- Mẹ biết là con rất khó chịu khi cô Jilly sống ở đây, nhưng…
- Thôi mẹ đừng bao che cho cô ấy nữa.
- Dennis! – Dan cố thốt lên.
- Con thì con muốn mặc kệ cô ấy, – Dennis tiếp tục một cách kiên quyết
– Mẹ…
- Tốt hơn cả là con hãy nghe lời mẹ, – Stephany nói và nhìn Dennis đầy ý nghĩa.
– Con hãy tỏ ra biết điều và cư xử cho lịch thiệp. Đây là nhà của mẹ, mẹ không muốn biến nó thành bãi chiến trường.
- Nhưng ai đó cần phải bảo vệ mẹ!
– Dennis khinh khỉnh nhìn sang Dan.
- Mẹ tự lo được điều đó con ạ. Mẹ không cần và rất khó chịu về sự can thiệp của con. Mẹ không thể và sẽ không làm cho Jilly phải đau đớn nữa, bởi cô ấy đã phải chịu đau khổ nhiều rồi.
- Vâng và cô ấy lợi dụng điều đó để đóng kịch. Nếu không tại sao cô ấy xé toạc tấm ngân phiếu như vậy. Con lấy đầu ra mà thề cô ấy chẳng coi mẹ ra gì cả.
- Dennis con có để cho mẹ giải thích rằng mẹ nghĩ gì chuyện vừa rồi không? Hay là con chỉ muốn tự nghe mỗi mình thôi? Dennis không hài lòng nhưng cũng im lặng.- Mẹ biết Jilly đã làm những gì… biết rõ hơn con nữa kia. Nhưng đó là chuyện quá khứ rồi. Điều đó… điều đó giống như một sự điên rồ vậy. Mẹ và cô ấy, mỗi người mỗi kiểu, nhưng đều mắc cùng một chứng bệnh.“…
Chứng bệnh đó tên là Greg, – chị tự nhủ – tại sao mọi người lại nghĩ rằng mình không thể tha thứ cho Jilly?”
- Jilly đã phải ngồi tù bảy năm, – chị nói thành tiếng– con thử nghĩ một chút về điều đó xem. Cô ấy đã trả xong mọi nợ nần. Con người có quyền bắt đầu cuộc sống lại từ đầu.- Mẹ thật là dễ tin người. Mẹ không nhận thấy một loạt những sự việc đập vào mắt à.
- Sự kiện nào? – Stephany thốt lên– Con thử kể ra xem nào. Bỏ những chuyện xấu xa của Jilly mà con biết đi. Vậy thì cô ấy đã làm gì từ khi đến đây nào? Tại sao cô ấy lại phải chịu sự khinh ghét và căm thù ấy của con. Dennis nghiến răng ken két. Nếu như anh có thể nói tất cả. Anh chỉ cần nói đôi câu vạch trần Jilly thì có lẽ mọi người sẽ cho ả một cú đạp. Nhưng anh không nói được lời nào bởi chính anh lúc đó đã hành động như một thằng ngốc. Chuyện xảy ra lần sau còn tồi tệ hơn. Dennis rúm người lại vì bị nhục nhã và ngượng ngùng.
- Đấy con thấy không, – Stephany mừng rỡ – con đã không buộc tội được cô ấy trừ những việc cũ mà chúng ta cần phải gắng quên đi. Mẹ hy vọng là con sẽ cố gắng quên đi Dennis ạ! Bầu không khí yên lặng bao trùm.
- Có lẽ chúng ta chuyển sang chuyện khác chăng?
– Dan nghiêm nghị hỏi. Sau đó ông cười gượng gạo và nói với Sara.
- Khi nào con phải biểu diễn? Ba mẹ muốn được nghe con biểu diễn.
- Theo dự định thì tháng sau,
– Sara rõ ràng là không muốn tiếp tục chuyện này.
- Theo dự định ư? – Stephany hiểu ngay vấn đề
– Sao con chưa rõ à?
- Dạ không. Ngày tháng đã định rồi. Đơn giản là con không tin chắc là mình sẽ tham gia biểu diễn.
- Sao vậy? – Stephany sửng sốt.
- Dạ thưa mẹ… con chơi nhạc không đủ khá để có thể trở thành nghệ sĩ chuyên nghiệp. Lý do là vậy đấy. Mẹ xem, con đã học nhiều biết bao nhiêu, đã luyện tập biết bao nhiêu mà chẳng có hiệu quả… phí tiền vô ích.
- Con… con chưa khi nào nói điều đó cho mẹ biết cả, – Stephany khẽ nói.
- Con có nói đấy chứ, cả ngàn lần, nhưng mẹ không muốn nghe!
- Có nghĩa là con đường công danh đầy hứa hẹn của nữ nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng thế giới đã chấm dứt. Đúng vậy không Sara? – Dennis ngạo mạn hỏi.
- Mày im đi! – Sara hét lên.
- Sao chị lại khùng lên như quỷ thế? – Dennis cũng quát lại.
- Con quỷ ấy chính là con đấy. Dennis ạ.
– Dan nói. - Có nghĩa con lại là người có lỗi?
– Dennis hậm hực
– Ba không nghĩ là mối quan hệ của Sara với Jilly sẽ đưa chúng ta đến tai hoạ sao?
- Dennis! – Cả Sara và Stephany cùng lên tiếng.
- Từ khi Jilly ra tù, nhà ta cứ như là nhà thương điên vậy!
– Sara tuyệt vọng kêu lên.
- Đúng vậy! – Dennis tán đồng
– Và mụ ấy không cuốn xéo đi chỉ vì quá muốn để điều đó xảy ra.
- Này các con, có lẽ chúng ta ngừng đi thôi! – Stephany vỗ vỗ trán. Vẻ mặt chị phờ phạc.
- Thôi được rồi, tranh luận với mẹ chẳng ích gì, như nói với cái đầu gối còn hơn! – Dennis phẩy tay.Dennis đẩy chiếc bàn ra nhưng chưa kịp đứng dậy thì Jilly bước vào phòng đầy vẻ buồn bã. “Cô ta đã đứng bao lâu ngoài cửa?” – Mọi người trong phòng hỏi.
- Xin lỗi, tôi không muốn nghe trộm, – ả nói.
- Giời ạ! – Dennis bỏ chạy ra khỏi phòng.
- Đừng tức giận nó, Stephany, – ả nói – Tôi là người có lỗi chứ không phải Dennis. Tôi là vị khách không mời mà đến và cũng chẳng dám hy vọng gì hơn.
- Ồ Jilly… Không phải vậy… tôi tin…
- Không, chị Stephany. Tôi không muốn mang đến cho mọi người những điều không hay. Dan ủng hộ Stephany.
- Jilly, tất cả chúng ta đều cần có thời gian. Jilly cười yếu ớt:
- Chúng ta không có đủ thời gian. Tôi ra đi là hơn.
- Nhưng đi đâu… cô đi đâu?
– Stephany xúc động.
- Đi đâu mà chả được.
- Jilly
- Có lẽ khi nào đó chúng ta sẽ hoà hợp, còn tạm thời thì tốt hơn cả là mỗi người một con đường riêng của mình.
- Jilly, không nên thế! Jilly buồn rầu nhìn Stephany.
- Thế chị bảo tôi phải làm gì?
– Và ả bước ra khỏi phòng khách.Ngập ngừng một chút, Sara đi theo ả.
- Ôi anh Dan! – Khuôn mặt Stephany có vẻ bình tĩnh, nhưng Dan hiểu là chị sắp oà khóc.
– Sara thì bỏ học, Dennis trở nên không chịu nổi… Có chuyện gì xảy ra với chúng ta vậy?
- Nghĩa là họ đang âm mưu một cái gì đó!
– Cầm ống nói trong tay Jake suy nghĩ.- Em không hiểu, tại sao hãng “Harper Mining” lại đe doạ ngừng buôn bán cổ phiếu? Họ có lợi lộc gì trong chuyện này?
– Giọng nói của Cassy đầy vẻ băn khoăn.Jake cười lớn.
- Chẳng có gì đâu. Nếu họ làm như vậy, trong vòng hai ngày anh sẽ phải tuyên bố rõ ý định của mình. Có nghĩa là chơi bài ngửa với họ. Thế mới là khôn khéo.- Bà ấy rất thông minh, phải không anh?
- Hẳn vậy, nhưng em cũng chẳng kém, chính em đã hỗ trợ anh rất nhiều.
- Anh yêu… nhưng em cứ cảm thấy xấu hổ thế nào ấy vì bà Harper và ông Bill Macmaster rất tử tế với em…“Không một con đàn bà nào có thể bắt ta phục tùng được” Jake nghĩ và nói lớn: “thế thì chẳng cần em làm điều đó nữa. Nhưng theo anh. Em tự quyết định xin việc ở đây đấy chứ. Có phải anh cùng nghĩ chuyện đó với em đâu, đúng không nào? Khi ấy anh không ép buộc em, và bây giờ cũng vậy”.
- Nếu như em không giúp anh, thì anh có yêu em không? Jake đọc thấy nỗi lo trong giọng của Cassy, anh ta nói:
- Ngay bây giờ anh cũng chẳng yêu em. Yên lặng. Sau đó Cassy gọi khẽ:
- Anh Jake!Jake vui vẻ nhe hàm răng trắng của mình ra
- Mình gặp nhau tối nay nhé? – Cassy hỏi.
Jake cố ý không trả lời ngay, để câu hỏi treo lơ lửng một lúc rồi mới đáp.
- Anh còn chưa biết là tối nay anh sẽ làm gì.Có tiếng gọi chuông ngoài cửa.
- Anh phải đi đây, sẽ gọi lại sau.Sanders giả bộ không nghe thấy tiếng kêu “Jake” và dập máy.
- Vào đi Anton, – Jake mở cửa.
Nhưng đó không phải là viên luật sư của anh ta mà là một người phụ nữ lạ, Jake nhanh chóng ngắm qua cô ta băng cái nhìn của một kẻ lõi đời. Chiếc váy tuyệt vời xẻ thấp làm tôn thêm vẻ đẹp thanh tú của người phụ nữ. Với thân hình gọn gàng, cân đối, kiều diễm, Jilly có cái vẻ kênh kiệu, ngạo mạn của một người đẹp. Ả biết rõ vẻ tuyệt mỹ của thân hình ả dưới lớp váy màu nâu đỏ. Không biết cô ta bao nhiêu tuổi nhỉ? Mà thôi, điều đó có gì là quan trọng? Jake bắt gặp cái nhìn từ đôi mắt phương của người phụ nữ và đôi mắt ấy như bùng lên một ngọn lửa. Mùi nước hoa của cô ta toả ra ngào ngạt. Jake cảm thấy nóng rần rật ở vùng bẹn… Nhưng anh ta cố tự kiềm chế và nói:
- Bà là Jilly Stuart phải không? Tôi hy vọng là có thể chúc mừng bà về khoản tiền năm triệu đôla.Jilly gật đầu, nhưng rõ ràng là câu nói trên không gây được ấn tượng đối với ả.
- Stephany đang rất lo lắng, Sanders ạ. Anh nắm thông tin rất vững.Anh ta cười.
- Hãy nói thế này. Tôi là người sáng ý. Hãy gọi tôi là Jake nhé. Tôi có thể giúp cô được gì nào?
- Tôi có một đề nghị công việc với anh,
– Mồm của ả trông giống như cái bẫy nâng lên sập xuống. Jake nhìn ả như người bị bỏ bùa.Jilly tiếp tục:
- Nếu như chúng ta hợp tác với nhau, nhất định chúng ta sẽ có được cái mà chúng ta cần: Đó là Stephany Harper!Jake khéo léo giấu nỗi mừng và ngạc nhiên:
- Tôi cần gì năm triệu của cô. Cô có đề nghị gì khác hơn không?
- Tôi nghĩ điều đó là đương nhiên. Với tư cách là em gái Stephany, tôi có thể cung cấp thông tin cho ông.
- Cô hy vọng thu được lợi lộc gì từ liên minh… của chúng ta?
Jilly liếm môi.- Rất lớn!
– Ả hét lên, và từ mắt ả ánh lên những tia lửa vàng
– Tất cả những gì mụ ta có, lẽ ra cũng phải thuộc về tôi! Tất nhiên tôi sẽ rất khó khăn để chiếm lấy hãng, nhưng tôi quyết tâm đạt được điều đó… cùng với anh hoặc là không có anh.
- Tôi rất vui mừng là chúng ta cùng chung một chiến hào, – Jake, nói vẻ hài hước và cười
– Chúng ta phải thoả thuận bằng văn bản không?
- Và ký bằng máy nữa chứ! – Jilly hùa theo và nhìn thẳng vào mắt Jake
– Hay là anh nghĩ ra được điều gì đó ít đau đớn hơn? “Không nhanh như vậy đâu, thưa bà, làm quái gì mà vội vậy” – Jake chột dạ nghĩ. Sự linh cảm đã mách bảo cho anh ta thấy trước mặt anh ta là một người đi săn đang rình rập con mồi. Cần phải suy tính cẩn thận, trước khi chui vào chuồng của con quỷ cái này…- Nhìn chung, không phải là tôi không tin tưởng
– Anh ta lại ngừng nói
– tôi còn chưa biết là có đáng để bỏ công chiếm đoạt lấy “Harper Mining” không. Tạm thời tôi đang có một việc tài chính rất lớn. Tôi đang gom tiền để quay vòng. Nếu như thành công thì việc của cô chẳng mang lại lợi ích gì cho chúng tôi và cô cứ việc mà tiến hành nó một mình.
- Rõ rồi, – Jilly dẩu mồm độc địa
– Anh dao động vì một nguyên nhân nào đó chứ gì?
- Đúng, vì một nguyên nhân rất chính đáng, cô Stuart rất thân mến ạ, – Jake lại cười
– Stephany là một người dũng cảm, kiên trì đến kinh ngạc. Trong cuộc đấu, vòng tay của bà ta cứng như thép nguội mặc dù bà ta luôn đi găng da mềm mại.Jilly vội vã:
- Thế còn, nếu như… nếu như vòng tay thép ấy bị yếu đi? Anh sẽ hành động ra sao trong trường hợp đó?
- Sẽ là một thằng điên, một thương gia hạng bét khi không biết lợi dụng những điểm yếu của đối phương. Nhưng cô ngụ ý gì khi nói đến cái yếu đi đó?
- Ồ, tôi không biết! – Jilly cười một cách vô tư
– Đơn giản là trong, đầu tôi chợt nảy ra một ý nếu bỗng nhiên tôi gạt được Stephany ra khỏi công việc một thời gian thì sao? Jake bất giác rung người lên: - Cô không tự đánh giá quá cao thực lực của mình đấy chứ?
- Ồ tôi thì tôi không nói như vậy đâu, – Jilly tiến sát lại Jake
– Mà này, anh có thể thử tôi, không đúng thế sao
“Khi con người cảm thấy khó chịu thì cần phải giải khuây!” Dennis tự nhủ và phóng như bay dọc theo bờ biển hướng về Sydney. Mỗi loài thú đều có một nơi nào để trú ngu. Để được yên tĩnh, Dennis không nghĩ đến việc vùi đầu vào cát như một con đà điểu. Anh không muốn khơi lại vết thương trong lòng. Ngược lại, anh có ý định gác bỏ công việc hôm nay và sử dụng thì giờ tuỳ thích. Và cái chính là để quên Jilly đi… “Angelo còn có những thú vui hơn mình”, – Dennis nghĩ. Anh làm quen với người phục vụ bàn Angelo trong một quán ở trung tâm thành phố cạnh toà nhà chính của hãng “Harper Mining”. Anh thường vào đây uống một cái gì đó trước giờ làm việc. Angelo phục vụ anh cũng như mọi người và sẵn sàng ngồi tán hươu tán vượn nếu anh cần. Họ cùng tuổi với nhau. Một trong những phẩm chất của Angelo là cái gia đình Harper hùng mạnh là vậy mà chẳng hề làm cho anh ngợp. Dần dà, họ trở thành bạn. Và Angelo kể cho Dennis nghe ước mơ trở thành võ sĩ quyền anh nhà nghề của mình. Nhưng bố Angelo lại phản đối kịch liệt. Dennis lắng nghe những câu chuyện cãi cọ của người hầu bàn cùng cha hắn với một sự cảm thông. Những cái đó làm anh liên tưởng đến những xích mích va chạm của anh với Dan. Và Dennis cũng thường đến cung thể thao của Has, nơi Angelo tập luyện để động viên và góp ý cho bạn.Và hôm nay, anh lại phóng xe như bay đến đó. Bước vào sân, Dennis như mụ người đi vì sự lộn xộn bát nháo, những bóng người thấp thoáng và thứ mùi rất đặc trưng: mùi vải bạt, mùi da, mùi nhựa tổng hợp và mùi mồ hôi của các vệ sĩ. Dennis lập tức nhận ra Angelo đang tập với một võ sĩ khác ở võ đài phía xa. Và rõ là đối phương lớn tuổi, nặng cân và có kinh nghiệm hơn Angelo.Cách đó không xa, Tony Taylor ăn vận không thể chê vào đâu được. Y là ông bầu của Angelo. Bên cạnh y là hai kẻ giúp việc là Chikka và Jakko. Phía sau nữa là Has, ông chủ nhà thi đấu và cũng là huấn luyện viên của Angelo. Rõ ràng là ông ta đang lo lắng, vì học trò của ông bị dính đòn quá nhiều.
- Angelo, cố phòng ngự tốt hơn
– Thỉnh thoảng ông ta lại kêu lên.Những cú đấm của đối phương vẫn bao bọc lấy Angelo như trước. Rõ ràng là Angelo đã quá mệt. Anh cúi gằm đầu xuống ngực, khó nhọc giơ hai nắm tay lên che mặt
.- Này, thế là đủ rồi đấy, ông Has ạ!
– Không kiềm chế được nữa, Dennis hét tướng lên.
- Lại còn trò gì nữa đây?
– Taylor hỏi ngọt xớt, mặt làm vẻ ngạc nhiên
– Ai vậy?
- Ông định làm trò gì với Angelo vậy, ông Taylor? Định để cậu ta bị đánh vỡ đầu chắc? Cậu ấy đã bị thương rồi kia kìa! – Dennis phẫn nộ tiến lại.
- Không, nếu bây giờ anh ta không học chịu đòn thì không thể nào trở thành võ sĩ được!
– Taylor nói nhưng rồi y cũng để cho Angelo nghỉ năm phút.Angelo ngã phịch xuống thảm. Dennis tiến lại võ đài, nhưng thấy Angelo quay đầu nhìn sang hướng khác. Anh nhìn theo và phát hoảng. Stephany đang đi trong nhà thi đấu như là một hình ảnh tương phản với sự bẩn thỉu luộm thuộm ở đây.
- Mẹ… Mẹ làm gì ở đây thế?
– Dennis lắp bắp.
- Tìm con – Chị cao giọng
– Sáng nay con cần phải đến văn phòng của mẹ để họp. Chúng ta đang trải qua một cơn nguy cấp, hay là con không biết điều đó?
- Con không muốn có mặt ở đó.
- Nghĩa là con không muốn lĩnh lương mỗi tuần nữa chứ gì? Dennis nhìn vào đôi mắt đau khổ và giận dữ của mẹ và lùi bước.- Vâng, vâng… Xin lỗi mẹ hôm nay con đã không đến họp. Con cứ nghĩ là đằng nào thì mẹ cũng chẳng thèm nghe một lời nào của con cả.
- Con nghĩ gì lạ vậy, Dennis? Đương nhiên là mẹ rất coi trọng những ý kiến của con. Nhưng sẽ thật là tốt nếu như con cư xử có trách nhiệm hơn, chỉ thế thôi
– Stephany cười khi nhận thấy sự bối rối hiện rõ trên mặt con trai
– Thôi được rồi, chúng ta sẽ nói chuyện nhiều sau, OK?Dennis nhẹ cả người khi thấy mẹ đi ra. Nhưng Stephany lại dừng ở chỗ cửa:
- Còn việc tiếp tục hợp tác với hãng nữa hay là thôi. Tới một lúc nào đó nó sẽ trở thành tài sản thừa kế của con và Sara. Nhưng nếu con cứ phung phí cuộc sống bằng những trò vớ vẩn, con nít ấy thì con phải chịu lấy hậu quả. Mẹ sẽ không làm được gì để cứu giúp con đâu. Hãy nghĩ kỹ điều đó đi Dennis ạ!Stephany rời khỏi phòng tập.Bất ngờ bên tai Dennis vang lên một giọng ngọt xớt:
- Thật là sướng khi mẹ cậu quan tâm đến con trai như vậy. Chuyện gì xảy ra thế? Cậu quên tiền ăn sáng à? Dennis quay lại và chạm mặt với Taylor. -
Tôi cũng muốn góp phần – Dennis thốt lên.
- Góp phần… góp phần ư?
- Đúng vậy, để tạo sự nghiệp cho Angelo. Tôi cũng muốn thành ông bầu của cậu ấy.
- Muốn trở thành người cộng sự của tôi không dễ đâu, cậu bé ạ
– Đầu của Taylor là cả một cỗ máy vi tính; y nhanh chóng tính toán, cân nhắc nên đồng ý hay phản đối lời đề nghị của Dennis
– Đúng là không dễ đâu.
- Bao nhiêu?
- Đối với một chàng trai đầy hứa hẹn như anh chàng này thì… hai nhăm ngàn.
- Được rồi! – Dennis đồng ý. Từ phía sau, Angelo kéo tay áo anh:
- Dennis, nhưng cậu moi đâu ra một đống tiền như vậy?
- Đừng nghĩ ngợi gì cả, ngoài quyền Anh ra Angelo ạ – Dennis an ủi bạn
– Bây giờ thì đích thân tớ sẽ chăm lo cho cậu.
Jilly rời khỏi phòng của Jake ở khách sạn và rất hài lòng với kết quả đạt được. Đúng, anh ta thật là bình tĩnh và xử sự thật lạnh lùng với ả… Không hẳn là để giữ khoảng cách. Khuôn mặt anh ta rất lạ, tựa như là anh ta đã biết cái gì đó và đang muốn thử ả. Nhưng Jilly biết cách đánh giá không bao giờ sai ấn tượng mà ả tạo ra được với đàn ông. Và ả biết rõ là Jake thích ả. Bây giờ thì ả đang vội rẽ đến Rox, một quận khác của Sydney. Ở đó có một khách sạn tồi tàn mà ả đã thuê một phòng từ sáng sớm ngay sau khi rời khỏi nhà Stephany. Giờ đây, ả cần phải chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ với người đàn ông tiếp theo, người mà sẽ giúp ả thực hiện những toan tính của ả. Đó là Philip, người chồng cũ. Philip tội nghiệp! Jilly cười và nhớ lại mọi việc. Chỉ một cú điện thoại là cái pháo đài đó đã đổ sụp. Từ đó, vừa cầu mong Philip giúp đỡ, ả rắp tâm giữ ông ở một khoảng cách nhất định để kích động. Cuối cùng thì ả cảm thấy thời điểm thích hợp đã đến. Trên đường đến gặp Jake ả đã gọi điện cho Philip để hẹn gặp vào thời gian thuận tiện… Vào hoàn cảnh phù hợp Jilly không chỉ đóng kịch tuyệt vời mà còn là một đạo diễn có hạng. Ả hiểu rằng không thể dễ dàng xử lý ngay tại Eden. Ả thường thành công trong việc điều khiển Philip như một con rối. Một khách sạn tồi tàn bẩn thỉu, đầy ruồi, muỗi và gián chắc chắn sẽ làm thức dậy trong ông tình thương đối với người đàn bà tội nghiệp bị mọi người ruồng bỏ.Jilly đã đoán đúng. Khi đến, Philip tái mặt đi vì phiền muộn. Khi bước vào phòng, khó nhọc lắm ông mới thốt nên lời:
- Tôi ngạc nhiên và phân vân không biết có nên đến không.
Jilly nhận thấy Philip rất gầy và già đi nhiều. Ả hài lòng tự nhủ là năm tháng đã rất độ lượng với ả.
- Em sợ anh không đến – Jilly khẽ nói và cụp mắt xuống
– Em cũng không dám trách gì anh nếu như anh không đến gặp em.
- Anh không thể bỏ mặc em lúc hoạn nạn được. Qua giọng nói của em, anh cảm thấy em cần được giúp đỡ.
- Vâng! – Jilly ngẩng đầu nhìn ông
– Nhưng bây giờ khi em nhìn thấy anh… anh có biết em vừa cầu xin anh đến mà không hiểu được là em có lỗi với anh biết bao.- Kìa! Jilly! Nhưng tại sao em lại ở đây, ở chỗ tồi tệ như thế này.
- Đó là tất cả những gì mà em có thể cho phép mình – Jilly lại cúi đầu.
- Anh sẽ giúp em rời khỏi đây.
- Không Philip, em không muốn làm phiền anh đâu. Anh sẽ không khi nào quên được…
– Dường như không giữ được mình, Jilly vờ vặn tay tuyệt vọng.
- Từ ngày ấy… biết bao thời gian đã trôi qua…
– Philip run run.“Thế là đổ rồi, con bồ câu non ạ!” – ả nghĩ.
- Anh có còn căm thù em không?Trên mặt Philip lộ rõ vẻ mệt mỏi:
- Anh đã cố thử, nhưng không lúc nào là anh không nghĩ đến em. Ả nhìn thẳng vào mắt Philip. Điều đó như tăng thêm sức cho ông. Ông tiến lại ôm chầm lấy ả. Một tiếng rên bật ra từ ngực ông và phút chốc, Jilly hiểu rằng đã lâu lắm rồi ông không có đàn bà. Không tin đây là sự thực. Philip xoa đôi vai ả, khẽ vuốt má ả, sau đó kéo sát ả vào ngực và hôn lên tóc. Jilly ngẩng đầu lên, hôn Philip và ả cảm thấy nước mắt đang chảy trên mặt ông. Còn ông thì đang cố nén tiếng thổn thức tự đáy lòng.Jilly dìu ông lại chiếc giường hẹp. Họ nằm xuống đó và ả cởi áo dài ra. Philip kinh ngạc thấy dưới áo dài ả không có gì cả ngoài thân thể ả. Ông ngắm nhìn rất lâu tấm thân trần. Hơi thở của ông nhanh hơn rồi trở nên ngắt quãng. Cuối cùng ông sờ lên ngực ả, và lập tức thân thể ông rung lên vì chứng co thắt. Sau đó, Philip ôm thật chặt lấy Jilly, không rời ra chút nào cho đến khi mọi việc xong xuôi.Sau đó ông nấc lên và khẽ nói:
- Hãy tha lỗi cho anh… Anh không biết việc đó xảy ra như thế nào. Anh thèm muốn em đến nỗi… Không thể kìm giữ được nữa…
Cơn tức giận bất lực và sự chán ngán thiêu đốt Jilly, nhưng ả vẫn thể hiện mình là một người tình tinh ý biết an ủi bạn tình vụng về và vội vã. Ả ôm lấy Philip vỗ về ông bằng những điều mà mọi người đàn bà đều làm trong những trường hợp tương tự.Như một con quỷ, trước khi rời Philip, ả đã hoàn toàn mê hoặc được ông và từ nay trở đi, ông sẵn sàng làm tất cả vì ả, chỉ cần ả ban tặng cho ông một nụ cười.