Edit: Linh
Dung Việt Trạch trước tiên đưa Dư Lãng đưa vào bệnh viện, hắn không muốn làm lớn chuyện, nhưng hắn cũng biết Dư Lãng được nuông chiều từ bé, giờ y đầu đầy máu lại còn bị ngất, hắn không dám đem người mang tới phòng y tế. Bị thương đến mức như thế này làm hắn không dám tin tưởng vào phòng y tế của trường học nơi mà chụp các lớp hay kiểm tra não bộ đều không làm được. Dung Việt Trạch trên đường đi liền gọi điện thoại cho Dung An Thuỵ, Dung An Thuỵ lại báo cho An Huệ Lan, nghĩ nghĩ lại gọi một cú điện thoại cho Dư Hải Thiên.
Trên điện thoại của Dư Hải Thiên có lưu số của Dung An Thuỵ, là do thời điểm hắn mua điện thoại cho Dư Lãng cũng tặng Dung An Thuỵ một cái. Chính là sợ Dư Lãng ở trường học xảy ra chuyện gì thì Dung An Thuỵ có thể gọi điện báo cho hắn một tiếng. Qua bao nhiêu năm như vậy, công năng của chiếc di động này một lần đều chưa từng được dùng qua, Dư Lãng cho tới bây giờ đều chưa từng xảy ra chuyện gì. Đương nhiên, Dư Hải Thiên đến tận bây giờ cũng không hề muốn dùng đến nó.
Thời điểm Dung An Thuỵ gọi điện cho Dư Hải Thiên, thanh âm hắn trừ bỏ tức giận thì cũng rất vững vàng. Hắn chỉ là tức giận vì có người dám đánh Dư Lãng chứ không có lo lắng về thương thế của y, chẳng qua, hắn cảm thấy loại sự tình này hẳn là nên báo một chút cho Dư Hải Thiên: “Dư thúc thúc, Dư Tiểu Lang bị người đánh…”
Đầu óc của Dư Hải Thiên “Ông” lên một tiếng, cà phê bưng trên tay cũng có chút không xong, bị văng ra ngoài một gã cấp dưới đã muốn vươn tay ra tiếp tách cà phê liền bị hắn một tay gạt ra. Dư Hải Thiên chậm rãi đem cà phê đặt lên bàn, trong đầu mới tỉnh táo lại một chút. Dừng vài giây, hắn mới tìm về thanh âm của mình: “Các con hiện đang ở đâu?”
Thanh âm của Dư Hải Thiên lộ ra một cỗ lãnh ý, Dung An Thuỵ ở đầu dây bên kia liền rùng mình một cái, hắn nhanh chóng thông báo tình hình cho Dư Hải Thiên: “Dư Tiểu Lang được đưa đến bệnh viên, cháu đang ngồi xe đuổi theo, trong chốc lát là có thể nhìn thấy y. Ngài đừng lo lắng, Dư Tiểu Lang không có việc gì, chỉ là bị vỏ chai bia đập một cái…”
Nói xong Dung An Thuỵ liền im bặt, hắn đây là đang an ủi người ta đúng không? Dư Lãng lớn như vậy, hình như một miếng da cũng chưa từng bị cọ rách bao giờ. Ngay cả hắn, từ nhỏ đã quen đánh người cũng bị người ta đánh, nhưng là không có bị ai lấy chai bia đập vào ót a.
Dư Hải Thiên bên kia ngược lại trở nên im lặng, không phải là một chai bia đi, một chai bia… Đầu óc hắn quay cuồng một trận, nói một câu sẽ nhanh chóng trở về. Để điện thoại xuống liền đối với tên cấp dưới bị doạ ngốc nói: “Đặt cho tôi vé máy bay, hôm nay! sớm nhất!”
Dung An Thụy chạy vào bệnh viện, ngoài phòng cấp cứu cửa chợt nghe thấy Dư Lãng ở bên trong ngao ngao kêu to. Hắn nghe ánh mắt đều đỏ, kêu to như giết heo vậy, hẳn là Dư Tiểu Lang đau nhiều lắm a.
Đối với việc Dư Lãng bị thương, Dung An Thụy rất áy náy. Hắn từ nhỏ liền bộ dạng cường tráng, thời điểm đến trường liền che chở Dư Lãng, hơn nữa, nếu không phải hắn tối hôm qua không về trường học, Dư Tiểu Lang cũng không bị người đánh a. Tiền của hắn cũng là do Dư Tiểu Lang đưa đó. Dư Tiểu Lang không đưa hắn tiền, hắn ngày hôm qua sẽ ở trường học. Dư Tiểu Lang sẽ không bị đánh, không ngờ Dư Tiểu Lang cho hắn tiền, lại khiến y bị đánh một trận a.
Thời điểm du tiểu lang bị người đánh, hắn cư nhiên không có ở bên người y, ngay cả hắn đều chưa từng đánh qua Dư Tiểu Lang. Rốt cuộc là tên khốn kiếp nào dám đánh y a? Không biết du tiểu lang là được hắn bảo kê à!!! =))
Dung An Thuỵ âm trầm xem xét Khang Huy đứng ở một bên, người này hắn không biết. Dung Việt Trạch ở trong điện thoại không nói rõ ràng, hắn không biết Dư Tiểu Lang là bị đánh như thế nào. Nhưng là nơi này chỉ có hai người, Dung Việt Trạch dù sao cũng không có khả năng muốn đánh chết Dư Lãng, hắn đoán người đánh Dư Lãng là cái người mà hắn không biết này. Môi người này bị bầm một vết nhỏ như cái móng tay vậy, Dư Lãng còn đang ở trong phòng cấp cứu đâu. Không được, hắn phải thay Dư Lãng đánh trả.
Dung An Thuỵ suy nghĩ rồi quyết định, vì sợ đánh sai người, hắn còn đặc biệt đi về phía Dung Việt Trạch xác nhận một chút: “Anh, là người này đánh Dư Tiểu Lang đúng không?”
Dung Việt Trạch cũng không rõ Dư Lãng cùng Khang Huy rốt cuộc là như thế nào đánh nhau, Khang Huy nói là Dư Lãng động tay trước, xem hắn như kẻ trộm. Hắn bị đánh đến bực mình mới lấy chai bia tạp y.
Không nói đến chuyện trước đó hắn đã ngăn Dư Lãng rồi Khang Huy mới dùng chai bia đánh người. Lại còn chuyện Dư Lãng xem Khang Huy như kẻ trộm mới đánh y. Cái lý do này Dung Việt Trạch không có tin tưởng, hắn sau khi vào cửa Dư Lãng đối với Khang Huy hết đánh lại đá, hận không thể bay đến cắn chết hắn, kia quả thực là muốn đánh chết người nha.
Đương nhiên, rốt cuộc là tại sao lại đánh nhau, Dư Lãng hôn mê, Dung Việt Trạch còn chưa hỏi đâu. Hắn cũng không hiểu rõ nên trách ai, bất quá nhìn đến Dung An Thuỵ đỏ mắt nhìn Khang Huy, mà hắn cùng Khang Huy là quan hệ này, chưa ý thức được thì đã thay y giải vây: “Tiểu Huy không phải cố ý, Dư Lãng thương không nặng …”
Dung An Thụy không thể tin nhìn phòng cấp cứu: “Đã bị đưa vào phòng cấp cứu, còn nói thương không nặng? Anh xem Dư Tiểu Lang đều đau đến mức ngao ngao kêu to!!!”
“Đồ yếu ớt!!” Khang Huy đối với Dư Lãng còn đang kêu to cho ra một cái đánh giá thực khách quan, khả năng còn kèm theo một chút ghen tỵ. Chính là nếu Dư Lãng ở đây, mà người nói không phải là Khang Huy, không chừng có khi còn gật đầu tán thành, cảm thấy quả thật là mình bị nuôi thành rất yếu ớt.
Nhưng Dung An Thuỵ nghe vào trong tai, đây là lời ác độc không những không tử tế lại còn có chút vui sướng khi người gặp hoạ, đánh người ta xong còn nói mát?! Hắn lập tức liền bùng nổ, nhảy dựng lên đánh một quyền vào mặt Khang Huy: “Được, tao muốn nhìn xem, tao đánh mày vào phòng cấp cứu, xem mày có yếu ớt hay không!”
Dung An Thuỵ nguyên bản là muốn thay Dư Lãng báo thù, đánh Khang Huy thành bán thân bất toại. Nhưng Dung Việt Trạch còn ở chỗ này đâu, mối quan hệ giữa hắn là Khang Huy không thể so sánh với Dung An Thuỵ và Dư Lãng. Vấn đề ở chỗ Khang Huy đánh là em họ ngoại của hắn, hiện tại Dung An Thuỵ lại giúp y báo thù, muốn đánh Khang Huy mà Dung An Thuỵ cũng là em họ hắn, hắn muốn cản. Chính là nếu để ba hắn biết việc này, cũng phải nói hắn một tiếng ăn cây tao rào cây sung.
May mắn cuối cùng An Huệ Lan cũng đến.
Lúc An Huệ Lan nhận được điện thoại, cô nàng còn cảm thấy cao hứng. Mấy năm nay cô ta vậy mà bị Dư Lãng chơi đùa đến thảm, có đôi khi còn muốn tận tay bóp chết y. Hiện tại rốt cuộc y cũng gặp báo ứng, cô ta trên đường đi cố ý chậm rãi lê la, vậy nên khoảng cách so với Dung An Thuỵ còn gần hơn lại thành ra so với hắn đến còn muộn. Đến bệnh viện thấy Khang Huy bị đánh mới có chút sốt ruột.
An Huệ Lan liền đem Dung An Thụy ngăn lại, đem Khang Huy bảo vệ ở phía sau.
Dung An Thuỵ một quyền bị dừng lại giữa chừng, xém chút thì đánh lên người An Huệ Lan.
“
“Lãng Lãng có chuyện gì thì từ từ nói, làm sao mà phải đánh nhau a. Chuyện này có khi là do hiểu nhầm, lần sau không cần động thủ như vậy a?” khi An Huệ Lan nói những lời này, Dư Lãng thiếu chút nữa bị tức đến hôn mê. Không nói y bị đánh đến như thế này là đúng hay sai, nhưng dù sao nhìn bên ngoài thì y cũng là con ruột của bà ta đó.
Dung An Thụy cũng có cảm giác này.
Dư Lãng ở phòng cấp cứu giằng co cùng bác sĩ nửa ngày, vết thương này đâu cần đến phòng cấp cứu a. Lau khô chỗ máu bị chảy, ngay cả khâu lại cũng không cần, chính là nhìn có chút doạ người mà thôi. Đương nhiên, Dư Lãng kêu to cũng rất doạ người. Bất quá thân thể Dư Lãng không tốt nha, miệng vết thương băng bó xong, buổi tối lại bắt đầu bị nóng lên.
Dung An Thuỵ không về, hắn ngủ bên cạnh Dư Lãng, thấy Dư Lãng nóng lên liền xuống giường tìm thuốc cho y uống. Bưng một cốc nước, thử thử độ ấm xong mới đưa cho Dư Lãng, còn có chút oán giận: “Cậu nói tại sao lại cứ đòi xuất viện để làm gì a, cũng không cần cậu bỏ tiền thuốc men, cậu giúp tên hỗn đản Khang Huy đó tích kiệm tiền, có phải đầu cậu bị đánh đến hỏng không hả? Thật là vớ vẩn mà!”
Dung An Thuỵ tên này tương đối tiếc mạng, ngay cả một vết trầy da nhỏ như vậy hắn cũng phải đi đến phòng y tế ngàn dò vạn dặn bác sĩ. Hắn thật sự không thể lí giải Dư Lãng sao lại có thể để sang sớm bị người đánh vỡ đầu, giữa trưa liền đòi xuất viện.
Dư Lãng có chút chóng mặt, bất quá đầu óc lại rất hung phấn, Khang Huy ngày mai có thể nhìn thấy Dư Hải Thiên. Y cũng không thể để mọi chuyện dựa theo kế hoạch của bọn họ, giống như đời trước, y vừa mới trở mặt cùng Dư Hải Thiên. Khang Huy và mẹ của hắn liền tới ngay sau lung bổ khuyết ghế trống, tuỳ tiện đều khiến y cùng Dư Hải Thiên cãi nhau lớn hơn. Trùng hợp đến như vậy, làm y cũng phải hoài nghi có phải bọn họ sai sử Thẩm Phỉ nháo đến cửa nhà hay không.
Khang Huy nếu đã muốn đến, y cũng không thể đem người nhét trở lại bụng mẹ hắn đi. Hắn tìm tới cửa, y không quá để ý, chính là Khang Huy khi nào muốn đem thân thế của mình làm rõ, khi nào thì làm rõ, cái này không thế được.
Y đến bắt lấy quyền chủ động, hiện tại cần sắp xếp tốt thời gian để Dư Hải Thiên chạm mặt Khang Huy.
Dư Lãng uống thuốc: “Là tớ muốn xuất viện sao? Nếu theo ý tớ, tớ đều muốn ở bệnh viện đến khi nào Khang Huy phá sản đó, là mẹ tớ muốn xuất viện, bà ấy có vẻ rất thích Khang Huy.”
Dư Lãng đương nhiên biết vì cái gì mà An Huệ Lan không cho y nằm viện, chờ Dư Hải Thiên trở về, nhìn thấy y ở bệnh viện còn có thể có thái độ tốt đối với Khang Huy sao? Ở nhà, hoàn cảnh cũng không giống, ít nhất có thể nói rằng y không bị thương nặng như vậy a. Có khi đến trong miệng An Huệ Lan còn trở thành bị rách ít da thôi.
An Huệ Lan nào muốn cho Dư Hải Thiên có ác cảm với Khang Huy đâu? mẫu tử liền tâm, huyết thống thiên tính, con trai ruột cùng con nuôi An Huệ Lan phân rất rõ ràng. Trước kia y coi bà ta như mẹ ruột mà hiếu kính, cho bà ta nhiều chỗ tốt như vậy, cuối cùng, con ruột của bà cũng vẫn là Khang Huy đó thôi. Huống chi hiện tại, y đối xử với An Huệ Lan như với mẹ kế, ghét bỏ đến như vậy, bà ta còn không được trở thành vợ chính thức của Dư Hải Thiên đâu.
Giỏ trúc múc nước, công dã tràng, bà ta chỗ nào tốt cũng không chiếm được, An Huệ Lan khẳng định đều tức đến xanh ruột. Phỏng chừng bả nhớ đứa con trai ruột này đến điên rồi. Thời điểm y xuất viện, An Huệ Lan còn muốn mời Khang Huy về nhà chơi đó.
Dư Lãng duy nhất không rõ chính là, An Huệ Lan rốt cuộc tính toán như thế nào, bà ta hoài cái tâm tư gì mà đem y cùng Khang Huy trộm tráo đổi đâu. Lập tức, biến thành mọi người cũng không thể quay đầu lại.
Dung An Thụy hết chỗ nói rồi, hắn cuối cùng cũng biết vì cái gì Dư Lãng không quá thân cận mẹ y.
Mẹ người khác đều là con mình tốt mình liền tốt, mẹ Dư Lãng đều là con người ta đều tốt. Liền biểu hiện ngày hôm nay của mẹ Dư Lãng, nếu hắn không thật sự hiểu rõ, hắn còn tưởng đấy là mẹ Khang Huy đâu. Nhìn xem. với Khang Huy còn đó là vẻ mặt hoà ái dễ gần, còn sợ Khang Huy áy náy, đối với hành vi đánh Dư Lãng thành như vậy của Khang Huy còn lý giải rất nhiều, này rất… Chẳng sợ mẹ kế của hắn cũng không dám đối với hắn như vậy, mặc kệ hận hắn đến nghiến rang nghiến lợi, bên ngoài đềi phải giữ gìn cho hắn đó.
Tại suy nghĩ bình thường của Dung An Thuỵ, loại mẹ đẻ như An Huệ Lan, Dư Lãng chính là không cần để ý. An Huệ Lan không phải nói người khác đều sai, sao có thể đem một nửa lỗi đổ lên đầu Dư Lãng a. Hai bên đều có sai, chẳng phải là nói Khang Huy đem Dư Lãng đánh chảy máu đầu là đúng ư.
Xem ra một người không thể chiếm hết chỗ tốt, một bên Dư Lãng có một người cha không có đạo lý sủng nịch y, Dư Hải Thiên có thể vì y mà lên mái nhà lật ngói. Lại tới rồi một cái người mẹ đẻ thị phi rất phân minh, cánh tay khửu tay đều với ra bên ngoài.
Dung An Thụy đối Dư Lãng có vài phần đồng tình cùng mệnh tương liên, mẹ của hai người bọn họ tám lạng nửa cân, chẳng qua Dư Lãng đó là một người mẹ đẻ mà thôi, này… Này giống như càng đáng thương cảm a. Từ này mà nói, Dư Lãng so với hắn còn xui xẻo hơn.Hắn muốn an ủi Dư Lãng bị mẹ đẻ làm thương tổn tâm hồn, nghẹn nửa ngày, mới có thể nói đến một câu: “Ai, Dư Tiểu Lang cậu đừng quá đau buồn, mẹ cậu chính là, chính là rất thông tình đạt lý đi!!!”
Thông tình đạt lý? An Huệ Lan? Dư Lãng mặc kệ dung Tiểu Nhị Tử cái tiểu tử ngốc này, y uống thuốc có chút buồn ngủ, tiến vào ổ chăn mà bắt đầu ngủ. Không biết Dư Hải Thiên khi nào thì trở về, có lẽ y dưỡng tốt tinh thần, còn có thể nhìn đến một hồi thúc phụ tử gặp nhau thâm tình rơi lệ đâu.