Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 258: Thư nhà

Thấy vợ chồng La Khải phẫn nộ, La Duy biết hiện giờ bọn họ cũng chẳng có biện pháp nào đối phó với Thường Lăng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ấm áp.


“Uổng cho chàng vẫn coi họ Thường là huynh đệ tốt!” Diệp Tú càng nói càng bốc hỏa, cuối cùng quở trách La Khải,“Nếu sớm biết đây là loại lang sói không biết tốt xấu, thì thϊế͙p͙ đã dẫn người đi bắt hắn từ lâu rồi!”


“Nàng định mang người nào đi?” La Khải nói:“Nàng cho rằng mình vẫn là đầu lĩnh thổ phỉ à?”


“Đừng tranh cãi nữa.” La Duy thấy hai người sắp to tiếng, vội vàng khuyên nhủ:“Việc này Thường Lăng cũng thân bất do kỷ(*), nếu đệ không vướng phải chuyện lần này, thì cũng sẽ không bỏ qua cho Lĩnh Nam Thường thị.”


(*) Ý nói người ta nhiều khi phải làm những chuyện mà mình không muốn, hoặc không thể làm những điều mà mình muốn
La Duy khi nói lời này có chút âm trầm, khiến La Khải cùng Diệp Tú chẳng biết nói gì cho thỏa đáng.


“Tóm lại đại ca phải nhớ kỹ, sau này phải đề phòng Thường Lăng.” La Duy dặn dò La Khải:“Chuyện Vân Quan, tốt nhất không cho hắn biết, cũng không để hắn nhúng tay vào.”
“Hắn đang ở thành Ô Sương, sao có thể quản chuyện của Vân Quan?” La Khải hỏi.


“Thường Lăng đã làm phó soái Vân Quan nhiều năm.” La Duy nói:“Nơi này có không ít thuộc hạ cũ của hắn ngầm báo tin, nếu muốn giấu diếm đại ca, thì không phải không có khả năng. Đại ca hãy mau chóng thanh lọc Vân Quan, kẻ nào không thể dùng, thì tống cổ hết đi.”


“Tống cổ?” La Khải nói:“Tống cổ như thế nào?”


La Duy có chút kinh ngạc, y không tin huynh trưởng mình làm tướng nhiều năm, lại không biết đuổi một người như thế nào, nhưng vẫn nói:“Điều đi nơi khác là tiện nhất, Đại Chu lớn như vậy, điều đi đâu cũng được, chỉ cần cách Vân Quan xa một chút.”


“Ta không thể vô cớ điều người đi…” La Khải nói, làm đại soái Vân Quan mấy năm nay, hắn chưa từng vì tư lợi mà xuống tay với người nào.
“Trong quân, việc điều động vốn rất bình thường.” La Duy nói:“Đại ca chỉ cần tìm lý do nào đó thôi.”


La Khải định nói, Diệp Tú đã lên tiếng:“Tiểu thúc còn có thể hại chàng hay sao? Chàng cứ nghe tiểu thúc, những kẻ đi theo chàng nhưng trong lòng lại đầy toan tính, chàng giữ lại làm gì?”


La Duy nói:“Việc này đại ca nên làm nhanh chóng, đừng để bọn họ đánh hơi được, rồi liên thủ đối phó đại ca. Hiện tại dù sao cũng là thời buổi rối loạn, trong quân không ổn là điều phạm vào tối kỵ của bệ hạ.”


La Khải cuối cùng gật đầu, xem như đồng ý, rồi lại hỏi La Duy:“Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, ngươi thật sự không trốn, mà sẽ đi Bắc Yến?”
La Duy gật đầu, nhìn về phía Diệp Tú cười nói:“Đại tẩu, đệ đi tắm được chưa?”
Diệp Tú nói:“Chuẩn bị xong hết rồi, mau đi đi.”


La Duy mượn cớ tắm rửa, tạm thời rời khỏi.
La Duy đi rồi, Diệp Tú liền hỏi La Khải:“Tiểu đệ không muốn trốn?”
“Nó lo cho gia đình, không chịu trốn.” La Khải buồn rầu nói:“Tính nó không chịu nghe ai khuyên đâu.”


Diệp Tú nói:“Vậy làm thế nào bây giờ? Chúng ta đã chuẩn bị thỏa đáng hết, để nó tới trại ngay đêm nay rồi.”
La Khải ngồi yên trong chốc lát, sau đó tức giận nói:“Mặc kệ nó có nguyện ý hay không, cho dù phải ép buộc, ta cũng bắt nó phải đi!”


Diệp Tú ngẫm lại, trừ phương pháp mạnh, cũng chẳng có biện pháp nào khác, liền nói:“Vậy cứ theo lời chàng.”
La Khải đã sắp xếp người, chờ La Duy tắm rửa xong, ép La Duy phải trốn.
“Đại soái.” Lính canh cửa soái phủ lúc này lại vội vàng chạy đến.


“Chuyện gì?” La Khải hiện tại ngoài chuyện của La Duy, thì chẳng có tâm trí nào lo các việc khác, không kiên nhẫn hỏi.
Cửa phòng nói:“Tướng phủ ở thượng đô phái người tới, nói là tướng gia có thư nhà gửi đại soái.”


La Khải và Diệp Tú nhìn nhau, La Duy vừa đến, thì thư nhà của phụ thân cũng vừa lúc tới nơi, đây là ý gì?


Diệp Tú đột nhiên nhướng mày, nhỏ giọng nói với La Khải:“Không phải là phụ thân cũng muốn cứu tiểu đệ đấy chứ? Ở thượng đô nhiều người như vậy, người khó mà nỏi ra, cho nên tới Vân Quan rồi, cha thấy chỗ này tiện hành động chăng?”


La Khải nghe Diệp Tú nói, hắn đương nhiên cũng hy vọng lá thư của La Tri Thu gửi hắn, là muốn hắn cứu La Duy.
Người truyền tin tiến vào, định quỳ xuống hành lễ trước mặt La Khải.
La Khải vừa thấy người này, là người trong La phủ, vội nói:“Không cần hành lễ, đưa thư của cha ta cho ta nào.”


Lão gia nhân đem thư La Tri Thu tự tay viết giao cho La Khải.
La Khải bóc thư xem, càng xem sắc mặt lại càng trắng bệch.
Diệp Tú thấy La Khải khác lạ, vội tới bên cạnh La Khải, phu thê hai người cùng đọc thư, kết quả Diệp Tú đọc được một nửa, đã không muốn đọc nữa.


“Đại công tử.” Lão gia nhân thấy La Khải đầy vẻ không cam tâm, muốn xé thư, vội vàng quỳ xuống nói với La Khải:“Tướng gia nói, đại công tử nếu muốn thấy trên dưới trăm người La phủ chết hết, thì cứ việc làm theo ý mình.”


La Khải vò nát bức thư, La Tri Thu không nói thêm cái gì với hắn trong thư, càng chưa nói cái gì giang sơn làm trọng, chỉ nói với La Khải, rằng nếu hắn thả La Duy, Hưng Võ đế sẽ không bỏ qua cho La gia, rồi để hắn tự mình lựa chọn.
Lão gia nhân quỳ chờ La Khải đáp lời.


La Khải cuối cùng phất tay để lão gia nhân lui xuống trước, hắn còn có thể làm thế nào đây? Liều mạng cửa nát nhà tan, cũng phải cứu La Duy sao? Chuyện như vậy, La Khải không làm được.
“Phải làm thế nào đây?” Diệp Tú lúc này không có chủ ý, đành hỏi La Khải.


La Khải ngồi đó hồi lâu, cuối cùng đứng dậy nói với Diệp Tú:“Bảo mọi người về hết đi.”
Diệp Tú muốn nổi giận với La Khải, tại La gia, trừ trượng phu La Khải, nàng có cảm tình với La Duy nhất, nếu không có La Duy, cũng không có nàng cùng La Khải ngày hôm nay.


“Không như vậy, thì nàng bảo ta phải làm sao bây giờ?” La Khải đỏ hai mắt, hỏi Diệp Tú:“Chẳng lẽ để cha mẹ phải chết sao?”
Diệp Tú cúi đầu không nói gì, không ai muốn cha mẹ phải chết cả.


“Đi chuẩn bị đồ ăn đi.” La Khải day day hai mắt, nói với Diệp Tú:“Lần trước ta thấy Tiểu Duy rất thích ăn đồ ăn nàng làm, hôm nay làm nhiều hơn một chút đi.”
Diệp Tú mắt ngậm nước, đi chuẩn bị đồ ăn.


La Khải đến tiểu hoa thính gặp La Duy, La Duy lúc này đã tắm xong, ôm Tiểu La Sương đứng dưới mái hiên trêu đùa. Tiểu anh nhi không biết sầu, bị La Duy trêu đùa, phát ra tiếng cười khanh khách.


La Khải nhìn La Duy trêu đùa La Sương, trên mặt tươi cười, trái tim càng như bị kim đâm. Hắn từ nhỏ đã tòng quân, chưa từng gặp tình cảnh như ngày hôm nay, trong tay có đao kiếm, dưới trướng có binh mã, nhưng lại không cứu được đệ đệ của mình.


“Đại ca!” La Duy thấy La Khải tiến vào, cười gọi La Khải, bế La Sương lại gần, mặt đối mặt La Khải, hỏi Tiểu La sương:“Sương nhi, nhìn xem ai tới kìa?”
“Giờ nó chỉ có biết ăn rồi ngủ thôi…” La Khải đi lên, xoa đầu tiểu nhi tử, nhìn La Duy nói:“Sao có thể nhận ra ai?”


“Sương nhi…” La Duy ghé sát mặt trước mắt La Sương, nói:“Con phải nhớ kỹ, ta là tiểu thúc của con.”
La Sương miệng phun phì phì, nhìn La Duy cười.
La Duy hỏi La Khải:“Sương nhi có thể nhớ đệ không? Sẽ không phải là sau một thời gian không nhìn thấy, khi gặp lại, nó sẽ không chịu nhận đệ chứ?”


Lời này khiến La Khải xót xa, đón lấy La Sương trong tay, giao cho bà vú, nói:“Ngươi là tiểu thúc của nó, huyết nhục chi thân, sao nó lại không nhận ngươi?”
La Duy nhếch miệng cười.


“Bên ngoài lạnh lắm.” La Khải kéo La Duy vào nhà,“Chúng ta vào nhà rồi nói.” Lại lệnh cho bà vú:“Ngươi đưa La Sương về phòng đi.”
“Đại soái!” Trong phòng khách, Hồng thúc đợi La Khải đã lâu.


“Hồng thúc?” La Khải nhìn thấy Hồng thúc, ngoài ý muốn nói:“Sao thúc lại tới đây?”
“Đệ gọi Hồng thúc đến đấy.” La Duy nói, sau đó gật đầu với Hồng thúc.
Hồng thúc đặt mấy quyển sổ trước mặt La Khải.
La Khải nói:“Các ngươi làm cái gì vậy?”


La Duy ngồi bên cạnh La Khải, nói:“Đây là tiền mà tiêu cục Tật Phong kiếm được mấy năm nay, trước kia vẫn là do đệ quản, hiện tại sẽ để đại ca quản.”