Mấy ngày nay Mộc Quảng Lăng rất phiền não, cơ hồ không có ngày nào được vui vẻ. Mặc dù chiến sự Đông Cương không xảy ra biến cố gì lớn, nhưng với vị trí nhạy cảm như của y, không thể không nghĩ nhiều hơn. Mấy tuyến đường tấn công của người nước ngoài đều bị ngăn cản, muốn tấn công tiếp cũng không dễ dàng gì. Quan trọng nhất là Phượng Hoàng Đài có Hắc Kỳ Quân trông coi, cứng như bàn thạch, việc này rất có lợi cho Mộc phủ.
Lúc cái tay Nạp Lan Định Đông kia mang binh tới thủ Phượng Hoàng Đài, trong lòng Mộc Quảng Lăng còn có chút không yên. Đó chính là mười vạn đại quân, lại đặt ngay ở trước mặt Mộc phủ. Một khi Phượng Hoàng Đài bị mất, vậy thì đại quân của người nước ngoài sẽ tiến quân nhanh chóng, Mộc phủ liền đứng mũi chịu sào.
Tuy nhiên, về sau Mộc Quảng Lăng phát hiện để Hắc Kỳ Quân ở Phượng Hoàng Đài là lựa chọn thích hợp nhất. Đầu tiên, chiến lực của mười vạn Hắc Kỳ Quân kia rất mạnh. Không những có khinh kỵ binh tinh nhuệ, còn có hỏa khí doanh. Một đội ngũ như vậy, đặt sau lưng sẽ càng lo lắng hơn.
Thứ hai, Hắc Kỳ Quân là đội quân mạnh nhất trong số các quân tới tiếp viện. Không ít các thế lực nhỏ đều muốn dựa hơi vào Hắc Kỳ Quân. Một khi bên kia tụ tập quá nhiều, vậy thì địa vị của Mộc Quảng Lăng ở Đông Cương sẽ bị khiêu chiến.
Nói thật, không phải là Mộc Quảng Lăng không muốn dốc toàn bộ tinh lực vào trận chiến với người nước ngoài. Nhưng khi cục diện Đông Cương càng ngày càng trở nên phức tạp, y không thể không thu hồi lại tinh lực của mình. Người nước ngoài tất nhiên là muốn đánh, nhưng địa vị cũng phải được bảo vệ. Việc gì cũng có tính hai mặt. Tâm tư của Mộc Quảng Lăng càng ngày càng đặt vào việc lục đục với nhau hơn, nguyên nhân không chỉ vì mình y. Nếu những người khác không nhìn chằm chằm vào vị trí của y, thì y cũng không nhiều phiền não như vậy.
Hắc Kỳ Quân, đội quân mà y lo lắng nhất đang bị vây khốn ở Phượng Hoàng Đài không thể động đậy được, mà lương thảo của Hắc Kỳ Quân đều nằm trong tay y. Một đội quân khác có thể uy hiếp tới địa vị của y, chính là Triệu gia quân từ Giang Đô tới. Mấy ngày trước người nước ngoài dò xét đường lui của Triệu gia quân, Mộc Quảng Lăng không phải là không nhận được tin tức. Lúc y do dự liệu có nên phái binh trợ giúp hay không thì người nước ngoài đã chiến thắng, Triệu gia quân thảm bại phải lùi về trăm dặm, phỏng chừng trong một khoảng thời gian ngắn khó mà khôi phục lại.
Đương nhiên, khoảng thời thời gian mà y do dự khá dài, ba ngày.
- Chủ Công!
Dưới trướng của Mộc Quảng Lăng có vài vị tướng lĩnh có địa vị quan trọng, một trong số đó là Yến Lịch đã chết trận ở đảo Bồng Lai. Tiếp theo chính là người đang nói chuyện với y. Người này tuổi chừng 50, đã theo Mộc Quảng Lăng nhiều năm, giỏi lãnh binh, lại mưu trí.
Người này tên là Mộc Tư Hoan, luận về bối phận là đường huynh của Mộc Quảng Lăng.
- Không cần quá lo lắng chuyện của Hắc Kỳ Quân. Thuộc hạ xem chừng lương thảo của Hắc Kỳ Quân chỉ còn đủ cho nửa tháng. Tới lúc đó chỉ cần chúng ta trì hoãn mấy ngày không phát, bọn họ liền không còn đáng sợ nữa rồi. Một khi bọn họ thua trận lớn, binh lực giảm bớt một nửa, vậy thì về sau không còn uy hiếp gì với chúng ta. Sau đó mới phát lương thảo tới, tùy tiện tìm một người gánh tội thay rồi giết là đủ để khiến Nạp Lan Định Đông không nói được gì.
- Về phần Triệu gia Giang Đô bên kia, càng không cần phải lo lắng. Người nước ngoài một mực theo đuôi Triệu gia quân, Triệu gia quân ốc còn không lo nổi mình ốc, đâu còn tâm tư để ý tới chuyện bên này. Hai đội binh mã đó đã không còn lo lắng, vậy thì chỉ còn một đội quân là đáng để coi trọng.
Mộc Quảng Lăng nghĩ một lát rồi hỏi:
- Xích Mi?
Mộc Tư Hoan gật đầu:
- Đúng vậy, gần đây Xích Mi Quân khá nổi bật, cũng không biết là ai lãnh binh, rất có tài năng. Lúc đầu người này chỉ có mấy trăm người giao chiến với người nước ngoài, thua thì rời đi, không câu nệ tiểu tiết, chiến thuật cực kỳ linh hoạt. CHỉ trong nửa năm ngắn ngủi, đã phát triển tới hơn vạn người. Mặc dù là một đám khách giang hồ lục lâm gì đó, nhưng chiến lực quả thực không thể khinh thường.
Mộc Quảng Lăng nói:
- Đám khách giang hồ và lục lâm kia vốn dũng mãnh, chỉ có điều thiếu một người phục chúng chỉ huy. Đã tra ra được thủ lĩnh của Xích Mi Quân kia chưa?
- Vẫn chưa.
Mộc Tư Hoan lắc đầu nói:
- Người này cực kỳ thần bí, cho dù là tướng lĩnh dưới trướng gặp mặt cũng chỉ thấy y che mặt mà thôi. Tuy nhiên nghe nói người này cao gầy. Bởi vì y nhuộm lông mi thành màu đỏ, cho nên được mọi người gọi là Xích Mi tướng quân. Vì thế mà đội quân kia liền tên là Xích Mi Quân.
- Tí nữa ngươi phái người tới đó. Nếu Xích Mi Quân nguyện ý quy thuận Mộc phủ của ta, ta không ngại ban cho y một vị trí tướng quân.
Mộc Quảng Lăng nói.
Mộc Tư Hoan gật đầu:
- Thuộc hạ đã rõ, thuộc hạ sẽ lập tức an bài. Tuy nhiên Xích Mi Quân chiến đấu không theo một khuôn mẫu nào cả, hôm nay ở Mộc huyện, ngày mai có lẽ đã giết tới Đào Quản, hành tung vô định, rất khó tìm được bọn họ.
- Chỉ là một đám lục lâm hơn vạn người mà thôi.