Khuôn viên trung tâm của Đại học Tulane hiện lên giữa cụm những biệt thự có từ hồi chuyển giao thế kỷ, những công viên rủ bóng hoa ngọc lan, và tổ hợp nhà của trường đại học. Chỉ là chuyến đi ngắn từ nhà Lorna ở Quận Garden đến đó trên xe điện St. Charles.
Dù vậy, suốt ba ngày qua, hiếm khi cô rời khoa thần kinh ở tầng bốn của Trung Tâm Dược Tulane. Cô đi đi lại lại ở sảnh ngoài căn phòng, lo lắng chờ bác sĩ khoa thần kinh làm xong xét nghiệm.
Jack đã được trực thăng đưa đến đây từ tàu đánh cá của anh em Thibodeaux. Lorna đã đi cùng anh suốt chuyến bay, giải thích cho các bác sĩ về cách điều trị. Cô bỏ qua nhiều chi tiết nhưng nói thật về tình trạng của anh.
Phân nửa số phòng ban của bệnh viện đã ghé qua phòng Jack. Khi đã ở đây, anh được truyền propofol để duy trì tình trạng hôn mê sâu, bản kiểm tra EEG của anh được theo dõi liên tục, và cơ thể anh được mắc vào các thiết bị.
Nhưng ngày hôm nay rất quan trọng. Các bác sĩ đã ngưng tình trạng hôn mê sâu của anh suốt buổi sáng, để cho anh tỉnh dậy từ từ trong khi theo dõi sát sao EEG của anh để phát hiện có dấu hiệu tiếp tục co giật không. Đến giờ vẫn ổn. Nhưng câu hỏi lớn hơn vẫn còn đó.
Còn lại gì trong Jack?
Bác sĩ thần kinh dường như tự tin rằng không có tổn thương não vĩnh viễn, nhưng sau chấn thương như vậy, ông không dám bảo đảm. Jack có thể ở tình trạng người thực vật hoặc hoàn toàn bình phục. Nhưng vị bác sĩ đã cảnh báo kết quả có vẻ sẽ nằm lưng chừng giữa hai tình trạng.
Nên họ chờ đợi.
Randy ngồi xuống sảnh cùng với cha mẹ của Jack. Kyle đã đi đến tiệm cà phê để mua thêm cà phê cho tất cả bọn họ. Không ai trong số họ đã ngủ. Ở phòng đợi nhiều ngày qua, họ đã xích lại gần nhau hơn.
Suốt đêm thức trông, cuối cùng Lorna đã kể lại toàn bộ câu chuyện về đêm đó cùng với Tom, việc cô mất đi đứa con, vụ cưỡng dâm cố ý, cuộc giải cứu của Jack và kết cuộc bi thảm. Khi cô bắt đầu, câu chuyện cứ tuôn ra. Cô đã khóc rất nhiều, về mọi chuyện, nhưng sau cùng, cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
“Lúc đó cháu còn nhỏ dại,” mẹ anh đã nói vậy, nắm lấy tay cô. “Tội nghiệp cháu. Mang theo gánh nặng đó suốt bao năm.”
Cuối cùng cánh cửa dẫn vào căn phòng mở ra, và nhóm các bác sĩ khoác áo trắng và y tá đi ra ngoài. Vị bác sĩ thần kinh bước đến. Lorna cố đọc được vài điệu bộ trên gương mặt ông. Gia đình Jack cũng đến chỗ cô.
“Chúng tôi đã cho ngưng việc gây hôn mê sâu,” vị bác sĩ giải thích kèm theo sự thở dài, “nhưng chúng tôi vẫn sẽ để benzodiazepine liều thấp chảy nhỏ giọt khi cậu ấy tỉnh lại. Chúng tôi cũng sẽ theo dõi EEG của cậu ấy và các cơ quan quan trọng.”
“Chúng tôi có thể ngồi cùng anh ấy không?” Lorna hỏi.
Vị bác sĩ tư lự nhìn đám đông. “Mỗi lần một người.” Ông chỉ một ngón tay nhắc nhở. “Và không quá lâu.”
Lorna quay qua gia đình anh.
Mẹ của Jack vỗ nhẹ cánh tay cô. “Con vào trong đi, con gái. Giờ con cũng là người nhà. Bên cạnh đó, nếu con trai của cô tỉnh, nó cần thấy một gương mặt xinh đẹp trước.”
Lorna muốn nói lại, nhưng cô cho phép mình được nghĩ cho bản thân lúc này.
Cô ôm hôn mẹ Jack, rồi vội vào phòng. Bên trong, một y tá đứng ngay dãy các thiết bị theo dõi. Lorna băng qua và ngồi lên ghế cạnh giường Jack. Cô đã thức qua đêm ngồi chỗ tương tự, nắm lấy tay Jack, nói chuyện với anh và cầu nguyện.
Cô liếc nhìn gương mặt nhợt nhạt của anh. Cô quan sát ngực anh co lên rồi hạ xuống. Những dây nhợ và ống chạy dọc dưới ra giường của anh đến những chiếc máy kêu bíp bíp và nhấp nháy. Cô nghiêng mình về phía trước và nắm tay anh.
“Jack...”
Bàn tay anh nắm lại – làm tim cô nhảy thót lên. Nhưng đó là dấu hiệu nhận biết hay là dấu hiệu cơn co giật bắt đầu lại? Lo lắng, hi vọng, cô đứng dậy,vẫn nắm lấy tay anh. Cô nghiêng người qua anh và nhìn xuống.
Ngực anh căng phồng rồi thở ra rất to.
Cặp mi mắt của anh giật giật hé mở, nhưng đôi mắt anh vẫn nhắm lại.
“Jack,” cô cúi xuống thì thào với anh. Cô đặt bàn tay còn lại của cô lên má anh. “Làm ơn...”
Anh chầm chậm chớp mắt – một cái, hai cái – rồi cô thấy anh liếc nhìn lại cô. “Này.”
Cô nắm chặt tay anh. “Này anh kia.”
Một nụ cười thoáng mấp máy trên môi anh. Họ chỉ nhìn nhau. Đôi mắt anh dường như nuốt chửng cô. Rồi những ngón tay của anh đan chặt vào những ngón tay của cô với sức mạnh bất ngờ. Anh chuyển sang vẻ mặt nuối tiếc.
“Điều tôi nói trước đó...” anh nói cộc lốc, giọng khàn khàn cùng vẻ kiệt sức và có lẽ còn hơn thế.
Cô dừng anh lại. Cô hiểu cảm giác tội lỗi ẩn trong ba từ anh sẽ nói.
Tom đi rồi.
Đó là bóng ma ám ảnh cuộc sống của cả hai, nhưng đã đến lúc thả bóng ma đó tự do. Cô nghiêng mình xuống, lướt môi kề môi anh, và thì thào, “Nhưng ta ở đây rồi.”