Duy Thái Cách là người trẻ tuổi, y tự nhận ngoài xuất thân ra mình không thua kém gì Ngụy Nhân Cách. Bất kể là ở Đại Tùy hay là ở đế quốc Agoda, Hoàng Đế đề bạt người trẻ tuổi kỳ thực là xem ở xuất thân. Nếu phải lựa chọn người có công lao và người có xuất thân, Hoàng Đế thường sẽ chọn cái sau.
Cùng là thanh niên tài tuấn, nhưng người trẻ tuổi có xuất thân quý tộc thường có khởi điểm hơn xa con cháu hàn môn.
Điều này liên quan tới rất nhiều lợi ích, chứ không phải vì Hoàng Đế hoa mắt ù tai. Nói cách khác, một con cháu xuất thân hàn môn nhập ngũ, đánh trăm trận thắng trên chiến trường mà không chết cộng thêm một chút may mắn, có lẽ tên tuổi mới được Hoàng Đế biết tới rồi đề bạt. Nhưng nếu qua một thời gian mà cái tên đó không thể nổi bật nữa, thì sẽ rơi vào quên lãng.
Còn con cháu xuất thân quý tộc thì khác, chỉ cần trẻ tuổi có chút tài danh, gia tộc của bọn họ tất nhiên sẽ khiến Hoàng Đế ghi nhớ.
Hơn nữa, Hoàng Đế cũng cần ban cho những quý tộc kia một ít lợi ích.
Đây vốn không phải là một chuyện công bằng. Đánh trăm trận chiến không đổi được công danh, mà người ta thì vừa ra đời liền có. Duy Thái Cách xuất thân từ một tiểu quý tộc, tuy không cần phải liều mạng tranh giành như các con cháu hàn môn khác, nhưng muốn bước lên trên thì phải cần một cơ hội.
Khác với Ngụy Nhân Cách xuất thân từ gia tộc lớn, y có thể khinh miệt nhìn con cháu hàn môn liều chết trên chiến trường, nhưng lại không thể không cúi đầu trước Ngụy Nhân Cách. Phần lớn quan quân trung đẳng trong quân đội Agoda đều xuất thân từ gia tộc nhỏ như y. Mỗi người đều có chút bối cảnh, nhưng rất khó để được Hoàng Đế để ý. Cho nên bọn họ phải phụ thuộc vào người xuất thân từ gia tộc lớn, rồi đón nhận cơ hội mà người của gia tộc lớn kia vung ra.
Thật giống như Hoàng Đế muốn lôi kéo những người của gia tộc lớn, gia tộc lớn cũng thường thường vung một ít cơ hội để lôi kéo các gia tộc nhỏ.
Đây là kết cấu về lợi ích của đế quốc Agoda.
Duy Thái Cách biết Ngụy Nhân Cách sẽ không lừa mình, bởi vì y hiểu rõ tính cách của Ngụy Nhân Cách. Một người cao ngạo như vậy, sẽ nói lời giữ lời. Hơn nữa một tướng lĩnh trẻ tuổi muốn đoạt quyền của Plens như Ngụy Nhân Cách, cần thuộc hạ của mình ủng hộ.
Tuy nhiên nói gì thì nói, nếu bố trí của Ngụy Nhân Cách thành công, vậy thì Ngụy Nhân Cách sẽ lấy được càng nhiều.
Chỉ mất nửa canh giờ, Duy Thái Cách liền dẫn theo đội của mình rời khỏi đại doanh, yên lặng phục kích trong rừng rậm cách đại doanh chừng năm dặm. Nếu người Hán thực sự tập kích đêm, vậy thì sẽ đi qua nơi này. Duy Thái Cách chưa từng nghĩ tới công lao lớn như vậy lại rơi vào đầu mình. Giống như Ngụy Nhân Cách nói, chỉ cần viết tên của y lên tấu chươ ng gửi cho Hoàng Đế, vậy thì tiền đồ của mình liền sáng lạng.
Đây là một nơi rất thích hợp để mai phục. Đường chính đi qua ngọn đồi, quân đội người nước ngoài mai phục ở trên ngọn đồi sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối về vũ khí. Chỉ cần người Hán đi qua đây, Duy Thái Cách tin tưởng có thể biến nơi này thành địa ngục. Mấy ngày qua giao chiến với người Hán, Duy Thái Cách không thể không khâm phục ý chí chiến đấu của bọn họ. Nhưng y tin tưởng chắc chắn rằng, người Hán không thể trở thành người chiến thắng cuối cùng.
Chênh lệch quá lớn về vũ khí, giúp bọn họ chiếm ưu thế tuyệt đối.
Đương nhiên, ưu thế này bị giảm xuống khi đối mặt với Hắc Kỳ Quân. Hắc Kỳ Quân là một đội quân vượt quá tưởng tượng của người nước ngoài. Trước khi gặp bọn họ, người của đế quốc Agoda không ngờ rằng người Hán cũng được trang bị vũ khí tiên tiến.
Tuy nhiên, về mặt số lượng binh lính, hỏa khí doanh của Hắc Kỳ Quân vẫn không thể bằng được bọn họ, đây là điều khiến bọn họ yên tâm. Thứ của Hắc Kỳ Quân khiến bọn họ cảm thấy đau đầu, chính là khinh kỵ binh qua lại như gió. Kỵ binh của Hắc Kỳ Quân có một chiến thuật cực kỳ đặc biệt, thật giống như bầy sói, thỉnh thoảng lao tới cắn một miếng rồi lại rời đi, khiến bọn họ khá là chật vật.
Cho nên Duy Thái Cách tin tưởng chắc chắn rằng, nếu tối nay người Hán muốn tập kích đêm, vậy thì nhất định sẽ phái kỵ binh đi. Chỉ có kỵ binh mới có tốc độ nhanh, đánh xong có thể quay đầu bỏ chạy. Đương nhiên, còn sẽ có rất nhiều người tu hành khiến người Agoda sợ hãi tham chiến.
Điều mà người Hán khiến cho người nước ngoài rung động nhất, chính là người tu hành.
Đám người tu hành chết tiệt kia có năng lực vượt xa người bình thường. Trên chiến trường một khi để bọn chúng vượt qua đội súng ống, vậy thì chẳng khác nào cơn ác mộng với binh lính Agoda. Những người tu hành kia có thể lấy một địch mười, thậm chí lấy một địch trăm.
Có thể đối phó với người tu hành, cũng chỉ có đội súng ống được trang bị đặc biệt. Nhưng số lượng của đội súng ống này giống như số lượng đối lập giữa người tu hành và người thường. Trong đội quân hơn mười vạn này, số lượng người dùng súng có thể đối phó được với người tu hành không cao hơn 800.
Tám trăm người này, là Lai Mạn Đại Đế ban cho Ngụy Nhân Cách làm hộ vệ.
Duy Thái Cách quay đầu nhìn thoáng qua 50 xạ thủ vẻ mặt kiêu căng đằng sau mình. Nhìn trang phục mà bọn họ mặc không khác với các xạ thủ khác, Duy Thái Cách có chút cảm thán. Nếu không phải nhiệm vụ lần này rất quan trọng, thì Ngụy Nhân Cách cũng đã không cử 50 xạ thủ phá ma này cho y.
Người nước Agoda, gọi người tu hành của người Hán là Ma.
Theo bọn họ, đám người đó đều là được ma quỷ ban cho lực lượng. Đội xạ thủ phá ma, là thủ đoạn duy nhất đối phó với người tu hành của đế quốc Agoda. Đội xạ thủ thần bí này là do đích thân Lai Mạn Đại Đế lập nên, nhân số bao nhiêu là một bí mật không lộ ra ngoài. Tuy nhiên, nghe nói số lượng tướng quân được phái xạ thủ phá ma bảo vệ không quá 5 người. Đương nhiên, 5 người này sẽ chia số xạ thủ ra cho cấp dưới quan trọng của mình.
Cho nên, trong trận chiến tranh này, tỷ lệ quan quân ở tầng thấp của đế quốc Agoda tử vong rất cao. Đám tu hành người Hán đó đã học được cách phân biệt quan quân, cho nên quan quân trung tầng là mục tiêu của người tu hành. Nhìn 50 xạ thủ phá ma đằng sau, trong lòng Duy Thái Cách kiên định hơn không ít.
Trời đã tối.
Y hít hít mũi, dường như ngửi thấy mùi máu tươi.
Cho nên y có chút hưng phấn, nghĩ tới sau trận chiến này, tên của mình sẽ xuất hiện ở trong mắt Lai Mạn Đại Đế, sự kích động khiến y khó tự chủ được. Tim đang đập thình thịch, cảm giác này còn kích thích hơn lúc y mười lăm tuổi cưỡng bức một đứa con gái của quản gia ở vườn hoa.
Duy Thái Cách phát hiện mình phạm vào một sai lầm lớn.
Trước khi chiến tranh bắt đầu, y tin tưởng từng câu từng chữ của Ngụy Nhân Cách. Bởi vì y biết dã tâm của Ngụy Nhân Cách, biết Ngụy Nhân Cách cần những thuộc hạ trung thành như mình. Nhưng y chưa từng nghĩ quá, mình lại trở thành một tảng đá kê chân trên con đường thăng tiến của Ngụy Nhân Cách.
Một quân cờ thí.
Lúc y phát hiện ra thì đã chậm.
Người Hán quả thực tập kích đêm, tới cũng là đội khinh kỵ binh kia. Nhưng ngay từ lúc đầu đã có chút không đúng.
Dựa theo thói quen của quân đội người Hán, Duy Thái Cách biết tiểu đội kỵ binh đi trước là để thăm dò. Một khi phía trước có nguy hiểm gì, những thám báo này sẽ lập tức phát tín hiệu, khiến đại đội binh mã đằng sau dừng lại. Cho nên lúc nhìn thấy một đội binh mã chừng mấy trăm người đi tới, Duy Thái Cách hạ lệnh chớ nổ súng.
Y lệnh cho binh lính duy trì yên tĩnh, thậm chí không được hô hấp lớn. Là một tướng lĩnh đủ tư cách, Duy Thái Cách biết quyết định thắng bại trên chiến trường thường là những chi tiết nho nhỏ. Nếu như mình không cẩn thận, vậy thì vận mệnh của mình sẽ tới điểm cuối.