Edit: Van Nguyen
“… đương gia lớn nhất trong Thái Phong Hành mua bán lương thực của châu phủ lại là em vợ của Mã tổng đốc. Bọn họ đều kiên trì nói do bị thiên tai, lương thực cũng bị lũ lụt cuốn trôi đi rồi. Còn nói muốn hướng chúng ta cầu trợ đó” phía dưới Chúc quan La Viễn sắc mặt bình thản, nhưng lửa giận trong mắt lại tiết lộ tâm tư của hắn.
“Mã Tổng đốc kia lại là biểu đệ ruột của Chỉ thân vương phủ. Cộng thêm lúc trước bởi vì chuyện của Ôn Uyển Quận chúa , hiện tại, chúng ta nhất định sẽ bị làm khó.” Trầm Giản lộ ra vẻ mặt khó khăn nói.
“Hiện tại bởi vì Thái Phong Hành chậm chạp không giao lương thực, nên trừ một vài phú hộ đồng ý ượn lương thực lúc ban đầu, hiện tại cũng rút lui. Ta dám khẳng định, Thái Phong Hành nhất định có một lượng lớn lương thực . Thương hành lớn như vậy, làm sao có thể không có biện pháp phòng ngừa chứ.” La Viễn tức giận nói.
“Không sao , chúng ta đi ra ngoài một chút đã.” Trịnh vương một chút cũng không vội, mang theo mọi người tiếp tục đi tuần tra. Trên thực tế, nếu như là lúc trước, Trịnh vương còn có thể cố kỵ đôi điều, bởi vì lúc trước hoàng đế đối với hắn rất chán ghét. Nếu như có kẻ có lòng thổi phòng bêu xấu mình, lão gia nhất định sẽ khiển trách hắn. Cho nên từ trước tới giờ, hắn vẫn luôn vô cùng cẩn thận, làm bất cứ chuyện gì cũng không để kẻ khác nắm bắt được nhược điểm của mình.
Nhưng mấy năm này, thái độ hoàng đế đối với hắn đã mềm mỏng đi rất nhiều, thậm chí lễ mừng năm mới còn ban thưởng cho hắn. Lần này lại là tự mình khâm điểm, để cho hắn đảm nhiệm chức vụ khâm sai. Nhưng mà, dựa theo quốc pháp làm việc, thì một cậu em vợ nho nhỏ của biểu đệ thân vương, hắn còn không để vào mắt. Chỉ cần điều tra được số lượng lương thực cụ thể, hắn tự nhiên có biện pháp để cho bọn họ đem lương thực dâng lên .
Chỉ cần chịu qua chừng mười ngày, lương thực từ các vùng xung quanh chuyển đến. Chuyện xấu này, không sai biệt lắm liền có thể kết thúc rồi. Chuyện này so với mình tưởng tượng còn dễ dàng hơn nhiều.
Trịnh vương nghĩ tới đây, cũng là nhờ phúc của Ôn Uyển, không khỏi lắc đầu một cái. Lẽ ra cháu gái hẳn phải được bậc trưởng bối như mình chiếu cố, không nghĩ tới, mình lại vẫn phải dựa vào Ôn Uyển, mới có thể thay đổi hoàn cảnh. Nghĩ tới cháu gái đối với mình hiếu thuận cùng kính yêu, cộng thêm chuyện lần này, Trịnh vương trong lòng vẫn vô cùng mong mỏi . Bất kể như thế nào, đều là một sự khởi đầu tốt.
“Báo, trong kinh thành có tin báo.” Nhìn thấy tin tức Ôn Uyển viết, Trịnh vương cười mở ra đọc. Cũng thật khó tưởng tượng được, lúc này mới vừa nghĩ tới nàng, tin tức bên kia liền đến. Nhưng khi xem thư Ôn Uyển viết, càng xem mày nhíu lại càng chặt.
Sau khi xem xong, tay liền buông xuống. Phụ tá bên cạnh hỏi”, Quận chúa nói chuyện gì không tốt, khiến sắc mặt vương gia khó coi như vậy?”
Trịnh vương thở dài một hơi “Ôn Uyển nói, nàng xem qua có người viết trong sách du ký, nói đại tai bình thường cũng sẽ phát sinh ôn dịch. Để cho ta cẩn thận xử lý, lại viết gửi ta không ít đề nghị, có thể dự phòng cùng giảm bớt ôn dịch lây bệnh.”
Trầm Giản há miệng, cuối cùng vẫn không nói gì. Bọn họ lúc này đang lo lắng lương thực còn chưa tới, nạn dân không có cơm ăn. Quận chúa liền nghĩ đến ôn dịch “Quận chúa, thật là có trái tim thất khiếu linh lung a. Khó trách có thể được hoàng thượng coi trọng như vậy. Lão hủ lúc trước, thật là đã nhìn sai rồi.”
” Người đâu, truyền của ta lệnh, dán bố cáo. . . . . .” Cũng chính là phương pháp dự phòng mà Ôn Uyển viết ra một chút, như nguồn nước, nhất định phải bảo đảm nguồn nước sạch sẽ thuần khiết, còn phải uống nước đun sôi, tuyệt đối không thể uống nước lạnh, dễ dàng ngã bệnh dẫn phát truyền bá ôn dịch; chuột côn trùng, cũng là ổ dịch dễ truyền bệnh. . . . . . Dù sao Ôn Uyển cũng đã đem hiểu biết của mình viết ra. Đây là hiểu biết của kiếp trước, may mắn trí nhớ hoàn hảo, còn nhớ được một chút kiến thức.
“Vậy việc lương thực kia, nên xử trí như thế nào a?” thϊế͙p͙ thân thị vệ La Viễn trong lòng có chút sầu lo. Dù sao lương thực trong tay cũng không còn nhiều nữa rồi.
Trịnh vương cười lạnh một tiếng nói “ Hết cách a, câu cá thì phải câu cá lớn . Một chút hù dọa này, cũng không khơi nổi hứng thú của ta. Việc lục soát tìm chứng cơ, đã làm đến đâu rồi?”
La Viễn nghe lời này mới nói “ Đã tìm được rất nhiều, những chứng cớ này đủ để chứng minh Tri Phủ tham ô tiền cứu trợ thiên tai.”
Trịnh vương thoáng nhìn lên trời xanh, mới nói “Trước tiên cần thận trọng, bí mật nhốt lại. Nhất định phải moi ra đầy đủ chứng cứ, không nên đả thảo kinh xà.” Trịnh vương lần này, là tính toán bắt gọn một mẻ.
Hoàng cung, Trường Xuân cung
Ngày thứ hai, Ôn Uyển lại tiến vào hoàng cung. Phụng bồi hoàng đế ăn cơm, uống trà. Hoàng đế nhìn Ôn Uyển bộ dáng ăn cơm thực hưởng thụ, cũng có cảm giác thèm ăn. Ăn được nhiều mà cũng thực thư thái. Chờ lúc đi ra liền có người tiến đến.
“Quận chúa, Đức Phi nương nương ời.” Bên này vừa nghĩ tới, bên kia liền có lờimời.
Ôn Uyển thật ra thì rất buồn bực, mọi người , đều cho rằng mình đề nghị với Hoàng đế, để cho cậu đảm nhiệm chức vụ khâm sai. Nàng học qua quy củ, biết nữ tử không được tham gia vào chuyện chính sự. Nàng làm sao có thể không thương tiếc cái mạng nhỏ của mình, đi làm mấy chuyện ngu xuẩn như vậy chứ. Khụ, ban đầu mình thật không có vì cậu Trịnh vương nói một câu hữu ích nha, tại sao hiện tại cậu và mọi người ở Hà Nam đều hướng tới mình. Đó là cậu Trịnh vương có năng lực nên ông ngoại hoàng đế mới có thể ủy thác trách nhiệm nặng nề có được hay không, cùng mình không liên quan. Nếu là cái bao cỏ, xem một chút ông ngoại hoàng đế có thể bổ nhiệm hắn sao? Nói bao nhiêu lần, nhưng không ai tin. Khụ, nói thật cũng không ai tin, thật bi ai a.
Cũng không biết ông ngoại hoàng đế nghĩ như thế nào , cũng tỏ vẻ không có hứng thú với nhứng thứ này, nhưng là ông nói, quen thuộc một chút sẽ tốt. Ai thèm cùng những người đó quen thuộc chứ, thật là mất hứng , hồi lâu cũng không để ý đến hoàng đế. Hoàng đế thấy vậy ha hả cười to, vừa nói, ngươi quỷ nha đầu này, còn dám đối với trẫm có sắc mặt như vậy. Sau đó nói , bọn họ dù sao cũng là trưởng bối, ở trong cung một thời gian dài như vậy, cũng nên đi bái phỏng, mới là đúng lễ tiết. Ôn Uyển chính là không đi, mới kéo dài tới hiện tại. Ngày hôm qua bị Hiền phi ời, hôm nay lại tới lượt Đức phi.
Hoàng cung lộng lẫy không phải nói rồi, đi tới Trường Xuân cung của Đức phi, nơi này sắc màu rực rỡ , quả thật là địa phương cảnh sắc mỹ lệ. Cùng nơi ở của Hiền phi nơi đó bố trí hoàn toàn không giống nhau. Nơi này bố trí thanh nhã tự nhiên, làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái. Vào bên trong điện, chỉ thấy Đức Phi tự mình ra cửa tới đón rồi, Ôn Uyển vội vàng hành lễ vãn bối .
Đức Phi năm nay ba mươi bảy tuổi, thoạt nhìn chỉ như hai bảy hai tám. Nàng mặc cung trang màu lam nhạt, trên vạt áo rộng đều thêu hoa văn. Vấn Lưu Vân kế, trên đầu cài một cây trâm bích ngọc linh lung, điểm xuyết tua rua trân châu thật tinh tế. Tướng mạo lại càng nhất đẳng , thấy vậy ánh mắt Ôn Uyển mở to. Làn da băng cơ khọc khiết, tư thái vô cùng kiều diễm, nhu tình tựa nước , mềm mại uyển chuyển hết sức, làm cho người ta thần hồn khuynh đảo.
búi tóc kiểu Lưu Vân Kế(kiểu tóc búi lệch một bên trên đỉnh đầu)
Trâm bích ngọc linh lung có dải trân châu nó như vầy nè. Mà kiếm k dc bích ngọc đành phải lấy cái hồng ngọc, mọi người coi tạm hehe
Ôn Uyển sau khi xem xong, trong lòng than thở không dứt, mỹ nhân, chân chính đại mỹ nhân a.
Hạ Ngữ thấy Ôn Uyển ngẩn ra như vậy liền đẩy đẩy, Ôn Uyển sau phục hồi tinh thần, cũng không hề thấy xấu hổ. Ngược lại hướng về phía Hạ Ngữ hưng phấn mà viết viết hồi lâu, viết cũng thật nhiều chữ.
Hạ Ngữ sau đó cười cầu hòa, hướng về phía Đức phi lúc này đang cảm thấy khó hiểu nói”Quận chúa nói, nàng bởi vì Đức Phi nương nương xinh đẹp liền cả kinh ngây dại, không khỏi nhớ tới một bài thi từ: ‘ Tuyệt đại giai nhân khó có được, Khuynh Quốc. Một hàng mi viễn sơn, chẳng dám nhìn ’
“Ha ha, Quận chúa thật đúng là khéo ăn khéo nói, Bổn cung già rồi, nơi nào còn đẹp như con nói như vậy.” Mặc dù khiêm nhường, nhưng vẻ đắc ý kiêu ngạo trong mắt lại tiết lộ tâm tình nàng thực vui vẻ. Nữ tử người nào khôn thích được tán dương, bất quá trong cung được nghe lời khen ngợi trực tiếp, ý tứ khoa trương như vậy, trong lòng tự nhiên là đặc biệt thư sướng.
Ôn Uyển cười lắc đầu, tỏ vẻ đây chính là lời tâm huyết. Đương nhiên là lời tâm huyết rồi, gương mặt này nếu là ở hiện đại, vừa bước ra, nhất định là sẽ khiến muôn người đều đổ xô ra nhìn . Chân chính cực phẩm yêu nghiệt, ông ngoại hoàng đế thật có diễm phúc. Không biết sẽ khiến bao nhiêu nam tử thực hâm mộ đây a.
Chẳng qua là, Ôn Uyển trong lòng âm thầm than thở . Ôn Uyển biết Thập lục hoàng tử năm ngoái đã đầy mười sáu tuổi, bị ông ngoại hoàng đế hạ một đạo thánh chỉ ném tới đất phong rồi. Cho dù mười lăm mười sáu tuổi sinh nở, hiện tại cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi. Không nghĩ tới, vẫn còn nhan sắc tới bực này. Quả nhiên, nữ nhân nên cố gắng bảo dưỡng mới tốt a.
Mà nhờ có lời dạo đầu, không khí cũng trở nên vui vẻ hơn .
” Chuyện lần trước, cũng là Tân Trạch tính tình bướng bỉnh, đắc tội Quận chúa. Ta đã hạ chỉ khiển trách hắn, cũng cho huynh trưởng của ta nghiêm ngặt quản giáo. Kính xin Quận chúa không nên để ở trong lòng.” Đức Phi cười cười nói lời xin lỗi.
Ôn Uyển lập tức tỏ vẻ, mình đã sớm quên mất chuyện này rồi. Đức Phi nhìn Ôn Uyển nói vậy, tỏ vẻ rất vui mừng . Đi theo Ôn Uyển, nói này nói kia, nhưng nói tới nói lui cũng chỉ là một chút việc nhà. Giống như nữ công, nấu nướng, thi từ gì đó.
Ôn Uyển vừa nghe nói đến làm nữ công, khuôn mặt liền xụ xuống một chút. Khụ, nữ công a, mặc dù nàng biết, nhưng thật sự rất thống khổ, nàng rất không nguyện ý làm a, ánh mắt vô cùng mệt mỏi.
“Quận chúa sợ nhất là nữ công sao? Ha hả, Ôn Uyển, con là Quận chúa hoàng gia, thêu thùa không xuất sắc cũng không làm sao. Quận chúa, con cũng không nên chê ta nói nhiều, căn bản vẫn nên học . Tương lai con lớn rồi, áo lót hay những vật quanh thân, cũng đều phải do con làm . Những cái này, cũng không nên phiền toái tú nương.” Đức Phi lời nói vô cùng thấm thía . Ôn Uyển rất cảm động gật đầu đáp ứng.
“Quận chúa nhà chúng ta thông minh như vậy. Muốn học, sẽ học rất tốt , có đúng hay không.” Nàng nửa dụ dỗ nửa khen ngợi.
Ôn Uyển trong lòng không khỏi yên lặng than thở . Nói chuyện chừng mực, đắn đo vô cùng đúng chỗ, lại không thể cảm nhận được nàng có đang dò xét tâm tư ngươi không, vừa có thể nhận được tin tức, vừa nghe nàng tán thưởng, có thể cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái. Ôn Uyển nhìn nàng như vậy, rốt cuộc cũng biết tại sao ông ngoại hoàng đế thích nàng, có một trái tim thất khiếu linh lung, tính cách nhiệt tình hoạt bát, chính là bổ khuyết lão nhân gia tâm linh khó dò, có thể không cưng chìu nhất lục cung sao?
Đức Phi nhiệt tình giữ Ôn Uyển lại Trường Xuân cung của nàng ăn cơm. Ôn Uyển thịnh tình không thể chối từ, đang ở đó ăn cơm, không nghĩ tới ông ngoại hoàng đế cũng tới tham gia náo nhiệt.
Tiến vào liền hỏi Ôn Uyển có hay không nói hai câu thơ kia, nhận được câu trả lời, hoàng đế liền ha hả cười to. Hoàng đế phát hiện Ôn Uyển luôn luôn khiến ông cao hứng. Nếu không, Ôn Uyển vừa mở miệng, cũng không thể khiến nàng tâm tình vui vẻ không dứt như vậy. Đức Phi nhìn hoàng đế, song mắt lưu chuyển nhu tình như nước, mật ý quấn quanh. Từ khi ông ngoại hoàng đế đi vào, đôi mắt đẹp sẽ không rời khỏi hoàng đế.
Khiến cho Ôn Uyển rất im lặng, nhưng thần sắc như thường, dường như là ngây thơ không hiểu. Hoàng đế cũng rất thản nhiên hưởng thụ nùng tình mật ý. Dùng xong cơm, liền cùng hoàng đế rời đi.