“Cô định làm gì với em trai tôi?”
Giọng Randy bật ra vẻ không tin tưởng.
Lorna đi theo sau cơ thể Jack xuống khoang tàu. Mack khoác tay đỡ lấy anh. Người đồng đội còn lại đang được sơ cứu vết thương do trúng đạn. Thuyền trưởng đã đề nghị Lorna dùng ca bin của ông.
Randy bám sát bước chân cô. Vì là người thân duy nhất của Jack ở đây, cô đã giãi bày với anh ta. Anh ta có quyền được biết, nhưng qua thái độ hoảng sợ của anh ta, có lẽ sự thật lòng sẽ không được đón nhận.
“Tôi sẽ tiêm thuốc cho anh ấy,” Lorna nói. “Đưa anh ấy vào tình trạng hôn mê sâu và giữ anh ấy duy trì đến khi trực thăng cấp cứu đến.”
Chiếc tàu đã gọi điện nhờ giúp đỡ, nhưng phải mất nhiều giờ để ai đó đến giúp họ. Jack sẽ không qua khỏi đến lúc đó. Cô đã xác nhận triệu chứng với Bennett. Một khi các cơn co giật bắt đầu, các bệnh nhân chết trong vòng một giờ.
Cô buộc phải thử.
Randy sờ lên trán mình, như thể định chỉnh chiếc mũ bóng đã không còn ở đó. Đôi mắt anh ta ánh lên vẻ lo lắng.
Kyle theo sau anh ta. “Chị tôi biết việc mình đang làm.”
Randy quay qua cậu. “Cô ta là bác sĩ thú y!”
“Và là bác sĩ giỏi đang bị rủa!”
Họ đến ca bin của thuyền trưởng. Mack khiêng Jack vào trong.
Ngoài hành lang, Lorna quay qua phía họ. “Randy, anh nên ở ngoài đây. Tôi hứa sẽ làm tất cả những gì có thể để cứu anh ấy.”
Randy nhìn thẳng vào cô, cố cân bằng giữa cơn giận và sự lo lắng. Anh ta hích vai vào cô. Cô giật mình lùi một bước. Nhưng anh ta chỉ như con gấu choàng ôm cô lại.
“Hãy trông nom cậu em nhỏ của tôi cẩn thận,” anh ta thì thầm qua tai cô, nuốt nước mắt lại. Anh ta đứng thẳng lại. “Tôi biết có nhiều thù hằn trong gia đình tôi. Nhưng Jack tin tưởng cô. Nên tôi cũng vậy.”
Lorna gật đầu.
Kyle nắm lấy vai Randy. “Muốn uống chút bia trong khi đợi không?”
Randy xụ xuống, gật đầu, và đi theo Jack lên cầu thang.
Lorna đến chỗ Mack trong ca bin của thuyền trưởng. Người đàn ông to lớn đã đặt Jack nằm thẳng lên giường.
“Cần giúp một tay không?” anh ta hỏi.
“Tôi có thể cần một phụ tá,” cô nói, mỉm cười uể oải, không muốn ở lại một mình.
Anh ta ngồi xuống giường ngay cạnh đầu Jack. Cô đặt chai thuốc xuống chiếc bàn cạnh giường. Cái chai có nhãn sodium thiopental. Cô đã lấy nó từ phòng thuốc giải phẫu của Malik. Đó là loại thuốc gây mê phổ biến dùng cho động vật, và xét đến nghiên cứu của Malik, cô biết phòng thí nghiệm sẽ có loại thuốc đó.
Nhưng cô định làm nhiều thứ hơn ngoài việc dùng nó gây mê Jack.
Trong nhiều năm, thiopental cũng đã được các bác sĩ dùng để đưa các bệnh nhân vào tình trạng hôn mê sâu. Mặc dù ngày nay thuốc propofol được dùng phổ biến hơn, thiopental vẫn hữu dụng trong những ca chấn thương não hoặc u não. Thuốc gây ra sự suy giảm rõ rệt trong hoạt động thần kinh, là tác dụng mà Lorna cần dùng nhất vào lúc này.
Não của Jack đã làm việc quá sức.
Cô phải ngừng động cơ đó lại.
Nhanh thoăn thoắt, cô chuẩn bị ở cánh tay Jack và làm một garô xoắn. Khi đã sẵn sàng, cô giơ kim tiêm mà cô đã nạp trước thiopental.
Cô bắt gặp ánh mắt của Mack nhìn về cơ thể anh.
“Cô có thể làm được,” anh ta nói.
Nén nỗi sợ lại, cô đâm mũi kim vào, rút máu ra để chắc chắn mình đã tiêm trúng, rồi thả garô xoắn ra.
Cô chậm rãi bóp pittông và đưa người đàn ông cô đang dần yêu vào tình trạng hôn mê sâu.
* * *
Nửa giờ sau, Lorna đứng trên boong phía đuôi tàu. Mack tiếp tục trông nom Jack. Cô đã cần chút không khí trong lành. Ít nhất trong một phút. Cơ thể cô run lên vì kiệt quệ và stress.
Đứng ngay lan can, cô hít hơi thật sâu và nhìn chăm chăm về vùng biển tối. Sao chiếu lấp lánh trên đầu, nhưng mặt trăng vẫn chưa mọc.
Tiếng quẹt diêm làm cô giật mình.
Cô quay qua thấy Bennett ngồi trên chiếc ghế xếp. Lạc trong dòng suy nghĩ, cô đã không nhìn thấy ông ta trong bóng tối. Ông ta đưa que diêm lên tẩu thuốc. Thuốc lá cháy đỏ hung khi ông ta hít vào một hơi. Ông ta đứng dậy và đến chỗ cô.
“Anh ta sao rồi?”
Lorna thở dài. “Tôi không biết. Cơn sốt của anh ấy đã hạ. Thuốc mê đã làm dịu cơn co giật của anh ấy. Nhưng tôi không biết liệu anh ấy có còn trong thân xác đó không. Anh ấy đã co giật trong thời gian dài.”
Bennett phì phò khói thuốc. “Cô đã làm hết sức có thể.”
Họ đứng yên lặng một lúc lâu.
Cô cần đổi đề tài. “Đứa bé thế nào rồi?”
“Đang ngủ. Bọn tôi tìm được ít sữa. Vợ của thuyền trưởng có em bé bốn tháng tuổi. Thật may mắn.” Bennett quay qua cô. “Nhân tiện, con của Eva là một bé gái.”
“Còn bọn trẻ còn lại?”
“Tất cả bọn chúng đang ngủ ở đó cùng với nó. Tôi nghĩ chúng nhận ra đứa bé thuộc về chúng và muốn chào đón nó gia nhập nhóm. Hoặc có lẽ chỉ là do tính tò mò trẻ con. Khó đoán được.”
Sự yên lặng lại kéo dài, nhưng Bennett vẫn còn nhiều câu hỏi.
“Tại sao cô nghĩ Eva từ bỏ đứa bé?” ông hỏi.
Lorna đã đắn đo về câu hỏi tương tự. Cô không thể nói chắc, nhưng cô có thể đoán. “Tôi nghĩ là cùng lý do chúng để ta đi... hay đúng hơn là để bọn trẻ đi.”
“Ý cô là sao?”
“Đứa bé thuần khiết. Mạng nơron của nó vẫn còn sơ sinh. Tôi nhớ lại lúc ở tòa biệt thự, những con lớn hơn nhận ra rằng bọn trẻ hoàn toàn không tiêm nhiễm. Vào giây phút đối mặt, suy nghĩ của cả hai bên giao nhau. Một bên thuần khiết và thơ ngây, trong khi bên kia đã bị hành hạ đến điên loạn. Tôi nghĩ tâm trí của những con lớn hơn nhận ra rằng những con nhỏ đã tách biệt khỏi chúng, rằng chúng chỉ có thể mang lại sự nhiễm độc và đau đớn.”
Cô nhớ lại nỗi đau và buồn phiền ở Adam khi một trong số những con nhỏ giơ tay ra.
“Nên chúng đã làm điều duy nhất có thể,” cô nói. “Như để tặng món quà cuối cùng và hy sinh, chúng để cho những con nhỏ ra đi.”
“Vậy còn lúc sau? Cô có nghĩ chúng biết mình sắp bị giết không?”
Cô nhớ lại biểu lộ cuối cùng của Eva. Nó tỏ ra yên bình và hoàn toàn chấp nhận. “Tôi nghĩ chúng biết.”
Bennett trầm ngâm ngậm tẩu thuốc một lúc lâu. Cuối cùng ông ta quay lại câu hỏi thực sự khiến ông ta thấy day dứt.
“Tại sao chúng bảo vệ tôi? Điều đó không có ý nghĩa gì cả. Bọn quái vật định giết tôi.”
“Có lẽ ông rõ câu trả lời hơn tôi.”
Ông ta liếc nhìn cô. Giọt lệ rươm rướm trong đôi mắt ông ta. Ông ta cần vài chỉ dẫn. Cô không biết liệu ông ta có xứng đáng điều đó không, nhưng cô lấy mình làm ví dụ.
“Chúng cũng bảo vệ tôi,” cô nói. “Mặc dù chúng không thể thân thiết với chúng ta như chúng có thể làm với nhau, tôi nghĩ chúng có lòng khoan dung sâu đậm. Chúng cảm giác được ông đáng được cứu.”
“Nhưng để làm gì? Tất cả những việc tôi đã là... tất cả những điều tôi nhắm mắt cho qua... và thậm chí đôi khi không hề nhắm mắt.”
Ông ta lắc đầu.
“Tôi không biết. Tôi không thể hiểu được trái tim ông. Nhưng có lẽ chúng nhận ra khả năng chuộc lỗi bên trong ông. Và giữa những cuộc đổ máu đó, chúng không thể để điều đó bị phá hủy.”
Bennett quay đi. Ông ta lấy hai tay che mặt lại. Đôi vai của ông ta run run.
“Tôi đã làm gì thế này?” ông ta khẽ xúc động.
“Chỉ có thể là điều đó. Không phải việc ông đã làm, nhưng là việc ông chưa làm.”
Khi những lời đó bật ra khỏi môi cô, cô tự ghi nhớ những lời đó vào tim mình. Đã từ lâu, cô đã để quá khứ dằn vặt mình, cách ly mình, giam cầm mình trong nhà tù tội lỗi của bản thân. Chẳng còn nữa. Cô nhớ lại những lời sau cùng của Jack.
Tom đi rồi.
Đã đến lúc cô thực sự hiểu điều đó, để thực hiện nó.
Cô cầu nguyện rằng mình vẫn còn cơ hội.