Bill Macmaster nói chuyện với Stephany Harper trên tầng thượng toà nhà chính hãng “Harper Mining”. Thái độ của ông đối với tin Jilly đã bỏ đi hoàn toàn ngược với Stephany.- Nhưng cháu không thể để như thế được chú Bill ạ! Lại phải đề nghị cô ấy một lần nữa. Và lần này thì không kèm theo điều kiện nào cả.Bill cụt hứng:
- Không, không được!
- Nếu chú cứ quan tâm tới hãng chúng ta như vậy, thì có lẽ cháu đành bỏ tiền túi của cháu ra vậy.Bill thở dài:
- Như thế cũng không được, – Bill phản đối quyết liệt
– Thế thì chị hãy cho tôi về hưu!
- Hãy bình tĩnh nào chú Bill. Chú thừa biết là cháu cần chú đến như thế nào!
- Vậy cháu định làm gì, Stephany? Stephany lập tức trả lời:
- Cần phải tìm một lối thoát nào đó. Chưa khi nào trong cuộc đời, cháu rơi vào tình cảnh như thế này. Cha cháu là người ăn ốc còn cháu phải đổ vỏ.Bill gật đầu buồn bã.
- Phải thừa nhận là gia đình Harper phải có nghĩa vụ đối với Jilly. – Stephany tiếp tục.
Bill lại gật đầu:
- Chú đã nghĩ trong đầu chuyện gì sẽ xảy ra nếu như Jilly đưa đơn đến toà án đòi phần thừa kế của mình.Bill à lên một tiếng:
- Một nửa ư?
- Đúng, một nửa toàn bộ gia sản của cháu! – Stephany khẳng định.
– Nếu như cô ấy muốn phá hoại cuộc sống của chúng ta, cô ấy sẽ kiện chúng ta ra toà và sẽ cho hãng chúng ta tiêu luôn. Tốt hơn cả là tự cháu sẽ đề nghị cô ấy nhận những thứ mà cô ta có quyền được hưởng. Hay là chú đã nghĩ ra giải pháp nào khá hơn?
- Làm sao mà có thể nghe ra ngay được! Nhưng cháu phán xét mọi người hoàn toàn theo ý chủ quan của cháu. Cháu rất thẳng thắn mà không muốn nhận thấy là còn gì những người xấu, bọn cặn bã, và những kẻ bịp bợm.
- Cháu không tranh luận với chú điều đó, chúng ta hãy tạo cho Jilly một cơ hội và tin rằng cô ta sẽ khá hơn.
- Chú có một đề nghị với cháu thế này: Tạm thời cứ để kệ Jilly đó và chúng ta hãy bắt tay vào việc đi. Chúng ta đến đây để làm việc và nhận lương kia mà.Một nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt khắc khổ của Bill.
- Vâng thưa ngài!
– Chị cũng nở nụ cười, và nghĩ thầm “Thật là vàng mười. Trong khi chú ấy còn ở cạnh mình, mình…”Có tiếng máy réo trên bàn của Bill.
- Có việc gì vậy? – Ông hỏi vào micrô.
- Dạ có một ngài muốn được gặp cô Harper. Tên ngài ấy là Sanders. Stephany và Bill đưa mắt nhìn nhau và không tin ở tai mình nữa.
- Hãy tống cổ hắn đi! – Bill ra lệnh.
- Từ từ đã nào! – Stephany cười và tiến lại máy đàm thoại nội bộ
– Mời anh ta vào văn phòng của tôi, Hilary. Tôi sẽ đến đó bây giờ. Bill hãy còn tức giận: - Đồ quái thai đáng nguyền rủa! Hắn cần cái gì mới được chứ? Ai mà biết được? Stephany nhanh chóng nhìn mình một lượt qua gương.
– Sẽ không có chuyện gì nếu như chúng ta làm rõ được sự việc.Stephany đi về phòng mình. Người đàn ông ngồi đó lịch sự đứng dậy khi thấy chị bước vào phòng. Stephany đi lại chiếc bàn làm việc của mình và nhìn về phía người lạ mặt. Anh ta mặc bộ comple màu xám sẫm thật đẹp và chiếc áo sơmi trắng như tuyết rõ ràng là được may đo. Chiếc cà vạt màu đỏ tươi và chiếc khăn mùi xoa nhô ra trên túi áo ngực càng làm cho bộ comple thêm đẹp. Vẻ ngoài của Sanders thanh lịch một cách cổ điển: làn da trắng mịn, mái tóc xoăn đen dày. Ngồi xuống bàn, Stephany nhìn anh ta và chút nữa thì quên bẵng tất cả trên cõi đời này. Đôi mắt của anh ta xanh một cách lạ thường, và căn cứ theo nụ cười rạng rỡ kia, Sanders hiểu rõ là chúng sẽ gây một ấn tượng như thế nào với những người xung quanh. Stephany cố lấy bình tĩnh và nói một cách lạnh băng:
- Mời ngồi! Tôi chỉ có thể nói chuyện được năm phút.
- Cảm ơn bà. – Sanders nói ngắt quãng nhưng nghe vẫn ngọt tai
– Sự thực là tôi không ngờ có thể gặp được bà.
- Hãy cho phép tôi được hỏi là điều gì đã khiến ông đến đây?
- Vì tính tò mò của tôi, – anh ta cười một cách vô tư. Và sự bình tĩnh của anh ta chọc tức Stephany.
– tôi có mua vài cổ phiếu của hãng này nên tôi muốn được xem nó tí chút từ phía bên trong.
- Một vài cổ phiếu?
– Stephany cảm thấy nghẹt thở vì sự trơ trẽn của anh ta.
- Vâng, tôi quyết định là cần phải đảm bảo ít nhiều cuộc sống già nua trong tương lai, – Jake yểu điệu nhún vai.
- Có lẽ ta không nên tán gẫu nữa mà vào việc đi thôi? – Stephany cắt ngang,
– điều đầu tiên là ông đã xía vào việc của hãng chúng tôi. Tôi còn chưa rõ là ông muốn giành quyền kiểm soát nó hay chỉ đơn giản là làm suy yếu nó. Và tôi không chịu được điều đó! Điều thứ hai. Dù ông hành động với mục đích gì đi chăng nữa thì ông cũng sẽ chẳng gặt hái được gì đâu.Jake nhìn chị mê mẩn:
- Tại sao bà lại tin như vậy?
- Đừng mơn trớn mình bằng hy vọng hão huyền: ông là người đầu tiên xía vào hãng của tôi. Đối với ông cái chính là phải ngoạm lấy một mẩu nhỏ và biến vào trong bụi cây! Ông lại muốn đánh đu với tôi cơ à? Jake chăm chú theo dõi đối thủ của mình.“Giời ạ, cô ta thật tuyệt!” – anh ta sững sờ nghĩ.Cả trên thương trường cũng như trong tình ái, Jake luôn khao khát quyền lực. Chỉ có những người đàn bà có lý trí thực sự mới cuốn hút được anh ta. Một thắng lợi dễ dàng không thể mơn trớn được lòng tự ái của Jake. Đôi khi anh ta có cảm tưởng là số phận an bài suốt đời anh ta không tìm được vị nữ hoàng chiến tranh của mình. Jake mơ ước gặp được một người đàn bà có sức mạnh nội tâm hệt như anh ta. Nhưng không một ai trong số họ đáp ứng được đòi hỏi ấy. Anh ta có thể bẻ gãy mọi sự kháng cự. Không lẽ, không lẽ cuối cùng trước mặt anh ta đã xuất hiện một đối thủ xứng đáng.
- Bà hãy làm ơn nói…
– Jake cố gắng lấy lại bình tĩnh
– Cứ giả dụ là tôi muốn giành quyền kiểm soát cổ phiếu… Bà nghĩ thế nào về đề nghị của tới trở thành bạn hàng của bà?
- Đương nhiên là không được!
– Sự quyết liệt trong câu trả lời của Stephany đã làm Jake chấn động
– Như trong mọi trận đấu, người chiến thắng sẽ được tất cả.
- Còn kẻ chiến bại, thưa bà Harper? Chị đứng dậy, rời khỏi bàn tiến lại phía Jake.
Anh ta vội vã đứng phắt dậy. Jake không bao giờ chịu được khi người đàn bà đứng cao hơn anh ta. Vậy mà chiều cao của Stephany không thua kém gì sáu phút của anh ta. Anh ta cũng không biết là vô tình hay cố ý mà chị tiến lại gần đến nỗi mà anh ta cảm thấy mùi nước hoa của chị. Jake nhìn thấy dưới lần vải mỏng là đường cong quyến rũ của bộ ngực tuyệt vời. Bỗng anh ta cảm thấy thèm khát được đưa tay lên mà sờ nắn.
- Kẻ chiến bại ư ngài Sanders?
– Stephany hỏi.
– Có quan trọng gì! Bởi đằng nào thì người đó cũng không phải là tôi. Thôi chào ông.Không tiễn khách, chị biến mất qua cửa ngách dẫn sang phòng Bill. Đang nghiên cứu tài liệu gì đấy, Bill ngừng công việc nhìn gò mà ửng hồng và khuôn mặt xúc động của chị một cách lo lắng.
- Hy vọng là y không làm cháu tôi rối trí? – Bill hỏi.
- Không mảy may! Ngược lại, anh ta còn mang đến cho cháu một ý tưởng hay.Ngồi xuống bàn làm việc của Bill, Stephany quay điện thoại.
- Chúng ta cần phải thổi phồng vụ này, Bill ạ!
– Trong lúc chờ tổng đài nối dây, chị vui vẻ nói.
- Sao? Sao?
- Suỵt…
– Stephany ra hiệu cho Bill và nói chuyện điện thoại:
– Thị trường chứng khoán đấy phải không? Có phải ông Henry đấy không? Stephany Harper nói đây. Chỗ tôi mọi việc đều ổn cả. Nhưng tôi muốn biết là ông có thể đi ăn trưa với tôi vào tuần tới không. Chỗ chúng tôi có nảy sinh một số khó khăn với ông Jake Sanders của hãng “Sanders Enterprises”. Ông ta muốn mua những cổ phiếu của chúng tôi, và tôi nghĩ là có lẽ ở thị trường chứng khoán… vâng, vâng vì lợi ích của những cổ đông, ông có thể buộc anh ta phải giải trình, tuyên bố công khai về những dự định của mình. Rất cảm ơn ông Henry. Chúng ta sẽ gặp nhau tuần tới. Stephany bỏ ống nghe xuống. Mắt chị ánh lên niềm vui sướng.
- Thế là chúng ta đã thả mèo vào chuồng bồ câu của ngài Sanders rồi đấy! – Chị tuyên bố
– Chúng ta sẽ cho anh ta thấy.
- Hay quá, như vậy là hôm nay cháu đã qua được một thử thách – Bill nói khẽ
– Còn một việc nữa thế này. Dennis vừa mới ở đây. Cậu ta muốn vay của hãng 25 ngàn đôla. Cháu tính sao đây?
Có đến nửa tá nữ tù nhân ngồi đằng sau tấm kính chắn đạn lớn trong phòng gặp gỡ thân nhân ở nhà tù nữ của Sydney quận Nulava. Một số cố gắng giấu nỗi lo lắng, một số khác thì không thế. Phía đằng sau là bà quản giáo đứng nhìn một cách khoan dung. Đặc biệt có một phạm nữ làm bà chú ý hơn cả: đó là người phụ nữ cao, gầy gò ngồi ghé xuống một đầu ghế mắt đắm nhìn ra cửa nơi thân nhân vào thăm. “Olivia tội nghiệp. Có chuyện gì xảy ra với nó vậy không biết. Trông nó mệt mỏi quá. Chắc cả đêm trước nó thức trắng… Cứ cắn móng tay thế kia thì chả mấy chốc mà cụt cả. Mọi người nói là bạn gái của nó sẽ đến. Cái đồ đểu cáng. Mà sao Olivia lại không hiểu là cái hôn của loài chim ăn xác chết chẳng khác gì cái hôn của tên phản chúa nhỉ?”Olivia cựa mình trên ghế. Tại sao Jilly lại không đến nhỉ? Bỗng nhiên cánh cửa để thân nhân vào thăm bật mở, một bà quản giáo xuất hiện. Bà ta lùi sang một bên, nhường đường cho đám đông người đi vào. Chẳng bao lâu tất cả tù nhân đã trò chuyện rối rít với thân nhân, còn Olivia vẫn ngồi đó. Đôi gò má nóng bừng lên vì nhục nhã và tuyệt vọng.Jily đã hứa là sẽ đến cơ mà!Jily xuất hiện khi mà thời gian để gặp gỡ thân nhân còn có một nửa. Ả lướt vào phòng với một vẻ ngạo mạn cứ như là đi chơi vậy. Bà quản giáo à lên ngạc nhiên. Jily đã làm lại tóc, ăn mặc diêm dúa đắt tiền.- Ai thế này? Trông cô thật là tuyệt Jilly ạ, – Bà quản giáo nói.Jilly ném một cái nhìn khinh thị về phía bà ta.- Cô thay đổi ghê thật, Jily ạ. Thôi được rồi, đến chỗ bạn cô đi, cô chỉ còn có mười lăm phút nữa thôi… tôi nhắc vậy mặc dù biết rõ là cô chưa quên những quy định của chúng ta. Jily ngồi xuống ghế. Cái nhìn thất vọng của Olivia, đôi má gầy hõm của ả này càng chẳng gợi cho ả một cảm thông nào.
- Công việc thế nào, Olivia?
- Thế chị nghĩ sao?
- Đừng nhìn tôi như vậy, nếu không tôi bỏ đi bây giờ – Jilly thờ ơ đáp.
- Ôi chị Jilly! Đừng! Em sẽ không sống nổi đâu!
- Như thế thì tốt hơn. Còn bây giờ hãy nghe tôi đây. Tôi đến thăm cô nhưng không phải là cuộc viếng thăm của giới thượng lưu. Cô còn phải ở đây bao lâu nữa?
- Ba tháng. Có chuyện gì vậy chị?
- Thế khi nào người ta có thể thả cô nếu có sự bảo lãnh?- Nếu có bảo lãnh thì em có thể được ra ngay từ bây giờ. Nhưng không thể thế được đâu. Em không có luật sư, mà giả sử có thì em cũng chẳng có tiền để trả cho người ta.Jily bỗng giống như con mèo đã no mỡ và cá.
- Tôi có một người có thể giúp cô ra tù.
- Ai vậy?
- Chồng cũ của tôi, Philip Stuart. Tim Olivia đập rộn lên vì ghen tức.
- Chị và anh ta đã quay lại với nhau rồi hả? Giữa hai người còn cái gì chung nữa đâu?
- Còn một cái chung là sự quan tâm đến cô. Có nghĩa là thế này… Nếu như tôi giúp cô ra khỏi đây…
- Em sẵn sàng làm tất cả.
- Đúng, cả hai ta cùng hiểu rằng, mọi cái đều có cái giá chung của nó.
– Olivia nhìn vào mắt ả:
- Stephany Harper à?
- Còn ai nữa!
- Em đồng ý.
Mình rất lấy làm tiếc Angelo ạ.Dennis chán chường ngồi trong quán rượu của bố Angelo là Vitorio. Angelo cười nhân ái:
- Thôi cậu đừng có suy nghĩ gì cả. Đợi vài hôm cậu lại xin bà ấy lần nữa xem sao.Dennis không đủ sức để thú nhận là cả tuần qua anh chỉ làm có mỗi một việc là lạy van Stephany cho anh hai mươi lăm ngàn đôla như anh đã hứa với Taylor. Cuối cùng thì Stephany phát khùng lên và cấm anh nói về việc “đầu tư tài chính” khi có chị.
- Tai hoạ là ở chỗ…
– Dennis than thở:
– trong tình trạng hiện nay thì khó có thể xin được cái gì.
- Thế không thể kiếm tiền nơi khác à?
- Ai lại dám đưa một khoản tiền kếch xù như vậy cho mấy thằng nhãi, hả – Vitorio, cha của Angelo chen vào:
– Tốt hơn cả là thà không có tiền còn hơn là để mất nó!
- Bác Vitorio ạ, cũng như cháu, bác biết rõ là Angelo đáng được hưởng một số phận khá hơn.
– Dennis nói.
- Đúng đấy bố ạ! – Angelo ủng hộ,
– hơn nữa Taylor cũng không phải là kẻ qua đường, mà là một nhà kinh doanh. Ông ta sẽ chẳng hợp tác với con nếu như không thấy những khả năng của con.
- Mày đừng có ảo tưởng Angelo!
– Vittorio đỏ mặt lên vì giận dữ
– Mày đã hại bản thân mày! Vì cái quái gì? Mày là thằng con duy nhất của tao. Tao sẽ cho mày cái quán của tao. Nó mang lại nhiều lợi, mày sẽ sống không phải quan tâm lo lắng gì cả. Vậy mà mày lại giở giói lên võ đài, ở đó chúng nó sẽ đánh nát óc mày ra. Đến khi nào mày mới quên cái trò bốc biếc ấy đi mà chí thú làm ăn hả. Vittorio ném cái khăn lau ướt xuống bàn.
- Nhưng đã có khách đâu, – Angelo phản ứng yếu ớt, nhưng rồi cũng cầm lấy giẻ và lau bàn
.- Lúc nào cũng tớn lên với bốc, – Vittorio càu nhàu
– Còn cái thằng cha Taylor nữa. Hắn cho rằng mày là của riêng hắn chắc. Nhưng hắn nhầm rồi. Mày là con tao, là của tao.Angelo cười hiền hậu:
- Đúng vậy thưa bố.Sự chịu đựng của anh đã làm người cha dịu đi.Dennis đứng dậy ra về. Angelo lo lắng nhìn theo anh:
- Hy vọng là cậu không bỏ đi vì ông già tớ.Dennis cười.
- Tớ sợ là ông lão nói đúng đấy. Taylor không đối xử tử tế với cậu đâu
.- Nhưng tớ cần một ông bầu bảo trợ và tổ chức cho tớ thi đấu.-
Tớ sẽ làm điều đó. – Dennis tuyên bố dứt khoát
– Tớ đã nói với cậu là tớ sẽ kiếm được tiền và nếu tớ đã hứa, tức là tớ sẽ làm.Angelo tròn mắt nhìn Dennis.
- Nhưng bằng cách nào?
- Tớ sẽ nghĩ ra một cái gì đấy! – Dennis giật lấy chiếc khăn lau và ném ra xa.
– Cậu vứt mẹ cái trò nhảm này đi.
- Nhưng bây giờ tớ không dọn dẹp thì sau đó vẫn phải làm thôi
- Sau hẵng hay.
- Không được. Sau đó tớ còn phải đi đến khu tập luyện thể thao.
- Thế thì bạn bè quái gì cậu? – Dennis thốt lên
– Tớ đang cần có người để giải khuây, hiểu chưa.Angelo lại cười.
- Có lẽ mẹ cậu không phản đối để cậu thôi công việc. Còn tớ chỉ thử lơ đễnh một chút thôi, – anh ta nhìn về phía Vittorio,
– thì tớ sẽ phải chịu ngay mười lăm hiệp với ông già, mà tớ thì sợ ông ấy hơn cả Muhammed Ali.
Một giờ sau, Dennis đã dạo bước trên đường Bent. Trong khi ngồi ở quán rượu đợi Angelo lo phục vụ khách hàng, Dennis đã nghe ra được một cách. Ý nghĩ thật là tuyệt! Nó sẽ giải quyết được mọi vấn đề. Dennis biết là mình không nhầm về tương lai tuyệt vời của Angelo. Nhưng cần phải chứng minh điều đó và tìm một khả năng cần thiết. Và Dennis rất muốn thử nghiệm cái mà anh nghĩ ra. Toà nhà đồ sộ của hãng “Harper Mining” vào lúc này trở nên vắng ngắt. Thậm chí phòng của Bill Macmaster cũng tối mò mặc dù người quản lý luôn tự hào là chỉ có Stephany đến sớm hơn ông và ngồi lại lâu hơn. Dennis vẫy người bảo vệ mở cửa cho anh. Thang máy đưa anh lên tầng thứ 24.Rời khỏi thang máy, anh bước ra hành lang nhập nhoạng và thấy cửa của một phòng còn mở, Dennis lặng lẽ tiến lại gần… Cassy Johnes đang lục lọi, tìm kiếm giấy tờ gì đó dưới ánh sáng đùng đục của ngọn đèn bàn. Cô ta không để ý đến xung quanh. Rồi bỗng nhiên cô ta ngẩng đầu lên la hoảng hốt vì bất ngờ.
- Xin lỗi, – Dennis nói.
– Tôi không muốn làm cô hoảng sợ.
- Không, có gì đâu!
– Cô ta lúng túng thu dọn giấy tờ và xếp vào cặp.
- Cô đừng ngại gì, cứ làm việc đi. Tôi không thích làm gián đoạn công việc của mọi người.
- Tôi không nghĩ là có ai đó sẽ đến đây muộn thế này. Tôi… tôi muốn làm nốt một số việc mà ban ngày chưa kịp làm.Dennis nhận thấy là Cassy có vẻ rất lúng túng và không dám nhìn vào mặt anh.“Có lẽ cô ta là một cô gái nhút nhát”, – anh nghĩ.
- Chắc cô muốn tìm cái gì đó liên quan đến Jake Sanders? – Anh hỏi.
- Vâng gần đúng như thế, – Cassy trả lời quanh co.
– Anh… hình như anh cũng quan tâm đến điều đó?
- Vâng – Dennis trả lời.
– Tất cả hãng chúng ta chỉ loay hoay quanh chuyện đó thôi.Anh bất giác ngắm nhìn thân hình cân đối, xinh xắn của cô gái, mái tóc sáng của cô… thậm chí đã muộn lắm rồi mà trông cô vẫn còn tươi tắn và chỉnh tề. Anh muốn nói chuyện với cô lâu hơn, còn cô rõ là muốn nhanh chóng ra về.
- Thôi được rồi, tôi sẽ không làm phiền anh nữa, – Cassy nói. Cô gái thu dọn ca táp và đi ra cửa. Khi đi ngang qua Dennis, Cassy nhìn thẳng vào mặt anh. Thiếu chút nữa Dennis ngộp thở trong đôi mắt ấy…
- Hay là ngày mai chúng ta cùng ăn trưa với nhau nhé. – Dennis buột miệng nói. Cassy cười nghĩ là anh đùa.
- Chúc anh ngủ ngon! – Cô nói.Dennis đứng nhìn theo cô rất lâu. “Quỷ tha ma bắt anh đi, Dennis”.
– Cassy nghĩ khi đi dọc hành lang – Việc gì anh ta cần gấp đến như vậy? Anh ta dẫn xác đến đây vào buổi tối để làm gì nhỉ? Cô ta chắc còn ngạc nhiên hơn nhiều, nếu như nhìn thấy Dennis ngồi sau bàn, cần cù tập ký chữ ký của Joanna Radell.
Màn đêm buông xuống miền duyên hải phía tây nước Úc thật đột ngột.Trên nền trời cao màu sắc cứ đổi thay: lúc da cam, khi đỏ và cuối cùng là bóng đen bao trùm.Những chủ nhân của Eden cũng đã ngủ cả. Nhưng giấc ngủ của họ thật nặng nề. Dan bỗng tỉnh giấc và phát hiện là Stephany nằm cạnh đã thức dậy.
- Có chuyện gì vậy, em yêu? Dan bật đèn ngủ ở đầu giường, Stephany nheo nheo mắt. Nhìn qua cũng đủ biết là chị vừa mới dậy. Stephany vò nhàu tấm ga trải giường.
- Em mơ một giấc mơ kinh khủng phải không? Hết lòng thương yêu Stephany, Dan biết rõ những nỗi kinh hoảng của chị. Chị gật đầu.
- Đây không phải là lần đầu chứ? Em hay thấy ác mộng từ khi Jilly rời khỏi nhà tù, đúng không? Stephany im lặng gật đầu. Sau đó chị nói một cách đau khổ:
- Mọi việc đang yên lành, bỗng nhiên đảo lộn cả. Tại sao vậy?
- Đảo lộn cái gì? Mọi việc vẫn ổn cả đấy chứ.
- Vâng… nhưng Sara đe doạ bỏ học nhạc, thậm chí không muốn nghe một cái gì cả, cứ hục hặc với em đến mười ngày nay rồi. Còn Dennis thì cứ làm cho em điên lên vì những câu chuyện xoay quanh hai mươi ngàn đôla bí hiểm của nó, có vẻ là con rất cần…
- Hãy bình tĩnh, Stephany! – Dan nói âu yếm nhưng dứt khoát
– Sara đã nửa năm nay tìm kiếm mà không chọn được nghề nào. Còn Dennis… Dennis vẫn nghịch ngợm như vậy.Cả hai đều cười buồn bã; Stephany đã bình tâm và lại nằm xuống gối. Dan âu yếm gạt những sợi tóc loà xoà trên mặt chị.- Và em lo lắng cả vì chuyện Jilly, đúng không? Stephany gật đầu đau khổ. - Thuở ấu thơ, bọn em thường chơi trò chị em. Lúc đó không có gì tuyệt hơn thế. Còn bây giờ khi mọi việc đã rõ ràng… thì điều đó chẳng vui vẻ gì.Dan nghĩ ngợi đôi chút:
- Không nên dằn vặt mình như thế. Thật khó mà vui vẻ được với Jilly. Thực sự mà nói em hành động chưa cân nhắc lắm… – Dan ngắc ngứ, không biết là có nên tiếp tục hay không…
- Cái gì ạ?
- Jilly là người đàn bà rất dễ xúc động. Trước kia nhất định là thần kinh cô ấy đã từng có vấn đề. Mà bảy năm tù giam kia là liều thuốc tồi tệ nhất đối với cô ấy.
Ngược lại, – giọng ông trở nên rầu rĩ,
– Để bệnh tình trầm trọng hơn thì khó mà nghĩ ra loại thuốc đặc hiệu nào công hiệu hơn thế.
- Em cho rằng anh đã không công bằng đối với cô ấy. Có lẽ là cô ấy cần có thời gian để hoà nhập vào cuộc sống sau một thời gian bị cách ly. Và sau đó cô ấy không đơn giản là chỉ bực mình. Cô ấy đã có lý trong chuyện tiền nong. Thật là sai lầm khi em đồng ý để Bill đặt điều kiện cho cô ấy
- Em vẫn tin cô ấy?
Stephany nghĩ ngợi:
- Thực ra thì không… và không khi nào tin cả. Nhưng em hiểu là cô ấy không thích chuyện đó. Một tình huống không lối thoát. Em không biết là phải làm gì. Bỗng nhiên một người em gái xuất hiện còn em thì không thể tìm được tiếng nói chung với cô ấy. Dan đau đớn nhìn Stephany trong cảnh suy nhược như vậy. Ông ôm lấy chị, ghì sát vào mình. Sau đó ông nói:
- Có lẽ, cần phải nói chuyện với cô ấy. Bây giờ cô ấy sống ở đâu?
- Theo Sara thì ở một cái xó xỉnh nào đó rất bẩn thỉu ở Rox. Có lẽ là em cần phải gặp cô ấy để một lần nữa đề nghị cô ấy cầm tiền mà không đặt một điều kiện gì cả.- Ấy, ấy em cần phải cứng rắn hơn. Và em đừng có quên là cô ấy đã một lần xử sự thế nào với em. Thôi ta tạm quên Jilly đi.Dan hôn lên đỉnh đầu Stephany.
- Em không thể, em cần phải gặp cô ấy
– Môi Stephany mím lại thành một đường thẳng.
- Em nghĩ làm thế em sẽ thấy nhẹ nhõm hơn chăng? – Dan âu yếm hỏi.
Đó là người duy nhất hiểu mình”.Stephany âu yếm vuốt má ông, rờ những nếp nhăn, hằn sâu của ông và vui vẻ nhìn vào đôi mắt nâu của ông.
- Anh có biết cái gì không? – Chị nói
– Em rất sung sướng vì em có anh. Mặc dù, có lẽ là em không xứng đáng với anh.
- Tất nhiên, – Dan vờ nghiêm nghị.
– Tất nhiên là em không xứng đáng với anh. Không có người đàn bà nào trên trái đất này lại có thể xứng đáng với anh.Nhưng Stephany không hùa theo giọng đùa cợt của ông:
- Anh Dan, thật đấy. Thời gian gần đây em ít để ý đến chăm sóc anh. Em tiếp nhận mọi thứ cứ như chúng phải như thế
- Hãy làm như em muốn, – ông nói và nhìn chị bằng ánh mắt chân thành
– chỉ cần em tiếp nhận anh là đủ.
- Sao, đó có phải là đơn thuốc của ông không đấy, bác sĩ? – Stephany vui lên
– Tiếp nhận một ngày ba lần, thưa bác sĩ Dan Marshall.Và chị hôn vào mũi ông.
- Anh sợ là vẫn chưa đủ đâu. Trong những trường hợp như thế anh kê loại đơn đặc biệt.Dan kéo chị lại gần và nghịch cái dải buộc trên áo ngủ của chị
.- Tôi nghe ông đây, thưa bác sĩ! – Stephany nói.
- Thế vẫn còn ít! – Dan thì thầm và xoa lên ngực chị
– Em không thoát khỏi anh dễ dàng thế được đâu.