“Phất Khê, sao vậy? Thức ăn không ngon sao? Không hợp khẩu vị à, ta bảo bọn họ đổi lại. Ngươi muốn ăn gì, nói đi.” Yến Kỳ Hiên thấy Ôn Uyển không động đũa mấy, lo lắng hỏi. “Không có chuyện gì, chẳng qua là không có khẩu vị, ngươi ăn đi.” Từ từ ăn, chậm như trâu kéo xe vậy, nhưng Yến Kỳ Hiên vẫn ở một bên kiên nhẫn phụng bồi. Ăn xong bữa tối, hai người đi bộ ở vườn hoa để tiêu thực. Đuổi hết mọi người ra chỗ khác, tay nắm tay tản bộ trong vườn hoa.
“Phất Khê, ngươi nói chúng ta cứ như thế này cả đời, có phải rất tốt hay không?” Hai người đi bộ trong vườn hoa, lúc này đã là ban đêm, mang theo hơi lạnh, gió thổi qua, Ôn Uyển rùng mình một cái. Kỳ Hiên cởi áo lông ra phủ thêm cho hai người, ôm Ôn Uyển thấp hơn mình nửa cái đầu vào trong ngực, trong lòng thỏa mãn và vui vẻ nói không nên lời.
Ôn Uyển thấy vậy, trong lòng vô cùng khổ sở. Ôn Uyển lôi kéo tay Yến Kỳ Hiên, trong lòng không biết vòng vo bao nhiêu tâm tư. Yến Kỳ Hiên, nếu như ta có thể sống sót bình an, tất cả sẽ không phải là ảo tưởng, nhưng không biết ngươi có thể chờ đến ngày đó hay không?
“Sao vậy? có phải lạnh hay không, ta thổi cho ngươi.” Yến Kì Hiên nâng đôi tay nàng lên, thổi khí. Ôn Uyển nhìn ánh mắt ân cần lo lắng của hắn, trong mắt ê ẩm đắng chát, nước mắt đảo quanh ở hốc mắt, nhưng bị nàng bức trở về.
Ôn Uyển nhìn Yến Kỳ Hiên, cuối cùng cũng không nỡ buông tha cho đoạn tình cảm ấm áp và tình yêu say đắm nóng bỏng, thuần khiết của thiếu niên này. Bất kể kết quả như thế nào, nàng cũng muốn cố gắng tranh thủ một lần. Nếu như cuối cùng vẫn là vô vọng, ít nhất nàng cũng sẽ không hối hận, bởi vì nàng đã từng cố gắng qua. Ôn Uyển lôi kéo tay Yến Kỳ Hiên, trịnh trọng nói: “Yến Kỳ Hiên, ngươi phải đáp ứng với ta một chuyện?”
Yến Kỳ Hiên gật đầu nói “Ngươi nói đi, bất kể ngươi nói cái gì, ta đều đáp ứng với ngươi.”
Ôn Uyển thẳng tắp nhìn hắn, nói “Yến Kỳ Hiên, ngươi chờ ta năm năm, chờ ta đủ mười sáu tuổi, ta sẽ đến tìm ngươi. Trong năm năm này, ngươi không thể có thông phòng, không thể có tiểu thϊế͙p͙, càng không thể cưới người khác. Cho dù cha mẹ ngươi muốn ngươi cưới, ngươi cũng không được cưới, càng không thể tiếp nhận những thông phòng tiểu thϊế͙p͙ khác. Ngươi có làm được không?”
Yến Kỳ Hiên sờ sờ đầu, há miệng muốn nói, rồi lại khép lại, hồi lâu cũng không đáp lời.
Ôn Uyển nhìn phản ứng của Yến Kỳ Hiên, tức giận nói ” Sao vậy, ngươi không làm được?” Nếu như ngay cả năm năm cũng không làm được, thì sự kiên trì của nàng còn có ý nghĩa gì nữa. Sự thất vọng của Ôn Uyển đều thể hiện hết ở trên mặt, nhìn cũng không nhìn Yến Kỳ Hiên một cái, xoay người, chuẩn bị trở về. Như vậy cũng tốt, cũng sẽ không khiến mình đau lòng.
Yến Kỳ Hiên thấy Ôn Uyển tức giận, liền kéo Ôn Uyển lại, không để cho nàng đi, Ôn Uyển giãy dụa, nhưng không thoát ra được. Yến Kỳ Hiên thấy bộ dạng này của Ôn Uyển, qua thật lâu mới khó xử nói “Phất Khê, phụ vương chỉ có một mình ta là con trai. Thuần vương Phủ còn phải dựa vào ta, ta còn phải sinh nhi tử để thừa kế tước vị. Phất Khê, ngươi đừng tức giận, ta chỉ sinh một đứa con trai, đến lúc đó đã có người thừa kế tước vị rồi. Thật sự, ta chỉ cần có một đứa con trai thôi, còn những nữ nhân mà ngươi nói, ta không cần. Ta chỉ cần một mình ngươi. Phất Khê, đến lúc đó, ngươi cũng chỉ được sinh một đứa con trai. Sau khi sinh xong, phải cách xa nữ nhân đã sinh nhi tử cho ngươi ra, không được nhớ thương nàng. Sau này, hai chúng ta ở bên nhau, ngươi cũng không được nhìn những người khác, được không?”
Lúc đầu Ôn Uyển còn tưởng rằng hắn không làm được, trong lòng rất thất vọng, còn có cảm giác khó chịu không nói nên lời, nhưng sau khi nghe xong những lời này, nàng giận đến mức đá hắn một cước, còn chưa hết giận, lập tức cho hắn thêm vài quyền nữa. Lửa giận tiêu tan một chút, mới nổi giận mắng “Khốn kiếp, ngươi không có lỗ tai sao? Ngươi để lỗ tai sau gáy hả? Ta chỉ nói năm năm, năm năm, chứ không nói là cả đời ngươi không được lấy vợ, sinh con. Ngươi mọc lỗ tai để làm gì hả? Tức chết ta.” Ôn Uyển thật muốn tức chết, tên ngu ngốc này, ngu xuẩn, hắn cố ý trêu tức nàng đây mà, nhưng trong lòng cũng thư thái hơn rất nhiều.
Yến Kỳ Hiên nghe nói năm năm, năm năm sau, hắn cũng mới mười tám tuổi, có thể kháng trụ được. Lập tức gật đầu nói “Được, trong vòng năm năm, ta sẽ không cưới vợ, cũng không cần những người khác. Phụ vương mẫu phi ép ta, ta cũng không cưới. Phất Khê, ta chờ ngươi năm năm, nhưng mà ngươi cũng phải như thế, cũng không được có nữ nhân khác. Trừ khi tương lai vì phải sinh nhi tử ra thì không cho phép có người khác.”
Ôn Uyển nghe xong những lời này của hắn, dở khóc dở cười, Khụ, nam nhân cổ đại a, rất biết lo xa. Điểm này thật đúng là khiến nàng không chịu được “Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi tuân thủ lời hứa, sau năm năm, là chúng ta có thể ở chung với nhau cả đời. Yến Kỳ Hiên, ngươi nhất định phải làm được, bất kể trong năm năm này có xảy ra chuyện gì, cho dù ngươi có nghe được bất kì tin tức gì bất lợi đối với ta, ngươi đều phải giữ đúng lời hứa, có làm được không?”
Yến Kỳ Hiên nghe vậy, giơ tay chuẩn bị thề.
Ôn Uyển bỏ tay hắn xuống:”Chỉ cần ngươi có thể giữ lời là được, không cần phải thề thốt đâu. Yến Kỳ Hiên, ngươi đã đáp ứng yêu cầu của ta, thì nhất định phải nhớ kỹ. Năm năm, ngươi cho ta thời gian năm năm. Năm năm sau, chỉ cần ta còn khỏe mạnh, thì ta nhất định sẽ có biện pháp để cho chúng ta được ở bên nhau cả đời.”
Yến Kỳ Hiên cho rằng Ôn Uyển đang nói đến sự phản đối của hai gia đình, vội vàng gật đầu đáp ứng.
Ôn Uyển nhìn hắn không chút nghĩ ngợi, vẫn quyết định lặp lại một lần nữa, nàng muốn hắn chịu ảnh hưởng sâu sắc:”Yến Kỳ Hiên, ngươi nhất định phải nhớ kỹ. Trong vòng năm năm, không cho phép có người khác, bất kể là nam hay nữ, đều không được phép. Còn nữa, bất kể nghe được tin tức gì, cho dù là ta chết, ngươi cũng phải chờ ta năm năm. Nhớ đấy, nhất định phải tuân thủ.”
Yến Kỳ Hiên vội vàng gật đầu.
Ôn Uyển thấy hắn dường như không để ở trong lòng, liền trịnh trọng nói lại một lần nữa ” Yến Kỳ Hiên, nếu đã hứa chính là thiếu ngời khác một khoản nợ. Ngươi đã đồng ý với ta, đã nhận lời chờ ta năm năm, thì nhất định phải làm được. Bất kể là nguyên nhân gì, bất kể có lực cản gì, ngươi đều phải làm được. Nếu như ngươi có thể làm được, ta cũng sẽ dùng cả đời để thực hiện lời hứa của mình.” Trong lòng Ôn Uyển còn tăng thêm một câu, chỉ cần ta còn sống.
Yến Kỳ Hiên cũng trịnh trọng gật đầu. Nhớ tới những lời lúc trước, liền kéo tay Ôn Uyển, hai người kéo qua kéo lại.
Ôn Uyển nhìn Yến Kỳ Hiên, trong lòng xem như được an ủi không ít, như vậy, xem như ình thêm một chút kỳ vọng. Trước mười sáu tuổi, nàng nhất định sẽ không lập gia đình, điều này thì nàng có thể khẳng định. Chuyện người khác nàng không làm chủ được, nhưng chuyện của mình, nàng vẫn có thể làm chủ được. Chỉ cần Yến Kỳ Hiên có thể thực hiện được lời hứa của mình, thời gian năm năm, tất nhiên đại cục đã định rồi, chỉ cần nàng còn sống, nàng nhất định sẽ có biện pháp để cho ông ngoại hoặc cậu Trịnh vượng đồng ý gả mình cho Yến Kỳ Hiên.
“Phất Khê, chờ mùa xuân năm sau, ta sẽ đi Giang Nam đón ngươi. Ngươi không cần lo lắng, rất nhanh thôi chúng ta sẽ được gặp lại nhau.” Yến Kỳ Hiên thấy sắc mặt Ôn Uyển có chút bi thương, cho là Ôn Uyển là luyến tiếc mình, vội vàng lên tiếng an ủi .
Ôn Uyển không đáp, nhìn Yến Kỳ Hiên, có thể ở chung với nhau hay không thì phải xem ý trời. Thời gian năm năm, khẳng định đã có kết quả của cuộc tranh đấu. Dĩ nhiên, nếu như Triệu vương được phong làm Thái tử, ban ình cái chết hoặc đuổi mình tới đất phong, vĩnh viễn không được ra khỏi đó, vậy thì cứ xem đây như một giấc mộng. Nếu như đến lúc đó cậu được lên làm Thái tử, Yến Kỳ Hiên chưa lấy vợ, hắn còn có thể tiếp tục kiên trì với phần tình cảm này, thì nàng sẽ bất kể những lý do đáng ghét của Thuần vương, nàng nhất định sẽ có cách khiến cho ông ngoại Hoàng đế hoặc cậu đồng ý gả mình cho Yến Kỳ Hiên. Hơn nữa, nàng tin tưởng nếu cậu Trịnh vương thật sự muốn dùng đến mình, thì nàng chỉ cần bỏ sức ra là tốt rồi, cho dù tương lai cậu thật sự dùng đến nàng, nàng cũng không ôm quyền lực, tất nhiên cậu có thể dung nạp được nàng và Yến Kỳ Hiên. Thành hay không thành, không phải chỉ xem ý trời mà còn phải xem Yến Kỳ Hiên có kiên trì hay không.
Chỉ cần hắn kiên trì, chỉ cần nàng không chết, đến lúc đó nàng nhất định có biện pháp khiến cho ông ngoại Hoàng đế hoặc cậu Trịnh vương đồng ý gả nàng cho Yến Kỳ Hiên. Dĩ nhiên, nếu như hắn không thể kiên trì, nàng cũng chỉ có thể kết luận rằng hai người hữu duyên vô phận. Một người không thể giữ lời hứa, cũng có nghĩa là không thể ngăn cản nổi áp lực từ bên ngoài mà khuất phục. Phải biết rằng con đường tương lai của nàng sẽ rất gian nguy. Cho dù đoạt được thành công, nếu cậu thật sự cần dùng đến nàng, thì tương lai của nàng tất nhiên sẽ luôn ở trong vòng nước xoáy, cho nên nàng không thể gả ột người không có ý chí kiên định, cho dù người này là Yến Kỳ Hiên cũng không ngoại lệ.
Bởi vì không chỉ có hiện tại, cho dù thật sự là cậu Trịnh vương làm Hoàng đế, tình cảnh của nàng cũng sẽ không dễ dàng gì. Cho nên, chuyện này không chỉ xem ở duyên phận, mà còn phải xem Yến Kỳ Hiên có thể chịu đựng được hay không. Cơ hội nàng đã cho hắn rồi, có duyên phận hay không, thì phải xem ý trời và sự kiên trì của hắn.
Nàng biết mình ích kỷ, hiện tại Yến Kỳ Hiên cái gì cũng không biết, mà nàng lại thay thế hắn quyết định tất cả mọi chuyện, nhưng nàng không có cách nào khác. Tất cả mọi người không cho phép, nên nàng phải gánh vác tất cả mọi chuyện, chỉ hy vọng Yến Kỳ Hiên không làm cho nàng thất vọng.
“Phất Khê, ngươi làm sao vậy?” Yến Kỳ Hiên kỳ quái hỏi.
Ôn Uyển nhìn thấy sự ân cần cùng an ủi trong mắt Kỳ Hiên, không biết tại sao, nàng không cầm nước mắt, cứ mặc nó rơi xuống. Hai tay Ôn Uyển vòng qua người hắn, đầu dựa vào trong lòng ngực của hắn, không rõ tại sao ông trời luôn muốn khảo nghiệm nàng nhiều như vậy? Nàng không nỡ, không nỡ bỏ cuộc sống an nhàn vui vẻ, không buồn không lo như thế này, không nỡ bỏ thiếu niên tốt đẹp như vậy. Nếu có thể, nàng nguyện ý vĩnh viễn ở lại đây, cho dù phải dùng thân phận nam tử cả đời, nàng cũng không muốn đi.
“Đừng khóc, ta biết ngươi không nỡ xa ta, ta cũng không nỡ xa ngươi, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại, đừng khóc nữa. Nam tử đổ mồ hôi mới là đại trượng phu, tại sao có thể dễ rơi nước mắt như vậy chứ. Ngươi nghe ta nói, ngươi rơi một giọt nước mắt, ta sẽ đau lòng thật lâu, sau này không thể rơi nước mắt nữa, biết không? Còn nữa, sau này khi đối mặt với những người ức hϊế͙p͙ ngươi, ngươi phải giống như trước kia, ai dám ức hϊế͙p͙ ngươi, thì ngươi cứ việc giết hắn. Nếu có chuyện gì, đã có ta ở đây.” Yến Kỳ Hiên vừa lau nước mắt cho nàng vừa dịu dàng nói. Hắn chỉ sợ khi Phất Khê trở về sẽ bị người khác ức hϊế͙p͙. Hiện tại nhớ lại lúc Phất Khê mới đến, rất đáng thương, cũng may trong một năm này, người đã sáng sủa hơn rất nhiều.
Ôn Uyển nghe vậy thì vừa vui vẻ vừa khó chịu, cúi đầu mắng một câu: “Tên ngốc.”
Kỳ Hiên cười ha ha nói:”Ở trước mặt ngươi, ta có thành tên ngốc cũng không sao, chỉ cần ngươi yêu thích ta, muốn ta làm tên ngốc, ta cũng nguyện ý.”
Ôn Uyển nghe những lời này, lại phải vất vả cố gắng kìm nén để không rơi nước mắt. Lại chảy ra rồi, nàng lau nước mắt, có chút phiền não nhìn Yến Kỳ Hiên, cái tên vô lại này, thật sự rất biết cách làm nàng khóc.