Thảo nguyên tràn đầy ánh nắng trải rộng ngút tận chân trời. Greg đang vui vẻ. Cuộc sống ở Eden dễ chịu hơn so với anh ta hình dung. Stephany nhìn trộm chồng xem vẻ mặt anh ta thế nào. Cô đã biết cách theo dõi tâm trạng của chồng mà không chạm đến những gì cô coi là thuộc về riêng tư. Cô nghĩ, chắc trong quá khứ, có chuyện gì đó đã xẩy ra với anh ấy. Thôi, cứ để thời gian trôi qua rồi có ngày anh ấy sẽ tự kể. Bằng tình yêu của mình, cô sẽ cố gắng làm cho anh quên đi những điều không hay đã xẩy ra trong quá khứ.
Thình lình động cơ ô tô ngừng bặt. Chiếc xe dừng lại giữa con đường trống trải, khô cằn.
- Katie, bác đổ xăng vào xe lâu chưa? – Stephany hỏi – xe hết xăng à?
- Không, nghe tiếng máy thì không phải do hết xăng, - Greg nói – Có thể là cái bơm khí bị hỏng. Hoặc bộ chế hòa khí bị cặn làm tắc. Anh buộc phải tháo cái khỉ gió đó ra và làm sạch vậy.
Anh ta xuống xe, vặn lưng.
Katie khinh bỉ nhìn anh ta. Sau đó bà mới đưa ra dự đoán của mình:
- Cái nút hơi.
- Cái gì? Cái gì? Katie?
- Cái nút hơi.
- Thôi bà đừng lo – Greg rút đầu khỏi nắp máy – Tôi nghĩ là bộ chế hòa khí.
Katie đường hoàng đưa mắt nhìn Stephany rồi với sự nhẹ nhàng bất ngờ, bà nhảy ra khỏi xe, bước lại dùng khuỷu tay gạt Greg sang một bên.
- Cái nút hơi trong ống dẫn xăng – Bà khăng khăng – Anh rồ máy suốt làm cho nó bị quá nóng. Tránh ra, để tôi tự xem.
- Anh yêu ạ, Katie rất am hiểu chuyện máy móc, - Stephany lo lắng nói. Cô luôn luôn cảm thấy sợ sệt trước Greg và không chịu thấu mỗi khi có ai đó tỏ ra không kính trọng anh ta. Về phía Katie thì từ năm mươi năm trước bà đã thôi không tôn trọng toàn thể giống đực, bất kể là người hay vật, và bà không giành cho người Greg Marsdan chút ngoại lệ nào.
Katie thò đầu vào nắp xe và loay hoay với cỗ máy.
- Tôi nói đúng – Bà nói – Nghỉ thôi. Chẳng làm gì được đâu, phải chờ cho máy nguội bớt.
- Tại sao bà lại không mở một xưởng sửa chữa ô tô nhỉ? – Greg châm chích. Vừa mới tới Eden, anh ta đã nhận thấy mối ác cảm của người đàn bà này đối với mình. Tất cả các cố gắng lấy lòng bà ta đều thất bại.
- Anh chẳng phải bận tâm, con trai ạ, tôi đủ sức mở xưởng nếu tôi muốn – Bà nói giọng chân thật – Chỉ có điều hiện thời công việc đó không mang lại lời lãi. Bọn ăn bám bây giờ hoàn toàn không muốn làm việc – khác hẳn chúng tôi trước kia – Giờ thì chúng chỉ chăm moi túi người khác.
Stephany càng lo lắng hơn. Greg thường đau đớn trước những lời bóng gió về tiền bạc.
- Anh yêu – cô nói bằng giọng vui vẻ - chúng ta đi dạo đi.
- Nếu em muốn. Quả thật là bà ta hiểu công việc đang làm đấy chứ? – Greg hỏi khi họ đã đi được một đoạn, nhưng bằng giọng đủ to để Katie có thể nghe thấy.
- Anh yêu ạ, lúc nào cũng có thể trông cậy ở Katie.
Greg mỉm cười, thúc nhẹ khuỷu tay vào hông cô và lại một vẻ mặt rất tức cười. Stephany cố gắng nén cười và vùng chạy.
- Effi – cho đến giờ, Katie vẫn gọi cô bằng cái tên thân mật hồi bé ấy – Đi vào dưới bóng cây ngay, nếu không da cô sẽ rộp hết lên vì nắng cho mà xem. Cô có nghe tôi không đấy?
Cười khúc khích như hai đứa trẻ, Greg và Stephany bước tới một bóng cây lớn. Tâm hồn họ phơi phới. Stephany tựa lưng vào thân cây. Greg tiến sát lại, chống hai bàn tay bên cạnh đầu cô. “Trời ơi, anh ấy mới đẹp làm sao!” – Stephany nghĩ, mắt nhìn chồng đầy ngưỡng mộ. Như đọc được ý nghĩ của vợ, Greg cúi xuống để hôn lên đôi môi đang hướng lên. Đúng lúc đó vang lên một tiếng nổ và phát đạn rít gió ngay trên đầu Greg.
- Trời đất, quỷ thần ơi – vẻ hoảng sợ của Greg trông thật tức cười – cái con mụ già này nguy hiểm quá!
- Chúng ta phải tỏ ra đứng đắn trước mặt Katie, anh yêu ạ! – Stephany nói vẻ nghiêm túc – Em nghĩ là bà ấy chẳng thích thú gì những trò âu yếm của chúng ta đâu.
°
Stephany rất sung sướng là đã nghe linh cảm mách bảo, bỏ dở chuyến đi chơi trên du thuyền để đưa Greg về Eden. Ở đây bao giờ cô cũng tìm thấy sự yên ổn. Cả lần này nữa, ngôi nhà đá mến khách phủ đầy cây xanh đứng giữa những khoảng mênh mông cũng đã không phụ lòng cô. Greg tìm được nhiều việc để làm. Anh ta vui thích ở nhiều giờ liên tục ngoài sân quần vợt, tập đập bóng vào tường trước sự chứng kiến của đám trẻ con thổ dân: chúng rất sẵn lòng đi nhặt bóng hộ anh ta. Anh ta ngạc nhiên một cách hài lòng thấy ở Eden một bể bơi tuyệt đẹp và càng ngạc nhiên hơn nữa khi biết Stephany không hề biết bơi: hồi nhỏ, chẳng ai để tâm dạy cô cả.
Dĩ nhiên, Stephany buộc phải chấp nhận một thực tế là không phải tất cả mọi thứ ở Eden đều có ý nghĩa với Greg như đối với cô. Anh ta cũng để thời gian nói chuyện với thổ dân, và cô cảm thấy không được hài lòng khi anh ta toàn dùng ngôn ngữ mệnh lệnh đối với họ. Với Stephany, họ đã trở thành một bộ phận của thế giới trong cô từ ngày cô còn bé. Cô đã lớn lên giữa những chuyện kể của họ về thời đại vĩ đại của các linh hồn, khi mà hồn ma của Tổ tiên lang thang trên mặt đất. Stephany đặc biệt thân thiết với hai anh em thổ dân Cris và Sam. Sau khi Max chết, họ đã chuyển đến ở hẳn trong địa hạt Eden. Người anh là Cris có rất nhiều khả năng thần bí của bộ tộc mình. Stephany và anh ta hiểu nhau mà không cần lời nói. Ngoài Stephany, Cris là người duy nhất mà con ngựa King yêu mến của cô tuân lệnh. Con ngựa khổng lồ đó đã hai mươi tuổi và vẫn rất sung sức. Nó là một trong những trung tâm thu hút Stephany quay trở về với Eden.
Stephany đi vòng quanh nhà một lượt trước khi đi ngủ. Katie mệt mỏi sau những sự kiện trong ngày đã đi ngủ, nhường quyền đi kiểm tra cho Stephany. Khi thấy mọi việc đều bình thường, Stephany trở về phòng ngủ. Greg đã cởi quần áo, nằm gối đầu lên hai tay trên chiếc giường của Max Harper và đợi vợ.
- Anh yêu, em sợ là tối nay chúng ta đành phải dùng đèn dầu vậy vì Katie quá mệt đã đi ngủ, mà bà ấy là người duy nhất biết dùng máy phát điện.
- Có lẽ nó cũng bị nút hơi đấy – Greg lười biếng nói.
Stephany lấy cái áo ngủ và định vào phòng tắm.
- Stephany! – Cô quay đầu và nhìn anh ta. – Lại đây với anh.
Cô bước lại giường vẻ sợ sệt và ngồi xuống. Đặt cây đèn dầu lên bàn cạnh giường, cô nghiêng người định thổi tắt ngọn lửa, nhưng Greg nắm lấy vai cô ngăn lại.
- Anh muốn ngắm em – Anh ta thì thầm.
Greg nhổm dậy kéo khóa phéc mơ tuya sau lưng và chậm rãi cởi bỏ chiếc áo dài khỏi vai cô. Sau đó, anh ta dịu dàng hôn lên cổ, lên vai cô, dùng tay gạt mớ tóc dày rồi khẽ lướt đầu lưỡi quanh vành tai cô, liếm dái tai. Anh ta dùng cả hai tay từ từ tụt chiếc nịt ngực để đôi vú của cô lộ ra.
- Em nhìn chúng này – Anh ta thì thào – Chúng đẹp làm sao!
Tay anh ta bắt đầu ve vuốt, âu yếm đôi bầu mượt như lụa của cô. Anh ta sờ tìm đôi đầu vú, khẽ bóp chúng, làm cho chúng cương lên, nhô hẳn ra ngoài quầng màu hồng. Cúi đầu xuống, anh ta ngậm lấy một đầu vú và dùng đầu lưỡi lượn quanh. Đúng lúc đó, anh ta cảm thấy Stephany cứng người lại vì sợ hãi và căng thẳng.
Một cơn giận dữ bùng lên trong người Greg. “Mẹ kiếp, chẳng hiểu cái gì xẩy ra với mụ đàn bà này?” – Suốt đời, Greg chưa hề làm tình với người đàn bà nào mà lại không bứt rứt thèm muốn anh ta, và không cảm thấy tột đỉnh khoái cảm ngay khi tiếp nhận cái hôn đầu tiên của anh ta. Anh ta học được cách kiềm chế trước những khoái cảm đang dâng lên đỉnh điểm của người đàn bà để rồi lại đưa cô ta đến tận cùng sự thèm muốn, bởi điều đó mang lại cho anh ta sự thích thú vì cảm giác làm chủ trước những tấm thân đàn bà mềm mại, dễ bảo. Anh ta thích làm cho người đàn bà phải rên rỉ, quằn quại và van nài: “Nữa! Nữa đi! Xin anh đừng có dừng lại!”. Cảm thấy dưới tay mình tấm thân đàn bà căng lên và nỗi sợ trong mắt cô ta như hiện đang xẩy ra – là điều không chịu nổi với Greg.
Tuy nhiên, sự căm tức cũng đủ để người ta làm cái gọi là giao hoan, mà Greg lại là con người cứng rắn. Anh ta nhẫn nại giúp Stephany cởi hết quần áo, đặt cô nằm xuống giường. Để cô bình tĩnh hơn, anh ta thổi tắt đèn. Sau đó, huy động toàn bộ kinh nghiệm và nghệ thuật sẵn có, anh ta vuốt ve toàn bộ thân thể cô, bền bỉ mở rộng con đường vào lòng cô, cho đến khi bản thân anh ta cũng gần như không kiềm chế nổi nữa, nhưng đưa được cô vào tình trạng sẵn sàng tiếp nhận. Sau vài lần cử động, thì bắt đầu sự thoái trào nhanh chóng, tẻ nhạt và thất vọng.
Trong những thời điểm như thế anh ta luôn luôn cảm thấy thỏa mãn – ngay cả lần này cũng vậy, nhưng tim anh ta vẫn lạnh lẽo.
Stephany nằm cạnh anh ta, mệt lả và buồn bã. Cô chỉ thấy cảm giác đau xót và thất vọng. Cô bị hành hạ bởi ý nghĩ cô không thấy hưng phấn. Cô càng lo sợ với ý nghĩ dày vò: “Mình là người đàn bà không hoàn toàn!” Cô nhìn trần bằng ánh mắt bất động, cố gắng bình tĩnh lại.
Cuối cùng cô nói:
- Anh tha thứ cho em. Xin anh tha thứ.
- Anh đã nói với em là…
- Em biết.
- Em ngủ đi
- Em yêu anh, Greg ạ.
- Và anh cũng yêu em. Chúng ta ngủ nhé.
Với niềm hy vọng và nỗi buồn, thầm lặp đi lặp lại mấy lời ấy, Stephany lại qua một đêm không chợp mắt.
Từ trên không rất khó nhìn thấy Eden. Là điểm có người ở duy nhất giữa thảo nguyên trải dài hàng trăm dặm chung quanh, nó chỉ là một chấm nhỏ trên cái nền đỏ của thảo nguyên trơ trụi kéo xa hết tầm mắt. Tuy nhiên viên phi công lái máy bay đã nhiều lần bay đến đây. Thời tiết đang đẹp, không có gió, nên chiếc máy bay nhỏ nhắn bay đến nơi đã định nhanh chóng và an toàn.
Stephany vội vàng ra đón bạn khi máy bay hạ cánh.
- Thế nào Jilly? Mình rất mừng là cậu đã đến. Ở đây chúng ta sẽ rất vui.
Từ máy bay Jilly nhảy thẳng vào vòng tay của Stephany. Nhìn qua vai bạn, cô ta thấy Greg đang bước những bước dài từ nhà ra đường băng để chào cô. Cô ta mỉm cười.
- Đúng, bạn yêu quý ạ. Mình tin chắc mọi chuyện sẽ tuyệt vời.
Mấy tiếng đồng hồ sau, khi những tia nắng mặt trời đã dịu đi và bắt đầu một buổi hoàng hôn đẹp như trong phim, Stephany và Jilly ngồi cạnh nhau trong vườn hoa hồng. Không khí trong vườn ngát hương mùa hè.
- Cậu biết không, Jilly – Stephany đăm chiêu nói – nếu trước đây mình có chút nghi ngờ vào việc Greg cưới mình, thì giờ đây chúng hoàn toàn tan biến.
Jilly lạnh người.
- Cậu định nói gì?
- Anh ấy đối xử với mình tuyệt vời. Anh ấy rất ân cần, ở với anh ấy rất vui. Anh ấy luôn cố gắng để mình hạnh phúc. Chắc cậu không đoán nổi anh ấy định tổ chức cái gì cho hai chúng ta đâu.
- Cái gì vậy?
- Đi săn cá sấu
- Cái gì? Khiếp! Nhưng mà hình như cậu…
- Không chịu được khi thấy động vật bị giết chứ gì? – Stephany tiếp lời bạn rồi mỉm cười – Đúng là thế. Nhưng khi nảy ra ý đi săn, Greg không biết điều đó. Anh ấy say mê với kế hoạch đó đến nỗi mình không nỡ làm anh ấy cụt hứng.
Đi săn cá sấu. Jilly cố kìm cơn rùng mình.
- Thế giờ anh ấy đi đâu? – Cô ta hỏi, cố gắng để giọng bình thường.
- Anh ấy đang cố gắng liên lạc với Darvin qua vô tuyến điện để thuê một người dẫn đường cho chúng ta.
- Qua vô tuyến điện à? Nghĩa là cho đến bây giờ vẫn chưa có điện thoại?
- Chỗ này xa quá, bởi vậy buộc vẫn phải dùng một trạm thu phát tín hiệu cũ với chiếc máy phát điện đạp chân.
- Khi nào thì chúng ta đi săn?
- Khi nào Greg thỏa thuận xong với họ. Anh ấy không thể tin được là mình sống gần khu cá sấu như vậy mà đến giờ vẫn chưa đến đó làn nào. Anh ấy đang nóng lòng đến đó.
- Cậu có thích cuộc đi săn ấy không, Stephany?
- Mình ấy à? – Stephany thở dài – Mình sợ chết khiếp những con quái vật ấy… nhưng có lẽ một người đàn bà đang yêu thì sẵn sàng làm tất cả vì người yêu của mình…
Mặt trời Eden rơi vào vùng hoàng hôn đỏ thắm.
Đêm buông xuống mỗi lúc một dày đặc. Mọi người lần lượt về phòng mình. Cạnh cánh cửa kính phòng Jilly có một bóng đen thoáng qua rồi lập tức biến mất. Không một tiếng động nào trong đêm tối. Toàn bộ ngôi nhà chìm trong giấc ngủ.
Trong chuồng sau nhà, con ngựa King cựa quậy vẻ lo lắng. Từ chỗ cột của mình, nó ngửi thấy một mùi lạ làm nó bồn chồn. Người đứng sát nó thì thầm mấy lời bằng cái giọng thổ dân như hát:
- Gvandalan, jarraman, bana nato, barra. Bình tĩnh nào, ta cũng ngửi thấy nó.
Bên ngoài có tiếng bước chân se sẽ. Chỗ cửa một bóng đàn ông hiện ra rồi lẻn vào trong chuồng, nhẹ nhàng đi sâu vào trong chỗ xếp cỏ khô rồi tan biến vào trong bóng tối. Rồi tiếng chân ai đó lại vang lên. Một người đàn bà xuất hiện ở cửa. Cô ta ngừng lại một thoáng ở đó rồi đi sâu vào trong bóng tối. Dừng lại giữa chuồng ngựa, cô ta đứng quay mặt ra cửa như chờ ai đó. Người đàn ông nhẹ nhàng lẻn đến sau cô ta rồi bằng một động tác nhanh nhẹn và thô bạo ôm lấy cô ta ghì vào mình.
- Ái! Greg… - Jilly thở ra với một tiếng rên.
Trong chuồng ngựa không có đèn nhưng nấp sau cột buộc King, Cris nhìn rất rõ Greg đang ghì Jilly vào mình. Anh biết rằng giữa những tiếng động mà ngựa tạo nên, chẳng ai nghe thấy những cử động của anh. Anh cũng biết rằng khác với anh, những đôi mắt sáng màu không được luyện tập của người da trắng chẳng nhìn thấy gì trong đêm tối cả. Cris nhẹ nhàng lẻn đi. Trong chuồng bây giờ chỉ còn bầy ngựa ở lại chứng kiến tấn bi kịch vĩnh cửu của quan hệ loài người.
Từ phía sau, hai tay Greg tóm lấy hai vú Jilly, sờ nắn đầu vú cương cứng vì ham muốn. Giằng khỏi Greg, cô ta quay mặt lại và gắn chặt vào môi anh ta một cái hôn thèm thuồng.
- Ồ, không – Greg rít lên trong cơn cảm khoái!
Anh ta bế cô lên mang vào sâu trong chuồng ngựa rồi đặt xuống một đống cỏ phẳng mượt. Cô ta vươn hai tay ôm lấy mặt Greg, cô ta phủ đầy ngực Greg những chiếc hôn dịu dàng, nhẹ nhàng như sự đụng chạm của những cánh bướm. Chẳng lẽ có thể so sánh những điều đang diễn ra với những cố gắng của anh ta để làm tình với con cá chết Stephany ấy!
Cả hai cùng tận hưởng giây phút khoái lạc vô biên mong đợi từ lâu. Sau đó, khi đã mệt mỏi, họ nằm rất lâu, vẫn ở trong nhau.
Một lúc sau, hồi tỉnh lại, họ bắt đầu nói chuyện hổn hển giống một trong lúc những con ngựa chung quanh nháo nhác cả lên vì những hành động dữ dội của con người.
- Biết không, em gợi tình kinh khủng.
- Ôi, Greg, em không kìm lâu hơn được nữa.
- Anh cũng nhớ thèm em.
- Em có cảm giác là em chết. Greg, khi em hình dung cảnh anh đang chạm vào Stephany, em cảm thấy buồn nôn.
“Mình cũng vậy” – Greg thầm nghĩ.
- Nhưng chuyện này không kéo dài mãi được đâu.
- Em yêu anh quá. Chúng ta làm gì bây giờ?
- Hãy tin anh, em bé. Chỉ cần em tin anh. Vậy nhé?
Ở đầu kia của khu trang trại, Cris ngồi bên đống lửa và cảm thấy sự bí mật vĩnh cửu của cái ác trong con người đang lớn lên, lớn lên trong bầu không khí nóng nực và ẩm ướt.
- Jilly, chúng mình biết làm gì để giúp vui cho bạn ở Eden nhỉ?
Stephany cố gắng làm dịu bầu không khí căng thẳng không hiểu sao xuất hiện ở bữa ăn sáng. Greg ngồi đối diện với cô ở đầu bàn kia, suốt bữa chỉ im lặng mặt cau có. Jilly lơ đễnh rót cà phê đen vào chén và không hề đụng tới chút thức ăn nào, mặc dù Katie đã chuẩn bị cho bữa sáng những món ngon tuyệt. Stephany bắt đầu cảm thấy lo lắng từ tối hôm trước khi suốt bữa tối, Greg và Jilly không hề nói với nhau một lời nào. Họ rất ít nhìn nhau, và nếu ánh mắt của họ tình cờ gặp nhau thì họ vội vàng quay đi. Là một bà chủ thiếu kinh nghiệm, Stephany không hiểu cái gì ẩn đằng sau thái độ lạ lùng ấy và vẫn cố gắng để làm dịu bớt căng thẳng. Những lo ngại trước đây lại trỗi dậy trong cô. Mình đã đúng khi lo ngại rằng họ không hợp tính với nhau - cô đau khổ nghĩ. Mình thấy rõ là họ cố gắng làm ra vẻ bình thường như thế nào, dĩ nhiên vì mình, nhưng họ không làm nổi. Những lo ngại của cô càng được khẳng định khi Jilly viện lý do đau đầu về phòng nằm rất sớm còn Greg thì lang thang quanh nhà và ngoài sân rất lâu. Rõ ràng là anh ấy không ngủ được. Stephany lo lắng: "Chẳng lẽ Jilly làm cho anh ấy khó chịu? Cô ta chỉ vừa mới đến thôi mà? ".
- Giúp vui cho mình ư? - Jilly cười đột ngột - cậu đừng lo cho mình, Stephany ạ. Ở Eden thiếu gì việc làm.Mình sẽ tự tìm được thứ tiêu khiển!
Cô ta nhìn thẳng trước mặt rồi lại bật cười vô nguyên cớ.
- Ở đây cậu có thể bơi lội thỏa thích, hoặc lang thang ngoài cánh đồng. Có cả một thư viện dành cho cậu - Stephany nói bằng giọng vui vẻ nhưng trong lòng cô nặng trĩu, bởi mặc dù rất yêu Eden và ở đây cô tìm thấy sự nghỉ ngơi cho cả thể xác lẫn tâm hồn. Cô không tin những điều nêu trên có thể làm cho một người như Jilly thích thú. Rồi trong đầu cô lại nảy ra một ý mà cô cho là hay hơn.
- Mà cậu cũng đừng quên sân quần vợt đấy nhé. Mình chơi quá kém, trong khi cần có ai đó giúp nhà vô địch của chúng ta luyện tập.
- Thôi em đừng có nhắng lên nữa, Stephany - Gương mặt đang tươi của Stephany lập tức xịu xuống, điều đó càng làm Greg tức giận - hôm nay em làm sao thế? Em cứ quấn quít quanh chúng tôi như gà mẹ dẫn gà con ấy. Jilly có phải là còn bé đâu - Stephany nhận thấy miệng anh ta mím lại khi nói câu này - cứ để cho chị ấy tự chọn lấy những việc chị ấy thích làm!
- Vâng Greg, dĩ nhiên rồi. Em biết... Em chỉ muốn... - cô ngừng lại không nói hết câu.
Greg nhìn có vẻ căm tức. Đấy, cô ta ngồi, cầm tì vào hai tay chống lên đùi. Trời ơi, cô ta giống một nữ sinh trung học hơn là một người đàn bà. Tìm hiểu Stephany kỹ hơn ở đây, tại Eden, nơi cô có thể xử sự hoàn toàn tự nhiên có thể là chính mình, Greg mới thấy là Stephany thiếu kinh nghiệm và quá ngây thơ. Điều đó chẳng làm làm cho anh ta vui mừng. Anh ta đã phải bỏ ra bấy nhiêu sức lực để lọt vào thế giới giàu sang, xa hoa, bởi thế anh ta cảm thấy tức giận tất cả những kẻ có được những cái đó mà không biết tận hưởng. Lẽ ra cô ta có thể đứng vào hàng đâu tiên của những "phụ nữ thượng lưu anh ta khinh bỉ nghĩ. Nhưng giờ đây anh ta biết là cô không có những phẩm chất ấy. Anh ta đành từ bỏ ý định nung nấu trước khi cưới là sẽ biến cô thành một phụ nữ thượng lưu sang trọng lịch thiệp, xứng đáng làm phu nhân ngài Greg Marsdan. Sự vỡ mộng đó anh ta coi là sự xúc phạm và không có ý định tha thứ cho Stephany.
Anh ta nhìn Jilly. Đấy mới là một người đàn bà chứ: Cương quyết, tự tin, rực rỡ và gợi tình! Đúng, gợi tình! Dù chỉ mặc chiếc áo khoác buổi sáng và mặt không chút son phấn dưới ánh mặt trời chiếu rạng, trông vẫn tuyệt đẹp. Anh ta lặng lẽ nhìn cô bẻ chiếc bánh mì trắng thành những miếng nhỏ và bỏ chúng vào miệng... những động tác nhanh nhẹn của những ngón tay, những cử động của đôi môi làm những chiếc răng trắng thấp thoáng khiến anh ta lại thấy bị kích thích nhẹ nhàng. Jilly ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của anh ta. Một tia lửa điện phóng giữa hai người. Stephany vẫn ngồi ở tư thế cũ. Greg cảm thấy bực tức: "Chỉ có quỷ mới chọn cô thôi, Stephany ạ. Ôi, giá mà tôi không phải âu yếm cô nhỉ? ".
Ngày qua ngày, Stephany nhẹ người khi thấy quan hệ giữa Greg và Jilly dường như tốt lên. Nhưng cô không thể không nhận thấy sự gượng gạo xuất hiện mỗi khi cả ba người cùng có mặt. Cô tự trách mình là không biết cách kéo họ xích lại gần nhau. Bởi vậy, cô cố gắng tìm một cách để cho Greg và Jilly có nhiều cơ hội tiếp xúc riêng với nhau hơn - cô cho rằng như thế họ sẽ hiểu nhau. Cô rất mừng khi thấy họ tỏ ra rất vui vẻ và tự nhiên khi trở về sau khi đã chơi quần vợt, đi dạo quanh trang trại hoặc đi chơi bằng ô tô ra thảo nguyên. Chỉ khi có mặt cô, họ mới trở nên gượng gạo và giữ kẽ. Với bản tính luôn tự hạ mình, Stephany không nghi ngờ gì cả. Có thể là giữa hai con người hấp dẫn, thú vị nổi bật như thế, cô Stephany nhạt nhẽo buộc phải nhận vai trò người thứ ba - người thừa: Đó là định mệnh của cô.
Còn một điều làm cô suy nghĩ không ít nữa là Greg hoàn toàn không quan tâm đến cuộc sống của thổ dân Eden. Anh ta không dành thì giờ để tìm hiểu cuộc sống cũng như học hỏi những kinh nghiệm bổ ích của họ. Thậm chí giờ đây ở anh ta còn xuất hiện vẻ căm thù thật khó giải thích. Một lần Gregvà Stephany sửa soạn dạo chơi bằng ngựa sau khi Jilly nài nỉ rằng đôi vợ chồng mới nên dành nhiều thì giờ ở bên nhau hơn, kẻo cô ta cảm thấy mình là con chim cúc cu nhưng vào tổ người khác.
Stephany bảo Cris chuẩn bị ngựa. Đúng giờ đã định họ ra khỏi nhà đến chỗ Cris đang cầm cương con Keng. Bên cạnh anh ta là Sâm; cũng giữ một con ngựa khác mà Greg chọn để - cưỡi. Buổi sáng tuyệt đẹp, khoảng không gian mênh mông quanh trang trại như mời gọi họ lên ngưa để phi vào nơi bất tận. Stephany sung sướng nghĩ rằng suốt mấy giờ sắp tới, cô sẽ được ở bên Greg, chỉ hai người với nhau thói. Nhưng khi cô vừa cầm lấy dây cương từ tay Cris và nhẩy lên mình ngựa thì tâm trạng lâng lâng của cô bị phá tan bởi giọng nói cáu kỉnh của Greg:
- Đồ quỷ tại sao mày đứng trố mắt ra như thế?
Stephany lo ngại quay đầu nhìn lại. Cris đứng sau cô nhìn Greg bằng cái nhìn vô cảm.
- Còn mày nữa, đồ lừa. Mày nhìn đi đâu đấy?
Không hiểu tại sao Greg lại trút giận xuống cả Sam, mặc dầu anh ta vẫn đang đứng bất động cạnh con ngựa.
- Ê, cả hai chúng mày đi làm việc đi? Quân lười biếng, vô công rồi nghề. Suốt ngày chỉ biết ườn ra dưới bóng râm và lâng láo nhìn khắp nơi...
- Greg! - Stephany kêu khẽ. Nếu như những lời đó dành cho cô thì có lẽ cô đã không dám phản ứng lại, bởi chỉ một cái sầm mặt của anh ta đã đủ làm cô hoảng hồn. Nhưng im lặng nghe lời sỉ nhục hai người bạn thổ dân là việc quá sức cô. Ghé xuống ôm lấy bờm ngựa, Stephany nói với Cris bằng tiếng của thổ dân: cô xin lỗi anh ta về việc vừa xảy ra và nói rằng chuyện tương tự sẽ không bao giờ lặp lại nữa. Cả Cris lẫn Sam đều im lặng.
- Em xong chưa, Stephany?
Tiếng gọi giống như mệnh lệnh đó vọng lại từ bên kia sân, nơi Greg đang cưỡi ngựa đi ra với vẻ ngạo mạn. Vội vàng chào Cris và Sam, Stephany thúc ngựa đuổi theo Greg và họ ra khỏi khu vực trang trại. Greg đang gắng sức xắp xếp lại các ý nghĩ trong đầu. Đúng vào lúc lên ngựa, anh ta tình cờ nhìn thấy đôi mắt của Cris. Những gì trong đó làm anh ta hoảng sợ: "Hắn biết! - Ý nghĩ kinh hoàng lóe lên trong đầu Greg - Con lừa này biết chuyện mình với Jilly!" Anh ta không dành thì giờ để nghĩ xem tại sao Cris biết. Mặc dù sông trong thành phố, Greg cũng nghe về những khả năng đặc biệt, nhất là sự thấu suốt siêu nhiên của thổ dân. Toàn bộ ý nghĩ của Greg quay cuồng quanh câu hỏi: "Liệu hắn có nói cho Stephany biết không?".
Greg hoàn toàn tin chắc rằng Cris còn chưa nói gì với Stephany. Cần phải suy nghĩ từ từ - anh ta tự nhủ, cố gắng nền cơn hoảng loạn - cô ta còn chưa biết gì. Chắc chắn là vậy, bởi Stephany không phải là loại đàn bà đủ khả năng để chơi trò chơi hai mặt. Một số phụ nữ làm ra vẻ không biết gì về sự ngoại tình của chồng, cố gắng xử sự như chẳng có chuyện gì xảy ra, hi vọng bằng cách đó giành lại tình yêu của chồng, không Stephany vẫn yêu anh ta điên dại như trước. Chưa có gì làm phương hại đến tình cảm của cô. Tuy nhiên, Greg giật mình hiểu ra rằng mọi chuyện có thể sẽ thay đổi, vốn là kẻ luôn tận dụng mọi cơ hội ngủ với đàn bà, Greg coi Jilly cũng chỉ một trong những cơ hội đó. Cho đến bây giờ anh ta không hề nghĩ rằng mối quan hệ nhất thời này mặc dù thật ngọt ngào, nhưng có thể đe dọa vị trí mà anh ta vừa đạt được. Anh ta hiểu rằng mối quan hệ mà anh ta coi là sinh hoạt bình thường, đối với Stephany là không thể chấp nhận được. Đó là điều duy nhất mà cô ta sẽ chẳng bao giờ tha thứ. Anh ta tin rằng vì tình yêu điên dại, cô có thể nhắm mắt làm ngơ trước bất kỳ việc gì xảy ra do lỗi anh ta: dù đó là việc mất chiếc Rolls - Royse trắng hay hãng "Harper Mining” bị phá sản. Anh ta cũng tin chắc rằng bất cứ vụ ngoại tình nào khác cũng có thể suôn sẻ. Nhưng với bạn gái thân nhất của Stephany, trong khi anh ta còn chưa hoàn thành nghĩa vụ chăn gối thì...
Greg cảm thấy mồ hôi lạnh toát ra sau cổ. "Nếu Stephany biết... Sự mạo hiểm vẫn làm cho những cuộc chung đụng với Jilly thêm phần khoái cảm giờ đây làm anh ta kinh hoàng - Làm sao để khỏi mất hết... Greg mới quen Stephany mấy tuần, nhưng thời gian đó cũng đã đủ để anh ta quen mùi xa hoa mà tài sản và tiền bạc của cô cho phép - sẽ ra sao nếu giờ đây mình lại mất tất cả những thứ đó?”. Người đầm đìa mồ hôi, anh ta cố gắng xua đi cơn sợ và tập trung suy nghĩ phải làm gì để thoát ra khỏi cái bẫy mà tự anh ta đưa mình vào. Trong thời gian đó, Stephany chốc chốc lại nhìn trộm Greg bằng ánh mắt lo âu, hi vọng bằng cách nào đó kéo anh ta thoát ra khỏi tình trạng câm lặng u ám. "Tại sao anh ấy lại buồn bã thế nhỉ?- Stephany tự hỏi - Giá mà mình biết được? ".
Thấy Greg không hạnh phúc ở Eden, Stephany ngày càng chiều chuộng anh ta. Giờ đây cô không dám trái ý anh ta điều gì, ngay cả khi biết chắc chồng không đúng. Vài ngày sau cuộc dạo chơi ngựa buồn thảm đó, thế giới bên ngoài bỗng nhiên đột nhập vào cuộc sống bình lặng ở Eden. Trạm thu phát tín hiệu cũ đặt trong bếp bỗng nhiên sột soạt rồi phát ra tiếng nói. Đó là Bill Macmaster từ Sidney gọi tìm Stephany. Người ta lập tức chạy ra bể bơi gọi Stephany lúc đó đang ngồi xem Greg và Jilly lặn ngụp về:
- Stephany đấy à? Chú Bill đây. Cháu nghe nhé, chú rất lấy làm tiếc phải làm phiền cháu mặc dù đang là tuần trăng mật.
- Không sao đâu, chú Bill ạ. Có chuyện gì thế, chú nói đi.
- Có thể xảy ra chuyện tương đối nghiêm trọng. Chú muốn để cháu nắm được tình hình. Chú cần các chỉ thị của cháu phải hành động thế nào. Chú nhận được một số thông tin thú vị từ một người đang làm việc cho một trong những chủ trung gian lớn: Một số lượng tương đối cổ phiếu của "Harper Mining” sắp bị tung ra thị trường.
- Tung cổ phiếu của chúng ta ra thị trường à? Vì lẽ gì?
Liếc mắt, Stephany trông thấy Greg đã theo cô trở về, tới trạm thu phát chụp đôi tai nghe thứ hai để nghe câu chuyện.
- Chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên của hoàn cảnh thôi. Mà như thế thì sẽ không ảnh hưởng đến giá của cổ phiếu - Bill trấn an cô - nhưng chú không nghĩ bây giờ là lúc để cho cổ phiếu của chúng ta lang thang trên thị trường quốc tế.
- Không. Dĩ nhiên là không - Stephany bắt đầu phân tích tình hình, gương mặt cô trở nên đăm chiêu. Bây giờ điều cực kỳ quan trọng đối với chúng ta là giữ gìn lòng tin đối với hãng, bởi những chương trình mới của chúng ta còn đang ở giai đoạn lập kế hoạch.
- Đúng nhất là những mũi khoan thăm dò của chúng ta chưa mang lại kết quả gì.
- Theo cháu hiểu thì chú định mua những cổ phiếu đó.
- Đúng vậy. Mặc dù điều đó sẽ ngốn mất nhiều vốn của chúng ta vì cổ phiếu của hãng đang được giá - nếu cháu muốn, chú có thể cung cấp cho cháu những số liệu cuối cùng - nhưng chúng ta có thể chịu đựng được, nếu điều đó là cần thiết.
- Còn sau đó, nếu muốn, chúng ta có thể lại đưa chúng ra bán từ từ và như thế hoàn lại vốn mà không bị nguy cơ tụt giá cổ phiếu và hãng chúng ta bị mất uy tín, đúng không nào? Chú nghĩ phải đấy Bill ạ. Chúng ta sẽ mua vào.
- Stephany! - Greg nói. Stephany ngạc nhiên thấy anh ta tự chuyển nấc phát sang nấc nhận. Mắt anh ta long lanh. Mấy ngày nay mới thấy ở anh ta vẻ linh động như thế - Stephany này, em để anh lo vụ này cho nhé?
- Anh định nói gì, Greg?
- Em đã nói là anh cần đóng một vai trò thực sự trong "Harper Mining" phải không nào? Thế mà đây lại là cơ hội đầu tiên của anh em yêu, hãy cho phép anh quyết định thay mặt em - thay mặt chúng ta.
Stephany khó xử. Tim cô rộn lên vì biểu hiện tình yêu của Greg. Tuy nhiên đây là một việc nghiêm túc, mà anh ta lại không có kinh nghiệm trong kinh doanh. Trong khi cô còn đang đắn đo thì tiếng Bill lại vang lên:
- Stephany, Stephany? Cháu biến đi đâu đấy?
Greg thản nhiên chuyển máy sang nấc phát và nói:
- Chào Bill, Greg đang nói đây. Tôi sẽ lo vụ này. Chúng ta sẽ không mua cổ phiếu, tránh đổ vào đấy số tiền đang cần để phát triển sản xuất tôi đã có sẵn phương án đây. Chúng ta hoàn toàn có thể để cho thị trường tự định giá cổ phiếu của chúng ta. Nhu cầu đối với cổ phiếu của "Harper Mining" sẽ không giảm đâu: vị trí của chúng ta đang vững chắc. Còn nếu người ta mua ồ ạt thì giá của chúng sẽ tăng lên.
Một khoảng im lặng như nhà mồ. Sau đó Bill nói:
- Cho tôi nói chuyện thêm một phút với Stephany.
Greg ngắt nút phát, nói:
- Ông ta muốn bàn thêm với em. Em sẽ ủng hộ anh chứ, em yêu.
Anh ta củng cố lời nói âu yếm của mình bằng một nụ cười.
- Greg em...
Stephany biết rằng anh ta nghĩ không đúng, rằng anh ta quyết định một cách ngu ngốc, chỉ đơn giản muốn làm trái ngược với cô và Bill để bằng cách đó chứng tỏ sự độc lập của mình trong việc giải quyết công việc cua hãng.
- Mọi chuyện không đơn giản thế đâu - Rốt cuộc cô nói - Nếu cổ phiếu của chúng ta...
- Anh muốn em ủng hộ anh, Stephany! - Anh ta cắt ngang giọng ngọt ngào, nhưng gương mặt trở nên lạnh lùng, còn ánh mắt thì toát ra vẻ đe dọa - Bởi vì nếu em không ủng hộ anh thì...
- Ôi? Greg...
Giọng Stephany như khóc - Greg hiểu rằng mình đã thắng. Anh ta lập tức nối lại liên lạc với Sidney. Bill sững sờ im lặng nghe Stephany chỉ thị rằng trong trường hợp này cần phải làm theo quyết định của Greg.
Khi ông lớn tiếng phản bác thì người ta ngắt nút thu. Ông chỉ còn cách im lặng nghe lời rao giảng của Greg về thị trường cổ phiếu, về tầm quan trọng của việc giữ được tự chủ trong kinh doanh. Rốt cuộc Bill chẳng biết làm gì khác ngoài việc phục tùng. Ông chỉ là một người điều hành, trong khi Stephany là chủ hãng và là chủ tịch hội đồng quản trị. Vậy nên một khi cô ta đã quyết định như vậy thì tất cả những gì ông có thể làm là thực hiện quyết định của cô ta.
Bill làm đúng như chỉ dẫn, nhưng đó là một trong những thời điểm nặng nề nhất trong sự nghiệp kinh doanh của ông. Bởi về lý thuyết, Greg có thể đúng, nhưng linh cảm nghề nghiệp của Bill mách bảo ông rằng cần phải lựa chọn phương án thận trọng hơn. Chưa đến một ngày sau, sự việc xảy ra đã khẳng định sự đúng đắn của ông. Khi cổ phiếu của hãng xuất hiện trên thị trường. Số lượng lớn đột ngột và chúng cộng với cơn sốt kèm theo trên thị trường chứng khoán đã gây ra sự khủng hoảng lòng tin đối với hãng. Các nhà đầu tư hoảng hốt, vội vã bán tống bán tháo cổ phiếu của “Harper Mining", giá của chúng tụt xuống rất nhanh. May mà tình trạng này diễn ra không lâu: đó là nhờ uy tín khá vững chắc của hãng trong giới làm ăn và nhờ đầu óc nhanh nhạy của Bill tự quyết định mua cổ phiếu qua những nhân vật thứ ba (trung gian). Sự tụt giá cổ phiếu được chặn lại, hãng qua khỏi cơn lao đao. Tuy nhiên, đối với "Harper Mining", đây là sự kiện tồi tệ nhất mà Bill nhớ được kể từ khi ông bước vào con đường doanh nghiệp. Hãng chịu những thiệt hại nặng nề về thời gian và tiền bạc, nhưng điều chủ yếu là uy tín của hãng bị giảm sút, mà uy tín là điều quý giá nhất đối với họ. Cái giá phải trả lớn đến mức Bill sẽ thấy sung sướng hơn nếu ý kiến của mình sai lầm.
Thông báo cho Stephany về những điều xảy ra, Bill không cần phải giải thích chi tiết. Với kinh nghiệm dày dặn của mình, cô lập tức hiểu tất cả. Đối với cô việc nghe hãng chịu những thiệt hại không những về tài chính mà còn cả về uy tín là một cực hình. Nhưng cô còn đau khổ hơn.khi thấy Greg bị bẽ mặt vì đã ra một quyết định sai lầm chỉ để thỏa mãn cái ý muốn thể hiện tính độc lập của mình. Cô không thể buộc mình giận anh ta mà tiếp nhận thất bại của anh ta như của mình. Còn Greg thì lại giận dữ với Stephany, với Bill, với tất cả, trừ bản thân mình.
- Cô chẳng chịu giải thích với tôi cho ra đầu ra đũa? - Anh ta tức tối la mắng cô khi tin dữ vừa loan tới Eden - cô chỉ co rúm người lại như một con chuột mất hồn. Cả cái thằng cha Macmaster ấy nữa; chắc chắn hắn phải gây ra một cái gì đó ở Sidney nên mọi chuyện mới đảo ngược như thế. Trời ơi, Stephany, tôi không thể để cho mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế được. Tôi cần toàn quyền hành động. Khi ở đây, tôi như một võ sĩ quyền Anh đấm bằng một tay, còn tay kia bị trói ra sau lưng. Khi chúng ta quay về, cần phải để mọi người thấy rằng tôi không quen đùa cợt, cô cần phải chứng tỏ cho họ biết rằng thực tế là như vậy!
Rồi không thèm nhìn Stephany đang chết lặng vì sự thô bạo của mình Greg bỏ đi tìm Jilly, biết rằng cô ta sẽ đón nhận anh ta âu yếm hơn nhiều so với Stephany. Hai anh ả lên chiếc Landrover dường như để đi ngắm cảnh thiên nhiên, nhưng thực ra là để tiếp tục thảo luận câu hỏi giờ đây trở thành mối lo của cả hai: Làm gì đây? Giờ đây, Jilly rất quyến luyến Greg, người gây cho cô ta những tình cảm mạnh hơn nhiều so với bất cứ người đàn ông nào cô gặp trước đó. Nếu không mất tỉnh táo vì dục vọng thì hẳn cô ta đã thấy là Greg tỏ ra lạnh nhạt với bất kỳ một kế hoạch nào dành cho cả hai trong tương lai. Jilly không thể hình dung trước được cô ta có thể tránh được bao nhiêu đau thương mất mát, nếu như cô ta hiểu được rằng trong đầu Greg lúc nào cũng chỉ thường trực một câu hỏi gây hoảng loạn: "Ta biết làm gì bây giờ?" và anh ta đang nhanh chóng tiến tới cái giới hạn mà bước qua nó, ngay những con người kiên định hơn anh ta nhiều cũng dễ dàng có những hành động nguy hiểm và khủng khiếp...
°
° °
- Nó kia?
Luồng đèn pha cực mạnh xé toạc bóng tối của đêm miền nhiệt đới. Con cá sấu khổng lồ bị chiếu sáng sững lại một giây sau đó quay ngoắt lại, nhảy từ bờ xuống nước. Ngọn lao lớn xuyên thủng làn da nó. Nhưng nó không dừng lại mà lặn mất tăm.
- Chúng ta để con vật khốn kiếp ấy thoát mất rồi!
Cuộc săn cá sấu đang trào sôi nổi. Trên chiếc ca nô lớn chất đầy dụng cụ đi săn có người dẫn đường tên là Jo Rider, con trai ông ta tên là Mlak và anh chàng thổ dân Denny. Phút cuối, Stephany thay đổi ý định, không tham gia vào cuộc đi săn, nhưng Greg và Jilly thì đang ngồi trên thuyền sau những người thợ săn.
- Đằng kia, một con nữa? nào, Malk?
Đèn pha lôi từ trong bóng tối ra một con cá sấu đang trườn trên mặt bùn đặc sánh. Malk lăm lăm ngọn lao rồi phóng phập vào hông cá sấu. Con vật bị thương nặng quằn quại, choãi bốn chân, cố gắng quay đầu hòng dùng hàm răng kinh khủng của mình rút ngọn lao ra.
Nhìn thấy những chiếc răng trắng nhọn, Greg lại cảm thấy cơn kích thích quen thuộc và nghĩ về Jilly, về những phút giây ân ái với cô ta. Trước đó đã bị không khí của cuộc săn kích động, anh ta như bị điện giật trước sức mạnh khủng khiếp của những con cá sấu và bị mê hoặc bởi khả năng giết chóc của chúng. Giờ đây, với sự chú ý đến căng nhức, anh ta nhô người về phía trước. Theo những mệnh lệnh gãy gọn của Rider, những trợ thủ của ông tung thòng lọng thít lấy hàm con vật. Nhưng cuộc vận lộn chưa kết thúc. Dựng thân trên cái đuôi con quái vật chồm người lao vào Malk. May mà Denney nhanh tay dùng cây sào hất nó ra mới cứu đước chàng trai khỏi cái chết cầm chắc.
- Trời ơi? - Greg kinh khiếp thở dài.
Rider phì một cái vui vẻ.
- Những con cá sấu này sẵn sàng xé xác tất cả, kể cả chính chúng - ông nói, mắt đầy tự hào nhìn cậu con trai lúc này đang lôi con cá sấu lại sát thuyền rồi trói nó vào một tấm ván - Chủ yếu chúng ăn cá, nhưng cũng không chừa cua, chuột túi, bò và thậm chí cả trâu. Người cũng không thoát. Chúng tiến công tất cả khi chúng đói. Giờ đang là mùa chúng đói. Năm ngoái, cá sấu hay tiến công người đến nỗi có lẽ sẽ đến lúc đối tượng được đưa vào sách đỏ không phải là chúng mà là chúng ta.
Greg đăm chiêu gật đầu.
Rider nhìn Greg hỏi:
- Như thế là đủ hay ông còn muốn săn một con nữa?
Greg nhìn Jilly. Mắt cô ta sáng lóe. Anh ta cảm thấy cô căng thẳng và kích động như thế nào.
- Tại sao lại không nhỉ? - Anh ta nói giọng vui vẻ.
Ở lại trong lều, Stephany lo lắng cựa quậy trên chiếc ghế ngựa của mình. Bao giờ họ mới trở về? Cô chẳng có lý do gì để hối hận về quyết định rời Eden đi săn cá sấu ở khu vực sông Aligator. Greg và Jilly say mê kế hoạch này đến nỗi Stephany cũng bị lây cái nhiệt tình của họ. Ngoài ra, cô còn hi vọng rằng một chuyến đi đầy phiêu lưu như thế sẽ giúp Greg quên đi cú thất bại ở hãng và anh ta sẽ lại vui vẻ, lại mỉm cười với cô. Vả lại cô cũng thích đi cắm trại. Cô thích một cuộc sống đơn giản, hoang dã, ngủ trên ghế ngựa, tắm giặt dưới sông, phơi quần áo trên những chiếc dây phơi tự tạo và nấu nướng giữa thiên nhiên.
Nhưng cô không chịu được việc giết chết thú vật. Cả con người cô chống lại cái đó: là một phụ nữ, theo bản năng, lúc nào cô cũng sẵn sàng cứu những sinh vật bị bỏ rơi. Vẻ thích thú mà Greg thể hiện trong cuộc đi săn những con bò sát ấy và cái chết của chúng là chiếc chìa khóa để cô khám phá những góc tối trong tâm hồn anh ta, chỉ ý nghĩ ấy thôi cũng làm cô run bắn. Trời ơi, cô biết làm gì đây?
Rốt cuộc Stephany cũng nghe thấy họ đang trở về. Cô vội ra đón Cris cũng bước từ bóng tối ra bờ sông để giúp neo buộc ca nô và khiêng các con vật săn được lên bờ. Rider vui vẻ chào cô:
- Bà Marsdan! Mời bà lại đây. Bà xem: Đấy một trong những con vật này đã táp một cú vào ca nô đây này. Tí nữa thì cướp mất của tôi đứa con trai nối dõi tông đường!
Những con cá sấu lần lượt được khiêng lên. Stephany run bắn người khi thấy chúng thật to lớn.
- Bà nghĩ là chúng to quá cỡ? Bà còn chưa biết đấy thôi, ở đây có một con cá sấu lưng lược gọi là Gindy Baru. Đó là con vật mà tôi chẳng mong ai gặp phải nó trong đêm tối. Nó khoảng bảy mươi tuổi rồi và dài phải đến gần chục mét. Tôi săn lùng nó mấy năm nay. Người ta nới rằng nó đã ăn thịt bảy người.
- Jo - Stephany khẽ trách - những chuyện của ông làm tôi sởn gai ốc.
- Chẳng sao đâu em yêu ạ, em sẽ được an toàn - Greg lại gần và trấn an cô. Anh ta đang phấn chấn sau cuộc săn đêm - Anh sẽ bảo vệ em.
- Chỉ có điều ông phải cẩn thận - Rider căn dặn - Nếu quá chủ quan thì sẽ có lúc sẽ thấy mình nằm trong bụng cá sấu đấy.
- Greg. Anh yêu.... Stephany thở dài - chúng ta đừng giết chúng nữa nhé. Được không anh?
Greg mỉm cười:
- Em đừng lo lắng, Stephany. Để rồi anh sẽ tìm một trò tiêu khiển nào đó khác vậy.
Chiều tối hôm sáu, Stephany tay cầm máy ảnh ngồi trên mũi chiếc ca nô êm ả lướt mặt đầm lầy. Cô lại cảm thấy hạnh phúc. Dù sao thì Greg cũng yêu cô thực sự. Anh đưa cô đi lần này không phải để săn cá sấu, mà để cô có thể chụp những cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp. Anh quyết định bất chấp sự phản đối của mọi người. Cô nghe tiếng anh tranh cãi với Rider. Ông này kiên quyết phản đối việc Greg tự điều khiển lấy ca nô đi dạo trong đầm lầy trước khi trời tối có một tiếng đồng hồ. Và Greg cũng đã phải nổi giận với Cris để buộc anh ta phải chuẩn bị ca nô cho cuộc dạo chơi. Vì một lý do bí ẩn nào đó, người thổ dân này cứ lần khân với việc thực hiện mệnh lệnh của Greg, hòng kéo dài sự việc cho tới lúc trời quá muộn để có thể đi chơi. Nhưng rốt cuộc Greg đã thuyết phục được cả hai người.
Mặt trời lọt vào các giải màu vàng chói, da cam và nâu. Cây cối bao quanh hồ nổi bật lên trên nền đỏ như lửa của hoàng hôn. Hình thù kỳ lạ của chúng giờ trông thật kinh dị. Ngồi đằng sau Stephany, Jilly cảm thấy nao nao. Sự thèm khát Greg trong cô ta mạnh đến mức cô ta lấy làm ngạc nhiên là Stephany chẳng hề nhận thấy gì cả. Không thể tiếp tục mãi thế này được - cô ta tuyệt vọng nghĩ, mắt nhìn Greg đang ngồi điều khiển ca nô. Anh ta nhìn có vẻ lơ đễnh vì đang bận với những ý nghĩ trong đầu.
Lạch nước mở rộng dần và họ đang đi trên một phá rộng. Chiếc ca nô của họ chuyển động hầu như không để lại dấu vết gì trên mặt bùn đặc, đen như dầu lửa. Chung quanh đầy những vật nổi gồ, thỉnh thoảng lại mở những con mắt đen. Nhưng Stephany không nhận thấy điều đó: mắt cô bị những hình thù kỳ lạ của cây cối hút chặt. Tại một chỗ, bức thành cây ấy bị đứt, tạo thành một lỗ hổng làm khung cho một cảnh hoàng hôn đẹp tuyệt vời. Màu sắc của nó trên tục thay đổi như trong kính vạn hoa.
- Mọi người nhìn kìa! Đằng kia! Greg, chúng ta dừng lại chỗ này được không?
Stephany hồi hộp lấy máy ảnh, khi ca nô dừng hẳn lại cô lên phim và vội vàng chụp cảnh tượng huy hoàng đó. Quá vui thích, cô đứng hẳn dậy để có thể lấy toàn cảnh.
Cô nhận thấy là Greg đã dời chỗ mình đến đứng sau lưng cô. Đúng lúc đó, cô nhìn thấy mặt nước xao động nhẹ.
- Greg, trời đất ơi, cá sấu! Chắc là con cá sấu Gindy Baru mà Rider đã kể.
Con quái vật bơi thẳng về phía ca nô, đôi mắt đen sáng lóa không rời Stephany.
- Greg...
Stephany hơi quay lại phía anh ta. Đúng lúc đó, cô bị một cú xô vào giữa hai bả vai. Chới với trong không khí, cô rơi xuống làm nước bắn tung tóe và lập tức chìm xuống đáy.
Trong cơn hoảng loạn, cô hít phải nhiều nước và cảm thấy phổi mình co thắt lại. Cô vùng vẫy chân tay la hét và ngoi đầu lên khỏi mặt nước.
- Greg? - Cô nghe thấy một giọng đàn bà khác - Stephany, Stephany?
Miệng gào lên điên dại, Stephany cố nhoài người về phía ca nô. Cô nhìn thấy Greg vẫn đứng bất động. Mắt anh ta cháy lên ngọn lửa lạnh lùng mà trước đó cô chưa từng thấy. Cô hiểu rằng số phận mình đã được định đoạt.
- Jilly, Jilly, cứu mình với!
Cô chuyển cái nhìn sang Jilly lúc này đang ngồi như hóa đá giữa ca nô vì khiếp hãi.
Con cá sấu tấn công cô từ phía sau, cắm phập đôi hàm khủng khiếp của mình vào vai và tay cô. Răng của nó làm rách mặt và cổ cô, máu từ các vết thương phụt ra.
- A - a - a -. a!...
Mắt mở to như sắp bật tròng, Stephany từ từ chìm xuống nước cùng con cá sấu đang cắn chắc lấy cô.
Jilly bỗng thoát ra khỏi sự tê liệt do quá sợ. Cô ta đứng bật dậy tóm lấy tay Greg.
- Greg, vì Chúa, hãy cứu lấy cô ấy. Cô ấy không biết bơi.
Greg không động đậy. Tuyệt vọng Jilly vớ lấy cây sào, vươn người qua thành ca nô để đánh con cá sấu. Nhưng Greg tóm lấy vai, lẳng cô ta xuống lòng ca nô, giằng cây sào quẳng nó ra khỏi ca nô. Sau đó, Greg đứng dậy, vớ lấy khẩu súng trường, bình tĩnh quay lại nhìn xuống nước.
Con cá sấu vẫn ngậm chặt quật đi quật lại con mồi. Đôi chân trần của Stephany chao đảo trong nước, thỉnh thoảng gương mặt đẫm máu của cô lại nhô lên khỏi mặt nước. Trên đó là cô đau đớn và kinh hoàng không tả xiết. Cô tiếp tục nuốt phải nước, những tiếng kêu của cô nhỏ dần đi và những động tác vùng vẫy cũng yếu dần. Cuối cùng, theo bản năng, con cá sấu lặn xuống một lần nữa để giết chết hẳn con mồi. Vào lúc mặt trời đã khuất sau chân trời, để rớt lại những chùm tia đỏ thắm, Stephany biến hẳn dưới quầng nước sới sục đặc bùn và máu. Tất cả đã kết thúc, Bóng tối trùm xuống khắp nơi. Greg chậm rãi quay lại, lẫy một phát súng lên trời.
- Quỷ tha ma bắt? - Rider rên rỉ trong cơn giận dữ bất lực khi Greg và Jilly quay về khu cắm trại. Những kẻ đáng nguyền rủa, tôi đã nói trước với các người...
- Rider, tôi mất vợ rồi? - Vừa quay về, Greg kêu lên như vậy - chúng ta đang để uổng phí thời gian. Có thể cô ấy đang còn sống. Chúng ta phải làm gì?
- Bắt liên lạc với Darvin. Nhưng chắc gì những người cứu nạn tới được đây trước khi trời sáng. Anh nói là còn sống ư? Này chàng trai, nếu anh thật sự yêu vợ thì hãy cầu Chúa để cho sự việc không phải như vậy.
Và sau đó là sự im lặng chết chóc của đêm tối dài dằng dặc. Chỉ có ở phía xa, giữa những lùm cây rậm rạp, ngọn lửa nhảy múa trên đống lửa thiêng liêng mà Cris đốt lên để gọi về và sưởi ấm cho linh hồn của Stephany.