Edit: Leticia
“Nương nương, làm sao vậy?.” Cung nữ bên cạnh vội hỏi.
Hiền phi lắc đầu, trong lòng thầm suy nghĩ, hi vọng không phải là điều giống như mình suy nghĩ. Hiện tại mình chỉ có thể hết sức lôi kéo Ôn Uyển. Cho dù không thể mượn sức được, ít nhất cũng phải khiến nàng giữ vững lập trường, không thể nghiêng về một bên, chỉ hướng về phía Trịnh vương được.
Nhưng trong lòng nàng cũng rõ ràng, đây căn bản chỉ là một hi vọng xa vời. Lúc ở yến hội, thời điểm Ôn Uyển nói ra thân phận của mình, hai người bọn họ quen biết nhau, thì nhất định là người ngồi trên cùng một cái thuyền. Hơn nữa Trịnh vương cũng là một người cực kỳ có dã tâm, hắn đối xử với Ôn Uyển còn tốt hơn so với nữ nhi của chính mình. Bên trong đến tột cùng có mấy phần thật tình, tin tưởng người thông minh cũng biết. Vì hắn cố ý sủng ái nên Ôn Uyển cùng hắn đã thân như phụ tử, hai người một tháng thông tin bốn năm lần, vô cùng thường xuyên. Dưới tình huống như vậy, muốn lôi kéo về phía mình, quả thực là đang nói giỡn. Hiền phi cũng sẽ không đi làm chuyện vô dụng.
Thời điểm Ôn Uyển đi ra ngoài, cũng không vội vã đi nhanh. Mà trên đường đi về, lòng của nàng có chút rối loạn. Người này cũng không phải giống như suy nghĩ của nàng, hoàn toàn không giống loại người nàng đã nghĩ. Một người hòa ái dễ gần như vậy, sao lại là người âm hiểm ác độc như thế?
Nhưng mà trừ nàng, trừ Triệu vương, Ôn Uyển thật sự không nghĩ ra được còn có ai thừa hơi sức mà đi đối phó với nàng chứ. Cũng không biết tại sao, có thể là xuất phát từ một loại bản năng. Ôn Uyển cảm thấy sợ.
Cung nữ đi trước dẫn Ôn Uyển đến một nơi có chim hót vang hoa đua nở.
Ôn Uyển nhìn xung quanh của địa phương xinh đẹp như vẽ này, rất ngạc nhiên mừng rỡ. Hạ Ảnh cười nói: “Quận chúa, đây là ngự hoa viên, chính là thiên hạ đệ nhất viên.”
Ôn Uyển buồn bực, không phải nói trong kinh thành viên đẹp nhất là Kính hoa viên sao? Sao ngự hoa viên lại trở thành thiên hạ đệ nhất viên chứ? Nhưng mà thử nghĩ lại cũng đúng, ai dám so sánh với hậu hoa viên của hoàng đế, muốn chết sao.
Ôn Uyển bảo cung nữ dẫn đường phía trước giới thiệu một chút. Ngự hoa viên nằm ở trung tâm cung điện, khoảng cách giữa điện Dưỡng Hòa và cung Khôn Ninh là gần nhất. Chủ thể kiến trúc bên trong vườn là mái hiên kiểu hình chóp nhọn nhô ra ngoài, tọa lạc trên trục đường ở phía nam bắc hoàng cung, lấy nó làm trung tâm, ở phía trước hai bên xây một đình các để nghỉ chân. Kiến trúc bên trong xác thực phải nói là cửu khúc mười tám loan (chín khúc cong, mười tám khúc ngoặt). Bên trong vườn tùng, bách xanh tốt tươi, trúc ở giữa tô điểm cho núi đá, tạo nên phong cảnh lâm viên trường thanh bốn mùa (bốn mùa hoa cỏ trong vườn tốt tươi, rất đẹp).
Vườn quá lớn, Ôn Uyển cũng không nghĩ nhất định phải đi dạo hết, chẳng qua là hiện tại tâm tình có chút buồn bực, lại còn phải từ từ tiêu hóa đống đồ mới ăn vừa rồi, nếu không trở về bị ông ngoại hoàng đế hỏi tới, cũng là một chuyện phiền phức. Nàng một đường đi tới, thấy kiến trúc trong vườn vô luận là bức tường, vách ngăn hay đình các, đều hết sức lung linh, được bố trí phù hợp nhưng không kém phần độc đáo. Trong vườn trưng bày vô số loại đá hiếm thấy, cây cối thì xanh tươi, nào là cây bách rồi tử đằng, tô điểm cho vườn hoa khiến hoa viên luôn tràn đầy thú vị, mặt đất dùng các viên đá cuội nhiều màu khảm ghép thành các nhân vật, hoa cỏ, điển cố hoặc chữ phúc, lộc, thọ giống như các bức tranh, muôn màu muôn vẻ, diệu thú(tuyệt đẹp và thú vị) vô cùng. Lúc ấy chỉ có một suy nghĩ trong đầu là xinh đẹp, tinh xảo, hoa lệ, chủng loại đa dạng, không hổ là hậu hoa viên của ông ngoại hoàng đế. Không hổ là thiên hạ đệ nhất viên.
Đi dạo hơn một canh giờ, thật sự là quá mỏi mệt, ngồi ở một bên nghỉ ngơi một lúc. Nghỉ ngơi xong mới trở lại Dưỡng Hòa điện. Dĩ nhiên, không phải là đi bộ về. Hoàng cung lớn như vậy, nếu đi tới đi lui thế, chắc chân bị mỏi chết mất, đi kiệu trở về Dưỡng Hòa điện. Trên đường đi trở về Dưỡng Hòa điện trong đầu Ôn Uyển nghĩ, hoàng cung đúng là ghê gớm thật.
Phụng bồi hoàng đế ăn cơm tối xong rồi đến thời điểm đi tiêu thực, hoàng đế cười hỏi “Như thế nào, hôm nay đi chỗ Hiền tổ mẫu của con, nghe nói Hiền tổ mẫu đối xử với con cực kỳ yêu thương.”
Ôn Uyển gật đầu, tỏ vẻ Hiền tổ mẫu quả thật vô cùng thích nàng, nàng cũng rất yêu thích sự hòa thuận này, rất yêu thích Hiền tổ mẫu quan tâm chu toàn với nàng.
Hoàng đế nghe vậy cười nói”Vậy nếu để cho Hiền tổ mẫu dạy dỗ con, con có bằng lòng hay không. Hôm qua Hiền tổ mẫu nói muốn tự mình dưỡng dục con. Con không cha không mẹ, quả thật cũng thiếu sót rất nhiều thứ, cần có người dạy bảo( Bình Hướng Hi bị hoàng đế tự động gạt bỏ, xem không tồn tại). Nếu như con nguyện ý, con có thể chuyển đến Hàm Phúc cung, để Hiền tổ mẫu cố gắng dạy dỗ con.”
Ôn Uyển rủ mắt xuống, hoàng đế kỳ quái hỏi “Tại sao? Không muốn à? Hiền tổ mẫu của con chính là người nổi danh hiền lành, lại là người có phẩm hạnh vẹn toàn, lớn tuổi nên kinh nghiệm nhiều, cách đối nhân xử thế cũng rất tốt, nếu như con đi theo bên người bà ấy học tập, đối với con cũng có rất nhiều chỗ tốt. Có bao nhiêu người muốn bà ấy dạy, có thể được bà ấy dạy dỗ, cũng là phúc phận của con.”
Ôn Uyển một chút cũng không che dấu sự lạnh run của mình. Phúc phận, phúc phận bậc này vẫn là để dành cho những người chân chính có phúc khí a, nàng không nên nhận phúc phận bậc này thì hơn. Nhưng lại không thể trực tiếp cự tuyệt. Phải nghĩ một lý do thật tốt, khụ, nếu bà ngoại của mình vẫn còn sống thì tốt rồi. Nghĩ tới đây, trong lòng Ôn Uyển có chủ ý.
Bên cạnh, Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển đang suy nghĩ cũng khẩn trương, nhưng cũng biết ở nơi này nàng không có tư cách nói chuyện, lo âu mà nhìn về phía Ôn Uyển.
Ôn Uyển chuẩn bị từ ngữ tốt rồi, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cuối cùng thở một hơi thật dài, lắc đầu với hoàng đế, thần sắc trên mặt rất ảm đạm, dùng bút viết rất nhiều. Sắc mặt Hạ Ảnh lúc này mới dễ nhìn hơn: “Hoàng thượng, Quận chúa nói, nàng vẫn nghe người khác nói Quý phi nương nương là một người tú ngoại tuệ trung(vẻ ngoài xinh đẹp, bên trong thông tuệ), là một nhân vật tài giỏi trăm năm hiếm gặp. Quận chúa nói, nàng rất nhớ Quý phi nương nương cùng Công chúa điện hạ. Nếu hai người họ còn sống thì tốt rồi. Nàng cũng sẽ không bị ức hϊế͙p͙, bị nói xấu.”
Ý tứ tuy kín đáo nhưng rất rõ ràng, cho dù Hiền phi có tốt, cũng không phải là bà ngoại ruột của nàng. Nàng không muốn để cho Hiền phi dạy dỗ, muốn dạy cũng chỉ muốn cho bà ngoại chân chính dạy. Lời này rất rõ ràng là giọng điệu cự tuyệt, nhưng lại không có trực tiếp phản bác đề nghị của hoàng đế.
Trong nội tâm hoàng đế cũng rất rõ ràng, đoán chừng, mặc dù ngoài miệng nói thích, nhưng trên thực tế vẫn không thích Hiền phi, nhìn bộ dạng này của nàng, trong lòng cũng khẽ than thở một tiếng. Cũng không nói chuyện này nữa.
Ở trên xe ngựa, Hạ Ảnh mặc dù biết Ôn Uyển cực kỳ thông minh, nhưng cũng biết Ôn Uyển đối với người khác cực kỳ hiền hòa, cho dù biết người ta đối với nàng bất lợi, nàng cũng có thể nhịn được. An thị như thế, đối với Tịnh Thu cũng như thế. Nàng sợ nhiệt tình ấm áp của Hiền phi sẽ tác động được sự yếu đuối của Ôn Uyển, cẩn thận nhắc nhở: “Quận chúa, Hiền phi này giỏi nhất là nói ngọt nhưng trong lòng chứa mũi tên đấy, Quận chúa cần cẩn thận đề phòng.”
Ôn Uyển nhìn chằm chằm vào nàng, ra dấu hai cái, rồi tiếp tục dựa vào xe ngựa, híp mắt lại. Ý tứ của Ôn Uyển rất rõ ràng, có một số việc, bảo nàng đừng xen vào. Không nên quản chuyện không phải của nàng, không cần nhiều miệng.
Hạ Ảnh cúi đầu, không dám nói nữa.
Ôn Uyển nhìn Hạ Ảnh, trong lòng khẽ thở dài một tiếng. Hạ Ảnh tốt thì tốt, nhưng cũng cực kỳ có tư tâm. Nàng ta bây giờ là nha hoàn bên cạnh mình, nhưng tâm tư đều đặt ở chỗ cậu. Ôn Uyển tuyệt đối sẽ không nghi ngờ, một khi mình cùng cậu có xung đột cái gì, Hạ Ảnh khẳng định đứng ở bên cậu. Mặc dù nàng rất khẳng định, nàng cùng Trịnh vương không có xung đột, thì Hạ Ảnh sẽ vẫn luôn trung thành với nàng. Nhìn nàng ta cũng cẩn trọng chiếu cố mình, rất nhiều chuyện Ôn Uyển cũng mở một con mắt, nhắm một con mắt, không đi so đo.
Chẳng quan trước kia chỉ là chuyện nhỏ, nàng cũng không để ở trong lòng. Nhưng hôm nay thấy Hiền phi, làm cho nàng sinh ra một cảm giác nguy cơ nghiêm trọng . Còn có lời nói của ông ngoại hoàng đế, làm cho nàng đem lòng cảnh giác đề lên mức cao nhất. Cũng nghiêm nghị cảnh cáo Hạ Ảnh đừng nhúng tay vào chuyện này. Hạ Ảnh võ công tốt, không sai, có thể kịp thời thông báo cho nàng rất nhiều tin tức. Nhưng Hạ Ảnh có nhược điểm một trí mạng, làm việc không đủ trầm ổn, gặp chuyện luôn có chút nóng vội, không biết nhìn xa. Dĩ nhiên, ngươi yêu cầu một sát thủ nhiều như vậy, cũng đúng là làm khó nàng ấy. Nhưng hiện tại, không muốn khó cho nàng ấy, cũng chỉ có thể không cho nàng ta quan tâm quá nhiều. Nàng cũng không muốn rước thêm phiền toái ình.
Ôn Uyển nghĩ tới lời của hoàng đế, còn cả lời Hiền phi nói trước đó. Ôn Uyển trong lòng cười lạnh không dứt, Hiền phi, dạy bảo nàng? Nhìn xem hai người mà bà ta dạy bảo là mẹ công chúa của nàng cùng Phúc Linh công chúa, đã thành cái dạng gì chứ. Quả thực chính là khác biệt như Nam Cực cùng Bắc Cực. Nếu mình thật sự là một đứa nhỏ mười tuổi, bị bà ta dạy bảo, tuyệt đối sẽ dạy hư nàng , còn phải đứng về phe của bà ta. Người như vậy, lúc hữu dụng, sẽ đối xử với nàng như trứng phượng hoàng và bảo bối. Đến lúc không có giá trị, thì chà xát tròn méo văn vê như thế nào thì tùy ý bà ta rồi.
Dĩ nhiên, nếu có thật sự dạy bảo nàng, thì cũng vì ứng phó với ông ngoại hoàng đế thôi, bà ta cũng sẽ dạy rất cẩn thận, nhưng mà nàngcũng có băn khoăn của chính mình. Nàng không phải là không muốn học những quy tắc mà những quý nhân quyền thế giàu sang phải biết, chẳng qua nàng cự tuyệt cũng là vạn bất đắc dĩ. Thứ nhất là không muốn cùng bà ta hư dữ vĩ xà (giả tạo, độc ác), không muốn lao tâm lao lực. Thứ hai, nàng sợ ở cùng bà ta một thời gian dài, sẽ bị nhìn ra sơ hở. Nàng diễn trò thì nhất thời có thể lừa gạt được, nhưng diễn trò trong thời gian dài, thì sẽ lộ ra sơ hở. Thứ ba, nàng quả thật cảm thấy Hiền phi còn chưa đủ tư cách để dạy nàng. Muốn dạy, cũng nên là tổ mẫu của nàng, người như vậy dạy bảo nàng mới đúng.
Nhưng cũng bởi vì những lời hoàng đế nói, làm cho nàng có cảm giác sợ hãi. Cái loại cảm giác này, giống như tùy thời cũng có thể bị đối phương bóp chết lúc nào không biết. Làm trong lòng nàng sinh ra một sự khủng hoảng, sợ hãi mơ hồ. Đối mặt với người như vậy, lại càng phải cẩn thận. Một khi làm không tốt thì vạn kiếp bất phục. Cho nên, nàng không cho phép mình phạm sai lầm.
Nàng không muốn chết , nàng muốn sống thật tốt. Kiếp trước như vậy, hiện tại cũng thế. Chờ chuyện lần này xong, nàng cầu xin hoàng đế cho nàng đi đến đất phong. Như vậy, mới có thể tránh khỏi cuộc sống lục đục với nhau. Nàng rất không muốn cuốn vào những chuyện đó, bởi vì rất mệt mỏi. Cho nên, nàng nghĩ muốn chạy trốn thật xa. Nếu như suy nghĩ sâu hơn, nàng rất rõ ràng đó là chuyện gì. Lão sư nghiêm khắc dạy sử ký cùng nhị thập sử, những sự kiện tranh quyền đoạt lợi, không phải là uổng công. Về phần có thể chạy trốn được hay không, nếu tình hình cho phép nàng chạy đi, những thứ này, đối với Ôn Uyển tự nhiên là không đáng kể.
Chân trước vừa về đến nhà, chân sau ban thưởng đã đến.
“Quý Quận chúa lời nói và hành động chuẩn mực, là người thông tuệ, an ủi tâm trẫm, nay ban thưởng Nam Hải trân châu một hộc, mực quý mười bộ, ngọc Như Ý một đôi, bình gốm sứ một đôi, quạt cung đình hai đôi.” Ôn Uyển ấy nha hoàn bên cạnh, mỗi người mấy viên trân châu đi làm đồ trang sức đeo tay, những thứ khác toàn bộ cho vào trong khố phòng khóa lại.
“Quận chúa, Ngọc Phi Dương cầu kiến.” Ôn Uyển quăng luôn hai chữ, không gặp. Người nào a, tính toán nàng xong rồi, còn có mặt mũi tới gặp nàng. Thật đúng là to gan. Nếu không phải nàng không ở cửa, nàng thật muốn dẫn dụ hắn đến, rồi thả chó cắn hắn (trong phủ đệ Quận chúa không có nuôi chó).
Ngọc Phi Dương thất vọng mà về. Nhưng sự quyết tâm trong mắt vẫn không có tản đi.