Giai Du Phu Nhân quả thật tỉ mỉ chiếu cố thai nhi của Tô Dư.
Cơ hồ ngày ngày đều đến Khinh Lê cung, hận không thể hỏi thăm mọi chuyện, so với Tô Dư còn muốn cẩn thận hơn.
Buổi tối sau khi nàng rời đi. Chiết Chi nhịn không được cười trộm:" Phỏng chừng hậu cung còn không nghĩ được nương nương có thể khiến Giai Du Phu Nhân như thế, nhìn nàng ở nơi khác ra vẻ uy phong, rốt cuộc vẫn đánh không lại phân thượng của hoàng duệ."
" Ngươi nghĩ ta muốn tìm nàng gây chuyện sao?"_ Tô Dư khẽ lắc đầu _" Đếm hết một lượt, trong hậu cung này người ta không muốn thấy nhất chỉ có mình nàng, bất quá là muốn để nàng không có cơ hội ra tay với đứa bé mà thôi."_ Nói xong liền cười lạnh _" Nàng chiếu cố rất đúng chỗ, nhưng ngươi không nhìn thấy ánh mắt kia của nàng sao? Nếu không phải vì đứa bé này, chỉ sợ nàng đã muốn ăn tươi nuốt sống ta rồi."
" Trong hậu cung mẹ quý nhờ con, nương nương còn trông cậy người ngoài sẽ yêu thích đứa nhỏ này ư? Quan tâm ánh mắt nàng làm gì, chỉ cần thuận lợi sinh hạ hài tử là được."_ Chiết Chi khom người chậm rãi nói _" Có đứa nhỏ rồi, bất kể là hoàng tử hay công chúa, nương nương đều có thể dựa dẫm."
Tô Dư im lặng nghe lời nàng, nhẹ gật đầu:" Ân."
Nhìn ra được hoàng đế rất trông ngóng đứa nhỏ này. Không giống với lúc Lục thị có thai hắn lạnh lùng không thèm để ý, từ lúc Tô Dư mang thai, hoàng đế gần như hận không thể đem hết thảy thứ tốt đưa cho nàng.
Mà đứa trẻ này... Tô Dư cũng ngóng trông.
Nàng luôn rất thích hài tử, từ kiếp trước đến tận kiếp này. Đời trước, rốt cuộc không có duyên với hài tử, hắn không thích nàng, nàng cũng không có cơ hội có con. Trong cung bé trai bé gái sống cạnh tần phi không thiếu, nhưng tất cả đều tránh né nàng, nàng ngay cả một lần được nhìn hài tử của người khác cũng không có.
Nàng vẫn mơ hồ nhớ rõ, đới trước, trong cung có một Quý Cơ Địch thị sinh ra Trường công chúa. Trường công chúa năm bốn tuổi do một lần được nhũ mẫu mang đi dạo chơi, trong lúc vô tình đến Tễ Nhan cung của nàng, đó quả là một hài tử khả ái, nhũ mẫu cũng là người dễ chung đụng, hôm đó Tô Dư chỉ cùng công chúa chơi được một chút vào buổi trưa, nhưng cũng hiếm khi cảm thấy vui vẻ như vậy.
Cho đến tận khi Địch thị tìm tới, bởi vì vị phần so với Tô Quý Tần nàng vẫn thấp hơn một bậc, rốt cuộc không dám nói nàng cái gì, nhưng lại trước mặt nàng trách mắng nhũ mẫu kia, không hề có chút nể mặt.
Về sau, nàng từng nghe thấy cung nữ cay nghiệt nghị luận chuyện này:" Không nhìn xem chính mình thân phận gì, tại Tễ Nhan cung đã đủ xúi quẩy rồi, còn muốn liên lụy Trường công chúa cùng xúi quẩy."
Khi đó nàng ngay cả cãi cũng không cãi được một câu, nhưng hôm nay, nàng rốt cuộc đã có hài tử của mình.
" Ta muốn con gái."_ Tô Dư cười có chút mở ảo, tự mình lẩm bẩm, Chiết Chi hơi ngẩn ra, thấp giọng nói:" Nương nương đừng nói vậy, dù sao hoàng tử vẫn có phân lượng hơn một chút."
" Ừ."_ Tô Dư nhẹ gật đầu _" Nhưng hoàng tử quá mệt mỏi, sau này còn rất nhiều chuyện phải tranh đấu. Nếu sinh công chúa, ta tất sẽ để nàng vui vẻ lớn lên, gả vào một nhà chồng tốt, an nhàn cả đời."
Huống hồ là công chúa hoàng thất, sẽ không giống nàng bị biếm thê thành thϊế͙p͙.
Dư quang thoáng thấy bức rèm che tẩm điện lắc lư, là cung nữ đẩy qua, hoàng đế đang đi tới. Tô Dư biết điều tuy không thể đứng dậy hành lễ, nhưng vẫn ngồi trên giường gật đầu một cái:" Bệ hạ đại an."
Nàng chỉ mặc một bộ áo ngủ màu lam nhạt. Châu thoa búi tóc đều đã tháo xuống, tòc dài tùy ý xõa ra, trông cực kỳ nhu mì.
Hoàng đế đứng cách giường hai bước tỉ mỉ quan sát nàng, lát sau, liền phất tay cho Chiết Chi lui ra. Chiết Chi cúi đầu hành lễ, im lặng cáo lui.
" Còn chưa ngủ?"_ Hoàng đề cười một tiếng.
Tô Dư cúi đầu đáp:" Chưa muốn ngủ."
Thần sắc nhàn nhạt, giữa mi tâm có chút ảm đạm. Hạ Lan Tử Hành biết rõ là chuyện gì, ngồi xuống bên người nàng, hỏi:" Giận à?"
" Không có..."
Quả thật cũng không đến mức "tức giận", chẳng qua trong lòng chỉ có chút không thoải mái. Mấy ngày nay, hoàng đế chưa từng tới Khinh Lê cung, nàng một lần ngẫu nhiên đi qua Thành Thư điện, cũng bị cung nhân ngăn lại, nói " Bệ hạ chính sự bề bộn."
Trong lòng biết hoàng đế sẽ có lúc bận rộn, không nên chấp nhặt, nhưng mấy ngày không gặp luôn so không bằng những ngày săn sóc trước đó, nhất thời có chút không thích ứng kịp.
Nàng nào biết, Hạ Lan Tử Hành gần đây là vì bị hai chuyện lớn quấy mà không biết nên nhìn mặt nàng thế nào.
Im lặng ngồi chốc lát, Tô Dư đứng lên, nói:" Thần thϊế͙p͙ gọi người tới hầu hạ bệ hạ rửa mặt."
Hoàng đế không nói gì, tùy ý nàng gọi cung nhân tới.
Thu thập xong xuôi, nàng đã sớm an ổn trên giường, Hạ Lan Tử Hành vén màn lên nằm xuống bên cạnh, cười nhạt nói:" Mấy ngày này....tốt không?"
"Rất tốt..."_ Tô Dư gật gật đầu _" Có Giai Du Phu Nhân chiếu cố, so với thần thϊế͙p͙ còn để tâm hơn. Ngự y cũng thường nói thai nhi vững chắc, bệ hạ không cần quan tâm."
" Ân."_ Hoàng đế gật đầu, nói thêm _" Cô nghe được việc này, nói muốn tới chiếu cố nàng."_ Dừng một chút lại nói _" Cô của nàng cũng nói muốn đến chiếu cố (*)..."
(*) Cô đầu tiên là cô của hoàng đế, dì của Tô Dư: Tề Mi đại trưởng công chúa; cô thứ hai là cô của Tô Dư: Kỷ Tô thị (chương 26)
Đều đường hoàng là ngoại mệnh phụ, Tô Dư nơi nào cần nhiều người chiếu cố như vậy? Cũng biết hoàng đế đại khái đang hỏi nàng muốn gặp ai hơn, tự định giá chốc lát, khẽ đáp:" Theo lý...không nên để đại trưởng công chúa vì việc này lao tâm, nhưng cô của thần thϊế͙p͙..."_ Tô Dư lắc đầu, có chuyện ấm thuốc lần trước, đừng nói trong lòng hoàng đế vẫn còn nhớ, đến chính nàng cũng để bụng, hơn nữa lại càng không muốn phụ thân làm ra chuyện gì, đành nói _" Chỉ đành làm phiền đại trưởng công chúa..."
Hạ Lan Tử Hành thầm thở phào, cười đáp ứng:" Được, trẫm ngày mai sẽ cho người đáp lời nàng. Nàng cũng không cần cảm thấy là mình khiến cô bận tâm, cô luôn thương nàng, nàng chỉ cần đem đứa bé bình an sinh hạ là được."
Tô Dư gật đầu:" Thần thϊế͙p͙ đã hiểu."
Hoàng đế lại "Ừ" một tiếng, tiến lại gần nàng một chút. Tô Dư không khỏi lui về phía sau tránh né, hoàng đế nhíu mày càng lấn tới, vừa ôm lấy nàng vừa trầm giọng nói:" Trốn cái gì mà trốn? Trẫm biết rõ nặng nhẹ, vì hài tử, tất nhịn!"
Khẩu khí cố nén bi thương này, Tô Dư nghe được liền cười một tiếng, toại nguyện đáp:" Thần thϊế͙p͙ còn muốn cầu bệ hạ một chuyện nữa."
" Nàng nói đi."_ Hạ Lan Tử Hành tựa cằm lên trán Tô Dư, hôn nhẹ lên mái tóc nàng, cực kỳ vui vẻ.
" Đợi đến khi đứa nhỏ này sinh hạ..... thần thϊế͙p͙ muốn về thăm nhà, có được không?"
Cảm nhận rõ bàn tay ôm mình của hoàng đế run mạnh, Tô Dư ngẩn ra, tuy biết hoàng đế chưa chắc sẽ đáp ứng, nhưng lại không nghĩ hắn sẽ phản ứng kịch liệt như vậy. Im lặng một hồi, Tô Dư ngập ngừng nói:" Dù sao....phụ thân thần thϊế͙p͙, cũng là ngoại tổ phụ của đứa bé..."
Yêu cầu này của nàng cũng không quá phận, Hạ Lan Tử Hành biết rõ. Mặc kệ hắn cùng Tô gia thủy hỏa bất dung thế nào, để ngoại tổ phụ gặp mặt cháu mình cũng là chuyện nhân chi thường tình.
Chỉ là...
Thầm thở dài, Hạ Lan Tử Hành ôm chặt nàng vào lòng, cố sức khiến lời của mình không có phần qua loa có lệ:" Tất nhiên là được...nàng trước cứ việc an thai thật tốt, còn đến bảy tám tháng nữa, trẫm sẽ an bài."
" Đa tạ bệ hạ."_ Âm thanh Tô Dư lộ rõ vui vẻ, hắn nghe vào nhưng lại không có nổi nửa điểm cao hứng.
_______________________________________
Ngoài Giai Du Phu Nhân ngày ngày đến chiếu cố, Tài Tử Mẫn thị cùng Tuyên Nghi Ôn thị theo ở Khinh Lê cung của Tô Dư cũng thường đến tìm nàng nói chuyện giải sầu. Mẫn thị so với Ôn thị nói nhiều hơn một chút, lúc nói chuyện, Ôn thị thường chỉ im lặng lắng nghe, Tô Dư phải tận lực hỏi nàng, mới có thể khiến nàng đáp lại vài câu. Mỗi lần đều trả lời ổn trọng, không có lấy nửa điểm qua loa hay nịnh nọt trong lời nói.
Như thế cũng tốt, có thể thấy Ôn thị này không có nhiều tâm cơ, nàng cũng càng thêm an tâm dưỡng thai.
Đảo mắt đã gần đến tháng 11, trong cung ngày càng lạnh, lò sưởi sớm đã được dùng đến, các dạng quần áo mùa đông cũng đều được Thượng Phục cục đưa đến các cung. Tô Dư bấm tay tính nhẩm, phải may cho đứa bé này một chút đồ mùa hạ. Hài tử đại khái sẽ sinh vào tháng 5 tháng 6 năm sau, đúng vào thời điểm oi bức.
Nàng làm những việc này rất tỉ mỉ, mỗi lần may vá, tâm tình luôn rất tốt, thường xuyên nghe được nàng nhẩm một khúc hát, nhưng Chiết Chi cũng không muốn nàng làm nhiều, sợ nàng hao tổn tinh lực.
Cũng biết cuộc sống dưỡng thai sẽ rất nhàm chán, lại nghe được công phu may vá của Ôn thị không tệ, Chiết Chi cùng Quách Hợp liền thay Tô Dư làm chủ, để nàng thường xuyên đến Đức Dung điện ngồi một lát. Thường vào buổi tối, sau khi Giai Du Phu Nhân trở về Trường Thu cung, Tô Dư liền nhàn rỗi không có việc gì, Ôn thị đến đây, vừa lúc cùng Tô Dư đối đáp vài câu đồng thời thay nàng làm chút việc thêu thùa, vừa câu có câu không trò chuyện, vừa may chút đồ cho Tô Dư.
Nhưng mấy ngày này Ôn thị lại có chút kỳ quái, tuy bình thường vẫn không nói lời nào, nhưng hôm nay không những im lặng, còn thỉnh thoảng dò xét thần sắc nàng, đáy mắt vừa có chút hiếu kỳ lại vừa như muốn che giấu điều gì, khiến Tô Dư cho dù không muốn cũng phải nhìn ra nàng có tâm sự.
Lần một lần hai còn được, nhưng nhiều lần như vậy, Tô Dư liền nhận ra có chỗ không đúng, vì vậy liền nhíu mày, hỏi:" Làm sao vậy? Có chuyện à?"
Ôn thị lắc đầu, tiếp tục im lặng thêu y phục nhỏ trên tay.
" Rốt cuộc là chuyện gì?"_ Tô Dư nhìn bộ dáng của nàng bất giác cười một tiếng, hỏi _" Ngươi có chuyện thì cứ nói thẳng ra đi, người cùng ở 1 cung vốn nên giúp đỡ lần nhau, ngươi cần gì phải ấp a ấp úng như vậy?"
" Nương nương..."_ Ôn thị thả món đồ trên tay xuống, thần sắc có chút sáng lên _" Ngài nói....nếu cung tần có con, đứa bé sẽ quan trọng hơn, hay phụ mẫu trong nhà người đó sẽ quan trọng hơn?"
Tô Dư suy nghĩ một lát, có chút không rõ nói:" Vốn là chuyện không mâu thuẫn gì, tại sao phải so sánh? Nhưng nếu muốn bản cung phải nói... dù sao trăm điều thiện hiếu đứng đầu, phụ mẫu vẫn quan trọng hơn."_ Ngừng lại một chút, càng không hiểu hỏi nàng _" Sao vậy? Trong nhà ngươi có chuyện à?"
" Không phải..."_ Ôn thị nhanh chóng cúi đầu, chần chừ một lát, đem y phục may dở trên đầu gối đặt sang một bên, đứng dậy đi về phía giường, sau đó nghiêm cẩn quỳ xuống, còn chưa mở miệng, thân thể đã có chút run rẩy, giọng nói không vững:"Nương nương.. thần thϊế͙p͙ không biết những lời này có nên cùng nương nương nói không, nhưng từ khi nghe được chuyện này, có những lời vẫn luôn giấu trong lòng thần thϊế͙p͙. Mỗi lần nhìn thấy nương nương, thần thϊế͙p͙ luôn cảm thấy bất luận thế nào cũng phải giấu giếm nương nương chuyện này, nhưng.... nhưng nếu không nói, sau nay nương nương tất sẽ hối hận."
" Ngươi nói cái gì?"_ Tô Dư nghe vậy trong lòng liền hốt hoảng.
Ôn thị nặng nề dập đầu:" Thần thϊế͙p͙ nghe được...thần thϊế͙p͙ nghe được..."_ Ấp úng nửa ngày, Ôn thị vừa nghĩ đến phải nói chuyện này với Tô Dư liền không ngừng sợ hãi, rốt cuộc cũng chỉ cắn răng nói _" Thần thϊế͙p͙ không dám nói bậy...nương nương đi hỏi chuyện người nhà, tất sẽ rõ..."