Lúc hai người từ bên trong đi ra đã là giờ Tuất canh ba (từ 7 giờ đến 9 giờ tối). Trở lại trong viện, Ôn Uyển cầm chỉ đỏ để lên tết. Yến Kỳ Hiên cho là Ôn Uyển tự tết túi lưới cho hắn, nên cũng không quấy rầy mà chỉ nằm sấp ở một bên, mở to đôi mắt xinh đẹp để nhìn. Rất nhanh đã xuất hiện một cái đồ hình xinh đẹp mà cho tới bây giờ Yến Kỳ Hiên chưa từng nhìn thấy.
Ôn Uyển mất không ít thời gian, tết được hai cái đồ hình giống nhau như đúc “Đây là đồng tâm kết, có ý nghĩa là đồng tâm đồng lực. Chúng ta, mỗi người một cái.” Còn có ngụ ý khác mà Ôn Uyển chưa nói, nàng hi vọng sau này Yến Kỳ Hiên vẫn có thể kiên định, đối với nàng toàn tâm toàn ý, không có một tia tạp chất như lúc này và có thể kiên trì, đợi nàng năm năm.
Không tính khối đá kia, đồng tâm kết này coi như là lễ vật có ý nghĩa đầu tiên mà Yến Kì Hiên nhận được. Hắn xem như bảo bối, vui rạo rực cầm ở trên tay, sau đó giắt bên hông. Tiếp theo nâng trong lòng bàn tay, nói muốn giữ gìn thật cẩn thận.
Ôn Uyển cố gắng chịu đựng không nói ra những lời thương tâm, chỉ ngồi nghe Yến Kỳ Hiên nói. Yến Kỳ Hiên nói cảnh đêm đẹp như vậy, muốn uống chút rượu trợ hứng, Ôn Uyển đột nhiên không muốn. Đêm nay chính là khoảng thời gian cuối cùng hai người ở cạnh nhau, nên lắc đầu, nói không muốn uống rượu.
Vương Phi được tin hai người lại đang uống rượu, gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, vạn phần lo lắng.
“Nàng vội cái gì? Hai đứa trẻ này đều là người biết chừng mực, ngủ đi, Ôn Uyển đã đáp ứng sẽ không dùng những kế sách khác. Ta nhìn ra được, tình cảm nó dành cho Kỳ Hiên là thật lòng, cho nên nàng cũng đừng quá lo lắng. Ngủ đi, nửa đêm còn phải dậy đấy!” Thuần vương thấy vậy, an ủi.
“Khụ, hai đứa đều là những đứa trẻ ngoan, sao lại biến thành bộ dáng này, ta nhìn cảm thấy thật khó chịu. Nếu không phải chàng nói ra nguyên nhân kia, thấy Kỳ Hiên thích như vậy, ta cũng sẽ không xoi mói, cũng không ghét bỏ nàng là người câm, sẽ để cho nàng vào cửa làm con dâu chúng ta. Nhưng tại sao hết lần này tới lần khác lại như vậy chứ?” Thuần Vương phi thật sự khó chịu.
“Hoàng thượng ngay cả Yến Kì Thiệu cũng không đáp ứng, làm sao sẽ đáp ứng gả Ôn Uyển cho Kỳ Hiên chúng ta. Đây là chuyện không có cách nào khác, làm sao ta biết sẽ xảy ra chuyện này, khụ, cũng may đứa trẻ kia là người có chừng mực. Nàng yên tâm đi, thiếu niên nào mà không có lúc u mê đa tình, chờ thêm hai năm nữa lập gia đình, có con cái là tốt rồi!” Thuần vương nhẹ nhàng an ủi.
Ôn Uyển để cho Đông Thanh và Băng Dao ở bên ngoài, hai người ở trong phòng lặng lẽ nói chuyện, nhưng phần lớn đều là Ôn Uyển nghe, Yến Kỳ Hiên nói. Thỉnh thoảng Ôn Uyển cũng sẽ đè ép thấp giọng, dùng giọng nói thật của mình để nói chuyện, chỉ là nói rất ít.
“Phất Khê, chúng ta sẽ như vậy cả đời, vĩnh viễn không xa rời nhau.” Hai người nói một hồi lâu. Ôn Uyển nhìn Yến Kỳ Hiên, một năm nay, tính cả đời trước lẫn đời này, đây là khoảng thời gian trôi qua vui vẻ nhất. Nếu thật sự có thể vĩnh viễn như vậy, thật là tốt biết bao.
Nghe Yến Kỳ Hiên nói vậy, Ôn Uyển gật đầu đáp ứng. Hai người thấy thời gian cũng muộn rồi, chuẩn bị lên giường ngủ. Ôn Uyển lên giường trước, bò vào bên trong, Yến Kỳ Hiên ở phía ngoài, còn chưa cởi quần áo.
Yến Kỳ Hiên nói với Băng Dao: “Ngươi đi ra ngoài.” Băng Dao thấy Ôn Uyển nghi hoặc nhìn Yến Kỳ Hiên nhưng cũng không phản đối, Băng Dao choàng áo khoác đi ra ngoài.
Sau khi Băng Dao rời khỏi đây, đóng cửa lại. Ôn Uyển thấy cửa đã đóng, đang định bảo hắn thổi đèn, thì đã nhìn thấy Yến Kỳ Hiên không chỉ cởi áo khoác, còn cởi cả áo lót, chỉ để qυầи ɭót bò lên giường, chui vào trong chăn.
Ôn Uyển còn đang kinh ngạc, chưa kịp phản ứng lại, thì đã bị Yến Kỳ Hiên ôm lấy. Đầu Ôn Uyển to lên rồi, đây là tình huống gì a? Ôn Uyển nhanh chóng phản ứng lại, một tay đẩy hắn ra, đẩy không được, liền một cước đạp hắn xuống giường, sau đó lấy chăn bao phủ cả người mình thật chặt.
Ôn Uyển thấy tình huống này, thì cái gì mà ly biệt, cái gì mà bi thương trong lòng, tất cả đều bị nàng vứt đến Thái Bình Dương. Lúc này, nàng còn hoảng sợ hơn so với việc bị Thiên Lôi bổ xuống. Tình huống gì thế này, hắn mới mười ba tuổi mà cả ngày đã nghĩ tới chuyện kia. Hắn không nghĩ tới thân thể nàng mới mười một tuổi thôi sao. Thật sự không biết trong óc người này đang nghĩ cái gì. Chẳng lẽ người cổ đại, đều như vậy hay sao, mới mười một tuổi đã có quan hệ, không thể nào, nàng không có tâm tình nghe bát quái về phương diện này, nhưng mười ba tuổi thì nghe không ít rồi. Tên khốn kiếp này, cũng không sợ ảnh hưởng đến sự phát dục của hắn, lớn lên không đồng đều gì cả.
Kỳ Hiên thấp giọng giải thích: “Phất Khê, ta không có suy nghĩ gì khác. Ta chỉ muốn ôm ngươi ngủ, ta biết buổi tối ngươi ngủ, tay chân có chút lạnh. Ta với ngươi ngủ cùng nhau, ngươi sẽ không cảm thấy lạnh. Ta rất ấm áp.”
Ôn Uyển nghe đến đó, vẻ mặt hoảng sợ mới đỡ hơn một chút, cũng may người này không có ý nghĩ gì khác, nếu không, cần phải cho hắn ăn một trận no đòn.
Yến Kỳ Hiên thấy Ôn Uyển không nói chuyện, không có biện pháp mới nói tiếp: “Phất Khê, lúc trước ta đã hỏi Thái y rồi, tại sao đến mùa đông tay chân người bị lạnh hơn so với người bình thường? Hắn nói có thể là do nền tảng sức khỏe của ngươi không vững chắc, thể chất có chút hư nhược. Mặc dù hắn có nói ngươi không chịu ảnh hưởng gì lớn lắm, điều trị một năm nay, đã có chuyển biến tốt lắm rồi. Nhưng mà ta vẫn rất lo lắng, đến lúc ngươi phải trở về Giang Nam thì làm sao bây giờ? Phất Khê, ta rất lo lắng cho ngươi. Nếu không, ta cùng người trở về Giang Nam nhé?”
Ôn Uyển cũng không để ý đến những gì Yến Kỳ Hiên nói, nói cái gì mà vì muốn tốt cho nàng, nàng vẫn chỉ vào y phục trên mặt đất, nếu hắn mặc quần áo vào tử tế thì sẽ để cho hắn lên giường. Hai người ở chung, đương nhiên sẽ có sự ăn ý. Yến Kỳ Hiên thấy thái độ Ôn Uyển kiên quyết như thế, chỉ đành phải mặc quần áo vào, Ôn Uyển còn bắt hắn phải cài cúc áo tử tế. Nếu không phải hôm nay không còn nhiều thời gian nữa, nàng đã sớm đuổi hắn ra ngoài rồi. Tên háo sắc này, đừng tưởng rằng nói nhiều lời đàng hoàng như vậy là có thể khiến nàng buông lỏng cảnh giác. Không biết có phải do Trường Thuận ra chủ ý vớ vẩn này hay không.
Yến Kỳ Hiên nhìn, mặt chứa vẻ áy náy: “Phất Khê, ngươi đừng tức giận. Ta cũng không biết ta bị sao nữa, ta rất sợ, sợ sau khi đi, ngươi sẽ quên mất ta. Ta thật không biết phải làm sao, ngươi tha thứ cho ta có được không? Đừng giận ta có được hay không? Ta cũng không biết mình bị sao nữa, chỉ cảm thấy rất hoảng hốt, vốn đang tốt đẹp mà. Phất Khê, ta thật sự không có ý nghĩ kia. Ngươi yên tâm, ta đã sớm xem sách rồi, trên sách nói nhất định phải qua mười lăm tuổi mới có thể làm chuyện kia. Ta cũng cố ý hỏi Thái y, Thái y cũng nói nhất định phải đủ mười lăm tuổi. Phất Khê, ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi bị thương .”
Ôn Uyển cảm thấy thiên lôi cuồn cuộn tới nha! Lúc này, nàng thật sự im lặng tới cực điểm. Không nhịn được sờ sờ đầu hắn, người cổ đại trưởng thành sớm, thiếu niên đã phát dục đầy đủ giống như Yến Kỳ Hiên, mười ba tuổi thì chuyện phòng the cũng không phải là chuyện kỳ quái gì. Hắn có thể nghĩ tới việc sợ thân thể bị tổn thương, muốn mười lăm tuổi, đã là rất tốt. Khụ, Ôn Uyển nghĩ đến sự khác thường mới vừa rồi của Yến Kỳ Hiên, có lẽ trong tiềm thức, người này đang cảm thấy rất bất an vì những hành vi của mình khi nãy.
Băng Dao cứ coi như mình không có lỗ tai, chỉ cần Quận chúa có chừng mực, thì nàng sẽ tự xem như mình là không khí. Dù sao Yến Kỳ Hiên cũng không làm ra chuyện gì kinh hãi thế tục gì.
Yến Kỳ Hiên thấy Ôn Uyển không tức giận, tiếp tục nghiêng đầu nói chuyện với Ôn Uyển. Mặc dù Yến Kỳ Hiên không thế làm dịu đi sự kiên quyết của Ôn Uyển, nhưng hắn vẫn quấn lấy Ôn Uyển để nói chuyện, ầm ĩ đến nửa đêm, mà tinh thần vẫn phấn chấn. Ôn Uyển nhìn sắc trời, qua một lúc nữa, nàng cần phải đi rồi, trong lòng chua xót không dứt. Chẳng lẽ, hắn trực giác đây có thể là đêm cuối cùng, cho nên mới quấn lấy mình như thế.
“Thế tử gia, công tử, ta đi lấy ít đồ cho các người ăn.” Băng Dao thấy tình cảnh này không giống bình thường, liền đứng dậy bưng thức ăn khuya cho bọn hắn.
Làm ầm ĩ đến hơn nửa đêm, hai người quả thật đều đói bụng. Rất nhanh, Băng Dao mang bữa ăn khuya tới đây. Có bánh ngọt, còn có súp, chỉ hai ba động tác đã uống xong súp.
Băng Dao bưng súp có thuốc ra ngoài. Hai người thấy nhàm chán lại nói chuyện thêm một lúc nữa, rất nhanh Yến Kỳ Hiên liền sờ sờ đầu: “Phất Khê, sao ta thấy có chút chóng mặt nhỉ?” Nói xong đầu nghiêng sang một bên, ngủ mất.
Ôn Uyển nhìn Yến Kỳ Hiên ngủ đặc biệt say, liền vuốt khuôn mặt như bạch ngọc của hắn. Thật là một mỹ nam tử a, tin tưởng qua mấy năm nữa, nhất định sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất mỹ nam, nghiêng nước nghiêng thành a. Đáng tiếc, không biết mình có được phúc phận này hay không!
Đều nói thời niên thiếu là một giấc mộng, thiếu niên là một tập tranh, thanh niên là một bài thơ, tuổi tráng niên là một bộ tiểu thuyết, trung niên là một quyển văn xuôi, tuổi già là một bộ triết học. Các giai đoạn của nhân sinh đều có quan niệm đặc thù. Kỳ Hiên, cuộc đời của ta là một cơn ác mộng, đời này được gặp ngươi chính là một giấc mộng đẹp, chỉ hy vọng giấc mộng này là cả đời, mà không phải chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, thoáng qua rồi biến mất. Hi vọng ông trời có thể ưu ái ta, cũng hi vọng ngươi có thể kiên trì, để cuối cùng chúng ta có thể ở bên nhau.
“Yến Kỳ Hiên, ngươi nhất định phải chờ ta năm năm. Nếu như ngươi có thể làm được, đến lúc đó nếu ta không chết, ta nhất định sẽ gả cho ngươi. Chỉ cần ngươi tuân thủ lời hứa, thì ta sẽ cố gắng hết sức dùng tất cả các phương pháp, chỉ mong ngươi có thể tuân thủ lời hứa.” Ôn Uyển ngoắc tay vào đầu ngón út của Yến Kỳ Hiên, âm thầm nói, Yến Kỳ Hiên, ngươi nhất định phải hết lòng tuân thủ lời hứa của mình, nhất định phải nhớ được, hết lòng tuân thủ hứa hẹn. Nói xong, cầm tay hắn thật chặt, một lúc sau, liền xoay người rời đi.
Ôn Uyển nói với Đông Thanh ( thần ngữ ): “Chờ sau khi ta đi, ngươi đến chỗ kia trước để dàn xếp mọi thứ. Dựa theo lời ta nói trước đó, ta không truyền tin tức tới, thì cái gì cũng không được làm. Nếu như có thể tìm được những người đủ điều kiện để xếp vào hàng ngũ kia, thì cứ dựa theo lời ta nói mà làm.” Đông Thanh nghe xong gật đầu. Tướng mạo này của nàng rất gây trở ngại cho nên không thể đi theo.
Nhìn xe ngựa đi xa, Đông Thanh biết, lần này công tử trở về sẽ không được bình yên. Nếu không sẽ không bảo mình đi chiêu binh mãi mã, đoán chừng là vì chuẩn bị cho những tình huống xấu có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Đông Thanh biết công tử thông minh, nhưng đáy lòng cũng vô cùng khó chịu. Nàng không muốn rời khỏi công tử, muốn được luôn ở bên cạnh hầu hạ công tử. Nhưng nàng biết, công tử cũng phải lưu lại con đường lui cho chính mình. Mà con đường lui của công tử cần đến sự cố gắng của nàng. Nàng sẽ ở tại kinh thành, đợi Ôn Uyển gọi về.
Ôn Uyển đến cửa thành, vừa đúng thời gian mở cửa thành, có lệnh bài đi đường của Thuần vương phủ, không người nào dám ngăn cản bọn họ. Đoàn người ra khỏi cửa thành, đi được nửa đường, nghỉ ngơi một chút, liền đổi người, xe ngựa đi về hướng khác. Băng Dao che chở người, tiếp tục đi về phương hướng Giang Nam.
Vừa lên xe ngựa, đã nhìn thấy Hạ Ảnh, một năm không gặp. Ôn Uyển nhìn Hạ Ảnh thì biết mình đã trở lại, trở lại với thân phận mà nàng vẫn luôn trốn tránh, nhưng vẫn không trốn thoát khỏi vòng nước xoáy này.
“Chủ tử, người làm sao vậy?” Hạ Ảnh nhìn bộ dạng ngẩn người của Ôn Uyển. Ôn Uyển nhìn Hạ Ảnh một năm không gặp, vẫn như cũ. Nhắm hai mắt lại.
“A, Phất Khê đi rồi. Tại sao Phất Khê lại đi, sao hắn đi mà có thể không nói với ta, ta nói cho các ngươi biết, ta không để yên cho các ngươi đâu….” Khi Yến Kỳ Hiên tỉnh lại đã là xế chiều ngày hôm sau, biết được tin Ôn Uyển đi rồi, lập tức cưỡi ngựa đuổi theo, nhưng không thể đuổi được, chỉ có thể từ xa xa mà nhìn về phương hướng Giang Nam.
Trở về Vương phủ, bạo phát một trận lửa giận, cuối cùng xác định là chủ ý của Phất Khê, Hắn sợ mình khổ sở, nên mới không nói với mình. Lúc này Yến Kỳ Hiên mới bỏ qua.
“Yến Kỳ Hiên, Phất Khê đi mà ngươi cũng không nói cho ta biết một tiếng, tên khốn kiếp nhà ngươi, làm ta không thể đi tiễn hắn.” La Thủ Huân biết tin tức, quát lên như sấm, trút giận lên Yến Kỳ Hiên. Yến Kỳ Hiên vốn đang khó chịu, bây giờ còn bị hắn làm cho bực bội, hai người đánh nhau một trận, khiến trời long đất lỡ, đánh một trận mới thôi. Cuối cùng hai người ước định, năm sau cùng đi Giang Nam thăm Phất Khê.