Trở về Eden

Chương 42

Bận  rộn  vì  việc  chuẩn  bị  đám  cưới  cho  Jilly,  Stephany  có  cảm tưởng như mình đã sai lầm khi nhận tổ chức hôn lễ tại Eden. Lúc đầu do hảo tâm bồng bột và muốn bày tỏ tình chị em ruột thịt, giờ đây chị thấy việc tổ chức đám cưới cho người khác trong khi cuộc sống gia đình của mình có nguy cơ tan vỡ là một sự mỉa mai cay đắng. Mặc dù chị đã cố gắng mấy lần đặt vấn đề nhưng Dan vẫn cứ từ chối không thảo luận về sự va chạm giữa họ. Ông thường trực đêm ở trong bệnh viện, còn nếu ở nhà thì bao giờ ông cũng ngồi ở dưới nhà đợi Stephany ngủ say rồi mới lên gác. Ngoài mấy câu vắn tắt với Jilly, Stephany không chia sẻ với ai về nỗi  khổ  tâm  của  mình.  Sau  Dan,  người  gần  gũi  nhất  với  chị  là  Sara. Nhưng Sara không mấy khi có nhà. Hơn nữa, cô tỏ ra rất hạnh phúc, nên Stephany  không  nỡ  đem  chuyện  mình  kể  lại  với  con  gái.  Sara  rất  vui sướng trước sự kiện Philip và Jilly kết hôn lần thứ hai, cô cho rằng như thế thì thật lãng mạn.

- Chưa bao giờ con thấy cô Jilly đẹp và diện như thế này.

- Thế ư? Cô ấy đã mặc áo xong chưa? – Stephany lo lắng hỏi.

– Cô ấy phải hạnh phúc lắm, vì không phải người đàn bà nào cũng có được cơ hội ấy. Hy vọng rằng mọi việc của họ sẽ trôi chảy.

- Sao mẹ lại có vẻ nghi ngờ như vậy? Mẹ cho rằng Jilly đã sai lầm chăng?

- Không phải thế con ạ. Mẹ tin rằng cả hai người đều đã hành động đúng. Nhưng hôn nhân là… – Chị ngắc ngữ tìm một từ thích  hợp, –… Một trách nhiệm nặng nề, và cuộc hôn nhân nào cũng có những giây phút sóng gió. Cần phải thật gan góc mới vượt qua được những cái đó.

- Nhưng con tin rằng mẹ chẳng phải lo lắng gì cho Jilly đâu. Họ sẽ là một đôi rất hạnh phúc. Vả lại, họ đã có một tấm gương để noi theo rồi.

- Ai hả con?

- Mẹ và Dan chứ còn ai nữa!

– Sara thốt lên rồi ôm chầm lấy mẹ.

Ba mẹ là đôi vợ chồng kiểu mẫu. Câu nói của Sara cứ ám ảnh chị mãi suốt cả buổi hôm ấy. Mọi việc trôi qua ổn thoả, Jilly trong bộ váy áo cô dâu đẹp lộng lẫy, Philip tỏ ra là một chú rể rất đáng yêu. Khách khứa hết thảy đều vui vẻ, chỉ có Stephany cùng với Dan là cảm thấy nặng nề.

Cuối cùng khách khứa đã về hết. Mệt mỏi quá, Stephany về buồng mình thay quần áo. Không muốn ngủ một mình nữa, chị đi tìm Dan với hy vọng thay đổi quan hệ. Chị tìm thấy ông đang ngồi ở góc vườn nhìn ra biển, dưới bóng lùm cây đẫm ánh trăng.

- Anh đi ngủ chứ? – Chị nói thẳng không cần rào đón.

- Anh không mệt. – Ông trả lời, thậm chí không ngoảnh lại nhìn chị.

Stephany  đứng  cạnh  ông,  trong  bầu  không  khí  ấm  áp  sực  nức hương thơm của vườn Eden.

- Anh nghĩ gì vậy? – Chị khẽ hỏi.

- Về những điều cứ ám ảnh đầu óc anh suốt mấy ngày hôm nay – ông cũng trả lời rất khẽ.

– Về chuyện chúng ta đã gặp nhau, yêu nhau như thế nào…- Em cũng nghĩ về những cái đó, nhất là trong lễ cưới lúc nãy.

Trong sự im lặng ấy có biết bao điều không nói. “Hoặc là phải nói ra ngay, – Stephany nghĩ – hoặc là ta sẽ phát điên mà chết”.

- Em vẫn yêu anh như cũ, Dan ạ. Nếu anh nghĩ rằng có điều gì đó thay đổi thì anh sai lầm đấy. Dan vẫn đứng im mà không nói gì.

- Anh muốn gì nào? – Chị kêu lên, cảm thấy ông hành hạ chị bằng sự im lặng và câu buộc tội thầm. Cuối cùng ông cất tiếng:

-  Em phải chứng minh rằng em muốn cứu vãn hạnh phúc của chúng ta không kém gì việc em muốn cứu vãn công ty của em.

- Em sẵn sàng.

- Thế thì em phải đi với anh. Stephany sững người.

- Em không thể, Dan ạ. Anh muốn em bỏ mặc công ty hay sao?

- Quỷ tha ma bắt cái công ty ấy đi. Anh chỉ muốn là anh có vợ thôi.

- Anh đang có vợ đấy chứ, vì em có thuộc về ai đâu.

- Khi em đóng vai trò giám đốc công ty thì anh chỉ là một niềm an ủi nhỏ của em mà thôi.

- Nhưng em không thể làm khác được.

- Còn anh, anh cũng không muốn tiếp tục đóng vai trò của mình trong màn kịch tập thể “Stephany Harper” nữa. Anh đã tưởng em là vợ anh. Hay là Jake Sanders có những toan tính khác?

– Dan nhìn chị đau khổ.

- Em không biết là hắn có những ý định gì, nhưng em biết rõ những gì em nghĩ. Hãy nghe em, Dan ạ. Đó chẳng qua chỉ là một cái hôn mà thôi. Chẳng nhẽ bảy năm qua anh không phải lòng một ai hay sao?

- Không! Anh chỉ cần một mình em là đủ.Stephany biết rõ là Dan không nói dối.

- Em cũng thế.

– Chị tưởng tìm mình vỡ tan ra từng mảnh và sợ rằng sẽ oà lên khóc.

-  Vậy  thì  em  hãy  chứng  tỏ  điều  đó. –  Dan  lại  nói  tiếp  bằng  cái giọng lạnh lùng ban nãy.

– Anh đã đặt hai vé máy bay để chúng ta có thể đến đảo  Orphey nghỉ mấy ngày.  Ngày mai máy bay sẽ  cất cánh lúc 10 giờ. Anh muốn em cùng đi với anh.

- Em… không thể.

- Nếu mai em không đi thì cứ coi như em đã lựa chọn. Anh sẽ bay một mình, nhưng anh sẽ không quay trở lại nữa.  Em suy  nghĩ đi, Stephany ạ. Suốt thời gian chúng ta sống với nhau, đây là lần đầu tiên anh đưa ra tối hậu thư. Anh gần như tin tưởng rằng, đây có lẽ cũng là lần cuối cùng…

*

Dưới con mắt của Sara mọi việc diễn ra đúng như trong đám cưới thực  sự.  Cùng  với  Tom  rời Eden,  cô sốt  ruột đợi anh chia  sẻ  với mình những  cảm  tưởng  về  cuộc  hôn lễ, nhưng cô đã  thất  vọng  khi  biết  Tom chẳng để ý gì đến áo cưới, khăn đội đầu, hoa và nhẫn của Jilly. Anh chỉ khen ngợi những chi tiết của bộ cánh màu vàng chanh và chiếc mũ của cô.

- Em đội mũ nào cũng đẹp. – Anh nói.

Sara  cúi  xuống  hít  thật  sâu  mùi  hương  của  chùm  phong  lan  mà Tom tặng cô. Cô cảm thấy Tom có vẻ nghĩ ngợi.

- Anh sao thế, Tom? Tom làm như đang chăm chú nhìn con đường trước mặt. Một lát sau anh thở dài nói:

- Có gì đâu… Hay đúng hơn là vẫn chuyện ấy. Bố mẹ anh… em biết đấy. Sara biết điều đó. Sau buổi Sara đến chơi nhà Tom, họ suýt chia tay nhau. Sara giận dỗi vì Bill và Rina đón tiếp cô rất lạnh nhạt. Cô từ chối không trả lời khi anh gọi điện thoại, nên Tom phải nhiều lần tới nhà mốt Tara với hy vọng may ra gặp cô. Anh kiên nhẫn chờ đợi và cuối cùng cô đồng ý cho gặp mặt.

- Có gì mới không anh?

- Sáng nay khi mẹ anh biết là sau lễ cưới ở Eden, anh và em sẽ đến câu lạc bộ ban đêm, bà ấy đã mắng cho anh một trận nên thân. Anh bảo là chúng ta chỉ là chỗ bạn bè thôi.

- Chỉ bạn bè thôi ư?

– Giọng Sara đầy thất vọng.

Anh tìm tay cô trong bóng tối.

-  Bạn  bè  cũng  có  thể  yêu  nhau  chứ…  Biết  làm  thế  nào  được. Không ai có thể nói một điều gì không phải về em. Chúng ta cần bỏ hết tất cả mà tận hưởng cuộc đời em ạ. Em thấy thế nào?

- Tuyệt vời anh ạ.

- Hình như gần đây em lo lắng nhiều và sống không được vui phải không? Đừng lo, anh sẽ chăm sóc em. – Tom bình thản nói.

- Anh không hề biết rằng giữa Tom Macmaster với Sara lại có một cái gì đấy.Dennis lái xe theo con đường nhỏ chạy từ Eden đến Sydney, mỗi khi có xe chạy ngược chiều, Cassy lại nhìn rất rõ bóng dáng của đôi trai gái trên chiếc xe chạy phía trước.

- Thế đấy. – Giọng Dennis đầy ác cảm.

Càng ngày cậu càng không ưa Tom. Ở sở, Tom rất có uy tín, và Stephany tin cậy anh, coi anh là một chuyên gia giỏi. Dennis thì một triệu năm nữa cũng chẳng mong đạt được những thành tích như vậy. Trước đây Dennis không để ý đến việc Tom và Sara thân nhau, nhưng giờ đây khi nhận thấy Tom đã là một trong những người thường xuyên đến dự những cuộc gặp gỡ long trọng trong gia đình, cậu thấy khó chịu. Giỏi đấy! Hắn định ve con gái bà giám đốc công ty, lấy lòng bà ta để có mục đích gì đây. Hôm nay chẳng hạn, mặc dù Cassy nài nỉ cậu bỏ về trước khi lễ cưới Jilly kết thúc, nhưng cậu vẫn nấn ná ở lại, cho đến khi thấy Tom chuẩn bị ra về. “Ta quyết không để cho hắn có cơ hội làm những việc bậy bạ đằng sau lưng ta!”

- Sao hở anh? – Cassy hỏi.

- Có sao đâu. – Dennis sợ rằng nói những ý nghĩ của mình ra thì Cassy sẽ phản đối, mà ý kiến của Cassy đối với cậu giờ đây lại rất quan trọng. Cậu quyết định chuyển chủ đề câu chuyện

– Hôm nay em đẹp lắm.

- Thật ư?

Cassy rất sung sướng, sáng nay cô không biết là mình có nên đến Eden không. Cô thấy rất thoải mái với Dennis, nhưng cô vẫn chưa dám nghĩ đến một cái gì nghiêm chỉnh vì vẫn chưa quên hẳn Jake. Thế nhưng những lo lắng hồi hộp của cô  hoá ra là vô ích. Mặc  dù bận rộn túi bụi Stephany rất niềm nở với cô. Sara đang hạnh phúc nên thấy ai cũng đáng yêu, chẳng bao lâu đã thân thiết với Cassy, còn Dan thì trông hơi lơ đãng và  lạnh  lùng  nhưng  cũng  đã  đón  cô  với  phong  cách  một  ông  chủ  mến khách. Eden gây một ấn tượng mạnh với Cassy, vốn là một cô gái chỉ nhờ tài năng và lòng hiếu danh mà đã chọn được con đường đúng đắn. Ngôi biệt thự đồ sộ đầy ắp những đồ vật quý hiếm thật chẳng khác nào chiếc hộp khổng lồ đựng châu báu. Những cái đó cho phép cô có khái niệm về gia tài hàng triệu của nhà Harper mà trước đây cô chỉ biết qua những dãy số vô danh: Dennis được chiều chuộng như thế là phải. – Cô nghĩ – Anh ấy chắc chưa bao giờ biết thiếu thốn là gì.

- Ngày hôm nay tuyệt vời quá anh nhỉ. Anh có mệt không?

- Anh  vẫn  chưa thấy  mệt, còn  em?

– Dennis  hỏi  với giọng  mềm mỏng lạ thường, khác hẳn với từ trước tới giờ cậu thường cộc lốc.“Tại sao không cơ chứ?” Cassy chợt nghĩ. Cô đưa mắt nhìn dáng người đang chìm trong bóng tối của Dennis và tưởng tượng là đang lướt ngón  tay  theo  những  đường  nét  trên  mũi,  môi,  cằm  của  cậu.  Cô  thấy Dennis sao mà gần gũi thế. Đây là một thời điểm thuận tiện.

- Hay là anh lên phòng em uống chén cà phê nhé? Vẫn trên con đường ấy, một cặp thứ ba cũng đang ra về

– Họ ngồi trong xe với một sự căng thẳng gay gắt.

- Biết làm thế nào bây giờ hở anh Bill?

- Em phải nói chuyện với con đi chứ!

- Em đã nói rồi còn gì!

- Có nghĩa là em chưa nói được những điều cần nói.

- Hay là anh tự nói với con cái “điều cần nói” ấy nhé. – Bà rụt rè nói với giọng run run, lo lắng.

- Ồ không, không bao giờ! – Bill hoảng sợ đáp lời.

- Con nó đã lớn rồi, mình không thể ra lệnh cho nó nữa.

- Thế thì làm thế nào bây giờ? Chẳng nhẽ lại kể hết với Stephany?

- Anh đừng nói dớ dẩn, anh Bill ạ – Rina gay gắt nói

– Rồi cô ấy sẽ ra  sao?

Cô  ấy  lại  rơi  vào  hoàn  cảnh  như  chúng  ta  thôi.  Quyền  lực  của Stephany đối với Sara cũng không hơn gì chúng ta với Tom đâu.

- Biết đâu chúng ta chỉ lo lắng hão thôi – Bill buồn bã nói

– Con nó chẳng nói với em rằng chúng nó chỉ bạn bè với nhau thôi còn gì

- Vâng,  nhưng anh cũng biết rằng thời buổi bây  giờ “bạn  bè”  có nghĩa  là  thế  nào  rồi.  Trước  đây  em  cũng  mong  mọi  việc  sẽ  trôi  qua, nhưng hôm nay thấy hai đứa với nhau, em đã hết hy vọng anh ạ.

- Anh hiểu em định nói gì rồi – Bill thở dài và cảm thấy nhói đau trong ngực. Chẳng phải tinh ý lắm cũng nhận thấy niềm vui sướng của Sara và Tom khi họ được ở bên nhau.

- Dù sao đi nữa thì ở thời điểm hiện tại chúng ta không thể thay đổi được điều gì.

– Rina im lặng rồi nói tiếp bằng giọng rất khẽ.

– Mọi việc chẳng ra làm sao. Chúng ta chỉ mong sao cho tai qua nạn khỏi.

Chuông điện thoại đổ dồn một cách kiên nhẫn và thật không đúng lúc. Ngồi dậy, Cassy liếc nhìn đồng hồ mới có hai giờ đêm. Cô cầm máy lên nghe, sau đó trao ống nghe cho Dennis với vẻ ngỡ ngàng trên mặt.- Người ta hỏi anh – cô nói.

- Ai thế? – Dennis ngái ngủ hỏi.

- Tớ đây, Angelo đây, Tớ đang gặp một vụ rắc rối lớn,Dennis.

-  Cậu  ang ở đâu thế? – Dennis linh cảm thấy có  chuyện  chẳng lành.

- Ở kho gửi hàng số năm, chỗ đằng sau chợ cá

– Có cảm tưởng như Angelo đang nhắc lại những lời thuộc lòng.

Rồi anh bỗng đột ngột đổi giọng – Dennis, đừng đến đấy!Nghe  cạch một cái, như thể Angelo bị hất ra khỏi điện thoại, rồi trong ống nghe vang lên giọng của Taylor.

- Tốt hơn hết là cậu nên đến đây – hắn nói – Hãy giúp chúng tôi khai trí cho thằng nhãi cứng cổ này, nếu không đến sáng mai nó sẽ thành đống thịt nát đến chó cũng chẳng thèm ăn. Điện thoại bị cúp đột ngột. Dennis nhảy xuống giường vội vàng mặc quần áo.

- Có chuyện gì vậy anh? – Cassy hỏi.

- Không đủ thời gian để kể với em, nhưng anh sẽ cố về thật nhanh. – Dennis đáp cộc lốc.

- Đừng nói vớ vẩn nữa, Dennis. Anh vừa ngủ đêm với em, em có quyền biết chuyện gì đã xảy ra.

-  Thôi  được,  thôi  được…  –  Dennis  nhượng  bộ,  kể  vắn  tắt  cho Cassy rằng bọn Taylor lại đến quán rượu để bắt Angelo tiếp tục thi đấu quyền Anh

- Hình như chúng lại muốn thuyết phục Angelo. Anh có cảm tưởng rằng việc đang có chiều hướng xấu. Anh phải đến để thương lượng với bọn chúng.

- Nhưng điều đó là điên rồ, Dennis! Tự mình chui vào hàm cá mập.

- Đó là việc duy nhất mà anh có thể làm. Bọn anh không thể gọi cảnh sát. Điều đó có nghĩa là Vittorio phải đóng cửa quán rượu, và mẹ anh sẽ giết anh, nếu tên tuổi của nhà Harper dính dáng đến một vụ lôi thôi nào đó.Mặc  quần  áo  xong,  anh  định  ra  nhưng  rồi  lại  rụt  rè  ngồi  xuống giường, ôm hôn cô:

- Tha lỗi cho anh vì chuyện xảy ra thế này nhé.Anh đột ngột đứng dậy và đi ra cửa:

- Đừng có gọi cảnh sát đấy!Đến gần cái kho rỗng không trong bến cảng bỏ hoang Dennis cố gắng để đừng run. Mùi cá ươn cùng với nỗi sợ hãi làm cậu buồn nôn. Cậu tìm cái kho cần đến và xông thẳng vào. Trong gian nhà lớn như cái động, Taylor đang ngồi trên một cái hòm gỗ, đứng sau hắn là Jakko và Chikka đang đứng như người túc trực bên linh cữu người chết.

- Angelo đâu? – Dennis hét lên. Jakko cười khẩy.

- Đang ướp lạnh – Taylor trả lời, hất hàm về phía những khoang làm lạnh khổng lồ

– Bây giờ nó là… nói thế nào nhỉ, là cá tươi ướp lạnh. Cho nên tôi hy vọng rằng chúng tôi và cậu phải đàm phán nhanh lên, chứ không thì bạn cậu sẽ thành đá mất.

- Taylor, tôi sẽ thu xếp ổn thoả hết. Angelo là một chàng trai tốt…

- Tôi khâm phục tình bạn trung thành của cậu, nhưng tôi cảm thấy Angelo không phải như cậu nói.

- Thôi đi, tôi và anh đều là dân làm ăn mà. Taylor dường như thôi miên cậu bằng đôi mắt ti hí lạnh lùng như mắt rùa.

- Cậu chỉ là thằng chíp hôi nhà giàu, Harper ạ. Không sao giờ cậu hiểu nổi business chân chính là thế nào đâu. Cậu ngạo mạn lắm, nên cậu mới dám đến đây một mình. Tôi đã bảo cậu rồi, tôi không quan hệ với những thằng nào chọc tức tôi. Những thằng như vậy tôi phải trừng trị để làm gương cho kẻ khác.

- Taylor, tôi muốn thoả thuận với anh!

- Nếu cậu muốn thì ta cứ gọi như thế cũng được – Hắn nói với nụ cười tàn bạo. Với  nỗi  hoảng  sợ  ngày  càng  tăng,  Dennis  hiểu  rằng  thật  là  ngu ngốc khi cậu tưởng rằng có thể đương đầu với Taylor.

- Ông muốn gì ở tôi? – Cậu thì thào nói.

- Trước hết tôi phải cho các chàng trai của chúng tôi giải trí chút đã.

– Hắn nhìn bọn thuộc hạ với hy vọng chúng sẽ đồng tình

– Còn cậu: chúng tôi muốn xin cậu tí tiết, một ít nước mắt nữa. Thử xem cậu chịu đựng được bao lâu. Nói thật tình là tôi cũng chưa biết là phải lấy cậu bao nhiêu đây.

- Ông muốn bao nhiêu tôi cũng sẽ trả đủ.Dennis sợ chết khiếp. Taylor khinh bỉ nhìn cậu.

- Cậu dùng hết tiền bạc của họ nhà Harper ở cũng không giả đủ đâu –  Hắn  hất  hàm  ra  hiệu  cho  tay  chân –  Mang  thằng  nhãi  này  ra  đường ngay, kéo nó vãi ra quần bây giờ. Chikka  và Jakko  túm  lấy  Dennis và  lôi  ra cửa.  Đúng  lúc  đó  một luồng ánh sáng xuyên màn đêm chiếu thẳng vào bọn chúng:

- Dừng lại! Tất cả đứng yên tại chỗ! Hai  bóng  đen  đẩy  chúng  quay  vào  nhà  kho.  Nghe  tiếng  động, Taylor nhổm dậy:

- Ông Gennings! Cả ông Adams nữa!

– Hắn kêu lớn

– Tôi có thể giúp các ông bằng điều gì đây?

-  Bằng  cách  ông  sẽ  ngồi  tù  khoảng  năm,  mười  năm  gì  đó,  theo những chứng cớ mà tôi đã có trong tay.

– Người cảnh sát lớn tuổi hơn trả lời – Và bây giờ lại thêm anh bạn này nữa vào cái danh sách bất hảo của anh

– Ông nói thêm, hất hàm về phía Dennis mặt tái mét và đang run như dế.

- Cậu bé này ấy à?

– Taylor chế nhạo hỏi.

– Cậu này thì không bao giờ khai điều gì đâu. Hay là ta đã nhầm, hở con trai? Dennis lắc đầu. Cậu hoảng sợ nghĩ đến cảnh xử án khi cậu phải trả giá cho sự dại dột của mình. Cậu như thấy những tít báo in đậm trên các báo “Harper – con làm chứng…”

- Thôi được, – Genning nói – Đó chỉ là chuyện vặt so với những chuyện khác. Anh sa bẫy rồi, Taylor ạ. Chúng tôi đã có chứng cớ là Eddy King không phải chết bởi cú đấm trứ danh của Angelo, mà bởi liều ma tuý quá nặng, anh đã “giúp đỡ” anh ta tối hôm ấy. Anh bị buộc tội giết người, con ạ.

Cassy đợi tin Dennis rất lâu trong sự căng thẳng tột độ. Cuối cùng Dennis đã quay về nguyên vẹn, tuy rất xanh xao, run rẩy và ân hận. Họ ôm  lấy  nhau  vừa  khóc  vừa  cười.  Dennis cảm  ơn  Cassy  đã  không  nghe theo cậu mà vẫn gọi cảnh sát.

- Đời nào em lại nghe anh, như thế thì thực ngu ngốc quá.Dennis cay đắng công  nhận rằng thời gian gần  đây cậu đã xử sự hơi ngu ngốc.

- Quả thật là phải làm điều gì đó đối với anh mới được – Cassy ôm chặt lấy Dennis và nói một cách có ý nghĩa.

– Em cho rằng ở đây khó mà thiếu cô Johnes được.

Hôm sau, đến văn phòng cô vừa mỉm cười, vừa chuẩn bị làm việc. Điện thoại vang lên đúng lúc cô định treo áo:

- Chào  Cassy  – giọng nói quen thuộc  vang lên trong ống nghe

– Đừng có dập máy nhé. Anh cho rằng điều anh sắp nói sẽ làm cho em cảm thấy thú vị.

- Anh Jake đấy à.

- Em đã không lầm. Anh muốn nhờ em một lần cuối cùng. Anh đã kiếm được số tín phiếu cổ phần cần thiết để thắng nhà Harper. Hôm qua anh đã nhận được số tín phiếu mà anh còn thiếu.

- Bằng cách nào? – Cassy ngắt lời y vì không tin ở tai mình.

- Đó không phải là việc của em. Ta cứ cho rằng… đó là món quà cưới chẳng hạn – Y phá lên cười vì câu đùa của mình. – Tất nhiên là anh không muốn nêu tên người đã tặng anh. Cho nên anh nhờ em xoá những dữ kiện này trên máy tính, trước khi “Harper Mining” nắm được tin này.

- Nhưng tôi không thể làm được việc ấy, vì đó là phạm pháp. Vả lại tôi với anh đã vĩnh viễn chia tay từ lần trước rồi cơ mà.

- Còn chưa đâu, em yêu quý ạ. Vội làm gì. Có người vừa mới mách anh là em đang đi lại với Dennis Harper. Em thử đoán xem anh chàng này sẽ có phản ứng như thế nào khi biết cô nàng trong trắng của anh ta đã nhảy từ giường anh sang  giường hắn, và cặp môi ướt của cô  nàng mới đây thôi còn bép xép đủ điều bí mật với anh? Không nghe thấy tiếng trả lời, Jake mỉm cười và đặt máy xuống. Cassy  còn  ngồi  bên  bàn  rất  lâu.  Sau  đó  loạng  choạng  như  đang  bị  đau đớn, cô đến bên máy vi tính. Cô tìm được dòng chữ mà Jake yêu cầu rất dễ dàng. Trên màn máy vi tính hiện lên:

+/ Philip Stuart 2%

+/ Bà Jilly Stuart

+/ Jake Sanders.

Chỉ cần một giây Cassy đã xoá xong mấy dòng đó. “Thế nào, thằng khốn nạn, mày đã bằng lòng chưa?”

– Cô lẩm bẩm, Cassy sợ câu trả lời.

Tom ngồi trong phòng Stephany đợi chị với khuôn mặt nhợt nhạt như  xác  chết.  Nhưng  Stephany  rất  vội  nên  khi  bước  vào  phòng  chị  đã không nhận ra điều ấy.

- Tôi phải đi xa mấy ngày, Tom ạ

– Chị nói.

– Tôi đi nghỉ cùng Dan, chúng tôi định đi cùng nhau đã lâu rồi…

- Hôm nay ấy ạ? – Tom sửng sốt kêu lên.

- Vâng, tất nhiên.

– Chị đưa mắt nhìn cậu.

– Đừng lo. Cô không bỏ mặc công ty đâu. – Chị lấy từ xắc ra một phong bì lớn.

– Đây là tất cả những gì phải làm trong tuần tới. Cô đã ngồi suốt đêm để soạn ra đấy. Tom không đáp lại nụ cười của chị.

- Cháu sợ rằng những kế hoạch đó đã không thích hợp nữa.

– Cậu nói khẽ.

– Sáng nay cháu nghe người ra kháo nhau Sanders đã kiếm đủ số tín phiếu cổ phần để vào Hội đồng quản trị công ty rồi. Stephany tái mặt.

- Không nhẽ… không thể có chuyện như thế được. Chắc là hắn nói phét đấy.Bill xuất hiện trước cánh cửa.