Edit: Linh
Tuy rằng Dư Lãng và Dung An Thuỵ có cùng hoàn cảnh, trong nhà cùng có một bà mẹ kế, nhưng rõ ràng là Dung An Thuỵ so với Dung Hà khác nhau. Ít nhất Dư Hải Thiên chưa bao giờ để cho Dư Lãng nhận tiền từ tay An Huệ Lan. Hắn sẽ để trong nhà một ít tiền mặt, để trong ngăn kéo phòng bọn họ. Dư Lãng chỉ cần bảo qua một tiếng là có thể lấy, đương nhiên phải là dùng trong những việc bình thường. Vì anh em không tiếc cả mạng sống tại đây nhiển nhiên được coi là bình thường nên Dư Lãng một bên về nhà lấy tiền giao cho Dung An Thuỵ một bên về kí túc xá gọi điện thoại cho cha y.
Có lẽ Dư Hải Thiên đang bận, một lát sau mới nghe điện thoại, Dư Lãng mấy ngày nay có chút bị cảm nhẹ, lúc nói chuyện giọng có chút rầu rĩ. Dư Hải Thiên vừa nghe, ở bên kia liền nhíu mày: “Lãng Lãng, con bị cảm?”
Dư Lãng ở trong kí túc xá có chút không quen, hệ thống sưởi trong kí túc xá không được tốt lắm, có chút lạnh, đến buổi tối càng lạnh hơn. Dư Lãng đi tiểu đen vài lần liền bị đông lạnh đến nỗi cảm cúm. Y sợ bị Dư Hải Thiên bắt về ở trong nhà liền đẩy chủ đề về phía Dư Hải Thiên: “Con bị cảm là do ba ba đông lạnh, đến giờ vẫn luôn không tốt.”
Cái đề tài này có chút không liên quan, y vừa nói liền nhớ lại sự tình bi thôi ngày đó, y nhanh chóng thay đổi một cái đề tài khác. Báo cáo một chút chuyện Dung An Thuỵ muốn mượn năm nghìn đồng, thuận tiện cười nhạo Dung An Thuỵ một chút, coi như hắn bị xui xẻo: “Ba ba, ba khi nào thì trở về a?”
“Như thế nào, nhớ ba ba?” khóe miệng Dư Hải Thiên hiện lên một chút tươi cười, Bành Đào nhìn người ngồi ở trên ghế sa lông trở mình một cái xem thường, ngốc ba ba tiếp tục dùng thanh âm dụ dỗ trẻ em tiếp tục nói: “Ba ba tuần tới trở về, ba ba mua cho con quà đó.”
“A, vậy cũng có thể không kịp đợi, mẹ nói cuối tuần này muốn dẫn con đi ông ngoại, con muốn ba ba cùng đi, bất quá ba ba ngày thứ Hai trở về, có thể tới đón con về nhà.” Bên này Dư Lãng đã đến ký túc xá, Dung An Thụy đi bệnh viện, cửa ký túc xá đã bị khóa, y một bên vuốt cái chìa khóa, một bên gọi điện thoại.
“Làm sao vậy, Lãng Lãng?” Dư Hải Thiên đang suy nghĩ, hắn có thể về trước hai ngày được không, đuổi kịp thời gian Dư Lãng đi cùng An Huệ Lan. Hắn thực sự cảm thấy lo lắng, Dư Lãng đi An Cư một mình. Không phải hắn lo xuông mà là không cần nghĩ cũng biết An Cư sẽ nói cái gì. Mấy người đó là muốn giục hắn. Tuy là điều này đã muốn nghe quen, nhưng là hắn không muốn Dư Lãng tiếp xúc với những thứ như thế này. Chợt nghe bên kia “bính” một tiếng.
Dư Lãng tìm nửa ngày không tìm được chìa khoá, dùng sức đá cửa một cái, vẻ mặt đáng thương nói với Dư Hải Thiên: “Ba ba, con ném mất cái chìa khoá rồi, hiện tại không vào kí túc xá được. Không nói chuyện với ba ba nữa, nha, con đi tìm người đây.”
Hàng hiên bên này bị một trân gió lùa, Dư Lãng hắt xì một cái. Hiện tại từ đáy lòng y cảm thấy may mắn đã nhận một ông anh họ, hơn nữa anh họ còn đang ở cách vách.
Dung Việt Trạch nghe thấy tiếng đập cửa, thấy Dư Lãng đứng ở cửa ra vào rất kinh ngạc, hắn cũng không trông cậy vào việc khi bọn họ giải hòa rồi Dư Lãng liền thực thích hắn, Dư Lãng trừ thời điểm ăn đồ ăn của hắn, tươi cười chân thành, thời điểm khác còn không thèm đi tìm hắn đâu. =))
Dư Lãng có chút lạnh, thấy cửa mở ra, cũng không khách khí, không cùng Dung Việt Trạch nói nhiều liền tiến vào trong phòng. Trong phòng thấy được rõ rang nhất chính là chiếc giường đôi ở giữa, mà không phải trang bị tiêu chuẩn trường học cung cấp cho ký túc xá —— hai chiếc giường đơn.
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Dư Lãng vào nhà liền vẫn luôn ngẩn người, Dung Việt Trạch rót một chén nước cho Dư Lãng, lại đưa cho Dư Lãng một quả táo. Không biết tại sao mà hắn lại cảm thấy Dư Lãng thích ăn táo.
Dư Lãng nhận lấy quả táo chia thành hai nửa rồi đưa một nửa cho Dung Việt Trạch: “Em ném mất chìa khóa ký túc xá, Tiểu nhị tử ngày mai mới sẽ trở về đâu nên em muốn tại nơi này tá túc một đêm.”
Hắn đã nói rồi mà, Dư Lãng làm sao lại có chuyện không có việc gì tự đến tìm hắn chơi đâu. Dư Lãng không coi hắn là bạn, lại một bên coi hắn như bạn thân mà nhờ vả. Dung Việt Trạch trước kia còn cảm thấy người em họ này yếu ớt lại quái đản, giờ ngược lại có một chút ăn không tiêu. Người bình thường nào có da mặt dày như vậy a. Dung Việt Trạch hiểu rõ tình huống gật gật đầu, chỉ về phía giường: “Chăn gối đều là của hai người, em ngủ ở đây rất tiện.”
Dư Lãng đem Dung Việt Trạch nhìn từ đầu đến chân, lại từ đầu giường nhìn xuống cuối giường, sắc mặt có chút cổ quái: “Em đây sẽ không quấy rầy anh đi? Anh xem phòng ở này có đôi có cặp, ngay cả gối đầu đều là hai cái …” y hướng về phía Dung Việt Trạch chỉ vào hai gối đầu song song đặt ở đầu giường kia, chăn vẫn là chăn đôi đâu.
Dung Việt Trạch gặm quả táo ngay từ đầu nghe được còn có chút nghi hoặc, nghĩ là Dư Lãng đã nghĩ đến cái kia phương diện kia, khụ, hắn cảm thấy mình khẳng định đã hiểu nhầm ý của Dư Lãng. Dư Lãng vẫn còn là một đứa nhỏ như vậy, sao có thể tưởng tượng đến phương diện kia a, nhưng nhìn Dư Lãng nhướn mày nhìn về phía hắn cười xấu xa, hắn thiếu chút nữa bị sặc táo: “Khụ khụ khụ … Tiểu Lãng em tưởng tượng đi đâu vậy a.” Dung Việt Trạch phát ra tiếng ho khan kinh thiên động địa. Dư Lãng này đi đâu mà bị người dạy hư vậy.
“Không phải sao?” Dư Lãng có vẻ thực vô tội: “Nếu không anh thường xuyên dẫn người trở về, anh chuẩn bị hai cái gối đầu để làm chi a, bất quá nhìn tại phân thượng anh làm tạc tương mặt cho em, em nên nói cho anh biết một câu a. Anh mang mấy cô bé trở về qua đêm, nhưng ngàn vạn làm tốt phòng hộ, đừng làm ra tai nạn chết người, a!”
Lần này là Dư Lãng hướng dẫn Dung Việt Trạch làm việc xấu không để lại dấu vết, trong lòng Dư Lãng, hắn chính là cái đồ tồi có thể làm chuyện ngoại tình thiếu đạo đức như thế này thì còn cái gì mà không làm được. Nói vậy, tàn phá thiếu nam hoặc thiếu nữ cũng là bình thường đi.
Dung Việt Trạch không biết Dư Lãng dù thế nào cũng muốn coi hắn là một kẻ hư hỏng, hắn thấy vẻ mặt Dư Lãng ‘Anh giải thích chính là che dấu’, hắn, hắn, hắn còn phải giải thích một chút: “Anh có thói quen ngủ hai gối đầu, anh buổi tối ngủ say không quá thành thật, cho nên trong nhà cố ý cho làm cho anh một cái giường đôi, sợ anh buổi tối ngã xuống đất.”
“Vậy anh buổi tối sẽ không đem em đá xuống giường đi thôi?” Dư Lãng lui ra phía sau một bước: “Em nhưng trước tiên nói cho anh biết một tiếng a, anh nếu ngủ say không thành thật, trước khi anh đem em đá xuống giường, em khẳng định đem anh đá xuống trước đi.”
Dung Việt Trạch nhún nhún vai, không có đem những lời này ghi nhớ, hắn cũng không có đem người đá xuống giường.
Đó là bởi vì hiện tại anh còn không có cùng người khác ngủ chung bao giờ, Dư Lãng khinh thường biết biết miệng, y trước kia bị Dung Việt Trạch đá thảm. Đương nhiên, tại quá trình sửa đúng cái thói quen này của Dung Việt Trạch, y nuôi một thói quen, nếu hắn muốn nói lung tung, mặc kệ y ngủ say đến mức nào, tại thời điểm có người tới gần y, đều có thể phản xạ một cước liền đá ra đi. Dung Việt Trạch chính là bị chế phục như vậy.
Dư Lãng tự mình cầm một chiếc chăn, chiếm một nửa giường, tại giữa giường vạch một vách ngăn, trước tiên cảnh cáo Dung Việt Trạch: “ Em nói trước nha, vượt qua vạch này, em liền đá anh xuống đất, đấy là do anh xứng đáng a!!!”
Dung Việt Trạch hắn tin, hắn rốt cục tin, hắn không biết mình có hay không thói quen đá người xuống giường, chính là Dư Lãng tuyệt đối có. Lại một lần nữa từ trên mặt đất đứng lên, Dung Việt Trạch ôm chăn nhu nhu đầu không rõ đây là lần thứ mấy hắn bị Dư Lãng đá xuống giường. Trên giường Dư Lãng tứ chi mở rộng ra,nằm ở trên giường, vù vù ngủ say, giống như cảm giác đến tầm mắt Dung Việt Trạch ai oán, y trở mình một cái, đưa lưng về phía Dung Việt Trạch tiếp tục ngủ.
Dung Việt Trạch cũng không biết Dư Lãng rốt cuộc ngủ hay không ngủ, nói y đang ngủ đi, hắn một chạm qua đi, khẳng định kề bên thượng một cước. Dư Lãng đá một cước, ánh mắt cũng không mở, tiếp tục ngủ, chính là Dư Lãng lại không nghĩ mình có bộ dáng không ngủ, ai có thể cả đêm không ngủ chờ đá người a.
Dung Việt Trạch thật sự không có cách, ôm chăn liền đi ra ngoài.
Thời điểm Dư Lãng nửa đêm rời giường đi tiểu, phát hiện bên cạnh không ai, y biết y đem Dung Việt Trạch cấp cưỡng chế di dời. Nói thật ra, y đêm nay luôn đề phòng Dung Việt Trạch, sẽ không ngủ thực sâu, biết Dung Việt Trạch đi mất, y đến trên giường mới yên tâm đến, ngủ một giấc đến sáng.
Thời điểm Dư Lãng tỉnh lại, liền phát hiện có một người tiến vào trong ổ chăn của mình, y tưởng Dung Việt Trạch đã trở lại đâu. Cái tên vương bát đản này cư nhiên còn dám ôm thắt lưng, tay còn không thành thật. Được a, còn dám đùa giỡn ta, y vén chăn lên, lập tức liền vươn ra một cước, đem hắn đá xuống giường đi.
Người kia xuyên một thân áo ngủ màu lam, Dư Lãng đang nghĩ tới, Dung Việt Trạch như thế nào một túc còn đổi hai cái áo ngủ a, cư nhiên thân thể còn có chút mông lung. Người kia rên một tiếng liền từ trên mặt đất đi lên, vỗ vỗ trên người: “Ai, anh chừng nào thì học được ngủ say đá người…”
Quay đầu liền cho Dư Lãng nghiêm mặt, Dư Lãng này vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ đâu. Chỉ nhìn thấy đại cừu nhân Dư Huy kiếp trước, lông mày nhăn chặt lại, hai tay nắm chặt, có chút phòng bị nhìn chằm chằm Dư Lãng: “Ngươi người nào a, Dung Việt Trạch đâu…”
Nói lên ân oán của Dư Lãng cùng Dư Huy, kia đủ để có thể viết một quyển sách. Trước kia Dư Lãng căn bản là không biết thân thế mình, cho nên cái thời điểm kia hai người bọn họ còn cùng chung một người ba, nhưng không phải một mẹ sinh ra từ một khắc sinh ra kia – hai người liền nhất định đối lập.
Hai người từ nhỏ liền chướng mắt nhau, đương nhiên Dư Lãng nhiều em trai như vậy, nếu mỗi tên đều giống như đánh giặc, như vậy y cái gì cũng không dùng được. Vấn đề là Dư Huy tuy cũng là em của y nhưng lại cùng các em trai khác không giống nhau.
Nữ nhân của Dư Hải Thiên tính cả An Huệ Lan, thân phận mẫu thân Dư Huy là cao nhất, Dư Huy mẫu thân là An Khang tiểu thư Khang gia T thị. An Khang không chỉ có thân phận đủ, cô cùng Dư Hải Thiên còn là thanh mai trúc mã từ nhỏ cùng nhau lớn lên, môn đăng hộ đối, giống như Dư gia cùng Khang gia liền có ý để cho con trai và con gái đính hôn.
Tuy rằng sau đó, Dư Hải Thiên cưới An Huệ Lan, An Khang cũng gả cho người khác, nhưng là An Khang là con gái một, Dư Huy là cháu ngoại Khang gia, cũng là người thừa kế. Dư Huy có nhà mẹ đẻ thế lực liền trực tiếp cắn mông Dư Lãng, cưỡng bức địa vị của Dư Lãng.
Cái thời điểm kia, Dư Lãng chính là chán ghét Dư Huy, nhưng khi y biết y mới là con trai ruột của An Khang, mà lại hoài nghi An Khang rất có thể đã sớm biết điểm ấy, hơn nữa thủy chung quyết định giữ gìn nuôi nấng Dư Huy, còn đem Dư Huy thật sự trở thành con trai ruột. Nên ngay khi Dư Huy bò lên giường Dung Việt Trạch y liền từ chán ghét biến thành hận thù.
Nhưng y vẫn luôn cho rằng Dư Huy là bên thứ ba chen chân đâu, không nghĩ ra rằng Dư Huy cùng Dung Việt Trạch đã sớm nhận thức, nói không chừng còn có một chân, hai chân ba chân vô số chân…
Dư Lãng cảm giác phi thường ghê tởm, y cầm lấy gối đầu liền tạp hướng Dư Huy, không đúng, bây giờ còn là Khang Huy. Đem chăn chùm lên đầu Khang Huy, liền cưỡi đi lên, nắm chặt nắm tay nhỏ liền đấu võ, đồng thời không quên nhớ tới món nghề nổi danh của mình, y hắng giọng liền kêu lên: “Có kẻ trộm a, bắt kẻ trộm a…”
Dung Việt Trạch ngủ ở cách vách, nghe thấy trong phòng chính mình phát ra tiềng ồn ào, liền nhanh chóng lao tới, mở cửa chỉ thấy Dư Lãng cưỡi ở trên người Khang Huy, đối với Khang Huy liều mạng đá đánh. Khang Huy thì đỏ mắt, bị đặt ở trên mặt đất, căn bản là trở mình không được, hắn trên mặt đất sờ soạng một chai bia, đang muốn hướng Dư Lãng trên đầu đạp xuống.
Dung Việt Trạch cả kinh: “Dừng tay!! Khang Huy đó là em họ anh.”
Khang Huy giơ chai bia sửng sốt một chút, y là biểu đệ Dung Việt Trạch, như vậy y, chính là Dư Lãng, con trai bảo bối Dư Hải Thiên phủng ở trong lòng bàn tay.
Khang Huy sửng sốt, Dư Lãng cũng không có dừng tay, Khang Huy trong nháy mắt chần chờ. Dư Lãng ngược lại càng tức giận, y lúc trước hoài nghi Khang Huy cùng với Dung Việt Trạch có một chân, hiện tại y hoài nghi Khang Huy đã sớm biết thân thế của mình. Hắn trốn sau lưng tính kế mình, cả đời như vậy, chờ y cùng Dư Hải Thiên tình cảm vỡ tan tái nhảy ra đúng không, y không đánh hắn có quỷ mới tin đâu.
Dư Lãng một quyền dùng sức đánh vào trên bụng Khang Huy. Đồ rùa đen rút đầu đến đánh ta a, ta sẽ khiến cho ngươi xuất hiện trước mặt Dư Hải Thiên với ấn tượng xấu nhất. Ngươi nếu không đánh ta, ta trong chốc lát tự mình đâm đầu vào tường: “Tao đánh chết mày…”
Khang Huy rốt cuộc bực mình, dựa vào cái gì mà cha hắn không biết, hoàn toàn không biết đến sự hiện hữu của hắn. Mà y thì lại được cha nâng niu trong lòng bàn tay, loại lửa giận này còn khiến hắn bực mình hơn nữa. Lửa giận thiêu đốt lí trí, hắn quên lời An Khang nói với hắn. Dung Việt Trạch vừa mới bắt được Dư Lãng, Khang Huy liền dùng chai bia “bính” một tiếng đánh vào trên đầu Dư Lãng.
Dư Lãng đầu đầy máu tươi, choáng váng, vựng ở tại trong ngực Dung Việt Trạch, trong lòng vui mừng. Tiểu tử, chỉ bằng như thế này mà muốn đấu với ta, chấp cả người lẫn An Huệ Lan cùng nhau, các ngươi đều đấu không lại ta!!!
++++++++++++
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cảo tương thừa đã bị hỏng mất rồi.
Ai, ta sợ có người nói Dư Lãng khi dễ người, ta cam đoan y tuyệt đối không có khi dễ người, mẹ đẻ An Khang bỏ lại y, lựa chọn nuôi lớn Khang Huy từ nhỏ, mà dưỡng mẫu của y An Huệ Lan, đối với y cho tới bây giờ cũng chỉ là lợi dụng, đời trước Dư Lãng cố tình đối với nàng có tình cảm rất thâm, thậm chí bởi vì y cảm thấy Dư Hải Thiên đối An Huệ Lan không tốt, cùng Dư Hải Thiên trở mặt.
Từ đời trước đều hiện tại, có thể thiệt tình đối y cũng chỉ có Dư Hải Thiên, đời này, nếu như nói Dư Lãng có người cần xin lỗi, khả năng cũng chỉ có Dư Hải Thiên, y biết y không phải đứa nhỏ của Dư Hải Thiên, lại hưởng thụ sủng ái của Dư Hải Thiên. Đây là điểm duy nhất y muốn xin lỗi Dư Hải Thiên, nhưng Dư Lãng không thể nói ra đến a. Đương nhiên, Dư Lãng căn bản liền không muốn nói, về phần di sản, chẳng sợ về sau Dư Lãng không cần phải đền thịt, cũng còn không biết hai người bọn họ ai chết trước đâu.
Bằng không, ta viết một phiên ngoại về Dư Hải Thiên?
Lời editor: Ta thật sự rất lười a… Cầu người betaaaaa……