Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 6 - Chương 247: Qua thời gian chịu đựng

Sau khi Ôn Uyển ừ một tiếng xong thì lập tức lắc đầu không đồng ý nữa: ” Không viên mãn được, chờ tới khi Bạch Thế Niên trở lại thì người một nhà sẽ đoàn tụ rồi, nhưng khi đó hai đứa bé cũng lớn, lại phải quan tâm chuyện của bọn chúng. Chừng hai năm nữa, lại muốn nói bàn tới chuyện cưới gả. Có hài tử thì trong lòng lo lắng sẽ không hết được, làm sao có thể chân chính yên lòng được rồi.” Đây cũng là nhận thức sâu nhất của Ôn Uyển khi làm mẹ. Có hài tử thì ngươi phải không có giây phút nào là không lo lắng cho bọn hắn, tương lai của bọn hắn cũng là đủ loại tưởng nghĩ của ngươi.Mai nhi gật đầu, lời này của Ôn Uyển rất đúng. Chừng hai năm nữa, hài tử đều lớn, nàng còn phải tìm vợ cho nhi tử, mua thêm đồ cưới cho nữ nhi, sau đó lại quan tâm cuộc sống sau khi cưới của nhi tử nữ nhi, luôn luôn không thả tâm hết được!Mai nhi nhìn ra phía ngoài: “Hôm nay ta không ở đây dùng cơm với ngươi được rồi, tướng công còn đang ở nhà chờ tin tức của ta, ta còn phải đem cái tin tức tốt này nói cho tướng công của ta biết, tránh cho hắn lại ở nhà lo lắng . Ta đi về đây.”Ôn Uyển trêu đùa: “Hôm nay vợ chồng ân ái như ở trong mật ngọt rồi.” Thấy Mai nhi mỉm cười không có phản bác, liền hạ giọng nói: “Hôm nay còn làm động tác kia sao? Có muốn ta đi vào trong hoàng cung vơ vét một chút bản đơn lẻ cho ngươi hay không? Nghe nói bên trong sách đó còn có rất nhiều động tác có độ khó cao. Bảo đảm cho vợ chồng các ngươi tận hứng.”Mai nhi mắng Ôn Uyển một câu”thật sự là càng ngày da mặt càng dày tới không có mặt mũi rồi.” Nói xong thì mặt đỏ rực, giống như là tôm bị luộc chín vậy.Ôn Uyển cười ha ha: “Da mặt dày? Cũng không biết nói tới ai?”Ôn Uyển chờ Mai nhi vừa đi, ôm Duệ ca nhi và Cẩn ca nhi, càm thì chống lên trán của Duệ ca nhi: “Con trai, cha các con không có chuyện gì rồi. Không có chuyện gì rồi.” Ôn Uyển biết Bạch Thế Niên không có chuyện gì thì trong lòng một mảnh an bình. Đời này, có hai hài tử đáng yêu là Minh Duệ và Minh Cẩn, có trượng phu nặng tình với mình, mặc dù không có ở bên cạnh đây nhưng cửa ải khó qua này , cho dù Bạch Thế Niên không trở lại thì cũng có thể thuận lợi lên chức rồi . Chờ Hạ Ảnh diệt sạch những con chuột kia, Bạch Thế Niên cũng sẽ không có nguy hiểm gì nữa.Bạch Thế Niên trở lại, thứ mà nàng hai đời đều thiếu liền có rồi, cũng sẽ không sống vô dụng cả đời này. Ôn Uyển hôn cái trán của hai đứa con trai, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.Hạ Dao nhìn thấy cái bộ dáng này của Ôn Uyển thì cười nói: “Quận chúa, Tướng quân không sao rồi, có phải là nên ăn mừng hay không?” Trong khoảng thời gian này. Trong phủ đệ bao phủ mây đen.Ôn Uyển suy nghĩ xuống: “Đâu có cái gì để ăn mừng, còn chưa có khỏe toàn bộ, cũng không biết là cần tu dưỡng mất bao nhiêu thời gian.” Ôn Uyển nghĩ tới Hạ Nhàn ở trên đường, cũng không quá lo lắng.Cẩn ca nhi ngủ thϊế͙p͙ đi, Duệ ca nhi cũng là gục ở trên người Ôn Uyển, trên mặt tràn đầy nghi ngờ. Duệ ca nhi nhìn Hạ Dao nói chuyện với Ôn Uyển, sờ đầu một cái, trong đầu hắn thật sự là một vạn câu hỏi vì sao, đáng tiếc hết lần này tới lần khác hắn không dám hỏi, khụ. Tạm gác lại sau này từ từ phát hiện đi!Ôn Uyển sai Hạ Dao đi nói với đại lão gia Bạch gia, tránh để cho người ta lo lắng. Sau khi đám người kia đi, nàng nói chuyện cùng với Duệ ca nhi một lúc.Minh Duệ gật đầu, chờ sau khi Ôn Uyển nói xong mới nhỏ giọng nói: “Mẹ, con còn muốn tập võ.” Minh Duệ lo lắng vì sự kiện này mà sau này Ôn Uyển sẽ không muốn để cho hắn tập võ nữa.Ôn Uyển sửng sốt, rất nhanh cũng biết Minh Duệ đang suy nghĩ gì rồi. Mặc dù đáy lòng rất không muốn, nhưng Ôn Uyển vẫn nói: “Mẹ không ngăn cản con, nhưng võ công của con cũng nhất định phải học. Hạ Dao cô cô của con nói trước lúc con còn chưa xuất sư thì mẹ sẽ không cho con đi đầu quân.”Minh Duệ lập tức tỏ vẻ mình sẽ cố gắng .Sau khi mẹ con hai người nói chuyện xong thì Minh Duệ nhẹ giọng nói: “Mẹ, mẹ yên tâm. Cha hiện tại đã thoát khỏi nguy hiểm. Không có chuyện gì rồi, mẹ đừng có lo lắng nữa.” Trên mặt nhìn như thả lỏng nhưng Minh Duệ cũng nhạy cảm phát hiện được sự lo lắng của Ôn Uyển.Ôn Uyển ôm Minh Duệ: “Không phải là mẹ lo lắng vết thương của cha con, nếu như đã thoát khỏi nguy hiểm thì chỉ cần điều dưỡng thật tốt sẽ khoẻ. Mẹ chỉ là nghĩ tới còn tám năm nữa, tám năm này mỗi ngày cũng sẽ đau khổ như vậy thì mẹ lại khó chịu. Sớm biết như vậy thì đã không nhận lời cha con rồi.” Biết sớm như vậy, thà không đồng ý. Dù sao lúc ấy cũng không có nhiều tình cảm, không lấy chồng thì nhiều nhất cũng chỉ cảm thán một câu đáng tiếc, vốn so sánh với sự lo lắng đề phòng hiện tại tốt hơn.


Minh Duệ đối với cái này , cũng không biết nên an ủi như thế nào.
Hạ Dao đi ra ngoài phân phó người “Mau phái người tới báo cho Đại lão gia và Đại phu nhân, nói Tướng quân không có chuyện gì rồi. Chỉ là bị thương, điều dưỡng tốt mấy ngày cũng sẽ không có gì đáng ngại.”


Trong khoảng thời gian này Bạch Thế Hoa giống như một kẻ điên vậy, ngày ngày cầu xin liệt tổ liệt tông Bạch gia cùng với cha mẹ phù hộ Bạch Thế Niên, không thể chặt đứt hi vọng của Bạch gia. Cũng bởi vì như thế, cả người đều gầy một vòng lớn rồi. Hiện tại nghe được tin tức từ phủ Quận chúa truyền tới , nói trắng ra là Bạch Thế Niên đã không có chuyện gì rồi. Bạch Thế Hoa nắm người dồn dập hỏi “Thật? Ngươi nói là sự thật? Lục đệ của ta không có chuyện gì, lục đệ của ta đã khoẻ rồi.” Sau khi xác nhận tin tức là thật xong thì mừng rỡ như điên. Lập tức liền quay lại trong từ đường để bẩm báo lại cùng với tổ tiên.


Rất nhanh trong kinh thành liền truyền ra tin tức của Bạch Thế Niên. Người nghe được tin tức, nói Bạch Thế Niên phúc lớn mạng lớn cũng có, nói mệnh tốt cũng có.


Trong kinh thành, đối với chuyện của Bạch Thế Niên được truyền đi sôi sùng sục. Nhưng đối với chuyện của Ôn Uyển cùng với hai đứa bé thì không có một chút tiếng gió truyền đi, bởi vì Ôn Uyển vốn ru rú trong nhà. Biết được chút tin tức cũng chỉ là mấy gia tộc có lỗ tai rất nhạy cảm.


Kỳ Mộ nhận được tin tức rồi thì có chút tiếc hận: “Ta còn tính toán đợi Bạch Thế Niên xảy ra chuyện, liền lập tức xin đi biên quan.”
Kỳ phong sợ hết hồn: “Tam ca, huynh đang nói đùa cùng với đệ hay sao, huynh muốn đi biên quan thì nơi này phải làm sao bây giờ?”


Kỳ Mộ khẽ than thở: “Theo ta đoán thân thể phụ hoàng không tốt lắm chẳng qua chỉ là lời đồn. Ta thấy thân thể phụ hoàng rất tốt, dựa theo trạng thái này thì sống tới hơn sáu mươi tuổi cũng không có vấn đề gì. Thời gian hơn hai mươi năm sau dù tình cảm phụ tử có sâu hơn cũng sẽ mất đi rồi.” Hắn phát hiện hoàng đế còn đang đề phòng hắn, một mực dùng lão Ngũ cùng với hắn để cân bằng triều cục, kiềm chế Thái Tử. Nghĩ tới đây, sắc mặt hắn đều mang vẻ tiếc hận không thể che dấu được, lấy thực lực của một nước ngày hôm nay thì không tới mười năm có thể đánh bại được mãn thanh. Ở biên quan ngốc chừng mười năm lấy được công trận cũng đã đủ rồi, sau đó lại trở lại kinh thành thì phân lượng sẽ nặng hơn. Có thời gian mười năm này cũng có thể tiêu tán được chút ít nghi kỵ của phụ hoàng. Vốn tưởng rằng lần này Bạch Thế Niên gặp chuyện không may có thể có một cơ hội chuyển đổi, không ngờ lại là công dã tràng .” Bỏ sót mất một cơ hội tuyệt hảo như vậy thì muốn tìm cơ hội như thế nữa sẽ rất khó khăn.


Kỳ phong nghe xong cũng trầm mặc một chút rồi nói: “Tam ca nếu đã như vậy thì sau này chúng ta cũng đừng có đấu cùng với lão ngũ nữa.”


Kỳ Mộ nhìn Kỳ Phong, nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay: “Không đấu? Đến bây giờ, đấu hay không đấu đã không phải do ta định đoạt được nữa rồi.” Nếu như hắn không đấu nữa thì đoán chứng hoàng đế nhìn bọn họ càng thêm không yên ổn. Khụ, ban đầu hắn thật là thất sách.
Kỳ Phong ngạc nhiên.


Trăng lưỡi liềm lẳng lặng treo ở trên không trung. Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng tỏa ra cả vùng đất bao la, u ám và cô tịch như vậy .
Ngũ hoàng tử nắm cái chén, nhẹ nhàng lắc lắc . Nhưng trong đáy mắt tràn đầy thất vọng”Không ngờ. Hắn thật là mạng lớn, lại còn sống.”


Từ Trọng Nhiên cũng rất tiếc hận”Nghe nói Quận chúa vừa được nhận được tin tức thì liền đi vào trong hoàng cung lấy rất nhiều dược liệu trân quý, ngày đó lại còn cho mấy người đắc lực có năng lực ở bên cạnh chạy tới biên quan .” Lúc trước vẫn cho rằng Ôn Uyển Quận chúa là nữ nhân máu lạnh lại không có tình yêu. Cho dù Ôn Uyển gả cho Bạch Thế Niên, Từ Trọng Nhiên cũng nghĩ rằng Ôn Uyển không phải muốn thành thân, mà gả cho Bạch Thế Niên chỉ là vì muốn có con. Nếu không vì sao lại chọn một nam nhân có thể xa cách mình cả đời, cả đời thủ tiết. Không nghĩ tới Ôn Uyển thật sự để Bạch Thế Niên ở trong lòng, vì Bạch Thế Niên mà ngã bệnh. Bạch Thế Niên thật có phúc khí. Hắn hiện tại hâm mộ ghen tỵ cũng không đủ nữa.


Kỳ Huyên Quận Vương sau khi cười lạnh lại là ảo não “Vốn còn đang cho rằng chờ sau khi Bạch Thế Niên chết ta còn có cơ hội dâng sổ con cho phụ hoàng để cho Tam hoàng tử đi biên thành. Không nghĩ tới, thế nhưng tỉnh lại. Dường như nhìn mọi việc đều không để ý tới nhưng khắp nơi lại có bóng dáng của nữ nhân này.”


Từ Trọng Nhiên rất tiếc hận”Chỉ cần nàng không cuốn vào phong ba sóng gió triều đình thì hoàng thượng vĩnh viễn sẽ không động tới nàng, mà với sự khôn khéo của nàng, dù muốn kéo nàng xuống nước cũng rất khó. Nếu không thì chúng ta vứt mầy lần mồi câu cho Bình Thượng Đường nhưng hắn không có cắn câu, có thể thấy được Bình Thượng Đường cũng học được khôn khéo rồi. Đáng tiếc người như vậy nhất định lại không để cho Vương gia sử dụng.”


Kỳ Huyên Quận Vương cau mày “Nhiều năm qua. Nhiều lần xuất thủ cũng không thể lấy mạng của nàng. Nhìn phụ hoàng sủng ái nàng, mà ta cảm thấy như hai người khác nhau. Ta nhớ được trước kia mặc dù rất thương yêu nàng, nhưng không có giống như bây giờ. Kể từ khi sau lần cung biến thì phụ hoàng liền đặc biệt nuông chiều nàng, tới mức nếu muốn trăng sáng trên trời cũng sẽ lấy xuống cho nàng ( Ôn Uyển hộc máu: Ta vẫn theo khuôn phép cũ có được hay không ). Ta thực nghĩ không ra đến tột cùng là nguyên nhân gì để cho phụ hoàng của ta đối với nàng lại sủng ái như vậy, đạt tới trình độ muốn gì được đó, trước kia cũng không có như vậy, ta muốn điều tra nhưng lại không có chút đầu mối nào.”


Đối với cái chuyện này Từ Trọng Nhiên cũng biết tất nhiên là có nguyên nhân. Để có được toàn tâm tín nhiệm của một đế vương căn bản là một chuyện không thể nào, nhưng Bình Ôn Uyển lại làm được “Chuyện này hạ quan cũng đã có nghĩ tới, rất có thể là Ôn Uyển dùng phương pháp bí mật không nói rõ được, có sử dụng biện pháp gì thì nhất định sẽ có dấu vết lưu lại, không thể có chuyện một chút đầu mối cũng không có được.”


Kỳ Huyên Quận Vương ảo não “Không tra được, những người có thể tiếp xúc được với những chuyện cơ mật như vậy nhất định phải là người tâm phúc mới có thể. Tâm phúc bên người nàng cũng không phải là do phụ hoàng ta cho mà là tiên hoàng để lại cho nàng, tâm phúc của Ôn Uyển đều lựa chọn từ trong ám vệ ra. Những người này vô cùng trung thành. Hơn nữa không có nhược điểm, bọn họ không nhà lại không thân thích nên muốn thu mua cũng không thu mua được, ta cũng không dám đi thu mua. Một khi thật sự động tới những người này thì nhất định sẽ đả thảo kinh xà. Khụ, trước kia đã nghe nói thân thể của phụ hoàng không thể chống đỡ nổi cho nên mới nhanh chóng thành lập thế lực để không bị rơi xuống thế hạ phong. Hôm nay quả là cỡi hổ khó xuống.” thật ra hắn rất muốn nhận được trợ lực của Ôn Uyển. Ôn Uyển năm đó có thể giúp đỡ đương kim hoàng đế dưới tình huống thế lực ở thế yếu kém hơn Triệu Vương vẫn thượng vị được. Nếu là giúp đỡ hắn, lo gì đại sự không thành .


Từ Trọng Nhiên lắc đầu”Hưng Quốc Quận chúa, có thể được tiên hoàng cùng đương kim Thánh thượng sủng ái như vậy không phải ai cũng có thể học được, cho dù có biết thì cũng không học được.” Trong lòng hắn thở dài, loại bản lĩnh này sao mọi người có thể tùy tiện học được. Nếu tùy tiện người nào cũng có thể học được thì Đại Tề không cần phải hơn hai trăm năm mới xuất hiện một Tôn Qúy Quận chúa như vậy rồi.


Trong lời nói của Kỳ Huyên Quận Vương có chút cố kỵ “Không nói tới chuyện này nữa, chuyện lần này nhất định phải làm tốt công tác kết thúc, vạn phần không được để cho phụ hoàng biết có chúng ta thúc đẩy ở phía sau lưng.”


Trên mặt Từ Trọng Nhiên cũng không lộ ra “Vương gia yên tâm, đều xử lý sạch sẽ. Đúng rồi, Vương gia ngươi nói xem, chuyện lưu truyền lời đồn của Yến Kỳ Hiên cùng Quận chúa đến tột cùng là người nào làm? Chúng ta một chút tung tích đều không tra ra được. Người này giấu diếm rất sâu a, có thể sẽ trở thành đại họa lớn ở trong lòng chúng ta.”


Kỳ Huyên Quận Vương cẩn thận gật đầu”Quả thật giấu diếm được đủ sâu, chẳng qua tin đồn tru tâm như vậy cũng dám nói thì có thể thấy được người này là một người âm hiểm, chúng ta nhất định phải coi chừng.” .


Từ Trọng Nhiên có ý vòng vo “Quận Vương, ngươi sẽ không cho nó là thật chứ?”


Mặc dù trong lòng Kỳ Huyên Quận Vương quả thật ghen tỵ , nhưng cho tới bây giờ cũng không nói những lời nói trái lương tâm . Hắn biết trên mặt Từ Trọng Nhiên không sao cả, nhưng vô cùng không thích hắn nói như vậy. Có mấy lần hắn không nhịn được mà châm chọc đều nhìn thấy sự lạnh lùng trong đáy mắt Từ Trọng Nhiên. Thật là buồn cười, hiện tại hắn ngược lại lại bị một thuộc hạ kiềm chế tay chân. Trong lòng lạnh buốt nhưng trên mặt vẫn tươi cười nói “Nếu nói là Ôn Uyển cùng Yến Kỳ Hiên có tình cảm thì có thể ta sẽ tin tưởng, nhưng có tư tình thì không có khả năng. Người đàn bà kia vô cùng tâm cao khí ngạo nên sẽ không làm những chuyện như vậy. Nếu không thì nàng cũng đã làm cho mình gả cho Yến Kỳ Hiên rồi. Càng không trơ mắt nhìn Yến Kỳ Hiên cưới vợ.”


Từ Trọng Nhiên có một chút không nghĩ ra “Thật ra thì thuộc hạ có chút không nghĩ ra được, hoàng thượng quả thật đối với Hưng Quốc Quận chúa quá sủng ái, thuộc hạ cho rằng hoàng thượng sẽ đem Quận chúa gả cho một vị hoàng tử, lại không ngờ hoàng thượng thế nhưng lựa chọn người ngoài, khiến cho thuộc hạ giật mình, cuối cùng còn lựa chọn Bạch Thế Niên. Vương gia có thể giải thích nghi hoặc cho thuộc hạ không?” ban đầu Từ Trọng Nhiên đoán thế vì căn cứ ý nghĩ nước phù sa không chảy ruộng ngoài của hoàng đế. Sau lại chứng minh, hôn sự hoàn toàn do Ôn Uyển Quận chúa tự mình làm chủ.


Kỳ Huyên Quận Vương chê cười ở trong lòng, hắn vẫn không cam lòng, nhưng cho dù không cam lòng thì còn có thể như thế nào nữa. Ôn Uyển vĩnh viễn là nữ nhân mà hắn chỉ có thể nhìn nhưng không thể gặp được. Yến Kỳ Huyên giả dạng bộ dáng lấy làm tiếc “Ôn Uyển đã từng nói qua trong hoàng cung quá hắc ám, gả cho hoàng tử quá phiền toái khiến cho nàng không thể có được cuộc sống thanh tịnh, phụ vương cũng không nỡ để cho nàng phải chịu khổ nên chuẩn bị tìm một người có thể nắm được trong tay làm trượng phu của nàng. Chẳng qua là không nghĩ tới lại có biến cố phía sau thôi.”


Từ Trọng Nhiên không có lên tiếng nữa.
Yến Kỳ Huyên chờ sau khi Từ Trọng Nhiên đi, cười lạnh nói: “Ngươi nói xem, nếu Hạo thân vương biết Từ Trọng Nhiên nhớ mãi không quên chính là Ôn Uyển, sẽ như thế nào?”


Phụ tá lắc đầu: “Hạo thân vương biết thì như thế nào, chỉ cần Từ Trọng Nhiên đối với Quận chúa Y Mạn tốt, Hạo thân vương cũng sẽ không quản. Nếu Vương gia muốn, có thể làm cho Y Mạn Quận chúa biết.” Làm nhạc phụ , con rể lúc trước từng có người yêu mếm không quên thì ông ta cũng sẽ không đi quản, người nào mà không có thời điểm thanh xuân chứ. Chỉ cần Từ Trọng Nhiên đối tốt với nữ nhi của mình, dù trước kia có một người trong lòng thì có cái gì không được. Mà Từ Trọng Nhiên đối với Y Mạn Quận chúa là thật sự tốt chứ không phải chỉ là nói.


Yến kỳ Kỳ Huyên lắc đầu: “Tạm thời không cần. Ta còn không muốn vạch mặt cùng với hắn.”


Tùy tùng của Từ Trọng Nhiên thấy khuôn mặt hắn xanh mét , hơi thở thoáng cái thở mạnh xuống. Từ Trọng Nhiên từ từ đi ở trên đường, ngửa đầu lên nhìn bầy trời, nhìn mặt trăng trên trời cao tròn lại không tròn. Một mảnh mây trong suốt từ từ che kín ánh trăng, phảng phất như có một mảnh khói nhẹ từ từ bung ra khiến cho cho trong lòng hắn trống trơn .


Từ Trọng Nhiên cười khổ, hắn đã chán ghét cuộc sống như thế rồi. Rốt cuộc như thế nào mới có thể thoát rời khỏi Ngũ hoàng tử. Đi ra ngoài ? không có một người nào, không có một cái vị trí tốt nào mà Hạo Thân Vương nhìn được, hắn không đi ra ngoài được. Thật ra thì hắn nhìn trúng quân quyền của cửa biển, nhưng Hạo thân vương cho là không thỏa đáng. Chịu đựng thôi, vốn có thể chịu đựng được. Nhiều năm vẫn có thể chịu đựng để nhìn thấy ánh sáng.