Nhiệt độ trong rừng trúc khá là mát mẻ. Phương Giải ngồi khoanh chân xuống đất, ngẩng đầu nhìn lên trời. Do rừng trúc rậm rạp nên bầu trời phía trên càng thêm xanh thẳm.
Phương Giải không ngờ mình lại bình tĩnh như vậy. Hắn vốn tưởng rằng mình sẽ rất kích động và khẩn trương. Tưởng rằng lòng bàn tay sẽ toát hết mồ hôi, mặt sẽ trắng bệch rồi xanh lè như là bị trúng độc. Tưởng rằng mình sẽ cẩn thận lắng nghe từng từ từng chữ La Diệu nói. Nhưng hóa ra hắn lại có chút thất thần.
Hắn chờ đợi thời khắc này lâu lắm rồi.
Phương Giải suy nghĩ, nếu La Diệu kể một chuyện xưa cảm thiên động địa, liệu mình có nên khóc một trận không? Nếu kể là một chuyện xưa lòng lang dạ sói, liệu mình có giận dữ rút đao khiêu chiến không?
Những suy nghĩ nhàm chán đó cứ xuất hiện không đầu.
Ngay cả hắn cũng không hiểu chính bản thân mình, vì sao hắn có thể bình tĩnh như vậy.
La Diệu không bình tĩnh như Phương Giải, tuy rằng y vẫn chưa mở miệng nói chuyện. Nhưng lồng ngực của y có chút phập phồng, ánh mắt nhìn Phương Giải đã khác với lúc trước. Chuyện xưa còn chưa bắt đầu, nhưng y đã bị cảm xúc chi phối rồi. Cũng không biết sau khi kể xong, y có lão lệ tung hoành không?
Quả thực y đã không còn trẻ nữa rồi.
Phương Giải ngẩng đầu nhìn bầu trời, y nhìn Phương Giải.
Khu rừng trúc đẹp như tranh vẽ. Người trong hai bức tranh đều mang tâm tư riêng.
- Đây không phải là chuyện xưa tốt đẹp cho lắm.
La Diệu mở đầu như vậy, không ngoài dự liệu của Phương Giải. Cho nên hắn gật đầu, dường như không để ý trong lời này của La Diệu có cất giấu ít nhiều đau khổ và chua xót. Nếu chuyện xưa này liên quan tới Phương Giải, hắn cũng cho rằng chuyện xưa đó chẳng tốt đẹp gì. Cuộc đời hắn ngay từ lúc bắt đầu đã cách hai chữ ‘tốt đẹp’ kia hàng nghìn dặm rồi. Mãi tới hiện tại, hắn mới nắm được một tia ‘tốt đẹp’ trong sự đau khổ đó, mặc dù nó không hề dễ dàng.
Chính vì hắn trải qua rất nhiều chuyện ly kỳ, cho nên Phương Giải khá keo kiệt trong việc bày tỏ tình cảm. Ngoại trừ Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu ra, ngoại trừ Đại Khuyển và Kỳ Lân ra, hắn chưa từng mở lòng mình với người khác. Cho dù là một khe hở nhỏ.
- Nhưng nếu ngươi nghe xong chuyện xưa của ta rồi cẩn thận suy nghĩ, sẽ thấy rằng chuyện xưa đó khá ấm áp.
Phương Giải cười cười:
- Những vở kịch buồn đều có ấm áp.
- Cũng có thể chỉ là đau buồn.
La Diệu nói.
Y cũng khoanh chân ngồi xuống đối diện Phương Giải.
Hai người gần trong gang tấc, y có thể thấy rõ một ít tàn nhang trên khuôn mặt thản nhiên của Phương Giải. Phương Giải có thể nhìn thấy từng sợi râu mép trên mặt y.
- Rất nhiều năm về trước…
La Diệu nhìn Phương Giải, dùng lời mở đầu khá cũ kỹ:
- Rất nhiều năm về trước, ở Hà Đông Đạo Tây Bắc Đại Tùy có một thiếu niên, xuất thân bần hàn. Lúc ba tuổi biểu hiện của gã đã khác với những đứa trẻ khác. Những đứa trẻ khác còn đang làm nũng trong ngực của mẫu thân, thì gã đã bắt đầu nghĩ ngợi khi nào mình có thể trở thành một anh hùng.
- Lúc sáu tuổi, tới tuổi có thể đi học, nhưng do nhà gã quá nghèo, không có tiền cho gã đi học. Gã không buồn cho lắm, chỉ thấy đáng tiếc thôi. Phụ thân của gã tính toán cho gã làm buôn bán, cho nên năm sáu tuổi liền dẫn gã tới chỗ cha nuôi ở Tắc Bắc. Cuộc đời của đứa nhỏ này hình như đã được vạch sẵn, phải tầm thường cả đời. Trở thành một thương nhân có thân phận kém cả nông dân, còn ở một nơi nghèo đói nhất như Tắc Bắc.
- Ở nơi này một năm, có một khách giang hồ đi qua thôn nhỏ đó, vừa nhìn thấy đứa bé liền ngạc nhiên, nói rằng đứa nhỏ này rất có tiềm chất tu hành. Đứa nhỏ này không biết tu hành là cái gì, nhưng biết tu hành phải tốn rất nhiều tiền, vì thế không đáp ứng. Khách giang hồ nói rằng ta không thu tiền, còn nuôi cơm, ngươi cho con ngươi đi theo ta, khi nào có tiền đồ thì trở về.
- Cha đứa nhỏ không đồng ý, nói rằng tương lai nó phải buôn bán. Nếu đi cùng ngươi rồi, ai phụ giúp ta nữa?
- Giang hồ khách hỏi, một năm buôn bán ở Tắc Bắc kiếm được bao nhiêu bạc?
- Cha đứa nhỏ nói, một năm ít nhất được mười lượng bạc…Kỳ thực ông ta nói dối. Buôn bán ở Tắc Bắc kiếm không được nhiều bạc cho lắm. Theo lý thuyết thì một tấm vải gấm Tứ Xuyên mang tới Bắc Liêu buôn bán, giá cả có thể tăng lên gấp chục lần, lời to. Nhưng đường xá quá xa, chỉ riêng tiền ăn uống nuôi con la đã chiếm số lượng lớn rồi. Sau đó còn phải phòng ngừa mã tặc thổ phỉ ở biên cương. Một khi bị cướp mất là táng gia bại sản. Đi buôn bán một năm kiếm được mười lượng bạc là quá mừng rồi. Nếu không phải gia đình quá nghèo, không tìm được cách nào khác, thì chẳng ai muốn đi buôn bán giao dịch với đám man tử.
- Giang hồ khách hiển nhiên cũng rất nghèo, lấy không ra được nhiều bạc cho lắm. Ông ta liền lấy trường kiếm của mình thế chấp, bảo rằng đó là bảo bối do sư môn truyền cho. Có thể đổi được tám mươi lượng bạc. Cha đứa nhỏ mỉm cười đồng ý, bảo rằng đừng khiến nó đói bụng, đừng khiến nó chết là được.
La Diệu dừng lại, vươn tay về hướng Phương Giải.
Phương Giải ngẩn ra không hiểu. La Diệu đi tới gỡ cái tẩu của Phương Giải xuống, bỏ thuốc lá vào rồi hít một hơi:
- Vì thế đứa nhỏ đi theo khách giang hồ, vừa đi chính là mười năm. Mười năm này bọn họ vượt qua núi lớn, vượt qua sông rộng, cuối cùng tới đại thảo nguyên. Lúc này khách giang hồ đã già, đem tất cả bản lĩnh dạy cho đứa nhỏ. Nhưng bản lĩnh của ông ta vốn không lớn lắm, kỳ thực lúc đứa nhỏ mười lăm tuổi, tu vị đã vượt qua ông ta rồi. Giang hồ khách nói với…nói với người trẻ tuổi này, hiện tại có hai con đường mà con có thể đi, do chính con lựa chọn.
- Thứ nhất, xin vào một tông môn lớn. Với tu vị hiện tại của con, tới bất kỳ tông môn nào cũng được thu nạp. Thứ hai, trở lại Đại Tùy tòng quân. Nghe nói triều đình sắp dụng binh với địch quốc rồi.
Phương Giải nhổ một cọng cỏ, ngậm vào miệng, cười cười nói:
- Vì thế có Đại tướng quân Tả Tiền Vệ bây giờ…nhưng điều này liên quan gì tới ta?
- Trật tự nghe cho hết.
La Diệu rất nghiêm túc nói:
- Ngươi nên hiểu ta, nên hiểu từ nhiều năm trước. Hiện tại ta kể từ đầu, chính là muốn ngươi không còn cảm thấy xa lạ với ta nữa.
- Đại tướng quân kể tiếp đi.
Phương Giải gật đầu:
- Ta nghe.
…
…
- Người trẻ tuổi kia ở đại thảo nguyên nửa năm. Bởi vì khách giang hồ kia đã quá già rồi. Gã chờ khách giang hồ chết già liền chôn cất rồi mới quay lại Đại Tùy, sau đó gã trở về nhà. Gã tính toán trước khi tòng quân về thăm nhà một lát. Nhưng về tới nhà gã mới phát hiện nhà cửa đã thay đổi hoàn toàn. Phụ thân gã dùng tám mươi lượng bạc từ thanh kiếm mà khách giang hồ để lại xây dựng nhà cửa mới. Mà nữ chủ nhân của tòa nhà mới này đã không phải là mẹ của ta nữa rồi.
Phương Giải không nhịn được ngắt lời y:
- Đại tướng quân cứ nói thẳng là ngài đi, như vậy ta sẽ dễ tưởng tượng hơn.
- Tốt.
La Diệu gật đầu:
- Ta về đến nhà chỉ nhìn bên ngoài không đi vào. Trước khi vào thôn ta có hỏi thăm qua, sau khi ta rời thôn một thời gian ngắn, mẹ ta bị bức chết. Hung thủ chính là cha ta và một quả phụ khác. Quả phụ này có một đứa con gái. Lúc ta trở về, người con gái kia đã mười lăm, mười sáu tuổi.
- Ta đứng ở bên ngoài nhà một lúc liền rời đi, rồi đứng chờ ở bên ngoài thôn ba ngày. Đợi cho quả phụ kia dẫn theo con gái đi chợ thì ta giết quả phụ kia, cưỡng bức con gái của mụ ta rồi nghênh ngang rời đi. Ta tham gia vào quân đội, mất nửa tháng được điều tới một đội. Bởi vì ta nghe nói tướng quân của đội này là một người yêu tài, dùng người không bám vào một khuôn mẫu nào, chỉ cần có bản lĩnh thì ông ta sẽ trọng dụng.
- Sau khi tòng quân, ta đã trải qua hai năm khá yên tĩnh. Bởi vì Hoàng Đế địch quốc đã xưng thần với Đại Tùy, cho nên phải hai năm sau mới tìm được cái cớ để mở cuộc chiến tranh. Trước khi xuất phát, ta tìm cơ hội đánh tên Đội trưởng vẫn luôn ức hiếp ta một trận, để cho tướng quân nhìn thấy. Ông ta cảm thấy võ công của ta không tệ, vì thế sai người đánh ta mười quân côn sau đó thu làm thân binh của ông ta. Trên chiến trường, ta vẫn luôn đi theo tướng quân, vì ông ta cản không biết bao nhiêu mũi tên, lưỡi đao, cũng bị rất nhiều vết thương.
- Cuộc chiến rất thuận lợi. Đại quân của triều đình rất nhanh chiếm được một nửa lãnh thổ của địch quốc. Nhưng đúng vào lúc này vị tướng quân lại không muốn đánh nữa. Bởi vì ông ta đã thu một phần lễ rất lớn của Hoàng Đế địch quốc. Tướng quân già rồi, ông ta định dùng khoản tiền này để dưỡng già. Vì thế ông ta lấy cờ tường thành chắc chắn, nếu đánh sẽ thiệt hại binh lính nghiêm trọng, dâng tấu mong rút quân. Hoàng Đế đồng ý, đại quân liền mang theo vô số chiến lợi phẩm trở về Đại Tùy. Ba năm sau, chuyện tướng quân này thu lễ trọng bị vạch trần, tướng quân bị Hoàng Đế ban cho chết.
Phương Giải khẽ nhíu mày, nhịn không nói ra nghi vấn trong lòng.
La Diệu nhìn hắn một cái, sau đó gật đầu:
- Đúng vậy, chính là ta bảo người khác âm thầm tố giác vị tướng quân kia. Ta làm như vậy vì ta thấy ông ta không xứng với một quân nhân của đế quốc. Nhưng do ông ta có ơn với ta, cho nên sau khi ông ta chết, ta tính toán thối lui khỏi quân đội, cùng vợ con sống yên tĩnh cả đời. Hoàng Đế không đồng ý, bảo ta ở lại trong quân hiệu lực. Ta vốn có tư cách trở thành tướng quân, nhưng bởi vì không có tiền tặng lễ cũng không thích tặng lễ, cho nên đắc tội quyền quý trong triều đình, bị quyền quý áp bức…Khiến ta phải làm Ngũ Phẩm Biệt tương trong mười mấy năm.
- Lại về sau…
Sắc mặt của La Diệu có chút khó coi, ánh mắt đầy sự đau khổ.
- Con trai của ta phạm vào sai lầm lớn, ta phải trả lại công đạo cho triều đình. Nó đã giết một nhà ba mươi hai người, muốn gánh vác được chuyện này, phải mạng…đền mạng. Ta cẩn thận tính qua, kể cả thê tử, cả nhà ta vừa vặn có ba mươi hai người để đền mạng. Nhưng ta không muốn mất vợ, vì thế ta phái người tới Tây Bắc dẫn cha ta về, nói là hiếu kính, nhưng thực ra là muốn ông ta thay thế. Như vậy, vợ của ta sẽ không phải chết…Ta mang theo ba mươi mốt cái đầu người và con của ta tới đế đô, ở ngoài cung Thái Cực, ta tự tay giết nó…
Mặc dù đã biết chuyện này, nhưng La Diệu nói ra một cách bình thản như vậy, trong lòng Phương Giải vẫn khó tránh khỏi run rẩy…Y nói rất bình thản, không có một tia gợn sóng nào.
Nhất là giết phụ thân, cũng chỉ như một câu chuyện.
Dường như, y không hề có một chút do dự.
Trên thực tế, La Diệu quả thực không hề do dự. Lúc trước khi y phải lựa chọn, y chỉ mất một giây để quyết định. Lựa chọn giữa vợ và phụ thân y, y không hề có chút đắn đo nào.
- Cái này..
Phương Giải chép chép miệng thở dài một tiếng, rồi hỏi:
- Có liên quan gì tới ta? Đại tướng quân đang kể chuyện của ngài, chắc có lẽ ngài cũng rất khi đề cập với người ngoài. Cho nên ta rất sợ hãi cũng rất cảm kích, cảm kích vì Đại tướng quân thành thật với ta. Sợ hãi vì ta sợ Đại tướng quân giết ta diệt khẩu. Dù sao những chuyện mà Đại tướng quân vừa nói, có vài chuyện không thể truyền ra ngoài.
- Giết người diệt khẩu?
La Diệu không nhịn được bật cười:
- Ngươi không phải kẻ ngu ngốc, cho nên biết chuyện đó chắc chắn sẽ không xảy ra. Trước khi đi theo ta vào đây, trong lòng ngươi chắc đã đoán được một ít. Bởi vì đây là điều mà ngươi một mực tìm kiếm trong nhiều năm qua. Nếu ta muốn giết ngươi, ta đã không nói với ngươi nhiều như vậy. Nếu ta muốn giết ngươi, năm đó ta đã không phái nhiều người bảo vệ ngươi mười mấy năm!
Lời kia vừa thốt ra, Phương Giải chấn động, trong đầu như có tiếng sấm nổ.
Tuy rằng Phương Giải một mực hoài nghi, thậm chí tới Ung Châu cũng đã khẳng định được. Nhưng giờ phút này nghe chính miệng La Diệu nói ra, hắn vẫn khó có thể tiếp nhận được.
Trong nháy mắt, tim hắn như chìm vào biển rộng.