May mà hôm nay là trăng cuối tháng.
Ánh trăng rất trong trẻo, Duy Thái Cách có thể nhìn thấy đội kỵ binh mấy trăm người đi qua ngọn đồi. Kế tiếp là chờ đợi, đợi đại đội binh mã phía sau đi tới. Chỉ cần đội kỵ binh này tiến vào tầm bắn, thì địa hình này chính là ngôi mộ tốt nhất với kỵ binh.
Dùng kỵ binh có tốc độ rất nhanh, nhưng muốn chạy lên đồi thì cũng phải mất sức. Mà kỵ binh một khi mất ưu thế về tốc độ, thì lực phòng ngự còn không bằng bộ binh. Bộ binh có thể cúi xuống tránh né mưa đạn, mà kỵ binh ngồi trên lưng ngựa chẳng khác nào bia tập bắn.
Mọi chuyện diễn ra theo đúng dự đoán của Duy Thái Cách. Thẳng tới khi y phát hiện đại đội binh mã kia đang chuẩn bị tiến vào vòng phục kích thì bỗng dừng lại, mấy trăm kỵ binh thám báo chạy trở về. Không bao lâu sau, khinh kỵ binh của người Hán chợt thay đổi phương hướng, xem ra là muốn rút lui.
Vừa lúc đó, Duy Thái Cách nhận được quân lệnh của Ngụy Nhân Cách.
- Bất kể cái giá nào cũng phải kéo chân khinh kỵ binh người Hán, viện binh đang ở đằng sau, sắp tạo thành vòng vây rồi.
Lúc nhận được quân lệnh này, Duy Thái Cách không hề hoài nghi gì. Bởi vì đây là kế hoạch đã được bàn bạc từ trước. Một khi kỵ binh của người Hán tiến vào vòng phục kích, chiến đấu nổ ra, Ngụy Nhân Cách sẽ đích thân mang theo quân đội trợ giúp tạo thành vòng vây. Tuy khinh kỵ binh của người Hán không tiến vào điểm phục kích, nhưng Ngụy Nhân Cách vẫn nắm chắc xơi gọn đội ngũ này.
Cho nên Duy Thái Cách không hề do dự, hạ lệnh nổ súng.
Trên ngọn đồi, đội xạ thủ bắt đầu nổ súng về phía kỵ binh. Nhưng vì khoảng cách quá xa, cho nên gây ra lực sát thương rất nhỏ. Duy Thái Cách nghĩ tới quân lệnh của Ngụy Nhân Cách, lại nghĩ tới tiền đồ của mình, cắn răng hạ lệnh xung phong. Sau đó binh lính từ hai bên ngọn đồi xông xuống, tấn công như điên về hướng kỵ binh.
Nếu không phải Duy Thái Cách bị tiền đồ của mình che mắt, thì có lẽ đã phát hiện điều kỳ lạ của trận chiến này. Làm một đại tướng lãnh binh nhiều năm, vì sao Ngụy Nhân Cách lại hạ lệnh trả bất kỳ giá nào tấn công một đội khinh kỵ binh?
Đáng tiếc, tới lúc Duy Thái Cách hiểu ra thì đã quá muộn.
Lúc y hiểu ra, hoặc là lúc y đợi mãi không thấy viện binh xuất hiện. Vòng vây mà Ngụy Nhân Cách nói sắp hoàn thành kia, căn bản không xuất hiện.
- Vì sao lại như vậy?
Y nhìn đội ngũ xung phong bị khinh kỵ binh người Hán phá thành mảnh nhỏ, ánh mắt đầy bi thương và tuyệt vọng.
- Tướng quân!
Binh lính mà y phái trở về cầu viện vội vàng chạy tới, khuôn mặt dính đầy mồ hôi và bụi đất, nhìn khá chật vật.
- Chúng ta bị lừa rồi.
Sự tuyệt vọng trong mắt binh lính này còn đặc hơn Duy Thái Cách.
- Thuộc hạ vừa mới trở về đại doanh cầu viện, phát hiện quân đội đã bày trận cách phía sau chúng ta ba dặm. Thuộc hạ tiến tới, chất vất bọn họ vì sao không tới trợ giúp, nhưng không ai để ý tới thuộc hạ. Về sau thuộc hạ mới biết, đây vốn là một kế sách của Ngụy Nhân Cách tướng quân, mà chúng ta là vật hy sinh trong kế sách này. Ngụy Nhân Cách tướng quân căn bản không có ý định phái binh trợ giúp chúng ta, y đã tự mình mang theo quân đội tấn công Phượng Hoàng Đài rồi.
Thanh âm của binh lính này khàn khàn, giống như bị phẫn nộ và bi thương xé rách yết hầu:
- Một binh lính quen biết với thuộc hạ nói với thuộc hạ rằng, Ngụy Nhân Cách tướng quân lệnh cho chúng ta phục kích ở nơi này, chính là thu hút đội kỵ binh mạnh nhất của người Hán. Sau đó Ngụy Nhân Cách tướng quân thừa dịp kỵ binh người Hán rời khỏi thành, phát động tấn công Phượng Hoàng Đài. Mà quân đội bày trận ở phía sau chúng ta, là vì phòng ngừa chúng ta chạy tán loạn.
- Không có khả năng!
Duy Thái Cách gầm lên, nắm lấy áo của binh lính kia, hai mắt đỏ bừng:
- Hầu tước đã đáp ứng với ta rồi, sẽ đích thân mang binh tới trợ giúp.
- Tướng quân!
Binh lính tuyệt vọng nói:
- Chẳng lẽ ngài còn chưa phát hiện sao, chúng ta đã bị vứt bỏ rồi. Mục tiêu của Ngụy Nhân Cách tướng quân căn bản không phải là đội kỵ binh này, mà là Phượng Hoàng Đài. Lúc chúng ta rời đi, y đã tự mình mang theo đại đội binh mã rời đi từ một hướng khác, tới Phượng Hoàng Đài trước cả chúng ta. Còn chúng ta, chỉ là vật hy sinh để kéo chân những kỵ binh người Hán này.
Phượng Hoàng Đài quá nhỏ.
Không thể chứa được hết mười vạn Hắc Kỳ Quân.
Cho nên đại doanh Hắc Kỳ Quân bên ngoài thành Phượng Hoàng Đài mới là mục tiêu lần này của Ngụy Nhân Cách.
Duy Thái Cách há hốc miệng, cảm thấy cổ họng ngòn ngọt.
Phốc một tiếng, y phun ra một ngụm máu lớn.
Sắc mặt trắng bệch.
Người tự tin, đứng ở độ cao khác nhau, tự tin biểu hiện ra ngoài cũng khác nhau.
Chẳng hạn như Ngụy Nhân Cách.
Y cảm thấy ngày mai lễ phục của mình sẽ đổi thành Công Tước rồi.
Từ khi Lai Mạn Đại Đế bắt đầu biểu lộ vẻ bất mãn với Plens, không biết có bao nhiêu cấp dưới rục rịch muốn thử. Plens đang nắm trong tay mấy chục vạn đại quân, là quan chỉ huy cấp bậc cao nhất ở chiến trường Đông Cương. Ai cũng biết rằng nếu thay thế được ông ta, tương lai sẽ được ghi danh sử sách Agoda.
Có lẽ vì hoàng cung của Đông Sở ở quá thoải mái, cho nên Lai Mạn Đại Đế chỉ ở tiền tuyến mấy tháng liền quay về, rồi một mực ở chỗ này chỉ huy mấy chục vạn binh lính mở mang bờ cõi cho y.
Kỳ thực, tốc độ xâm chiếm của Plens là không chậm. Chỉ là do đế quốc Agoda chinh phục Đông Sở quá nhanh, cho nên bọn họ đều cho rằng người Hán yếu ớt như người Đông Sở, không mất bao lâu là đánh hạ toàn bộ đế quốc được xưng là mạnh nhất Trung Nguyên kia.
Bao gồm cả Lai Mạn cũng có cảm giác đó.
Cho nên, lúc sự kiên nhẫn của y dần dần bị Plens làm cho mài mòn, y quyết định phái một tướng lĩnh có ý chí và tàn ác hơn tới Đông Cương. Lai Mạn vốn thích dùng người trẻ tuổi. Y cảm thấy một người càng già sẽ lo lắng càng nhiều, sau đó sợ đầu sợ đuôi Cho nên y vẫn cho phép người trẻ tuổi phạm sai lầm, nhưng không cho phép người già phạm sai lầm.
Theo y, ưu thế của người trẻ tuổi là kiên quyết. Cho nên dù có phạm sai gì, thì cũng có thể tha thứ. Đương nhiên, muốn xem sai lầm đó lớn đến đâu.
Chính vì vậy mà các tướng lĩnh trẻ tuổi của Agoda khi lên chiến trường, đều cảm thấy mình sinh ra ở một thời đại vĩ đại nhất, bởi vì bọn họ có một vị quân vương vĩ đại nhất.
Nhưng hôm nay
Ngụy Nhân Cách cảm thấy mình sẽ không được Lai Mạn Đại Đế tha thứ.
Bởi vì y thua.
Y cho rằng bỏ qua Duy Thái Cách, kéo chân đội kỵ binh qua lại như gió kia của người Hán là có thể chiến thắng kẻ địch. Y cho rằng kế sách của mình hiệu quả, cho rằng người Hán đã mắc mưu, nên lúc người Hán tập kích đêm, y dẫn theo quân đội tập kích doanh trại người Hán.
Người tự tin đều có chung một tật xấu, chính là tự đại.
Ngụy Nhân Cách đã quên, hoặc có lẽ y không biết, lúc người Hán bắt đầu dùng tới âm mưu tầng tầng lớp lớp, thì người nước ngoài mới chỉ mặc áo da thú, vung vung cây gậy, cho rằng dũng khí là nhân tố chiến thắng duy nhất. Qua rất nhiều năm, trong chiến tranh người Hán có bao nhiêu diệu kế khiến người ta tán thưởng xuất hiện? Mặc dù người nước ngoài có ưu thế tuyệt đối về vũ khí, nhưng nói tới âm mưu diệu kế, bọn họ vẫn chưa đủ trình.
Lúc Ngụy Nhân Cách dẫn theo quân đội tấn công thì mới phát hiện, hóa ra mình mới là kẻ bị lừa.
Người Hán, căn bản không tính toán tập kích đêm, mà là chờ đợi y tới tập kích đêm.