Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 367: Chân tướng (1)

Khuôn mặt của La Văn vặn vẹo vì đau đớn. Y nhìn chằm chằm vào Thích Nguyên, dường như đang đợi chuyện xưa bắt đầu. Y mơ hồ cảm thấy, chuyện xưa liên quan tới mình này chắc chắn không phải là chuyện tốt. Tuy Thích Nguyên nói rất nhẹ nhàng, nhưng y vẫn có thể nhìn ra được một ít từ ánh mắt của Thích Nguyên.

Thích Nguyên điểm vài huyệt trên người y, y mới giảm bớt sự đau đớn. Bằng không y không thể tập trung tinh thần để nghe Thích Nguyên kể chuyện gì.

- Cách đây thật lâu.

Thích Nguyên khẽ cười nói:

- Có một người xuất thân từ một gia đình nghèo khổ ở Tây Bắc Đại Tùy, nhưng thuở nhỏ hiếu học, có một khách giang hồ vân du tứ phương nhìn ra được tư chất của gã, vì thế dẫn theo gã rời khỏi nhà. Gã từ biệt người nhà đi theo người đó bảy, tám năm, chăm học khổ luyện. Tới mười tám, mười bảy tuổi, tu vị đã không tầm thường. Bởi vì nhà gã rất nghèo, nên gã hâm mộ những công tử ăn ngon mặc đẹp. Vì thế gã thề, tương lai cũng muốn được như vậy.

- Đúng lúc đó quân đội đang chọn lựa những người có xuất thân tử tế để tòng quân, bổ sung lính mới. Người thanh niên này chào từ biệt sư phụ của mình trở về gia hương tòng quân. Lúc đầu không được coi trọng lắm, chỉ đần độn sống qua ngày. Thẳng tới hai năm sau, triều định dụng binh với bên ngoài, đội quân của chỗ gã được cử đi. Gã biết cơ hội của mình đã tới.

- Nhưng gã chỉ là một tiểu binh bình thường, làm sao có thể vươn lên được?

Thích Nguyên đứng dậy, tự pha một ấm trà.

- Gã suy nghĩ thật lâu rốt cuộc nghĩ ra một biện pháp. Gã biết có một ngày tướng quân sẽ tới các doanh thị sát. Vì thế gã cố ý gây xung đột với một vị đội trưởng, khiến vị đội trưởng kia tức giận, dùng roi đánh gã. Gã không trả đòn, đợi cho vị tướng quân kia tới, gã đột nhiên đứng dậy, dùng một quyền đánh bại người đội trưởng kia. Đội trưởng giận dữ, lệnh cho thủ hạ bắt lấy gã. Gã thuần thục quật ngã mười mấy binh lính, được vị tướng quân chú ý tới.

- Đương nhiên, đây không phải là trùng hợp, mà là gã đã tính toán kỹ càng. Gã biết rằng vị tướng quân kia yêu tài, cho nên cố ý gây rối để thi triển bản lãnh của mình. Quả nhiên, tướng quân kia thấy gã một mình có thể đánh lại mười mấy người, hai mắt liền tỏa sáng. Gọi gã tới gần hỏi han, biết được gã chống đối thủ trưởng, cho nên bảo thân binh đánh gã mười quân côn. Nhưng chịu mười quân côn kia không hề uổng phí. Gã được điều tới đội thân binh của vị tướng quân kia.

- Đợi tới lúc chiến tranh với bên ngoài, gã luôn đứng trước bảo vệ tướng quân, giúp tướng quân chặn được vô số trường sóc, trường đao mà kẻ thù đánh tới. Lần đầu tiên giao chiến với kẻ địch, đội quân mà tướng quân kia chỉ huy đã dành được toàn thắng. Nhưng vì bảo vệ vị tướng quân, mà gã bị thương hơn mười chỗ.

- Tướng quân cảm động với sự dũng cảm và trung thành của gã, vì thế đề bạt gã lên làm đội trưởng đội thân binh, còn tự mình đắp thuốc cho gã, còn phái người mang một trăm lượng bạc tặng cho gia đình gã. Trận chiến này đánh mất mấy tháng, quân đội của triều đình liên tiếp thắng lợi, rất nhanh đã chiếm được một nửa lãnh thổ của quốc gia địch. Bởi vì gã lập được không ít công lao, nên tướng quân càng ngày càng coi trọng gã.

Y dừng lại một chút, nhấp một ngụm trà.

La Văn nghe mê mẩn, quên cả đau đớn trong người:

- Về sau thế nào?

- Về sau, chiến tranh chấm dứt, tướng quân mang theo quân đội chiến thắng trở về. Lúc báo công lao lên triều đình, người thanh niên đó xếp vị trí đầu tiên. Bởi vì tướng quân cực lực tiến cử, nên người thanh niên đó được tấn thăng. Gã rất mang ơn vị tướng quân, coi vị tướng quân như cha của mình. Vị tướng quân cũng coi gã như người trong gia đình.

- Cứ thế qua nhiều năm, gã đã trở thành phụ tá đắc lực của tướng quân. Tướng quân đã già, cố ý tài bồi gã để tiếp nhận chức vị của mình. Nhưng lúc này, có quan viên trong triều đình tố giác tướng quân, nói là mấy năm trước trong trận chiến kia không công phá đô thành của quốc gia địch, là vì vị tướng quân này âm thầm thu lễ vật của Hoàng Đế quốc gia địch. Lúc tướng quân biết chuyện này rất giận dữ, bảo người trẻ tuổi đi điều tra xem là ai mật báo.

- Người trẻ tuổi kia tra thật lâu nhưng không tra được, mà Hoàng Đế đã phái khâm sai tới. Vị tướng quân này quả thực thu lễ vật của quốc gia địch, cho nên bị cách chức, nhốt vào đại lao. Mà người thanh niên kia không bị liện lụy. Thẳng tới khi vị tướng quân bị đưa tới pháp trường chém đầu, ông ta cũng không biết rằng người mật báo thực ra chính là do người trẻ tuổi kia âm thầm an bài.

- Người trẻ tuổi kia không bộc lộ bản thân, nên từ đầu tới cuối triều đình không biết gã là người đã tố cáo vị tướng quân. Gã chào từ giã triều đình, lấy lý do là tướng quân đã chết, gã không muốn ở lại quân doanh làm gì. Nhưng Hoàng Đế lại cảm động vì thái độ này của gã, liền thăng chức cho gã, còn gọi gã vào hoàng cung khen ngợi một hồi.

Thích Nguyên tạm dừng, liếc nhìn La Văn một cái, nói tiếp:

- Trước đó người thanh niên này đã gặp vợ của gã. Vợ của gã cũng xuất thân từ hàn môn, rất là xinh đẹp. Lần đầu nhìn thấy nàng, gã đã không thể kìm được lòng mình mà yêu nàng. Vì thế gã tự tới nhà cầu thân. Mà cha mẹ của nữ tử kia chỉ là dân chúng thành thực. Người trẻ tuổi cầu khiến khiến bọn họ rất cao hứng. Sau đó hai người trở thành vợ chồng.

- Về sau…bọn họ có một đứa con.

- Có lẽ là do báo ứng.

Thích Nguyên uống một ngụm trà, nói:

- Về sau bởi vì người thanh niên này đắc tội với một vị quyền quý, vị quyền quý kia động tay động chân, khiến cho tên của gã biến khỏi mắt Hoàng Đế chừng mười mấy năm. Tuy Hoàng Đế rất thưởng thức người thanh niên này, nhưng mỗi ngày Hoàng Đế có rất nhiều chuyện phải làm. Nếu không có ai nhắc nhở, tất nhiên sẽ không nhớ người thanh niên đó. Mãi tới khi Hoàng Đế chuẩn bị cho cuộc chiến tranh lần thứ hai, Hoàng Đế mới nhớ tới vị thiếu niên vũ dũng đó.

- Vì thế Hoàng Đế hỏi, giờ người thanh niên đó đang ở đâu. Đang lúc Hoàng Đế chuẩn bị trọng dụng gã, thì trong nhà gã xảy ra chuyện lớn. Con của gã đã lớn, lúc đi đường tới kinh thành tham gia một cuộc thi quan trọng, thì cưỡng hiếp một nữ tử còn trẻ tuổi…Đứa con biết cha mình rất nghiêm khắc, y sợ cha mình biết, vì thế mắc thêm lỗi lầm. Dẫn theo thủ hạ tới nhà nữ tử kia, một hơi giết ba mươi hai mạng người, không chừa một ai…

- Ngươi câm miệng lại!

Lúc Thích Nguyên nói tới đây, sắc mặt của La Văn lập tức trở nên khó nhìn:

- Không cho phép ngươi nói hươu nói vượn! Ngươi căn bản là không biết gì cả.

- Sao ta có thể không biết?

Thích Nguyên khẽ cười nói:

- Sư phụ của nam tử đó vốn có mối quan hệ sâu xa với ta…Lúc trước sư phụ của gã dẫn gã rời khỏi quê hương, tới một nơi tên là đại thảo nguyên.

- Không có khả năng!

La Văn ngồi bật dậy khỏi giường, khuôn mặt vặn vẹo.

- Thế gian này làm gì có chuyện nào là tuyệt đối?

Thích Nguyên nói:

- Chẳng hạn như giờ phút này ta ngồi nói chuyện với ngươi, trong mắt người Tùy các ngươi, đây chẳng phải cũng là một chuyện không có khả năng sao?





Trận so tài ở ngoài thành nam đã bắt đầu. Ở trong thành cũng có thể nghe thấy tiếng trống trận. Nhưng trong căn phòng của thanh lâu này, lại cực kỳ yên tĩnh. Thích Nguyên không nói gì nữa, chỉ bình tĩnh nhìn La Văn. Mà La Văn thật giống như một con sói hoang sắp bộc phát thú tính, ánh mắt âm tàn nhìn chằm chằm vào lão tăng.

- Mặc dù cha ta thờ ơ với ta, nhưng ta không cho phép ngươi chửi bới cha ta!

- Chửi bới?

Thích Nguyên không nhịn được bật cười:

- Ngươi thật đơn thuần. Trên thế giới này, phàm những người thành công, có người nào là không sạch sẽ đâu? Chẳng cần người khác phải chửi bới, chỉ cần tìm ra chân tướng cũng đủ để cho hắn thân bại danh liệt. Chuyện xưa mới chỉ bắt đầu, ngươi tưởng là chấm dứt rồi à? Ngươi cho rằng ngươi đã biết mọi chuyện về sau?

- Ngươi…không được nói nữa.

La Văn thấp giọng rít gào.

- Ngươi có biết người mà ngươi đang bảo vệ, giờ phút này đang bồi dưỡng một người trẻ tuổi khác không? Người trẻ tuổi đó, tương lai rất có khả năng sẽ lấy đi hết những thứ vốn thuộc về ngươi. Ta không nói dối, bởi vì ta không cần phải nói dối.

- Vì sao?

La Văn hơi sửng sốt.

- Nếu ngươi muốn biết vì sao, thì hãy nghe ta kể hết đã.

Thích Nguyên rót một chén trà đưa cho La Văn:

- Kỳ thực ngươi cũng muốn nghe hết, có phải không?

Thân thể của La Văn khẽ run, vẻ dữ tợn trên khuôn mặt y dần thối lui, thay vào đó là đau khổ và mê man. Y vô ý thức nhận lấy chén trà, nhưng tay của y dường như không có khí lực vậy. Cầm chén trà mà như cầm thứ gì đó nặng ngàn cân, phải dùng hai tay mới nâng được.

- Ngươi cho rằng ngươi đã biết chuyện của ca ca ngươi, kỳ thực ngươi hoàn toàn không biết gì cả. Ngươi cho rằng ngươi đã hiểu phụ thân ngươi, kỳ thực ngươi cũng chẳng biết gì cả. Mà ngay cả mẹ của ngươi, ngươi cũng chẳng biết gì cả.

- Ngươi có ý gì?

La Văn khàn giọng hỏi.

- Vì bảo vệ mẹ ruột của ngươi mà La Diệu không thể không giết ca ca của ngươi. Ở trong lòng y, tất cả người nhà của y công lại cũng không bằng mẹ của ngươi. Nhưng ca ca của ngươi dù sao cũng là con trai ruột của y, sao y có thể không đau lòng được? Y giết ca ca của ngươi, sau đó dùng một quan tài bằng băng quý báu vận chuyển về nhà. Hoàng Đế cảm động với sự trung thành của phụ thân ngươi, không những không truy trách, ngược lại còn thăng quan tiến tước.

- Còn mẹ ngươi thì trông coi quan tài băng kia mấy năm, không cho người khác hạ táng ca ca của ngươi.

- Vài năm sau…

Thích Nguyên thản nhiên nói:

- Phụ thân của ngươi dẫn theo quân đội diệt Thương Quốc, bắt không ít Vu Sư của tộc Hột làm tù binh. Những Vu Sư đó có Vu thuật rất thần bí, phụ thân của ngươi ngay lập tức bị hấp dẫn. Sau đó trong đầu y bắt đầu có một ý tưởng để đền bù cho mẹ của ngươi. Y biết Vu Sư tộc Hột có một tà thuật biến thi thể thành võ sĩ, nên y lập tức bắt vài Vu Sư trở về, tính toán biến thi thể của ca ca ngươi thành vật như vậy. Ít nhất phải như còn sống.

- Nhưng Vu Sư chỉ có thể tạo ra cương thi, chứ làm sao cho sống lại được. Phụ thân ngươi bắt không ít Vu Sư, không ai đạt tới yêu cầu của phụ thân ngươi. Y bắt một đám, giết một đám, nhưng vẫn không có người nào làm được. Đây vốn là một chuyện nghịch thiên, làm sao có thể làm được?

- Mẹ của ngươi càng thêm chán ghét phụ thân ngươi, không để ý tới y. Thẳng tới một ngày, có một Vu Sư tộc Hột chủ động tới gặp phụ thân ngươi, nói rằng y có biện pháp làm được. Nhưng điều kiện là phụ thân ngươi không tàn sát người của tộc Hột nữa. Phụ thân ngươi rất hưng phấn, vì thế dẫn Vu Sư đó tới gặp mẹ ngươi.

- Vu sư đó…chính là Bác Xích.

- A!

La Văn kinh hô một tiếng.

- Chính là kẻ đang giấu trong hang Lộc Hầu, người không ra người, quỷ không ra quỷ kia.

Thích Nguyên bình thản nói.

- Rốt cuộc ngươi còn biết những gì?

La Văn khó nén được hoảng sợ mà hỏi.

- Rất nhiều, rất nhiều.

Thích Nguyên mỉm cười nói:

- Chẳng hạn như, những búp bê mà treo trong tiểu viện của mẹ ngươi, hay là treo trong phòng của mẹ ngươi, ngươi tưởng rằng đó chỉ là búp bê thôi sao? Đó đều là trẻ con thật. Trong hai mươi năm mẹ ngươi tới Ung Châu này, hàng năm đều sai người bắt cóc mấy đứa trẻ con. Bà ta sẽ ôm vào ngực, yêu thương giống như là yêu thương những đứa trẻ kia. Nhưng qua không được lâu, bà ta sẽ chán. Bởi vì đứa trẻ đó không phải là con của bà ta. Bà ta sẽ đich thân giết đứa trẻ đó, rồi tạo thành búp bê. Người trong La phủ chỉ biết rằng những búp bê đó trông rất sống động, ai mà ngờ đó đều là những đứa trẻ thật?

- Không có khả năng!

Sắc mặt của La Văn trắng bệch:

- Mẫu thân sao có thế có thủ đoạn âm tàn như vậy?

- Bà ta ấy à?

Thích Nguyên không nhịn được cười lạnh:

- Nếu phụ thân ngươi bất quá chỉ là một kẻ có dã tâm, là một kẻ có thể vì bản thân mà buông tha cho tất cả. Thì y chưa tính là ma quỷ, mẹ của ngươi mới là ma quỷ từ đầu tới chân. Bà ta căn bản chính là một mụ điên, một cương thi đã không còn trái tim…

- Đã nhiều năm như vậy, sao bà ta vẫn không già?

Thích Nguyên hỏi.

Đồng tử La Văn mở to, miệng há hốc…cách một tiếng, chén trà trong tay y rơi xuống đất, vỡ tan tành.