Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 2 - Chương 136: Tai họa bất ngờ

Chơi đùa vui vẻ, ăn cũng thỏa thích, náo loạn một trận, chuẩn bị lên bờ. Thì Vũ Đồng lớn tiếng kêu “Các ngươi hái được bao nhiêu thế? chúng ta được cả sọt đây!”


Bốn chiếc thuyền rời đi không xa, lúc này dần dần nhích tới gần. Hái được nhiều nhất là Như Vũ, trừ đầy một cái sọt, trong thuyền còn thả không ít cái. Ít nhất chính là Ôn Uyển. Trong cái sọt của Mai nhi cũng có năm sáu cái. Mai nhi mới vừa rồi đang khảy đàn, có thể tha thứ. Không thể… tha thứ nhất là Ôn Uyển. Trong sọt Ôn Uyển lại không có gì cả, chỉ có một thứ đen thui là không biết thứ gì.


“Ôn Uyển, ngươi cũng quá lười đi. Không ngờ không hái được cái nào. Buổi trưa không cho ngươi ăn, nếu muốn ăn phải gọi một tiếng tỷ tỷ.” Y Y hừ hừ nói.


Ôn Uyển cười từ trong cái sọt cầm cái màu đen kia hướng đài sen bên cạnh cắt xuống, một đài sen rơi vào trong sọt. Không tới hai phút, cả sọt đều đầy.
“A, ngươi gạt ta. Có biện pháp tốt như vậy, tại sao không nói cho chúng ta biết. Tay của ta đau quá a, đau chết ta.” Vũ Đồng đi theo Y Y hai người oa oa kêu to.


Mai nhi chờ Ôn Uyển dùng lưỡi hái cắt một sọt, liền nhận lấy, một hồi cũng cắt một cái sọt. Một nhóm người lúc này mới lên bờ. Mỗi nha hoàn tự hầu hạ tiểu thư nhà mình thay y phục váy. Hôm nay chơi tiết mục này, như đã đoán trước quần áo đều ướt sũng, cho nên đem theo xiêm y để thay. Sauk hi thu thập chỉnh tề, các nàng đem những thành quả của mình ngày hôm nay mang về nhà.


Cuộc sống vui vẻ, luôn làm cho trí nhớ con người ta khắc sâu. Hơn nhiều năm sau này, mọi người vẫn nhớ được cuộc sống không lo không buồn khi ở cùng nhau. Chẳng qua là, không bao giờ … được như thế nữa.


Tối hôm đó, trên bàn cơm mấy nhà, đều có món ăn làm từ hạt sen. Mấy phu nhân nhìn bộ dạng nữ nhi mình hưng phấn, cũng vô cùng cao hứng. Chỉ có Tịnh Thu, có chút không vui. Nàng cảm giác, cảm thấy Ôn Uyển đối với nàng như có chút gì đó xa lạ.


Không bao lâu, có tin truyền ra Mai nhi nghị hôn. Mai nhi năm nay mười ba tuổi, nghị hôn cũng là bình thường. Mọi người bên trong cũng thỉnh thoảng trêu ghẹo hai câu. Mai nhi trải qua thời gian tiếp xúc mọi người lâu như vậy, cũng mất đi một chút mùi vị tiên tử xuất, mà có thêm hương khói của thế tục.
Học viện Khai Tâm


Ngày hôm nay Mai nhi không có tới, Ôn Uyển phái người đi hỏi. Mới biết Hoa phu nhân bị bệnh.
Hôm nay, Ôn Uyển nhìn Mai nhi cả người như sương lạnh, sắc mặt thật không tốt, giống như đem mọi người trong vòng ba dặm đông lạnh đến chết rét. Tất cả mọi người kỳ quái hỏi, là chuyện gì xảy ra.


“Cũng là Đại tiểu thư kia hại người, vốn là cho Nhị tiểu thư nghị hôn. Nhưng bây giờ nhà bên kia người ta nói, phải thay đổi thành đại tiểu thư.” Hoa nhi cũng rất thương tâm nói .


“Cho nghị hôn là không phải là Tam công tử nhà công bộ Thị Lang sao? Làm sao đang yên lành, lại đổi thành cái quốc sắc thiên hương kia rồi?” Ngọc Tú kỳ quái hỏi. Quốc sắc thiên hương là biệt hiệu mà Vũ Đồng đặt cho Mẫu Đan, với ý nghĩa vô cùng châm chọc.


“Là ở trong vườn hoa tình cờ gặp phải Đại tiểu thư, Tam công tử kia thấy Đại tiểu thư xong liền sửa lại chủ ý, ầm ĩ náo loạn muốn kết hôn với Đại tiểu thư. Phu nhân vốn cũng cho Đại tiểu thư nghị hôn, cũng là con trai trưởng, nhưng nhà kia môn đệ không cao, đến bây giờ công tử kia cũng chỉ là thân phận tú tài, phụ thân lại xuất thân nhà nghèo chỉ là quan viên lục phẩm Hàn Lâm viện. Đại tiểu thư vốn không đồng ý việc hôn sự này, khích bác di nương náo loạn mấy lần. Không nghĩ tới bây giờ lại sử dụng loại thủ đoạn này. Công tử Uông gia kia cũng thế, khụ, không ngờ náo loạn nói nếu không phải Đại tiểu thư, hắn chung thân sẽ không lập gia đình. Người bên kia cũng đã áp ứng. Lão phu nhân vừa nhìn chủ ý bị thay đổi, cũng không nghe lời phu nhân nói…, liền đồng ý. Phu nhân bị làm cho tức thành bệnh. Mấy ngày qua tiểu thư vẫn ở bên giường hầu hạ uống thuốc, tẫn hiếu tâm.” Hoa nhi nước mắt rơi liên tục nói. Nàng thật ủy khuất thay cho tiểu thư nhà mình.


“Nói cái gì mà đại tỷ sẽ lấy cái chết để chứng minh mình không lấy chồng. Muốn xoắn tóc đi ra ngoài làm ni cô. Làm gì còn khiến người ta nghĩ là nàng cố ý chứ.” Mai nhi lạnh nhạt châm biếm nói một câu.


Từ câu nói này có thể nghe ra được, đại tỷ kia thật đúng là một cao thủ. Vừa được lợi ích, lại muốn vãn hồi danh tiếng. Đáng tiếc, cá cùng tay gấu không thể có cả hai.
“Không nên tức giận, cũng không phải là lỗi của ngươi.” Mấy cô nương đều an ủi.


Ôn Uyển nghe cười ra dấu mấy cái: “Quận chúa nói, người nọ nhất định là thấy tỷ tỷ của ngươi, nên phạm vào bệnh hoa si, không có gì phải khổ sở “


“Ôn Uyển, ngươi đây là an ủi người ta, hay là chọc người ta thương tâm đây.” Chân Chân buồn bực. Mấy người khác cũng buồn bực. Sao lại có kiểu an ủi người như thế.


Ôn Uyển vẫn cười híp mắt: “Quận chúa nói, loại bệnh hoa si này có thường xuyên. Lần này nhìn trúng muội muội ngươi, ai biết hắn lần sau nhìn trúng người nào, gặp người như vậy là vận khí không tốt. Còn có gia đình kia không có quy củ như vậy, nhi tử muốn như thế nào thì đồng ý cái đó, có thể thấy được là người không có quy tắt. Ngươi gả đi, khẳng định cũng sẽ không có ngày sống tốt. Mặc dù lần này ngươi mất mặt mũi, nhưng dù sao mất mặt mũi vẫn tốt hơn bị uất ức bên trong, tính ra vẫn rất có lời. Ngươi nên thấy may mắn mới đúng, ngươi xem Quận chúa nhà chúng ta nói có đúng hay không?”


“Nói rất có lý, bất quá, hoa si không phải nói vừa nhìn thấy đối phương liền thích à, lần trước giải thích dường như không giống lần này a?” Vũ Đồng vuốt đầu hỏi.


“Ý nghĩa không khác lắm. Nam nữ đều như vậy. Thấy nữ tử rất xinh đẹp không biết người ta ra sao, liền rùm beng náo loạn muốn kết hôn. Nam nữ cũng đều có hoa si. Người có bệnh hoa si, cũng rất phiền toái, rất khó trị. Tỷ tỷ của ngươi như vậy, người thiếu niên kia cũng thế.” Ôn Uyển giải thích vừa xong, mọi người liền cười ra tiếng.


“Không ngờ ngươi lại nghĩ được như thế.” Mọi người đều ha hả cười lên. Trải qua mọi người khuyên bảo, đặc biệt là buổi nói chuyện của Ôn Uyển, trên mặt Mai nhi buồn rầu đã vơi đi không ít.


Mai nhi dùng lời này khuyên Nương của nàng, nương nàng nghĩ xem cũng đúng, tâm bệnh kia không quá hai ngày là khỏi, Hoa phu nhân cũng tốt lên.


“Muốn gả sẽ làm cho nàng gả, bản thân ta muốn nhìn xem, nàng gả đi có thể có ngày tốt gì. Mai nhi con yên tâm, nương nhất định tìm cho con hộ tốt hơn. Nữ nhi của mẹ tốt như vậy, nhất định có thể tìm người tốt hơn.” Hoa phu nhân khuyên lơn nữ nhi, lập tức lên tinh thần, một lần nữa khai chiến.


Thứ nữ đoạt hôn sự đích nữ, cho dù được lão thái thái thích, nhưng gia chủ mẫu là Hoa phu nhân. Chỉ cần trong đồ cưới đụng tay một ít cũng có thể bóp chết ngươi. Còn có thị tì vân vân. Ta sẽ cho người mấy cô gái xinh đẹp, để cả đời ngươi cùng người bên cạnh mình đấu.


“Nương, không cần lo lắng, con không sao.” Mai nhi cũng không phải khổ sở, chỉ là có chút tức giận thôi. Chuyện này, sau khi suy nghĩ thông, cũng không quá tiếc nuối nữa.


Đảo mắt đã đến tháng mười, tháng mười là thi Hội, Ôn Uyển nghĩ tới lại phải chiếu vào kỳ thi Hương trước mà chuẩn bị. Lúc này mọi người đã có kinh nghiệm, chuẩn bị y phục gì, giấy và bút mực, điểm tâm ánh đèn, đồ dự bị thuốc men, thật sớm chuẩn bị xong, còn lại chỉ kiểm tra một lần nữa thôi.Ôn Uyển cho Hạ Thiên mời đại phu chuẩn bị mọi thứ thật tốt, để tránh đến lúc đó tìm không ra đại phu.


Ôn Uyển nhìn bộ dạng Thượng Đường không chút lo lắng, so sánh với thời điểm thi Hương trước kia không giống, liền lấy làm kỳ quái hỏi hắn.


“Tiên sinh nói, tài nghệ hiện tại của ta rất khó thi đậu. Lần này hoàn toàn chỉ để cho ta đi học hỏi. Để cho có kinh nghiệm thôi.” Ôn Uyển lúc này mới biết, người này là biết mình thi không đậu, nên dứt khoát coi như chơi đùa. Bất quá, Ôn Uyển phản đối những lời người khác nói, bảo hắn cứ hết lòng đi thi, nói không chừng trúng thì sao!


“Lời của lão sư là linh nghiệm nhất. Nhưng muội yên tâm, nếu có kết quả, cũng sẽ không có lệ. Nhất định ta sẽ lấy tài nghệ thật sự của mình thi.” Thượng Đường nhìn Ôn Uyển, cười đối với Ôn Uyển bảo đảm. Ôn Uyển gật đầu.


Sau đó Thượng đường ngày ngày vẫn khêu đèn đọc sách, rất là cực khổ. Ôn Uyển để cho Trần ma ma cố gắng bồi bổ cho hắn, trên căn bản đã bổ sung trở lại. Nhìn Thượng đường có chí cầu tiến như vậy, Ôn Uyển rất hài lòng. Mặc dù Thượng đường có chút khuyết điểm, nhưng bản tính lại thuần hậu. Nàng cũng không cầu hắn sẽ vì mình làm cái gì, hay đem mình làm muội muội ruột để đối đãi. Chỉ cần chính hắn có thể vươn lên, không cần để nàng phải xử lý phiền toái gì, như vậy đủ rồi. Ban đầu cũng vì muốn hắn thay mình ngăn chặn phiền toái. Mà hắn nguyện ý cho làm con thừa tự ngọn nguồn cũng bởi vì nàng có thể cung cấp một hoàn cảnh tốt hơn cho hắn. Mọi người theo như nhu cầu mà bỏ ra. Nhất định giữ vững khoảng cách, sẽ thích hợp hơn.


Đảo mắt đã đến thời gian thi hội. Lúc còn có ba ngày thi hội, thì Bình gia bùng nổ một tin tức kinh thiên. Không nói người Bình gia, ngay cả Ôn Uyển, đều đầu óc choáng váng. Nếu như nàng nguyện ý mở miệng nói chuyện, thật muốn kêu một tiếng, ông trời, ông không cho ta có cuộc sống thanh tịnh một ngày sao? Thật vất vả mới tự mình vượt qua cuộc sống này, thì lại lần nữa rồi.


Lúc ấy Ôn Uyển nhận được tin tức Thượng dũng đưa tới kia, đang giơ chén sứ cổ do hoàng đế ban thưởng uống trà, trong đầu oanh một tiếng, tay không tự chủ mở ra, làm cái chén rớt xuống.


Cũng may Hạ Ảnh tay mắt lanh lẹ, kịp thời bắt trong tay. Nếu không chắc sẽ làm Ôn Uyển đau lòng đến rơi nước mắt, đây là chén sứ cổ, chính nàng cũng chỉ có một đôi, là ông ngoại hoàng đế lần đó nhìn thấy nàng thích nên ban thưởng cho nàng. Đây cũng là đồ nàng thích nhất, thường ngày uống trà cũng là dùng nó, quý vô cùng. Tổng cộng cũng chỉ có một đôi, nếu làm vỡ rồi cũng không có nữa!


Mặc dù chén sứ Cổ không có hư, nhưng Ôn Uyển kinh sợ không dứt. Ôn Uyển ở trong lòng thầm mắng, cái tên hồn trướng khốn kiếp giết nghìn đao cũng đáng. Thật là, làm sao không chết sớm đi, chết sớm siêu sinh sớm. Nghĩ một lát, thiếu chút nữa quên mất đại sự. Cái tên đáng giết ngàn đao này. Không nói ở cổ đại lễ phép nghiêm khắc mà ở hiện đại người gặp cũng khinh bỉ.


Lúc này, tất cả mọi người Bình gia chạy trốn không được vận mệnh hèn hạ. Đặc biệt là nữ nhi Bình gia, nói không chừng vì vậy mà bị hưu cũng có thể. Chuyện năm đó đã làm ọi người Bình gia không ngốc đầu lên được, lúc này tai họa sẽ ập lên đầu tất cả cô nương Bình gia. Cái “đồ chơi” đó, ngay cả con gái của hắn cũng không tha sao không phế đi. Khụ, cũng may người cha hờ kia của mình mặc dù thiên vị, bên tai mềm, miệng rắn độc, nhưng không có làm những điều tồi tệ như vậy. Ôn Uyển thông qua sự kiện lần này cuối cùng cũng từ trên người Bình Hướng Hi tìm được một ưu điểm. Đem hai người ra so sánh, thì cảm thấy Bình hướng Hi cũng không đến nỗi phải đem vứt vào hố phân.


“Mau, mau cho người đi báo cho lão sư Thượng đường, nói với lão sư hắn cho Thượng Đường ở nơi đó học tập đến khi nào thi xong, không được để cho hắn trở lại trong lúc này, nói là ý tứ của ta.” Ôn Uyển nghĩ đến con gái của hắn. Lập tức nghĩ tới Thượng đường. Còn có ba ngày nữa là phải thi rồi, nếu chuyện này để Thượng đường biết, đoán chừng không cần đi thi nữa, trực tiếp đi mời đại phu thôi. Để tránh bị giày vò.


Hôm nay vừa lúc Thượng đường đi thỉnh giáo lão sư của hắn, Ôn Uyển lập tức lệnh cho Hạ Thiên đi qua. Để cho lão sư của hắn vô luận như thế nào cũng phải ngăn hắn trở lại. Đem hắn ở lại trong học viên. Đồ bên này nàng đã chuẩn bị thỏa đáng. Cái kẻ đáng giết nghìn đao cùng cái “đồ chơi” kia, khiến Ôn Uyển thật là hận không được cho cái “đồ chơi” đó mười đao tám đao, thật làm cho nàng không biết nói cái gì cho phải.


Nghĩ như vậy, Ôn Uyển cũng lập tức viết phong thư cho Thượng đường, nói tiên sinh để cho hắn ở lại bên kia, sẽ tốt hơn. Nói không chừng là có thể thi đậu! Nói cho hắn biết phải thi cho thật giỏi, không nên trở về, mình phải đi thôn trang xử lý chút ít chuyện. Trong nhà không ai chiếu ứng, nàng đã nhờ cậy lão sư hắn chiếu cố hắn rồi.


Thượng đường cũng không nhiều nghĩ, lập tức trở về. Nói Lão sư cho hắn mấy đề, để cho hắn cố gắng làm, hai đồng môn tất cả cũng ở đây! Lão sư cũng nói với hắn rồi, cứ ở chỗ này mãi cho đến vào thi.


Ôn Uyển nhìn tin, lúc này ngữ khí mới giãn ra. Cũng may lúc trước nàng đã cùng Lão sư của Thượng đường đả thông quan hệ tốt, hiện tại nể mặt không biết bao nhiêu món ăn vật tốt, nên cũng nguyện ý giúp một phen. Bất quá vẫn không dám khinh thường, phân phó Hạ Hỉ tùy thời báo tin tức, cho hộ vệ ngăn cản hết thảy người truyền tin tức cho hắn. Một khi biết loạn côn đánh chết.


Phân phó làm xong những thứ này, lúc này Ôn Uyển mới hơi thả lỏng trong lòng. Một lần nữa nhìn thoáng qua tin tức được đưa tới, thở dài một hơi. Chuyện này, đoán chừng nghĩ dấu diếm cũng lừa không được bao nhiêu ngày rồi. Mức độ bị thương tổn của Thượng Đường sẽ ít một chút, nhưng Thượng Dũng, cả đời này thì sẽ bị phá hủy!


Phủ Bình quốc công


“Lão gia, vậy phải làm sao bây giờ a? Lão gia, cái này không thể nào, điều này sao có thể đây? Lão gia phải đem chuyện này che dấu. Lão gia, ngàn vạn lần không thể lan truyền ra ngoài, nếu không tất cả nữ nhi Bình gia chúng ta đều gặp tai ương.” Quốc công phu nhân cảm thấy đỉnh đầu như nổ tiếng sấm dữ dội. Nàng căn bản là không tin còn có chuyện tình hoang đường như vậy.


“Chuyện lớn như vậy, ta làm sao có thể bịa đặt ra ngoài. Ta đã sớm nói cho nó một chén rượu độc , hoặc trực tiếp loạn côn đánh chết, nhưng lão Nhị còn ngăn. Lại còn nói muốn thành toàn bọn họ, thật là, muốn làm tức chết ta.” Quốc công Gia nổi gân xanh, hiện tại hận không được liền giết hai người cho hết giận. Lão Nhị không hiểu chuyện, đã vậy còn quá ngông cuồng.


Vừa nói xong, quốc công phu nhân liền hôn mê. Quốc công phu nhân gần đây thường ngã bệnh, thân thể không được tốt, vốn là đang lúc dưỡng bệnh, thân thể yếu ớt. Lúc này nhận được tin tức chấn động như vậy, cũng không chịu nỗi nữa, hôn mê bất tỉnh. Quốc công gia lập tức kêu người, đi mời đại phu.


“Đại quản gia, chuyện này nhất định phải che dấu.” Nhưng Bình quốc công Gia rất rõ, chuyện này căn bản là dấu không được. Ở chi thứ hai người miệng mồm xấu xa rất nhiều, có thể đã sớm đem chuyện cho truyền bá ra ngoài.


Quả nhiên, ngày đó tin tức truyền ra, câu chuyện Nhị lão gia Bình gia cùng nữ nhi bị hưu có quan hệ, khiến nữ nhi mình mang thai bị sẩy, lập tức bị truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ kinh thành. Gặp phải một trận phỉ nhổ. Cùng với chuyện truyền kỳ của mấy năm trước, hiện tại thêm chuyện này thì lại càng truyền kỳ.


Ôn Uyển nhìn tin tức truyền tới, lập tức truyền tin đi qua, ngàn vạn lần phải cho người ổn định, ngàn vạn phải ổn định. Hy vọng có thể dấu diếm đến thi xong sao! Cũng may tiên sinh cho Ôn Uyển hồi âm nói, sẽ không có vấn đề.


Nhưng Ôn Uyển rất nhanh nhận được tin tức, biết tin nàng mới vừa nghe được là sai. Thanh Từ đúng là mang thai, nhưng hài tử không phải của Nhị lão gia. Thanh từ cùng một gia đinh thông ɖâʍ, mà có thai. Chẳng qua là không biết, tại sao lại truyền đi nói hài tử là của Nhị lão gia .


Ôn Uyển được tin tức kia, tâm bị treo rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm. Cũng may mặc dù tin tức kia cũng rất hỏng bét, nhưng dù sao như thế vẫn tốt hơn. Phải nói, coi như là tương đối nhẹ. Dù sao cùng hạ nhân thông ɖâʍ, so sánh với cùng cha mình, nghe thấy ít nhất có thể làm cho người ta tiếp nhận. Ít nhất Ôn Uyển chịu không được cái chữ loạn luân kia. Nhưng vì không để ảnh hưởng đến tâm tình của Thượng đường, vẫn gọi người dấu tin tức đi, không cho Thượng đường biết.


Mọi người như ngồi trên lò lửa ba ngày, mà Thượng đường một chút tin tức cũng không biết. Mỗi ngày đều dưới sự giúp đở của lão sư, cố gắng mà ôn tập. Đến ngày, rốt cục cũng vào hội trường. Lúc này cuộc thi cũng giống như lần trước. Ba ngày trở lại một lần, dù sao đến đêm tối mới trở lại, vừa về đến nhà là ở trên giường ngủ say. Rạng sáng ngày thứ hai lạiphải đi thi. Bên trong thời gian không ngừng nghỉ. Chỉ cần công việc giữ bí mật làm tốt, tự nhiên là sẽ không có vấn đề


Đối với cái này, Ôn Uyển hoàn toàn tự tin. Ở quốc công phủ nàng không tin, nhưng là ở ngõ Bát Tỉnh, người phía dưới nhiều chuyện thêm một câu cũng không dám. Chớ đừng nói chi là Ôn Uyển đã ra lệnh, nếu nói lung tung, loạn côn đánh chết. Để tránh ảnh hưởng đến cảm xúc của Thượng đường. Chờ hắn thi xong, dù biết những chuyện này, thì cũng không còn cái gì hậu hoạn. Ôn Uyển hy vọng hắn khảo trúng. Cho dù không có khảo trúng, lập tức cũng đi cửa sau cho hắn, cho dù đi cầu ông cậu, cũng phải chuẩn bị cho hắn ra ngoài làm qua, đi đến địa phương xa một phen. Nếu không, những kẻ rỗi rãnh hồ ngôn lọan ngữ, thì làm sao học sinh Khổng Mạnh có thể chịu đựng nổi. Chờ thêm năm sáu năm, chờ chuyện này qua đi, mới trở lại nghị hôn.


Cái gia đình ban đầu nàng vừa ý, hiện giờ trên căn bản đã tiêu tùng. Cho dù làm hắn có đi làm con thừa tự, nhưng trong máu vẫn lưu truyền huyết mạch, ai biết có di truyền hay không? Đến lúc này rồi, mà ông ta vẫn muốn bảo vệ Thanh từ. Ôn Uyển thật không muốn hướng đến chỗ xấu xa mà suy nghĩ. Nhưng đến nước này rồi, ngươi còn che chở nàng, che được sao? Tại sao lại muốn che chở đây?


Chuyện này lan truyền ra ngoài, cho dù sau đó quốc công Gia có biện pháp xoay chuyển, nhưng rất nhiều người cũng sẽ hoài nghi. Ít nhất gia phong vẫn mang tiếng xấu. Cho dù phu nhân của bọn họ nguyện ý, thì lão đương gia cũng sẽ không đáp ứng. Ai mà dám cùng gia đình bại hoại không nề nếp như vậy kết thân, chẳng phải sẽ liên lụy bọn họ cũng trở thành trò cười à. Thượng đường tuổi không lớn, lại bị cho làm thành con thừa tự đến ngũ phòng, nếu không, tương lai là khẳng định là không thể cưới nữ nhi nhà trong sạch. Xã hội này chú trọng nề nếp gia đình, nếu như một gia tộc có nề nếp gia đình không tốt, thì rất khó cưới được vợ tốt. Nữ nhi cũng đừng mong gả đến gia đình tốt.


“Gia, đây không phải là thật, đây không phải là thật có đúng hay không. Điều này sao có thể.” Hứa thị nghe xong, căn bản là không tin, nắm tay Thượng Dũng, bình tĩnh hỏi .


“Ta thật sự muốn giết ông ấy, ta thật muốn giết ông ấy cho rồi. Đến nước này rồi, mà ông ta còn muốn che chở cho nó. Ta thật là nghĩ không ra, ông ta rốt cuộc nghĩ như thế nào? Ta thật là nghĩ không ra. Nếu như ta giết ông ta được, ta thật muốn một đao mà kết liễu ông ấy a!” Thượng dũng ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất, thống khổ kêu lên.


“Phu nhân, phu nhân người làm sao vậy? Đại phu, mau gọi đại phu.” Hứa thị động thai khí , cũng may lúc trước dưỡng thai rất tốt, hơn nữa đại phu tới cũng kịp thời, nên thai nhi coi như được bảo vệ.


“Cứu hài tử này làm gì? Còn không bằng để cho hắn chết đi. Để tránh khỏi thấy cảnh này, sau này cả đời cửa cũng không dám bước ra. Còn không bằng chết đi coi như xong.” Hứa thị bi thương không dứt. Một phòng này của bọn họ, cô nương cùng người ta thông ɖâʍ. Hơn nữa lão đương gia còn muốn che chở, nữ nhân này lại còn không cảm thấy thẹn. Để bị lan truyền ra ngoài, một phòng của họ xem như chấm hết, hoàn toàn bị vứt đi. Cả đời con của nàng cũng sẽ bị dính líu. Cũng không biết cuộc sống sau này sẽ là cái dạng gì đây. Nhưng có thể tưởng tượng, cuộc sống bọn họ nhất định sẽ bị người người cười nhạo khinh bỉ.


Bình gia, mây đen giăng đầy. Ôn Uyển cũng không dám đi đến học viện. Chỉ nói với mọi người là, muốn tỉ mỉ chuẩn bị cuộc thi cho Thượng đường. Thật ra thì tất cả mọi người đều biết là chuyện gì xảy ra, tự nhiên tất cả cũng tỏ vẻ hiểu.


Mặc dù quốc công Gia dùng thủ đoạn sắc bén đè lại chuyện này. Nhưng đối mặt với tiếng xấu chuyện nam nữ trăm năm khó gặp được như vậy, thì dù nhà huân quý hay bình dân. Không có chuyện gì khác cũng phải thêm mấy câu đi vào, lúc này thì có thể trở thành trò cười cùng đề tài câu chuyện ọi người rồi.


Học viện Khai Tâm
“Tại sao lại có chuyện như vậy. Thật là, quá ác tâm, thật bất khả tư nghị.” Mấy người đều ở đây, vô cùng đồng tình với Ôn Uyển.
“Nếu không, chúng ta đi thăm nàng một chút đi.” Chân Chân đề nghị.


“Không được, lúc này Bình Thất công tử đang trong cuộc thi. Ôn Uyển nhất định là đem tin tức kia dấu đi. Cho nên, chúng ta không thể đi. Vạn nhất trong đám người chúng ta, có ai lộ để chân tướng. Sẽ ảnh hưởng tới cuộc thi của Thất công tử và làm hại hắn cả đời. Nhịn một chút, chờ qua khoảng thời gian này. Nghĩ lại Ôn Uyển cũng sẽ không có chuyện gì. Nàng không cùng người nọ ở chung một chỗ, hơn nữa đã ở riêng chắc là không có gì đáng ngại.” Như Vũ nghĩ xa, nên khuyên lơn mọi người. Mọi người nghĩ lại, cũng cảm thấy đúng.


“Yên tâm đi, không có việc gì .” Mai nhi cười nói. Mọi người cũng cảm thấy, việc Ôn Uyển bị thương tổn khả năng rất nhỏ. Hơn nữa nàng còn nhỏ, qua bốn năm năm năm nữa, chuyện phai nhạt đi, đối với hôn sự Ôn Uyển cũng sẽ không có gì đáng ngại.


Rồi hãy nói Ôn Uyển cùng Bình gia cũng không liên quan nhiều, hôn sự Ôn Uyển là do hoàng đế làm chủ. Đến lúc đó cũng không cần lo lắng. Chẳng qua là Bình gia, đặc biệt là bọn họ chi thứ hai kia, thật là một nhà đáng ghét.


Đối với người Bình gia mà nói, mấy ngày qua, nhất định là như ở trong nước sôi lửa bỏng. Nhưng đối với Thượng đường mà nói, cũng kích động không thôi. Trận đầu xong, Thượng đường ở trên xe ngựa liền ngủ. Vừa rạng sáng ngày thứ hai, liền đi trường thi. Liên tiếp chín ngày, công việc giữ bí mật làm rất tốt. Mọi người vẻ mặt đều bình thường, Ôn Uyển đối với việc Cổ ma ma huấn luyện người, vô cùng hài lòng. Một chút khác thường Thượng đường cũng không phát hiện.


Cái tên người hầu bỏ trốn kia. Mấy ngày qua, quốc công Gia một mực ở chung quanh tìm gia đình mà hắn ẩn núp. Nếu tìm không ra gia đinh này thì mọi chuyện đều trút hết trên đầu Nhị lão gia. Đến lúc đó, đả kích đối với Bình gia không cần nghĩ cũng biết, trực tiếp nhảy vào hố phân cũng không khác gì mấy. Lần trước là tình yêu mà thôi, nhưng lần này là vấn đề nề nếp gia đình. Cô nương Bình gia sau này đừng mong gả được.


Thi hội rất nhanh thì xong, thi xong về đến nhà liền ngã xuống giường, ngủ đến hôn thiên ám địa. Đại phu cũng nói như lúc trước, Ôn Uyển hơi chút yên tâm.


Sau khi Thượng Đường tỉnh lại, Ôn Uyển không muốn làm cho hắn đối mặt với lời đồn nhảm của mọi người. Nói thôn trang còn chút chuyện không có xử lý xong, để cho hắn đi giải quyết, sáng sớm thì phải đi. Nhưng buổi sáng vừa đi liền phải cho người đi xuống đem hắn gọi về. Không phải là chuyện đã xử lý xong nhanh như vậy, mà phải trở lại. Bởi vì Bình gia, đã xảy ra chuyện lớn.


Bởi vì Bình hướng đông đã có hành động động trời, Thượng Dũng biết được lập tức trở về nhà, không dám đi đến nha môn nữa. Bình Hướng Hi cũng mặt xám mày tro xin nghỉ ở nhà. Quốc công Gia thì đại môn cũng không dám ra ngoài, vì sợ mất mặt a! Ai bảo nhà bọn họ có nhân vật thần kỳ như vậy.