Giây phút khủng khiếp đó Stephany nhớ đến hết đời. Chị đờ người vì sợ hãi, đến khi tỉnh ra thì đã thấy Dan xăm xăm bước rất nhanh qua hành lang rồi biến mất trong thang máy. Chị không biết mình phải làm gì. Dan và Jake, cái hôn… Chị cảm thấy chóng mặt và buồn nôn.
- Ta uống thôi chứ, – Jake nói, trao cho chị ly rượu. Để giải toả Stephany thì đây là một thứ thuốc công hiệu. Nhìn đôi mắt lấp lánh vui vẻ của y, chị nghĩ bụng. “Lạy Chúa, ta đã làm cho hắn hài lòng biết mấy!”
- Rất tiếc là báo chí không có cơ hội để viết về những cảnh như thế này. Có thể đặt nhan đề là “Mối tình tay ba của giới lãnh đạo công ty “Harper – Sanders”. Đặt tên ghép cũng được đấy chứ?
Stephany nhìn những cái bọt trong ly của mình. Chị định đưa nó lên môi, nhưng theo một phản xạ tự nhiên nào đó, chị đột ngột hắt cả ly rượu vào mặt Jake.
- Mang cái tên ghép của anh mà xéo đi với quỷ sứ! – Chị rành rọt nói với giọng lạnh băng, thả cái ly xuống sàn rồi bước ra khỏi phòng.
Chị biết trước là về nhà sẽ không gặp Dan. Mặc dù ngồi yên không chợp mắt, chị không hy vọng nghe thấy tiếng bánh xe của Dan hoặc tiếng mở cổng. Cuối cùng, thiếp đi trong cơn mơ chập chờn, chị thấy mình chạy đuổi theo Dan dọc những hành lang tranh tối tranh sáng nhưng mãi không đuổi kịp. Tỉnh dậy, chị không ngạc nhiên khi thấy nửa giường của ông trống vắng và lạnh giá.
“Trong những thời điểm khó khăn, phải cố gắng lần lượt giải quyết công việc theo thứ tự của nó”. Đã bao nhiêu lần chị nghe cha mình nhắc đì nhắc lại điều đó. Toàn thân đau như dần nhưng chị buộc mình phải dậy và không thay đổi nếp sinh hoạt hành ngày, sau đó đến nơi làm việc. Dọc đường chị thầm sắp xếp những điều mà chị sẽ phát biểu trong cuộc họp giao ban sáng nay với Bill. Ngoài tai hoạ trong đời riêng, sự đe doạ đối với công ty còn nghiêm trọng hơn mức chị tưởng rất nhiều. Chị hiểu rõ rằng kế hoạch mà hôm qua bộ tham mưu của chị bàn bạc thật quá sơ sài, chưa đủ chống chọi với một đối phương như Jake. Giờ đây Dan đang ở đâu? Ông cần cho chị đến vậy! Chỉ cần thanh minh thôi cũng được. Nhưng thanh minh như thế nào? Chị cay đắng cười khẩy. Chẳng nhẽ lại nói rằng Sanders bất ngờ nhảy xổ vào chị, lợi dụng sự ngây thơ của chị? Đó là sự dối trá! Có thể y là một con sói thật, nhưng chị đâu có là con cừu non? Chị nhớ lại hình dáng cao lớn của y trong bộ com lê chải chuốt màu xám sẫm, với chiếc mùi xoa bằng lụa ló ra khỏi túi ngực, như một tín hiệu báo trước nguy hiểm cho phụ nữ. Tất những gì xảy ra giữa họ, dường như đã được định trước cả rồi.Chị yêu Dan, nhưng tại sao chị lại thấy Jake thật hấp dẫn? Tại sao cỏ dại lại mọc? Tại trời sinh ra thế chăng? Tất cả chúng ta đều chịu sự điều khiển ấy, cho dù chúng ta vẫn cố hết sức mình để kiềm chế mọi bản năng tự nhiên, để tập trung sức lực của ta vào guồng máy cần thiết, cố gắng chung thuỷ trong các mối quan hệ, thì tất cả những cái đó đều có thể tan ra như tuyết dưới ánh mặt trời mùa hè nóng bỏng. Chỉ cần con người duy nhất trong thế gian ấy lên tiếng gọi ta, như người đã gọi nàng Helen kiều diễm ở thành Tơroa, như chàng trai đã rủ Julliet ra ban công, hoặc như người đã quyến rũ nữ hoàng Clêopát rời ngai vàng đi xuống. Phải chăng đó là tiếng gọi của tình dục? Không phải chỉ có thế, nhưng chủ yếu là như vậy. Hãy công nhận đi, ngay từ đầu ta đã bị Jake lôi cuốn.Tuy nhiên, giờ đây chị phải gạt những cái đó sang bên để tập trung cứu lấy công ty của mình.Vừa vào phòng làm việc, chị đã cho gọi Bill sang hội ý gấp.
- Có chuyện gì vậy, Stephany? Stephany chưa kịp trả lời thì Tom bước vào.
- Bố đã đọc bản tin tổng hợp sáng nay chưa? Tín phiếu cổ phần của ta lại tăng giá đột ngột.
- Đó là do Sanders đấy – Stephany khó khăn lắm mới thốt ra được cái tên đó.
- Nhưng y không phải là mối đe doạ lớn lắm, nếu chúng ta vẫn kiểm soát được tình thế.
- Với điều kiện từ nay trở đi cũng thế – Tom góp lời.
- Cháu định nói điều gì?
- Sanders đã vớ được món bở sau khi bán tín phiếu của ta. Bây giờ khả năng tài chính của y đã được mở rộng hơn trước đó rất nhiều.
- Số tiền mặt mà y có được chẳng có vai trò gì, nếu như trên thị trường chứng khoán không có số tín phiếu mà y cần mua
– Bill phản đối
– Vấn đề bây giờ là y có thể mua tín phiếu ở nơi nào khác không? Tom không trả lời ngay
.- Phải công nhận rằng y chẳng khó khăn gì mà không lấy lại mười tám phần trăm cổ phiếu đã tung ra bán. Nhưng chúng ta đã biết chủ nhân ủa những cổ phần còn lại, cho nên chúng ta có thể loại bỏ khả năng y mua thêm. Nếu chúng ta giữ được như thế thì y không có cơ hội thành công.
- Đấy, đấy – Bill phấn khởi khẳng định
– Nếu như y không có hy vọng nắm được cổ phần cần thiết để vào Ban giám đốc thì y chẳng dại gì đầu tư một số vốn lớn như thế vào công ty. Theo tôi thì y chỉ nắn gân, phá rối ta rồi lại đem tín phiếu ra bán ở thị trường chứng khoán cho mà xem.Cho đến lúc ấy Stephany mới lên tiếng. Giọng chị vang lên với một vẻ tuyệt vọng mà những người trong phòng không thể không nhận ra:
- Sanders sẽ không lùi bước đâu, nếu như y còn có một hy vọng nhỏ là sẽ thành công.Không nén được tò mò, Tom bật ra một câu hỏi:
- Cô biết điều gì đó mà chúng cháu không biết chăng? Stephany cảm thấy rằng cổ chị đang đỏ dần lên. Vừa lúc đó có tiếng điện thoại tự động vang lên.- Hilary, tôi đã bảo là…
- Thưa bà Harper, bà dặn là phải báo ngay, nếu ông Marshall…
- Thế thì sao?
- Ông ấy đang ở đây.
Dan đứng bất động trong phòng tiếp khách, làm như đang xem xét một trong những bức tranh treo bên tường. Khi chị bước lại gần, ánh mắt của ông nhìn đi đâu đó, xuyên qua vai chị. Không nói một lời, ông lặng lẽ bước theo chị sang phòng làm việc của Bill. Vào phòng rồi ông vẫn kiên trì im lặng.
- Dan
– Stephany thận trọng nói.
- Hôm qua em có biết rằng Jake Sanders sẽ ở đây không?
- Có.
Bằng cử chỉ khinh bỉ của mình ông muốn nói rằng điều đó chứng tỏ chị có lỗi.
- Dan, hãy nghe em. Hôm qua em đồng ý đến đây vì hắn nói rằng có việc khẩn cấp cần bàn.
- Thế tại sao em không gọi điện cho anh báo là em đến đây? Nếu thế thì anh đã bỏ xe ở bệnh viện, và chúng ta có thể cùng về nhà với nhau. Thực ra anh đến để đón em, vì anh gọi điện về Eden, nhưng Maytie bảo là em đến sở rồi.
- Em không báo với anh là không biết anh đối với Sanders như thế nào.
- Thế còn em, em đối với hắn thế nào?
– Dường như câu hỏi ấy hành hạ Dan rất nhiều. Stephany nhìn thẳng vào mắt ông:
- Tất cả bản thể của em đều chống lại hắn. Mặt Dan đỏ bừng.
- Thế những cảnh tượng hôm qua thì lại có hẳn?
- Anh nhầm rồi, Dan ạ. Có thể hắn nghe thấy tiếng thang máy lên hoặc một cái gì tương tự, nên hắn ôm chầm lấy em đúng thời điểm mà anh đến. Chắc hắn muốn đùa chơi tí thôi. Dan cay đắng nhìn chị:
- Em có tin chắc rằng chỉ mình hắn có ý định đó thôi không? Tiếng điện thoại vang lên.
- Hilary, tôi đang bận.
- Ông Sanders gọi điện bảo là có việc rất quan trọng. Tôi báo là bà sẽ gọi điện ngay sau khi họp xong nhé?
- Bà muốn nói thế nào cũng được. Stephany cố gắng tự chủ để tiếp tục câu chuyện với Dan, nhưng ông đã lầm lì đi ra cửa.
- Anh thấy không cần thiết phải tiếp tục câu chuyện nữa.
- Anh không công bằng. Ta cần phải bàn chuyện này.
- Để đạt được điều gì?
Chưa bao giờ chị thấy đôi mắt nâu dịu dàng của ông lại có vẻ lạnh lùng như vậy.
- Sao không gọi cho Sanders ngay đi.
– Ông buông thõng một câu
– Biết đâu lần này hắn gọi bàn công việc thật thì sao?
- Đấy, đấy. Tôi không cần những chi tiết tỉ mỉ đâu. Mười tám phần trăm thì vẫn là con số mà tuần trước chúng ta đã bị mắc kẹt. Vẫn còn vài trăm nghìn cổ phần đang nằm ở đâu đó. Phải tìm cách lùng ra chúng, nếu không là đi đời đấy – Y liếc nhìn Jilly với nụ cười thoáng qua trên môi
– Trong vòng một tiếng nữa đừng có gọi tôi đấy. Tôi đang bận.
- Không có gì mới à? – Jilly hỏi.
- Ngoài những thứ em đã biết thì không có gì mới cả
– Jake cười – Thế còn em?
- Có tin mới mà chắc anh sẽ rất khoái. Bà chị gái em với ông đốc tờ của bà ta mâu thuẫn với nhau nghiêm trọng.Jake giả vờ rướn lông mày ngạc nhiên.
- Không có nhẽ?
- Vâng!
– Jilly đắc thắng đáp
– Trước khi đến đây em có nói chuyện qua điện thoại với Stephany. Cô ả không kể chi tiết nhưng rõ ràng là rất lo lắng vì hôm qua Dan không ngủ ở nhà. Hình như ông chồng ghen vì cô ả dành nhiều thời gian cho công ty quá.
- Sao, ghen với công ty à?
– Jake có vẻ nghĩ ngợi.
– Anh có thể thông cảm với ông chồng. Anh mà có bà vợ như thế thì anh nhốt trong lồng chẳng cho đi đâu cả.
- Anh có vẻ thích cô ả lắm nhỉ? – Jilly khiêu khích.
- Anh còn thích nhiều người đàn bà khác nữa – Jake trả lời. Y thích trêu chọc cho ả nổi cơn giận, mà làm việc đó chẳng có gì là khó khăn cả.
- Ả ta có cái gì mà em không có nào?
- Khi mà Stephany chưa thoát y vũ trước mặt anh thì anh chưa thể trả lời được.Jilly tức giận, từ ghế bành ả nhảy xổ vào Jake, nhưng lần này ả không cấu tay, giật tóc mà chỉ kéo đầu y vào lòng mình, tặng y một cái hôn dài và ngọt ngào.Tay Jake lướt trên thân thể ả, dọc theo lưng và xuôi xuống hai đùi. Y vỗ mạnh vào mông ả, kéo váy lên rồi lột phăng chiếc quần lót để chạm vào da thịt. Dứt ra khỏi đôi môi của Jilly, y ngoảnh lại nhìn hình ảnh mình trong chiếc gương dài treo trên tường. Y véo mạnh vào mông Jilly làm ả rên lên một tiếng. Là một người rất sành gái, Jake đối xử với mỗi người một khác, với Jilly y rất thô bạo, vì biết ả cũng rất thích như thế.
- Em có cái mông thật phi thường, có điều nó chưa được đỏ lắm
– Y thì thầm vào tai ả. Bỗng Jilly nhảy dựng dậy:
- Ấy, em quên mất chưa cho anh xem cái này. Để em vào phòng ngủ thay áo cái đã.
- Thế thì cũng nhanh thôi, em gần như đã cởi hết quần áo rồi còn gì.
– Cảm thấy bị kích thích, y lại gần tủ và rót một cốc whsiky Một phút sau đã thấy Jilly cất tiếng gọi. Nâng cốc rượu uống một hơi, y đặt cốc xuống và bước vào phòng ngủ. Y tưởng mình bị loá mắt. Jilly trong bộ váy áo màu trắng, đầu đội mũ cô dâu đang đứng cạnh giường. Ả đứng im, khoanh hai tay trước ngực và khiêm tốn cúi đầu. Jake phá lên cười.
- Anh thật không tin ở mắt mình. Áo cưới của em đấy à?Jilly gật đầu.
- Em nghĩ là anh sẽ rất thích thú thấy em đẹp như thế này.
- Giá lúc này mà Philip thấy em thì…
- Anh ấy sẽ được thấy. Nhưng người thấy đầu tiên phải là anh. Jake cảm thấy bị kích thích cực độ, y bước lại gần Jilly. Tấm áo cưới sang trọng ôm gọn thân hình chắc lẳn của Jilly, làm nổi bật những đường nét khêu gợi. Qua lần vải mỏng y trông thấy những núm vú căng của ả. Chứng tỏ ả rất khoái cái trò mà ả đang công diễn.
- Kéo váy lên – Y ra lệnh.
Ả chậm rãi nâng váy lên từng phân một – kéo lên đến eo ấy.
Ả ngoan ngoãn làm theo. Dưới lượt váy chẳng có một mảnh vải nào. Sau mấy dải đăng ten là cái hình tam giác mịn như lụa. Đám lông ẩm ướt màu sẫm nổi bật lên trên nền da thịt trắng ngần.
- Quay lưng lại!
Ả làm theo và không chờ y ra lệnh, kéo váy lên cao cho đến khi mông lộ ra hoàn toàn. Trên nền da trắng những dấu tay của y hằn lên đỏ ửng. Y bước lại gần, ôm lấy ả, một tay mân mê đầu vú, còn tay kia sờ soạng phía dưới.
- Em là một cô bé khá đấy, Jilly ạ – Y lầu bầu.
– Nhưng anh không muốn để cho em quen thói. Anh nghĩ rằng anh cần phải quở trách em một chút mới được. Y vòng tay ôm ả từ đằng sau lưng, đẩy ả đến bên giường, Jilly rên rỉ, vặn vẹo người vì đau đớn và khoái cảm. Jake xô ả ra giường và bắt đầu vội vàng cởi sơ mi và quần dài.