Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 371: Chân tướng (5)

Phương Giải dẫn theo mười mấy thân binh vọt vào rừng trúc. Diệp Cận Nam dẫn theo thân binh đuổi sát theo sau. Ngọn đồi bên kia vẫn đánh nhau loạn xạ cả lên. Những binh lính kia như con ngựa hoang được thả dây cương, hoàn toàn quên mình là quân nhân được huấn luyện nghiêm ngặt. Đánh nhau tới nước này, giống như bọn họ đang phát tiết cái gì đó.

Rừng trúc rất lớn, nên Phương Giải không biết lá cờ kia cắm ở nơi nào.

Nhưng mục tiêu của Phương Giải cũng không phải là lá cờ đó. Hiện tại phần lớn binh lính của Diệp Cận Nam đã quăng ở đằng sau rồi. Số lượng thân binh bên cạnh hai người không kém nhau là bao nhiêu. Mục đích của Phương Giải chính là chia cắt Diệp Cận Nam với lính của y, từ trận chiến quy mô lớn biến thành quy mô nhỏ.

Hơn nữa, hắn còn một trăm năm mươi người chưa sử dụng.

Một trăm năm mươi người này mai phục ở trong rừng trúc. Tất cả kế hoạch của Phương Giải là lôi kéo Diệp Cận Nam vào rừng, sau đó dùng phục binh đã mai phục từ trước bao vây lại. Dùng một trăm năm mươi tinh nhuệ, cộng thêm hơn chục người bên cạnh mình. Chỉ cần bao vây Diệp Cận Nam, mặc kệ lá cờ ở đâu, Phương Giải đã thắng.

Sau khi vọt vào rừng trúc khoẳng hai, ba dặm, Phương Giải ghìm ngựa dừng lại, chờ Diệp Cận Nam đuổi theo.

Diệp Cận Nam nhìn thấy Phương Giải dừng ngựa, như là hiểu ra cái gì đó, nhưng sắc mặt của y lại buông lỏng.

- Phương tướng quân thật giỏi tính toán.

Y cũng dừng chiến mã lại, chắp tay nói với Phương Giải:

- Không thể không nói, lúc đầu ta tưởng mọi kế hoạch của ngươi đều ở trong tầm mắt của ta. Nhưng tới lúc này ta mới hiểu ra rằng, ngay từ đầu ta đã bị ngươi dắt mũi. Cảm giác này thật không tốt, rất không tốt…

Phương Giải lắc đầu mỉm cười nói:

- Đây không tính là binh pháp, chỉ là thủ đoạn nhỏ mà thôi. Diệp tướng quân đường đường chính chính dùng binh, tất nhiên sẽ không sử dụng mấy chiêu đường ngang ngõ tắt đó.

- Binh pháp không phân chia quang minh hay là âm hiểm. Thủ đoạn có thể thắng chính là thủ đoạn tốt nhất. Biện pháp có thể thành công chính là biện pháp tốt nhất.

Diệp Cận Nam nói:

- Không cần nghĩ cũng đoán được phục binh của ngươi ở đây phải không?

Phương Giải gật đầu:

- Không sai.

- Hôm qua ta đã phái người xem xét địa hình nơi này, cũng nhìn chằm chằm vào Sơn Tự Doanh, không thấy người nào của ngươi tới rừng trúc…

- Bởi vì ta đã bố trí người của ta vào hai ngày trước.

Phương Giải nói:

- Hai ngày trước, ta dẫn theo bính lính đi ra ngoài huấn luyện, rồi âm thầm chia ra bảo bọn họ vào rừng trúc trước. Bọn họ đã mai phục trong rừng trúc này hai ngày hai đêm.

Diệp Cận Nam ngẩn ra:

- Đó chính là một trăm năm mươi người mà ngươi đã huấn luyện trong vòng một tháng?

- Đúng vậy.

Phương Giải gật đầu:

- Trong vòng một tháng này ta chỉ huấn luyện một trăm năm mươi người đó một việc, chính là giấu làm sao trong vòng ít nhất hai ngày không bị phát hiện. Bọn họ đều là binh lính có tố chất, trong vòng một tháng rất khó để đề cao thêm sức chiến đấu của bọn họ.

- Khâm phục.

Diệp Cận Nam từ đáy lòng khen:

- Ta thật không ngờ trong vòng một tháng ngươi lại huấn luyện một trăm năm mươi người người đó làm được việc này. Mai phục hai ngày hai đêm nói thì dễ, kỳ thực rất khó. Ngươi có biết với tính tình của, tất nhiên sẽ phái người nhiều lần tra xét địa hình của rừng trúc. Bất kỳ chỗ nào có thể mai phục được đều ghi lại. Trước khi so tài, ta lại phái người kiểm tra rừng trúc, bởi vì ta lo lắng ngươi bố trí mai phục trong này. Nhưng thám báo của ta không phát hiện được gì. Điều này chứng tỏ một tháng qua ngươi huấn luyện bọn họ rất tốt.

Phương Giải thản nhiên nói:

- Chỉ là khiến bọn họ làm quen mà thôi. Từ ngày đầu tiên, ta đã dạy bọn họ ngụy trang sao cho nằm yên không nhúc nhích cả một ngày. Cứ huấn luyện như vậy liên tục trong vòng một tháng, bọn họ miễn cưỡng đã đủ tư cách.

Diệp Cận Nam trầm mặc một lúc, rồi tổng kết:

- Trước ngươi phái kỵ binh đi là muốn chia cắt đội của ta. Về sau ngươi lại phái kỵ binh đi theo sau đội của ta, ta tưởng ngươi muốn phá rối ta. Hiện tại nghĩ lại, ta sai lầm rồi….Hai lần điều binh kia, đều là muốn ta tưởng rằng mục tiêu của ngươi là ngọn đồi, tưởng rằng ngươi muốn ăn cả ngã về không ở ngọn đồi, quyết chiến với ta. Cho nên ta đều đặt tâm tư ở ngọn đồi…

- Sau đó ngươi cố ý để cho binh lính Sơn Tự Doanh dùng phương thức vô lễ để chọc giận binh lính của ta, khiến cho bọn họ mất đi lý trí. Binh lính song phương quần chiến một chỗ, ta muốn mang đi binh mã của mình liền rất khó. Hơn nữa ngươi cũng biết được tính cách chu toàn của ta, cho nên không quen hìn một đám binh lính đánh nhau như những kẻ vô lại, sẽ phái người ngăn cản lại trận quần ẩu. Cho nên giờ này bên cạnh ta chỉ còn mấy người.

- Sau đó ngươi dụ ta vào rừng trúc. Sở dĩ ngươi chắc chắn ta sẽ đuổi theo, là vì ngươi biết ta tự phụ, đoán được ngay từ đầu ta đã đặt mình ở cửa thắng.

- Cho nên…

Diệp Cận Nam thở dài::

- Tất cả mọi chuyên nói có vẻ đơn giản, nhưng ngươi luôn nghiền ngẫm tâm tư của ta. Ngay từ lúc đầu ngươi đã đặt mình vào vị trí của ta để suy nghĩ. Cho nên tất cả kế hoạch đều nằm trong tay của ngươi. Kẻ làm tướng, tất nhiên phải nắm chặt thiên thời, địa lợi. Nhưng ngươi lại nắm chặt suy nghĩ của kẻ địch, ở điểm này ta không bằng ngươi.

Phương Giải lắc đầu:

- Tướng quân là quân tử, mà ta thì không phải. Ngay từ lúc đầu ta đã dùng quỷ kế, mà tướng quân thì dùng chiến pháp quang minh ứng đối. Vốn không có hai chữ công bình trong cuộc so tài này, cho nên tướng quân không bại.

Diệp Cận Nam cười ha hả:

- Thì ta có nói ta bại đâu.

Y hơi nhếch cằm lên nói:

- Ngươi tính kế vô cùng chu toàn, lại có duy nhất một sơ hở. Trên chiến trường, có đôi khi một tướng cũng có thể đánh tất cả. Lúc ở ngọn đồi nhìn cuộc chiến ta đã nhìn ra ngươi điều động chừng một trăm người trở lên. Chính vì biết điểm này, nên ta mới đuổi theo. Hơn một trăm tinh nhuệ…vẫn chưa đủ để ngăn cản ta.

Phương Giải khẽ cau mày, trong lòng thở dài một tiếng.

Điều duy nhất mà hắn chưa biết, chính là võ nghệ của Diệp Cận Nam.

Lúc ở thành Trường An hắn đánh Lục Âu, Diệp Cận Nam ở bên ngoài ném đao. Đây là lần duy nhất Phương Giải thấy Diệp Cận Nam ra tay. Chỉ với cú ném đó, Phương Giải không thể phán đoán được tu vị của Diệp Cận Nam.

Hắn trầm mặc.

- Dù sao cũng phải thử xem.

Hắn nói.

Sau đó hắn vẫy tay, những binh lính nằm sấp xung quanh lập tức xông ra. Những binh lính này đều mặc quần áo màu xanh, trên người buộc cỏ dại. Nếu nằm sấp trong bụi cỏ không nhúc nhích, căn bản là nhìn không ra.

- Vậy thì thử xem.

Diệp Cận Nam cười nhạt một tiếng, cầm binh khí mà thân binh đưa tới. Y quen dùng trường sóc, nhưng hôm nay là một cây gậy gỗ.





Phương Giải phát hiện suy nghĩ của mình còn hơi đơn giản. Một trăm năm mươi tinh nhuệ Sơn Tự Doanh, căn bản không ngăn được Diệp Cận Nam…Nếu Diệp Cận Nam chỉ có một mình, thì bên Phương Giải cùng xông lên có khả năng bắt được. Nhưng bên cạnh Diệp Cận Nam còn có mười mấy thân binh, người nào cũng là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.

Diệp Cận Nam xuống ngựa, thân binh của y lập tức tạo thành trận hình phòng ngự. Mười mấy người tạo thành trận hình mũi tên, cực kỳ lợi hại. Một trăm năm mươi tinh nhuệ Sơn Tự Doanh xông lên, căn bản là không thể hình thành vây kín. Trân hình mũi tên này vừa sắc bén vừa vững chắc. Diệp Cận Nam và thân binh của mình phối hợp không hề có một khe hở. Tuy nhân số ít, nhưng chiếc lực mạnh mẽ.

Diệp Cận Nam không cần quan tâm công kích từ hai cánh và phía sau lưng, bởi vì có thân binh của y đón đỡ. Y chỉ cần xông về phía trước. Mà nếu muốn ngăn cản y lại…Phương Giải xác định cho dù mình dẫn theo người của mình xông lên, cũng chưa chắc làm được.

Đây là so tài, không phải là liều mạng.

Nếu đây quả thực là chiến trường, buông tay đánh cược một lần liều chết chém giết, Phương Giải còn có mấy phần nắm chắc. Nhưng dưới tình huống như vậy sao có thể liều mạng.

Đang lúc Diệp Cận Nam dẫn theo trận hình mũi tên xông tới, thì có một đội chừng mấy chục kỵ binh từ đằng xa chạy ầm ầm tới. Đi đầu chính là Đại tướng quân La Diệu, hai bên trái phải chính là hai người đứng đầu trong La Môn Thập Kiệt, Chiêm Diệu và Văn Tiểu Đao.

Chiêm Diệu cầm theo chiến kỳ có thêu bảy chữ ‘Tả Tiền Vệ Đại tướng quân La Diệu’ đi sát theo sau La Diệu. Chiến kỳ này có cái cột rất thô, dùng một tay căn bản không nắm hết được. Chiến kỳ rất cao, ít nhất cũng phải một trượng rưỡi. Cộng thêm lá cờ lớn tung bay trước gió. Nặng như thế nào nhìn là biết.

Nhưng Chiêm Diệu chỉ dùng một tay cầm chiến kỳ đó, chiến kỳ đứng thẳng tắp.

Cơ thể của y cũng ngồi thẳng tắp trên lưng ngựa giống như là dính chặt vào đó không hề lay động. Mà chiến kỳ như được đúc vào tay y vậy.

- Dừng lại đi.

La Diệu ghìm chặt chiến mã, sau đó ra lệnh một câu.

Diệp Cận Nam lập tức thu hồi gậy gỗ trong tay, nhảy xuống đứng nghiêm, chào La Diệu theo đúng nghi thức quân đội. Các thân binh phía sau y cũng làm như vậy, sắc mặt nghiêm nghị. Ở phía sau bọn họ, ít nhất có sáu mươi tinh nhuệ của Sơn Tự Doanh ngã xuống đất. Bọn họ bị gậy gỗ của Diệp Cận Nam đánh bại, tạm thời không đứng dậy nổi.

- Không cần đánh nữa.

La Diệu bình thản nhìn Diệp Cận Nam, sau đó hơi lạnh lùng nói:

- Cận Nam, ngươi có điều gì muốn nói không?

Diệp Cận Nam đứng trang nghiêm, cúi đầu nói:

- Thuộc hạ thua.

La Diệu gật đầu, hỏi:

- Thua ở đâu.

Diệp Cận Nam trả lời:

- Không thắng, chính là thua.

La Diệu tựa hồ rất hài lòng với câu trả lời của Diệp Cận Nam, y quay đầu nhìn về phía La Diệu, mỉm cười nói:

- Tiểu Phương đại nhân cảm thấy còn cần đánh tiếp không?

- Không cần.

Phương Giải lắc đầu:

- Kỳ thực từ lúc Diệp tướng quân đi theo ta vào rừng trúc, ta liền biết hôm nay nhất định sẽ thua. Nhưng thua bởi Diệp tướng quân, ta không cảm thấy mất mặt.

- Hai người đều nói mình thua.

La Diệu khẽ lắc đầu:

- Vậy thì phải phán định như thế nào đây?

- Diệp tướng quân thắng!

- Phương tướng quân thắng!

Phương Giải và Diệp Cận Nam đồng thanh nói.

La Diệu cười ha ha:

- Không mất đại khí…tốt! Tiểu Phương đại nhân lần đầu lãnh binh, có thể đánh được như thế nào với Cận Nam, thật là khó được. Tương lai tất thành châu báu. Cận Nam, ngươi phải nhớ kỹ…phương pháp của Tiểu Phương đại nhân thoạt nhìn bình thường, nhưng lên chiến trường rất có tác dụng. Một chính một kỳ, tương lai nếu hai người các ngươi có cơ hội hợp tác lãnh binh, có thể làm được bách chiến bách thắng!

- Thuộc hạ ghi nhớ!

Diệp Cận Nam chắp tay cúi đầu nói.

- Ừ.

La Diệu gật đầu, sau đó nói với Phương Giải:

- Giác Hiểu….ngươi đi theo ta, ta có vài lời muốn nói với ngươi.

Phương Giải nao nao, không phải vì La Diệu muốn nói chuyện riêng với hắn, mà là vì lần này La Diệu không gọi hắn là Tiểu Phương đại nhân, mà gọi tên tự của hắn…Giác Hiểu.

- Vâng.

Phương Giải cúi đầu.

La Diệu nhảy xuống chiến mã, khoanh tay đi vào sâu rừng trúc. Phương Giải đi theo sau, trong lòng không nhịn được suy nghĩ La Diệu muốn nói chuyện gì.

- Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?

Cách những người kia đã khá xa, La Diệu vừa đi vừa nhẹ giọng hỏi.

- Vài ngày trước ta hỏi ngươi, sau này có định ở lại Tả Tiền Vệ hay không. Tuy ta đã dâng tấu mong bệ hạ để ngươi lại, có lẽ bệ hạ cũng không ngăn cản. Nhưng ta muốn nghe ý kiến của ngươi. Nếu ngươi không muốn, ta sẽ không cưỡng ép.

- Đại tướng quân từng nói…

Phương Giải dừng bước, sau một lúc mới hỏi:

- Có một lý do để ta cảm thấy phải lưu lại. Liệu bây giờ có thể nói cho ta biết được không?

- Lý do…đó là…một chuyện xưa đã rất lâu…bắt đầu từ mấy chục năm trước rồi. Ta biết ngươi tới Ung Châu không chỉ vì bệ hạ phân phó, mà còn vì mục đích của bản thân. Mà chuyện ta sẽ nói với ngươi, có quan hệ không nhỏ với ngươi…Nếu ngươi đã chuẩn bị tốt, thì ta liền kể chuyện xưa kia cho ngươi nghe.

Y dừng chân, quay lại nhìn Phương Giải, nói.

Phương Giải do dự trong chốc lát, sau đó hít sâu một hơi.

- Sau khi nghe xong liệu ta có khí tuyệt bỏ mình không?

La Diệu ngẩn ra, lập tức mỉm cười lắc đầu.

- Vậy mời Đại tướng quân kể.

Phương Giải khoanh chân ngồi xuống bãi cỏ, sắc mặt bình tĩnh.