Bạch Thế Niên dùng thời gian một ngày mới từ từ tỉnh lại từ trong cơn ác mộng. Cao Tần bưng thức ăn tới cho Bạch Thế Niên. Chỉ cần ăn kiêng, không nhất định uống cháo.
Thời điểm ngã bệnh con người luôn rất yếu ớt, đặc biệt là ở trước những đồ ăn khó ăn ở trước mặt. Bạch Thế Niên nghĩ tới nếu như Ôn Uyển ở bên cạnh thì tốt, có lúc trong nháy mắt Bạch Thế Niên có nghĩ tới lần này khoẻ lại thì dứt khoát quay về nhà, chẳng qua loại ý niệm trong đầu này cũng chỉ xuất hiện trong nháy mắt.
Diệp Tuần đi tới, cùng Bạch Thế Niên nói đến chuyện lần này: "Tướng quân, kế hoạch tác chiến được tiết lộ là ở chỗ của Trần A Bố, chỗ của hắn có mật thám ."
Bạch Thế Niên gật đầu, cái này hắn đã sớm biết. Kế hoạch là nhằm vào tên mật thám này: "Đám dư nghiệt này rốt cuộc giấu diếm sâu đậm như thế nào ? Tại sao ẩn náu nơi này nhiều năm như vậy cũng không thể điều tra ra được, hiện tại tra được như thế nào?"
Trên mặt Diệp Tuần lộ vẻ ngưng trọng: "Tìm hiểu nguồn gốc, bắt được không ít. Nhưng những người này đa số đều tự vẫn, không tự vẫn thì cho dù có dùng hết thủ đoạn cũng không làm cho bọn hắn khai ra được." Thật là cực kỳ khó khăn, nếu như muốn tiêu diệt được đám nghịch tặc này hẳn còn phải tốn rất nhiều công sức.
Trong mắt Bạch Thế Niên lộ ra nguy hiểm: "Nhất định phải trảm thảo trừ căn ( diệt cỏ tận gốc ) . Nếu không, chính là một tai họa."
Diệp Tuần gật đầu, việc này tất nhiên rồi.
Nói xong chính sự Diệp Tuần mới nói tới chuyện dược liệu, hướng về phía Cao Tần đang ở trong phòng một tấc không rời nói: "Cao Tần, dược liệu bên này của ngươi có thể phân ra một chút ít hay không? Quân y chỗ đó thiếu không ít thuốc ." Thuốc trong tay Cao Tần đều là thượng phẩm. Quân y cũng rất muốn lấy một chút. Tướng quân đã tỉnh lại, những người khác tất cả đều là những thương binh đang chờ cứu mạng .
Cao Tần không có đáp ứng.
Bạch Thế Niên phân phó nói: "Đem thuốc phân ra một nửa đưa qua cho quân y đi."
Cao Tần lắc đầu: "Không được . Những thuốc này Tướng quân đều cần dùng đến. Hơn nữa số lượng không nhiều, không duy trì được thời gian bao lâu." Dược liệu ở chỗ này nếu cần thì cho dù có tiền cũng không mua được. Như thế nào cũng phải giữ lại một chút rồi mới nói. Nếu đưa ra ngoài cho bọn họ dùng, đến thời điểm cần dùng lại không lấy tới được, tới lúc đó thì còn biết tìm ai
Diệp Tuần thấy Cao Tần dầu muối đều không vào thì không còn biện pháp nào: "Vậy các ngươi dùng hết thì phải làm sao?" Hắn không có hy vọng xa vời sẽ được cho toàn bộ, chỉ cần phân một ít ra ngoài là được rồi.
Cao Tần trầm giọng nói: "Việc này không cần quân sư lo lắng. Quận chúa vừa nghe đến Tướng quân hôn mê bất tỉnh, lo lắng dược liệu không đủ, đã phái người ra roi thúc ngựa đem dược liệu đưa tới rồi." Vốn là hai người còn đang vơ vét dược liệu ở biên thành. Nhưng hôm nay Quận chúa đưa người tới rồi. Hai người bọn họ cũng không lo lắng dược liệu không đủ dùng.
Diệp Tuần không nghĩ tới động tác của Ôn Uyển lại nhanh chóng tới như vậy: "Chuyện khi nào?" Quận chúa làm việc, không ngờ cao như thế.
Cao Tần cũng rất bội phục hiệu suất xử lý công chuyện của Quận chúa: "Quận chúa vừa nhận được tin tức thì liền phái người đưa dược liệu tới đây, nói nơi này thiếu y thiếu thuốc. Lên đường cũng đã bảy tám ngày rồi, nửa tháng nữa là có thể tới nơi."
Bạch Thế Niên nhìn thấy Cao Tần không muốn cho cũng không cách nào. Cao Tần và Cao Sơn nghe lệnh từ Ôn Uyển là chính, không phải là hắn: "Phái người nào đưa tới đây?"
Cao Tần vừa nói Hạ Ảnh, Hạ Nhàn, Võ Tinh. Thật ra ban đầu hắn nhận được tin tức cũng rất ngoài ý muốn. Không ngờ Quận chúa lại đem ba tâm phúc ở bên cạnh mình phái tới.
Diệp Tuần có chút ngoài ý muốn, Hạ Ảnh và Võ Tinh chính là người đắc lực nhất bên cạnh Ôn Uyển Quận chúa. Xem ra lần này Tướng quân gặp chuyện không may đã đem Quận chúa dọa sợ. Ngay cả tâm phúc bên người cũng đều phái ra rồi.
Bạch Thế Niên có chút ngoài ý muốn: "Hạ Nhàn? Phái Hạ Nhàn tới nấu cơm cho ta sao?" Hạ Ảnh còn có thể nói thông được. Hạ Ảnh là tâm phúc đắc dụng nhất bên cạnh Ôn Uyển, cái này có thể hiểu là vì muốn yên tâm. Võ Tinh võ công cao cường. Ừ, thật giống như hơi nhiều nha! Có điều Hạ Nhàn, Ôn Uyển phái một nữ đầu bếp tới đây để làm cái gì? Nấu cơm cho hắn à? Đầu bếp tốt thì ở biên thành cũng có thể tìm được, hơn nữa Ôn Uyển cũng có thói quen dùng đầu bếp, nếu phái tới biên thành thì Ôn Uyển biết phải làm sao đây, hài tử phài làm sao bây giờ đây?
Cao Tần lắc đầu: "Tướng quân nghĩ sai rồi. Quận chúa phái Hạ Nhàn tới đây. Không phải là nấu cơm cho Tướng quân. Mà là điều trị thân thể cho Tướng quân. Tướng quân có thể không biết, Hạ Nhàn tinh thông dược lý, y thuật cũng có biết một chút." Dĩ nhiên, cũng thuận đường nấu cơm rồi. Bọn họ cũng có lộc ăn.
Thật ra Cao Tần còn nói khiêm tốn là y thuật của Hạ Nhàn có biết được một chút. Chân chính mà nói. Y thuật của Hạ Nhàn rất tốt. Bởi vì trước lúc nàng được phái đến bên cạnh Ôn Uyển thì đã học y thuật, sau khi tới bên cạnh Ôn Uyển, trừ nghiên cứu món ăn còn nghiên cứu ý thuật ( người không hiểu y thuật thì không thể làm ra dược thiện được. Bản lãnh cao bao nhiêu không biết, nhưng tuyệt đối so với mấy quân y mạnh hơn.)
Diệp Tuần: . . . . . . . người bên cạnh Ôn Uyển Quận chúa, muốn cao thủ có cao thủ, muốn y thuật có y thuật, rốt cuộc còn có cái gì là Ôn Uyển Quận chúa không có . Diệp Tuần hâm mộ ghen tỵ hận mà nhìn Bạch Thế Niên.
Trong lòng Bạch Thế Niên ấm áp . Năm đó thời điểm hai người ở thôn trang, Ôn Uyển vẫn lo lắng những vết thương cũ trên người hắn. Vẫn lo lắng sau này hắn già rồi sẽ bị những vết thương cũ này hành hạ. Bởi vì biết tiền lệ quá nhiều nên Bạch Thế Niên cũng hiểu, nhưng những loại chuyện này không phải lo lắng là có thể tiêu trừ được, không nghĩ tới Ôn Uyển vẫn nghi nhớ những chuyện này. Vợ hắn thật tốt .
Diệp Tuần đang định đi ra ngoài, bỗng xoay người lại: "Không đúng, Quận chúa dù có lo lắng cho Tướng quân thêm nữa cũng không thể đem hai đại cao thủ đưa tới đây, có phải Quận chúa còn có ý tứ khác hay không?"
Cao Tần lắc đầu, cái này hắn thật sự là không biết.
Bạch Thế Niên cũng là cười một tiếng: "Có ý tứ khác hay không chẳng phải là tới rồi sẽ biết hay sao." Dù sao người được Ôn Uyển đưa tới đối với hắn chỉ có chỗ tốt mà không có hại.
Diệp Tuần thử nghĩ lại cũng thấy đúng: "Đúng rồi, Tướng quân, lần này chuyện người trúng độc chọc cho hơn hai mươi vạn binh lính trong biên thành phẫn hận. Mấy ngày qua người mãn thanh lại vừa tới khiêu khích một lần bị tướng sĩ giết cho một mảnh giáp cũng không còn. Tướng lãnh trong quân cũng chuẩn bị cho thát tử một lần dạy dỗ bằng máu."
Bạch Thế Niên gật đầu: "Đây là chuyện tốt." Chuyện hắn bị trúng độc đổ cho thát tử rồi, như vậy thì lại càng thêm kích thích sự tức giận của tướng sĩ , cổ động tinh thần. Rất tốt.
Diệp Tuần vẫn cảm thấy đáng tiếc: "Dựa theo ý của ta, lần này thừa dịp tinh thần lên cao, đưa hai mươi vạn đại quân tấn công Mãn Thanh Thát tử. Mặc dù không thể diệt, nhưng lại có thể hoàn toàn chế trụ được khí thế của Thát tử . Đáng tiếc Thích Tuyền lại không đồng ý. Thật là càng ngày càng vô dụng." Nói gì mà hiện tại tháng mười rồi, lập tức bắt đầu mùa đông là sẽ có tuyết rơi. Đại quân xuất chinh, đại quân Thát tử lại không có nơi ở cố định, không tiễu trừ được. Cái lý do phá hoại gì cũng có cả một đống.
Bạch Thế Niên linh quang chợt lóe: "Ngươi nói, những thứ dư nghiệt này có thể đang sắp xếp người ở bên cạnh Thích Tuyền, làm ảnh hưởng tới Thích Tuyền hay không?" Cái này thật không phải không có khả năng. Nếu không những người này không đối phó Thích Tuyền, tại sao hết lần này tới lần khác đối phó hắn? Bởi vì bên cạnh hắn đều là tâm phúc, không thể thu mua được.
Diệp Tuần trả lời lại để cho Bạch Thế Niên thất vọng: " Người đắc lực bên cạnh Thích Tuyền ta cũng có điều tra rồi, không có." Nguyên soái biên thành tự nhiên là lựa chọn đầu tiên của dư nghiệt, cũng là một khối mà bọn chúng nhìn chằm chằm vào.
Bạch Thế Niên nói nghi ngờ của mình: "Vậy bọn họ tại sao chỉ nhằm vào một mình ta, muốn giết ta? Thích Tuyền ở biên thành hai mươi năm cũng không có chuyện gì. Ta còn chưa có thăng cấp, lại phải lấy mạng của ta ?"
Diệp Tuần khẽ than thở: "Những người này hẳn là nghĩ phá vỡ triều đình rồi, cho nên mới muốn cấu kết Mãn Thanh Thát tử đạt tới mục đích. Chẳng lẽ bọn chúng đã quên, không phải dân tộc ta thì tim cũng chẳng ở đây, những người này vì đạt được tới mục đích mà ngay cả đại nghĩa của dân tộc cũng đều vứt đi. Về phần tại sao lại nhằm vào ngươi thì lại rất dễ giải thích. Ngươi có Quận chúa làm hậu thuẫn, không cần phải quan tâm lo lắng về tiền bạc, có lực lượng đủ thì tập trung tinh thần đặt ở trên việc tiêu diệt thát tử, có thể bọn họ cũng thấy rõ được tình thế, có ngươi ở đây, không quá mười năm là có thể tiêu diệt được nguy hiểm của Thát Tử."
Bạch Thế Niên nghe xong không nhịn được cười: "Triều đình hôm nay quốc khố tràn đầy. Đại Tề quốc lực càng ngày càng thịnh vượng. Hoàng đế lại là một minh quân có hùng tâm chí lớn , cho dù không có ta, hoàng thượng cũng sẽ muốn tiêu diệt thát tử." Có hắn hay không có hắn đều đồng dạng như vậy.
Diệp Tuần gật đầu: "Chẳng qua nếu một lần nữa phái một người tới đây thì ít nhất còn có hướng trì hoãn thời gian, khụ, phải nhớ tiêu diệt sạch được Thát tử làm sao có thể dễ dàng như vậy được." Họ đều là bộ tộc du mục, không giống người trung nguyên có đất đai an cư bọn họ có thể tùy thời đóng gói rời đi chỉ có thể trấn áp xua đuổi. Không tiêu diệt được.
Bạch Thế Niên cũng đồng ý cái quan điểm này.
Ôn Uyển chuyên tâm mà vẽ tranh, Minh Duệ nghiêm túc nhìn. Minh Cẩn vẫn chỉ vào bức tranh của Ôn Uyển, lộ ra vẻ mặt không hiểu. Thật giống như là đang nói, cái này là cái gì vậy ?
Ôn Uyển vỗ vỗ mặt Minh Cẩn : "Đây là Mẹ chuẩn bị sách vỡ lòng cho các con. Chờ mẹ chuẩn bị thật tốt rồi thì cho các con nhìn thêm ." Thừa dịp hiện tại có thời gian, không bằng làm chút ít việc thực tế, cũng tránh cho trong lòng khỏi suy nghĩ lung tung. Chờ Cẩn ca nhi vỡ lòng, những thứ này cũng cần dùng đến rồi.
Minh Duệ nhìn Ôn Uyển một cách khác lạ, vật này là sách vỡ lòng cho huynh đệ bọn hắn. Mẹ hắn chuẩn bị làm cái gì? Ôn Uyển nhìn thấy ánh mắt của Minh Duệ , Minh Cẩn còn đang sờ sờ cái trán, không có giải thích.
Hạ Ngữ chạy tới nói: "Quận chúa, Phong Vương Phủ phái người đến, hỏi thăm bình an của Quận chúa." Vốn những chuyện như vậy trước đây đều do Hạ Dao dao hoặc Hạ Ảnh xử lý, lần này thì vừa khéo hai người không có ở đây nên Hạ Ngữ cũng dành phải hỏi Ôn Uyển.
Ôn Uyển nhàn nhạt nói: "Đuổi đi." Ôn Uyển nói chính xác là đuổi đi, mà không phải nói nàng tất cả đều mạnh khỏe, giọng nói như vậy thực tế đã chứng tỏ được thái độ của Ôn Uyển.
Trong lòng Hạ Ngữ cũng đã có cân nhắc.
Vũ Đồng nghe được người phái đi quay trở về nói. Người phía dưới nói Ôn Uyển Quận chúa tất cả đều mạnh khỏe. Vũ Đồng có chút kinh ngạc: "Chỉ có như vậy?" Chỉ có bốn chữ này? Quá qua loa rồi.
Vũ Đồng vốn còn muốn tính toán hỏi một chút, nếu tình huống của Ôn Uyển không tệ thì muốn đi tới cửa để hỏi thăm. Bất kể là từ góc độ khuê tú ban đầu hay là quan hệ biểu huynh muội hôm nay đều hẳn phải làm như vậy.
Người phái đi gật đầu: "Đúng vậy Vương Phi."
Vũ Đồng có chút thất vọng, sau khi đám người kia đi, nàng mới nói ra với ɖú nuôi của mình : "Ngươi nói, có phải là Quận chúa chán ghét vứt bỏ ta rồi hay không?" Ôn Uyển nghiêm túc viết những hạng mục công việc cần chú ý kia cho nàng, khiến nàng cảm thấy còn có được hi vọng. Nàng biết nhất thời khẳng định không thể như bình thường được, nhưng quan hệ có thể từ từ khôi phục lại. Nhưng bây giờ thái độ của Ôn Uyển rõ ràng là không muốn lui tới nhiều với nàng .
Vú nuôi cũng an ủi: "Quận chúa vốn có tính tình như vậy, người nhìn một chút từ lúc gặp chuyện không may tới giờ Quận chúa cũng chưa từng gặp người nào cả, tinh thần Quận chúa nhất định là có chỗ chán nản." Trong lòng Bà ɖú cũng than thở, ban đầu không phải bà không khuyên Vương Phi, nhưng Vương Phi lại tự cho rằng bản thân nàng không cần nịnh bợ Quận chúa, tự mình sống cũng đã rất tốt rồi. Loại chuyện này ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây này. Hôm nay hối hận thì đã muộn.
Vũ Đồng chỉ là có chút thất vọng, dù sao những năm này cũng đều như vậy. Có chênh lệch nữa thì cũng giống với trước đây thôi.
Ôn Uyển còn đang kể chuyện xưa cùng với hai đứa bé. Chỉ nghe thấy Hạ Ngữ ở bên ngoài nói: "Quận chúa, La phu nhân tới."
Mai nhi đi tới chính sảnh, không có mùi thuốc xông vào mũi như dự đoán, mùi vị trong viện vẫn tản ra hương thơm ngát trước sau như một. Vào trong phòng ngủ, trong phòng ngủ cũng đặt hai bồn hoa rực rỡ sắc màu, khiến cho chút tâm tình bi thương của Mai nhi cũng tiêu tán đi không ít.
Mai nhi đi qua bình phong vào phòng, nhìn thấy Ôn Uyển tựa vào đầu giường, hướng về phía Duệ ca nhi cùng Cẩn ca nhi gục ở trong lòng ngực của mình nói chuyện. Hai đứa bé còn lắng nghe rất chân thành.
Mai nhi nhìn kỹ Ôn Uyển, Ôn Uyển hiện tại chải một búi tóc rất đơn giản nhẹ nhàng, trên đầu mang một chiếc trâm cài màu đỏ tươi, mặc một bộ quần áo màu sắc mùa thu. Nhìn thấy Mai nhi đi vào liền hướng về phía Mai nhi cười một chút, sau lại quay sang nói cùng với hai đứa bé: "Chờ lần sau mẹ lại nói tiếp, để cho Quan ma ma mang các con đi chơi có được hay không."
Duệ ca nhi quay đầu nhìn Mai nhi một chút liền gật đầu.
Cẩn ca nhi thấy ca ca gật đầu, cũng học theo gật đầu rất ra dáng. Ôn Uyển kêu người ôm đứa nhỏ đi ra ngoài . Trước lúc ôm đi Ôn Uyển còn hôn mặt hai bé một cái.
Mai nhi đối với những cách làm ly kỳ cổ quái của Ôn Uyển sớm đã thành thói quen, chỉ là lần này nhìn thấy Ôn Uyển thì có chút ngoài ý muốn. Ôn Uyển không có sắc mặt tái nhợt như trong tưởng tượng của nàng . Cũng không vì trượng phu trọng thương sống chết chưa biết mà bất lực cùng bi thương . Ngược lại khí sắc của Ôn Uyển không tệ lắm.
Mai nhi ngồi vào trước giường. Nắm lấy tay Ôn Uyển , lại phát hiện thấy tay Ôn Uyển rất lạnh: "Ngươi nha, lần này thật sự đã làm cho ta sợ muốn chết. Đứa nhỏ thì ngã bệnh, ngươi cũng ngã bệnh theo luôn. Làm sao tất cả những chuyện không tốt đều gặp phải cùng lúc như vậy." Cộng thêm Bạch Thế Niên sống chết còn chưa biết, vậy không phải là một nhà bốn người tất cả đều gặp phải chuyện không tốt giống nhau sao? Qủa thật tai hoạ tới tấp.
Ôn Uyển khẽ mỉm cười: "Đúng vậy, những chuyện không tốt toàn bộ đều đến một lượt. Hôm đó đại bảo sốt cao hẳn là bị ta lây bệnh, chính bản thân mình cũng không phát hiện được, lại còn chăm sóc hắn cả một buổi tối. Chờ tới khi đại bảo hạ sốt rồi thì ta cũng không chống đỡ được nữa mới té xỉu." Nhìn thấy bộ dáng kinh hoảng của Mai nhi liền vỗ vỗ tay nàng : "Ngươi đừng lo lắng, thái y nói ta dưỡng không tệ lắm, chỉ cần thoải mái, buông lỏng tinh thần. Nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày sẽ không có chuyện gì, ngươi nhìn ta xem bây giờ không phải là rất tốt hay sao?"
Mai nhi vỗ vỗ bộ ngực: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Không có chuyện gì là tốt rồi. Ta nghe nói ba mẹ con các ngươi đều ngã bệnh cả, thật sự đã làm ta sợ, ngươi cũng đừng lo lắng nữa. Bạch Tướng quân những năm này nam chinh bắc chiến, bao nhiêu cửa ải sinh tử khó qua cũng đều đã qua được, hôm nay lại còn có vợ có con thì lại càng không có việc gì, cho nên ngươi đem trái tim để lại ở trong lòng ngực cho thật tốt đi, cửa ải này nhất định cũng sẽ hữu kinh vô hiểm ." Thật ra hiện tại Mai nhi cũng nhìn thấy Ôn Uyển đang cố chống đỡ. Trên mặt tuy là tươi cười nhưng nụ cười kia có bao nhiêu miễn cưỡng thì đoán chừng chỉ có một mình Ôn Uyển không biết thôi. Nhưng chuyện này cũng chỉ có thể khổ sở ở trong lòng. Trên mặt thì Mai nhi vẫn còn phải làm ra bộ dáng may mắn, nếu như Ôn Uyển không muốn để cho người ta thấy được sự yếu ớt của mình thì không nên vạch trần.
Ôn Uyển gật đầu: "Ta cũng vẫn tự an ủi mình như vậy, hiện tại ta chỉ hy vọng sớm ngày nhận được tin tức bình an của hắn, ta mới có thể chân chính yên tâm được. Một ngày chưa nhận được tin tức xác thực thì ta còn một ngày không thả tâm được. Nếu không phải có hai đứa bé ở bên cạnh ta, có thể ngay cả trạng thái hiện tại ta cũng không có được, đã sớm không thể chống đỡ nổi nữa rồi." Mấy ngày nay Ôn Uyển còn tự cho mình một liều thuốc kiên cường là phải đợi tới kết quả cuối cùng. Những thứ khác nàng không dám suy nghĩ tiếp nữa. Vạn nhất lại ngã bệnh tiếp thì hai đứa bé biết phải làm sao bây giờ. Hiện tại nàng làm mẹ rồi nên không thể tùy tâm sở dục được nữa.
Mai nhi khẽ than thở: "Trước kia ngươi cũng chỉ vì nguyên nhân này mới không lấy chồng. Hiện tại, ta có thể hiểu được ngươi rồi. Vậy thì ngươi càng cần phải suy nghĩ chu toàn. Ngươi còn có hai đứa nhỏ nữa nên trong những ngày này còn phải lo lắng đề phòng. Đây may mắn còn là ngươi, nếu như đổi thành người khác thì còn không biết là như thế nào đâu!" Đổi thành người khác, làm sao còn có thể ngồi ở chỗ này nói chuyện với nàng, đã sớm ngã bệnh rồi.
Ôn Uyển thở dài: "Ta đây may mắn còn có Hạ Dao, Hạ Hương các nàng giúp đỡ ta, nếu như chỉ có một mình ta thì cũng không chống đỡ nổi nữa rồi." Lời oán trách nàng sẽ không nói nữa, ban đầu lựa chọn gả đi nàng đã chuẩn bị tâm lý rồi. Hôm nay nghĩ lại, bắt đầu hối hận ảo não thật sự là việc không cần thiết.
Mai nhi thở dài nói: "Đúng vậy. Cũng thật may mắn còn có người bên cạnh ngươi rồi." Ôn Uyển ngã bệnh nhưng ở trong phủ đệ cũng không có bị loạn, tất cả đều được ngay ngắn rõ ràng, ngoài cửa đều đóng lại giống như nhau, đây là kết quả của việc có người đắc lực trợ giúp ở bên cạnh.
Đang nói thì Hạ Hương bưng tới một bát thuốc bổ, Ôn Uyển chỉ uống vài hớp liền xong. Hôm nay nếu không nguyện ý ăn, chỉ cần là đồ tốt đối với thân thể thì Ôn Uyển dù có phải nắm lỗ mũi cũng có thể ăn được. Ôn Uyển muốn cho mình sớm hồi phục một chút, tránh phải nằm ở trên giường nữa.
Trước đây bưng thuốc bổ đều là Hạ Nhàn, hôm nay lại đổi một người khác nên Mai nhi lấy làm kỳ lạ hỏi: "Hạ Nhàn ngã bệnh sao?" Nếu không phải ngã bệnh thì làm sao lại đổi thành người khác được.
Ôn Uyển đổi tư thế: "Không có đâu. Hạ Nhàn đi biên thành, cùng đi theo với Hạ Ảnh. Đoán chừng ở biên thành cũng không thái bình nên để cho bọn họ đi xem một chút." Tất nhiên là đoàn người Hạ Ảnh cùng với Võ Tinh đi, cho dù bọn họ võ công có cao tới đâu thì đối mặt với thiên quân vạn mã cũng chỉ là tép riu. Nhưng Ôn Uyển để cho bọn họ đi cũng không phải là có tác dụng ở phương diện này. Thật ra thì Võ Tinh hỗ trợ cho Hạ Ảnh nhìn một chút xem có thể tìm ra mấy con chuột ẩn núp ở biên thành kia hay không?
Mai nhi có chút không hiểu: "Để cho Hạ Nhàn đi qua làm cái gì?"
Ôn Uyển cười nói: "Hạ Nhàn có một tay làm dược thiện rất tốt, để Hạ Nhàn đi qua đó điều trị cho Bạch Thế Niên thật tốt, lần này bị thương nghiêm trọng như vậy thì thân thể khẳng định sẽ hư hại. Có Hạ Nhàn ở đó có thể để cho chàng sớm ngày khôi phục hơn." Hạ Nhàn không chỉ có một tay làm thức ăn ngon, làm dược thiện vô cùng tốt, quan trọng hơn cả là Hạ Nhàn tinh thông y thuật, có Hạ Nhàn đi biên thành thì có thể giúp đỡ Bạch Thế Niên điều trị thân thể, bất kể là thời gian dài bao lâu, dù sao so với không điều trị cũng sẽ tốt hơn rồi . Ôn Uyển lo lắng nhất chính là chút vết thương trên thân thể của Bạch Thế Niên. Nàng thật sự lo lắng sau này trở lại, không phải ở đây đau nhức thì lại là ở chỗ kia đau nhức. Cả ngày phải đi theo lo lắng hãi hùng cho những vết thương cũ của hắn. Thừa dịp hiện tại tuổi trẻ, nếu như có thể trừ tận gốc được mấy thứ mầm bệnh này thì không gì tốt hơn rồi.
Mai nhi đúng là không biết Hạ Nhàn còn có tài này, xem ra thủ hạ của Ôn Uyển người tài ba xuất hiện lớp lớp a , hạng người gì cũng đều có được: "Khó trách ngươi dưỡng được tốt như vậy, tin tưởng công lao của Hạ Nhàn rất lớn"
Ôn Uyển khẽ mỉm cười.
Mai nhi thấy Ôn Uyển giống như chắc chắc Bạch Thế Niên không có chuyện gì, liền cẩn thận hỏi: "Ôn Uyển, có phải ngươi nhận được tin tức là Bạch Thế Niên đã không có chuyện gì rồi không."
Ôn Uyển cười khổ: "Đang chờ tin tức. Nhưng luôn mặt ủ mày chau cũng không phải là chuyện tốt. Thái y nói, Duệ ca nhi sốt cao là vì bị dọa sợ. Nếu như lại giống như lúc trước nữa, thì ta sẽ dọa Cẩn ca nhi sợ. Qủa thật không có cách nào khác, ta chỉ có thể giả bộ giống như là không có chuyện gì xảy ra." Nàng bây giờ đang cố mà chống đỡ.
Mai nhi nhìn thấy Ôn Uyển không muốn nói cái đề tài này. Cũng nói lảng đi.
Ôn Uyển cùng Mai nhi nói chuyện tới gần nửa ngày. Trước kia thỉnh thoảng có nghe được Mai nhi oán trách La Thủ Huân thế này thế kia, đặc biệt là luôn nói tới La Thủ Huân hoa tâm đặc biệt thay đổi. Hiện tại khi nói về La Thủ Huân thì lại mặt mày hớn hở. Loại tâm tình này có che dấu cũng không che dấu được.
Ôn Uyển cũng tận lực phối hợp nói: " Cuộc sống hôm nay ngày càng trở nên thư thái hơn rồi."
Mai nhi gật đầu: "Đúng vậy a. Thật không nghĩ tới còn có thể có một ngày như vậy nữa, kể từ khi trở lại từ đào hoa viên thì chàng đối với ta càng trở nên tốt rồi. Đem tất cả những nữ nhân trong hậu viện kia đều đưa ra ngoài, chỉ cần rảnh rỗi không có chuyện gì là có thể quay về viện Ngô Đồng theo con gái." Theo con gái chứ không phải là theo nàng. Hôm nay đều đã là vợ chồng già cả rồi, ngược lại lại cảm thấy như là đang tân hôn vậy..
Ôn Uyển từ đáy lòng cảm thấy cao hứng thay cho Mai nhi. Xem ra hôm nay La Thủ Huân càng ngày lại càng trở nên tiến bộ. Như vậy cũng tốt, rốt cục thấy Mai nhi vén bỏ mây mù gặp được trời quang rồi.
Khuôn mặt Hạ Dao lộ vẻ vui mừng. Vội vàng chạy tới. Người còn chưa tới bên cạnh Ôn Uyển thì âm thanh vui sướng đã truyền tới trước "Quận chúa. Tướng quân đã tỉnh lại. Chẳng qua Tướng quân mất máu quá nhiều nên cần phải tĩnh dưỡng cho thật tốt."
Sắc mặt vui mừng của Hạ Dao đều không che dấu được, chỉ cần Tướng quân không có chuyện gì thì Quận chúa cũng không có chuyện gì. Dưới đáy lòng Hạ Dao rất bội phục Ôn Uyển, lúc trước Hạ Ảnh cùng với Hạ Nhàn mang dược liệu cùng với thuốc bổ đi, vừa lúc cần tới rồi, có những thứ tốt này ở đó thì Tướng quân có thể bình phục sớm hơn một chút.
Ôn Uyển mừng như điên: "Có thật không? Bạch Thế Niên thật không có chuyện gì rồi? Thật không có chuyện gì rồi?"
Hạ Dao gật đầu: "Quận chúa, thiên chân vạn xác. Không có sai . Tướng quân đã tỉnh lại, không có nguy hiểm tính mạng. Quận chúa có thể yên tâm. Chẳng qua Tướng quân cần phải có một khoảng thời gian nữa mới có thể bình phục."
Ôn Uyển thật sâu thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần thoát khỏi nguy hiểm, không có nguy hiểm đến tính mạng, thì dưỡng mất bao nhiêu thời gian cũng được, không sợ phải dưỡng: "Đi, đi ôm Duệ ca nhi và Cẩn ca nhi tới đây. Ta muốn nói cho hai đứa biết, cha của bọn nó đã không có chuyện gì rồi."
Mai nhi nghe xong cũng vui mừng: "Ôn Uyển, bây giờ tốt rồi. Không có chuyện gì rồi, đều không có chuyện gì rồi." Mai nhi thấy Ôn Uyển nghe được Bạch Thế Niên không có chuyện gì, dường như cả người đều sống lại vậy, cũng là cố gắng vui cười nhưng hoàn toàn không có giống như vừa rồi. Thật tốt, không có chuyện gì là tốt rồi, nếu không thì hậu quả Mai nhi cũng không biết là sẽ như thế nào nữa. Hiện tại đã không có chuyện gì, sau cơn mưa trời lại sáng rồi.
Hạ Dao ôm Minh Duệ, Chu ma ma ôm Minh Cẩn. Sau khi đi vào đều giao cho Ôn Uyển.
Ôn Uyển ôm hai đứa con trai, trong mắt hàm chứa nước mắt, là nước mắt vui mừng. Ôn Uyển run rẩy nói: "Đại Bảo, Tiểu Bảo, cha các con không có chuyện gì rồi, không có chuyện gì rồi, không có chuyện gì là tốt rồi." Mấy ngày nay, mặc dù nàng vẫn tự động viên mình, tự nói với mình Bạch Thế Niên nhất định có thể bình an, nhất định có thể bình an . Nhưng sự sợ hãi từ đáy lòng lại không có cách nào nói ra với người bên ngoài. Hôm nay thì tốt rồi, rốt cục cũng không có chuyện gì. Bạch Thế Niên không có chuyện gì rồi, nàng rốt cục có thể yên tâm.
Duệ ca nhi giúp đỡ Ôn Uyển lau nước mắt, sắc mặt vô cùng quấn quýt nói "Mẹ, cha không có chuyện gì." Cha hắn không có chuyện gì, Mẹ không phải nên vui mừng sao? Khóc cái gì? Làm sao mẹ hắn khổ sở cũng khóc, vui vẻ cũng khóc. Trước kia chỉ cảm thấy mẹ hắn là một quỷ lảm nhảm, hiện tại mới phát hiện mẹ hắn còn là một quỷ thích khóc. Mẹ là quỷ thích khóc, đệ đệ cũng là quỷ thích khóc. Duệ ca nhi thật lòng cảm giác đầu của mình rất lớn.
Cẩn ca nhi không biết xảy ra chuyện gì. Nhưng cũng cùng biết điều theo sát ca ca cùng nhau giúp đỡ Ôn Uyển lau nước mắt. Nhưng Minh Cẩn thì quét loạn ở trên mặt Ôn Uyển "Mẹ, cha, ca ca, cùng nhau." Ý của Cẩn ca nhi là sau này cha mẹ còn có bọn họ , những người một nhà có thể ở cùng nhau rồi.
Duệ ca nhi cho Cẩn ca nhi một ánh mắt khen ngợi: " ừ, cùng nhau." Cũng không biết phụ thân mình lúc nào thì trở lại, thật hi vọng là cha có thể trở lại sớm một chút.
Mai nhi thấy Duệ ca nhi và Cẩn ca nhi nói chuyện, hồi lâu vẫn không có phục hồi tinh thần lại: "Ôn Uyển, hai nhi tử này của ngươi, này. . . . . ." thật quá hiểu chuyện đi, mới một tuổi đấy. Hài tử nhà nàng một tuổi còn mới học xong bước đi, cũng có mở miệng gọi, làm sao mà biết an ủi người được, nhưng là hai đứa bé của Ôn Uyển thế nhưng đã biết giúp đỡ Ôn Uyển lau nước mắt, còn an ủi Ôn Uyển.
May là Minh Cẩn bắt chước Minh Duệ mù quáng ồn ào, hai đứa bé đều thông tuệ, nên không có lộ ra vẻ đặc biệt, nếu chỉ có một người thì danh tiếng của Duệ ca nhi sớm muộn gì cũng phải truyền ra bên ngoài.
Ôn Uyển cười cố ý xuyên tạc lời nói của Mai nhi: "Đúng vậy a, rốt cục mở miệng nói chuyện. Hôm đó mở miệng nói chuyện, làm cho ta mừng tới không nhịn được, cảm giác như chuyện xấu đã đi qua, chuyện tốt đã tới rồi." Ôn Uyển không để cho người ta đem đứa nhỏ ôm đi, lại để cho bọn chúng ngây ngẩn ở trên giường. Nhìn Duệ ca nhi, Ôn Uyển nghĩ tới đợi lát nữa phải nói với Duệ ca nhi là ở trước mặt người ngoài không được tùy ý mở miệng, qua hai năm rồi hãy nói. Ôn Uyển không hy vọng khiến cho người khác chú ý.
Mai nhi cũng không quấn quýt cái vấn đề này "Bạch Tướng quân không có chuyện gì là tốt rồi. Phải đem thân thể dưỡng cho thật tốt." Chỉ cần Bạch Thế Niên không có chuyện gì, Ôn Uyển rất nhanh có thể phục hồi tinh thần lại rồi.
Ôn Uyển biết Bạch Thế Niên bình an, gánh nặng ở trong lòng cũng buông xuống, thần thái cả người đã khôi phục lại: "Đúng vậy a, không có chuyện gì là tốt. Ta cũng không cần lo lắng nữa." Tâm tình tốt rồi thì người thoáng một cái cũng có tinh thần, cười tới vô cùng vui vẻ : "Thật ra có một người khiến cho mình phải lo lắng thì là một loại hạnh phúc." Vì hắn lo lắng, cũng vì hắn mà nóng ruột nóng gan , tuy là có bị giày vò, nhưng nói theo một góc độ khác thì đó không phải là một loại hạnh phúc sao? Tóm lại so sánh với trước kia không có gánh nặng trên người, trong lòng không có chỗ nào để lưu luyến, nên chết đối với nàng mà nói cũng là một loại giải thoát rất tốt.
Mai nhi chán nản, dùng sức nhéo một tay của Ôn Uyển: "Ngươi lại giả bộ, tiếp tục giả bộ, tiếp tục giả bộ đi, mới vừa rồi còn có một bộ dáng muốn chết không muốn sống, hiện tại nghe được Bạch Thế Niên không có chuyện gì thì lại bắt đầu giả bộ. Cũng không biết ban đầu là người nào náo chết náo sống không muốn gả. Hôm nay nói là lo lắng cho hắn cũng là hạnh phúc." Mặc dù trong khoảng thời gian này Mai nhi không có tới đây nhưng cũng lo lắng hãi hùng giống như Ôn Uyển, cũng chưa từng yên tâm nghỉ ngơi. Chỉ sợ nếu như Bạch Thế Niên không còn Ôn Uyển có thể sẽ gặp khó khăn, bị gây khó dễ. Hôm nay thì tốt rồi, thừa cơ hội này rốt cục có thể phát tiết ra.
Ôn Uyển một chút cũng không ngượng ngùng nói: "Ban đầu là ban đầu, bây giờ là bây giờ. Làm sao có thể so sánh được. Ban đầu Bạch Thế Niên đối với ta mà nói chỉ là một người đi đường giáp. Hiện tại hắn là trượng phu của ta, là cha của tiểu bảo đại bảo nhà ta!"
Mọi người đều ích kỷ , nếu như nàng cùng Bạch Thế Niên không có gì thì nàng có lo lắng cái cọng lông. Nói không chừng còn giống như trước kia vừa gật đầu vừa cắn hạt dưa vừa nghe tin tức. Thương tâm, khổ sở, đó là không có khả năng. Nhiều nhất có thể sẽ nói một câu: "Ngàn vạn cần phải sống được, nếu không thì đại Tề có thể bị ít đi một vị Tướng quân có thể đánh trận rồi."
Mai nhi cũng không cãi cọ cùng với Ôn Uyển, hôm nay nhìn thấy cái bộ dáng này của Ôn Uyển, nàng hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm: "Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt. Trước kia ta còn lo lắng ngươi vì muốn có một đứa bé nên mới chịu lập gia đình, hôm nay thấy ngươi thật sự đem Bạch Thế Niên khắc ở trong lòng. Bạch Thế Niên là một nam nhân tốt, đáng giá để ngươi đem hắn khắc ở trong lòng, hôm nay ngươi chỉ cần đợi tới khi Bạch Thế Niên trở lại là người một nhà lại đoàn tụ , khi đó cuộc sống của ngươi cũng viên mãn rồi." Mai nhi gần đây vẫn hối hận, hối hận nàng giật giây Ôn Uyển gả cho Bạch Thế Niên, sau đó mới muốn có hai đứa bé.