Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

Chương 40

Đường Thiên Anh đi đến hỏi: "Tà Y, thế nào rồi?"


Kỳ Thiếu Vinh nhìn Đường Thiên Anh, xoa xoa tay: "Cũng không tệ lắm." Kỳ Thiếu Vinh hít sâu một hơi, lão hổ chết tiệt này mấy trăm năm không đánh răng, lần đầu tiên đánh răng lại cực kỳ hưởng thụ, đáng thương cánh tay cánh chân bé nhỏ của hắn, thiếu mất nửa cái mạng.


"Phụ hoàng vì chuyện của hổ con đã lo lắng vài ngày, cũng may cuối cùng cũng đã có thể giải quyết."
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Đường Thiên Anh: "Tứ hoàng tử không lo lắng hổ con sẽ tiếp tục uể oải sao?"


Đường Thiên Anh thong dong cười cười: "Có Tà Y ở đây, ta có gì phải lo lắng chứ? Đúng rồi, Tà Y, Dịch gia Dịch Tầm đã tới đây, ta đã nói với hắn ngài đang vội, hắn liền rời đi rồi, ta thấy bộ dáng Dịch Tầm giống như rất lo lắng, Tà Y, ngươi xem bệnh của Dịch Hỏa có nghiêm trọng hay không?"


Kỳ Thiếu Vinh ôm hai tay cười cười: "Nói nghiêm trọng cũng không có bao nhiêu nghiêm trọng, chỉ là biến thành một tên xấu xí sưng vù mặt, nhẫn nhịn qua một thời gian là hết, bất quá, có mấy người coi dung mạo còn quan trọng hơn cả sinh mạng, nếu trở nên xấu xí liền sống khổ hơn chết, nếu như vậy thì lại nghiêm trọng."


Đường Thiên Anh cười cười: "Tà Y, ngươi xem cần thời gian bao lâu mới có thể khôi phục được?"
"Nửa tháng đi."
Đường Thiên Anh nhướng mày: "Vậy cũng không có gì ghê gớm, mới chỉ nửa tháng mà thôi."


Kỳ Thiếu Vinh cong khóe miệng, quỷ dị cười cười, "Nếu không mời người trị liệu thì nửa tháng, bất quá, gia chủ Dịch gia quyền cao chức trọng, có rất nhiều người muốn lấy lòng hắn, cũng có rất nhiều y sư muốn lấy lòng hắn, nếu có ma pháp sư quang hệ thi thố tài năng, vậy chỉ sợ phải kéo dài hai tháng."


Trang Hạo nghe được Kỳ Thiếu Vinh nói, mày không khỏi nhảy nhảy lên. Lúc trước bệnh của tam thúc cũng chính là bởi vì gia tộc mời ma pháp sư quang hệ ra sức cho nên mới càng ngày càng nghiêm trọng.


Đường Thiên Anh cong khóe miệng cười cười: "Hai tháng, vậy cũng phải đến khai giảng rồi, nếu là như vậy, Dịch Hỏa sợ là phải mất mặt muốn chết."
Kỳ Thiếu Vinh nhún vai: "Có lẽ đi, trên thế giới này có rất nhiều người muốn xem náo nhiệt, nếu Dịch Hỏa mất mặt, hẳn là có rất nhiều người lạc quan chuyện này."


Đường Thiên Anh nhìn về phía Trang Hạo: "Trang Hạo, hình như vị hôn thê tiền nhiệm kia của người lần này sẽ tiến vào Thiên Lan học viện học tập, ngươi có biết không?"
"Không quá rõ ràng." Trang Hạo liếc mắt nhìn Tà Y một cái.


"Không biết Kỳ Diệu bỏ ra bao nhiêu tiền để đưa Kỳ Thiếu Vinh đến học viện, nghe nói Kỳ Thiếu Vinh lớn lên rất tuấn tú."
"Muốn biết Thiếu Vinh soái hay không cứ hỏi ta là được rồi, ta cùng Thiếu Vinh là bằng hữu, chúng ta thường xuyên nằm trên cùng một cái giường, Thiếu Vinh là tuyệt thế mỹ nhân!"


Đường Thiên Anh chớp chớp mắt nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Tà Y đại nhân, ngươi đang nói giỡn sao?"
Kỳ Thiếu Vinh cau mày: "Nói giỡn? Ta chưa bao giờ nói giỡn! Thiếu Vinh thật sự là tuyệt sắc mỹ nhân!"
Đường Thiên Anh: "......"


Hắn không phải đang nghi ngờ Kỳ Thiếu Vinh là tuyệt sắc mỹ nhân, hắn chỉ là cảm thấy Tà Y cùng Kỳ Thiếu Vinh không nên nằm trên một cái giường, tuy rằng Trang Hạo đã từ hôn nhưng chẳng lẽ là trước khi Trang Hạo từ hôn, Kỳ Thiếu Vinh đã đội nón xanh cho Trang Hạo, Trang Hạo cư nhiên hư hư thực thực bị người khác đội nón xanh, hắn thật là càng ngày càng không hiểu thế giới này.


Đường Thiên Anh xoa xoa cánh mũi, trong lòng tức khắc có nhiều thêm vài phần tò mò với Kỳ Thiếu Vinh, "Tà Y, Kỳ Thiếu Vinh còn soái hơn Trang Hạo sao?"
"Đương nhiên, Thiếu Vinh soái hơn Trang đại thiếu nhiều, Trang đại thiếu, ngươi nói xem có phải hay không?" Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo hỏi.
Trang Hạo: "Tà Y nói phải."


Kỳ Thiếu Vinh quay sang cười cười với Đường Thiên Anh: "Tứ hoàng tử, ngươi xem, Trang đại thiếu cũng cam bái hạ phong "(chịu thua tâm phục khẩu phục)"."
Đường Thiên Anh: "......"
Kỳ Thiếu Vinh ở lại trong hoàng cung vài ngày, thừa dịp bóng đêm rời khỏi hoàng cung.


Kỳ Thiếu Vinh cùng Kỳ Hằng cắt đuôi người theo dõi, chia binh làm hai đường, Kỳ Thiếu Vinh đi biệt viện thuộc về Kỳ tứ thiếu Kỳ Thiếu Vinh, Kỳ Hằng đi Lạc Hoa Hiên Bích Lưu Vân mở.
............
Dịch gia.


Tình huống của Dịch Hỏa càng ngày càng nghiêm trọng, Dịch Sơ Tuyết từ tràn ngập phẫn nộ dần dần chuyển hóa thành sợ hãi, Dịch Sơ Tuyết chú ý được tuy phụ thân không có nói rõ nhưng thái độ đối với nàng đã thay đổi không ít, tựa hồ là đang ngại nàng gây chuyện. Trong lòng Dịch Sơ Tuyết rất rõ ràng, tuy rằng phụ thân yêu thương nàng nhưng so với yêu thương đại ca vẫn là xa xa không kịp.


Dịch Tầm vẫn luôn phái người giám thị Tà Y, Tà Y vừa rời khỏi hoàng cung, Dịch Tầm lập tức mừng rỡ như điên phái người đi bắt, đáng tiếc không có tìm được người.
"Các ngươi làm chuyện kiểu gì vậy, chỉ có mỗi một người cũng không tìm thấy." Dịch Tầm tức giận đập đập bàn.


"Gia chủ, Tà Y kia rất trơn trượt, vừa rời khỏi hoàng cung, ngay cả cái bóng cũng không thấy đâu."
Dịch Tầm tức giận mắng: "Hoang đường!" Trong khoảng thời gian này, hắn đã mời không biết bao nhiêu danh y, kết quả, những người này đều bó tay không có biện pháp, tình huống của Dịch Hỏa càng ngày càng không xong.


"Gia chủ, Trang đại thiếu rất thân thiết với Tà Y, nếu như tìm Trang đại thiếu có lẽ sẽ biết được nơi Tà Y đến."
Dịch Tầm suy nghĩ sâu xa một chút: "Cũng chỉ có thể như thế."


Dịch Tầm tìm tới Trang Hạo, Trang Hạo lại hoàn toàn không biết gì về nơi Tà Y đến, nghĩ đến lời Tà Y nói trước đó, Trang Hạo chuyển lại cho Dịch Tầm, bệnh của Dịch Hỏa chỉ cần bình tĩnh xem xét là có thể không thuốc mà khỏi, Dịch Tầm chỉ nghĩ Trang Hạo đang đùn đẩy, căn bản không tin lời Trang Hạo nói.


Tà Y vừa rời đi liền biến mất đến vô tung vô ảnh.