Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1210: Giết không tha

Hắc Kỳ Quân rất khó khăn mới chiếm được một khu vực nhỏ ở chỗ tường thành sụp xuống. Sau khi Yến Sắt chết trận, quyền khống chế dần bị thủ quân hung hãn không sợ chết đoạt lại. Điều này kích khởi tâm huyết của binh lính Hắc Kỳ Quân, lại lần nữa tấn công mạnh lên tường thành. Ở một khu vực không lớn, song phương triển khai tranh đoạt đẫm máu. Thi thể cơ hồ lấp đầy chỗ sụp.

Hạ Hầu Bách Xuyên giơ Thiên Lý Nhãn lên nhìn, sắc mặt ngưng trọng.

Không thể không thừa nhận đây là đội quân ngoan cường nhất mà y từng gặp trong nhiều năm lãnh binh. Mọi người thường nói từ binh lính có thể biết được tướng quân chỉ huy. Nhìn sự dũng mãnh của đội quân này có thể tưởng tượng được tính cách của tướng thủ thành Yến Tăng. Đó là một người không chịu thua, một người cứng cỏi.

Dù thành Lê Âm đã là một tòa cô thành, nhưng vẫn không khiến thủ quân hoàn toàn tuyệt vọng. Từ Phương Giải tới Hạ Hầu Bách Xuyên đều đánh giá thấp tố chất của đội quân này. Nếu đổi là đội ngũ khác, chỉ sợ đã không vượt qua khủng hoảng, nhanh chóng sụp đổ trước thế công mãnh liệt của Hắc Kỳ Quân.

Hạ Hầu Bách Xuyên và Yến Tăng đều rõ ràng một chuyện rằng, không thể thua ở trận chiến đầu tiên. Nếu thủ quân thua ngay trận chiến đầu tiên, vậy thì dù có đầu hàng cũng không được Phương Giải coi trọng. Mà Hạ Hầu Bách Xuyên càng hiểu được, nếu trận chiến đầu tiên bất lợi, sẽ là đả kích lớn tới ý chí chiến đấu của Hắc Kỳ Quân.

- An Đức Lỗ!

Hạ Hầu Bách Xuyên la lớn:

- Tập trung pháo doanh, ngăn cản viện binh của kẻ địch.

An Đức Lỗ nhìn sang hướng y chỉ, sau đó gật đầu mạnh. Y mang theo mười ổ pháo tới đây, do binh lính Hắc Kỳ Quân đã tấn công lên trên, cho nên mới ngừng oanh kích. Nghe thấy tiếng la của Hạ Hầu Bách Xuyên, y lập tức hạ lệnh điều chỉnh họng pháo, không nhắm vào chỗ sụp nữa, mà bắn cách đó trăm mét. Làm như vậy, kẻ địch không thể chạy được tới chỗ sụp để tiếp viện.

Nhìn thấy pháo doanh thành công ngăn cản kẻ địch, Hạ Hầu Bách Xuyên cởi áo choàng màu đỏ, nhận lấy trường sóc từ tay thân binh, giục ngựa xông tới. Thân binh doanh của y thấy chủ tướng xông về phía trước, đâu dám trì hoãn, đều giục ngựa đi theo.

Hạ Hầu Bách Xuyên làm gương, dẫn theo hơn ba trăm thân binh lao thẳng tới chỗ thành sụp. Sắp tới gần, Hạ Hầu Bách Xuyên nhảy xuống lưng ngựa, hai chân dùng lực, thân hình lao tới như đạn pháo.

Lúc này binh sĩ Hắc Kỳ Quân tấn công tường thành đã bị áp chế. Thủ quân giống như phát điên không ngừng liều mạng bức lui Hắc Kỳ Quân, dùng thân thể máu thịt đẩy Hắc Kỳ Quân xuống dưới. Đấu pháp điên cuồng này, lại khiến cho người ta sinh lòng kính trọng.

Hạ Hầu Bách Xuyên nhảy lên tường thành, trường sóc đảo quanh, trường xóc dài ba xích dễ dàng cắt đứt cổ ba người, màu bắn tung tóe.

Sau khi quét ngang trường sóc, Hạ Hầu Bách Xuyên bước một bước dài về phía trước, đầu sóc đâm vào ngực một binh sĩ, sau đó y vung trường sóc lên, thi thể gắn vào trường sóc giống như một cây chùy, quét ngã không ít người. Trường sóc giống như nộ long chui ra từ đám mây, không ai có thể ngăn cản được.

Hạ Hầu xông về phía trước, thân binh của y thì bảo vệ trái phải.

Những thân binh này từng trải qua hàng trăm trận chiến, kinh nghiệm đầy mình, Hạ Hầu Bách Xuyên căn bản không cần e dè kẻ địch ở hai bên, y chỉ quan tâm vung trường sóc về phía trước. Kẻ địch hai bên tự nhiên có thân binh ngăn cản.

Càng tiến về phía trước càng đông người, trường sóc của Hạ Hầu đã khó có thể thi triển ra được.

- Đổi đao!

Theo một tiếng la lớn của Hạ Hầu Bách Xuyên, thân binh của y nhanh chóng đưa cho y một thanh trảm mã đao. Hạ Hầu Bách Xuyên hô xong, trường sóc đâm về phía trước, một hơi đâm xuyên qua bốn binh lính thủ quân. Y dùng cả hai tay đẩy bốn người lui về phía sau, rồi buông tay ra nhảy lên, tung cước đá vào cán sóc.

Cú đạp thật mạnh, trường sóc đâm xuyên qua bốn người này lại bay ra đằng sau, đâm chết ít nhất ba người.

Hạ Hầu Bách Xuyên giơ tay nhận lấy trảm mã đao từ đằng sau đưa tới, hai tay nắm lấy chuôi đao giống như chiến thần xung kích. Đó là một loại khí thế khiến người ta sợ hãi. Hạ Hầu Bách Xuyên trải qua hàng trăm trận chiến, biết rằng nếu muốn đánh tan kẻ địch ngoan cường, thì phải đánh nát ý chí của bọn họ trước đã.

Trảm mã đao trong tay Hạ Hầu rộng và dài hơn hoành đao bình thường, sống đao lại càng nặng. Thanh trảm mã đao này một khi vung lên, cho dù là một cây đại thụ cũng bị chặt đứt.

Sau một lát, trước người Hạ Hầu đã là một mảng tử thi, không có thi thể nào là đầy đủ, tất cả đều bị chém thành hai mảnh. Kiểu chém giết này rất hao phí thể lực, cho nên Hạ Hầu phải khống chế chính xác nội kình. Nếu ngay từ đầu phải dựa vào nội kình tách đám người ra, thì không bao lâu y sẽ rơi vào tình trạng kiệt sức. Đối diện chính là một núi người, một búa không thể đục thủng được.

Có Hạ Hầu Bách Xuyên gia nhập, địa bàn mà Hắc Kỳ Quân khống chế được ngày càng lớn. Mà khu vực càng lớn, tốc độ lên tường thành của Hắc Kỳ Quân cũng nhanh hơn.

- Cung tiễn thủ!

Yến Tăng thấy bên kia sắp chống đỡ không nổi, y lập tức la lớn:

- Bắn về hướng kia!

Tướng lĩnh chỉ huy cung tiễn thủ hơi sửng sốt, không nhịn được nói:

- Đại tướng quân, bên kia còn rất nhiều binh lính của chúng ta!

- Lăn!

Yến Tăng tung cước đá văng tướng lĩnh kia, tự mình vung cờ lên:

- Bắn tên!

Thiên chức của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh. Mặc dù những cung tiễn thủ này biết trong số kia phần lớn là người một nhà, nhưng ở trước mặt quân lệnh, dù không tình nguyện thì cũng là vô nghĩa. Bọn họ bắt đầu tụ tập lại, sau đó bắn về hướng tường thành bên kia. Mũi tên dày đặc giống như tạo thành một nắm đấm, lập tức đánh ngã mấy chục người.

Mũi tên càng nhiều, chỗ tường sụp gần như bị thanh lý sạch sẽ!

Bất kể là thủ quân hay là binh lính Hắc Kỳ Quân, dưới sự tấn công này, đều ngã rạp xuống như rạ.





Gặp phải tướng thủ thành điên cuồng như vậy, Hạ Hầu Bách Xuyên cũng chỉ có thể lui về đằng sau. Trước mặt y đã không còn một người sống, mỗi người đều cắm đầy tên trên người.

- Điều tinh bộ binh đi lên!

Bất đắc dĩ, Hạ Hầu đành phải hạ quân lệnh.

Dựa theo trang bị tiêu chuẩn của Hắc Kỳ Quân, mỗi một quân phải có một đội tinh bộ binh tinh nhuệ. Những bộ binh đều là những người có thể tu hành. Tuy tư chất không tốt, nhưng chiến lực hơn xa những binh sĩ bình thường. Giống như lúc trước Phương Giải rời Tây Bắc tới Trường An, gặp được năm trăm tinh bộ binh của Lý Viễn Sơn, cho dù có lão già què tu vị Cửu Phẩm cũng không dám đánh lại.

Đối mặt với năm trăm người có thể tu hành, cho dù tu vị rất thấp, nhưng cao thủ Cửu Phẩm cũng không chắc chiến thắng.

Đó là chuyện trước khi chiến tranh bắt đầu, tới hiện tại, theo chiến tranh phát triển, số lượng người tu hành đã giảm đi nhanh chóng. Trước kia trong mỗi vệ chiến binh Đại Tùy đều có tinh bộ binh. Nhưng hiện tại nếu muốn tập hợp được nhiều binh lính có thể tu hành như vậy thì khó hơn nhiều lắm.

Nếu không có Hạng Thanh Ngưu dùng danh nghĩa Đạo tôn gửi anh hùng thiếp, kêu gọi giang hồ hào kiệt nương tựa Phương Giải, thì lúc này Hắc Kỳ Quân không làm được mỗi quân có tinh bộ binh. Dù vậy, khó đạt tới tiêu chuẩn mỗi vệ chiến binh Đại Tùy có năm trăm tinh bộ binh. Dưới trướng của Hạ Hầu Bách Xuyên chỉ có hai trăm tinh bộ binh.

Mũi tên dày đặc khiến thân binh doanh của Hạ Hầu Bách Xuyên tổn thất thê thảm. Phải biết rằng lão binh là của cải vô giá trong bất kỳ đội quân nào.

Giáo úy tinh bộ binh Hứa Căn đang sốt ruột, nghe thấy có người truyền lệnh lập tức mang theo hai trăm tinh bộ binh xông ra ngoài. Những binh lính này đều tới từ giang hồ, sau đó trải qua huấn luyện khắc nghiệt. Tuy luận về tu vị cá nhân không cao, cao nhất cũng không quá Tứ Phẩm, nhưng một khi phối hợp với nhau bọn họ sẽ phát ra uy lực khiến cho người ta sợ hãi.

Hai trăm tinh bộ binh hành động nhanh chóng linh hoạt, leo lên tường thành giống như vượn leo cây.

- Thuẫn trận ngăn ở phía trước!

Sau khi lên tường thành, Hứa Căn hô một tiếng. Phía sau y chừng bốn mươi tinh bộ binh lập tức chia ra làm ba nhóm, mỗi nhóm hơn mười người, tay đều cầm khiên lớn. Ba hàng thuẫn trận lao lên đầu, sau đó bắt đầu di chuyển chỉnh tề về phía trước.

Mũi tên dày đặc cũng không thể công phá được tấm khiên nặng nề. Những tinh bộ binh mạnh mẽ này cầm khiên nặng nề đi về phía trước, nhưng không có một tia vất vả. Bọn họ được huấn luyện cùng với nhau thường xuyên, vị trí đứng cũng là cố định, cứ thế mãi, bọn họ đã có một sự ăn ý kinh người với các đồng đội.

- Đại tướng quân!

Một tướng thủ thành dính đầy máu trên người thở hổn hển chạy tới chỗ Yến Tăng:

- Bên kia đã không gánh được rồi. Kẻ địch mới đi lên đều rất dũng mãnh, cung tiễn thủ của chúng ta không làm gì được bọn họ. Cứ tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa kẻ địch sẽ tấn công tới đây..

- Thân binh doanh của ta đâu!

Yến Tăng la lớn.

- Có thuộc hạ!

Mấy trăm binh lính đứng ở bên cạnh Yến Tăng chỉnh tề trả lời.

- Giết sạch kẻ địch trên tường thành cho ta.





Cách thành Lê Âm chừng ba dặm, trên một ngọn đồi, Phương Giải dùng Thiên Lý Nhãn theo dõi chiến cuộc.

- Tay Yến Tăng kia có lai lịch như thế nào?

Phương Giải hỏi.

- Thuộc hạ đã điều tra qua, Yến Tăng này là người của Yến gia Đông Cương. Lần trước Chủ Công tới Đông Cương có gặp qua một người tên là Yến Lịch, y là anh họ của Yến Tăng. Người này có tính cách âm trầm tàn nhẫn, nhưng làm việc không liều lĩnh, rất giỏi binh pháp chiến trận, là một đối thủ khó xơi.

Trần Hiếu Nho dùng thời gian ngắn nhất nhớ lại tin tức về Yến Tăng, sau đó dùng ít lời nhất để tóm tắt.

- Yến Lịch chết trận ở đảo Bồng Lai…

Phương Giải thở dài:

- Mặc dù giang hồ Đông Cương không có cao thủ gì, nhưng về quân sự có không ít tướng tài. Dưới trướng của Mộc Quảng Lăng có không ít người giỏi. Vì sao lúc trước Yến Tăng phải rời khỏi Đông Cương? Không phải người của Yến gia luôn làm việc trong Mộc phủ đó sao?

- Thuộc hạ không điều tra ra được…Tuy nhiên có vẻ như Yến Tăng không được gia tộc trọng dụng.

Trần Hiếu Nho đáp.

- Gặp nguy mà không loạn, ít người làm được điều này.

Phương Giải tự nói một câu, sau đó chỉ tường thành bên kia:

- Nói cho Hạ Hầu Bách Xuyên, không cần giữ sức, có thể giết được bao nhiêu thì giết, có thể giết được Yến Tăng thì cũng không cần bắt sống. Kẻ địch không sợ Lê Âm đơn độc, vậy thì cũng không cần lưu tình rồi…nói cho Hạ Hầu Bách Xuyên, trong thành Lê Âm còn kẻ nào cầm binh khí, giết không tha.