Cũng cùng một mùa thu, chỗ ở lúc trước của Sở thị Vận Nghi cung một mảnh tiêu điều, Khinh Lê cung lại hỉ khí dào dạt. Tô Dư tự đã bắt đầu cẩn thận chuyện ăn uống, nhưng lại khó tránh khỏi ăn nhiều hơn. Luôn đột nhiên muốn ăn những món ngày thường không thích, ngay cả chính nàng cũng không rõ nguyên nhân.
" Đứa nhỏ này sau khi lớn lên...nhất định là một kẻ tham ăn."_ Ngẫu nhiên cùng hoàng đế nói đến việc này, Tô Dư vẻ mặt bi thương _" Chưa từng thích ăn điểm tâm đến như vậy....sáng hôm nay đột nhiên muốn ăn bánh hoa hồng (*), kết quả liền một mạch ăn liền bốn cái..."
"...."_ Hạ Lan Tử Hành không nói gì nhìn nàng giây lát, tiện đà thở dài _" Ăn đi, vài cái bánh hoa hồng trẫm vẫn cung cấp được mà."
Coi như là hai người cùng ăn đi.
_______________________________________
Từ khi mang thai đến nay, chuyện Tô Dư không vui nhất, bất quá là Cá Bột bị mang đi. Lúc có thai quả thật không nên nuôi Cá Bột vì nguy hiểm, hoàng đế liền ôm Cá Bột về Thành Thư điện, cùng nuôi với Phi Ngư. Thời điểm Tô Dư đến Thành Thư điện, Cá Bột cùng Phi Ngư đều bị cung nhân ôm đi, dù nói thế nào cũng không cho nàng gặp, sợ nàng không cẩn thận bị thương.
Có lẽ từ khi hai con chồn còn nhỏ, Tô Dư cơ hồ chưa từng rời xa Cá Bột, lúc này trong lòng tự nhiên không tránh khỏi nhớ nhung. Vì vậy ngày thường lúc đến Thành Thư điện, trong 10 câu thì hết 7 8 câu đã hỏi Cá Bột ổn không, một bộ lo lắng trùng trùng khiến hoàng đế lộ rõ ghen ghét.
" Ngươi có thể không vừa mở miệng liền hỏi Cá Bột ăn ngon không được à!"_ Hoàng đế hung ác trừng mắt nhìn nàng _" Trẫm có thể thua thiệt nó sao?"
" Vậy..."_ Tô Dư cúi đầu, vẻ mặt tràn đầy không tình nguyện cắn môi _" Bệ hạ để cho thần thϊế͙p͙ trông thấy liền..."
" Không được!"_ Quả quyết cự tuyệt. Thấy hồi lâu không tiếng động, hoàng đế quay đầu nhìn vẻ mặt ủy khuất của Tô Dư, rốt cuộc mềm lòng _" Hôm nay...nói cho ngươi thêm một hồi "Yến Đông hiệp" được không?"
"..."_ Tô Dư nghiêm túc định giá trong chốc lát, công phu sư tử ngoạm đưa tay ra _"Năm hồi!"
"..."_ Hoàng đế nhạt nhìn nàng, khóe miệng run run, quyết cùng nàng cò kè mặc cả _" Một hồi rưỡi."
Quá keo kiệt....
Tô Dư bi thương:" Bốn hồi..."
Hoàng đế nhẹ nhướng mày:" Hai hồi rưỡi."
" Ít nhất ba hồi!"_ Tô Dư hô, lời còn chưa dứt hoàng đế đã vội mở miệng ra giá với nàng:" Ba hồi rưỡi!"
"...."_ Lặng ngắt như tờ.
Hạ Lan Tử Hành ảo não đỡ trán, thầm mắng mình vừa rồi nhất định có chỗ không đúng, mới đem bản thân thành như vậy.
Tô Dư nén cười nửa ngày, rốt cuộc vẫn cười ra tiếng, rất có dáng vẻ tiểu nhân đắc chí:" Đồng ý!"
Buổi chiều ngày đó, Tô Dư nhẹ bóc cam, vừa ăn vừa nghe đến vui vẻ. Lại đại khái sợ nàng "trong lúc mang thai nhiều suy nghĩ", hoàng đế cũng không dám treo ngược khẩu vị nàng.
Kể chuyện xong, Hạ Lan Tử Hành không lên tiếng đoạt múi cam từ tay nàng ăn, nhìn nàng quả thật một bộ tâm tình thoải mái:" Cao hứng?"
"Ân!"_ Tô Dư cười gật đầu.
Hoàng đế bún lên trán nàng:" Cao hứng rồi liền trở về nghỉ ngơi đi, trẫm còn có việc."
" Ân!"_ Tô Dư đáp dứt khoát, nghe lời đứng dậy rời khỏi điện.
_______________________________________
Cuối tháng chín, cấm quân Đô Úy phủ Chỉ Huy Sứ Thẩm Diệp cùng Cung chính Trương thị đến cầu kiến, vào điện, chờ Trương thị bẩm xong mọi việc, sắc mặt hoàng đế đã trầm đến đáng sợ.
Trương thị lui ra ngoài, Thẩm Diệp nhìn thần sắc của hoàng đế, nửa ngày cũng không dám mở lời. Chuyện vừa rồi của Trương thị có liên quan đến Vân Mẫn Phi, mà chuyện của hắn cũng vậy.
Hoàng đế im lặng hồi lâu, mới mở miệng hỏi:" Chuyện gì?"
" Bệ hạ."_ Thẩm Diệp thi lễ, trình tấu sớ lên. Cũng không phải bút tích của Thẩm Diệp, là từ Dục Đô đưa tới, Hạ Lan Tử Hành hơi có hai phần nghi hoặc, mở ra xem một nửa khuôn mặt liền trắng bệch, cả kinh hỏi Thẩm Diệp:" Chuyện gì đã xảy ra?"
" Thần không biết..."_ Thẩm Diệp nói.
" Người của ngươi, ngươi còn nói không biết?"_ Hoàng đế trầm giọng quát, Thẩm Diệp khựng lại, lập tức quỳ xuống chấp tay nói:" Bệ hạ dung thứ...thần cảm thấy, đây có lẽ không phải người của cấm quân Đô Úy phủ."
Lời này của hắn rõ ràng kỳ quái, trên tấu chương rõ ràng viết là người của cấm quân Đô Úy phủ, hắn tại sao lại nói không phải? Hoàng đế nhìn hắn giây lát, lạnh giọng:" Người nói rõ ràng."
Thẩm Diệp thế nhưng lại im lặng một hồi, ít lâu sau mới nói:" Thần không ở Dục Đô, cũng không biết nguyên do bên trong, chỉ là nghi vấn trong lòng, chuyện này....quá kỳ quặc."
Hoàng đế suy xét, bỗng nhớ tới một chuyện:" Bởi vì lúc trước cũng có người tra Tô gia?"
" Vâng."_ Thẩm Diệp đáp.
Đó là lúc hoàng đế hạ chỉ tra Tô gia mấy tháng trước mới phát hiện ra. Tô gia vốn ở Dục Đô, về sau mới dời đến Cẩm Đô, bọn họ tất phải đến Dục Đô điều tra. Nhưng trong quá trình tra xét, mơ hồ nhận ra có một nhóm người đồng dạng ngầm điều tra giống bọn họ. Bởi vì đây là mật lệnh, Thẩm Diệp không tiện làm rõ chuyện này, vì vậy liền hỏi hoàng đế có phái người khác hay không, hoàng đế đã nói rõ không làm.
Thẩm Diệp lúc ấy thậm chí còn nghi đến Thái thượng thái hoàng, nhưng vừa nghĩ liền biết không phải. Có người khác tra cũng không sao, dù sao cũng không ảnh hưởng đến việc của bọn họ, vì vậy liền không quản thêm nữa.
Hôm nay, rốt cuộc đã gây ra chuyện lớn rồi.
_______________________________________
Hạ Lan Tử Hành trong lòng biết chuyện này không chỉ là "kỳ quặc", xảy ra trong lúc mấu chốt này, quả thực không tiện giải quyết. Tô Dư có thai, cần phải khiến nàng không được kinh hãi, hiện tại đại sự lớn thế nào cũng không hơn được việc nàng mang thai, hắn luôn biết rõ nặng nhẹ.
" Còn có người ngoài biết không?"_ Hoàng đế hỏi.
Thẩm Diệp đáp:" Ngoại trừ người của cấm quân Đô Úy phủ, không người nào biết."
" Vậy thì tạm thời ép xuống."_ Hoàng đế nói. Ngừng một chút, còn nói _" Vân Mẫn Phi đang mang thai, chuyện này trước phải cực lực đè xuống, đợi nàng sinh xong hẳn tiếp tục điều tra."
" Vâng."_ Thẩm Diệp hạ bái, biết đây là chuyện thường tình. Huống hồ dưới gối hoàng đế còn chưa người nối dõi, hiện nay để Vân Mân Phi an tâm dưỡng thai vẫn quan trọng hơn.
Thẩm Diệp cáo lui khỏi điện, Hạ Lan Tử Hành bất giác siết chặt nắm tay, gân xanh trên tay có thể rõ ràng nhìn thấy. Chuyện này....bây giờ không thể để Tô Dư biết được. Hắn thậm chí cảm thấy, vĩnh viễn không để Tô Dư biết càng tốt.
Thật không biết sau này nên nói với nàng thế nào.
_______________________________________
Bởi vì hoàng đế phá lệ coi trọng lần mang thai này của nàng, cao thấp Khinh Lê cung đều hết sức cẩn thận, nửa điểm cũng không dám để nàng xảy ra sự cố. Ngự y nói thai nhi vững chắc, nên thường xuyên tản bộ mới tốt, Tô Dư cũng vui vẻ đi khắp nơi, nhưng mỗi lẫn ra cửa, đều không tránh được có một đoàn người theo sau, cực kỳ phiền lòng.
Nàng vẫn thường đến chỗ Nhàn Phi ngồi một lát, ngày dần dần lạnh, tần phi xưa này luôn thích tụ tập một chỗ trò chuyện. Nhàn Phi chấp chưởng hậu cung, nội cung nàng vốn đã là nơi hơi có phần được chú ý tới, nay lại vì Tô Dư có thai, lúc nàng đến thăm Nguyệt Vi cung đều sẽ có tần phi đến chúc mừng hoặc ra vẻ ân cần. Vừa nịnh bợ Tô Dư và Nhàn Phi, vừa không trái lời hoàng đế "Không được đến Khinh Lê cung quấy nhiễu", vẹn toàn đôi bên.
Tô Dư ngược lại không nghĩ tới Giai Du Phu Nhân cũng sẽ vội vàng tới gặp nàng, lúc cung nhân đến thông bẩm, Tô Dư cùng Nhàn Phi nhìn nhau, đều biết không gặp không được, Nhàn Phi liền nói:" Mời vào."
Một đám phi tần thấp vị đứng lên hành lễ, chỉ riêng hai người các nàng ngồi yên không động, đợi đến khi Giai Du Phu Nhân đến gần mới làm bộ khom người:" Phu Nhân an."
" Vân Mẫn Phi."_ Giai Du Phu Nhân nhẹ cười một tiếng rồi ngồi xuống, nhìn nàng không chớp mắt nói _" Thật đã lâu không gặp qua Vân Mẫn Phi. Vân Mẫn Phi mang thai bất tiện thỉnh an cũng thôi đi, bản cung muốn đến Khinh Lê cung nhìn một chút Vân Mẫn Phi, nhưng bệ hạ lại có chỉ không để bất luận kẻ nào đến quấy rầy, muốn gặp mặt cũng thật khó."
Trong lúc Giai Du Phu Nhân nói, luôn giữ một nụ cười ôn hòa, giống như xưa nay luôn cùng Tô Dư chung đụng hòa thuận, vì vậy mấy ngày không gặp liền không ngừng hoài niệm. Tô Dư nghe xong, cười đáp:" Phu Nhân thứ lỗi. Thần thϊế͙p͙ cũng cảm thấy bệ hạ cẩn thận quá mức, khiến không ai đến được Khinh Lê cung, thần thϊế͙p͙ muốn tìm người trò chuyện còn phải trốn đến Nguyệt Vi cung của Nhàn Phi muội muội."
Tự vì phong Phi, nàng liền cùng vị với Nhàn Phi, thêm trên phong hào nhiều hơn một chữ, số tuổi cũng lớn hơn Nhàn Phi, liền tương xứng gọi nhau tỷ muội.
Đối với việc này, Nhàn Phi thoải mái thở phào, mấy năm trước đây nghe Tô Dư gọi nàng "Nhàn Phi nương nương", trong lòng luôn có chút khó chịu khó nói.
" Vân Mẫn Phi đừng trách bệ hạ quá cẩn thận, bệ hạ còn không phải vì nghĩ tốt cho ngươi sao?"_ Giai Du Phu Nhân cười mỉm _" Hôm nay theo lệ tấn Phi vị, nếu thật có thể bình an sinh được nhất nhi bán nữ (**), bản cung còn chờ ngươi cùng làm Phu Nhân đấy."
" "Thật có thể"?"_ Nhàn Phi bắt đúng ba chữ này, ngay trước mặt một đám phi tần cười khẽ hỏi _" Như vậy, Giai Du Phu Nhân là ngóng trông Vân Mẫn Phi không thể bình an sinh con sao?"
Tần phi trong cung thật sự chung đụng hoàn thuận vốn không nhiều, nhưng ít ra cũng luôn ra vẻ hài hòa với nhau. Xuyên thủng tần cửa sổ này trước mặt mọi người như thế rất ít gặp, Nhàn Phi cùng Giai Du Phu Nhân lại đều là cung tần chấp chưởng, lời dọa người này vừa nói ra, cả điện liền vắng lặng.
Giai Du Phu Nhân thần sắc hơi lãnh, vân vê hoa văn trên áo khẽ cười:" Sao vậy? Bệ hạ ngóng trông hoàng tử đã lâu, bản cung cũng vậy."
Như thế, thần thϊế͙p͙ liền an tâm rồi."_ Tô Dư cười yếu ớt gật đầu _" Phu Nhân vừa nói muốn đến Khinh Lê cung nhưng lại vì thánh chỉ mà không thể, vậy thần thϊế͙p͙ liền đi bẩm với bệ hạ, thai này, sẽ để Giai Du Phu Nhân chiếu cố nhiều hơn."
Đây là chuyện nàng cùng Nhàn Phi đã sớm lo đến. Hiện nay Diệp Cảnh Thu lúc trước cùng nàng đối chọi gay gắt đã chết, Sở Hoán hận nàng nhất cũng bị phế, nếu còn có người không thể không trừ đứa bé của nàng, cũng chỉ có Đậu Oản. Nguyên nhân sảy thai có thể có rất nhiều, từ chuyện ăn uống đến thuốc dưỡng thai, thậm chí là hương xông, đều có thể động tay chân vào, thế lực Đậu Oản ở trong cung chưa bao giờ thấp kém, muốn phòng bị chu đáo, quá khó khăn, quá mệt mỏi.
Còn không bằng dứt khoát đem mình kín đáo đưa cho Đậu Oản, Đậu Oản phụng chỉ chiếu cố thai của nàng, nếu có sơ xuất gì, không tránh được chút dính líu. Cái này đồng dạng với tính toán của Lục thị lúc mang thai, tuy đơn giản, nhưng vẫn có thể khiến nhiều người kiêng kị.
Đều là tần phi hậu cung, mánh khóe đơn giản này Giai Du Phu Nhân cũng rõ ràng, nhạt liếc nhanh hai người, cười lạnh:" Vân Mẫn Phi tin tưởng bản cung, như vậy liền được rồi, bản cung nhất định dốc hết toàn lực hộ đứa bé này của Vân Mẫn Khi bình an sinh hạ."_ Đến đây liền dừng lại, nàng nhìn cái bụng đã có chút lớn của Tô Dư, nhàn nhạt nói _" Vân Mẫn Phi an thai quan trọng hơn, không cần phải đến Thành Thư điện, bản cung tự mình đi tìm bệ hạ thỉnh chỉ là được."
Muốn trước mặt bệ hạ tranh một cái danh hiền thê. Cũng không sao, cứ để nàng tùy ý.
Tô Dư mỉm cười, kính cẩn cúi đầu với Giải Du Phu Nhân, nói:" Như thế, thần thϊế͙p͙ liền trước đa tạ Phu Nhân."
Giai Du Phu Nhân đáp ứng xong chuyện này liền đứng dậy đi Thành Thư điện thỉnh chỉ, có tần phi đang ngồi đã không nhịn được nói nhỏ, tất cả đều muốn biết....đứa bé này của Vân Mẫn Phi, đến tột cùng có thể bình an sinh hạ không.
(*) Bánh hoa hồng:
(**) Nhất nhi bán nữ: Ý nói mong sinh được con trai, ít sinh con gái
# Cuối cùng đã đến chương 100, còn 40 chương nữa, cố lên nào!!!!