Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 138

“Ngươi là nghiêm túc?” Chiến Viên Phong vẫn còn có chút không thể hiểu ý nghĩ của Lục Tranh, bên ngoài truyền xôn xao, hắn ta không thể nào không biết Lục Tranh và Tả Thiệu Khanh mập mờ.
Chỉ là vì một người nam nhân cắt đứt hương khói Lục gia, loại chuyện này thật sự cóthể được?


Hắn ta cho rằng Lục Tranh cho dù thích một nam nhân, cũng chỉ là giống như Giang Triệt đem người nuôi ở hậu viện, nếu như, hai người là quan đồng liêu, lén lút qua lại, hắn ta cũng có thể mở một con mắt nhắm một con mắt làm như không thấy.


Thấy Lục Tranh không chút do dự gật đầu, Chiến Viên Phong nhịn không được vỗ trán một cái, cười khổ nói: “Vì sao như vậy? Lấy một người nam nhân... hương khói Lục gia ngươi làm sao bây giờ? Tước vị Lục gia làm sao bây giờ? Ánh mắt người trong thiên hạ làm sao bây giờ?”


Lục Tranh mỗi chữ mỗi câu trả lời: “Hương khói truyền thừa tuy quan trọng, nhưng đối với Lục gia mà nói, chẳng qua là đem trách nhiệm trên bờ vai chuyển dời đến đời sau mà thôi, chưa hẳn là chuyện tốt, thần có dự dịnh tương lai nhận một đứa con trai thừa tự, tước vị Lục gia nó có bản lĩnh liền đảm nhiệm, không có bản lĩnh coi như xong, ánh mắt người thiên hạ… cùng thần có quan hệ gì?”


“Ha ha…vẫn là ngươi nhìn thấu mọi việc, quả nhiên không hổ là nhân vật từ nhỏ khiến người đau đầu.” Chiến Viên Phong đỡ người dậy, thở dài nói: “Lời này tuy là như vậy, nhưng trẫm thật sự hạ xuống đạo ý chỉ này, nước bọt người trong thiên hạ đều có thể dìm chết trẫm.”


“Ngươi Trấn quốc công không sợ người trong thiên hạ phỉ nhổ, trẫm thế nhưng quan tâm nhất thể diện này.” Tứ hôn cho Trấn quốc công chiến công hiển hách làchuyện tốt, nhưng tứ hôn ban thưởng cho hắn một nam thê, tất nhiên không thể vẻ vang như vậy.


Người không biết sự thật chân tướng, còn tưởng rằng hắn ta có bao nhiêu kiêng kị Lục công gia, muốn dùng loại phương thức này cắt đứt hương khói Trấn quốc công.
“Việc này hoàng thượng không cần sầu lo, thần tự nhiên sẽ để cho người trong thiênhạ nhìn thấy thành ý của thần.”


“Ngươi muốn làm gì?” Chiến Viên Phong cảnh giác hỏi, hắn ta cũng không quên,năm đó Lục Tranh mới tám tuổi, liền dám ở trước mặt tiên đế tát Chiến Vân Tương,đây chính là chuyện ngay cả đại hoàng tử cũng không dám làm.


Cũng chính từ khi đó, vị hoàng muội kia mới một lòng nhào vào trên người Lục Tranh, mới đầu là bới móc, dần dần liền biến thành ái mộ.
Bọn họ còn tưởng rằng đây chính là hoan hỉ oan gia*, ai biết sau khi lớn lên, oan gia không làm thành, đều sắp thành kẻ thù.


*Hoan hỉ oan gia: Bình thường ồn ào ầm ĩ, đến giây phút cuối cùng quan trọng, liền phát hiện người mình yêu nhất chính là đối phương.


“Hoàng thượng lo lắng cái gì? Người là thần muốn cưới, có bêu danh cũng là thần chịu trách nhiệm.” Cũng không phải ngươi muốn cưới nam hậu, Lục Tranh đối vớihắn ta khẩn trương xì mũi coi thường.


“Thật sự là không phân biệt tốt xấu.” Chiến Viên Phong cười mắng một câu, rất vui vẻ đáp ứng: “Đã như vậy, trẫm liền, gắng gượng đáp ứng, chẳng qua… trước khi tứhôn, trẫm phải trước tiên gặp một lần người khiến cho Lục công gia mất đi lý trí.”


Lục Tranh liếc hắn ta: “Nếu không phải hoàng thượng hủy bỏ bảng đơn thi hội, ngài lúc này có thể ở trên điện kim loan nhìn thấy y.”
“Ha ha… hóa ra nhắc đến thi hội là đang bênh vực người trong lòng.” Chiến Viên Phong bị ba chữ “người trong lòng” của mình kích thích nổi lên da gà toàn thân.


Hắn ta ho khan hai tiếng nói: “Hôm nay tảo triều, Hình bộ thượng thư dâng lên tiến triển của bản án, vừa vặn trước mắt đã truy tầm hơn hai mươi người tình nghi, trong đó có tám người có tên trên bảng, những người này đều là đang lúc vùi đầu đau khổ đọc sách thì bị một cục đá bọc giấy đập trúng cửa sổ, mở ra nhìn mới biết là một bài sách luận, hơn nửa trên tờ giấy còn là đề thi thi hội năm nay, có vài người tin, có vài người chỉ cho là trò đùa dai, kết quả tự nhiên không cần nói.”


Lục Tranh lông mày hơi chau lại: “Nói cách khác, không cách nào từ người trung gian tiếp xúc với học sinh điều tra ra người đứng đằng sau?”


Chiến Viên Phong gật đầu, sau đó cười quỷ dị nói: “Đối phương cho rằng như vậy có thể phủi sạch quan hệ, lại quên, làm bất cứ chuyện gì cũng phải có động cơ, không cầu tài không cầu danh, còn có thể cầu cái gì? Chỉ là trẫm không biết đến cùng là ai tiết lộ đề thi cho hắn.”


Lục Tranh sờ cằm, suy nghĩ một lần tài liệu thuở bình sinh của mấy quan viên lễ bộ: “Đến cùng không nhất định là có người cố ý tiết lộ đề, có lẽ là đối phương có cao thủ, trộm đề thi cũng nói không chừng.”


“Xác thực như thế, chỉ là không tìm ra người này, cảm xúc của đám học sinh cũng không thể yên ổn được.”


Lục Tranh thầm nghĩ: Chỉ sợ người trong lòng không thoải mái chính là ngươi đi? “Kì thật đám học sinh quan tâm chẳng qua là thứ tự mà thôi, sách luận bị tiết lộ, vậy liền thi lại một lần nữa.”


Hắn cũng không muốn để cho chuyện này vẫn luôn kéo dài, khoa cử một ngày không chấm dứt, ngày kết hôn của hắn cũng phải kéo dài thêm một ngày: “Mục đích của đối phương hiển nhiên chính là không muốn để cho khoa cử cử hành đúng hạn, đã như vậy, tiếp tục tra chỉ sẽ trì hoãn thời gian.”


Chiến Viên Phong trầm tư một chút, gật đầu nói: “Ái khanh nói có lý, vì bọn đạo chích làm lỡ đại sự lớp khoa cử này không đáng.”


Mặt trời sau giờ ngọ rất ấm, kinh đô tháng tư thời tiết cũng bắt đầu ấm trở lại, trong ngự hoa viên sớm đã là cảnh đẹp trăm hoa đua nở, mà ngay cả cỏ tươi xanh nhạt cũng có một loại cảnh đẹp đáng xem khác.


Vũ Minh Cung cách ngự hoa viên không xa, Ngũ công chúa thật hung hãn quất roi phạt một cung nữ, cung nữ kia chỉ mặc một bộ quần áo mỏng, bị trói ở trên thân cây, áo màu trắng dính đầy vết máu, nhìn có phần đáng sợ.
Trong sân cung nữ thái giám quỳ đầy đất, ngay cả hai ma ma lớn tuổi cũng bị dọa phát run.


Cho đến khi người bị đánh đến chỉ còn một hơi thở, Ngũ công chúa mới ném roi, hướng về phía hai ma ma kia xùy cười một tiếng: “Đừng nghĩ đến đám các ngươi là người của hoàng huynh liền dám đối với bổn cung vênh mặt hất hàm sai khiến, chẳng qua là nô tài mà thôi.”


Đám cung nhân đầu cúi xuống thấp, sợ người kế tiếp chịu khổ chính là mình.
Từ ngày Ngũ công chúa bị hoàng thượng triệu hồi cung, về sau vẫn không cho phép nàng xuất cung, thậm chí phái mấy lão ma ma tới, nói là muốn dạy Ngũ công chúa quy củ.


Ngũ công chúa không phải chưa từng phản đối, đáng tiếc nàng bị giam lỏng ở trong cung điện, ngoài điện có mười mấy cấm vệ quân vệ vũ trông coi, nàng ngay cả mặt của hoàng thượng cũng không thấy, mỗi ngày chỉ có thể tóm lấy người phát tiết cảm xúc bất mãn.


Mọi người ở đây giống như ve sầu lúc mùa đông im bặt, một giọng nam du dương truyền vào: “Ngũ muội đây là làm sao vậy? Là hạ nhân nào không có mắt đắc tội ngươi?”


Chiến Vân Tương thu hồi âm tàn ở giữa lông mày, thay đổi vẻ mặt ngây thơ đáng yêu tươi cười đi ra ngoài nghênh đón: “Tứ hoàng huynh, ngươi như thế nào sẽ đến thăm Tương Nhi?”


Duệ Khánh Vương đưa tay vuốt mũi nhỏ của nàng một cái, giọng điệu cưng chiều nói: “Nghe nói ngươi bị hoàng huynh giam lại học quy cũ, liền thuận đường đi qua thăm ngươi xem ngươi học như thế nào rồi.”


Chiến Vân Tương kéo cánh tay của hắn ta, làm nũng nói: “Tứ hoàng huynh, ngươinên cứu ta, nhị hoàng huynh đây là quyết tâm muốn hành hạ chết ta.”


Duệ Khánh Vương buồn bã thở dài một hơi, ân cần dặn dò: “Ngũ muội, hoàng huynh hôm nay đã là vua của một nước địa vị cao quý, ngươi cũng không thể cùng hắn tùy hứng nữa.”


Không đợi Chiến Vân Tương phát giận, hắn ta liếc qua nô tài đầy viện tử, kéo người vào trong nội điện mới nói: “Hoàng huynh cũng là vì tốt cho ngươi, ngươi lập tức liền lập gia đình, lại xằng bậy như vậy là không thể được.”


“Lập gia đình?” Ngũ công chúa đề cao âm lượng, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Hoànghuynh muốn kén phò mã cho ta? Ai à?” Chẳng lẽ là Lục Tranh?


Nét mặt vui mừng trên mặt nàng vừa dâng lên, đã bị một câu của Duệ Khánh Vương đánh nát không còn một giọt: “Ngươi không biết?… Hoàng huynh cố ý cùng Bắc Địch thông gia, nhằm đảm bảo chung sống hòa bình của hai nước.”


Chiến Vân Tương thoáng cái liền ngơ ngác, sau đó hét lên: “Bắc Địch? Hắn lại muốn gả ta đi man di chỗ xa như vậy? Không được, bổn cung muốn đi tìm hoàng huynh lý luận…”


“Hư…” Duệ Khánh Vương che miệng của nàng, hạ giọng nói: “Đừng rống, bên ngoài cung điện này còn không biết có bao nhiêu tai mắt của hoàng huynh đâu, ngươi rống như vậy không phải càng làm cho hắn chán ghét mà vứt bỏ ngươi rồi sao?”


Thấy hai mắt Chiến Vân Tương toát lên tia sáng phẫn nộ, Duệ Khánh Vương khóe miệng hơi nhếch lên, thả tay xuống nói: “Ngũ muội, hôn sự hoàng gia này ngươi cũng không phải không biết, trước ngươi có mấy vị tỷ tỷ người nào có thể gả cho người vừa ý? Ai…đây là số mệnh.”


Chiến Vân Tương ngơ ngác nhìn hắn ta, bước chân phù phiếm lui về sau, cho đến khi té ngã ngồi trên ghế mềm, mới giật mình tỉnh lại: “Không, bổn cung mới không đi Bắc cương chỗ man di kia. Mới không cần gả cho man di thô bỉ.”


“Ngũ muội, hôm nay nhị hoàng huynh mới là vua của một nước, ngươi không bằnglòng cũng không thể cự tuyệt được, nếu không ngươi cho rằng hắn vì sao phải giữngươi lại ở trong cung học quy củ?”


“Không được.” Chiến Vân Tương nhảy dựng lên, ở trong phòng quanh quẩn hai vòng, vùng vẫy như thú vật bị vây hãm: “Bổn cung muốn đi phủ Trấn quốc công cầu cô, cầu bà hướng hoàng huynh cầu hôn, chỉ cần Lục Tranh lấy ta, hoàng huynh tuyệt đối sẽ không làm trái ý của hắn.”


Duệ Khánh Vương vẻ mặt đồng tình nhìn nàng, miệng mở ra, bộ dạng muốn nói cái gì lại không thể nói ra.
Chiến Vân Tương cũng không phải kẻ ngu dốt, thấy bộ dáng này của hắn ta tronglòng cảm thấy bất an, vội vàng truy hỏi: “Làm sao vậy?”


Duệ Khánh Vương do dự mở miệng: “Ngũ muội gần đây ở trong cung nên không có nghe thấy lời đồn đi?”
Chiến Vân Tương lắc đầu,trong lòng linh cảm không tốt càng ngày càng mãnh liệt.


Duệ Khánh Vương thương cảm nhìn nàng, giận dữ nói: “Hôm nay toàn bộ dân chúng kinh đô đều biết, Lục Tranh thích chính là nam nhân, hắn cũng không hề dự tính cưới bất kì nữ nhân nào.”
“Không thể nào.” Chiến Vân Tương không chút nghĩ ngợi liền phản bác.


“Ngươi cũng biết nam nhân kia là ai?” Thấy Chiến Vân Tương nghi hoặc lại hoài nghinhìn hắn ta, Duệ Khánh Vương mặt lạnh nói: “Là thứ tử Tả gia, cũng là đệ đệ của Tả Thục Tuệ, y còn là hội nguyên thi hội năm nay, lúc trước sở dĩ truyền ra Lục Tranhthích Tả Thục Tuệ là vì che chở cho y, nếu không ngươi cho rằng, hắn sẽ tùy ý ngươihại người trong lòng của hắn mà không trả thù sao?


Chiến Vân Tương vẻ mặt trắng rồi lại xanh, ngoan lệ giữa lông mày như thế nào giấu cũng không giấu được: “Không, bổn cung không tin. Cho dù hắn có sở thích này cũng không sao, chẳng qua là nam sủng, bổn cung không để ý.” Trong hoàng cung dơ bẩn này, nàng còn có chuyện gì chưa từng thấy?


“Ngũ muội, ngươi thật sự là quá ngây thơ, hắn cũng dám chiêu cáo thiên, liền tỏ vẻhắn đối với người kia là nghiêm túc, ngươi khi nào thấy chuyện hắn chưa từng làm được chưa?”


“Nhưng…đó là nam nhân.” Dù thích đối phương như thế nào thì đó cũng là namnhân, còn có thể lấy về nhà sao? Cho dù Lục Tranh muốn, Lão phu nhân nhất định không đồng ý.


Duệ Khánh Vương cảm thấy đã làm cho đối phương hiểu rõ ý đồ liền dừng, cũng không lại tiếp tục thuyết phục, chỉ là châm ngòi nói: “Được hay không được cũng cùng ngươi không liên quan, dù sao ngươi cũng sắp gả đến Bắc Địch xa xôi, Lục Tranh lấy ai không phải cũng như nhau sao?”


Chiến Vân Tương cắn chặt môi, ánh mắt sâu như nước, cuối cùng hóa thành một tia kiên định.
Nàng đi đến bên người Duệ Khánh Vương, nắm cánh tay của hắn ta cầu khẩn nói: “Tứ ca, ngươi nhất định có biện pháp đúng hay không? Chỉ cần có thể giúp muội, muội chuyện gì cũng đáp ứng ngươi.”


Duệ Khánh Vương nhẹ nhàng sờ đầu nàng: “Nói cái gì ngốc vậy, ta là ca của ngươi, chỗ nào không có đạo lý giúp ngươi?” Bên môi của hắn ta treo nụ cười mỉm dịu dàng và cưng chiều, giống như ở trong lòng bàn tay hắn ta thật sự là bấu vật.


Chiến Vân Tương hai con ngươi phát sáng lên, không hề biết bản thân đang từng bước một đi vào trong cạm bẫy tử vong.


“Tối nay là đại thọ 60 tuổi của Giang lão thái gia, Lục Tranh nhất định sẽ đi, theo ta được biết, Tả gia cũng nằm trong danh sách được mời, chỉ cần…” Hắn ta ghé vào tai Chiến Vân Tương nhỏ giọng nói một vài câu, cuối cùng dặn dò nàng: “Chỉ cần khốngchế được Tả Thiệu Khanh, ngươi cũng có thể yêu cầu Lục Tranh lấy ngươi, mặc kệtương lai như thế nào, trước gả vào phủ Trấn quốc công ngươi có thể không cần đi Bắc Địch nữa.”


“Đúng.” Chiến Vân Tương ý chí chiến đấu sôi sục nói: “Lục Tranh nhất định là bị yêutinh kia mê hoặc, đợi sau khi kết hôn, hắn nhất định là sẽ hồi tâm chuyển ý.”


Duệ Khánh Vương ánh mắt lóe lên, giọng điệu chân thành khen ngợi nói: “Ngũ muội lớn lên sắc nước hương trời, khuynh quốc khuynh thành, không nam nhân nào có thể chống lại được mị lực của ngươi.”


Chiến Vân Tương đỏ mặt, lại đối với dung mạo của mình tràn ngập tin tưởng, chỉ có điều, nàng cũng có chút lo lắng hỏi: “Nhưng…phải làm sao xuất cung? Thị vệ bênngoài căn bản không cho ta bước ra Vũ Minh Cung một bước.”


“Yên tâm, tứ ca đã giúp ngươi, liền nhất định sẽ giúp đến cùng, một canh giờ sau,ngươi đổi một bộ quần áo cung nữ hầu hạ, tứ ca sẽ sắp xếp người đến mang ngươi xuất cung.”


Chiến Vân Tương gật đầu, lại nhanh chóng viết một bức thư để cho Duệ Khánh Vương phái người đưa đến điền trang vùng ngoại ô của nàng, người trong nội cung không thể mang ra ngoài, nàng chỉ có thể dùng người ở điền trang ở vùng ngoại ô.


Nàng cũng không tin, bằng vào những người này còn không bắt được một thư sinh tay trói gà không chặt.


Duệ Khánh Vương nhìn bộ dáng tràn đầy tự tin của nàng, trong lòng nhịn không được xem thường: Thật không biết nữ nhân này là như thế nào ở trong cung lớn lên, toàn thân bao cỏ, người như vậy như thế nào xứng là công chúa của một nước?


Chẳng qua, người như vậy vừa vặn mượn đến sử dụng, dựa theo tính cách của Chiến Vân Tương, nghe thấy Lục Tranh có người thích, là tuyệt đối sẽ không buông thangười kia, hắn ta ngược lại muốn nhìn, Lục Tranh là có bao nhiêu để ý người kia.