Tranh Thiên Hạ

Chương 19: Bạch Phượng tái hiện

Ngày mười chín tháng tư năm thứ mười bảy.

Phong Tịch dẫn bốn vạn năm ngàn quân Phong Vân Kỵ đến thành Lệ.

Ngày hai mươi ba.

Phong Tịch đến thành Kỳ, để lại ba vạn năm ngàn quân Phong Vân Kỵ.

Ngày hai mươi lăm tháng tư năm thứ mười bảy.

Phong Tịch trở lại thành Lệ.

Trong thư phòng tại dinh thự trong thành Lệ, Phong Tịch ngồi ngay ngắn tại bàn nhìn tấm bản đồ được trải ra trước mặt.

“Cộc cộc.”. Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

“Vào đi.”

Năm người Tề, Từ, Lâm, Trình, Tu lần lượt tiến vào.

“Vương triệu chúng thần đến có chuyện gì ạ?”. Tề Thứ hỏi.

“Các ngươi lại đây.”. Phong Tịch chỉ vào một điểm trước thành Lệ trên bản đồ: “Quân tiên phong của Hoa Quốc sẽ đến vào chiều mai hoặc sáng hôm sau. Ta định tặng bọn chúng một món quà gặp mặt.”

“Vương định làm gì ạ?”. Tu Cửu Dung lên tiếng hỏi.

“Nơi này là Ngật Sơn, là đường quân Hoa phải đi qua. Ngọn núi này không cao không hiểm, lại ít có cây rừng, nếu ẩn nấp sẽ dễ bại lộ hành tung, quân Hoa nhất định cho rằng ta không dám bố trí mai phục.”. Đầu ngón tay của Phong Tịch chỉ vào Ngật Sơn, cười nhàn nhạt đầy suy tính.

“Nhưng dưới chân núi có một con đường rộng chừng ba thước.”. Tề Thứ cũng chỉ vào bản đồ nói.

“Đúng vậy.”. Phong Tịch gật đầu khen ngợi: “Đại quân của chúng khi qua đoạn đường chật hẹp này tất phải đi với tốc độ rất chậm. Mà nếu muốn quay lại thì càng khó hơn, thế nên…”

Phong Tịch nhìn về phía Tu Cửu Dung: “Cửu Dung, ngươi mang năm trăm người chia nhau ra đứng tại đây… đây… đây… và đây…”. Ngón tay nàng liên tục chỉ trên bản đồ: “Đợi ba vạn quân tiên phong Hoa Quốc tới, hãy chia cắt chúng thành từng nhóm. Nhớ kỹ, chỉ cần cảnh cáo chúng, không được hiếu chiến! Rõ chưa?”

“Cửu Dung hiểu ạ!”. Tu Cửu Dung khom người đáp.

“Hoa Quốc cậy thế đông người, chúng ta sẽ dập tắt nhuệ khí của chúng.”. Đôi mắt Phong Tịch phảng phất một luồng gió lạnh lẽo, sau đó nàng nhìn sang Tề Thứ: “Tề tướng quân, truyền lệnh ba quân, đêm nay trừ việc canh phòng, toàn quân nghỉ ngơi.”

“Rõ!”

“Từ tướng quân, dân chúng thành Lệ đã di dời cả chưa?”. Phong Tịch lại hỏi Từ Uyên.

“Tuân theo vương lệnh, toàn bộ bách tính thành Lệ đã di dời tới thành Nguyên và thành Dương.”.

“Tốt.”. Phong Tịch gật đầu nói tiếp: “Để lại lương thảo cho bảy ngày, số còn lại vận chuyển đến thành Kỳ.”

“Hôm trước thần đã làm xong chuyện này rồi. Hiện giờ thành Lệ chỉ có quân lương tồn trữ cho bảy ngày.”. Từ Uyên cúi đầu đáp.

“Hả?”. Phong Tịch liếc nhìn Từ Uyên, thấy vẻ mặt hắn vẫn trầm tĩnh, không chút biểu tình.

“Đại vương từng bảo muốn quyết một trận sinh tử với quân Hoa tại Vô Hồi Cốc, thần vẫn còn nhớ rõ.”. Từ Uyên thấy ánh mắt Phong Tịch dừng trên người mình rất lâu, bất đắc dĩ nói thêm.

“Ừm.”. Phong Tịch mỉm cười: “Trong sáu người thì ngươi tinh tế nhất, lo liệu mọi việc chu đáo nhất. Vậy toàn bộ lương thảo và y dược trận chiến này ta để ngươi thu xếp, bổn vương sẽ không hỏi đến nữa.”

“Vâng!”. Từ Uyên trầm giọng đáp.

“Thành Lệ có bốn cửa, cửa Đông do Trình tướng quân trấn giữ, cửa Nam do Lâm tướng quân trấn giữ, cửa Tây do Tề tướng quân trấn giữ, còn cửa Bắc ta giao cho Từ tướng quân.”. Phong Tịch ngẩng đầu đảo mắt nhìn chúng tướng, phân công cho từng người.

“Chúng thần tuân mệnh!”.

“Tốt lắm, hôm nay đến đây thôi, các vị hãy trở về nghỉ ngơi đi.”

“Rõ”. Bốn người lui ra.

Sau khi bốn người đã đi khỏi, tấm rèm vải bố sau thư phòng được vén lên, Phong Tức nhàn nhã bước từ trong ra.

“Lan Tức công tử, ngài có diệu kế gì không?”. Phong Tịch cuộn tấm bản đồ lại, ngẩng đầu lên hỏi Phong Tức.

“Không dám, trong lòng cô đã sớm có dự liệu, ta sao dám múa rìu qua mắt thợ.”. Phong Tức cười cười ngồi xuống trước bàn.

“Ta muốn đi dạo trong thành, ngươi đi chung không?”. Phong Tịch đứng dậy.

“Giai nhân ước hẹn, vinh hạnh vô cùng.”. Phong Tức cũng đứng lên khoát tay tao nhã về phía nàng, mời nàng đi trước.

Hai người ra đến cổng mới phát hiện trời đã tờ mờ tối, cả hai chậm rãi bước qua ngã tư đường. Các hộ gia đình trong thành đều đã đóng cửa cài then, trên đường ngoại trừ binh lính thì không gặp dân thường nào khác.

Cả hai đều im lặng suốt đoạn đường dài, cho tới khi ra đến cửa nam thì sắc trời đã tối hẳn.

“Một vạn binh sĩ đóng trong thành mà chẳng phát ra tiếng động nào, ai cũng có cương vị và chức vụ riêng, cô trị quân nghiêm khắc thật đấy! Chưa kể đến toàn bộ thành Lệ này đều tỏa ra sát khí lợi hại, Phong Vân Kỵ quả nhiên không thể xem thường!”. Phong Tức nhìn những vệ binh đang đứng thẳng tắp từng hàng, cám thán nói.

Phong Tịch nghe vậy chỉ mỉm cười, sau đó xoay người nhìn màn đêm đen đặc xa xa: “Hoàng Quốc có hai mươi vạn Tranh Thiên Kỵ, Hoa Quốc có hai mươi vạn Kim Y Kỵ, Hắc Phong Quốc của ngươi cũng có hai mươi vạn Mặc Vũ Kỵ. Chỉ có mỗi Bạch Phong Quốc là có năm vạn Phong Vân Kỵ thôi. Sở dĩ các ngươi cần hai mươi vạn tinh binh vì các ngươi đều phải tranh thiên hạ. Còn ta, ta chỉ cần bảo vệ Bạch Phong Quốc thật tốt, vậy nên năm vạn tinh binh là đã đủ rồi.”

“Năm vạn Phong Vân Kỵ của cô là tinh anh trong tất cả tinh anh, nếu đủ hai mươi vạn đại quân, cô muốn tranh thiên hạ thì ai dám xem thường.”. Phong Tức chăm chú quan sát nàng, ánh mắt phản chiếu ngọn đèn sáng lấp lánh. Hắn có thể nhìn thấy trên khuôn mặt lạnh nhạt của nàng là sự trấn tĩnh, đôi con ngươi đen như màn trời, sâu không thấy đáy.

“Thiên hạ?”. Phong Tịch thì thào lẩm bẩm, sau đó chợt thở dài: “Giang sơn như họa, mỹ nhân như hoa, khiến vô số anh hùng cúi đầu giành giật.”.

“Tranh thiên hạ cũng không nhất định là vì giang sơn mỹ nhân.”. Ánh mắt Phong Tức rơi vào biển đêm: “Quá trình tranh thiên hạ mới là thứ hấp dẫn con người nhất. Dẫn thiên binh vạn mã tung hoành thiên hạ, tỷ thí với đối thủ ngang tài ngang sức trên sa trường, cùng tri kỷ hảo hữu bàn luận giang sơn, nhìn mặt đất dưới chân từng tấc từng tấc biến thành của mình… Đó mới là thứ khiến con người ta sục sôi nhiệt huyết!”.

Phong Tịch ngắm nhìn hắn, một thân áo đen phấp phới đứng trên cổng thành hòa cùng bầu trời thăm thẳm vô ngần kia. Từng lời hắn nói phảng phất ý chí mạnh mẽ hùng dũng nhưng thanh âm vẫn bình tĩnh ôn hòa như trước. Vẻ mặt hắn vô cùng thản nhiên và tự tin, tựa như đã biết trước sẽ trở thành bá chủ thiên hạ. Giờ phút ấy, nàng chợt nhớ tới đêm tại Hoa Đô trước khi lên đỉnh Thiên Chi, cũng có một Hoàng Triều giang hai tay ôm lấy đất trời giống như vậy! Dù cho tướng mạo hai người có khác nhau, lời nói khác nhau, khí thế khác nhau nhưng vào thời khắc này, trông họ lại vô cùng giống nhau…

Thiên hạ… Vì thiên hạ này…

“Bất luận cô có muốn tranh hay không, những người sinh ra trong nhà đế vương như chúng ta không còn lựa chọn nào khác!”. Phong Tức ngẩng đầu lên nhìn không trung. Những vì sao trên bầu trời đêm nay trở nên thưa thớt, vầng trăng đã trốn sau tầng mây dày thỉnh thoảng mới ló dạng, dường như vì quá thất vọng với hạ giới đen tối này nên lại mau chóng ẩn mình vào góc khuất.

Phong Tịch trông về phía xa xa, nàng biết rõ trong bóng đêm chẳng thể nhìn thấy được gì, chỉ lặng lẽ ngắm, rất lâu sau mới cất lời: “Ta đã hứa với ngươi thì nhất định sẽ không đổi ý, huống hồ ta…”. Phong Tịch bỗng chốc dừng lại, sau đó mới nói tiếp: “Ngươi không cần đi theo nữa, chiến trường chính là mồ chôn, vạn nhất có sơ suất…”

“Hình như cô đã trở thành một con người khác, nếu không phải ta luôn theo cô từ lúc trở về Bạch Phong Quốc đến nay thì ta còn tưởng đây là hai người.”. Phong Tức ngắt lời nàng.

“Tích Vân và Bạch Phong Tịch vốn là hai người.”. Phong Tịch nghe vậy quay đầu liếc hắn, khẽ vươn hai tay ra, cúi đầu nhìn lòng bàn tay: “Những thứ Tích Vân và Bạch Phong Tịch nắm trong tay không giống nhau. Một người nắm giữ vương quốc, nắm giữ sinh linh vạn vật của đất nước. Một người nắm giữ nhiệt khí, nắm giữ sinh mệnh của chính mình. Một người cẩn thận mưu tính hành sự, một người tùy ý vui cười mắng mỏ. Bạch Phong Tịch vĩnh viễn chỉ tồn tại trong chốn giang hồ, còn Tích Vân lại là người thống trị Bạch Phong Quốc.”

“Bạch Phong Tịch hay châm chọc khiêu khích ta nhưng chưa bao giờ mưu tính ta.”. Phong Tức đột nhiên duỗi tay ra cầm lấy tay phải của nàng: “Còn công chúa Tích Vân – bây giờ là Phong Vương, từ lúc ta bước chân vào Bạch Phong Quốc đến giờ vẫn luôn ngấm ngầm che giấu tâm cơ sắc bén. Cô thật sự lo cho an nguy của ta sao? Hay cô chỉ muốn đuổi ta đi, không muốn cho ta quan sát trận chiến này, cũng không để ta thấy rõ Bạch Phong Quốc và Phong Vân Kỵ của cô?”.

“Ngươi trách ta? Ngươi luôn dùng tâm cơ mưu tính kẻ khác mà không cho kẻ khác dùng tâm cơ mưu tính ngươi?”. Phong Tịch đành cười cười.

“Bất kỳ kẻ nào cũng có thể mưu tính ta, duy chỉ có cô…”.

Ánh mắt Phong Tức thâm trầm nhìn nàng, trong con ngươi sâu xa ẩn giấu một thứ gì đó khiến trái tim Phong Tịch chợt nhảy nhót, tinh thần bất giác hoảng hốt. Bàn tay phải bị hắn nắm lấy trở nên nóng rực, cảm giác nóng bỏng lan truyền từ lòng bàn tay ra đến khắp thân, đến khắp lục phủ ngũ tạng và tứ chi gân cốt!

“Nữ nhân…”

Phong Tức khẽ gọi nàng, thanh âm trầm thấp mà dịu dàng say đắm, ánh nhìn trở nên nhu hòa như nước mùa xuân. Bàn tay nắm lấy tay nàng từ từ siết chặt, nhẹ nhàng kéo nàng lại gần bên mình, từng chút… từng chút một… Gần đến nỗi có thể thấy hàng lông mi dài được ánh đèn chiếu rọi đổ bóng lên khuôn mặt của nhau, thấp thoáng ẩn chứa đôi mắt sâu không thấy đáy…

“Hồ ly đen.”. Phong Tịch bỗng vội vàng kêu lên.

Một tiếng này đánh thức cả hai người, Phong Tức buông tay nàng ra, cả hai cùng chuyển người đối mặt với cánh đồng lúa hoang vu bát ngát.

Sau một lúc lâu, Phong Tịch mới mở miệng khẽ nói: “Về thôi.”

************************************************** *******************

Kim Hoa Cung, vương cung Hoa Đô.

Hoàng Triều ngồi đánh cờ với Ngọc Vô Duyên, Hoàng Triều cầm quân đen, Ngọc Vô Duyên cầm quân trắng, ván cờ mới bắt đầu không bao lâu mà quân đen đã bị quân trắng vây hãm ở góc Tây Nam.

Hoàng Triều cầm quân cờ suy tư trong chốc lát, vẫn không chịu đánh, Ngọc Vô Duyên cũng không thúc giục hắn, tay nhặt một quân cờ lên ngắm nghía trước sau.

“Hoa Vương muốn xuất binh tấn công Bạch Phong Quốc, vì sao huynh không cản?”. Ngọc Vô Duyên chợt hỏi.

“Gì?”. Hoàng Triều quá mức nhập tâm nên chẳng nghe rõ, chốc lát hồi phục tinh thần mới hỏi chàng.

Hoa Vương xuất binh, huynh có dự định gì?”. Ngọc Vô Duyên lại cất tiếng.

Hoàng Triều nghe vậy chỉ cười cười, thả con cờ trong tay xuống, nâng chung trà lên hớp một ngụm rồi trả lời: “Tính cách của Hoa Vương huynh thấy rồi đấy, bảo thủ cố chấp, tự cao tự đại. Lão cho rằng Hoa Quốc của lão giàu có nhất, Kim Y Kỵ của lão mạnh nhất, mạnh hơn cả Mặc Vũ Kỵ, Tranh Thiên Kỵ, cả thiên hạ này không ai dám tranh với lão!”.

Hắn đặt chén trà xuống bàn, ngón tay chỉ vào góc Tây Nam: “Thấy không, ở chỗ này, lão chắc chắn sẽ thảm bại!”.

“Cả huynh cũng nói như vậy thì vị công chúa Tích Vân và đội quân Phong Vân Kỵ kia xem ra không phải là hạng tầm thường.”. Ánh mắt Ngọc Vô Duyên chuyển về góc Tây Nam.

“Phong Vân Kỵ vang danh mười năm trong thiên hạ do một tay công chúa Tích Vân lập nên, bọn họ đã từng giao chiến với Mặc Vũ Kỵ của Hắc Phong Quốc và Tranh Thiên Kỵ của Hoàng Quốc ta. Kết quả là chúng ta đều không chiếm nổi một chút ưu thế! Hoa Vương coi thường nữ tử, cho rằng công chúa Tích Vân và Phong Vân Kỵ chẳng qua chỉ hữu danh vô thực. Hừ, ta từng phái người qua Bạch Phong Quốc điều tra, ai ai trong Bạch Phong Quốc cũng đều kính sợ vị công chúa Tích Vân này. Ta nghĩ nếu cô ta chỉ là một người bình thường thì sao có tầm ảnh hưởng lớn đến vậy? Cả ta lẫn huynh đều đọc văn chương thơ từ cô ấy sáng tác, những thứ đó không thể do hạng người tục tằng vô năng viết được. Ta đoán dù công chúa Tích Vân không lợi hại như lời đồn đi chăng nữa thì bên cạnh cô ấy tất có quý nhân phò trợ. Năm vạn Phong Vân Kỵ cũng đã đủ tiêu diệt mười vạn Kim Y Kỵ rồi!”.

Hoàng Triều nhặt hai quân cờ trắng đặt xuống góc Tây Nam: “Huynh xem xem, thế này không phải là kết liễu rồi ư?”

Ngọc Vô Duyên vừa nhìn, cảm thấy không sai, hai quân cờ trắng gia nhập thế trận liền khiến quân đen mất luôn một góc, chàng không khỏi cười nói: “Đừng quên quân đen là quân của huynh đấy! Huynh muốn thấy ông ta thảm bại sao?”

“Ha ha…” Hoang Triều cười to: “Đúng là ta muốn thấy lão thua!”.

“Quả nhiên như vậy!”. Ngọc Vô Duyên nhặt quân cờ trên bàn cờ lên, thả từng viên vào trong một chiếc hộp: “Huynh không chấp nhận nổi ông ấy.”

“Vô Duyên, không phải là ta không chấp nhận lão, mà là lão không chấp nhận ta.”. Hoàng Triều nghiêm mặt nói: “Lão vọng tưởng muốn chiếm Bạch Phong Quốc để ngang hàng địa vị với ta. Hừ! Thiên hạ này ta nhất định phải nắm trong tay, quyết không cùng lão chia sẻ.”.

“Lần này ông ta chiến với Bạch Phong Quốc chắc chắn sẽ thảm bại. Đến lúc đó cho dù Kim Y Kỵ có sống sót quay về thì cũng chỉ là tàn binh bại tướng, căn bản không chịu nổi một đòn của Tranh Thiên Kỵ. Huynh sẽ không tốn chút công sức nào mà có hai nghìn dặm cùng hai mươi tòa thành trì Hoa Quốc! Ông ta đúng là có một con rể tốt!”. Ngọc Vô Duyên cảm thán nói.

“Vô Duyên, huynh đang mắng ta sao?”. Hoàng Triều vẫn tươi cười như trước.

“Sao ta dám, mắng huynh thì chẳng phải tự mắng chính mình không có mắt à!”. Ngọc Vô Duyên cầm quân cờ trắng cuối cùng lên, đặt vào lòng bàn tay xem xét: “Huynh không chỉ muốn mỗi Hoa Quốc mà còn muốn mượn lần này đoạt luôn Bạch Phong Quốc! Ta nói đúng không?”

“Ha ha ha…” Hoàng Triều cười to nhìn Ngọc Vô Duyên thoải mái: “Vô Duyên, huynh quả là tri kỷ của ta! Phong Vân Kỵ trải qua một trận chiến như vậy nhất định sẽ hao tổn nguyên khí, đến lúc đấy Tranh Thiên Kỵ sẽ san bằng Bạch Phong Quốc! Cái này gọi là bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng.” [1]

[1] BỌ NGỰA BẮT VE SẦU, CHIM SẺ RÌNH SAU LƯNG: Truyện ngụ ngôn thời Xuân Thu: Ngô Vương là một vị vua vô cùng ngang ngược, các vị đại thần đều khó mà thuyết phục được ông. Một lần, Ngô Vương chuẩn bị tấn công nước Sở, nói rằng nếu ai can gián thì sẽ giết chết người đó. Các vị đại thần biết được tin này đều rất lo lắng, bởi nếu nước Ngô đem quân đi đánh giặc nước khác thì chính nước Ngô có thể bị một nước khác mạnh hơn tấn công. Thế nhưng, không vị đại thần nào dám can ngăn Ngô Vương.Trong số các vị đại thần, có một người tính tình chính trực. Trở về nhà, ông vẫn lo lắng không yên về chuyện này, nhưng không biết phải can ngăn vua như thế nào. Ông sốt ruột đi đi lại lại trong hoa viên. Bỗng nhiên, ông nhìn thấy một con bọ ngựa đang rình bắt một con ve sầu, đằng sau bọ ngựa có một con chim sẻ đang nhìn chằm chằm vào nó. Nhìn cảnh ấy, ông liền nghĩ ra một cách để khuyên can vua.

Sáng sớm hôm sau, vị đại thần đến ngự hoa viên. Khi Ngô Vương đi tới, ông giả vờ không trông thấy, trong tay cầm một cái súng bắn chim, nhìn chăm chú vào một cái cây. Ngô Vương rất tức giận, hỏi:

– Mới sáng ra khanh đã đến đây làm gì? Tại sao nhìn thấy bản vương mà không quỳ?

Vị đại thần làm ra vẻ vừa nhìn thấy nhà vua, vội vàng nói:

– Vừa rồi thần mải nhìn con ve sầu và bọ ngựa trên cây nên không biết bệ hạ đến. Xin bệ hạ thứ tội.

Ngô Vương tha tội vô lễ cho ông ta, tò mò hỏi:

– Con ve sầu bà bọ ngựa trên cái cây này có gì đáng để xem vậy.

Vị đại thần đáp:

– Thần nhìn thấy một con ve sầu đang uống sương, không đề phòng một con bọ ngựa đang cong mình chuẩn bị tấn công nó. Nhưng con bọ ngựa không ngờ rằng có một chú chim sẻ cũng đang rình bắt mình, còn con chim sẻ lại không biết rằng trong tay thần đang cầm súng bắn chim định bắn nó.

Ngô Vương nghe xong, ngẫm nghĩ rồi cười:

– Ta đã hiểu ý của khanh rồi.

Cuối cùng, Ngô Vương quyết định không tấn công nước Sở nữa.

Nếu chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt mà không tính đến cái hoạ ẩn nấp phía sau thì sẽ khiến mình rơi vào cái thế hiểm nguy.

Ngọc Vô Duyên nhìn hắn lắc đầu than: “Huynh cười nói lớn tiếng thế không sợ người khác nghe được những lời thâm hiểm này sao? Đến lúc đó ái thê của huynh há có thể tha cho huynh?”

“Trong vòng mười dặm mà có người tiếp cận thì qua nổi mắt Ngọc Vô Duyên huynh ư?”. Hoàng Triều không chút quan tâm nói: “Còn về phần Hoa Thuần Nhiên, nàng là một nữ nhi thông minh, sẽ biết tự lo liệu cho mình.”.

Hắn nói xong đột ngột thở dài nhìn Ngọc Vô Duyên: “Chẳng biết bây giờ Phong Tịch đang ở đâu?”

Ngọc Vô Duyên ngắm nghía quân cờ trong tay, sau đó vuốt ve nó: “Nàng và Hắc Phong Tức đều là những người đi mây về gió, có thể là đang uống rượu ngắm trăng tại một đỉnh núi nào rồi.”

Hai người phút chốc trầm mặc nhớ tới người con gái tiêu sái như gió, tính tình phóng khoáng kia, bỗng nhiên trong lòng mất bình tĩnh.

“Ngày đó nàng hát một khúc ‘Thủy Liên Ngâm’ trên Thải Liên Đài làm biết bao nhiêu người say đắm, bồng bềnh phiêu dật từ trên đài cao ba trượng đáp xuống tựa như tiên nữ múa giữa hồ xanh hoa ngàn. Khoảnh khắc ấy, cả cuộc đời này ta cũng không bao giờ quên được.”. Hoàng Triều xúc động, sau đó lại cười khổ: “Ta chưa từng có cảm giác mãnh liệt với nữ nhân nào như với nàng. Ta muốn có nàng, ta bảo nàng làm hoàng hậu của ta, thế mà nàng không thèm suy nghĩ liền từ chối, thật không nể mặt chút nào!”.

“Nàng là người như vậy, là ngọn gió vô câu vô thúc, ai có thể nắm bắt?”. Ngọc Vô Duyên chợt thả quân cờ trắng cuối cùng vào trong hộp, ánh mắt trở nên mập mờ xa xôi.

“Vô Duyên.”. Hoàng Triều nhìn thẳng vào mắt chàng, vừa sâu xa vừa nghi hoặc: “Huynh có thể giữ nổi cơn gió đó, cơn gió đó cũng rất kính trọng huynh. Vì sao huynh lại…”.

“Khuya rồi, ta về nghỉ ngơi đây.”. Ngọc Vô Duyên thình lình đứng dậy đi ra cửa.

Hoàng Triều nhìn theo bóng lưng chàng, chỉ phun ra một câu: “Đúng là cơ hội tốt cho tên Hắc Phong Tức!”.

Ngọc Vô Duyên dừng lại một chút rồi vẫn tiếp tục mở cửa bước đi, trước khi rời khỏi chàng để lại một câu: “Hắc Phong Tức tâm tư thâm trầm kín đáo, là người không thể xem thường. Ta nghĩ huynh nên đi điều tra lai lịch của hắn.”.

Ngọc Vô Duyên rời khỏi rồi, Hoàng Triều mới đứng dậy đẩy cửa sổ, nhìn lên màn trời tối đen như mực, lác đác vài ngôi sao.

“Bạch Phong Tịch… Hắc Phong Tức…”. Hoàng Triều thở dài, nhớ đến người con gái áo trắng tóc đen, trong lòng trở nên trống trải: “Đang ở trên đỉnh núi nào đó say rượu ngắm trăng? Cùng Hắc Phong Tức sao? Ôi…”

************************************************** ***************

Ngày hai mươi bảy tháng tư năm thứ mười bảy.

Trên cổng nam thành Lệ, cờ xí rợp trời.

Phong Tức vẫn mặc trường bào như bình thường, ung dung tuấn nhã, ý thái nhàn hạ thong dong bước từng bước lên đỉnh thành.

Tướng sĩ hai bên toàn thân khôi giáp, tay cầm đao thương, nghiêm trang chờ đợi. Xuyên qua hai hàng tướng sĩ có thể cảm nhận được một luồng khí thế bức người như bài sơn hải đảo chèn ép, khiến người khác không khỏi rét run.

Hắn leo lên đến đỉnh thành, nhìn những chiến kỳ đang tung bay phấp phới bên dưới, đập vào mắt là hai lá cờ to lớn đen như mực, một cái thêu hình phượng hoàng trắng đang giương cánh chao liệng giữa trời, phong thái vương giả ngạo nghễ trông xuống quần thần bên dưới. Một cái nhỏ hơn cũng màu đen được kết chỉ bạc thành một đám mây bay, đơn giản nhưng khi bay phấp phới trong gió lại mang theo sự ngông cuồng ngang ngạnh không ai sánh bằng.

Nhưng mà hình ảnh khiến người ta không thể dời mắt chính là một Phong Tịch đang đứng sừng sững dưới chiến kỳ!

Nàng mặc áo giáp bạc vừa vặn với dáng người mảnh mai, xinh đẹp mà mạnh mẽ. Trước ngực treo hộ tâm kính hình sen bạc khảm bảo thạch màu đỏ chính giữa. Thắt lưng đeo cổ kiếm, chuôi kiếm phất phơ một dải tua trắng. Nàng đội ngân khôi phượng hoàng, đầu phượng cúi xuống gần chạm miếng nguyệt ngọc trước trán, hai cánh phượng hoàng ôm lấy bảo vệ đôi gò má. Phía sau đầu là những cọng lông vũ thật dài buông rũ. Chiếc áo choàng trắng tung bay trong gió, dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi, cả người Phong Tịch lấp lánh ánh bạc rực rỡ chói lòa, phảng phất như chiến thần từ thời viễn cổ hạ phàm, thanh tú tuyệt luân, khiến người trần không thể chạm đến!

Hắn đã từng gặp qua đủ loại dáng vẻ của Phong Tịch: từ một Phong Tịch giản đơn tiêu sái trên giang hồ, một Phong Tịch xinh đẹp quyến rũ trong Ly Phương Các, một Phong Tịch trang nhã thanh lệ trong Lạc Hoa Cung, một Phong Tịch cao quý sắc sảo ở Thiển Vân Cung, cho đến một Phong Tịch ung dung nghiêm nghị trên Tử Anh Điện…Thế nhưng giờ khắc này hắn lại nhìn thấy một Phong Tịch khiến người ta thất hồn lạc phách. Nàng đứng ngạo nghễ bao quát nhìn khắp tiền phương, khiến hắn cảm thấy thế gian vạn vật này dường như biến mất, trong mắt chỉ còn lại hình bóng nàng. Dưới nền cờ đủ sắc tung bay rợp trời, nàng chỉ một mình đứng giữa thiên địa mà lại bất khuất hiên ngang tuyệt thế.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn, Phong Tịch hơi nghiêng đầu nhìn hắn mỉm cười.

“Có thấy lá cờ này không?”. Phong Tịch chỉ chỉ vào lá cờ đen thêu hình bạch phượng trên đỉnh đầu.

“Cờ Bạch Phượng.”

“Đúng, đây là cờ Bạch Phượng! Là ký hiệu của Phong Thị ta!”. Phong Tịch ngẩng đầu nhìn bạch phượng đang tung cánh giữa trời: “Đây là ký hiệu của quốc tổ Phong Độc Ảnh. Là Bạch Phượng độc nhất vô nhị trong thiên hạ!”.

“Phượng Vương Phong Độc Ảnh? Vị nữ tướng duy nhất trong bảy danh tướng khuynh thế đã trợ Thủy Đế lên ngôi?”. Phong Tức cũng ngẩng đầu lên nhìn mặt cờ Bạch Phượng bay phấp phới, nghĩ đến người phụ nữ có tư thế oai hùng hiên ngang năm xưa, hắn bảo: “Nghe đồn năm đó Phong Độc Ảnh rất thích mặc giáp bạc trên chiến trường, ngoài chiến trường thì bà chỉ mặc trường bào màu trắng, vì vậy mới được Thủy đế ban tặng danh xưng ‘Bạch Phượng Hoàng’. Sau khi thụ phong Phong Quốc, nhân dân kính yêu, bắt chước trang phục của bà, cả Phong Quốc đều mặc đồ trắng cho nên mới có tên là Bạch Phong Quốc.”

Phong Tịch cúi đầu nhìn bộ áo giáp trên người mình, nói với hắn: “Năm ấy Thủy Đế ban cho quốc tổ danh xưng ‘Bạch Phượng Hoàng’, sau đó lập tức chiêu mộ thợ rèn chế tạo ‘Bạch Phượng giáp’ này tặng cho lệnh tổ. Cờ Bạch Phượng trở thành ký hiệu của Bạch Phong Quốc ta, luôn xuất chinh cùng với quốc chủ, chỉ có bộ giáp này từ sau thời của bà đã phải cất giấu trong cung, bởi vì không ai có thể mặc nó.”.

“Chả phải cô đang mặc nó sao? Xem ra lệnh tổ có người kế nghiệp rồi!”. Phong Tức nhìn nàng, sau đó tựa như nhớ ra thứ gì lại cười vô cùng thần bí.

“Cười cái gì?”. Phong Tịch lườm hắn một cái.

“Ta có nghe qua một tin đồn.”. Phong Tức mỉm cười nhìn nàng: “Nghe đồn năm đó Thủy Đế vốn muốn lập lệnh tổ làm hoàng hậu, chẳng ngờ lệnh tổ không chấp nhận, chỉ cưới một thư sinh vô danh. Có người bảo vào ngày đại hôn của Phong Vương, Thủy đế ban thưởng cho hai người khối ‘Bạch Bích Tuyết Phượng’ độc nhất vô nhị làm lễ vật, sau đó ngài ném vỡ tan tành toàn bộ số ngọc bích trong Tê Long Cung. Mà ta nghe nói ngày trước Hoàng Triều cũng bảo đợi hắn trở thành hoàng đế sẽ lấy cô làm hoàng hậu, cô quả quyết cự tuyệt hắn. Thế nào, phụ nữ Phong Thị các cô đều không thích vị trí mà mọi nữ tử trong thiên hạ đều mơ ước tha thiết sao? Phải biết rằng đây chính là vị trí mẫu nghi thiên hạ đó nha.”

“Ngươi biết không ít nhỉ!”. Phong Tịch lạnh lùng cười, ngẩng đầu lên nhìn trời: “Mẫu nghi thiên hạ? Hừ! Nghe thì có vẻ rất tôn quý, thực chất cũng chỉ sống dựa dẫm vào đàn ông, sau lưng còn phải tranh đấu sống chết với vô số đàn bà. Sự ‘tôn quý’ như vậy ta không cần! Phụ nữ Phong Thị chúng ta đều chảy dòng máu phượng hoàng trong người, là phượng hoàng tự do tự tại chao liệng trên chín tầng trời, hà tất phải hèn mọn quỳ gối trước bọn đàn ông!”.

“Dựa dẫm? Cô nghĩ vậy sao?”. Phong Tức nhìn nàng một cách sâu xa: “Có lẽ năm xưa Thủy Đế muốn kết hôn với lệnh tổ là vì muốn cùng bà nắm giữ thiên hạ, nếu không cũng đã chẳng sắc phong bà làm vương một nước.”.

“Cùng nắm giữ?”. Phong Tịch ngẩng đầu lên, nhàn nhạt thở dài: “Trên đời này làm gì có chuyện như thế!”.

“Tại sao lại không? Sao cô biết không có? Chưa thử sao dám khẳng định…”

Phong Tịch chợt đưa tay cắt ngang lời hắn, ánh mắt chuyên chú nhìn về phía trước cửa nam, sau đó phất tay thấp giọng kêu: “Lâm tướng quân.”

“Có.”. Lâm Cơ tiến lên.

“Phái người cấp tốc truyền lệnh cho ba người Tề, Từ, Trình, bảo bọn họ để lại phó tướng giữ cửa, còn lại nhanh chóng tập trung xuống cửa nam cho ta!”. Phong Tịch kiên quyết ra lệnh.

“Rõ”. Lâm Cơ lĩnh mệnh rời đi.

“Quân tiên phong của Hoa Quốc tới rồi ư?”. Phong Tức thấy bụi bay mịt mù phía trước, tựa hồ có một đại quân đang tiến đến.

“Quả nhiên muốn tấn công cửa nam!”. Phong Tịch nheo mắt nhìn đám cát bụi cuốn lên, nghe rõ tiếng vó ngựa của kỵ binh đạp trên đất: “Ba vạn quân tiên phong Hoa Quốc, ta sẽ cho các ngươi chôn thây nơi đây!”.

“Cô nói xem bao giờ thì bọn chúng công thành?”. Phong Tức quay đầu nhìn Phong Tịch hỏi.

“Hôm qua Cửu Dung phục kích thành công, ba vạn đại quân tiên phong tổn hại năm nghìn quân, tên tướng tiên phong chắc chắn sẽ nóng lòng muốn công thành, y cần phải hạ thành Lệ trước khi đại quân Hoa Vương đến để lấy công chuộc tội.”.

Phong Tịch phóng tầm mắt về phía trước, tiến lên một bước, vung tay, lính truyền lệnh trên tường thành thấy nàng ra hiệu vội vàng phất cao cờ đen. Nhất thời cửa nam mở rộng, binh lính Phong Vân Kỵ trong thành ùn ùn kéo đến, toàn bộ tập trung trước cửa thành.

Phong Tức chăm chú quan sát hướng đi của Phong Vân Kỵ, hắn thấy sáu nghìn binh lính chỉ lặng lẽ đứng yên, tựa hồ đang chờ đợi mệnh lệnh. Mà nhìn vị trí của họ, rồi lại nhìn toàn bộ trận hình, đó không phải là…

“Đây là ‘Huyết Phượng Trận’ do quốc tổ xây dựng, đã giúp Thủy Đế lập vô số công trạng!”. Phong Tịch biết hắn đang quan sát thứ gì, nói tiếp: “Thế trận này vốn được Thủy Đế ban danh ‘Bạch Phượng Trận’ nhưng quốc tổ bảo trên sa trường không có màu trắng, chỉ có màu đỏ của máu, cho nên mới đổi tên thành ‘Huyết Phượng Trận’!”

“Không ngờ hôm nay ta lại có vinh hạnh được chứng kiến trận này!”. Ánh mắt Phong Tức sáng như tuyết nhìn binh lính dưới chân: “Thảo nào cô nói muốn cho toàn bộ quân tiên phong Hoa Quốc chôn thây!”

“Những năm nay ta đã biến hóa trận này thành nhiều cách, chỉ là chẳng biết kỹ năng phá trận của tướng tiên phong Hoa Quốc thế nào, có thể bức ta sử dụng hay không.”. Phong Tịch quay đầu lại cười với hắn, nụ cười kiêu hãnh tự tin, chói lọi như phượng hoàng cửu thiên.

“Vậy ta cũng mỏi mắt mong chờ.”. Phong Tức nhìn nụ cười quang mang đẹp đẽ của nàng, bất giác nở một nụ cười nhạt.

Mà lúc này phía trước xuất hiện một màu vàng lóa mắt che khuất bầu trời, đại quân Kim Y Kỵ của Hoa Quốc đã đến.

“Tướng quân, thành Lệ ở kia!”. Một tên phó tướng báo cáo với tướng quân tiên phong Diệp Yến: “Ta lập tức công thành hay nghỉ lại một đêm?”

Diệp Yến nhìn bóng cờ phấp phới trước thành Lệ, nhìn mấy nghìn tướng sĩ xếp thành trận địa đón địch, xem ra Bạch Phong Quốc đã sớm có phòng bị. Trong tích tắc y có chút lưỡng lự. Chuyện lần trước ở thành Khúc đã khiến Hoa Vương không ưa y rồi, lần này phải vất vả lắm mới nhận được ân điển làm tướng tiên phong. Y muốn thể hiện thật tốt để khẳng định uy danh đại tướng quân Hoa Quốc, đồng thời sẽ được đại vương tín nhiệm. Thế nhưng hôm qua đại quân lại đột ngột bị đánh bất ngờ ở Ngật Sơn, tổn thất năm nghìn binh sĩ, nếu không lập công trước khi đại quân Hoa Vương đến thì đừng nói đến ân sủng, chỉ sợ với tính tình cường bạo của đại vương, tính mạng y cũng khó giữ.

“Truyền lệnh ta, ba quân nghỉ nửa canh giờ.”. Diệp Yến trầm giọng phân phó.

“Rõ!”

Diệp Yến nhìn tiền tuyến, thấy mấy nghìn binh lính Bạch Phong Quốc tập trung đứng trước cửa thành, không hề nhúc nhích, ngay cả tiếng người cũng không có. Y lại trông thấy cờ xí trên đầu tường thành, đó là… cờ Bạch Phượng và cờ Phi Vân. Vậy là Phong Vương đã đích thân đến đây! Lòng y cảm thấy bồn chồn. Y quay sang nhìn mấy nghìn quân đứng trước cửa thành, rồi lại nhìn mấy vạn người áo giáp sáng đẹp, chiến mã oai phong bên cạnh, tự đáy lòng có thêm dũng khí, không tin ba vạn quân mà đánh không lại mấy nghìn người, phá không nổi một tòa thành Lệ bé nhỏ.

“Thùng thùng… Thùng thùng …”. Trống trận vang dội, vạn quân xuất chiến!

“Thế trận ngay ngắn, tướng tiên phong Hoa Quốc cũng miễn cưỡng chấp nhận được.”. Phong Tức đứng trên đỉnh thành quan sát thế tiến công của Kim Y Kỵ: “Quân Hoa kể ra thì nhiều hơn quân Bạch Phong, y muốn bọc hậu trung quân, tiến quân vào cánh tả, cánh hữu, dùng hai cánh trái phải bao vây quân Phong, sau đó trung quân sẽ như đại đao trực tiếp cắm vào giữa.”.

“Để người ta đảo mắt thôi đã thấy rõ ý đồ của hắn, cũng chẳng có gì đặc biệt.”.

Phong Tịch tập trung nhìn về tiền tuyến, khi hai quân cách nhau mười mấy trượng, Phong Tịch vung tay lên, lính truyền lệnh cầm hồng kỳ phất xuống, Phong Vân Kỵ dưới thành bắt đầu tiến công. Từ trên tường thành quan sát chỉ thấy tốc độ của đội quân cực nhanh nhưng chưa có biến hóa nào. Đến khi hai quân chỉ còn cách nhau không quá mười trượng, Phong Tịch lại ra dấu, lính truyền lệnh trên tường thành vung cờ trắng, lập tức toàn bộ sáu nghìn binh lính Phong Vân Kỵ đều dừng lại, bộ pháp chỉnh tề, âm thanh đồng loạt vang vọng.

Đại quân Hoa Quốc vẫn toàn lực tiến lên, hai cánh quân trái phải đều xông thẳng vào chính giữa Phong Vân Kỵ.

Phong Tịch đứng trên đỉnh thành nhìn rõ tất cả, tay vung lên, lính truyền lệnh lập tức phất cờ xanh, nhất thời Phong Vân Kỵ đang đứng yên dưới thành đột ngột vươn sang hai cánh tả hữu, từ trên tường thành nhìn xuống tựa như phượng hoàng đang cúi đầu nghỉ ngơi bỗng nhiên giang rộng cả đôi cánh.

“Xem ai chạy nhanh hơn! Xem ai vây ai nào!”. Phong Tịch nhìn hai quân bên dưới, khẽ nhếch môi cười vô cùng tự tin và kiêu ngạo.

“Tất nhiên Phong Vân Kỵ nhanh hơn Kim Y Kỵ rồi.”. Phong Tức tập trung suy nghĩ thế trận của Phong Vân Kỵ dưới thành: “Nếu thời khắc này mà quân Hoa nhanh hơn, không bị Phong Vân Kỵ vây hãm… thế thì…”

Phong Tịch quay đầu nhìn hắn, đôi mắt lóe sáng như sao: “Mặc Vũ Kỵ có tốc độ nhanh nhất trong tứ đại kỵ, không biết là…”

“Đối thủ hiện nay của cô là Kim Y Kỵ!”. Phong Tức chỉ chỉ về tiền tuyến, khuôn mặt xuất hiện nụ cười nhàn nhạt châm biếm: “Vào lúc hai quân quyết đấu lại có thể khiến Phong Vương phân tâm, phải chăng Tức đây đúng là có phúc ba đời?”

Vùng giữa lông mày Phong Tịch cau lại, sau đó quay đầu chăm chú quan sát phía trước.

“Các huynh đệ, xông lên! Ba vạn đại quân ta sao phải sợ mấy nghìn quân Phong ít ỏi? Chúng ta chắc chắn sẽ diệt sạch chúng trong một canh giờ. Phá được thành Lệ, bổn tướng quân sẽ thay các ngươi thỉnh công với đại vương!”. Diệp Yến đứng giữa vẫy tay hô to, lời nói hùng hồn khiến mấy vạn quân Hoa trỗi dậy ý chí mạnh mẽ, tự tin muôn phần.

“Xông lên! Giếttttttt!”. Tức khắc quân Hoa tựa như thủy triều sắc nhọn cuốn về phía Phong Vân Kỵ.

“Thu cánh!”. Phong Tịch quát lớn đồng thời vung tay, lính truyền lệnh lập tức phất cao cờ vàng.

Trong phút chốc phượng hoàng đang giang cánh đột ngột thu hồi vô cùng thần tốc, hai cánh gom lại kéo dài thành một cánh cung lớn chặt chẽ ôm trước ngực, chỉ thấy dòng thủy triều vàng như bị một con đê ngăn trở, nhốt vào trong lòng ngực của phượng hoàng. Nhất thời quân Hoa rối loạn, hai bên trái phải khua tay khua chân toán loạn như ruồi, mất hết phương hướng, chỉ cố nhắm mắt xông về phía trước, toàn bộ đều bị quân Phong cuốn vào trong trận.

“Trung quân xuất chiến!”. Diệp Yến thét lớn, muốn lấy trung quân chia tách thế trận của quân Phong, tháo gỡ thế vây nguy hiểm cho hai cánh trái phải.

Lập tức trung quân đang bọc hậu tựa như một làn sóng vàng đánh thẳng về bụng phượng hoàng, thế trận rào rạt muốn xuyên thẳng lên trước, cắt quân Phong ra làm đôi.

“Giương vuốt!”. Phong Tịch lại phất tay, lính truyền lệnh liền giơ cờ xanh lá. Phượng hoàng nháy mắt giương móng, phóng ra cặp vuốt sắt sáng loáng chụp thẳng vào đầu con mồi, con sóng lớn nhất thời bị chia năm xẻ bảy!

“Tướng quân, đây… đây…”. Phó tướng trợn mắt há mồm nhìn về phía trước.

“Đây là trận pháp gì?”. Diệp Yến đứng trên lưng ngựa nhìn rõ mồn một đằng trước, không hiểu nổi tại sao quân số bên mình đông hơn gấp năm lần đối phương mà lại bị vây hãm? Đây là trận pháp gì? Trận này phải phá ra sao? Dường như bên mình dù có biến đổi thế nào thì đối phương cũng có thể khắc chế được hết.

Quân Hoa xoay trái chuyển phải, trùng kích trước sau vẫn bị quân Phong vững vàng nhốt lại, khiến chúng không thể chạy trốn nửa bước.

“Tướng quân, chi bằng… chi bằng chúng ta lui binh trước đi.”. Phó tướng đề nghị: “Chẳng biết đối phương dùng yêu trận gì mà vây khốn quân ta hết thảy.”.

Diệp Yến không nói câu nào, ánh mắt gắt gao nhìn về phía trước, quân Hoa đang bị nhốt trong trận, thủy triều vàng từng chút từng chút mất đi, mà trận thế của quân Phong càng lúc lại càng chặt chẽ. Y nắm chặt trường thương trong tay, nội tâm đấu tranh mãnh liệt.

“Tướng quân! Lui binh thôi!”. Phó tướng cấp bách hô lên, nhìn phía trước bị chém giết, run như cầy sấy.

“Không thể lui binh!”. Diệp Yến đột nhiêu xoay đầu nhìn tên phó tướng, ánh mắt băng lãnh khiến phó tướng rùng mình: “Xông lên cũng chết. Lui về cũng chết. Là thân nam nhi chi bằng chết trên lưng ngựa.”

Y quay đầu giơ cao trường thương: “Các dũng sĩ, theo ta tiến lên!”. Trường thương trong tay chĩa thẳng, Diệp Yến xung phong đi đầu, phóng ngựa lao về phía trước.

“Chúng tôi nguyện theo tướng quân.”. Mấy nghìn quân Kim Y Kỵ còn sót lại nghe thấy những lời này của y thì tinh thần kích động, theo y tiến về phía trước. Chỉ có tên phó tướng dần dần lui về đằng sau.

“Liều mạng đánh một trận lấy tên tuổi? Ngu dốt!”. Phong Tịch lạnh lùng hừ một tiếng, vung tay thét lên: “Phượng ngẩng đầu.”.

Lính truyền lệnh lập tức khua cờ tím, phượng hoàng đang cúi đầu rốt cuộc cũng ngẩng chiếc đầu cao quý lên, mở to đôi mắt, huýt sáo dài, ngắm chuẩn mục tiêu mãnh liệt mổ vào con mồi đang đến. Trong phút chốc những người nôn nóng xông lên phía trước đã bị cái mỏ sắc bén của phượng hoàng đâm thủng tim.

Hắn đứng rất xa từ trên cao bao quát nhìn xuống, chỉ thấy phượng hoàng trắng khi thì giương cánh quét về phía thủy triều vàng, khi thì chĩa vuốt chụp vào đám đông, lúc lại ngẩng đầu mổ liên tục phiến quân phía trước. Dòng thủy triều vàng càng ngày càng loãng, từ từ bị phượng hoàng giam giữ, xâu xé bên trong! Chẳng thấy được hình người… giữa màu trắng và màu vàng chỉ còn một màu đỏ tươi, một màu đỏ máu nồng đậm! Tiếng nức nở gào thét dưới ánh đao kiếm, những phần chân tay rơi rụng bị nhấn chìm trong hồ máu nóng, những tiếng kêu rên thảm thiết thê lương làm đinh tai nhức óc, tê tâm liệt phế con người.

“Ba vạn Kim Y Kỵ, nháy mắt đã hóa hư không!”. Phong Tức thu hồi ánh mắt, cảm thán nói: “Huyết Phượng Trận quả nhiên lợi hại!”

“Ngươi nghĩ ra cách giải chưa?”. Phong Tịch quay đầu lại nhìn hắn cười mỉa mai.

“Trước đây ta có đọc nhật ký của tổ tiên miêu tả Huyết Phượng Trận là thế trận lừng lẫy của Phượng Vương, trận thế đa dạng, hết sức phức tạp, có vẻ không chỉ có ba kiểu biến hóa này. Mà hình như loại ‘biến hóa’ của cô cũng không xuất hiện.”. Ánh mắt Phong Tức lại liếc xuống dưới thành, sau đó rơi trên người Phong Tịch, đôi mắt bình tĩnh thẳm sâu quan sát nàng.

“Dễ thấy thuật phá trận của quân tiên phong Hoa Quốc còn chưa đạt tiêu chuẩn, thật uổng công ta chuẩn bị.”. Phong Tịch nghe vậy cười nhàn nhạt: “Huyết Phượng Trận chân chính đành để dành cho đối thủ mạnh hơn.”. Nói đến đây nàng chợt nhìn Phong Tức: “Ngươi có muốn dẫn Mặc Vũ Kỵ thử trận này?”

“Cô muốn đánh với ta?”. Phong Tức nghe thế hỏi ngược lại.

“Với ngươi?”. Phong Tịch cười càng lạnh lùng, đôi mắt dường như ẩn vào bóng mây, lơ lửng mờ mịt.

Phong Tức liếc nàng rồi quay đầu nhìn về viễn phương: “Chẳng biết cái lão Hoa Vương đòi san bằng Bạch Phong Quốc giờ đang cảm thấy thế nào?”

“Trận đầu tiên này là muốn cho lão Hoa Dịch Thiên thấy, Bạch Phong Quốc không phải không có người, con nhóc Tích Vân ốm đau bệnh tật cũng không phải không chịu nổi một đòn của lão!”. Phong Tịch ngẩng đầu lên ngắm trời cao, ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi thân hình nàng nhưng không thể xuyên qua sóng mắt đang thẫn thờ: “Nếu như lão bằng lòng lui binh thì… có phải tốt không…”

************************************************** ***********

Kim Hoa Cung.

Sau khi công chúa Thuần Nhiên và thế tử Hoàng Triều thành thân, nơi này đã tạm trở thành tẩm cung của phò mã.

Trong Dạ Lan Các, Hoa Thuần Nhiên ngồi đánh cờ cùng với Hoàng Triều, đối diện cách một bức rèm che là Ngọc Vô Duyên đang dựa trên ghế cạnh cửa sổ, tay cầm một quyển sách chăm chú đọc.

“Công chúa còn chưa nghĩ ra sao?”. Hoàng Triều nhìn thế cuộc rồi lại nhìn vẻ mặt phân vân của Hoa Thuần Nhiên, nhàn nhạt cười hỏi, đôi con ngươi màu vàng của hắn thâm trầm như vực sâu, lặng lẽ lướt qua dung nhan xinh đẹp trước mặt.

“Ôi, có đánh chỗ nào thì thiếp cũng thua cả.”. Hoa Thuần Nhiên nhấc quân cờ trong tay lên.

“Ván cờ này công chúa vẫn còn một đường sống, có điều công chúa đã hoàn toàn bỏ quên.”. Hoàng Triều bưng chén trà bên cạnh lên nhấp một ngụm rồi nói.

“Thật không? Ở đâu cơ?”. Hoa Thuần Nhiên chăm chú nhìn bàn cờ, nàng cảm thấy mệt mỏi rã rời, vô cùng phiền muộn. Đang lúc chẳng biết làm sao thì chợt thấy có một cơn gió mát từ ngoài thổi vào, thoang thoảng hơi nước lạnh lẽo. Nàng không khỏi ngoái đầu nhìn về phía cửa sổ, vô cùng kinh ngạc.

Một người từ cửa sổ bay đến, mềm mại đáp xuống mặt đất không tiếng động, làn da y trắng như tuyết, tóc dài như tuyết, trường bào màu lam như nước, dung nhan tinh xảo như thủy tinh, còn khí chất thì lạnh ngắt như băng giá. Trong khoảnh khắc nàng ngỡ như đã thấy tiên nhân từ trên thiên đình, bí mật lén la lén lút xuống trần thế.

Ngay sau đó lại có thêm một người nữa bay vào cửa sổ, người này đáp xuống đất thì lại vang lên âm thanh nhẹ nhàng như lá rơi. Người vừa đến vận y phục xanh gọn gàng, mái tóc dài màu vàng buộc cao lên, thắt một dải lụa xanh. Trên lưng cô đeo trường cung, hông vắt một bó tên vũ. Mà vào lúc Hoa Thuần Nhiên nhìn thấy khuôn mặt kia, nàng chợt cảm thán trong lòng, không biết nên nói là đẹp hay là xấu: mày rậm mắt to, môi dày mũi thẳng, bờ môi rõ ràng, nước da màu lúa mạch, trông có vẻ là một giai nhân cá tính mạnh mẽ. Thế nhưng phía dưới mắt trái cô gái này lại có một vết đao rất sâu kéo dài tới cằm, phá hủy toàn bộ mỹ cảm, khiến người ta cảm thấy thật thương xót.

Hoa Thuần Nhiên khẽ run vì sự xuất hiện của hai người, chỉ thấy hai người này đã quỳ gối hành lễ: “Bái kiến công tử!”

Hoàng Triều phất tay ra hiệu cho hai người đứng dậy, sau đó nhìn vào cô gái áo xanh: “Cửu Sương, muội bị thương?”

“Vâng.”. Cô gái áo xanh chính là Thu Cửu Sương – Hàn Sương tướng quân, một trong bốn vị tướng Phong Sương Tuyết Vũ của Hoàng Quốc: “Vết thương chỉ nằm trên bả vai, cũng không đáng ngại, chưa chạm vào gân cốt.”.

“Ừ.”. Hoàng Triều khẽ gật đầu: “Lát nữa để Tuyết Không đến Lân Quang Các lấy Tử Phủ Tán cho muội.”

“Tạ ơn công tử.”. Thu Cửu Sương cũng cười xua đi: “Không cần phải lãng phí Tử Phủ Tán, chỉ là vết thương nhỏ thôi. Từ lúc Hàn gia bị diệt, linh dược của nhà ông ta lại càng quý hiếm, ngài nên giữ lại sau này dùng.”

“Hai người qua đây gặp công chúa Thuần Nhiên đi.”. Hoàng Triều ra lệnh.

“Tuyết Không, Cửu Sương bái kiến công chúa!”. Tiêu Tuyết Không, Thu Cửu Sương bái chào Hoa Thuần Nhiên.

“Hai vị không cần đa lễ.”. Hoa Thuần Nhiên đứng lên khẽ đỡ.

“Công chúa, hai vị này là Tiêu tướng quân Tiêu Tuyết Không và Thu tướng quân Thu Cửu Sương của Hoàng Quốc.”. Hoàng Triều giới thiệu với Hoa Thuần Nhiên.

“Thuần Nhiên ngưỡng mộ thanh danh của hai vị tướng quân đã lâu, hôm nay được gặp quả nhiên là tư thế oai hùng bất phàm!”. Hoa Thuần Nhiên mỉm cười.

Nàng nhẹ nhàng bước đến gần hai người, nhìn dung mạo hoàn mỹ của Tiêu Tuyết Không chợt kinh ngạc, một vị tướng quân mà cũng đẹp tuyệt vời như vậy. Nàng lại quay sang nhìn Thu Cửu Sương, giữa đôi lông mày của cô cũng có một thứ khí chất tự nhiên, mặt không cười vẫn tràn đầy ý cười. Hoa Thuần Nhiên âm thầm đánh giá, nếu hai người này mà đổi tướng mạo cho nhau thì rất tốt, chỉ là…khi Thu tướng quân mà có dung mạo đẹp thế kia… Ánh mắt nàng nhìn sang Hoàng Triều, khóe miệng nhếch lên cười bí hiểm.

Thu Cửu Sương nhìn vị tân vương phi không khỏi cười nói: “Trăm nghe không bằng một thấy, công chúa đúng là có dung mạo tuyệt thế. Công tử có phúc! Cửu Sương, Tuyết Không thay mặt cho thần dân Hoàng Quốc cung chúc hai vị tân hôn ngọt ngào, cầm sắt hòa hợp, tương kính như tân, phu thê kính ái, lại còn…à… nâng khăn sửa túi … bách niên giai lão, con cháu đầy đàn, thiên thu vạn thế!”.

Sau khi nói xong một mạch lời chúc tụng, Thu Cửu Sương kéo Tiêu Tuyết Không bên cạnh khom người cúi đầu. Tiêu Tuyết Không hơi cau mày liếc Thu Cửu Sương, còn Thu Cửu Sương lại nháy mắt với y.

“Muội học những câu này ở đâu vậy?”. Hoàng Triều cười hững hờ. Trong tứ tướng thì ba vị Phong, Tuyết, Vũ đều kính cẩn tuân mệnh hắn, không dám bất kính. Chỉ có mỗi Cửu Sương là tính cách rộng rãi không hề giữ lễ tiết, tự nhiên cười đùa trước mặt hắn.

“Đa tạ hai vị tướng quân.”. Hoa Thuần Nhiên lấy áo che miệng cười giấu đi nét xấu hổ, sau đó đi tới bên cạnh Thu Cửu Sương nắm tay cô, nhìn vết sẹo trên khuôn mặt, không khỏi cảm thấy thương hại: “Nữ tử vẫn yếu đuối hơn đấng nam nhi, tài trí võ nghệ của Thu tướng quân không thua đàn ông là mấy nhưng đừng quên bản thân mình là phụ nữ, hiện giờ đã có linh dược trị thương của Hàn gia giúp không để lại sẹo, hà tất cô phải tiếc rẻ không dùng.”.

“Công chúa nói có lý.”. Tiêu Tuyết Không vẫn đang im lặng lạnh lùng chợt thốt ra một câu làm mọi người nhìn chằm chằm. Y nói xong lập tức ngậm chặt môi, ánh mắt thật thà dán xuống đất.

“Huynh đang muốn chửi ta là bà đàn ông phải không?”. Thu Cửu Sương liếc Tiêu Tuyết Không, khóe miệng cũng khẽ nhếch: “Mình cũng ẻo lả mà bảo người khác!”.

Tiêu Tuyết Không nghe vậy, khóe môi giật giật, chân mày nhíu lại, rốt cuộc cũng chỉ im lặng đứng như tượng gỗ.

“Hihi.”. Hoa Thuần Nhiên thấy vậy bật cười, lại nâng tay áo che miệng: “Tính cách của Thu tướng quân chắc chắn hợp sở thích với Phong cô nương.”.

“Phong cô nương? Phong cô nương là ai?”. Thu Cửu Sương mở to hai mắt, ánh mắt lóe sáng như sao: “Có phải là Bạch Phong Tịch khiến tên ẻo lả này thay đổi bộ mặt không? Ở đâu? Mau cho tôi gặp xem ‘Tố y tuyết nguyệt, tao nhã tuyệt thế’ là thế nào? Tôi đang muốn hỏi cô ấy vài chiêu coi làm thế nào để đối phó với tên ẻo lả này đây, để mai mốt tôi nói gì hắn cũng nghe theo hết!”

“Chỉ có mồm miệng là như đàn bà!”. Tiêu Tuyết Không phun ra một câu.

Thu Cửu Sương trừng mắt lườm y, sau đó nhẹ nhàng đâm chọt: “Đỡ hơn mấy loại người nam không ra nam, nữ không ra nữ, vả lại… còn không giống người!”

“Cãi nhau đủ chưa?”. Hoàng Triều nhàn nhạt lên tiếng.

Nhất thời mọi người đều im lặng, ngay cả Hoa Thuần Nhiên cũng thu lại ý cười, ngồi xuống ghế.

“Cả hai người lần này ra sao?”. Hoàng Triều thản nhiên hỏi.

“Bẩm công tử, đã tìm thấy nhưng trên xe trống rỗng. Hơn nữa bọn họ sớm đoán được hành động của chúng ta nên đã ra tay phục kích.”. Thần sắc Thu Cửu Sương lập tức trở nên nghiêm túc, báo cáo chi tiết.

“Trống không?”. Hoàng Triều nghe vậy ánh sáng trong mắt lóe lên, sắc mặt khựng lại: “Hắn sao lại không đến chứ?”

“Nhưng quả thật là không có người.”. Thu Cửu Sương đáp.

“Ừm, tạm thời để qua một bên, dù sao mục đích của ta cũng đã đạt được.”. Hoàng Triều phất tay cắt lời.

“Công tử, khi chúng tôi tới nơi thì nhận được mật báo, ba vạn đại quân tiên phong của quân Hoa tấn công thành Lệ của Bạch Phong Quốc đã bị tiêu diệt!”. Thu Cửu Sương liếc sang Hoa Thuần Nhiên tiếp tục bẩm báo.

“Cái gì? Toàn quân bị diệt?”. Hoa Thuần Nhiên vừa nghe chợt biến sắc.

“Ba vạn quân tiên phong đều bị tiêu diệt?”. Hoàng Triều cũng vô cùng kinh ngạc: “Tướng trấn thành Lệ là ai?”

“Theo tin báo thì nữ vương Bạch Phong Quốc Tích Vân tự mình canh giữ.”. Ánh mắt Thu Cửu Sương lóng lánh, cảm thấy hưng phấn khi nghe có địch thủ mạnh xuất hiện.

“Mười năm uy danh, quả nhiên không sai!”. Hoàng Triều buông lời khen ngợi.

“Phò mã…”. Hoa Thuần Nhiên chợt đứng dậy nhìn Hoàng Triều, hình như có lời muốn nói.

“Công chúa, có chuyện gì?”. Hoàng Triều quay đầu nhìn nàng hỏi.

Hoa Thuần Nhiên chuyển mắt nhìn hai người Thu Cửu Sương, có chút do dự.

“Tuyết Không, Cửu Sương, hai người về nước phục mệnh phụ vương đi.”. Hoàng Triều đứng dậy đi tới trước Thu Cửu Sương, Tiêu Tuyết Không, lấy từ trong tay áo ra một phong thư: “Chuyển bức thư nhà này về cho phụ vương, thay ta hỏi thăm sức khỏe lão nhân gia, nói rằng ta sẽ mau chóng về nước.”. Mâu quang hắn rơi trên người Thu Cửu Sương, trong mắt tràn đầy thâm ý.

Thu Cửu Sương nhận lấy phong thư liền liếc nhìn chủ tử, hiểu rõ ý hắn, chỉ khom người đáp: “Dạ!”.