế ước thú, ở ngoài căn bản không có chuyện này vì thế khế ước thú

không có lợi gì cả, trừ bỏ rèn luyện kinh nghiệm đối chiến, còn rèn

luyện sức lực thì không có tác dụng lắm, nhưng phiên bản mới cũng cải

tiến khá nhiều!”

Hải Nhân Tư lẩm bẩm nói rất nhiều, bất quá tổng

kết chỉ có một ý, chính là trò chơi mũ giáp này giúp người chơi tăng

phản xạ thần kinh cùng cường độ tinh thần, bởi vì y học phát hiện ra một loại phóng xạ mới, có thể giúp người ta lúc cảm xúc kích động hoặc khẩn trương có thể đột phá, mà mũ giáp này chính là áp dụng loại sóng này.

Mặc khác trò chơi cũng rất chú trọng kĩ thuật, chẳng những góp nhặt tư liệu khế ước thú của liên minh, thậm chí còn có rất nhiều tư liệu về hồn

thú, bọn họ viết lại thành số liệu sau đó bỏ vào trò chơi. Chế độ thu

phí đạo cụ bị bỏ đi, thay vào đó là hình thức mua bán, tỷ như quyền phát sóng trực tiếp trận đấu của các cao thủ, quyền xem.

La Tố không

quấy rầy Hải Nhân Tư chơi nữa, cậu lên mạng tra một ít tin tức có liên

quan tới mũ giáp, nếu thực như lời Hải Nhân Tư thì nó rất có lợi cho

việc cậu đề cao thực lực.

Bởi vì vụ án giết người nên trường học

đình chỉ học tuần này để tiến hành điều tra, vì thế thời gian Tư Lôi Tạp ở bên người La Tố so với trước kia lại càng dài hơn, giữa trưa Tư Lôi

Tạp trở lại, La Tố không hỏi kết quả bởi vì cậu đã sớm biết đáp án.

Buổi chiều, La Tố ra cửa hàng mua mũ giáp, Tư Lôi Tạp biến thành cự lang

theo sát sau lưng La Tố, vì thế trên đường lớn trong trường xuất hiện

hình ảnh một người một lang sóng bước bên nhau. Không ít học trò tập

trung ánh mắt lên người cự lang, cự lang này cũng quá phong cách đi, nếu có được khế ước thú như vậy, bọn họ thực sự là có nằm mơ cũng mỉm cười.

Bên trong trường học có chỗ bán mũ giáp, bất quá vì lượng tiêu thụ quá mạnh nên hết hàng. La Tố chỉ có thể đặt mua một cái, cửa hàng cam đoan trong vòng một tuần sẽ gửi tới tận nhà.

Trên đường trở về, La Tố gặp

Ôn Tư Đặc ở cạnh bể phun nước, tuy Ôn Tư Đặc có hóa trang nhưng La Tố

liếc mắt vẫn nhận ra đối phương.

“Mang lang ca ra ngoài tản bộ à?” Ôn Tư Đặc cũng phát hiện La Tố, vì thế anh mỉm cười chào hỏi.

“Mua vài thứ, còn anh?” La Tố dừng bước, cự lang dùng đôi mắt xám tro nhìn

lướt qua Ôn Tư Đặc, sau đó trầm mặc ngồi xổm xuống bên người La Tố.

“Cầu nguyện.” Ôn Tư Đặc nhìn ra bể nước phía sau, sau đó quay đầu lại nhìn

cự lang cùng La Tố nói: “Xem ra quan hệ của hai người không tồi.”

“……..” La Tố không thể nói cho Ôn Tư Đặc biết cự lang chỉ đang giám thị mình

mà thôi, vì thế chỉ đành bảo trì im lặng, ngay lúc không khí có chút

cứng nhắc, Ôn Tư Đặc đột nhiên ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn cự lang

nói: “Tư Lôi Tạp, cho tôi mượn A Tố một lát được không?”

Cự lang

vốn đồ sộ bất động nghe Ôn Tư Đặc nói vậy thì đứng lên, vươn tứ chi đi

ra xa, ngay lúc Ôn Tư Đặc nghĩ cự lang sẽ về trước thì cự lang lại ngừng lại ở khoảng cách cách hai người chừng 10 thước, sau đó lại ngồi xổm

xuống, đôi ngươi xám tro chăm chú nhìn về phía bọn họ, tựa như trung

khuyển thành thật ngồi đó chờ chủ nhân, cứ sợ chủ nhân sẽ biến mất vậy.

“Phốc–” Ôn Tư Đặc nhịn không được cười khẽ, tuy không giống như anh nghĩ nhưng khoảng cách này cũng khá an toàn.

“Phát sinh chuyện gì?” La Tố nhíu mày, đối với hành động của cự lang cũng

không bất ngờ, bởi vì mỗi lần cậu ra ngoài, cự lang luôn dẫn đầu rồi

ngồi ở phía trước chờ nên cậu đã quen rồi.

Ôn Tư Đặc ngừng cười, không đáp hỏi lại: “Cậu thích anh ta?”

La Tố có chút giật mình, sau đó mới mở miệng: “Sao lại hỏi vậy?”

“Bởi vì cậu làm người ta có cảm giác như vậy.” Ôn Tư Đặc quấn sợi tóc bằng

đầu ngón tay, đây là hành động anh thích nhất lúc đang tự hỏi.

“Chỉ là ảo giác của anh thôi.” La Tố không biết làm thế nào trả lời Ôn Tư

Đặc, cậu không hẳn là thích Tư Lôi Tạp, chỉ là không có sức chống cự với hình lang của anh ta mà thôi.

“Vậy tôi đổi cách nói vậy, cậu

thích hình lang của anh ta?” Ôn Tư Đặc ngồi xuống cạnh bể phun nước, tuy gương mặt đang mỉm cười nhưng đôi ngươi xám lại khá sắc bén.

La Tố ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu mới bất đắc dĩ nói: “Trực giác của anh thực đáng sợ.”

“Cho nên nói…… không nên xem thường trực giác của tiên đoán sư.” Ôn Tư Đặc

cười khẽ: “Thân là bằng hữu, tôi lại hỏi thêm một vấn đề đi, trong lòng

cậu, Tư Lôi Tạp hình người và hình lang là cùng một người sao?”

“Bọn họ vốn là cùng một người.” La Tố chậm rãi mở miệng, bất quá lúc trả lời cậu theo bản năng nhìn thoáng qua cự lang ở xa xa.

“Trả lời có lệ sao?” Ôn Tư Đặc ít nhiều cũng đoán được vài phần, anh xoa nhẹ nốt ruồi bên khóe mắt, cười khẽ: “Còn nhớ rõ lần trước tôi nói không?

Chúng ta là cùng một loại người, luôn thích đem đám người bên cạnh đặt

vào những ô vuông xác định, bằng hữu là bằng hữu, người nhà là người

nhà, người xa lạ là người xa lạ, hơn nữa dựa theo những ô vuông đã phân

mà dùng lễ nghi, tri thức đối đãi với họ, đơn giản mà nói, chúng ta có

định nghĩa xác định cho những chuyện xung quanh mình.”

“Anh muốn

nói gì?” La Tố ngồi xuống bên cạnh Ôn Tư Đặc, so với chuyện của mình cậu lại càng để ý Ôn Tư Đặc hơn, Ôn Tư Đặc không phải người thích thao thao bất tuyệt, chính là hiện tại cứ như anh đang muốn đem tất cả cái nhìn

của mình nói ra, điều này có chút kì quái.

“Cậu đặt Tư Lôi Tạp

vào ô nào? Bằng hữu? Người nhà? Sủng vậy?” Ôn Tư Đặc rút đi nụ cười

thường trực, dùng đôi ngươi màu xám chăm chú nhìn La Tố.

“……….”

Nói thực ra La Tố cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề này, cậu có thể chuẩn

xác phân loại bọn Hải Nhân Tư, bởi vì bọn Hải Nhân Tư tỏ ra có thiện ý

nên cậu thoải mái xếp họ vào ô bằng hữu. Tư Lôi Tạp cùng cậu ban đầu vốn là người xa lạ, bọn họ quen nhau ở rừng nhân tạo, lúc ấy cậu nghĩ đối

phương là khế ước thú nên dùng phương thức đối xử với sủng vật, nhưng

sau đó cậu phát hiện sự thật, cự lang không phải khế ước thú chân chính

mà là một nam nhân tên Tư Lôi Tạp. Tuy không thể phủ nhận, nam nhân này

quả thực là người tốt, chẳng những tác phong quân đội nghiêm túc, lại có một trái tim thiện lương.

Bất luận là đối đã với khế ước thú hay sinh vật yếu ớt khác, nam nhân này luôn cẩn thận sợ dọa hư đối phương,

tuy bộ dáng thực hung hãn nhưng nội tâm lại phá lệ ôn nhu. Bất quá……. La Tố không thể nào xác định mình và Tư Lôi Tạp có thể gọi là bằng hữu hay không, bởi vì tiếp xúc với cậu nhiều nhất chình là ‘cự lang’, mà không

phải ‘người’. Cậu cùng ‘người’ Tư Lôi Tạp cơ hồ không nói quá mấy câu.

Ngay lúc La Tố trầm mặc, Ôn Tư Đặc lại cười khẽ, anh lấy một đồng xu trong

túi sau đó dùng ngón cái búng nhẹ, đồng xu tung lên theo một đường pa ra bôn xinh đẹp, cuối cùng rơi tõm vào ao nước, phát ra âm thanh thanh

thúy.

“Biết không? Đối với người như chúng ta, không thể chuẩn

xác phân chia một người nào đó đại biểu bản thân đã rơi vào nguy hiểm.”

Ôn Tư Đặc đút tay vào túi tiền, nhìn bể phun nước trước mặt nói.

“Không phải như anh nghĩ đâu.” La Tố không biết nên giải thích thế nào, vì thế chỉ có thể nói vậy. Lại là một trận trầm mặc, La Tố mới hỏi thêm: “Cầu

nguyện gì đó?”

“Bí mật.” Ôn Tư Đặc quay đầu lại, nhìn La Tố bằng

vẻ mặt vô cùng sáng lạn, sau đó hai người không nói gì nữa, chia hai

đường trở về.

Sau khi trở lại kí túc xá, La Tố so với bình thường càng trầm mặc hơn, không thể phủ nhận những lời Ôn Tư Đặc nói có sinh

ra ảnh hưởng, Tư Lôi Tạp đối với cậu mà nói là gì? Bằng hữu? Sủng vật?

Đây là lần đầu tiên La Tố cảm thấy trong lòng có chút hỗn loạn, nếu

không ý thức được có lẽ còn hoàn hảo, nhưng hiện tại cậu lại bức thiết

muốn biết đáp án.

Đêm đó, La Tố phá lệ làm cùng một chuyện như cự lang, cậu dùng đôi ngươi đen láy của mình chăm chú nhìn cự lang, hệt

như muốn từ trên người cự lang tìm ra đáp án quan trọng. Cự lang vốn

đang nhìn chăm chú La Tố, nhưng hơn 10 phút sau cự lang chậm rãi…. chậm

rãi cúi đầu, ánh mắt La Tố làm trái tim cự lang cứ đập thình thịch, tuy

bộ dáng vẫn uy phong lẫm lẫm như cũ, nhưng hai lỗ tai lại hơi đỏ đỏ lên.

Lúc La Tố tắm rửa, Tư Lôi Tạp lập tức khôi phục hình người, sử dụng màn hình ánh sáng gọi điện thoạt cho Lô Tạp.

“Trời ạ! Cậu cư nhiên chủ động gọi điện cho tôi? Không phải cậu đang ở cùng

một chỗ với em trai đồng học sao? Phát sinh chuyện gì?”

“…….” Tư Lôi Tạp lúc đầu trầm mặc, sau đó mới chậm rãi mở miệng: “Em ấy…. nhìn tôi.”

“Ách?” Lô Tạp tỏ ý mình không hiểu.

Tư Lôi Tạp lại trầm mặc một lúc lâu, sau đó nhíu mi nói: “Em ấy…. cứ nhìn tôi.”

Lô Tạp lúc này mới hiểu được ý tứ của mấy chữ này: “Ý là em trai đồng học cứ một mực nhìn cậu?”

Tư Lôi Tạp không trả lời, bất quá anh lại trầm mặc gật đầu.

“Ân……. vấn đề này, khá nghiêm trọng.” Lô Tạp vuốt cằm suy nghĩ nửa ngày, chẳng lẽ em trai đồng học rốt cục cũng bị Tư Lôi Tạp làm cảm động, định lao

vào vòng tay của Tư Lôi Tạp? Không đúng, không đúng, tính cách Tư Lôi

Tạp buồn tao như vậy, em trai đồng học không phát hiện ra Tư Lôi Tạp

thích mình mới đúng, thế nhưng…… vì cái gì em trai đồng học cứ nhìn Tư

Lôi Tạp?

“Có lẽ…… em ấy cảm thấy bộ dáng cậu rất đẹp?” Lô Tạp không xác định hỏi.

“Tôi là hình lang.” Tư Lôi Tạp dùng đôi mắt màu xám chăm chú nhìn Lô Tạp

trong màn hình ánh sáng, tuy Tư Lôi Tạp không có bên cạnh nhưng Lô Tạp

vẫn rùng mình một cái, hơi thở này…….. ánh mắt này…… xét đến cùng, vì

sao anh lại trở thành cố vấn tình cảm của Tư Lôi Tạp? Anh thực sự là

cuồng chịu ngược sao?

“Khụ khụ, có thể em trai đồng học đã bắt

đầu sinh ra hảo cảm với cậu, nên mới nhìn chằm chằm như vậy, cậu nên

biểu hiện ân cần một chút, chăm sóc em ấy một chút, cũng nên chuẩn bị

quà cho người nhà em ấy, tỷ như Ngải Địch nè, cậu có thể thường xuyên

liên lạc.” Lô Tạp dùng cách thức mình thường dùng để truy đuổi chỉ cho

Tư Lôi Tạp.

“Tôi biết rồi, cám ơn.” Ngắt đứt cuộc gọi xong, Tư

Lôi Tạp lúc này mới nhận ra mình quá xem nhẹ anh cả, có lẽ phải tìm ngày nào đó tới hỏi thăm mới được.

***

Buổi tối lúc đi ngủ, La Tố bất đắc dĩ nhìn cự lang tích cực leo vào ổ chăn, còn ngoắc ngoắc cái đuôi như đã chờ đợi rất lâu.

La Tố định bảo cự lang ra ngoài phòng khách ngủ, bất quá cùng đôi lang mâu kia nhìn một lúc, cậu vẫn đầu hàng, cái đuôi lông xù của cự lang khoát

lên bụng, La Tố chậm rãi nhắm mắt lại, lời nói của Ôn Tư Đặc không ngừng vang vọng bên tai……

【Trong lòng cậu,Tư Lôi Tạp hình người và hình lang là cùng một người sao?】

【Lúc cậu không thể làm ra phán đoán chính xác là đại biểu bản thân đã rơi vào nguy hiểm. 】

La Tố trở mình, nhìn cự lang đang nằm bên cạnh, nếu hiện tại là hình người chỉ sợ cậu đã đuổi đối phương ra phòng khách đi, quả thực cậu không có

cách nào với hình dáng cự lang mà, có lẽ giống như lời Ôn Tư Đặc, cậu

không phân rõ cự lang này rốt cuộc là lang hay là người….. Cậu không

biết nên phán đoán thế nào, cậu chỉ biết….. cậu cũng không chán ghét

phương thức ở cùng cự lang như bây giờ.

Sáng sớm hôm sau, thừa

dịp Tư Lôi Tạp ra ngoài, La Tố gọi điện thoại cho Khuê Đế, cậu đã định

làm vậy từ lâu như nghĩ Khuê Đế cũng không rõ chuyện của Ôn Tư Đặc nên

cứ kéo dài tới giờ.

“A……… A Tố…..” Khuê Đế vừa thấy hình ảnh của La Tố liền nói lắp.

“Cậu có biết gần đây Ôn Tư Đặc gặp chuyện gì không?” La Tố hỏi thẳng vấn đề.

“Này……..” Khuê Đế có vẻ khá do dự, cậu ta dùng sức xoa xoa bàn tay to của mình,

ngẩng đầu nhìn La Tố một chút, sau đó mới ấp a ấp úng: “Yêm….. yêm chỉ

nói cho mình cậu biết thôi.”

Khuê Đế nói xong câu đó, lại do dự thật lâu, sau đó bất chấp mọi thứ gào lên: “Anh họ…… anh họ phải kết hôn!”

La Tố không thể tin trừng lớn hai mắt, tuy đã đoán vô số tình huống nhưng không có suy đoán nào liên quan tới kết hôn.

“Thật….. là thật! Yêm không lừa cậu!” Khuê Đế thấy La Tố trầm mặc, nghĩ La Tố

không tin mình nên cậu ta vội vàng nói tiếp: “Chuyện này chỉ có người

trong nhà biết, bởi vì anh họ là ngôi sao, không thể gây ra chấn động

nên không công bố chuyện này ra ngoài. Đối tượng kết hôn do người nhà

anh họ chọn, hình như là quân chính thế gia, điều kiện rất tốt, nhưng mà anh họ….. anh họ cũng không thực vui vẻ.”

“Tôi đã biết, cám ơn

cậu.” La Tố ngắt cuộc nói chuyện, chuyện lớn như vậy mà Ôn Tư Đặc không

nói với cậu, kết hôn cũng đâu phải chuyện gì cần dấu diếm, vì sao Ôn Tư

Đặc lại không nói?