Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1211: Ta bại ở chỗ nào?

Thành Lê Âm

Tinh bộ binh vừa lên tường thành, chiếc cuộc dần rõ ràng. Tuy Yến Tăng đã cử thân binh doanh đi lên, nhưng đối mặt với tinh bộ binh vốn giỏi đơn đả độc đấu lại trải qua một thời gian dài huấn luyện, chiến lực của bọn họ vẫn kém hơn nhiều.

Nếu như nói những khách giang hồ này trước khi không gia nhập Hắc Kỳ Quân thì là những con sói đơn độc, vậy thì sau khi gia nhập Hắc Kỳ Quân, bọn họ liền thành một bầy sói.

Có lẽ rất ít người nhìn thấy cảnh bầy sói săn bắt ở thảo nguyên, nếu gặp qua, cả đời sẽ khó quên. Đó là cảnh tượng máu tanh thô bạo nguyên thủy nhất, một sự tham lam giống như không có chừng mực. Cảnh giết chóc đó, còn thảm thiết hơn hơn dùng đao chém, dùng thương đâm.

Đám binh sĩ tinh bộ binh, chính là một đám biến binh khí trong tay thành răng sói. Bọn họ học được cách phối hợp, nhưng vẫn duy trì thủ đoạn giết người của giang hồ. Một đám người như vậy, cho dù đối mặt với thân binh của Yến Tăng, thì cũng như bầy sói tiến vào bầy dê, thế không thể đỡ.

Yến Tăng biết trận chiến này dữ nhiều lành ít, cho nên ngay từ đầu đã hạ lệnh dùng bao cát phủ kín cửa thành. Động thành dày mấy chục mét, dùng đá và cát chồng chất đằng sau, dù là đạn pháo mạnh hơn nữa cũng khó mà phá nổi. Y phòng ngự chính là chùy công thành của Hắc Kỳ Quân, cũng có tác dụng ngăn cản pháo của Hắc Kỳ Quân.

Nhưng

Trên đời này không có thứ gì là hoàn mỹ vô khuyết.

Cho dù là thành Trường An cũng có nhược điểm. Chẳng qua nhược điểm không phải ở bản thân thành Trường An.

Hắc Kỳ Quân dần dần chiếm lĩnh tường thành, bắt đầu tấn công về hướng cửa thành. Quân thủ thành thấy hai mặt có địch bắt đầu bối rối, thế nên càng ngày càng có nhiều Hắc Kỳ Quân trèo thang lên được. Lúc khí giới công thành được phát huy toàn diện, thì cuộc chiến thủ thành Lê Âm coi như tới hồi kết thúc.

Xe công thành, khí giới thật lớn này không có tác dụng công thành, nhưng có thể giúp cung tiễn thủ của bên mình và kẻ địch có chung một độ cao. Một khi ưu thế trên cao đánh mất, trận hình của thủ quân không thể duy trì nữa. Trong thành Lê Âm có ít nhất hai vạn thủ quân, nhưng độ dài rộng của tường thành chỉ có hạn, không thể dàn hết hai vạn người được.

- Lệnh phụ binh đi lên, khai thông cửa thành!

Hạ Hầu Bách Xuyên lớn tiếng hạ lệnh.

Dưới sự bảo vệ của thuẫn bài thủ, phụ binh mặc trang phục gọn nhẹ rất nhanh chạy tới trước cửa thành. Cửa thành nặng nề đã bị pháo oanh nổ từ lâu, đá và cát bên trong cũng bị nổ một phần. Lúc phụ binh xông lên là lúc tổn thất lớn nhất, nhưng sau khi tới dưới tường thành thì thương vong lại giảm đi.

Tuy nhiên phụ binh cũng gặp phải vấn đề như thủ quân, động thành chỉ lớn như vậy, căn bản không chứa được nhiều người, nên tốc độ thanh lý khá là thong thả.

Tường thành thất thủ, quân coi giữ bắt buộc phải lui xuống. Từ lúc tấn công tới hiện tại đã hơn hai canh giờ, tổn thất binh lực đều vượt quá dự tính của chủ tướng song phương. Yến Tăng không ngờ rằng Hắc Kỳ Quân lại tinh nhuệ như vậy, Hạ Hầu Bách Xuyên cũng không ngờ thủ quân lại ngoan cường như vậy.

Tường thành bị chiếm không có nghĩa rằng chiến sự Lê Âm đã chấm dứt, mà chỉ là bắt đầu cho chém giết mãnh liệt hơn. Thủ quân phòng thủ từng con đường ngăn cản Hắc Kỳ Quân, mỗi một con đường đều phủ kín thi thể. Tới bên trong thành, binh lực của thủ quân có thể triển khai ra được, hơn nữa bọn họ quen thuộc địa hình hơn, cho nên lúc mới tấn công vào thành, Hắc Kỳ Quân liền rơi vào thế hạ phong, thật lâu cũng không thể tiến thêm một bước.

- Cửa thành đã thanh lý xong!

Theo tiếng hoan hô của phụ binh bên kia, Hạ Hầu Bách Xuyên rốt cuộc có thể buông lỏng một hơi:

- An Đức Lỗ, ngươi và hỏa khí doanh của ngươi đi trước!

An Đức Lỗ nhịn từ lâu lớn tiếng đồng ý, sau đó tự mình mang theo hỏa thương doanh vọt vào cửa thành. Có sự gia nhập của hỏa thương doanh, Hắc Kỳ Quân dần dần chiếm ưu thế. Nếu như không có hỏa khí doanh, đây vốn là một trận chiến giữa hai thế lực ngang nhau. Lúc Hắc Kỳ Quân công kích, chỉ sợ tổn thất phải lớn hơn hiện tại rất nhiều.

Mà Yến Tăng, chưa chắc mắt quyền khống chế tường thành.

Theo đại đội binh mã Hắc Kỳ Quân dũng mãnh tiến vào, thành Lê Âm triển khai cuộc chiến đường phố.





Mặt trời lặn rất đỏ

Cực kỳ đỏ

Nhưng không đỏ như thành Lê Âm. Tùy tiện một con đường nào cũng có màu đỏ hơn mặt trời lặn. Nếu như nói màu mặt trời lặn là một vết mực đỏ, thì màu đỏ trên đường phổ là vẩy mạnh mực lên. Máu loãng chảy về chỗ trũng, rất nhanh tạo thành những vũng máu nho nhỏ.

Giày giẫm lên đá xanh phát ra thanh âm lầy lội. Mỗi bước chân hạ xuống nâng lên đều bám đầy máu loãng. Sau khi hỏa khí doanh tiến vào thành Lê Âm, thủ quân bắt đầu tan tác. Lúc khinh kỵ binh của Hắc Kỳ Quân xông vào, chiến đấu kịch liệt trên đường phố tuyên bố chấm dứt.

Trước khi mặt trời lặn, Hắc Kỳ Quân đã công phá được tòa thành này.

Dù có ưu thế lớn là hỏa khí doanh, nhưng trận chiến này Hắc Kỳ Quân vẫn đánh rất khó khăn.

Phương Giải không can thiệp vào sự chỉ huy của Hạ Hầu Bách Xuyên, hắn chỉ phái người nói cho Hạ Hầu Bách Xuyên một câu, trong thành có kẻ cầm binh khí liền giết không tha. Đây là một sự uy hiếp, uy hiếp vào lòng người. Dù quân đội có tinh nhuệ hơn nữa thì cũng có người sợ chết, cũng có người tâm lý yếu. Mà khi có một người vứt vũ khí xuống, thì nó sẽ lan nhanh như ôn dịch.

- Truyền lệnh, tất cả binh lính thủ quân bị bắt hoặc là đầu hàng đều không được mắng chửi làm nhục. Nếu vẫn còn những kẻ ương bướng chống lại, thì cho bọn họ chết thoải mái chút.

Lúc Phương Giải chậm rãi đi vào thành Lê Âm, mặt trời dần lặn xuống núi, đêm tối sắp bao trùm đại địa.

- Kỵ binh không đuổi giết kẻ địch, mau chóng chiếm lĩnh kho lúa.

Phương Giải nhìn thi thể hai bên đường, không nhịn được khẽ thở dài. Lần tấn công này tổn thất vượt quá dự tính. Có ít nhất 1500 binh lính Hắc Kỳ Quân chết ở chỗ này. Phần lớn chết trong trận giáp lá cà. Sau khi hỏa khí doanh vào thành, tổn thất của Hắc Kỳ Quân mới giảm xuống.

- Tướng thủ thành Yến Tăng đang ở chỗ nào?

Phương Giải hỏi.

- Vừa rồi Hạ Hầu tướng quân phái người trở về bẩm báo, nói rằng Yến Tăng dẫn theo thủ quân còn sót lại cố thủ phủ tướng quân bên kia. Yến Tăng vốn định lui về kho lúa ở triền núi bên kia, nhưng bị khinh kỵ binh của chúng ta chặn đường lui. Nếu kỵ binh tới chậm một chút, chỉ sợ kho lúa sẽ bị thủ quân chiếm giữ.

- Kỳ quái là, Yến Tăng không đốt lương thực.

Trần Hiếu Nho nói.

Phương Giải gật đầu:

- Y làm vậy là cho mình một đường lui. Nếu y đốt lương thực, y biết nếu chiến bại thì chắc chắn sẽ phải chết.

Trần Hiếu Nho nghe vậy liền hiểu ra, trong lòng bỗng có chút không được tự nhiên.

Yến Tăng có thể có đường lui, nhưng những binh lính thủ quân trên tường thành kia ngay từ đầu đã không có đường lui.

- Mau chóng chữa trị cho thương binh.

Phương Giải phân phó một câu liền không nói gì thêm nữa, cưỡi chiến mã đi về hướng phủ tướng quân bên kia.

Hạ Hầu Bách Xuyên dẫn theo người bao vây thành lũy cuối cùng của thủ quân. Phủ tướng quân này cũng nơi tôn nghiêm cuối cùng của thủ quân. Pháo còn chưa được chuyển tới, cho nên không dễ để phá. Cùng Yến Tăng tử thủ là các tướng quân thân tín của y, còn phần lớn thủ quân trong thành đã lựa chọn đầu hàng.

Ước chừng có nghìn sáu nghìn bảy thủ quân ở chỗ này. Kỳ thực bọn họ đều rõ ràng, tiếp tục đánh cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Nhưng Đại tướng quân Yến Tăng còn nắm đao trong tay, bọn họ liền không có lý do gì lùi bước.

- Đầu hàng đi!

Binh lính của Hắc Kỳ Quân lớn tiếng hô:

- Trấn Quốc Công ra lệnh, sau khi thành phá, kẻ nào bỏ lại binh khí liền không giết hại và làm nhục. Còn kẻ nào vẫn cầm binh khí trong tay, đều giết! Các ngươi đều có gia đình người thân, cha mẹ vợ con của các ngươi đang đợi các ngươi về nhà. Vậy thì cần gì chống cự một vô nghĩa như vậy nữa. Chết thế này các ngươi cảm thấy đáng giá sao?

Binh lính kêu gọi đầu hàng đã kêu tới khàn cổ, giọng điệu chân thành.

- Ta muốn gặp Trấn Quốc Công!

Trong phủ tướng quân truyền tới một thanh âm, rất rõ ràng.





- Yến gia Đông Cương nhiều đời có tướng tài, trước kia ta có nghe nói, hôm nay liền tin tưởng.

Phương Giải nhìn thoáng qua nam tử đứng trước mặt mình này, tuổi chừng 35, 36, hai hàng lông mày như kiếm mang theo sát khí nặng nề.

- Ngươi muốn gặp ta, ta tới đây.

Phương Giải ngồi xuống ngay trước cửa sư tử đá của phủ tướng quân.

- Nếu Trấn Quốc Công đã tới, vậy ta cũng sẽ không nói mấy lời vô nghĩa. Thủ hạ của ta tuy không còn nhiều người có thể chiến, nhưng ta có thể khẳng định rằng bọn họ đều nguyện ý chết cùng ta. Mặc dù…mặc dù trong tay Trấn Quốc Công có vũ khí sắc bén, thì thủ hạ của ta vẫn sẽ liều chết tới người cuối cùng. Sở dĩ ta muốn gặp Trấn Quốc Công, là vì ta không muốn những binh sĩ thân nhất này của ta chết thảm.

- Buông binh khí xuống, sẽ không ai chết.

Phương Giải nói.

- Không ai chết? Ta thì sao?

Yến Tăng hỏi.

- Ngươi?

Phương Giải trầm mặc một lúc rồi đáp:

- Quân lệnh của ta rất rõ ràng, hễ là người nào buông binh khí xuống, đều không giết.

- Cảm ơn Trấn Quốc Công. Từ lâu ta đã nghe nói Trấn Quốc Công nói là làm được, nhất là trên chiến trường, chưa bao giờ lật lọng. Ta không nghi ngờ điểm này, bởi vì ta tin tưởng Trấn Quốc Công có thể có thành công như ngày hôm nay dựa vào không phải là lật lọng. Nếu hôm nay ngươi làm như vậy, mười vạn binh sĩ dưới trướng Cao Khai Thái Đại tướng quân, từ trên xuống dưới sẽ không có người nào đầu hàng ngươi.

- Cảm ơn!

Phương Giải nhẹ nhàng nói:

- Nhưng ngươi đã quên, chỉ khi ta đồng ý các ngươi đầu hàng, các ngươi mới có thể đầu hàng. Đúng là trong tay Cao Khai Thái có hơn chục vạn binh mã, nhưng binh mã thiện chiến như dưới trướng của ngươi không cao hơn ba thành. Ta chỉ cần giết một thành trong ba thành này, vậy thì hơn chục vạn binh mã còn lại sẽ rất nhanh đầu hàng hoặc chạy trốn.

- Ta muốn biết, nếu ta không đầu hàng…Trấn Quốc Công sẽ giết tất cả nghìn sáu nghìn bảy binh lính trong phủ này sao?

- Sẽ!

Phương Giải gật đầu:

- Lệnh ra, phải làm.

- Ta không có yêu cầu nào khác, chỉ cần Trấn Quốc Công đáp ứng ta không làm khó thủ hạ của ta, bọn họ liền sẽ không gây rối. Bởi vì bọn họ là quân nhân, có sự kiêu ngạo của bọn họ.

- Một việc cuối cùng mà ta muốn hỏi Trấn Quốc Công. Ta biết ngươi từng tới Đông Cương gặp Mộc Quảng Lăng, có từng gặp một người tên là Yến Lịch không?

Yến Tăng hỏi.

- Có!

Phương Giải gật đầu:

- Sự cố chấp và dũng khí của y, dường như còn mạnh hơn ngươi.

- Vẫn mạnh hơn ta?

Yến Tăng không nhịn được cười lạnh:

- Y mạnh hơn ta ở chỗ nào.

- Y đã chết.

Phương Giải chậm rãi nói:

- Có lẽ ngươi không biết chuyện ở Đông Cương, để ta nói cho ngươi biết. Hiện giờ Đông Cương đang bị xâm lấn, đó là một kẻ địch cường đại, tới từ bên kia biển rộng. Có lẽ đã có trăm vạn đại quân đổ bộ vào Đông Cương. Hỏa khí mà ngươi vừa nói, chính là vũ khí của bọn chúng. Không giống với Hắc Kỳ Quân của ta, binh lính của kẻ địch toàn bộ đều là xạ thủ.

- Chết…đã chết?

Yến Tăng sửng sốt:

- Chết như thế nào?

- Chết trận.

Phương Giải đáp:

- Tử thủ hòn đảo, tận lực mà chết.

- Ngăn cản giặc ngoại xâm…Yến Lịch, hóa ra tính cách dám làm dám chịu của huynh vẫn còn.

Yến Tăng cười có chút đau khổ:

- Ta và huynh ấy ganh đua nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn là ta thua. Huynh ấy chết vì chinh chiến, mà ta vẫn còn sống…Yến Lịch, đồ khốn kiếp, nhiều năm như vậy rồi…vì sao huynh vẫn mạnh hơn ta?

- Ta lại thua trong tay huynh ấy…

Yến Tăng ngồi sụp xuống đất:

- Rốt cuộc, ta bại ở chỗ nào?