Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 437-1: Luôn gặp phải lựa chọn ((1))

Lúc Lục Phong Hầu và Trần Bàn Sơn trở lại, hai người sóng vai mà đi, vừa đi vừa nói cười, giống như thay đổi thành hai người khác vậy. Hai người bọn họ vốn ngứa mắt nhau, lần nào nói chuyện cũng xảy ra tranh cãi. Nhưng giờ nhìn lại, lại giống như bạn cũ nhiều năm vậy.

Chỉ là nhìn kiểu gì cũng thấy hai người bọn họ dữ tợn.

Quần áo, giáp trụ của bọn họ dính đầy máu, lúc đi đường, máu loãng chảy từ quần áo xuống đất. Những nơi đi qua để lại một dấu chân máu.

Thân binh đi theo sau hai người, mỗi thân binh cầm ít nhất sáu cái đầu người trong tay.

Rất khó tưởng tượng cái cảnh một trăm người đuổi theo hai nghìn người xung quanh đỉnh núi.

Đám thân binh Phương Giải hoàn toàn dọa bể mật sơn phỉ Lưu Lại Tử. Bọn chúng chưa từng gặp qua đội ngũ nào giết người nhanh như thái rau cắt củ như vậy. Đám thân binh này được Phương Giải tự mình huấn luyện mấy tháng, am hiểu nhất chính là kiểu tác chiến của bộ đội đặc chủng. Sau khi thống kê lại, tổng cộng chém rụng bảy trăm tám mươi mấy đầu người.

Chia đều ra mỗi người giết hơn bảy người.

Lên và xuống núi chỉ có một đường. Sau khi Trần Bàn Sơn và Lục Phong Hầu mang theo người lên núi, đám loạn phỉ này không còn đường lui nào. Kỳ thực đám sơn phỉ này dám giết người nhưng không lại biết cách giết người. Chém loạn xạ khác với một đao trí mạng. Bởi vì phần lớn bọn họ là dân chúng bình thường, chỉ có số ít là tội phạm.

Đường núi kia là thành lũy thiên nhiên của bọn chúng. Bọn chúng dựa vào địa hình này mới dám ngăn cản phản quân lên núi. Nhưng lần này bọn họ phải đối mặt với một đám giết người lành nghề. Đội thân binh của Phương Giải vốn được lựa chọn từ tinh nhuệ trong tinh nhuệ, hơn nữa còn do đích thân Phương Giải huấn luyện. Thời gian qua càng ngày càng tiến bộ. Đối với giết người mà nói, bọn họ đã không còn sự chán ghét hay yêu thích nữa rồi. Bọn họ coi giết người là một phần của cuộc sống, không còn sợ hãi hay ám ảnh gì nữa.

Giờ với bọn họ, giết người đơn giản giống như ăn cơm uống nước.

Những kẻ dám phản kháng đều đã bị đội ngũ một trăm người này giết hết, những người khác đâu còn dũng khí cầm binh khí nữa, tất cả đều quỳ xuống cầu xin tha thứ. Dân chúng cầm hung khí trong tay, chênh lệch với binh lính được huấn luyện chém giết bài bản quá lớn. Trần Bàn Sơn và Lục Phong Hầu mỗi người mang theo năm mươi người, tạo thành hai trận hình mũi tên, thế không thể đỡ.

Chỗ hiểm yếu nhất cũng không thể ngăn đón được bọn họ, huống chi là sau khi lên núi.

Kỳ thực nói một vạn phản quân không đánh hạ được vách núi Nhất Tuyến, mà một trăm người của Phương Giải lại đánh được, không phải vì binh lính của Phương Giải mạnh hơn phản quân gấp trâm lần. Mà là ăn nhau ở chỗ huấn luyện cùng với võ nghệ cá nhân. Phản quân chỉ là một đám ô hợp tạo thành từ những dân chúng bị áp bức, đi lên chiến trận đã tim đập chân run rồi. Hơn nữa bọn họ chỉ biết xông về phía trước, làm sao bằng được đội thân binh của Phương Giải đã phối hợp nhuần nhuyễn không một kẽ hở.

- Tướng quân, thuộc hạ thua!

Lục Phong Hầu đi tới nói, nhưng không có vẻ gì là không phục.

Trần Bàn Sơn tự tay cắt đầu Lưu Lại Tử, vẫn còn nhiều hơn y bốn người, Lục Phong Hầu là một người thẳng thắn, nếu thua sẽ không già mồm cãi láo.

- Lục soát, xem đám sơn tặc này có cái gì có thể sử dụng được.

Phương Giải phân phó một tiếng.

Trần Bàn Sơn ném đầu Lưu Lại Tử xuống dưới đất, cười nói:

- Thuộc hạ còn tưởng cái tên Chân Mệnh Thiên Tử này có bản lĩnh gì, hóa ra chỉ là một tên có võ nghệ tầm thường nhưng ngoan độc hơn người khác mà thôi. Sau khi Lưu Lại Tử chết, những sơn tặc kia không dám chống cự nữa, có chừng ngàn sáu, ngàn bảy người đang quỳ ở đằng kia.

Phương Giải ừ một tiếng, quay đầu nhìn Tôn Khai Đạo, hỏi:

- Tôn đại nhân, ngươi thấy thủ hạ của ta so với phản quân của Ân Phá Sơn như thế nào?

Tôn Khai Đạo nhìn đầu của Lưu Lại Tử, nuốt nước bọt nói:

- Khác nhau một trời một vực…hạ quan…hôm nay hạ quan coi như mở rộng tầm mắt.

- Vậy ta hỏi ngươi.

Phương Giải vừa đi vừa nói:

- Ngươi định xử trí hơn một nghìn tù binh này như thế nào?

Tôn Khai Đạo trầm mặc một lúc, mới đáp:

- Nói theo lý, nếu tướng quân không cần những tù binh này, thì thả bọn họ đi là được. Nhưng những người này từng dính máu người, cho nên rất khó từ dã thú biến trở lại thành dân thường. Tướng quân nhân từ thả bọn họ đi, một hai ngày đầu bọn họ sẽ thành thật. Nhưng một hai tháng sau, ai biết bọn họ có trở lại con đường cũ hay không. Cực khổ vất vả làm ruộng cả năm nhưng không được ấm no, nhưng làm loạn phỉ thì sao? Đoạt một lần, đủ ăn đủ mặc một thời gian, ăn xong lại đoạt, so với làm ruộng còn dễ dàng hơn.

Phương Giải nhìn y:

- Cái nhìn của ngươi rất thấu triệt.

Tôn Khai Đạo gật đầu:

- Trong hai năm qua hạ quan nhận ra được rất nhiều điều, cho nên nhìn mọi việc cũng rõ ràng hơn. Một người nếu cả đời không làm chuyện xấu, không biết tư vị của chuyện xấu, y sẽ không thay đổi gì. Nhưng chỉ cần làm một chuyện xấu, hơn nữa không bị trừng phạt, thì sẽ nghiện, càng ngày càng nghiêm trọng.

Phương Giải hỏi:

- Ý của ngươi là, giết hết những người này?

- Một lần vất vả, cả đời bình an.

Tôn Khai Đạo chắp tay nói:

- Tướng quân không phải là một người có lòng dạ đàn bà, nên biết hạ quan nói không sai. Những người này không còn là dân chúng Đại Tùy nữa rồi, cho dù tướng quân thả bọn họ, sau khi binh mã của tướng quân rời đi, bọn họ sẽ ngay lập tức tụ tập lại rồi lại gây hại xung quanh. Lấy ví dụ như Huyện lệnh Vương Bách Xuyên của huyện Cừ. Ông ta là một người nhân từ. Tuy bất đắc dĩ phải đầu hàng phản quân, nhưng ông ta vẫn làm tròn trách nhiệm của mình là bảo vệ huyện thành, tổ chức dân dũng chống cự loạn phỉ. Bởi vì làm gương cho mọi người, nên được dân dũng kính yêu.

- Nhưng người này quá nhân từ, phá được một đám loạn phỉ, chỉ giết đầu mục còn đâu thả hết. Có đôi khi nếu đầu mục loạn phỉ cầu xin nhận sai, ông ta cũng thả. Lúc trước Lưu Lại Tử từng bị Vương Bách Xuyên bắt một lần, Lưu Lại Tử quỳ xuống đất, khóc lóc cầu xin tha thử, Vương Bách Xuyên tưởng y đã hối cải, liền thả y và đám loạn phỉ, bảo y cam đoan không được làm loạn nữa. Tới ban đêm, thừa dịp dân dũng giải tán về nhà, Lưu Lại Tử mang theo mấy chục người xông vào nhà Vương Bách Xuyên, giết cả nhà hai mươi mấy người của Vương Bách Xuyên.

Trần Bàn Sơn và Lục Phong Hầu nghe xong đều biến sắc, Lục Phong Hầu nổi giận nói:

- Cái hạng cầm thú như vậy, giết một vạn lần cũng không oan uổng!

Trác Bố Y thở dài một tiếng, vốn định khuyên Phương Giải không nên giết quá nhiều người, giờ lại không tìm được lý do. Tây Bắc rối loạn, đã tới tình trạng không còn đạo nghĩa nhân từ gì nữa. Nơi này tràn ngập tội ác xấu xí, mới hai năm mà lòng người đã biến thành lòng dạ ác thú.

- Có thể thu bọn họ rồi dạy bảo dần?

Dù sao Mộc Tiểu Yêu cũng là nữ nhân, không đành lòng thấy nhiều người bị giết như vậy.

- Không thể thu.

Trần Hiếu Nho nói:

- Hiện tại chúng ta không thể mang thêm gánh nặng được nữa.

Mộc Tiểu Yêu sững sờ, không biết phải nói gì. Nàng biết Trần Hiếu Nho nói không sai, đội ngũ không thể mang theo một đám ô hợp vượt qua lãnh địa của phản quân. Năm nghìn người có thể bị những người này liên lụy tới chết.

Mọi người nhìn về phía Phương Giải, chờ hắn quyết định.





Đây là lần đầu tiên nhưng không phải là lần cuối cùng Phương Giải gặp phải tình huống như vậy. Cho nên lúc đầu phải xử lý sao cho khéo để về sau dựa theo đó mà làm. Nếu không giết, phần lớn những người này không phải là người địa phương, bảo bọn họ về nhà là không thực tế. Một khi thả ra, đội ngũ vừa rời khỏi, bọn họ sẽ có thể lần nữa tụ hợp lại rồi cướp bóc. Bởi chỉ cướp bóc bọn họ mới duy trì được cuộc sống.

Lưu Lại Tử chết rồi, nhưng rất nhanh trong đám người đó sẽ lại xuất hiện một kẻ âm tàn khác, thay thế địa vị của Lưu Lại Tử, mang theo hơn một nghìn người này tiếp tục làm loạn.

Nếu giết hết, nó lại vi phạm điểm mấu chốt về đạo đức của Phương Giải. Dù sao đây cũng là hơn một nghìn nhân mạng, bọn họ đều là dân chúng Đại Tùy.

Phương Giải nhìn tù binh đông nghìn nghịt quỳ ở bãi đất trống, sắc mặt ngưng trọng. Đám thủ hạ đều chờ quyết định của hắn, có người ủng hộ giết người, cũng có người ủng hộ không giết người. Trầm Khuynh Phiến và Hoàn Nhan Vân Thù dù không nói chuyện, nhưng hai nàng khẳng định đều có suy nghĩ như Mộc Tiểu Yêu. Tuy tính cách của Trầm Khuynh Phiến khá lạnh lùng, không ngại giết người, nhưng dù sao đây cũng là sinh mạng của gần hai nghìn con người.

Còn thủ hạ của hắn, Trần Bàn Sơn tuy tức giận, nhưng không chủ trương giết hết, Trác Bố Y thì do dự, nhưng tất nhiên cũng không nỡ lòng nhìn cảnh như vậy.

Những người khác, phần lớn tán thành giết.

Người chủ trương không giết, có lý do là đám loạn phỉ này tuy làm nhiều việc ác, nhưng bức bọn họ tới con đường này chính là loạn thế, là phản quân, chứ không phải lỗi của bọn họ. Bọn họ từng là dân chúng của Đại Tùy. Nếu Lý Viễn Sơn không tạo phản, thì giờ này có lẽ bọn họ vẫn đang cầm cái cuốc cày cấy rồi, chứ không phải là cầm vũ khí giết đồng bào của mình.

Chủ trương giết người, chỉ có một lý do.

Mặc kệ trước kia bọn họ là dân chúng bình thường hay là kẻ ác, bọn họ đều đáng chết. Bởi vì bọn họ làm hai một phương, không biết có bao nhiêu dân chúng bị bọn họ giết, có bao nhiên nữ tử bị làm nhục, có bao nhiêu người già yếu bị tàn sát. Lưu Lại Tử thích lột da người, mỗi khi phá một thôn thường tụ tập thôn dân lại, tuyển nữ tử có tướng mạo xinh đẹp nhất cho y hưởng dụng. Nếu có người không tuân theo, y liền sai thân tín luân phiên cưỡng bức nữ tử này, sau đó tươi sống lột da.

Mặc kệ lúc trước bọn họ thiện lương như thế nào, nhưng chỉ cần một lý do này, bọn họ đáng bị trừng phạt rồi.