Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 2 - Chương 137: Lão Phu Nhân Bị Tức Chết

Edit: Anh Ngọc
Beta: Tiểu Tuyền


Quốc công phủ loạn thành một đoàn. Chuyện như vậy, ngay cả hạ nhân cũng biết sẽ nổi lên một cuộc bão táp a. Chuyện lần trước, Bình gia không biết đã chết bao nhiêu người. Lần này, lại không biết bao nhiêu người sẽ gặp tai ương nữa. Nhưng người Quốc công phủ lúc này cảm thấy may mắn một chút, là Nhị lão gia đã sớm chuyển ra.


Nhưng dù sao cũng dính líu không ít đến Bình gia. Mấy nam tử Bình gia ở trong triều làm quan, cũng xin nghỉ bệnh núp ở trong nhà. Không dám đối mặt với sự châm biếm của người phía ngoài. Càng sâu là dính líu đến tất cả danh tiếng của nữ nhi Bình gia. Có tin đồn này thì danh tiếng nữ nhi Bình gia hoàn toàn bị phá hủy. Lúc trước có vài vị cô nương định hôn rồi, sau khi xảy ra chuyện đã bị từ hôn, càng làm cho lòng người hoảng sợ, là ở trong gia tộc có hai vị đã bị hưu trả lại.


Trong đó một vị, vừa về tới nhà liền cắt cổ tự tử, không cứu kịp. Vị còn lại, tuy không có chết, nhưng đã trực tiếp xuống tóc làm ni cô. Có thể thấy được tội nghiệt Nhị lão gia tạo nên nhiều đến cỡ nào. Sau này Ôn Uyển mới biết được, hai nhà kia vẫn bất mãn con dâu, vẫn nghĩ cách hưu thê, tuy nhiên lại tìm không ra lý do. Hiện tại, sẵn có chuyện như vậy, nên không cần tốn công để hưu.


Cũng may một chi của Quốc công Gia có vài vị cô nương, lấy chồng ở xa có ba vị. Còn đang ở trong kinh thành thì có thế tử phu nhân của Bạch gia, vì đã sinh hai đứa con trai, nên không dám tùy ý hưu. Tuy nhiên cũng có tin truyền đến, thế tử Bạch gia cần bỏ lão bà này. Vì không cần đến con gái của gia đình mất mặt xấu hổ như vậy làm vợ của mình. Đại cô tuy là không có trở lại, nhưng nha hoàn bên cạnh nàng thì trở về, đi theo quốc công phu nhân khóc lóc kể lể một phen. Nói thế tử muốn hưu thê, chẳng qua là bị lão phu nhân cùng Hầu gia ngăn cản. Nhưng bây giờ vẫn còn đang trong nhà náo loạn, Đại cô hiện tại cửa cũng không dám ra ngoài, nhà mẹ đẻ lại càng không cho về.


Quốc công phu nhân vốn đã ngã bệnh rồi, nhận được tin này bệnh càng nặng hơn.


Tộc trưởng biết chuyện tức giận ngập trời, bởi vì dính líu đến con cháu Bình gia, lại bại hoại danh tiếng tất cả nữ nhi Bình gia. Cũng may, những người ra bên ngoài làm quan của Bình gia chưa bị liên lụy. Lúc này họ tộc quyết định đem Thanh Từ dìm xuống sông, đem Bình Hướng Đông nhốt tại từ đường. Lúc này, ai cũng không ngăn cản được. Phải nói là Quốc công Gia còn ước gì đem đệ đệ này nhốt vào. Nếu không phải lão phu nhân ngăn cản, thì đã sớm đem cái đồ không biết mất mặt xấu hổ này giết chết rồi, làm gì có thể gây ra mối họa như vậy a.


Đoàn người cuồn cuộn đi bắt người, Bình Hướng Đông được tin ngũ phòng đưa tới, liền cho thϊế͙p͙ thân sai vặt lập tức chạy đi báo cho Thanh Từ. Bảo nàng nhanh lên một chút chạy đi, phải chạy thật xa. Hắn cũng rất khôn lanh, biết ở Bình gia hắn còn có một lá bùa hộ mệnh, nên chạy đến chính phòng tìm lão phu nhân cầu xin che dấu.


Thanh Từ nhận được tin tức, dùng số tiền lớn mua hạ nhân mua một chiếc xe, tự thân đánh xe bỏ chạy. Đội đi bắt người không bắt được. Quốc công gia thẩm tra xong, lập tức đem người dám truyền tin tức loạn côn đánh chết.


Nhưng mà đến trình độ này, dù làm thế thì có hữu dụng gì đâu. Nhị lão gia biết không còn chỗ cậy vào, nên liều mạng chạy đến chỗ Bình mẫu để cho Bình mẫu cứu hắn. Năm đó cũng là Bình mẫu an bài, mới không có để cho hắn bị cha đánh chết, không có bị thuần Vương giết chết. Cho nên, bây giờ có thể cứu hắn, không để cho tộc trưởng đánh chết hắn, hoặc là bị giam ở trong từ đường cả đời cũng chỉ có mẫu thân hắn.


“Đem lời nói rõ ràng, tộc trưởng tại sao lại muốn đánh giết ngươi. . . ” Bình mẫu gần đây một mực nuôi thân thể, không quản chuyện bên ngoài. Nghe được nhi tử mình yêu mến khóc lóc kể lể, nên hỏi vội.


Bình Hướng Đông lệ rơi đầy mặt, vừa nói hắn oan khuất. Còn khóc rống: “Nương, lúc ấy là con uống rượu say, thật là không nhớ rõ chuyện gì xảy ra. Con thật không biết chuyện gì xảy ra a. Con thật không có làm chuyện gì, lúc ấy khi con tỉnh lại, mặc dù có cùng Thanh Từ ở trong một phòng, nhưng con chỉ là gục ở trên bàn ngủ , cũng không có làm cái gì, con thật không làm gì. Nương, con đã hỏi Thanh Từ rồi, đứa bé kia là của một hạ nhân. Nên chuyện này không có liên quan đến con. Đại ca nói muốn đánh gảy chân của con, tộc trưởng cũng đem người đến trói con đi từ đường. Nương, người nhất định phải cứu con, chuyện này không liên quan đến con a. Đúng rồi, Nương, Thanh Từ cũng không phải là nữ nhi của con, là mẹ nàng mang theo bụng tới với con. Con lúc ấy thương tiếc mẹ nàng, nên để cho nàng được sinh ra. Nương, người phải cứu ta, tộc trưởng phái người muốn đánh giết con, Nương, người cứu con.”


Nếu Ôn Uyển nghe được lời nói này, đoán chừng là muốn té xỉu. Nàng khi đó chẳng qua là hoài nghi, không ngờ người phía ngoài suy đoán dĩ nhiên là thật. Mặc dù hắn là nói không làm gì, nhưng mà ngươi làm cha, cùng nữ nhi ngủ trong một cái phòng làm cái gì. Cho dù không có xảy ra chuyện gì, nhưng truyền ra ngoài, sẽ hại chết người, bị đánh chết cũng là đáng đời.


Cũng không chịu suy nghĩ, lão phu nhân đã bao nhiêu tuổi rồi, hơn nữa còn liệt nửa người. Lúc này nghe được tin như vậy, chân tướng rõ ràng, kích thích quá độ, ngã xuống trên giường, không còn dậy. Bình mẫu, liền gia nhập cực lạc.


Quốc công Gia nhận được tin tức, ở tại chỗ cầm cây gậy, đánh cho Bình Hướng Đông hôn mê. Lần này, hắn tuyệt đối không hề hạ thủ lưu tình. Nhưng trong phủ đệ quốc công, loạn không còn hình dáng.


“Quận chúa, lão phu nhân qua đời.” Ôn Uyển được tin tức liền ngẩn người, sau đó lắc đầu. Khổ sở à, không có chuyện đó. Nhưng mà nên làm gì thì vẫn phải làm, lập tức lệnh cho người ta ở cửa đại môn treo lên vải trắng. Người trong phủ tất cả đều mặc đồ tang. Một mặt phái người đi đón Thượng Đường trở lại, còn mình thì mặc một thân đồ tang tiến đến Bình phủ.


Bình quốc công phủ


Bình phủ lộn xộn, đại bá giống như già đi mười tuổi, cả người thâm trầm. Đại phu nhân thì ngã bệnh, không ra khỏi giường. Chuyện như vậy, ai cũng chịu không nỗi. Thượng Dũng thì so với người chết không khác là mấy, Hứa thị còn đang mang thai, lúc ấy nghe được tin tức chấn động này, lập tức hôn mê bất tỉnh, thai nhi thiếu chút nữa không có giữ được, hiện tại cũng là nửa chết nửa sống. Tam lão gia thì đi phần đất bên ngoài nói là bàn chuyện làm ăn, còn không có trở về. Tam phu nhân thì bị thủ đoạn cao siêu của di nương kia cũng khiến mặt xám mày tro ở trong phủ của mình, lúc này cũng bệnh rồi, đến bây giờ còn chưa khỏe. Sắc mặt người cha hờ cũng âm u, tựa như oan uổng. Nghe nói An thị cũng ngã bệnh, bước đi phải có người vịn. Dường như trong nháy mắt, Ôn Uyển phát hiện, tất cả mọi người sắp không xong.


Đại thiếu phu nhân vừa sinh sản xong thai thứ ba, còn đang trong tháng. Bây giờ là Kim thị tạm thời quản chuyện nhà, chuyện như vậy, trong lòng nàng cũng sợ gay gắt. Cộng thêm chưa quản lý chuyện nhà lớn như vậy bao giờ, chỉ là một người học nghề, nên luống cuống tay chân. ɖú già bên dưới ỷ vào thể diện hầu hạ lâu năm. Không phục nàng quản lý, hoặc là từ đó gây thêm chuyện. Tứ thiếu phu nhân Kim thị giận mà không làm gì được chỉ có thể thương tâm. Nhị phu nhân của Ngũ phòng cũng muốn nhúng tay, những quản sự nhưng trong phủ kia nhìn tứ thiếu phu nhân cũng không để mắt. Chớ đừng nói chi là nàng. Còn nói câu, nếu tang lễ lão phu nhân mà để cho thϊế͙p͙ thất tới thu xếp, đoán chừng bà chết cũng không nhắm mắt. Làm cho nàng tránh lui ba thước.


Quốc công phu nhân nghe được chuyện trong phủ đệ lộn xộn, nghĩ tới trong nhà chuyện như vậy. Nếu không đem tang lễ lão phu nhân làm tốt một chút, đoán chừng là nước bọt thôi cũng sẽ dìm chết đuối bọn họ. Nghĩ tới đây, liền cố gắng chống thân thể để lo liệu. Nhưng chưa được nữa buổi thì đã ngất xỉu. Bệnh tình còn tăng thêm mấy phần. Trong phủ đệ lại càng loạn thành một đoàn.


Cho nên, thời điểm Ôn Uyển chạy tới, nhìn qua linh đường bố trí không có bài bản, hạ nhân sai vặt tất cả đều lộn xộn, cả nước để châm trà tìm khắp cũng không có, còn tôi tớ thì tán loạn chung quanh.


Không nói người khác, Ôn Uyển thấy vậy cũng không có biện pháp, tang lễ nơi này giống như đường phố sầm uất lộn xộn vậy. Mặc dù như thế, nhưng Ôn Uyển chẳng qua là nhìn ở trong mắt, ngồi ở một bên không có tỏ vẻ cái gì.


Quốc công phu nhân lo lắng hừng hực, cuối cùng nghe nói quận chúa tới đây, túc trực bên linh cữu, thì ánh mắt sáng lên, mời quốc công Gia tới, bảo hắn đem hết thảy mọi chuyện của tang lễ giao cho Ôn Uyển. Như vậy sẽ không có lộn xộn nữa.


Quốc công Gia có chút chần chờ: “Nàng là một hài tử, có thể đem chuyện tang lễ lớn như vậy làm tốt sao?”


Quốc công phu nhân cười khổ nói “Nàng chính là người khôn khéo có khả năng, bên cạnh lại có mấy vị ma ma lão luyện giúp đỡ . Rồi hãy nói thân phận nàng quý trọng, trong tay lại có Kim tiên ngự tứ, trong phủ đệ có chút ít hạ nhân hầu hạ qua lão thái thái cùng Lão thái gia, dù có công cũng cố kỵ ba phần, không dám quá phận. Còn nữa, Ôn Uyển cùng tướng phủ, Thuần Vương Phủ cũng có chút quan hệ. Nếu như lan truyền đi ra ngoài là nàng chủ trì tang lễ, những người đó cũng sẽ nể mặt Ôn Uyển mà phái người tới phúng viếng. Đến lúc đó, chúng ta sẽ đem chân tướng nói rõ một chút. Cũng có thể tiêu trừ một chút ảnh hưởng mặt trái.”


Quốc công Gia suy nghĩ chốc lát, liền gật đầu. Tự mình đi cầu Ôn Uyển tới chủ trì tang lễ Bình mẫu. Ôn Uyển không hề nghĩ ngợi mà cự tuyệt. Quốc công Gia cũng biết đây là trong dự liệu. Mời Ngũ lão gia cùng quốc công phu tới tiếp lời. Nhưng thái độ Ôn Uyển rất kiên quyết, tuyệt đối không làm.


Nàng cũng không phải ngu, lúc này nàng chỉ là đứa bé chín tuổi lại cho nàng chuẩn bị tang lễ Bình mẫu. Làm tốt thì được khích lệ. Làm không tốt, thì người bị tổn hại là nàng.


“Quận chúa, nơi này hiện tại quá lộn xộn, ngươi nên nhận lời đi.” Cổ ma ma nhìn mọi người rối rít tới thỉnh cầu Ôn Uyển tiếp nhận tang lễ. Suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định khuyên Ôn Uyển nhận. Ôn Uyển kinh ngạc nhìn thoáng qua Cổ ma ma. Cổ ma ma cũng không phải là người có lòng nhiệt tình làm chuyện này.


“Lúc này nếu tang lễ lão phu nhân không thành, quốc công gia cùng Ngũ lão gia đã mời Quận chúa, mà Quận chúa lại không chấp nhận, cuối cùng tang lễ lộn xộn, còn không biết làm sao bố trí. Hơn nữa lúc trước chuyện lão phu nhân tính toán người, rất nhiều người cũng biết. Nếu bây giờ người tiếp nhận cái tang lễ này, đem tang lễ lão phu nhân làm tốt, mọi người nhìn vào sẽ nghĩ Quận chúa có lòng dạ rộng rãi, danh tiếng hiếu thuận cũng tốt hơn. Lúc trước cũng không biết là người nào, lan truyền tiếng xấu nói người bất trung bất hiếu. Nếu nhận chuyện này, thì có thể tiêu tan danh tiếng xấu kia. Khoản này ta đã tính tóa. Nếu chuyện này quá khó khăn, vẫn có ta cùng Cố ma ma ở đây.” Cổ ma ma nói ra kế sách của mình.


Ôn Uyển buồn bực, thì ra mọi người đều biết chuyện này không dễ làm.


“Nhưng là, ta làm ăn thì giỏi. Làm tang lễ cũng không biết chuẩn bị cái gì? Không biết rõ phải đi thế nào?” Ôn Uyển lắc đầu, muốn làm cho tốt, nào códễ dàng như vậy. Nói không chừng, đến lúc đó còn muốn nàng bỏ tiền ra. Chuyện lỗ vốn như vậy, tuyệt đối không làm.


“Quận chúa yên tâm. Sẽ không để cho người bỏ tiền ra. Quốc công Gia đâu thể vứt bỏ thể diện. Chỉ cần an bài thỏa đáng, người cũng không cần phí tâm tư nhiều. Có chúng ta ở đây. Quận chúa, hiện tại là một cơ hội tốt. Người cứ tiếp nhận, thứ nhất biểu hiện người hiếu thuận, đem những lời đồn đãi kia đối với người làm tan biến. Cũng làm cho quốc công Gia cùng quốc công phu nhân ở trong lòng còn có một phần cảm kích với người, sau này có việc tự nhiên đứng ở bên người. Cho dù là Ngũ lão gia đi, khi thất người chịu thu thập cục diện rối rắm này, trong lòng cũng sẽ cảm kích, sau này sẽ giảm thiểu chút ít gây khó khăn cho người. . . ” Cổ ma ma nhìn bộ dạng Ôn Uyển do dự, lập tức đoán được tâm tư Ôn Uyển. Lại cùng Ôn Uyển tinh tế phân tích chỗ tốt trong đó. Dù sao tất cả đều đối với Ôn Uyển có lợi, không có chỗ xấu.


Ôn Uyển không thể từ chối thêm được nữa, vì nghe có nhiều chỗ tốt lại còn có người tới làm hộ, để cho bọn họ nợ ân tình của mình cũng tốt. Lại nghĩ đến chuyện sau này cái người cha hờ kia không gây chuyện với nàng nữa, thì cực khổ nửa tháng mà có thể đổi lại cuộc sống bình yên mấy năm, cuộc mua bán này cực kỳ có lời. Cẩn thận suy nghĩ một chút, còn đang do dự.


Thì Đại phu nhân không có biện pháp, đành mang thân thể bệnh hoạn đau khổ cầu khẩn Ôn Uyển hỗ trợ. Ôn Uyển liếc nhìn một cái, ánh mắt âm trầm, đây là có ý gì? Chẳng lẽ tính toán buộc nàng đồng ý. Quả nhiên, người cha hờ cũng tới. Nhìn tình thế này, đoán chừng nàng không nhận lời thì chính là bất hiếu. Ôn Uyển trong lòng buồn bực, nhưng cũng nghĩ không ra biện pháp khác. Dù sao hiện tại mọi người trong Bình gia đều bị bệnh, điên điên, rồi giả bộ ngu, chỉ còn lại có tiểu hài tử chín tuổi là nàng thì bình thường. Duới tình huống như thế, chỉ đành phải theo tình thế gật đầu chấp nhận.


Bên này vừa đồng ý, thì bên kia lập tức phái hạ nhân đến chỗ quốc công gia cùng đại phu nhận nói là đáp ứng yêu cầu của bọn họ. Nhận lấy mới lộn xộn không giống bộ dáng tang lễ này. Chỉ cần quốc công gia cùng quốc công phu nhân tin tưởng nàng, không sợ nàng đem tang lễ làm cho ngổn ngang. Nàng có thể cố hết sức tiếp nhận để làm. Cũng coi là tẫn một phần hiếu tâm cho tổ mẫu.


Đại phu nhân nghe được liên tục rơi nước mắt, vẫn khen ngợi Ôn Uyển. Đám người sau khi đi, nghĩ tới Ôn Uyển có năng lực thủ đoạn mà đồng ý tiếp nhận thì quá tốt, trái tim bị treo ở ngực cũng dần hạ xuống, bệnh cũng khá ba phần. Đem quản sự ma ma kêu đến, lệnh nàng nhất định phải cố gắng hiệp trợ Quận chúa.


“Quận chúa nói, lúc này trong phủ lộn xộn, các ngươi hẳn là phải nâng cao tinh thần. Đem tang sự lão thái quân làm tốt. Quốc công Gia cùng quốc công phu nhân nói rồi, chuyện trong phủ tạm thời do Quận chúa tới xử lý. Nếu như có người dám trộm gian phá hoại, cũng đừng trách Quận chúa thủ hạ vô tình.” Hạ Ngữ ở bên cạnh lớn tiếng nói. Mọi người đều đã nghe nói qua Ôn Uyển ở trong phủ đại phát thần uy, hơn nữa Ôn Uyển lại là Quý Quận chúa, bọn họ cũng không dám chứa lòng khinh thị.


Không có biện pháp, nàng cũng không hiểu nhiều lắm. Chỉ đành phải để cho Cổ ma ma cùng Trần ma ma, còn có Cố ma ma tạm thời đón lấy chuyện này. Gọi Đại quản gia tới, đem tất cả mọi người đều tụ tập lại một lược. Dù thế nào thì người chết cũng là lớn nhất, không thể để cho tang lễ cứ lộn xộn không ra gì như vậy.


Bên này đang tìm cách, thì bên kia Đại quản gia lấy ra danh sách. Ôn Uyển cầm qua danh sách vừa xem, sau khi xem xong có ấn tượng, trong lòng đại khái đã có tính toán.


Ôn Uyển hướng về phía danh sách nhìn một lượt, rồi làm mấy động tác. Hạ Ngữ ở bên cạnh kêu tên, Cổ ma ma khiển trách nói “Quận chúa nói, mười sáu người chia làm hai tiểu đội, cùng tám tổ, mỗi ngày sẽ có một tổ lo trà nước cho khách nhân lui tới, những chuyện khác không cần để ý tới. Còn lại mười sáu người cũng chia làm hai tiểu đội như thế, mỗi ngày lo cơm nước cho thân thích lui tới, chuyện khác không cần để ý tới. . . “


Phía dưới mấy quản sự nghe xong liền đưa mắt nhìn Ôn Uyển. Cái này cũng quá thuần thục đi. So với người có kinh nghiệm lâu năm không kém bao nhiêu. Vì không biết, nên mới vừa rồi chờ thời điểm thích hợp bọn hắn hỏi thăm Cổ ma ma rồi, đại khái nội dung cũng như vậy. Rồi hãy nói Cổ ma ma là người nào, là người rất tinh khôn. Ôn Uyển biết cái gì, chỉ là lý luận suông mà thôi. Dĩ nhiên, vẫn có thể đưa đến tác dụng kinh sợ.


Quy định thời gian mỗi ngày báo, thời gian báo cáo, cử người đại diện tiếp nhận báo cáo, hiện tại mọi người đi xuống, tất cả đều dựa theo chương trình làm việc.


Bên này đại quản sự được sự giúp đỡ của nhị quản sự. Lập tức phân phó theo như quy định mà đếm phát lá trà, chổi lông gà, cây chổi và các vật khác; một mặt rối rít cho người đến lấy, Như: bàn tròn, ghế dựa, ghế ngồi, chiếu ngồi, hộp lớn hộp nhỏ…. Quản sự nội viện giải thích vừa xong, một mặt giao phó, một mặt ghi chép sổ sách. Người nào quản lý chỗ nào trong nội viện, thì chịu trách nhiệm nơi đó, phân công vô cùng rõ ràng.


Mọi người được phân chia xong cũng không lộn xộn nữa, tất cả đều có chương trình. Không giống lúc trước, chỉ lấy chuyện thuận tiện mà làm, còn chuyện mệt nhọc thì bỏ lại. Tất cả giống như đám ong vỡ tổ bay tán loạn. Các phòng bên trong viện cũng không có thể thừa dịp ném loạn đồ. Chốc lát sau có khách tới, tất cả đều an tĩnh so với lúc trước mở trà, đi bưng cơm, khóc tang, tiếp khách rất nhanh ngay ngắn rõ ràng hơn lúc trước.


Lúc rỗi rãnh, nhìn linh đường ngay ngắn rõ ràng. Ôn Uyển lộ ra châm chọc mà người ta không phát hiện. Cái tổ mẫu này, lúc sống ghét nhất là nàng. Thích nhất là Nhị lão gia. Đến khi chết cũng không nghĩ ra rằng, bà còn phải dựa vào cái đứa cháu bà ghét nhất này làm tang lễ còn nhi tử yêu quý của mình, lại đem bà đang sống sờ sờ mà tức chết, thật buồn cười.


Nhị lão gia được Bình mẫu nuông chiều đến không biết trời cao đất rộng, lúc nhỏ còn đỡ, sau này lớn lên, thì ngày ngày trong kỹ viện, trải qua cuộc sống phong hoa tuyết nguyệt. Vốn miệng ngọt, nên dụ dỗ được lão thái quân cùng Bình mẫu đều đem hắn làm thành bảo bối, muốn tiền liền đưa tiền, vốn riêng cũng móc không chừa, cuối cùng đã gây thành đại họa. Thời điểm gặp chuyện không may bà không nghĩ cách giải quyết tốt hậu quả, chỉ luôn lo sợ vạn nhất không để nhi tử đi thì sẽ mất mạng, nên lặng lẽ phái người đưa Nhị lão gia đi. Căn bản là bất kể chuyện này sẽ tạo thành ảnh hưởng gì đối với Bình gia. Cũng không quản hậu quả thảm trọng thế nào, bà chỉ biết là có thể cứu mệnh nhi tử mình, thì tốt rồi. Bằng không, cũng sẽ không đang sống sờ sờ mà bị tức chết, hiện tại cũng sẽ không có hậu quả hôm nay. Nếu nói gieo nhân nào thì gặt quả ấy, bà bị tức chết cũng là tự mình gây nên không oán trách được ai, nhưng bây giờ lại dính líu trên dưới hơn ngàn người của Bình gia. Một gia đình lớn như vậy, tất cả đều bị hắn làm liên lụy.


Trải qua Ôn Uyển sửa trị, khách tới cũng không rối loạn nữa. Hết thảy đều chỉnh tề. Trong phủ trên dưới tất cả đều truyền tai nhau, nếu như làm sai, thì thể diện tích góp cả đời sẽ bị mất. Ôn Uyển làm việc có nguyên tác, là chuyện mà toàn bộ kinh thành ai cũng biết.


Phủ ở ngõ Bát Tỉnh của nàng, gọi là thành trì hay thùng sắt cũng không quá. Nha hoàn bà Tử sai vặt bên dưới, đều làm việc theo thứ tự. Một câu nói thừa toát ra từ cửa miệng cũng không có. Nhiều người bên kia muốn dò thăm tin tức của Ôn Uyển, đôi câu vài lời cũng thăm dò không ra.


Mấy phu nhân đi đến phủ ở ngõ Bát Tỉnh, đều rối rít khen ngợi. Các nàng đi phủ đệ, nhìn chung quanh nha hoàn bà Tử thị nữ các ty chức ăn mặc chỉnh tề y phục ngay ngắn. Thấy ngoại nhân, đều mang theo mỉm cười nhu hòa hỉ khí, quy củ so với bình thường còn muốn nghiêm chỉnh hơn rất nhiều.


Quản chế hạ nhân như thế, làm ăn cũng giống nhau. Chuyện nàng cùng Chu vương Thuần Vương tranh chấp không để ở sòng bạc gánh hát, đã truyền khắp kinh thành. Lý do nàng đưa ra rất đơn giản, dựa theo chương trình làm việc, không theo chương trình làm việc, vậy thì không nên làm.


Cho nên hạ nhân Bình phủ rất nghiêm chỉnh. Làm việc tự nhiên không dám giở trò. Cũng không dám uống rượu hỏng việc, đàng hoàng làm mấy ngày.


Sau khi Đại phu nhân biết, trong lòng vừa vui mừng vừa khó chịu. Đứa bé này, quả thật ai cũng không so được. Lần trước Bình mẫu tính toán nàng, lúc này còn có thể ra mặt đem tang lễ lão phu nhân làm được tốt như vậy. Tang lễ này, nếu trong phủ không có người chủ sự, còn không biết thành hình dáng ra sao. Không thể để sau tang lễ còn bị người ta cười ột trận. Nên sai người ta mời Ôn Uyển tới đây, Ôn Uyển nhìn vẻ mặt tiều tụy của Đại phu nhân, rồi an tĩnh ngồi đó


Nàng hiện tại mới không mở miệng đâu, nói nhiều sai nhiều, hay là nói ít sai ít, nhìn vẻ mặt Đại phu nhân, Ôn Uyển lấy làm kỳ quái. Lẽ ra chuyện này, bà cũng không cần kích động đến bệnh đi không nổi như thế a. Dù thế nào, cũng đã ở riêng rồi. Tai họa như vậy, cũng không có liên lụy tới trên đầu bà mới đúng. Về phần khác, Ôn Uyển tự nhiên là nhìn ra được Đại phu nhân sao lại bị làm tức đến bệnh.


“Quận chúa, thật là làm khó cháu. Nếu không phải cháu, khụ, khụ, khụ. . . .” Đại phu nhân dùng sức ho khan. Ôn Uyển kỳ quái nhìn thϊế͙p͙ thân ma ma của Đại phu nhân, lẽ ra đây cũng chỉ là chuyện của chi thứ hai, Đại phu nhân khó chịu hơn nữa, cũng sẽ không như vậy a.


“Khụ, Bạch gia sau khi nghe tin đồn, nói là muốn hưu Đại cô. Nếu không phải Đại cô đã sinh hai con trai trưởng, đoán chừng thật sự sẽ bị hưu. Nhưng mà, bây giờ cuộc sống ở Bạch gia khổ sở vô cùng. Cửa cũng không dám ra ngoài. Những thứ chị em dâu, còn không tha cho nàng, đều chê cười nàng. Hiện tại cũng bị bệnh nặng nằm ở trên giường.” Thϊế͙p͙ thân ma ma vừa nói, vừa khóc lên.


A thì ra như vậy a. Ôn Uyển trong lòng hiểu rõ, nhưng chuyện này nàng cũng không giúp được. Cho nên chỉ có thể trầm mặc, khụ, kẻ hại người là Bình Hướng Đông a. Nhưng cũng ra dấu tay mấy cái để an ủi.


“Quận chúa nói, xe tới trước núi tất có đường. Năm đó nàng khó khăn như vậy cũng sống được, hiện tại đã tốt hơn. Chuyện đã xảy ra, bộ dáng người như vậy cũng không có ích gì, còn không bằng cố gắng tìm cách, phải làm như thế nào mới có thể đem cục diện bất lợi biến thành cục diện có lợi. Vạn nhất người nhà kia thật không lưu tình, muốn đem đại tỷ hưu, thì còn phải dựa vào người mẹ là người. Sao lại có thể để cho chuyện bị phá hỏng chứ? Nếu thật sự phải đi tới một bước kia, thì một lần nữa tìm nhà tốt trong sạch gả là được. Không phải Thanh Thủy cũng gả đến chỗ tốt sao? Trong thư nói cuộc sống hiện giờ của nàng trôi qua đừng nói có bao nhiêu chỗ tốt. Hiện tại mấu chốt chính là, người phải cố chống đỡ. Người phải để cho người ta biết, lần này làm sai chuyện chính là chi thứ hai, mà không phải là Bình gia. Hơn nữa nữ nhân kia cũng không phải là cô nương Bình gia. Là do nữ nhân ở nơi bướm hoa sinh, làm ra chuyện như vậy, cũng không có gì kỳ quái. Ngươi đem cái lập trường này của mình nói ra, người khác cho dù không tin, nhưng sẽ có người đồng tình. Những thứ người tin tưởng nhiều nhất là châm chọc nhà chúng ta trị gia không tốt. Bằng không, với cái bộ dáng này của phu nhân, cho dù qua thêm một đời nữa, cũng sẽ bị liên lụy.” Hạ Ngữ lời nói thấm thía, đem lời của Ôn Uyển thuật lại .


“Đúng, trị gia không nghiêm, không phải là chuyện đùa. Ôn Uyển, cám ơn cháu.” Đại phu nhân nghe xong lập tức lấy lại tinh thần một chút, nắm tay Ôn Uyển, cảm kích nói.


Ôn Uyển nhìn bà đột nhiên có tinh thần hơn, vừa lúc người ở phía ngoài nói có việc, Ôn Uyển lập tức đi ra ngoài. Đại phu nhân liền để cho nha hoàn bên cạnh đi tìm Đại lão gia đến. Sau đó Đại lão gia lập tức tìm được lão quản gia, lão quản gia hiện tại đầu óc cũng còn minh mẫn, tuy cà lăm nhưng cũng lanh lợi, nói ra địa phương mà mẫu thân Thanh Từ bị bán. Đại lão gia lập tức phái người đi tìm nàng trở về.


Mặc dù chuyện xấu này đều được biết, nhưng do quan hệ thông gia thân cận nên cũng có người tới phúng điếu. Hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Đại lão gia bất đắc dĩ nói lại những đều Ôn Uyển cùng Đại phu nhân nói, cũng than thở, tự trách mình quản gia không nghiêm, đều là lỗi của mình.


“Ở riêng rồi, có sai nữa cũng không sai đến trên đầu ngươi. Nơi nào còn có ca ca đi quản chuyện trong nhà của đệ đệ. Hơn nữa, ai có thể nghĩ đến cái nữ nhân này hèn hạ như vậy.” Nhưng khi nghe Thanh Từ cũng không phải là cô nương Bình gia, là mẹ nàng mang thai vào cửa, thì vô cùng vui mừng. Mọi người nghe bán tín bán nghi, nhưng nhìn Bình Hướng Thành nói như đinh chém sắt, nên trong lòng cũng có chút tin tưởng.