Mộc Quảng Lăng nói:
- Trong phủ của ta không thiếu người như vậy, chẳng qua đã tổn thất nghiêm trọng trong chiến đấu. Nếu Xích Mi Quân nguyện ý quy thuận thì quy thuận, nếu không nguyện ý thì tìm cơ hội cho bọn chúng liều chết với người nước ngoài, cái chết của bọn chúng coi như có ý nghĩa. Ta có tâm chống địch, nhưng hiện tại quân lệnh không rõ ràng, lệnh truyền ra ngoài mà mỗi người một ý thì chẳng có ích gì cho chiến sự. Làm như vậy cũng là bất đắc dĩ. Đợi về sau đánh đuổi được người nước ngoài, ta sẽ bồi thường cho hậu nhân của bọn họ.
- Chủ Công cần gì để tâm tới bọn chúng?
Mộc Tư Hoan nói:
- Đám người đó bướng bỉnh khó thuần, lưu lại sớm muộn gì cũng là tai họa. Đợi sau khi đánh lui người nước ngoài, những kẻ này đoàn kết lại, tạo thành một cỗ thực lực lớn trải rộng khắp Đông Cương. Tới lúc đó muốn tiêu diệt liền khó khăn. Không bằng thừa dịp hiện tại để bọn chúng liều chết với người nước ngoài, coi như thành toàn cho bọn chúng.
- Đúng rồi.
Mộc Quảng Lăng nói:
- Tí nữa ngươi phái người tới Hắc Kỳ Quân bên kia gặp Nạp Lan Định Đông, nói rằng lương thảo bị Xích Mi Quân cướp ở nửa đường.
Mộc Tư Hoan sửng sốt, lập tức mỉm cười nói:
- Một hòn đá ném hai con chim, kế này của Chủ Công hay lắm.
Y vừa nói xong, chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ở bên ngoài:
- Chủ Công, xảy ra chuyện rồi.
Mộc Quảng Lăng nghe thấy thân binh nói vậy, liền biến sắc:
- Xảy ra chuyện gì?
Thân binh bị vẻ mặt dữ tợn của Mộc Quảng Lăng làm cho hoảng sợ lui về phía sau, cúi đầu đáp:
- Mười ngày trước có một đội binh mã không biết từ chỗ nào tới, đột nhiên xuất hiện ở nhà kho Mậu Nhiên, dùng chính là cờ của Mộc phủ chúng ta, lừa mở cửa thành. Kết quả là một vạn kỵ binh vọt vào, chỉ trong vòng một canh giờ đã tước vũ khí của quân đội chúng ta trong thành. Sau đó chiếm hơn một nửa số lương thảo trong nhà kho, mất ba ngày ba đêm để chở đi.
- Không biết từ chỗ nào tới?
Mộc Quảng Lăng giận dữ nói:
- Đinh Hải của thành Mậu Nhiên là kẻ ngu ngốc sao? BỊ người tiến vào cướp lương thảo cũng không biết đối phương là ai?
- Kỳ thực không khó đoán.
Mộc Tư Hoan thở dài:
- Chủ Công nhất thời nóng vội nên quên mất, hiện giờ trong số các binh mã ở Đông Cương, ngoại trừ Hắc Kỳ Quân ra còn đội quân nào có một vạn kỵ binh như vậy?
- Nạp Lan Định Đông?
Mộc Quảng Lăng biến sắc:
- Từ Phượng Hoàng Đài tới thành Mậu Nhiên phải mất tới bảy ngày, cho dù là kỵ binh cũng phải mất ít nhất ba ngày. Nếu như là binh mã của Nạp Lan Định Đông, thì phải vượt qua đội của Chu Ngạo mà ta bố trí ở đằng sau. Trong tay Chu Ngạo có ba vạn binh mã, sao có thể để Nạp Lan Định Đông cùng một vạn khinh kỵ binh vượt qua dễ dàng như vậy?
- Quả thực có chút khó hiểu.
Mộc Tư Hoan nói:
- Nếu là Hắc Kỳ Quân, Chu Ngạo tất nhiên sẽ bẩm báo cho Chủ Công, hơn nữa sẽ phái người truyền tin tới thành Mậu Nhiên. Nhưng Chu Ngạo không bẩm báo gì lên Chủ Công, cũng không truyền tin về thành Mậu Nhiên, hay là Nạp Lan Định Đông cũng đã đánh lén đội của Chu Ngạo? Vả lại không để chạy thoát một người nào?
- Vô lý!
Mộc Quảng Lăng cả giận nói:
- Chu Ngạo là tướng tài do tự ta dạy dỗ, cho dù bị đánh bất ngờ, cũng sẽ không toàn diệt trong tay của Hắc Kỳ Quân. Một vạn khinh kỵ binh tập kích đêm, chẳng lẽ lại không để thoát một người nào? Ta thà tin Chu Ngạo nhận được chỗ tốt của Nạp Lan Định Đông rồi giả vờ như không biết còn hơn.
- Báo!
Đang nói chuyện, lại có một thân binh bước nhanh vào, thở hổn hển nói:
- Chủ Công, tướng thủ thành Mậu Nhiên Đinh Hải vừa gửi tin tới, nói rằng đội của Chu Ngạo tướng quân không biết bị người nào đánh tan, một đêm biến mất. Sau khi Hắc Kỳ Quân rời khỏi thành Mậu Nhiên, Đinh Hải tướng quân tự mình tới chỗ dựng trại của đội Chu Ngạo tướng quân, chất vấn Chu Ngạo tướng quân vì sao không cảnh báo trước. Kết quả phát hiện đại doanh của Chu Ngạo tướng quân đã bị hủy. Doanh trại hỗn độn, không thấy một người sống.
Nghe thân binh báo lại, Mộc Quảng Lăng lung lay nói:
- Sao có thể được? Đó chính là ba vạn binh mã, cho dù bị tập kích thì cũng phải có người sống chứ? Mau mau phái người đi điều tra, ta muốn biết đêm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
- Không đúng.
Mộc Tư Hoan vẫn duy trì tỉnh táo. Y cẩn thận suy nghĩ một lát, bỗng nhiên hiểu ra:
- Chủ Công, không bằng phái người tới chỗ ở của người Bắc Liêu nhìn xem, liệu có phải hàn kỵ của Bắc Liêu đã xuất quân rồi không. Cho dù khinh kỵ binh của Hắc Kỳ Quân có chiến lực hùng mạnh, thì thuộc hạ không tin rằng trong một đêm bọn chúng có thể tiêu diệt toàn bộ đội quân của Chu Ngạo. Thuộc hạ hoài nghi, là hàn kỵ của người Bắc Liêu liên thủ với Hắc Kỳ Quân làm chuyện này. Phải biết rằng tay Nạp Lan Định Đông kia chính là người Bắc Liêu.
Mộc Quảng Lăng nghe vậy cũng lập tức nhớ ra, sắc mặt liền từ xanh biến thành đen:
- Ta quên mất, sở dĩ Phương Giải phái một tiểu nhân vật không có tiếng tăm gì lãnh mười vạn đại quân tới Đông Cương, chính là vì thân phận người Liêu của y. Lập tức phái người tới chỗ cư trú của người Liêu nhìn xem. Nếu kỵ binh của bọn họ không ở đó, ta rất muốn hỏi Hoàn Nhan Dũng làm vậy là có ý gì.
- Chỉ sợ đã chậm.
Mộc Tư Hoan thở dài:
- Hàn kỵ của tộc Bắc Liêu đi lại nhanh như gió, từ chỗ bọn họ chạy tới thành Mậu Nhiên cũng chỉ mất sáu, bảy ngày mà thôi. Hiện tại đã mười ngày rồi, chỉ sợ hàn kỵ của người Bắc Liêu đã chạy trở về.
- Ven đường có nhiều binh mã như vậy, vì sao không ai bẩm báo cho ta?
Mộc Quảng Lăng vỗ mạnh xuống bàn, lửa giận ngút trời.
- Chủ Công à, tuy ven đường có không ít binh mã, nhưng không có binh lính Mộc phủ chúng ta. Có Lư Lăng quân chặn ở bên đó, nhưng Lư Lăng quân chưa hẳn sẽ báo tin cho chúng ta. Thậm chí thuộc hạ cho rằng, Nạp Lan Định Đông và Lư Lăng quân nhất định đã đạt thành hiệp nghị gì đó, chẳng hạn như cung cấp một ít lương thực cho Lư Lăng quân.
Mộc Quảng Lăng mưu trí hơn người, chẳng qua là tức tới hồ đồ. Nghe Mộc Tư Hoan phân tích xong, trong lòng y càng thêm khó chịu.
- Báo!
Không đợi y lấy lại bình tĩnh, bên ngoài lại có người chạy như bay tới:
- Chủ Công, đêm qua Xích Mi quân vượt qua phòng tuyến của chúng ta tới thẳng thành Xương Bình.
- Thành Xương Bình?
Mộc Quảng Lăng đi tới trước bản đồ, ánh mắt dừng lại ở vị trí thành Xương Bình:
- Đám lục lâm kia chỉ sợ đã biết được tin Hắc Kỳ Quân có lương thảo, cho nên đi thẳng tới Phượng Hoàng Đài. Qua thành Xương Bình rồi đi them ba trăm dặm chính là Phượng Hoàng Đài rồi. Mà Lư Lăng quân hiện giờ đang ở thành Xương Bình.
- Nếu đã biết vị trí của Xích Mi quân, vậy thì dễ làm rồi.
Mộc Tư Hoan cười lạnh nói:
- Muốn đi thành Xương Bình, tất nhiên phải đi Thập Lý Hạp. Đội ngũ của Lưu Cư An đang ở phía đông Thập Lý Hạp. Chủ Công có thể hạ lệnh cho Lưu Cư An mang binh ngăn cản Thập Lý Hạp, còn thuộc hạ thì tự mang binh tới đó. Ngăn cản hai đầu của Xích Mi quân, nếu lưu lại là mầm tai họa, vậy thì không bằng sớm diệt trừ.
Mộc Quảng Lăng trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng gật đầu:
- Đi thôi, hành động bí mật chút, đừng để cho người bên ngoài biết.