Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 366: Ta kể cho ngươi chuyện xưa

Mặt trời còn chưa mọc, Diệp Cận Nam đã dẫn theo một chiết xung doanh lựa chọn từ trong quân của mình trùng trùng điệp điệp rời khỏi quân doanh. Có lẽ mọi người sẽ cảm thấy con số một nghìn hai trăm chiến binh cũng không nhiều cho lắm, lấy đâu ra trùng trùng điệp điệp. Nhưng chỉ cần trông thấy cảnh diễu binh, là biết đội ngũ một nghìn hai trăm người là có thể kéo rất dài rồi.

Dựa theo ước định, hai đội tập hợp ở cửa Hậu Vật phía nam thành Ung Châu, sau đó đi theo hai con đường khác nhau tới thẳng khu rừng trúc. Trên nửa đường song phương có thể công kích lẫn nhau. Binh lính sử dụng mũi tên đã gỡ phần nhọn xuống, dùng vải bố bao lại, đề phòng gây sát thương. Binh khí đổi thành đao gỗ. Người nào bị trúng tên tự động rời đi.

Diệp Cận Nam dẫn theo đội của mình rời khỏi cửa nam sớm hơn ước định nửa canh giờ. Y hạ lệnh cho binh lính bày trận để đợi Đại tướng quân La Diệu cùng đối thủ hôm nay của mình là Phương Giải.

Tới trước rồi chờ Đại tướng quân La Diệu, theo Diệp Cận Nam đó là một việc hoàn toàn chính đáng. Nhưng khi La Diệu dẫn theo mười mấy tướng lĩnh Tả Tiền Vệ tới ra ngoài cửa nam thì vẫn chưa thấy Phương Giải tới. Hành động thất lễ này khiến cho không chỉ Diệp Cận Nam mà các tướng lĩnh khác đều bất mãn.

Cho dù Phương Giải có thân phận khâm sai đi nữa, nhưng chẳng lẽ hắn so được với La Diệu sao? Để cho Đại tướng quân đợi hắn ở cửa, thật là quá cuồng vọng.

Có người tức giận mong La Diệu phái người đi thúc dục. Nhưng La Diệu chẳng hề để ý, sai người cầm ghế ngồi ở ngoài, tâm tình dường như không tệ. Điều này khiến cho các tướng lĩnh thủ hạ càng khó hiểu. Đại tướng quân là một người rất nghiêm khắc, nếu bình thường có người tới muộn như vậy, đã sớm nổi giận rồi. Nhưng hôm nay hiển nhiên có chút khác thường. Y chẳng những không giận, ngược lại còn mỉm cười.

Nửa canh giờ sau, Phương Giải mới dẫn theo binh mã Sơn Tự Doanh chậm rì rì đi ra khỏi thành. Nhìn vẻ nhàn nhã của hắn, đâu giống là dẫn binh tỷ thí, mà giống như tuần tra hơn.

- Ta sắp không nhịn được rồi!

Đứng hàng thứ năm trong La Môn Thập Kiệt, Đoạn Biên Hùng không nhìn được mắng:

- Một Ngũ Phẩm Du Kỵ Tướng quân hư chức nho nhỏ, bất quả là được sủng ái thôi mà dám ra vẻ ở đây. Ta nhìn thôi mà đã tức giận rồi. Dưới trướng của Đại tướng quân có ai dám đi muộn? Cái tên kia vừa mới quản lý Sơn Tự Doanh đã giết đám người Lôi Hổ. Do hắn làm đúng luật, nên dù tức giận ta không so đo. Nhưng hôm nay chính hắn lại tới chậm, chẳng lẽ tí nữa hắn sẽ tự chém đầu của mình?

Người đứng thứ tư trong La Môn Thập Kiệt là Đoạn Biên Báo, em trai của Đoạn Biên Hùng. Y liếc nhìn Đoạn Biên Hùng một cái, thấp giọng nói:

- Huynh không thể bớt lắm miệng được à? Có ai bảo huynh ngu ngốc đâu!

Từ nhỏ Đoạn Biên Hùng đã không đánh được người em trai này của mình, y há miếng thở dốc, đành phải nén nhịn:

- Không phải vừa nãy đệ cũng mắng hắn sao?

Đoạn Biên Báo trừng mắt nhìn anh trai mình, nói:

- Vừa rồi đệ mắng vì đệ không biết nguyên nhân trong đó. Hiện tại đệ mắng huynh ngốc vì đệ đã hiểu ra, mà huynh còn chưa hiểu ra.

- Cái gì mà hiểu ra, không hiểu ra?

Đoạn Biên Hùng hỏi.

Đoạn Biên Báo nhìn hai người đứng bên cạnh Đại tướng quân kia, hạ giọng nói:

- Huynh nhìn Chiêm Diệu và Văn Tiểu Đao xem, vẫn mỉm cười đó thôi. Vừa rồi đệ bất chợt nhìn sang hai người bọn họ, hai người bọn họ một mực nhìn chiết xung doanh kia của Diệp Cận Nam!

Đoạn Biên Hùng vô ý thức nhìn về phía Diệp Cận Nam bên kia, nhìn kỹ một lúc liền bừng tỉnh đại ngộ!

- Ý của đệ là tiểu tử kia cố ý tới chậm?

Đoạn Biên Báo cười nói:

- Anh trai ngốc của tôi cuối cùng cũng nghĩ ra…người của Diệp Cận Nam đã tới đây gần một canh giờ rồi, hơn nữa binh lính đã đứng nghiêm gần một canh giờ, có mệt mỏi không? Ưỡn ngực ngẩng đầu e sợ mình biểu hiện không tốt ở trước mặt Đại tướng quân thì sẽ bị mắng. Đứng lâu như vậy không mệt mới là lạ. Phương Giải là cố ý tới chậm, để cho binh lính của Diệp Cận Nam phải chờ. Thứ nhất, có thể tiêu hao thể lực của binh sĩ Diệp Cận Nam. Thứ hai, có thể ảnh hưởng tới tâm tình của Diệp Cận Nam.

- Phương Giải biết mình là một người mới lãnh binh, thiếu thốn kinh nghiệm, nếu dùng trận pháp để chiến đấu, hắn sẽ rơi vào hạ phong. Cho nên hắn mới nghĩ tới các biện pháp khác. Cho dù chỉ chiếm chút tiện nghi hắn cũng không bỏ qua.

- Thật…thật con mẹ nó giảo hoạt! Tiểu tử này thật âm hiểm!

Đoạn Biên Hùng thấp giọng mắng.

- Âm hiểm?

Đoạn Biên Hùng bĩu môi:

- Huynh cho rằng một người chỉ dựa vào may mắn, dựa vào một thân cậy không sợ chết là có thể làm tới Tứ Phẩm tướng quân? Hắn biết mình không bằng Diệp Cận Nam, hơn nữa cũng không có thành tích bách chiến bách thắng gì trong quá khứ làm gông xiềng, cho nên hắn không hề có chỗ cố kỵ nào. Có thể sử dụng biện pháp gì thì cứ sử dụng. Người như vậy ở chiến trường mới đáng sợ.

- Sao đệ lại nói chuyện thay cho người ngoài vậy?

Đoạn Biên Hùng kinh ngạc hỏi.

- Phì!

Đoạn Biên Hùng bĩu môi:

- Huynh không thấy trên mặt Đại tướng quân đầy ý cười đó sao, cái gì mà Phương Giải là người ngoài? Chúng ta không biết rõ chuyện của Đại tướng quân, nhưng chẳng lẽ huynh không nhìn ra Đại tướng quân nổi lên tâm tư yêu tài đó à? Lúc trước trong thư phòng của Đại tướng quân, Phương Giải vung đao chặt đầu sứ giả của phản quân. Nếu đổi thành người khác, cho dù là khâm sai, Đại tướng quân cũng đã trở mặt rồi. Đại tướng quân bí mật gặp người của phản quân, nếu việc rơi này rơi vào tay triều đình, tất nhiên sẽ gây sóng to gió lớn! Nhưng xem ra Phương Giải không báo chuyện này lên. Ai biết hắn và Đại tướng quân đã thỏa hiệp gì không?

- À?

Đoạn Biên Hùng hơi sửng sốt, sau đó kinh ngạc nói:

- Trách không được…với tính tình của Đại tướng quân, sao có thể nhìn hắn hành hình mấy người Lôi Hổ tới chết mà không nói câu nào.

- Biết là tốt rồi!

Đoạn Biên Báo hạ giọng nói:

- Về sau ở trước mặt Đại tướng quân chớ nói bậy nói bạ nữa. Huynh chỉ cần quan sát thôi. Lần tỷ thí này nếu Phương Giải thắng, Đại tướng quân chắc chắn sẽ coi trọng Phương Giải nhiều hơn. Tới lúc đó Đại tướng quân giữ hắn lại không cho hắn trở về Trường An, Hoàng Đế chỉ có thể đáp ứng. Không tới vài năm nữa, thân phận của hắn có thể ngang bằng với chúng ta rồi.

- Chó má!

Đoạn Biên Hùng mắng:

- Dựa vào cái gì?

- Huynh im miệng cho đệ nhờ!

Đoạn Biên Báo nhìn thoáng qua La Diệu bên kia, âm thầm đá Đoạn Biên Hùng một cước:

- Im mà quan sát!





La Diệu ngồi ở bãi đất trống ngoài thành, chỉ có hai người có đủ tư cách đứng ở bên cạnh y. Người bên phải thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, dáng người cao, có chút anh tuấn, tên là Văn Tiểu Đao. Y không phải là người có kinh nghiệm lão luyện ở Tả Tiền Vệ, nhưng chắc chắn là người lên chức nhanh nhất. Y vào Tả Tiền Vệ chỉ mất bảy năm để làm tới Tứ Phẩm tướng quân. Tốc độ này đã là cực kỳ kinh người rồi.

Đứng ở bên phải La Diệu là một người thoạt nhìn bốn mươi tuổi, dáng người cao lớn, lưng hổ eo vượn, mặt chữ điền, mày rậm mắt to, bộ râu ở cằm được chải chuốt gọn gàng. Da mặt của y hơi đỏ, rất có phong độ của Quan Nhị gia. Nhìn hàng lông mày kiên nghị của y, liền biết tính cách của người này có chút cứng rắn, lạnh lùng. Y chính là người đứng thứ nhất trong La Môn Thập Kiệt, tên là Chiêm Diệu.

- Nhìn ra điều gì không?

La Diệu mỉm cười hỏi.

Văn Tiểu Đao có bộ dáng giống như thư sinh mím môi cười, thậm chí có vài phần ngại ngùng:

- Lần này chỉ sợ Diệp tướng quân phải chịu thiệt rồi. Tiểu Phương đại nhân cũng không giống như người mới. Trước để cho binh mã của Diệp tướng quân chờ ở đây gần một canh giờ. Tí nữa bắt đầu khởi hành chắc chắn sẽ chịu thiệt.

Thanh âm của y rất trong trẻo, không có chút khàn khàn nào. Mặc chiến giáp áo bào bên ngoài, càng thêm vẻ đẹp trai, phong độ.

- Sơn Tự Doanh của Phương Giải không đủ người.

Chiêm Diệu bình thản nói.

- Vẫn là Chiêm Diệu tinh ý.

La Diệu cười cười nói.

Văn Tiểu Đao khẽ nhíu mày, lại nhìn về hướng đội ngũ của Phương Giải:

- Đúng thế thật…

Trong lòng y có chút không thoải mái. Rõ ràng Chiêm Diệu chỉ liếc mắt nhìn Phương Giải bên kia một cái, lại thấy được nhiều thứ hơn mình. Chiêm Diệu là tâm phúc hàng đầu của La Diệu, qua nhiều năm như vậy không có ai lay động được địa vị của y. Tuy Văn Tiểu Đao chỉ mất bảy năm để leo lên vị trí thứ hai trong La Môn Thập Kiệt, nhưng vẫn không thể thay thế được địa vị của Chiêm Diệu. Y cũng tự mình biết, năng lực của mình không thể sánh bằng Chiêm Diệu.

Nhưng y tin tưởng rằng sớm muộn gì cũng có một ngày mình vượt qua được Chiêm Diệu, bởi vì cái tâm của y lạnh hơn, cứng hơn.

- Hai người các ngươi đoán xem, số người còn lại của Phương Giải đã đi đâu?

La Diệu hỏi.

Văn Tiểu Đao liếc nhìn Chiêm Diệu một cái, không trả lời.

Chiêm Diệu trầm mặc một lúc rồi đáp:

- Mai phục nửa đường.

- Một trăm năm mươi người mai phục đội ngũ một nghìn hai trăm người?

La Diệu lại hỏi:

- Có mấy phần thắng.

Chiêm Diệu trả lời:

- Nếu là thuộc hạ, thì có mười phần.

La Diệu nhìn về hướng Văn Tiểu Đao, Văn Tiểu Đao do dự trong chốc lát mới đáp:

- Chín phần rưỡi.

- Còn Phương Giải?

Y lại hỏi.

Chiêm Diệu lắc đầu:

- Không biết.

Văn Tiểu Đao ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời:

- Sáu phần.

La Diệu dường như có chút hứng thú:

- Ngươi cảm thấy đội ngũ một trăm năm mươi người kia không có sự chỉ huy của Phương Giải đột kích bất ngờ sẽ có sáu phần thắng? Vì sao ngươi có lòng tin với Phương Giải như vậy?

- Thuộc hạ không tin hắn.

Văn Tiểu Đao thành thật đáp:

- Nhưng thuộc hạ cảm thấy rằng, nếu Phương Giải dám làm vậy, chắc đã nắm chắc trong lòng. Mà Diệp tướng quân tự giữ thân phận, đương nhiên sẽ dùng chiến thuật đường đường chính chính để ứng đối. Từ lúc đầu Phương Giải đã đặt mình vào thế yếu hơn, nên hắn chiếm ưu thế.

- Nói không sai.

La Diệu cười nói:

- Cận Nam lãnh binh nhiều năm khó có một trận bại, cho nên y khinh thường Phương Giải…Nếu hôm nay y bại, coi như là một lần nhắc nhở y. Trên chiến trường, làm gì có vị tướng quân nào là bách chiến bách thắng?

- Đại tướng quân cho rằng Diệp tướng quân sẽ thua?

Văn Tiểu Đao hỏi.

- Năm năm

La Diệu thản nhiên nói:

- Diệp Cận Nam không hiểu gì về Phương Giải, bởi vì y tự giữ thân phận. Nhưng Phương Giải lại hiểu về y, mất rất nhiều thời gian để tìm hiểu. Dùng không hiểu đánh với hiểu, đã bại ba phần, nhưng Cận Nam dùng kinh nghiệm để bù vào ba phần đó. Cho nên hai người miễn cường bằng nhau. Phương Giải không cố kỵ dùng quỷ kế, Cận Nam khinh thường dùng quỷ kế, Phương Giải có phần thắng, nhưng Cận Nam có thể điều động binh lính như tay chân, mà Phương Giải thì không thể. Tuy nhiên…một trăm năm mươi người kai là biến số. Nếu ta đoán không sai…biến số này sẽ khến cho Cận Nam phải chịu thiệt thòi lớn.

- Biến số ở nơi nào?

Văn Tiểu Đao hỏi.

La Diệu lắc đầu không nói, nhưng nụ cười lại rất thoải mái.





Đang lúc La Diệu ở ngoài thành nam xem cuộc chiến, thì ở một tòa thanh lâu nổi tiếng, La Văn lại lăn lộn đau đớn trong một khuê phòng của gái lầu xanh. Sau khi nuốt viên thuốc kia vào trong bụng, cơ thể y bắt đầu xuất hiện dấu hiếu không tốt. Y không dám lưu lại trong phủ, sợ bị người ta phát hiện. Cho nên y lập tức rời khỏi phủ Đại tướng quân, cũng không bảo Trọng Bá đi theo. Đi được nửa đường, thì phản ứng của cơ thể khiến y không kiên trì nổi, phải tùy tiện chui vào một tòa thanh lâu.

Y trốn trong tòa thanh lâu này đã vài ngày. May mà tính tình của y đã như vậy, nên không khiến người ngoài nghi ngờ. Mấy ngày này, y sống một ngày chẳng khác gì một năm.

Lúc y đuổi cô nàng mang đồ ăn vào trong, y hung hăng nói một câu ‘Giết cả nhà ngươi’ rồi ngã xuống đất. Mất thật lâu y mới leo lên giường, trong bụng đau đớn khiến y khó có thể chịu được. Ngay lúc y cho rằng mình không chịu được mà chết đi, thì Thích Nguyên, người cho y viên thuốc không biết ngồi ở trên giường từ bao giờ.

- Ngươi…ngươi muốn hại ta!

La Văn đỏ rực hai mắt, mạch máu hiện rõ trên khuôn mặt.

- Ta đang giúp ngươi.

Thích Nguyên đi tới ghế ngồi xuống, vươn tay điểm vài cái vào người y:

- Hiện tại ngươi đang chịu đựng đau đớn, nhưng phần thưởng mà ngươi có được sẽ khiến ngươi phải chấn động. Nếu ngươi cảm thấy mình không chịu nổi đau đớn này, thì ta kể cho ngươi một chuyện xưa. Nghe xong chuyện xưa, chắc ngưới sẽ không còn thấy đau đớn nữa.

- Ngươi lừa ta! Uống viên thuốc kia vào sẽ khiến ta bị ngộ độc chết phải không?

La Văn điên cuồng vươn tay muốn tóm lấy Thích Nguyên, nhưng sau khi bị Thích Nguyên điểm vài cái, y chợt phát hiện đau đớn giảm bớt.

- Nếu ta muốn giết ngươi, không cần phải đầu độc phiền toái như vậy.

Thích Nguyên thản nhiên nói:

- Nghe kể chuyện có thể giảm đau…Chuyện đã từ rất lâu rồi.

- Có liên quan tới ta?

La Văn hỏi.

- Vốn không liên quan gì tới ngươi, nhưng hiện tại xem ra không những có liên quan, mà liên quan rất lớn.