Phương Giải chậm rãi đi tới trước mặt một sơn phỉ thoạt nhìn ba mươi tuổi, sơn phỉ này cúi đầu không dám ngẩng lên. Phương Giải nhìn y, như muốn nhìn sâu trong linh hồn của y. Nhưng điều đó không khả năng. Phương Giải không phải là thần, không làm được như vậy.
- Ngươi từng giết người chưa?
Phương Giải hỏi y.
Nam tử này vội vàng lắc đầu:
- Chưa từng, chưa từng! Thảo dân là bị bức tới đây, chưa từng làm chuyện ác gì. Thảo dân chỉ là một…một người sợ chết, chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý.
Phương Giải ừ một tiếng, bỗng vươn tay kéo lưng người này rồi xé rách áo ở lưng.
Sau lưng người này có vài vết sẹo rất sâu. Có thể nhìn ra được đó là do móng tay tạo thành. Bởi vì quá sâu, cho nên cả đời này của y, vết sẹo đó sẽ không biến mất.
Nam tử kia hoảng sợ mờ mịt nhìn Phương Giải, dường như đã quên vết sẹo thật sâu sau lưng mình.
Đúng vậy, y đã quên.
Phương Giải không nói gì thêm, tiếp tục đi về phía trước. Hắn nhìn một thiếu niên tuổi chừng mười sáu, mười bảy, đang quỳ ở đất, cả người phát run.
- Sợ chết không?
Phương Giải hỏi y.
Thiếu niên ngẩng đầu sợ hãi nhìn Phương Giải:
- Sợ…tướng quân, cầu ngài tha cho thảo dân một mạng, thảo dân sẽ không dám…làm điều ác nữ. Sau khi trở về thảo dân sẽ thành thật làm ruộng, tuyệt sẽ không đi theo người khác làm xằng làm bậy! Thảo dân biết sai rồi…mong tướng quân tha mạng…
- Ngươi đang cầu xin ta tha thứ?
Phương Giải hỏi.
- Thảo dân…thảo dân không muốn chết, tướng quân tha cho thảo dân.
Phương Giải lắc đầu:
- Lúc trước ngươi giết người, người bị ngươi giết có cầu xin tha thứ không? Ngươi có từng vì lời cầu xin của bọn họ mà buông tha bọn họ không?
Vẻ mặt của thiếu niên cứng đờ, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi. Y há hốc miệng, nhưng không biết nói cái gì.
Phương Giải không hỏi lại, cũng không đi tiếp nữa.
Hắn quét mắt nhìn đám loạn phỉ đang quỳ đầy đất, sắc mặt dần bình tĩnh lại. Trước kia hắn chưa từng nghĩ qua mình phải gặp sự lựa chọn như vậy. Lúc ở Phan Cố, hắn không muốn giết người. Mặc dù đối mặt với đám mã tặc giết người như ngóe, hắn cũng chỉ bắn tên làm bị thương chứ không tự tay giết người. Về sau, sau khi rời khỏi Phan Cố, nhân mạng trong tay hắn càng ngày càng nhiều. Nhưng những người đó bị giết là vì bọn họ muốn giết hắn.
Hiện tại, hắn phải đối mặt với một đám người khác.
Cũng là một đám người nhất định phải đối mặt sau khi lãnh binh chinh chiến.
Bọn họ không phải là tù binh trên ý nghĩa, mà là một đám loạn phỉ. Hai quân giao chiến, không ai nguyện ý bị bắt. Nhưng tình huống hiện tại không giống, cho nên Phương Giải phải tự mình đưa ra quyết định.
Có lẽ về sau hắn phải không ngừng đối mặt với sự lựa chọn như vậy.
Trước lúc lãnh binh, hắn chưa từng nghĩ tới việc này.
- Tướng quân.
Đại Khuyển nhìn Phương Giải, rất nhiêm túc nói:
- Trước kia ngươi chưa từng gặp phải sự lựa chọn như vậy, nhưng lúc ta làm Thái tử, Thái phó đã từng hỏi ta, nếu gặp phải tình huống như vậy, ta sẽ lựa chọn như thế nào. Lúc đầu ta trả lời là không giết. Thái phó nói ta là một người nhân nghĩa, ông ấy cười rất vui vẻ.
Không đợi Đại Khuyển nói xong, Phương Giải khoát tay nói:
- Giết!
Đại Khuyển há miệng, không nói tiếp nữa. Y nhớ, lúc Thái phó nghe được đáp án của y, quả thực cười rất vui vẻ, nói rằng y là người nhân nghĩa, nhưng trong mắt Thái phó đầy vẻ thất vọng…
Giết!
Một chữ, phiêu đãng trong thung lũng.
….
….
Đám sơn phỉ trên vách núi Nhất Tuyến không ngờ rằng Phương Giải lại ngoan độc như vậy, bộ binh Dương Tự doanh bắt đầu lên núi giết hại, sau đó xử lý sạch sẽ thi thể rồi bắt tay vào kiểm kê đồ đạc trên núi. Trong tay Lưu Lại Tử cũng không có nhiều thứ hữu dụng cho lắm. Vũ khí phần lớn là trường mâu, gậy gỗ, mấy thứ này đốt luôn tại chỗ, chỉ vận chuyển lương thực và tiền bạc xuống núi.
Phương Giải mang theo đám người đi vào huyện thành huyện Uyển, đám dân chúng nhìn thấy quan quân tiến vào thành, liền tuôn ra đường lớn hoan nghênh. Phương Giải nhìn ra được sự vui sướng trong mắt dân chúng là phát ra từ tận đáy lòng. Tây Bắc rối loạn hai năm, dùng một câu ‘Dân chúng lầm than’ cũng không thể miêu tả được hết.
Lý Viễn Sơn căn bản không có thời gian chỉnh đốn quan phủ địa phương. Thứ nhất, y bận rộn với việc mở rộng quân đội, chuẩn bị nghênh đón đại quân của triều đình. Thứ hai vì củng cố địa vị của mình, y đã giết hai vị Tổng Đốc của Sơn Đông Đạo và Hà Đông Đạo. Ba đạo Tây Bắc chỉ còn lại Viên Sùng Vũ.
Không phải là Lý Viễn Sơn không biết các nơi loạn như thế nào, cũng không phải là không biết cứ tiếp tục như vậy sẽ mất đi dân tâm. Nhưng mục tiêu của y vốn không phải là chia đất mà trị. Ba đạo Tây Bắc quá nhỏ so với dã tâm của y. Nếu tới lúc cần thiết, y tình nguyện hiến ba đạo này cho Mông Nguyên để đổi lấy trăm vạn hùng sư làm hậu thuẫn.
Chỉ cần có thể đánh hạ thành Trường An, cần gì ba đạo Tây Bắc nữa?
Cho nên y lười đi quản, chỉ tập trung củng cố vị trí của mình, sau đó đối đầu với trận quyết chiến sắp tới. Nếu trận chiến này mà thắng, thì căn cơ của Đại Tùy liền lung lay.
Dân chúng huyện Uyển ngóng trông đại quân triều đình bình định như con ngóng mẹ, cho nên nhìn thấy quan quân vào thành, bọn họ đều rất hưng phấn. Bọn họ là dân chúng bình thường, chưa từng suy nghĩ tới đại sự triều đình hay là sự phân tranh của quân thần. Bọn họ không lo lắng Đại tướng quân Tả Tiền Vệ La Diệu muốn bình định hay là muốn tự lập, bọn họ chỉ ngóng trông quan quân tới giải quyết hết những rắc rối nơi đây.
Đáng tiếc Phương Giải không có ý định đóng quân ở đây, mà chỉ là đi ngang qua.
Lúc Tôn Khai Đạo lấy số tiền tài chôn ở vườn ra, vợ của y nhìn y với ánh mắt như muốn thiêu đốt. Nàng kéo Tôn Khai Đạo sang một bên, miệng lưỡi thô tục mắng mỏ. Tôn Khai Đạo cúi thấp đầu chỉ dám dạ dạ vâng vâng, không dám có câu phản bác nào.
Vợ của y họ Tôn, tên là Tôn Tú Nga. Nàng biết trượng phu của mình là người thông minh, nếu đã đồng ý dâng tiền lên là có đạo lý của mình. Sau khi trút hết giận, nàng ta hỏi Tôn Khai Đạo tại sao làm vậy. Ân Phá Sơn là một trong Thất Hổ Tướng dưới trướng của Lý Viễn Sơn, tay cầm hai mươi mấy vạn đại quân, người như vậy ông cũng không dâng gia sản lên, vì sao lại dâng cho một Du Kỵ Tướng quân Ngũ Phẩm nho nhỏ?
Tôn Khai Đạo cười cười nói, ta có tâm nhãn, có thể nhìn thấy những thứ mà người khác không nhìn thấy. Bà tóc dài kiến thức ngắn, đâu thấy xa bằng tôi. Tôi không dâng cho Ân Phá Sơn, vì tôi biết y không được lâu dài. Tôi dâng cho Phương Giải, là vì tôi biết Phương Giải không giống với Ân Phá Sơn. Hôm nay đánh cuộc, nếu tương lai vị Du Kỵ Tướng quân Ngũ Phẩm này mà không trở thành đại nhân vật, thì bà cứ chôn sống tôi đi.
Tôn Tú Nga thấy chồng mình nói trịnh trọng như vậy, liền không phát giận nữa, chỉ phải trở mắt nhìn tiền bạc mà mình tích góp khổ cực trong nhiều năm bị lấy đi một nửa. Bất kể thế nào cũng khó mà cao hứng nổi. Tôn Khai Đạo nói, bà yên tâm, việc buôn bán chú ý tới lâu dài. Hôm nay chúng ta tổn thất một nửa gia sản, ngày khác sẽ kiếm lại gấp trăm lần.
Chỉ lo trước mắt, vĩnh viễn chỉ kiếm được mối lợi nhỏ mà thôi.