Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 137

Lúc Lục Tranh vào cung tuy thời gian không muộn, nhưng so với bá quan văn võ giờ mẹo vào triều mà nói là không còn sớm, hắn trực tiếp cưỡi ngựa vào hoàng thành, lúc đến ngự thư phòng của Chiến Viên Phong vừa đúng lúc hạ triều.


Chiến Viên Phong cả người long bào hoa lệ quý trọng, rèm châu đế quan theo bướcchân của hắn ta đồng loạt đung đưa, quý khí bức người, uy nghiêm hiển hách.


Chỉ là hắn ta vừa mở miệng ra, đánh tan sạch sẽ bầu không khí nghiêm túc: “Cuốicùng cũng trông thấy Trấn quốc công trở về, trẫm trông mòn con mắt, ngay cả tảotriều cũng chưa xong, này không, vừa nghe nói ngươi trở về, lập tức vứt xuống đám văn võ bá quan khóc gió than mưa chạy đến.”


Lục Tranh liếc hắn ta, quy cũ hành lễ, căn bản không trả lời câu hỏi của hắn ta, đi thẳng vào vấn đề báo cáo: “Hoàng thượng, lần này tiêu diệt tổng cộng chém 3700 cướp biển, bắt làm tù binh hơn 5000 người, ngoài ra còn cứu về hơn một ngàn nô lệ.”


Nói đến chính sự, Chiến Viên Phong vẻ mặt đứng đắn, ở trên ghế rồng ngồi xuống, sau đó phất tay để người chuyển ghế đến cho Lục Tranh, lúc này mới thản nhiên nói: “Quê nhà tai họa cướp biển nhiều năm, thủy sư địa phương và phủ binh ngay cả bóng dáng cướp biển cũng không tìm thấy, thật sự là…”


Hắn ta lắc đầu thở dài: “Phía nam giàu có và đông đúc, cả đám sinh ra đầu óc thông minh lanh lợi, nhưng lại ngay cả một đám ô hợp cũng không giải quyết được, phút cuối cùng còn phải để cho đường đường Trấn quốc công ra trận, chỉnh đốn thủy sư nhất định phải làm.”


Lúc tiên đế tại vị, chú ý đầu không chú ý đuôi, hôm nay dẹp yên Bắc Địch, lại khiến cho binh lực phía Nam thùng rỗng kêu to, nếu không chỉnh đốn, các nước hải ngoại một khi liên kết xuất thủ, Đại Ương chỉ có phần bị đánh.


Lục Tranh dâng lên một phần báo cáo dày nặng: “Đây là hiện trạng thủy sư lần này xuôi nam nghe ngóng được, tình huống hiện tại rất đáng lo, không có người dùng, không thuyền dùng, hai cái này thiếu một thứ cũng không được.”


Chiến Viên Phong lật sổ con xem từng tờ, vừa nhìn vừa nói: “ Trẫm đã điều động xưởng đóng tàu toàn quốc, chọn lấy mấy sư phụ già cực kì có kinh nghiệm chuẩn bị kiến tạo chiến thuyền, chỉ là có thể làm ra thuyền dạng gì con khó mà nói.”


Lục Tranh cũng hiểu, thuyền Đại Ương phần lớn là dùng cho vận chuyển nội địa, vừa đến trên biển, cũng chỉ có thể vận chuyển hàng hóa vận chuyển người, muốn làm thành thuyền chiến, vũ khí đầy đủ, còn kém quá xa.


Trước đây hắn lợi dụng thuyền biển của Tào bang thiết kế một trận cướp biển, luận binh lực, cướp biển chỉ là một đám man di ô hợp, luận binh khí, kiếm trong tay cướp biển cũng so ra kém quân đội chính quy, nhưng là tốc độ thuyền của đối phương và năng lực điều khiển thuyền lại vượt xa quân đội.


Nếu không phải đối phương trúng kế, cho rằng bọn họ chỉ là thuyền hàng kinh thương, không có tâm phòng bị, chỉ sợ liền cũng không thắng nhẹ nhàng như vậy.


“Không chỉ có thuyền, còn có trang bị vũ khí, thần ở trên thuyền cướp biển thu đượcmấy thứ, đều là rất có ích khi vận chuyển trên biển, những thứ này cũng phải mauchóng trang bị.”


Chiến Viên Phong nổi lên hứng thú, truy vấn: “Nghe ý của ngươi còn là vật hiếm có,mang tới chưa? Cho trẫm cũng mở mang tầm mắt.”
Lục Tranh sai người khiêng một cái rương vào, đứng dậy tự mình mở rương, lấy từng thứ bên trong ra, sau đó giảng giải cách dùng cho Chiến Viên Phong.


Kính viễn vọng, la bàn loại vật nhỏ này không khó làm theo, còn có một loại cung nỏ tầm bắn rất xa, không giống với trang bị trong quân sự Đại Ương.


“Phần bản đồ hải đồ này cũng là từ trong hang ổ cướp biển tìm thấy, thần từng hỏimột ít ngư dân địa phương có kinh nghiệm phong phú, bọn họ chỉ biết là địa hình phụ cận vùng biển là chính xác, còn chỗ khác còn phải chờ khảo chứng.”


“Tốt.” Chiến Viên Phong mừng rỡ treo phần hải đồ kia ở chính giữa ngự thư phòng,nhìn xuôi ngược mấy lần mới gật đầu nói: “Đường biển trên nước không thể so vớilục địa, trẫm nghe nói, trong biển cả rộng mênh mông có thể phân biệt rõ phươnghướng cũng rất khó, càng đừng đề cập đến việc nhớ kĩ các hòn đảo lớn nhỏ và đángầm.”


Lục Tranh đi ra khơi một lần, mặc dù không đi rất xa, nhưng đã nhận thức được chiến tranh trên biển và trên lục địa hoàn toàn không giống, không chỉ cần có sức lực và mưu lược.


Hai người đối với việc hải đồ và chỉnh đốn thủy sư bàn bạc trong chốc lát, Lục Tranh lại thừa cơ nhắc đến mấy tướng lãnh biểu hiện nổi bật trong lần tiêu diệt này, chuẩn bị dùng bọn họ thêm vào thành viên nòng cốt thủy sư Đại Ương.


Kì thật hắn có quyền bổ nhiệm quan tướng từ ngũ phẩm trở xuống, chỉ cần không vươn tay vào cấm vệ quân, Chiến Viên Phong hơn phân nửa sẽ không phản bác ý của hắn.


Quả nhiên, Chiến Viên Phong không chút nghĩ ngợi liền để cho hắn dâng lên phần danh sách kia, nếu soát lại không sai liền như vậy định ra, chẳng qua, hắn ta cũng có yêu cầu của mình, chính mà mỗi nơi thủy sư đóng quân đều phải có quan đô đốc, mà những người này, thì phải là người của hắn ta.


Yêu cầu này rất hợp lý, theo kế hoạch, Chiến Viên Phong tính toán chuẩn bị thành lập mười lăm vạn nhân số thủy sư, những người này sẽ là chiến lực đầu tiên ở vùng duyên hải phía đông Đại Ương, hắn ta tuyệt đối sẽ không để cho binh lực mạnh mẽ như vậy thoát ly khống chế của mình.


Lục Tranh đối với loại trinh thám tồn tại công khai này cũng không thèm để ý, chỉ cần bọn họ không can thiệp quân vụ, hắn bằng lòng có người ở bên cạnh giám sát kiểm tra kỷ luật quân đội.


Nói xong chính sự, Chiến Viên Phong sai người mang chút rượu và thức ăn đến, quân thần hai người vậy mà ở ngự thư phòng đối ẩm.


“Hoàng thượng hành vi này nếu để cho Ngự sử thấy được, chỉ sợ thần ngày mai lại phải bị vạch tội.” Lục Tranh thoải mái nhàn nhã uống vào rượu cống phẩm, loại rượu này phủ Trấn quốc công cũng không ít, đáng tiếc vài năm trước hắn vẫn luôn ởtiền tuyến không có cơ hội được uống.


“Ha ha…ái khanh còn sợ bị vạch tội sao?” Trước đây khi Chiến Viên Phong còn chưathượng vị, Lục Tranh còn chưa trở lại kinh đô, dâng sớ vạch tội Lục Tranh cũng không ít, chỉ là một chút việc nhỏ râu ria, tiên đế còn không ngốc đến mức vì chút việc nhỏ ấy sẽ triều hồi đại nguyên soái ở Bắc Địch giết địch trở về.


“Hôm nay lẽ nào không có Ngự sự vạch tội thần nhiễu loạn công đường sao?”
Chiến Viên Phong cười như không cười nhìn hắn: “Ái khanh biết là tốt, nói đến cònthật sự không có đạo lý Trấn quốc công nhúng tay vào việc phá án của Hình bộ.”


Lục Tranh có lý chẳng sợ trả lời: “Thần nghe nói lần thi hội này xảy ra án làm rối kỉ cương, đây là đại sự quốc gia, thần cũng là lo lắng giang sơn của bệ hạ không ổn.”


Chiến Viên Phong không thể nào không biết Lục Tranh hôm qua liền vào kinh,nguyên nhân không lập tức tiến cung là hắn trước tiên đi Hình bộ, sau đó còn mangtheo Tả Thiệu Khanh trở về phủ Trấn quốc công.


Hôm nay toàn bộ kinh đô đều loan truyền xôn xao, các loại suy đoán trình bày không ngừng, Chiến Viên Phong cũng trêu ghẹo nói: “Lục công gia của chúng ta từ trước đên nay không thích văn nhân như thế nào lại quan tâm đến khoa cử?”


Lục Tranh không mắc câu, mà là nói: “Hoàng thượng vừa đăng cơ chưa được một năm, tầm quan trọng của khoa cử lần này ai cũng biết, người dám ngay tại lúc này cùng ngươi đối nghịch, tuyệt sẽ không phải là nhân vật bình thường.”


Nụ cười trên mặt Chiến Viên Phong hơi nhạt một chút, trong lỗ mũi cũng phát ra tiếng hừ nhẹ: “Luôn có vài người không muốn nhìn thấy trẫm bình thản.”
“Lúc nào động thủ?”


Chiến Viên Phong cũng không kiêng kị: “Đại thần trong triều không nên trò trống,sau khi trẫm đăng cơ người có thể lôi kéo đều lôi kéo, mấy cọng rơm cứng giữ lại từtừ chỉnh đốn, chỉ là…”


Hắn ta ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén như đao: “Dù sao cũng phải móc người giật dây ra, lần trước Lão phu nhân bị tập kích có thể tra ra kẻ chủ mưu rồi chưa?”


Lục Tranh rót rượu cho hai người, vừa nhấp nháp hương vị rượu vừa trả lời: “Có một chút manh mối, chỉ là thiếu một chút chứng cớ, sợ có vài người không phục.”
Chiến Viên Phong cười không đạt đáy mắt đề nghị: “A? Không bằng để cho trẫm đoán xem người nọ là ai?”


Hắn ta dùng ngón tay dính rượu ở trên mặt bàn ghi mấy chữ, Lục Tranh sau khi xem xong chỉ hơi gật đầu cũng không nói lời nào.
Hai người ngầm hiểu lẫn nhau mà liếc nhau, Chiến Viên Phong lông mày hơi nhíu lại mấy lần: “Ngược lại là trẫm trước kia xem thường hắn.”


“Trước đây đánh giá cao hắn cũng vô dụng, so với đại hoàng tử đã qua đời, vị này vẫn là hơi non.”


Chiến Viên Phong khóe miệng kéo ra một chút bộ dáng tươi cười: “Nói đến việc này,ái khanh đến cùng đem hai vị hoàng đệ tốt khác của ta cầm đi nơi nào rồi? Còn sống không? Nói như thế nào cũng là huyết thống hoàng thất, sao có thể tùy ý bị một thầntử khi dễ?”


Lục Tranh bình tĩnh quăng cho hắn ta một cái liếc mắt: “Hoàng thượng nhớ lầm đi? Trong tay thần làm sao có thể sẽ có quan hệ huyết thống hoàng thất? Chẳng qua là hai loạn đảng mà thôi.”


Lúc trước hắn đòi Chiến Viên Phong hai hoàng tử kia, thứ nhất là vì giải mối hận trong lòng, thứ hai cũng là giữ lại chuẩn bị dùng khi cần đến.


Chiến Viên Phong vừa đăng cơ, triều đình có chút rung chuyển là bình thường,trong đó không ít thần tử là bè cánh của đại hoàng tử đã qua đời, những nhân vậtnày chắc chắn sẽ có chút tử trung, giữ lại hai đồng đảng này chính là dễ dàng lừamột ít trọng thần đang núp bóng trong triều.


Trước đây lúc Lão phu nhân bị tập kích, hắn cho rằng có dư đảng kìm nén không được bố trí động thủ, về sau tra được người đằng sau ngược lại không giống như đã nghĩ, lúc này mới khiến hắn chậm rãi đào ra một con cá khác.


Chiến Viên Phong không quan tâm hai đệ đệ dám đối nghịch với mình còn sống hay đã chết, nhìn xem “bốn” chữ dần dần tiêu tan trên mặt bàn, tâm tình của hắn tachậm rãi bình phục.


“Không nói những thứ này, ái khanh lần này lập được công lớn, có muốn thưởng gì không?” Chiến Viên Phong vẻ mặt đau khổ nói: “Ái khanh đã là Trấn quốc công quan bái chính nhất phẩm, công danh lợi lộc mọi thứ đều đủ, trẫm thật sự không biết nên ban thưởng như thế nào.”


Tính ra, công lao Lục Tranh tích lũy đều đủ để phong Vương khác họ, ngày đó Lục Tranh chiến thắng trở về, đánh bại Bắc Địch, vì Đại Ương phòng thủ Bắc Địch, đây là một công lao lớn, hắn lại giúp Chiến Viên Phong bình định, để cho hắn ta thuận lợi leo lên ngôi vị hoàng đế, này lại là một công lớn.


Hôm nay bọn trộm cướp hải khấu vùng duyên hải đợi Lục Tranh đi tiêu diệt, thủy sư đợi Lục Tranh đi trù hoạch kiến lập, những thứ này không phải không có Lục Tranh không được, chỉ là Chiến Viên Phong tin tưởng, không có người có thể so với Lục Tranh làm tốt hơn.


Nếu là bắt đầu dùng tướng lãnh khác, chỉ sợ hao phí hơn mười năm cũng không đạt được hiệu quả Lục Tranh năm năm đạt được, cho nên, Chiến Viên Phong dưới tình huống biết rõ thế lực Lục Tranh càng lúc càng lớn nhưng vẫn là lựa chọn dùng hắn.


Ở trong đó không thể thiếu nhân tố Chiến Viên Phong đối với Lục Tranh tín nhiệm.
Lục Tranh trầm mặc một lát, đùa giỡn chén rượu dạ quang trong tay: “Thần ngược lại là thực sự có một việc muốn nhờ, chỉ là không biết bệ hạ có thể đáp ứng không?”


“A? Chuyện gì?” Chiến Viên Phong vô cùng hào hứng, lưng thẳng tắp chờ nghe Lục Tranh thời gian qua vô dục vô cầu sẽ đưa ra yêu cầu như thế nào.


Có thể làm cho Lục Tranh cầu đến trước mặt mình đương nhiên sẽ không phảichuyện nhỏ, Chiến Viên Phong không hề sợ hãi Lục Tranh đưa ra yêu cầu, hắn ta chỉ sợ Lục Tranh không có yêu cầu.


Không có ham muốn cũng không quá tốt, người chỉ cần có dục vọng liền sẽ có nhược điểm, người như vậy tuyệt đối so với người không có sở cầu dễ nẵm giữ hơn nhiều.
Lục Tranh đứng lên, quy cũ hành lễ, quỳ một gối xuống trước mặt Chiến Viên Phong, cao giọng nói: “Thần, khẩn cầu bệ hạ tứ hôn.”


“…” Chiến Viên Phong sững sờ ngay tại chỗ, ngay cả phản ứng đưa tay ra đỡ cũng không có, chỉ là ở trong đầu một lần một lần lập lại những lời này.


Tứ hôn là gì? Đó là thứ đồ chơi khiến cho người vừa yêu vừa hận, đám đại thần trong triều nhận được ý chỉ tứ hôn hoặc là lòng tràn đầy vui mừng, hoặc là lòng tràn đầy phiền muộn, giống Lục Tranh như vậy chủ động tới cầu tứ hôn…hắn ta là lần đầu tiên đụng phải.


Hơn nữa dưới tình huống bình thường, Trấn quốc công muốn cưới vợ còn cần tứ hôn sao? Hắn muốn người dạng gì cầm không được sao?


Chẳng lẽ hắn nghĩ, muốn cầu lấy công chúa?…Ý nghĩ này thoáng hiện lên, Chiến Viên Phong liền hận không thể tát mình một cái, hắn ta là choáng váng hay ngungốc, trong hoàng thất công chúa duy nhất chưa gả cũng chỉ có Chiến Vân Tương.


Hắn ta cảm thấy miệng của mình hơi khô, kinh ngạc sửng sốt hỏi: “Ái khanh muốn cưới ai?” Lại muốn điều động binh lực cầu tứ hôn.
Lục Tranh không hề ngừng lại trả lời: “Tả Thiệu Khanh.”


“A, Tả Thiệu Khanh, chút việc nhỏ ấy ngươi làm gì nghiêm túc đứng đắn quỳ trên mặt đất như thế? Người đến…” Tay vừa giơ lên, Chiến Viên Phong liền phát hiện không đúng, khó có được thất thố một lần, níu lấy hắn hỏi: “Ngươi nói ai?”


“Đứa con trai thứ ba của Tả gia, tên Thiệu Khanh, hội nguyên thi hội năm nay, năm nay mười bốn tuổi, người quận Xương Bình…” Lục Tranh đâu ra đấy nói kĩ càng tư liệu của Tả Thiệu Khanh.
Chiến Viên Phong khóe miệng co giật, thanh âm run rẩy nói: “Ngươi xác định? Là Tả Thiệu Khanh không phải Tả Thục Tuệ?”


Lục Tranh cố nén xúc động trợn trắng mắt, thận trọng gật đầu: “Thần còn chưa ngu ngốc đến tình trạng không phân biệt được nam nữ.”
Chiến Viên Phong vẻ mặt thay đổi lại thay đổi, chợt vui chợt buồn, chậm chạp không phát biểu ý kiến.


Lục Tranh muốn cưới một nam nhân làm vợ, vừa ý thức được cái này, Chiến Viên Phong phản ứng đầu tiên là hoang đường. Hoang đường đến cực điểm, tuy từ xưa có đồng tính chia đào, tuy trong trọng thần triều đình thích nam phong cũng không ít, tuy dân gian cũng có phong tục nhìn trúng lẫn nhau kết làm khế huynh đệ, nhưng...


Nhưng cái kia có thể giống nhau sao? Bỏ qua một bên Lục gia năm đời con một không nói, đường đường phủ Trấn quốc công lại muốn cưới nam thê, Chiến Viên Phong tin tưởng, tin tức này vừa truyền đi, tất nhiên sẽ dấy lên một trận sóng gió.


Chỉ có điều, kinh ngạc qua đi, Chiến Viên Phong cơ trí chậm rãi khôi phục, Lục Tranh muốn cưới nam thê, vậy nghĩa là hắn không có con trai trưởng danh chínhngôn thuận, vậy ý nghĩa là tước vị Trấn quốc công không có người kế tục, dù chotương lai hắn có thứ tử, cũng có thể có lý do tước bỏ tước vị của hắn.


Cái này đánh đồng với giải quyết được vấn đề mấy hoàng đế đương nhiệm đối với Trấn quốc công tay cầm trọng binh lại không dám chủ quan giáng chức, không uổng phí người nào, không uổng phí thời gian tinh lực, việc thừa kế Trấn quốc công cứnhư vậy giải quyết?


Chiến Viên Phong nhìn Lục Tranh vẫn thẳng tắp quỳ như cũ, vẻ mặt kiên định,trong đầu lần đầu tiên có cảm giác đồng tình với hắn.