Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 257: Thường Lăng không tin được

Tôn Ly vội vã về Bắc Yến, ở đất kinh đô Đại Chu, gã chỉ có thể chịu đựng, chờ đến khi ra khỏi đất kinh đô rồi, gã liền giục La Duy gấp rút lên đường, cho nên suốt dọc đường đi cứ như hành quân đánh trận.


Tiểu Tiểu và Thất Tử oán hận vô cùng, La Duy phải dặn trước, rằng không được tỏ ra nóng nảy, sau này bọn họ phải sống giữa ánh mắt của người Bắc Yến, lúc này nếu đắc tội Tôn Ly, thì mất nhiều hơn được.


“Nô tài chỉ sợ thân mình công tử không chịu nổi.” Tiểu Tiểu nhìn La Duy oán giận nói.
La Duy đặt miếng lương khô vào tay Tiểu Tiểu. Tiểu gia nhân này, đến bây giờ vẫn quen gọi y là công tử, La Duy cũng để mặc nó gọi, một tiếng công tử này, thoải mái hơn nhiều so với tiếng vương gia kia.


“Công tử.” Thất Tử ngồi ở một bên cắn bánh bao, hỏi La Duy:“Thân thể người có chống đỡ được không? Hãy ăn chút gì đi.”
“Ta không sao.” La Duy uống một ngụm nước, nước này thật lạnh, La Duy nuốt xuống, không hề lên tiếng.


“Vương gia.” Bên ngoài truyền đến giọng nói lạnh như băng của Tôn Ly.
“Chuyện gì?” La Duy hỏi.
“Chúng ta đã tới Vân Châu.” Tôn Ly nói:“Vân Châu vẫn chưa hết dịch bệnh, mạt tướng nghĩ, chúng ta sẽ không nghỉ ở Vân Châu, mà gấp rút lên đường cả đêm.”


“Được.” La Duy nói:“Cứ làm như lời tướng quân nói.”
Tôn Ly nói xong, lập tức rời đi, không dây dưa thêm một khắc.
La Duy dọc đường không bắt chuyện với Tôn Ly, sau Tư Mã Thanh Sa, thì người này là người hận y nhất. Biết rõ không thể làm dịu mối quan hệ, La Duy cũng không muốn cố gắng.


Tôn Ly hiện tại không lo lắng về La Duy, cho dù La Duy có bản lĩnh cao hơn nữa, thì cũng không thể thoát khỏi bàn tay gã. Điều Tôn Ly lo lắng là, qua Vân Châu, bọn họ sẽ tới Vân Quan. Nếu La Khải giăng lưới, liệu bọn họ có thể thuận lợi đưa La Duy đi không?


Suốt đêm gấp rút lên đường, thậm chí chết mất hai con ngựa chiến Bắc Yến thượng đẳng, bảy ngày sau, đoàn người La Duy mới đến Vân Quan.


Cửa xe mở ra, La Duy bị ánh sáng bên ngoài làm chói mắt, khi y định đưa tay lên che nắng, thì một bàn tay ấm áp đã nắm lấy tay y,“Đại ca?” Bàn tay ấy, La Duy không cần nhìn, cũng biết là của La Khải.
La Khải ngồi ở bên cạnh La Duy, phân phó bên ngoài:“Về soái phủ.”


Tôn Ly và đám người Bắc Yến được thủ hạ của La Khải mời sang chỗ khác,“Lát nữa sẽ có người đến chiêu đãi các vị.” Người kia để lại một câu như vậy, chẳng thèm liếc mắt nhìn Tôn Ly đã bỏ đi.


Thủ hạ của Tôn Ly nổi giận, lại bị Tôn Ly ngăn cản,“Nơi này là Vân Quan, đừng làm càn.” Rồi nói với thủ hạ:“Hết thảy cứ chờ đến thành Ô Sương rồi tính.”
Trong xe, tay La Duy thật lạnh, La Khải liền nắm tay La Duy xoa xoa, thỉnh thoảng còn hà hơi, muốn làm tay La Duy ấm lên.


“Đại ca.” La Duy gọi La Khải một tiếng.
La Khải không để ý tới La Duy, chỉ chú ý giúp tay La Duy lưu thông máu.
La Duy thấy La Khải như vậy, không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn giao hai tay mình cho La Khải.
Ước nửa canh giờ sau, xe ngựa ngừng lại, quân sĩ bên ngoài bẩm báo La Khải: “Đại soái, đến soái phủ rồi.”


La Duy có thể tự xuống xe, nhưng La Khải nắm tay y không buông, nên y đành để La Khải đỡ xuống xe.
“Tiểu thúc của Sương nhi!” Diệp Tú đã sớm chờ ở trước cửa, nhìn thấy La Duy xuống xe, vội tiến lên, gọi La Duy một tiếng.
“Đại tẩu!” La Duy thấy Diệp Tú, trên mặt lộ ra nụ cười.


“Đi đường có mệt không?” Diệp Tú nhìn La Duy từ trên xuống dưới, thấy La Duy tuy rằng phong trần mệt mỏi, nhưng sắc mặt không có vẻ bị bệnh, cũng không gầy đi, lúc này mới an lòng.
“Đệ chỉ ngồi ở trong xe…” La Duy nói:“Ai mệt thì mệt, chứ đệ không mệt được.”


La Khải không nói một lời, kéo La Duy vào trong soái phủ.
“Chúng ta vào trong nói chuyện,” Diệp Tú vội nói.
La Khải đưa La Duy đến hậu đường soái phủ, thấy La Duy ngồi rồi mới ngồi xuống, chỉ là không lên tiếng.
La Duy đưa mắt nhìn Diệp Tú.


Mấy ngày nay La Khải ra sao, Diệp Tú là người biết rõ nhất,“Tiểu thúc này.” Nàng cười nói với La Duy:“Ta đi sai người chuẩn bị nước nóng cho ngươi, ngươi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi.”
La Duy gật đầu nói vâng.
Diệp Tú liền đi ra ngoài.


La Duy lại đợi La Khải, thấy La Khải vẫn không nhìn y, cũng không nói gì cả, liền đứng lên, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt La Khải, nói:“Ca, huynh không muốn để ý đến đệ sao?”
“Ngươi còn nhận ta là ca ca ngươi?” Hồi lâu sau, La Khải mới khàn khàn cổ họng hỏi La Duy.


“Huynh chính là đại ca của đệ.” La Duy cười rộ lên, nói:“Chỉ đổi một người cha thôi, mẫu thân đệ vẫn là người U Yến La gia mà.”
Yết hầu La Khải đi chuyển một hồi, rốt cuộc hắn vươn tay, kéo La Duy vào lòng, tức giận nói:“Là ta làm đại ca vô dụng, không bảo vệ được ngươi!”


La Duy trấn an La Khải:“Đệ chỉ đi Bắc Yến, không phải là không trở về. Đại ca, năm nay nhiều thiên tai nhân họa, không phải tại đại ca, đại ca có gì sai?”
“Là ta không thể đánh lui đại quân Bắc Yến.”


“Bệ hạ nghiêm mệnh đại ca không được xuất quan, trận này trở thành như vậy, chẳng liên quan gì đến đại ca cả.”
“Tiểu Duy…” La Khải đỡ vai La Duy nói:“Ngươi trốn đi.”
“Cái gì?”


“Ngươi thật sự muốn sang Bắc Yến sao?” La Khải thấy La Duy nhìn mình sững sờ, vội nói:“Nơi này là Vân Quan, cách thượng đô xa như vậy, làm gì còn ai theo dõi ngươi? Trước hết ngươi cứ trốn ở bên ngoài đã.”
La Duy nói:“Đại ca muốn đệ chạy đi đâu chứ?”


“Trước kia đại tẩu ngươi sống ở một nơi gọi là trại Tật Phong.” La Khải nói:“Ngươi tới chỗ đó đi.”
“Làm trái thánh chỉ…” La Duy nói:“Cho dù đệ có chạy tới chân trời, cũng sẽ có ngày bị bắt lại.”
“Có đại ca ở đây rồi, ai dám bắt ngươi?”


La Duy thở dài, nhỏ giọng nói:“Đáng tiếc, đại ca không phải đế vương.”
Bàn tay La Khải bất giác siết chặt.
La Duy không kêu đau, chỉ nói với La Khải:“Ngày mai đệ đi rồi, đại ca, chuyến đi Bắc Yến này, đệ trốn không thoát đâu.”


“Tiểu Duy!” La Khải nói:“Ngươi cứ trốn đi, có chuyện gì đại ca sẽ gánh vác.”
“Cha mẹ, nhị tẩu, Ưu nhi vẫn còn ở thượng đô.” La Duy nói:“Đại ca còn có đại tẩu và Sương nhi, sao có thể vì một mình đệ, mà khiến cả nhà không được yên ổn?”


“Ngươi đi Bắc Yến, chúng ta có thể an tâm sao?!” La Khải gầm nhẹ hỏi La Duy.
“Đệ đi rồi vẫn có thể trở về.” La Duy xoa xoa ngực La Khải, giúp La Khải thuận khí:“Đại ca yên tâm, tính mạng đệ sẽ không gặp nguy hiểm, không thì sao cha lại để đệ đi?”


“Sau khi về kinh ta sẽ hỏi cha.” La Khải nghe La Duy nhắc tới La Tri Thu, không thèm che giấu sự phẫn uất:“Ta sẽ hỏi cha rằng, sao người lại nhẫn tâm như vậy!”
“Được rồi, đại ca ra mặt vì đệ đi!” La Duy vui đùa.
“Ngươi còn cười?” La Khải trừng mắt nhìn La Duy.


La Duy lúc này mới thu hồi nụ cười, nhìn La Khải nói:“Nhất định đệ phải đi Bắc Yến.”
“Ngươi……”
“Đại ca, hãy nghe đệ nói.” La Duy nghiêm túc nói với La Khải:“Thường Lăng không tin được.”
La Khải cả kinh.


La Duy nắm tay La Khải, không để La Khải lên tiếng, tiếp tục nói:“Thường gia đã kết thân cùng nhị điện hạ, sẽ không về phe thái tử nữa. Trận chiến Ô Sương lần này, đánh tới hôm nay vẫn chậm chạp không có kết quả, đệ nghĩ là do Thường Lăng này cũng có vấn đề.”


“Là Thường Lăng hại ngươi?” La Khải thiếu chút nữa kêu to lên.
La Duy không giấu diếm La Khải, kể hết những chuyện y hoài nghi về Thường Lăng ra.
La Khải đầu tiên là ngạc nhiên lắng nghe, cuối cùng tức giận đến nỗi nghiến răng kèn kẹt.


Diệp Tú vào gọi La Duy đi tắm, bị vẻ mặt dữ tợn của La Khải làm hoảng sợ. Nhưng khi nàng nghe La Duy kể chuyện xong, Diệp Tú còn phản ứng kịch liệt hơn La Khải, bảo La Khải mang binh đến băm xác Thường Lăng thành vạn đoạn, nếu La Khải không đi, nàng sẽ dẫn các huynh đệ của mình đi, không bắt được Thường Lăng không về.