Nàng vừa bước ra ngoài cung liền nhìn thấy Phong Tức đang dựa vào lan can bạch ngọc trước cửa, một thân áo đen đứng đón gió, phong thần tuấn tú, lại thêm vẻ mặt ung dung tao nhã mỉm cười làm không ít cung nữ ghé mắt liếc trộm, âm thầm suy đoán xem có phải công chúa mang mỹ nam này về làm phò mã tương lai hay không?
Phong Tức lẳng lặng nhìn Phong Tịch đang đi đến, vẫn là khuôn mặt quen thuộc, áo trắng tóc đen, tựa như có nhắm mắt hắn vẫn có thể thấy được bước chân nhẹ nhàng mà lười biếng của nàng. Thế nhưng giờ phút này hắn lại sinh ra một cảm giác kỳ lạ, người trước mắt có vẻ không giống nàng, bỗng chốc cảm giác đó biến mất, làm cho hắn không kịp hiểu rõ.
Phong Tịch dừng lại cách hắn một trượng, hai người đứng đối diện nhau, vẻ mặt đều bình tĩnh thong dong. Khoảnh khắc ấy, phảng phất như bọn họ vẫn là Bạch Phong Hắc Tức thấu hiểu nhau mười năm trên giang hồ, lại giống như bọn họ đến từ một nơi rất xa xôi, chỉ mới gặp mặt lần đầu, vừa quen thuộc mà vừa xa lạ!
“Quý thể của Phong Vương thế nào rồi?”. Phong Tức lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng.
“Đa tạ quan tâm.”. Phong Tịch cười nhẹ, phân phó cho tổng quản nội vụ Bùi Cầu đang đứng ngoài cửa: “Bùi tổng quản, sắp xếp cho Phong công tử nghỉ ngơi tại Thanh La Cung.”
Nàng quay sang nói với Phong Tức: “Ngươi hãy tắm rửa nghỉ ngơi trước, buổi chiều ta sẽ đến tìm ngươi.”
Phong Tức mỉm cười, không hề phản đối.
“Dạ, công chúa.”. Bùi tổng quản khom người đáp, sau đó tiến lên dẫn đường cho Phong Tức: “Phong công tử, mời ngài theo lão nô đi bên này.”
Phong Tức liếc nhìn Phong Tịch, cuối cùng xoay người bước theo Bùi Cầu.
Phong Tịch nhìn hắn rời đi, đôi lông mày dường như hơi nhíu lại, nàng khẽ thở dài.
Vào lúc hoàng hôn, Phong Tịch dẫn theo Phong Tức đến Anh Thọ Cung.
“Phụ vương, nữ nhi đưa một vị bằng hữu đến thăm người.”. Phong Tịch nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay xương xẩu của Phong Vương.
“Ừ, giúp ta đứng lên gặp khách.”. Phong Vương cất lời, thị nữ kế bên vội vàng đỡ ông dậy.
Phong Vương nhìn chăm chú chàng trai trẻ tuổi đang đứng trước giường, cậu ta và nữ nhi của mình trông như một đôi song bích, rất lâu sau mới liên tục gật đầu: “Tốt lắm!”
“Phụ vương, đây là Phong Tức mà nữ nhi đã kết bạn khi còn trong giang hồ, hắn cũng chính là Hắc Phong Tức nổi danh cùng con. Con nghĩ phụ vương hẳn là đã nghe qua.”. Phong Tịch giới thiệu với Phong Vương.
“Phong Tức tham kiến Phong Vương!”. Phong Tức tiến lên hành lễ.
“Phong Tức? Cậu cùng tên với Tịch Nhi?”. Phong Vương hỏi.
“Đúng ạ, tên của Phong Tức đồng âm với tên công chúa.” [1]. Phong Tức gật đầu đáp, cũng nhân cơ hội ngẩng đầu lên nhìn Phong Vương. Ông đã gầy đến mức không còn hình người, chỉ có đôi mắt vẫn lóe lên ánh sáng thanh minh.
[1] Phong Tịch (风习) – fēng xī, Phong Tức (丰息) cũng phát âm là fēng xī
“Phong Tức? Vậy cậu chính là công tử Lan Tức của Hắc Phong Quốc?”. Phong Vương lại hỏi.
“Vì sao Phong Vương cho rằng Phong Tức là công tử Lan Tức?”. Phong Tức không thể tưởng tượng được ông đã già yếu bệnh tật mà tư duy còn minh mẫn đến thế.
“Tịch Nhi là công chúa Tích Vân của Bạch Phong Quốc, vậy đương nhiên cậu là công tử Lan Tức của Hắc Phong Quốc.”. Phong Vương thản nhiên đáp.
“Chuyện này…”. Phong Tức lần đầu tiên nghe được cái kiểu suy luận như vậy, không khỏi cảm thấy buồn cười.
“Thế nào? Không phải sao?”. Phong Vương trừng mắt: “Chẳng lẽ cậu lừa Tịch Nhi của ta?”
“Lừa cô ấy?”. Phong Tức đúng là không thể theo kịp tư duy của Phong Vương, chả biết vì sao đang nói đến thân phận ông lại nhảy sang bàn về nhân phẩm của hắn? Huống hồ hắn lừa nàng bao giờ? Từ lần đầu gặp gỡ bọn họ đã không hỏi về thân phận của đối phương rồi, mười năm nay cũng ngầm hiểu không lên tiếng hỏi nhau, chỉ có tự suy đoán rồi sáng tỏ vài phần thôi.
“Tiểu tử, từ nhỏ cậu đã thích ức hiếp người khác, chỉ có duy nhất Tịch Nhi của ta là cậu không thể làm gì được!”. Phong Vương bỗng nhiên cười nói, khuôn mặt gầy gò của ông nở một nụ cười tươi như hoa cúc, dường như ông đang rất đắc ý.
“Không dám ạ, Phong Tức quả thật là Lan Tức của Hắc Phong Quốc.”. Phong Tức nho nhã lễ độ đáp, trong lòng thì thầm: Ông già, con gái Bạch Phong Tịch của ông cả thiên hạ ai dám ức hiếp!
“Không phải không dám, mà là không thể.”. Phong Vương gật đầu nhìn hắn, vẻ mặt vô cùng hài lòng.
Sau đó ông bảo Phong Tịch: “Tịch Nhi, con và người bằng hữu này phải sống với nhau cho tốt!”
“Phụ vương, nữ nhi dìu người.”. Phong Tịch thấy Phong Vương nói mấy câu mà đã rất mệt mỏi, liền đỡ ông nằm xuống.
Phong Vương quan sát bọn họ thật lâu, lát sau mới thở dài rồi nhắm mắt lại: “Ta an tâm rồi, các con lui xuống đi.”
Phong Tịch và Phong Tức lui ra.
Hai người ra khỏi Anh Thọ Cung thì trời cũng đã tối, trong cung đốt đèn lồng, đèn đuốc sáng rực.
“Bùi tổng quản.”. Phong Tịch cất tiếng gọi.
“Có lão nô.”. Tổng quản nội vụ Bùi Cầu vội vàng tiến lên: “Công chúa có gì căn dặn?”
“Hậu sự của phụ vương đã chuẩn bị đủ chưa?.” Phong Tịch ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, tối nay thật ít trăng sao.
“Bẩm công chúa, nửa năm trước đại vương đã phân phó đầy đủ cả rồi.”. Bùi Cầu khom người đáp.
“Nửa năm trước đã chuẩn bị đầy đủ rồi ư? Vậy cũng tốt, những chuyện này trong vòng hai ngày ông phải cân nhắc, đừng để trong cung rối loạn.”. Phong Tịch cúi xuống nhìn lão cung nhân đã hầu hạ phụ thân ba mươi năm.
“Công chúa yên tâm, nô tài đã hiểu.”. Bùi Cầu gật đầu, sau đó ngẩng lên nhìn công chúa một cái lại cúi xuống: “Mấy ngày nay công chúa vội vàng chạy về nhất định là đã mệt rồi, mong công chúa nghỉ ngơi cho tốt, bảo trọng ngọc thể, toàn thể Bạch Phong Quốc ngày sau đều dựa vào công chúa!”
“Ta biết, đa tạ quan tâm.”. Phong Tịch nói tiếp: “Đem tất cả sổ sách trong vòng một năm qua chuyển đến cung ta, ngoài ra phái người thông báo, hai ngày sau toàn bộ tướng lĩnh của Phong Vân Kỵ triều kiến Thần Điện.”
“Dạ.”. Bùi Cầu lĩnh mệnh.
Phong Tịch cho những người hầu lui xuống, tự mình cầm đèn ra khỏi cung, Phong Tức đi theo sau nàng, cả hai đều không nói lời nào.
Đi đến trước một tòa cung điện, Phong Tịch bỗng nhiên dừng chân.
Thật lâu sau nàng mới đẩy cửa tiến thẳng vào bên trong, xuyên qua hành lang dài gấp khúc, cuối cùng đi đến một cái giếng cổ trong hậu viện.
Trên đường đi Phong Tức đã quan sát đại khái cung điện này, cung điện tuy nhỏ nhưng bố trí hết sức tinh xảo u nhã, hơn nữa lại còn rất sạch sẽ, chỉ là ở đây đã lâu không có người ở. Đây có thể gọi là một tòa điện trống.
“Mẫu hậu ta lúc còn sống ở trong Hàm Lộ Cung này, sau khi bà mất cung điện liền bỏ không, phụ vương không cho bất kỳ kẻ nào ở đây.”. Phong Tịch vừa treo chiếc đèn lên cây vừa mở miệng nói, bởi vì cung điện trống trải nên thanh âm của nàng cứ luẩn quẩn xung quanh.
“Mẫu hậu ngày trước thích nhất là ngồi bên miệng giếng, nhìn nước giếng sâu thẳm đến xuất thần. Thật sự nhiều lần ta hay nghĩ có khi nào bà nhảy xuống không, thế nhưng bà không làm thế. Bà vẫn chỉ nhìn…vẫn nhìn thôi… Cho đến buổi sáng hôm đó, bà ngã xuống đất mà không ai hay biết, chiếc vòng ngọc Thương Sơn phụ vương tặng cho bà cũng vỡ mất. Sau đó bà không bao giờ đứng lên nữa.”. Phong Tịch xoay người vốc một chút nước giếng, nước vẫn trong suốt lạnh lẽo thế này, lạnh đến thấu tâm can.
Nàng mở rộng ngón tay, những giọt nước theo khe hở chảy xuống từng chút từng chút: “Khi còn bé ta không hiểu được suy nghĩ của mẫu hậu, cũng không ở gần bà, ngược lại toàn dành thời gian ở cùng phụ vương. Mẫu hậu chỉ sống một mình trong cung. Trong trí nhớ của ta, bà luôn là người mang vẻ mặt u buồn, đôi lông mày lúc nào cũng nhíu chặt, ánh mắt nhìn ta khi lạnh khi nóng, thật khác với lúc nhìn vào giếng sâu, ánh mắt bà trở nên bình tĩnh hơn. Sau này ta nghĩ, mẫu hậu chắc chắn muốn chết nhưng lại không cam lòng! Có điều… Cuối cùng bà vẫn qua đời, bởi vì một khi tâm đã chết, người có thể còn sống sao?”
Nàng vỗ vỗ tay, phủi đi những bọt nước trong lòng bàn tay mình, quay đầu nhìn Phong Tức: “Trái tim của phụ nữ rất nhỏ bé, chỉ có thể chứa được một người đàn ông. Còn trái tim của đàn ông lại có thể chứa cả thiên hạ, chứa tiền tài, chứa quyền thế, chứa mỹ nhân… Trong lòng đàn ông muốn chứa nhiều thứ lắm, bởi vì trái tim của họ quá lớn…quá to… Chỉ có một vài phụ nữ vẫn rất khờ, cho rằng đàn ông cũng giống mình, ‘trái tim nhỏ’ chứa một ai đó, đến khi không thể gánh vác nổi ‘trái tim nhỏ’ kia, họ sẽ dâng tặng cả tính mạng của mình!”.
“Nữ nhân, cô muốn vu khống toàn bộ đàn ông trong thiên hạ sao?”. Phong Tức thò đầu nhìn miệng giếng cổ sâu không thấy đáy, dưới ánh đèn lồng trong đêm tối, mặt nước ngẫu nhiên phát sáng lấp lánh.
“Sao ta dám.”. Phong Tịch cười, sau đó đến gần hắn, gần đến mức có thể thấy được nơi sâu kín nhất trong đôi mắt đối phương, bóng dáng phản chiếu lẫn nhau: “Hồ ly đen, trong lòng ôm quá nhiều thứ, sẽ khó giữ vẹn toàn!”.
Nàng nói xong thì lui về sau ba bước, nói tiếp: “Quân nước Hoa sẽ đến đây nhanh thôi, ngươi hãy rời khỏi Bạch Phong Quốc đi, đợi ta đánh lui quân Hoa xong lại mời ngươi đến đây uống rượu ngon, ngắm gái đẹp.”.
“Nữ nhân, ta đang muốn mở mang kiến thức xem Phong Vân Kỵ uy vũ danh chấn thiên hạ là thế nào, sao có thể bỏ đi vào lúc tốt vậy chứ?”. Phong Tức cười trả lời.
“Phải không?”. Phong Tịch cũng cười nhàn nhạt, ánh sáng trong mắt trở nên lạnh lùng.
“Chẳng lẽ cô cho rằng không phải?”. Phong Tức hỏi lại, đôi mắt hắn vô cùng khó nắm bắt.
“Tùy ngươi thôi, mấy ngày này ta cũng không rảnh tiếp ngươi, tự ngươi kiếm gì đó mà giết thời gian.”. Phong Tịch nói xong xoay người cất bước: “Giống như tối nay ta phải trở về xem sổ sách, ngươi cũng nghỉ ngơi đi.”
“Ta luôn thích ứng trong mọi tình cảnh, không cần cô bận tâm.”. Phong Tức theo sau nàng rời đi.
************************************************
Hai ngày sau Phong Tức vẫn không nhìn thấy Phong Tịch, nghe cung nhân bảo nàng vẫn ở trong Thiển Vân Cung, ngoại trừ mỗi buổi sáng đều đến vấn an Phong Vương thì thời gian còn lại đều đóng cửa không ra ngoài. Những cơ thiếp của Phong Vương nghe tin công chúa hồi cung đến bái phỏng cũng bị nàng phái cung nhân đuổi về. Hắn đương nhiên biết vì sao nàng không ra ngoài. Xa nước lâu như vậy, nàng nhất định phải nắm rõ tình hình quốc gia trong vòng hai năm qua, mà khi quân Hoa tới, nàng không thể không chuẩn bị.
Phong Tức mang thân phận khách quý của công chúa suốt hai ngày nhàn nhã sống trong nội cung không bị ai cản trở, thành ra đã hiểu biết sơ sơ về vương cung của Bạch Phong Quốc.
Bạch Phong Quốc là một quốc gia giàu truyền thống văn hóa nhất trong sáu nước. Chính vì vương phu của quốc chủ Bạch Phong đời thứ nhất là một đại học giả nên các niên đại quốc chủ của Bạch Phong Quốc đều yêu thích văn chương, khiến toàn dân cả nước cũng sùng bái văn chương. Đến đời của quốc chủ Phong Hành Đào, văn thơ tài giỏi, tinh thông âm luật, thi họa xuất sắc, hơn nữa còn có công chúa Tích Vân danh truyền thiên hạ, do đó mới có câu “Văn ở Bạch Phong Quốc”. Bởi vậy hoàng cung Bạch Phong Quốc được thiết kế với phong cách thiên hướng văn nhã, toàn cung điện làm bằng trúc, bố trí thêm vườn tược lầu các, sơn thủy hữu tình, khắp nơi đều mang vẻ thơ mộng, mỗi thứ đều ẩn hiện như một bức tranh.
Cùng là hoàng cung nhưng nếu so sánh giữa Phong Vương Cung và Hoa Vương Cung thì khác biệt lớn nhất chính là sự thanh thuần. Tất cả Hoa Vương Cung đều chạm vàng khắc ngọc, nguy nga tráng lệ không kém gì hoàng cung ở Đế Đô, còn Phong Vương Cung lại có rất ít những vật dụng trang trí xa hoa. Từ ngói gạch, tường vách cho đến lầu viện nơi này đều không vượt quá lễ chế của vương hầu. Có thể trông Phong Vương Cung không giàu sang phú quý như Hoa Vương Cung, thế nhưng lại hơn hẳn Hoa Vương Cung ở phong thái thanh lịch trang nhã.
Quốc chủ Phong Hành Đào hiện tại là một minh quân, chỉ có điều những tật xấu của văn nhân luôn khiến ông thích nghiên cứu cầm kỳ thi họa, lười việc chính sự. Trong triều đa số cũng toàn những văn thần, khiến các võ tướng có thể ra trận giết địch có lẽ cũng chỉ có mỗi thống soái cấm vệ quân Lý Tiễn. Chính điều này làm nước Bạch Phong rất dễ dàng bị xâm chiếm, đáng tiếc… mười năm trước đã xuất hiện một công chúa tên là Tích Vân. Cô công chúa này đã dẫn đầu năm vạn binh mã Phong Vân kỵ tạo lập cho Bạch Phong Quốc sự yên bình và vị trí vững chắc đứng thứ ba trong ba nước lớn của lục quốc.
“Tích Vân… Phong Tịch…”
Phong Tức dựa vào cửa sổ Thanh La Cung ngắm ao Thanh Trì ở phía xa xa, trên khuôn mặt tuấn nhã hiện lên một nụ cười đầy thâm ý, đôi mắt hắn tựa như đang nghĩ đến điều gì mà phát sáng rực rỡ, làm cho những cung nữ rình trộm hắn cũng thẹn thùng đỏ mặt.
Sáng sớm ngày thứ ba, Phong Tức đã đứng bên ngoài Thiển Vân Cung đợi Phong Tịch, hắn biết hôm nay nàng nhất định sẽ ra ngoài, bởi vì nàng phải đến Hàm Thần Điện tiếp kiến các tướng lĩnh Phong Vân Kỵ. Đối với những người uy danh hiển hách này, hắn cũng rất muốn gặp mặt!
Lúc cửa cung mở ra, chúng cung nữ và Phong Tịch cùng xuất hiện, Phong Tức vừa thấy không khỏi ngây người.
Hôm nay Phong Tịch mặc vương phục!
Mái tóc dài của nàng được vấn cao lên thành búi theo kiểu quý tộc, đầu đội mão Thủy Đạm Sinh Yên, chính giữa đính một đóa hải đường bằng ngọc trai, hai bên lất phất những chuỗi ngọc tím dài. Trán nàng vẫn mang mảnh tuyết ngọc ánh trăng, hai bên tai đeo Thương Sơn cẩm thạch. Nàng vận y phục màu đỏ thêu vàng hình Phượng Vũ Cửu Thiên, thắt đai Cửu Khổng Linh Lung, phía dưới thắt lưng là một dải tua trân châu nhỏ dài. Cổ tay nàng quấn băng tay Vân Thanh Dục Vũ dài một trượng rũ xuống cùng làn váy phía sau, vừa hoa lệ phú quý lại vừa tự nhiên phiêu dật!
Phong Tịch lúc này rất cao quý tao nhã, không chút phấn son, mặt trắng môi đỏ tự nhiên, diễm lệ tuyệt sắc! So với Bạch Phong Tịch áo trắng tóc đen, bình thản tiêu sái đã là hai người hoàn toàn khác nhau!
“Tích Vân bái kiến công tử Lan Tức.”. Phong Tịch dịu dàng cúi đầu nhìn Phong Tức, dáng vẻ hết sức tao nhã khoan thai.
Ngôn từ và hành động như vậy chắc chắn không phải là Bạch Phong Tịch! Trong nháy mắt Phong Tức giật mình ngây ngốc nhưng lập tức khôi phục vẻ tự nhiên, nho nhã khiêm nhường đáp lễ: “Lan Tức cũng bái kiến công chúa Tích Vân.”
Phong Tịch nhợt nhạt cười, nói lễ độ súc tích: “Tích Vân đang muốn qua Hàm Thần Điện, chẳng hay công tử có muốn đi cùng không? Các tướng lĩnh của Phong Vân Kỵ đều hi vọng nhìn thấy phong thái của công tử Lan Tức của Hắc Phong Quốc.”.
“Tức cầu còn không được.”. Phong Tức cũng mỉm cười ung nhã lịch sự.
“Vậy mời.”. Phong Tịch khoát tay chặn lại, làm động tác thỉnh.
“Không dám, công chúa mời đi trước.”. Phong Tức cũng cung kính nhượng bộ.
Phong Tịch gật đầu: “Tích Vân sẽ đi trước dẫn đường.”
Dứt lời liền có bốn cung nhân đi lên phía trước, Phong Tịch đi thứ hai, Phong Tức theo sau nàng, cuối cùng là những cung nhân mang theo nghi trượng.
Trong Hàm Thần Điện, toàn bộ các tinh anh của Bạch Phong Quốc đều tề tụ, chờ đợi công chúa Tích Vân.
“Công chúa điện hạ giá đáo!”.
Xa xa ngoài điện truyền đến tiếng cung nhân hét lớn.
Mọi người bên trong lập tức sửa sang y phục, đứng thẳng, cúi đầu khép mắt, yên lặng chờ đợi.
Hai đoàn cung nhân nối đuôi nhau vào, một cung nhân tại cửa điện cao giọng kêu lên: “Công chúa giá đáo!”
Mọi người nhất tề quỳ xuống: “Cung nghênh công chúa!”
Sau đó mọi người nghe thấy tiếng vuốt quần áo, tiếng ngọc bội vang đinh đang và cả tiếng nói nhẹ nhàng mà thanh nhã của Phong Tịch: “Tất cả đứng lên đi.”
“Tạ công chúa điện hạ!”. Mọi người đứng dậy.
Phong Tịch lại vẫy tay, các cung nhân lui ra, khép chặt cửa điện.
“Ta rời xa đất nước đã gần hai năm, không biết các vị tướng quân có mạnh khỏe không?”. Phong Tịch ngồi đoan trang phía trên vương tọa giữa đại điện, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua chúng tướng bên dưới.
“Chúng thần đều khỏe, tạ công chúa quan tâm.”. Chúng tướng cùng đáp.
“Ừm.”. Phong Tịch thản nhiên gật đầu: “Quốc gia ta có thể bình yên đến nay đều nhờ công lớn của chư vị. Tích Vân xin đa tạ các vị.”
“Không dám! Chúng thần là con dân Bạch Phong Quốc, đương nhiên tận trung vì Bạch Phong Quốc!”
“Có lời này của chư vị tướng quân, Tích Vân cũng yên lòng.”. Phong Tịch mỉm cười, sau đó lại nói tiếp: “Chư vị có biết hôm nay ta triệu các vị đến đây là có việc gì không?”
“Thỉnh công chúa chỉ bảo.”. Chư tướng đồng loạt đáp.
“Ta xa quốc hai năm nay không về, chẳng hay các vị tướng quân bình thường có luyện binh không?”
“Bẩm công chúa, thần luôn nghe theo sự giáo huấn của công chúa, một ngày cũng không dám lơ là.”. Một vị tướng tuổi chừng ba mươi, thần thái uy vũ bước ra cúi đầu đáp. Y chính là Tề Thứ – người đứng đầu trong lục tướng Phong Vân.
“Tề tướng quân, trước khi ta đi đã phó thác Phong Vân Kỵ cho ngươi, ta tin ngươi không phụ lòng ta.”. Phong Tịch khẽ vuốt cằm.
“Bất cứ lúc nào chúng thần đều có thể tuân mệnh giết giặc!”. Chư tướng trong điện đều đồng thanh.
“Tốt!”. Phong Tịch khen.
“Lần này ta vừa từ Hoa Quốc trở về.”. Phong Tịch đứng dậy chậm rãi bước xuống điện: “Hoa Vương nghe tin quốc chủ của nước ta bệnh nặng, dõng dạc tuyên bố Bạch Phong Quốc không có người, muốn dẫn mười vạn đại quân san bằng nước ta! Chư vị cho phép không?”
“Không!”. Các tướng nhất tề phản đối.
Một tướng lĩnh ước chừng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi, diện mạo cực kỳ tuấn tú tiến lên từng bước, khom người trước Phong Tịch nói: “Công chúa, Cửu Dung xin chiến! Hoa Quốc bao năm qua không ngừng tấn công biên thành nước ta, mỗi lần đánh nhỏ hay đánh lớn dù chưa gây tổn hại ranh giới quốc gia nhưng lại làm nhiễu loạn biên cảnh, dân chúng không thể sống yên ổn. Bởi vậy Cửu Dung thỉnh công chúa hãy chủ động xuất chiến, kiên quyết tiến công, để chúng không dám xâm phạm biên cảnh nước ta nữa!”.
“Công chúa, lời của Cửu Dung rất có lý!”. Tề Thứ cũng cúi đầu: “Nước ta không chủ động khai chiến làm chúng nghĩ Bạch Phong Quốc ta nhát gan sợ sệt, cho nên mới dám kéo quân xâm phạm biên thành! Thứ cũng cho rằng nên nghiêm khắc giáo huấn Hoa Quốc một phen, để về sau khi nghe danh đại quân Phong Vân Kỵ ta, chúng sẽ biến sắc!”.
“Hai vị tướng quân đã có hùng tâm như vậy thì bổn cung cũng cho các ngươi biết, lần này nhất định phải khiến mười vạn đại quân Hoa Quốc có đi mà không có về! Diệt trừ hậu hoạn!”. Phong Tịch cảm khái nói.
“Chúng thần chờ lệnh công chúa!”. Chư tướng đồng thanh quát, âm thanh oai hùng vang vọng toàn bộ đại điện.
Phong Tịch khoát tay ra lệnh cho chư tướng im lặng, sau đó đi tới phía đông điện, vén tấm màn, trên tường liền lộ ra một bức địa đồ dài khoảng một trượng.
“Các vị, mời đến xem thử.”
Các tướng quân cùng tiến lên nhìn, phía trên bản đồ đều vẽ rõ ràng chi tiết toàn bộ núi non sông ngòi, đô thành hương trấn của Bạch Phong Quốc.
“Bạch Phong Quốc ta mặc dù không rộng lớn như Hoàng Quốc và Hắc Phong Quốc nhưng lại có đến hai mươi tòa thành trì, rộng hai ngàn hai trăm dặm, cũng đứng thứ ba trong lục quốc. Tuy Hoa Quốc được xưng tụng là quốc gia giàu nhất trong sáu nước, nhưng theo những gì ta quan sát được khi đi du lịch thì quốc lực và binh lực của nước này không thể sánh với Hoàng Quốc và Hắc Phong Quốc. Hai mươi vạn đại quân Kim Y Kỵ chẳng qua là hữu danh vô thực, bọn chúng dựa vào vàng mà vây thành, đâm thủng lớp vàng kia, chúng sẽ không còn gì đáng ngại nữa.”.
“Quốc gia của ta phía tây giáp ngoại tộc Sơn Uông, phía bắc giáp Hắc Phong Quốc, phía đông cận Đế Đô, phía nam giáp Hoa Quốc, còn đông nam lại tiếp giáp Hoàng Quốc.”. Ngón tay mềm mại của Phong Tịch chỉ lên địa đồ, sau đó chỉ về thành Lương tiếp giáp Hắc Phong Quốc, ánh mắt thuận tiện liếc sang Phong Tức đang ngồi im lặng trên ghế, trầm ngâm thật lâu sau rồi mới nói tiếp: “Tề tướng quân, đem năm ngàn Tật Phong Kỵ của Phong Vân Kỵ đang trú tại thành Lương trở về, chỉ để lại quân giữ thành thôi. Quân đang đóng tại thành Kế tiếp Sơn Uông không đổi, tại thành Lượng gần Đế Đô không đổi. Còn tại thành Yến kế Hoàng Quốc thì phái thêm năm ngàn quân Phong Vân Kỵ đến đó, Bao Thừa, ngươi lãnh binh đi trước đi.”
“Rõ!”. Một tướng quân cao lớn như thiết tháp đáp.
“Còn lại binh lực ta sẽ để dành công chiến với bọn quân Hoa cuồng vọng! Chẳng hay chư vị tướng quân có ý kiến gì không?”
“Công chúa, lần này Hoa Vương dẫn mười vạn đại quân đến tất sẽ đi qua đại đạo, vòng qua núi Quả, sau đó đến thành Lệ nước ta!”. Tề Thứ bước lên trước vẽ ra lộ tuyến hành quân của quân Hoa.
“Thành Lệ… Phía sau thành Lệ là thành Dương bên trái, thành Nguyên bên phải, chính giữa là thành Kỳ…”. Phong Tịch nhìn bản đồ, ngón tay chỉ vào những tòa thành này.
Tu Cửu Dung cũng nhìn bản đồ, sau đó nhíu mày nói: “Công chúa, thành Lệ là thành nhỏ, vật tư cằn cỗi, thành trì cũng không kiên cố như thành Kỳ. Thần từng nghe nói Hoa Vương đã chế tạo thành công hỏa pháo, nếu mười vạn đại quân tới lại cộng thêm hỏa pháo, sợ là khó thủ thành!”
“Ừm… Lời này của Cửu Dung rất đúng.”. Phong Tịch liếc Tu Cửu Dung một chút, ánh mắt lại rơi vào tấm bản đồ, đầu ngón tay điểm nhẹ trên ký hiệu thành Lệ: “Thành Lệ không tiện thủ… Vậy thì… Từ Uyên tướng quân, đưa toàn bộ dân chúng thành Lệ đến thành Dương và thành Nguyên!”. Nàng vừa dứt lời liền nhìn về phía một tướng lĩnh vẻ mặt trầm tĩnh khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi.
“Rõ! Công chúa.”. Từ Uyên cúi đầu đáp.
“Công chúa muốn tử chiến với quân Hoa tại Vô Hồi Cốc giữa thành Lệ và thành Kỳ?”. Tu Cửu Dung đột nhiên hỏi.
Phong Tịch quay đầu quan sát Tu Cửu Dung, tán thưởng hắn: “Cửu Dung, ta từng nói tương lai ngươi sẽ là đại tướng quân Bạch Phong Quốc, xem ra ta không nhìn lầm.”
Tu Cửu Dung được khen nên khuôn mặt tuấn tú hơi đỏ lên, ngẩng đầu thấy Phong Tịch thì lập tức cúi đầu: “Công chúa quá khen, Cửu Dung vô cùng xấu hổ.”
Phong Tịch cười nhẹ, sau đó chỉ vào Vô Hồi Cốc rồi nói: “Xung quanh cốc có rất nhiều rừng cây và núi non trùng điệp, quân ta ẩn thân trong đó, hỏa pháo của Hoa Quốc sẽ giảm lực sát thương, hơn nữa cũng tránh hao tổn thành trì!”
Một tướng lĩnh vạm vỡ, tướng mạo xấu xí tiến lên chỉ vào thành Lương: “Công chúa thu toàn bộ Tật Phong Kỵ tại thành Lương về sao? Vạn nhất Hắc Phong Quốc nhân cơ hội này xâm lược thì…”
Phong Tịch nghe vậy vẫy vẫy tay: “Trình Tri thật lo lắng chu toàn, chỉ có điều thống soái của Mặc Vũ Kỵ là công tử Lan Tức đang làm khách tại Bạch Phong Quốc ta, cũng đang ngồi trong điện này, ta nghĩ công tử Lan Tức hẳn sẽ không thừa dịp gây khó xử cho Bạch Phong Quốc.”.
Nói đến đây nàng quay đầu nhìn về phía người vẫn đang ngồi im lặng bên vương tọa: “Công tử Lan Tức, ngài nói có phải không?”
Chư tướng nhất loạt quay lại nhìn vị công tử áo đen kia, từ lúc đầu khi họ thấy hắn thì không khỏi cảm thấy kỳ quái, chỉ là công chúa không lên tiếng nên không ai dám tự tiện hỏi han.
“Công chúa tín nhiệm Lan Tức như vậy, Lan Tức không dám để người thất vọng.”. Phong Tức đứng dậy khẽ cúi đầu đáp.
“Công chúa, quân ta ở Vô Hồi Cốc quyết chiến với quân Hoa, chẳng lẽ lại dâng không thành Lệ cho quân Hoa?”. Một vị tướng lĩnh dáng người trung bình hỏi.
“Không!”. Phong Tịch liếc nhìn y, trên mặt hiện lên ý cười lạnh lẽo: “Ở thành Lệ này, ta sẽ đem tất cả những gì Bạch Phong Quốc phải chịu đựng bao năm qua trả cho quân tiên phong nước Hoa, cũng nhắc nhở Hoa Vương một chút!”
“Công chúa! Công chúa!”.
Bỗng nhiên ngoài điện truyền đến tiếng hô to của Bùi tổng quản.
Phong Tịch nhíu mày, tim chợt đập nhanh, lập tức trầm giọng gọi: “Vào đi!”
Cửa điện đẩy ra, Bùi Cầu chạy vào, vừa vào điện đã quỳ rạp xuống đất: “Công chúa, đại vương… Đại vương ngài…”
Trong điện trở nên yên lặng, mọi người đều hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Ta biết rồi, người về trước đi.”
Thật lâu sau mới nghe thanh âm Phong Tịch bình tĩnh vang lên phá tan bầu không khí yên lặng này.
“Dạ.”. Bùi Cầu lui ra.
“Tu tướng quân.”. Phong Tịch kêu.
“Có Cửu Dung! Xin công chúa phân phó!”. Tu Cửu Dung khom người tiến lên lĩnh mệnh.
“Từ bây giờ ngươi sẽ phụ trách bảo vệ Phong Đô, trong và ngoài hoàng cung đều phải trấn giữ nghiêm ngặt, không có lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được phép ra vào! Nếu có người cố tình vi phạm, bắt hắn lại để ta xử trí!”. Phong Tịch lạnh giọng ra lệnh.
“Rõ!”
“Từ tướng quân.”
“Có!”
“Việc của thành Lệ giao cho ngươi.”
“Rõ, Từ Uyên nhất định không phụ lời căn dặn của công chúa!”
“Tề tướng quân.”
“Có!”
“Ta muốn Phong Vân Kỵ luôn sẵn sàng chờ lệnh!”
“Rõ!”
“Lâm tướng quân, Trình tướng quân.”
“Có!”
“Truyền vương lệnh cho các tướng thủ thành, không cần hồi đô, bảo bọn họ ở yên đợi lệnh, mỗi người tự làm tốt chức vụ của mình!”
“Rõ!”
“Chỉ vậy thôi, những việc khác… Chờ ta quyết định!”
“Rõ! Cung tiễn công chúa!”. Mọi người nhất tề quỳ xuống.
Phong Tịch bình tĩnh tiêu sái bước ra đại điện, vừa đến cửa điện nàng lập tức đi về phía Anh Thọ Cung, bước chân không nhanh không chậm nhưng đã bỏ xa chúng cung nhân đằng sau.
Những tiếng khóc than vang vọng bên trong Anh Thọ Cung.
Phong Tịch đi vào trong liền nhìn thấy một đám cơ thiếp của Phong Vương khóc lóc thảm thiết.
“Công chúa giá đáo!”.
Lời vừa nói ra, tất cả tiếng khóc đều dừng lại, mọi người nhìn thấy Phong Tịch thì tự động nhường đường, để Phong Tịch đến gần bên giường Phong Vương.
Trên ngự sàng, Phong Vương đã nhắm mắt, khuôn mặt ông bình yên, thanh thản ra đi, tựa như không còn gì tiếc nuối.
Phong Tịch quỳ xuống trước giường, nắm lấy đôi tay lạnh như băng của Phong Vương, thấp giọng gọi một tiếng: “Phụ vương.”
Nhưng Phong Vương vĩnh viễn không thể trả lời nàng nữa.
Phong Tịch gắt gao cầm lấy đôi bàn tay cứng ngắc của ông, dùng sức cọ sát, không có phản ứng, cũng không còn tình cảm ấm áp!
Rốt cục, Phong Tịch cũng buông tay của Phong Vương ra, ngơ ngác nhìn khuôn mặt ông. Phía sau lưng nàng vang lên tiếng khóc ỉ ôi nức nở.
Nâng giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt của Phong Vương, hai vai run rẩy, lúc này mặc dù nàng có nội lực thâm hậu nhưng các cơ thiếp phía sau cũng có thể nghe thấy hơi thở của nàng, thật lâu sau, nàng mới đứng dậy.
“Bùi tổng quản.”. Thanh âm nàng trở nên khàn khàn.
“Có lão nô.”. Bùi Cầu tiến lên.
“Hậu sự của quốc chủ giao toàn quyền cho người, nhưng có ba điểm người cần phải nhớ rõ.”. Phong Tịch cất giọng lạnh lùng, nàng xoay người quan sát lão cung nhân trước mặt, hai tròng mắt ông tựa như vừa ngâm trong nước, lộ ra tia sáng vô cùng băng lãnh.
“Xin công chúa căn dặn.”
“Thứ nhất, vương quan của quốc chủ chuyển vào Hàm Lộ Cung, dùng hàn ngọc nghìn năm trong cung bảo quản, đợi một tháng sau mới phát tang.”
“Thứ hai, nội trong một tháng này, người trong cung không có lệnh của ta thì không được phép xuất cung. Kẻ nào vi phạm cung quy áp giải vào đại lao, bẩm báo lại để ta xử trí.”
“Thứ ba, trong lúc quốc tang, tất cả mọi người trong cung phải nghiêm khắc chấp hành cung quy quốc pháp, nếu có bất kỳ ai thừa cơ làm loạn, đưa vào pháp đình cho ta!”
“Nghe rõ chưa?”. Thanh âm Phong Tịch trầm thấp mà lạnh lẽo.
“Lão nô tuân lệnh!.” Bùi Cầu bị đôi mắt rét buốt của Phong Tịch đảo qua, chỉ cảm thấy thân thể run lên, vội vàng lên tinh thần.
“Về phần các vị phu nhân…”. Ánh mắt Phong Tịch lại quét về phía nhóm cơ thiếp đang khóc sướt mướt trong điện, giọng nói ôn hòa mang theo sự uy nghiêm: “Mời các vị ở lại tĩnh dưỡng, chịu tang cho phụ vương trong tháng này.”
Phong Tịch dời bước đi ra ngoài điện, đi tới cửa thì chợt quay đầu liếc nhìn những phụ nữ kia. Có một số người tuổi đã cao, có một số người vẫn còn thanh xuân, nhan sắc thùy mị, trong lòng nàng khe khẽ thở dài: “Một tháng sau, muốn đi hay ở, bổn cung cho các ngươi tự lựa chọn.”.
Trong vương cung Bạch Phong Quốc có một tòa Đạp Vân Lầu cao nhất hoàng cung, lên đến mái lầu thì có thể nhìn thấy toàn bộ Phong Đô.
Đang lúc hoàng hôn, nắng chiều ngã về đằng tây, trải lên một màu đỏ ửng khắp bầu trời. Người đứng trên Đạp Vân Lầu cao ngất, quanh thân bao phủ một tầng ráng hồng, ở giữa trời chiều vừa diễm lệ lại vừa cô độc.
Phong Tịch đứng dựa vào lan can trên Đạp Vân Lầu, kiễng chân ngắm mặt trời từ từ khuất sau dãy núi, chỉ còn lộ một nửa ánh dương quang chiếu rọi vào khuôn mặt nàng. Bóng chiều tà xâm nhập vào con ngươi đờ đẫn, mông lung, che đi lớp băng mỏng nhè nhẹ sâu kín trong ánh mắt. Thế nhưng nàng chẳng thấy có chút ấm áp nào, chiếc bóng vẫn trải ngược dài trên mặt đất hiu quạnh đến đau thương!
“Cô còn muốn đứng đây bao lâu nữa? Mọi người trong cung đều đang phập phồng lo sợ, sợ cô lơ đễnh nhảy từ trên đó xuống.”
Phong Tức dựa vào lan can cẩm thạch dưới lầu, ngẩng đầu lên hỏi nàng.
“Ta xuống đây!”. Phong Tịch bỗng nhiên vươn người nhảy xuống. Nàng nhảy từ tòa lầu cao hai mươi trượng xuống.
“Nữ nhân, cô điên rồi!”
Phong Tức thấy thế không khỏi lẩm bẩm mắng, vừa vặn cũng không tự chủ được bay lên không trung, hai tay duỗi ra đón lấy Phong Tịch. Có điều lực đạo rơi của Phong Tịch quá lớn, dù tiếp được nhưng hắn cũng rơi theo nàng. Chỉ thấy sắp ngã xuống đất cùng nhau, hắn tự nhủ chả biết sẽ chết hay là tàn phế.
“Ta cũng điên rồi! Lại làm chuyện ngu xuẩn thế này!”. Phong Tức thở dài, hai tay theo bản năng ôm lấy người trong lòng, cúi đầu nhìn nàng, nở một nụ cười nhẹ: “Nữ nhân, cô sử dụng hết bản lĩnh thật sự cũng không giết được ta, chẳng lẽ muốn dùng cách này mưu sát ta sao?”
“Hồ ly đen, ngươi sợ chết không?”
Vừa nghe thấy lời nàng nói, Phong Tức cảm thấy bên hông căng thẳng, thân thể dừng lại.
Bạch lăng trong tay áo Phong Tịch bay ra, quấn lấy lan can trên lầu ba, tay trái nàng bắt lấy bạch lăng, tay phải nắm thắt lưng của hắn, hai người treo lơ lửng trên lan can.
Phong Tức vừa chạm đất, hai tay liền giơ lên muốn ném Phong Tịch xuống đất, ai ngờ Phong Tịch đã sớm cảnh giác, phi thân lên, nhẹ nhàng đáp xuống.
“Nữ nhân, cô muốn đi theo phụ vương của cô à?”
“Nhảy xuống lầu cũng giống như đang bay lượn, cảm giác thật thoải mái!”. Phong Tịch ngẩng đầu nhìn Đạp Vân Lầu, thản nhiên trả lời.
“Sau này muốn nếm thử cảm giác đó nữa thì mời lên đỉnh núi Thương Mang!”. Phong Tức nói xong xoay người rời đi.
“Lan Tức Công Tử.”.
Phong Tịch gọi hắn lại, thanh âm bình tĩnh rõ ràng.
Phong Tức dừng lại quay đầu.
“Ngươi… sở dĩ ngươi kết bạn với ta mười năm, sở dĩ theo ta đến Bạch Phong Quốc, sở dĩ ngươi không muốn rời đi… Thậm chí… sở dĩ ngươi… không lấy Hoa Thuần Nhiên, chẳng phải là vì muốn đội quân Phong Vân Kỵ sao?”. Ánh mắt Phong Tịch sáng như tuyết như kiếm, gắt gao nhìn thẳng Phong Tức.
“Vậy hả?”. Phong Tức cụp mắt, không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ cười cười hỏi lại.
“Ta có thể cho ngươi!”. Phong Tịch vung tay lên, bạch lăng bay về tay áo. Nàng đến gần Phong Tức, nhìn hắn không chớp mắt, vẻ mặt lúc này trang trọng nghiêm túc: “Năm vạn quân Phong Vân Kỵ cùng với toàn bộ Bạch Phong Quốc, ta đều có thể tặng ngươi vô điều kiện!”.
Phong Tức nghe vậy mỉm cười, hắn xoay người, ngẩng đầu nhìn Đạp Vân Lầu cao cao, sau một lúc lâu mới nhè nhẹ nói: “Cái lý do này thật không chê vào đâu được… Dường như chẳng có… điểm nào không đúng!”.
Phong Tịch nhìn bóng dáng hắn cười cười.
Giờ khắc này, hai người tựa hồ đều có chút bất lực, có chút mệt mỏi.
“Dựa theo tổ chế, ba ngày sau ta sẽ kế vị ngôi vương. Mà đại quân tiên phong của Hoa Quốc mười ngày sau sẽ đến thành Lệ, nội trong một tháng ta nhất định đánh lui quân Hoa! Mà một tháng sau…”
Phong Tịch nhìn về tây phương, muốn nắm bắt nhất ánh tà dương cuối cùng của hư vô, rốt cuộc chỉ còn lại một màu đỏ thẫm.
“Một tháng sau ta sẽ lấy thân phận nữ vương Bạch Phong Quốc chiếu cáo thiên hạ, Bạch Phong Quốc và Hắc Phong Quốc ký kết hiệp ước đồng minh, tuyên thệ đồng thể! Khi đó nếu ngươi muốn hạ màn để chinh chiến thiên hạ, ta sẽ hai tay dâng Phong Vân Kỵ cho ngươi.”
Phong Tịch nói xong tức khắc xoay người trở về Thiển Vân Cung.
“Vì sao?”. Phong Tức chợt ở phía sau hỏi nàng.
Phong Tịch dừng chân, vẫn không quay đầu, trầm mặc một lát rồi mới đáp: “Ngươi muốn thì ta cho, thế thôi.”.
“Tích Vân công chúa.”
Phong Tịch đi không đến một trượng, sau lưng lại vang lên thanh âm của Phong Tức.
“Hiện nay quân Hoa đã sẵn sàng tới khai chiến với Bạch Phong Quốc, Hoàng Triều quyết sẽ không khoanh tay đứng nhìn, khi thời cơ đến hắn chắc chắn sẽ phái Tranh Thiên Kỵ tham chiến đoạt lấy Bạch Phong Quốc. Mà nếu lúc này Hắc Phong Quốc ở phía bắc cũng gia nhập chiến tranh, Bạch Phong Quốc của cô hai mặt thụ địch, Phong Vân Kỵ dù hùng mạnh đến đâu thì đất nước cũng chỉ còn con đường bại vong.”
Nói đên đây hắn dừng lại một chút, sau đó mới tiếp lời: “Cô bất quá cũng lấy Phong Vân Kỵ làm mồi nhử để ta cam kết rằng Hắc Phong Quốc sẽ không xuất binh đánh Bạch Phong Quốc, cô sẽ không phải lo nghĩ, chỉ toàn lực ứng phó tử chiến với hai quân Hoa, Hoàng, bảo toàn Bạch Phong Quốc của cô!”
Phong Tức đi tới phía sau Phong Tịch, hai tay đặt lên bả vai nàng, xoay người nàng lại, chỉ thấy khuôn mặt không chút biểu cảm của nàng, đôi mắt lóe lên quang mang lạnh nhạt.
“Ta biết cô vẫn luôn xem thường ta, xem thường ta tìm mưu tính kế, xem thường ta lừa gạt thế nhân, xem thường ta tâm cơ thâm trầm, chỉ là… Bây giờ cô có khác gì ta? Cô cao thượng hơn ta ư? Chẳng qua cô chỉ đang toan tính kế hoạch, làm sao để có lợi cho đôi bên thôi.”
Phong Tức rút đi nụ cười ung dung trên mặt, giọng nói chuyển thành lạnh lùng nghiêm nghị, đôi mắt giá rét như kim châm.
“Lan Tức công tử, ở trong cái thế giới này, đứng tại vị trí này, có ai sạch sẽ không dơ bẩn đâu?”. Phong Tịch mở miệng bình tĩnh đáp, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cao. Lúc này sắc trời đã vô cùng ảm đạm, một tấm màn đen đang nhẹ nhàng phủ xuống nhân gian: “Một Bạch Phong Tịch sạch sẽ chỉ tồn tại trong chốn giang hồ.”
Nói xong nàng quay đầu đi, để lại Phong Tức phía sau nhìn bóng dáng của nàng. Hắn nắm chặt hai bàn tay thành quyền, thật lâu sau mới thở dài một hơi, cũng xoay người trở về Thanh La Cung. Trong lòng hắn hợt nặng nề, rõ ràng vừa nãy Phong Tịch đã hứa hẹn sẽ giao Bạch Phong Quốc cho hắn, đây là chuyện vui thế nào, nhưng vì sao hắn vẫn chẳng thể nào hưng phấn nổi?
Ngày mười lăm tháng tư năm thứ mười bảy.
Công chúa Tích Vân của Bạch Phong Quốc kế vị ngôi vương tại Tử Anh Điện của Phong Vương Cung. Đây là vị nữ vương thứ hai trong lịch sử Bạch Phong Quốc.
Vương của các quốc gia khi kế vị vốn phải soạn quốc thư trình báo Hoàng Đế, thế nhưng gần mười năm nay các nước chư hầu đều lờ đi Kì Đế, không triều kiến cũng không tiến cống. Các quân chủ đều tự cho mình là vua của quốc gia, cho nên đã miễn đi lễ này. Chỉ có Phong Tịch khi kế vị lại viết quốc thư phái người đặc biệt trình báo với Kì Đế, đồng thời còn phát chiếu thông cáo thiên hạ…
Ngày mười tám tháng tư năm thứ mười bảy, tại Tử Anh điện.
Đây là lần đầu tiên tân vương kế vị lâm triều, Phong Tịch mặc huyền phục của vương, đầu đội vương miện hồng ngọc khảm một trăm sáu mươi tám viên trân châu Nam Hải, ngồi cao cao tại thượng trên vương tọa. Nàng nhìn xuyên qua những dải ngọc châu rũ xuống vương miện, trông về những thần tử đang ba quỳ chín vái yết kiến nàng dưới điện kia, nghe âm thanh bọn họ cung chúc vang vọng toàn bộ đại điện, bất giác có chút thấu hiểu vì sao Hoàng Triều, Phong Tức lại mê muội tranh đoạt thiên hạ đến thế! Cảm giác đứng trên vạn người thật sự khiến người ta lâng lâng khó tả!
“Có việc thì tấu, không có bãi triều!”. Tiếng hô của nội thị vang vọng trong đại điện.
“Thần Lý Tiễn có việc khải tấu.”. Một võ tướng bước ra khỏi hàng lên tiếng.
“Nói”. Phong Tịch trầm tĩnh bảo.
“Sáng nay thần nhận được tin cấp báo, Hoa Vương dẫn mười vạn đại quân tiến về biên cảnh Bạch Phong Quốc nước ta, xin vương định đoạt!”.
Lời vừa nói ra, chúng triều thần ồ lên.
“Lý tướng quân, quân Hoa hiện giờ cách biên cảnh bao xa?”. Phong Tịch cũng không hoảng không vội hỏi.
“Quân tiên phong ước chừng lộ trình còn khoảng bảy ngày.”
“Biết rồi, ông lui xuống trước đi.”.
“Vâng!”
Lý Tiễn mới lui ra mà đám triều thần đã xôn xao nghị luận, bất chấp chuyện vương còn đang ngồi trên đại điện. Có kẻ sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, có người khe khẽ nói nhỏ với nhau, không ngừng ngẩng đầu lên nhìn trộm người ngồi trên vương tọa kia, muốn moi ra sự hoảng loạn trên gương mặt vị nữ vương trẻ tuổi.
Phong Tịch nhìn xuống quần thần dưới điện, trong lòng nở một nụ cười lạnh. Phụ vương ngày thường đều tập trung vào cầm kỳ thi họa tranh hoa đồ cổ, lại thêm Bạch Phong Quốc trong vòng năm mươi năm nay chưa từng có náo động, ngoài việc không chủ động xuất binh với nước khác thì Bạch Phong Quốc tương đối yên ổn hơn so với năm nước còn lại. Thế nhưng an nhàn lâu thì lại nuôi dưỡng ra những loạn thần chỉ biết ăn nằm hưởng thụ, may mà… may mà vẫn còn vài người có thể sử dụng được!
“Các vị đại nhân đều nghe thấy rồi chứ?”. Giọng nói thanh u của nàng áp chế những tiếng thì thầm kia.
“Chúng thần đều đã nghe thấy.”. Chư thần cùng đồng thanh kêu.
“Vậy các vị có cao kiến gì không?”
Lời vừa nói ra, phía dưới liền trở nên im lặng.
“Thế nào? Các vị đại nhân đều già cả câm mồm rồi hay sao?”. Thanh âm Phong Tịch lạnh đi vài phần.
“Thần cho rằng vẫn nên nghị hòa để tránh cho dân chúng nước ta chịu khổ.”. Một gã đại nhân tuổi chừng năm mươi, có ba cọng râu dài nói.
“Hả? Nghị hòa? Xin hỏi Hướng đại nhân muốn nghị hòa như thế nào?”. Phong Tịch ôn hòa lễ độ hỏi.
“Quân Hoa cậy thế tiến đánh chẳng qua muốn có thêm vài thành trì và vàng bạc, vậy nước ta cứ đem ba thành: thành Dương, thành Nguyên, thành Lệ đưa cho chúng, lại thêm mười vạn kim diệp nữa, như thế thần nghĩ Hoa Vương chắc chắn sẽ lui quân.”. Hướng đại nhân gật gù đắc ý đáp.
“Ồ…”. Phong Tịch không vui không giận, kéo dài giọng nói, sau đó hỏi tiếp: “Xin hỏi các vị đại nhân có đồng ý với lời của Hướng đại nhân không? Còn có đề nghị nào khác không?”
“Thần cho rằng chấp nhận nghị hòa cũng được, cắt thành cũng được nhưng không cần thiết tặng mười vạn kim diệp.”
“Thần cho rằng không thể cắt thành, dâng hai mươi vạn kim diệp đi.”
“Thần cho rằng với mười vạn cấm vệ quân của Bạch Phong Quốc và oai danh của Phong Vân Kỵ, có thể đánh với Hoa Quốc một trận thôi.”
“Thần cho rằng trước tiên có thể chiến, nếu bại thì lại nghị hòa.”
…
Phong Tịch nghe tiếng tranh luận dưới điện, trong lòng cảm khái không thôi, nếu bản thân mình là một vương giả chưa từng bước chân ra khỏi cửa cung thì sẽ thế nào? Phải chăng sẽ mặc cho đám người này nói gì nghe nấy, nói gì làm nấy?
Nhìn phía dưới đã bàn gần xong, nàng liếc mắt sang nội thị đứng hầu bên cạnh, nội thị hiểu rõ, ho khan một tiếng sau đó lanh lảnh quát: “Yên lặng!”
Quần thần đột nhiên nhớ lại mình đang ở đâu, lập tức không dám lên tiếng nữa.
“Lý tướng quân, ông cho rằng nên làm thế nào?”. Phong Tịch hỏi vị Lý Tiễn vừa mới lui ra sau.
Người này tuổi chừng bốn mươi, dáng người không cao lớn nhưng lại khỏe mạnh cường tráng, võ nghệ cao cường, là vị thống lĩnh của mười vạn cấm vệ quân. Trước đây Phong Vương cực kỳ tín nhiệm ông, mười lăm năm trước ông đã đánh một trận thành danh với Hoa Quốc, cũng là một tướng lĩnh nổi danh thiên hạ.
“Lý Tiễn nguyện lĩnh cấm vệ quân đi thành Lệ, chiến đấu với quân Hoa, nhất định không cho quân Hoa bước vào thành nửa bước!”. Lý Tiễn trầm giọng nói.
“Cuối cùng cũng có người nói tiếng người!”. Phong Tịch lạnh lùng cười nhẹ khiến toàn bộ bá quan dưới điện sợ run cả người.
Khi Phong Vương còn tại thế, tất cả mọi người trong Bạch Phong Quốc đều biết rõ vị vương chân chính là công chúa Tích Vân!
Phong Vương từng chính miệng khen: Tích Vân là người văn võ toàn tài, văn có thể trị thế, võ có thể an bang!
Công chúa Tích Vân mười tuổi đã làm một bài ‘Luận cảnh thai thập sách’ áp đảo trạng nguyên năm đó, mười lăm tuổi làm “Luận vi chính” trình bày rành mạch rõ ràng phương pháp trị thế, đạo lý sắc bén, chỉ một lời mà nói trúng chỗ quan trọng! Sau đó nàng lại làm ra “Bát hành thi”,“Tập hoa từ” là tập thơ các nữ tử khuê các rất yêu thích, người người đều thuộc lòng.
Mà nói đến võ, mọi người không khỏi đổ mồ hôi lạnh, nhớ lại công chúa Tích Vân năm mười hai tuổi từng một kiếm chặt đứt đại đao Long Hoàn của đại tướng quân Lý Tiễn. Năm mười bốn tuổi dùng bạch lăng dài ba trượng độc chiến năm trăm danh tướng sĩ, kết quả là toàn bộ binh khí trong tay năm trăm tướng sĩ đều bị bạch lăng cuốn lên võ đài. Lại càng không nhắc đến một tay nàng đã sáng lập nên Phong Vân Kỵ, uy danh của bất kỳ vị tướng nào trong Phong Vân Kỵ hiện nay cũng đều đứng trên đại tướng quân Lý Tiễn!
Phong Vương đều hoàn toàn nghe lời của công chúa Tích Vân. Người chân chính quyết định những kế sách của Bạch Phong Quốc từ lâu đã là công chúa điện hạ. Nếu không phải công chúa không ở trong cung, vương vị này có lẽ đã sớm là của nàng từ mấy năm trước.
“Phùng đại nhân.”
Khi mọi người đang đổ mồ hôi lạnh, Phong Tịch bỗng nhiên cất tiếng gọi.
Giây lát sau, có một giọng nói già nua khàn khàn nhưng khí tức mạnh mẽ đáp: “Thần Phùng Kinh xin nghe.”
“Ngủ đủ chưa?”. Phong Tịch cười như không cười nhìn vị nguyên lão đã trải qua ba triều đại đang nhắm mắt dưỡng thần, đặt mình bên ngoài vòng tranh luận.
“Thần đã ngủ từ giờ Dậu hôm qua đến giờ Thìn hôm nay, cảm tạ vương quan tâm, thần ngủ đủ rồi.” Phùng Kinh nghiêm trang đáp.
“Vậy thì tốt.”. Phong Tịch cười nhạt gật đầu, sau đó thanh âm chợt trầm xuống: “Phùng Kinh nghe chỉ!”
“Thần xin lắng nghe!”. Phùng Kinh tiến lên ba bước, quỳ xuống đại điện.
“Khi quân Hoa đến, bổn vương sẽ thân chinh đến thành Lệ, lệnh cho ông giám quốc trong thời gian bổn vương vắng mặt, dẫn dắt triều chính, bách quan lúc đó sẽ nghe hiệu lệnh của ông, nghe rõ chưa!”. Phong Tịch nói ngắn gọn mạnh mẽ.
“Thần tuân chỉ!”. Phùng Kinh lĩnh mệnh.
“Mười vạn cấm vệ quân, Lý Tiễn ngươi mang năm vạn đến thành Yến trước.”
Lý Tiễn ngừng một lúc, sau đó cúi đầu đáp: “Thần tuân chỉ!”
“Tạ tướng quân.”
“Có thần!”. Một lão tướng gương mặt đầy nếp nhăn tiến lên.
“Năm vạn cấm vệ quân khác do ông thống lĩnh, bảo vệ Phong Đô, không cho phép bất kỳ kẻ nào ra vào vương cung, cho đến khi bổn vương quay về!”
“Thần tuân chỉ!”
“Tướng lĩnh Phong Vân Kỵ!”
“Có chúng thần!”. Phong Vân kỵ ngoại trừ Bao Thừa đã lĩnh mệnh đến thành Yến và Từ Uyên đến thành Lệ trước thì chúng tướng Tề, Tu, Lâm, Trình đều tề tụ đầy đủ.
“Theo ta tới thành Lệ!”
“Rõ!”. Âm thanh trả lời vang vọng khắp đại điện.
“Ừm.”. Phong Tịch gật đầu, sau đó lại nhìn về phía các đại thần khác, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Còn các vị đại nhân khác, xin hãy an vị với chức vụ của mình! Không được tạo ra bất kỳ tin đồn nào làm náo loạn nhân tâm! Nếu không, đợi sau khi bổn vương trở về, ta sẽ dùng quân pháp xử trí.”.
Lời vừa nói ra, chúng nhân vừa đổ mồ hôi lạnh lại tiếp tục cảm thấy sợ hãi.
Dùng quân pháp xử trí.
Nghĩ đến quân pháp của Phong Vân Kỵ… mồ hôi lại túa ra ướt đẫm quần áo!
“Không còn việc gì nữa thì bãi triều.”. Phong Tịch nhàn nhạt phân phó.
“Bãi triều!”. Giọng nói của nội thị vang lên.