Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1185: Nước mắt của Hỗn Độn

Vui sướng

Là thứ gì?

Phương Giải thấy Dương Kiên chết, nhưng hắn không cảm thấy vui sướng. Trên đường trở về, Phương Giải thường xuyên nghĩ vì sao mình lại cố chấp đuổi giết Dương Kiên như vậy. Hắn luôn tìm một lý do phải giết Dương Kiên cho bản thân, nhưng lúc trở về đại doanh hắn vẫn không tìm được.

Vì bản thân?

Có lẽ Phương Giải thực không phải là một kiêu hùng thành công. Hắn không thể cho thủ hạ của mình một mục tiêu rõ ràng, bởi vì ngay cả hắn cũng không biết mục tiêu đó ở nơi nào. Hắn là một người phức tạp, sẽ vì mấy chuyện tốt như vậy mà đau đầu suy nghĩ.

Tuy nhiên, có điều không thể phủ nhận rằng.

Phương Giải đuổi giết Dương Kiên, Dương Kiên chết, sau khi truyền về Hắc Kỳ Quân, hơn mười vạn binh mã đều vui mừng. Không chỉ là đám tướng sĩ, dù là binh lính bình thường cũng cảm thấy đây là một tín hiệu rõ ràng. Rõ ràng đến Phương Giải lại không nhìn thấy.

Trước khi đuổi giết Dương Kiên, Phương Giải chưa từng nghĩ nó lại có hiệu quả như vậy. Hắn vẫn quên đi một việc, đó là các tướng lính và binh lính đều cần một tương lai rõ ràng.

Giết Dương Kiên, cho bọn họ một tương lai rõ ràng.

Lúc Ngô Nhất Đạo nhắc nhở, Phương Giải mới tỉnh ngộ.

Từ trên xuống dưới Hắc Kỳ Quân, đều mong đợi Phương Giải vạch hướng đi cho bọn họ. Có người nói trong lòng Phương Giải không có giấc mộng Hoàng Đế, chỉ là muốn tự bảo vệ mình. Có người nói Phương Giải đang bình định cho Đại Tùy, muốn làm quyền thần. Còn có người nói Phương Giải chưa nghĩ gì cả, tất cả đều diễn ra tự nhiên.

Nhưng Dương Kiên chết rồi, mọi người đều tin tưởng chắc chắn rằng Phương Giải sẽ dẫn theo bọn họ đi trên con đường huy hoàng kia.

Còn có cái gì soi sáng con đường cho mọi người hơn việc giết Hoàng Đế Đại Tùy?

Ngay cả Hoàng Đế khai quốc của Đại Tùy cũng có thể giết, chẳng lẽ thực sự còn muốn đi làm một quyền thần của Đại Tùy? Đối với binh lính Hắc Kỳ Quân mà nói, Phương Giải làm quyền thần là một sự lựa chọn khiến bọn họ thất vọng. Từ rất lâu trước, lúc Hắc Kỳ Quân bắt đầu quật khởi, kỳ thực trong lòng mỗi người đều mong đợi đi về hướng kia.

Hiện tại, phương hướng đang trong tầm ngắm.

Tốt lắm

Thực sự rất tốt

- Trước khi Chủ Công trở về, mọi chuyện trong đại doanh về cơ bản đã giải quyết xong. Dựa theo kế hoạch của Độc Cô, thuộc hạ phái người lẻn vào đại doanh quân Tùy, ám sát vài tướng lĩnh, cố ý để lại đầu mối để bọn họ nghi ngờ lẫn nhau, sau đó ám sát hộ vệ của những người điều khiển áo giáp quân. Mấy ngày trước đại doanh quân Tùy trở nên hỗn loạn, ít nhất có hai, ba vạn người hỗn chiến, là các tướng lĩnh báo thù nhau hoặc là nổi lên xung đột.

Ngô Nhất Đạo tóm tắt những chuyện xảy ra gần đây:

- Thuộc hạ đã tự mình tiếp xúc với những người điều khiển áo giáp quân. Những người này được dùng bí pháp để sống sót sau khi Dương Kiên và Vạn Tinh Thần ước định. Chẳng qua Dương Kiên dựa vào tu vị của Vạn Tinh Thần để sống, mà những người này dựa vào cổ thuật. Kỳ thực một khi bí mật của áo giáp quân được vạch trần, thì đội quân này đã không còn đáng sợ như lúc trước.

- Lấy xác, bỏ hồn.

Phương Giải chậm rãi nói:

- Áo giáp quân vốn không nên tồn tại, chiến trường ở Đông Cương mới là nơi tốt nhất dành cho bọn họ. Nếu đàm phám được với những người điều khiển, thì cho bọn họ một quy túc tốt. Về phần áo giáp binh, đưa bọn họ tới chiến trường Đông Cương, để bọn họ chiến đấu vì những người còn sống.

- Không dễ khuyên bảo, nhưng thuộc hạ sẽ cố hết sức.

Ngô Nhất Đạo nghĩ một lát rồi nói:

- Đám người điều khiển kia kỳ thực đã vô dục vô cầu rồi. Bọn họ còn sống là vì bảo tồn hơn hai trăm năm, đã không còn người thân. Mà bọn họ dựa vào cổ độc còn sống, đã không còn là người bình thường, thì đâu có nhu cầu gì? Lúc trước sở dĩ Dương Kiên chọn lựa bọn họ là vì bọn họ trung thành. Hiện tại tất cả mọi người đều nghĩ Dương Kiên chết ở trong tay Chủ Công, bảo bọn họ đầu hàng thì hơi khó.

- Ta đã phái người tới Vân Nam Đạo rồi.

Phương Giải nói:

- Những người này không có tình cảm, bọn họ chỉ nhớ tới việc nên trung thành với Dương Kiên. Thứ duy nhất có thể thay đổi bọn họ, không phải là tiền đồ, cũng không phải là vàng bạc, mỹ nữ, mà là cổ độc. Chuyện ở Vân Nam Đạo về cơ bản đã ổn định, ta đã lệnh cho Trần Định Nam mang theo binh mã trở về, còn dẫn theo một số Vu Sư tộc Hột. Tuy còn cần một ít thời gian mới có thể chạy tới, nhưng dùng áo giáp quân trên chiến trường Đông Cương mới phát huy được uy lực lớn nhất.

Ngô Nhất Đạo chợt phát hiện, tâm của Phương Giải dường như đã nguội lạnh không ít.

- Có không ít tướng lĩnh quân Tùy tới đầu hàng.

Thôi Trung Chấn nói:

- Thuộc hạ đã an bài bọn họ đóng quân, nhưng chưa có thời gian để chia rẽ.

- Không cần chia rẽ.

Phương Giải lắc đầu:

- Ta tính toán để cho Nạp Lan Định Đông mang theo số quân đội này tới Đông Cương, tất cả hàng binh cũng đi theo.

Ngô Nhất Đạo ừ một tiếng:

- Nạp Lan là người Bắc Liêu, phái tới Đông Cương là hợp lý nhất. Nếu chiến sự bất lợi, thì có thể xin nhờ sự giúp đỡ của hàn kỵ Bắc Liêu. Hiện tại các thế lực Giang Nam, Giang Bắc đều đã biết chiến sự Đông Cương, cho nên bọn họ trở nên yên tĩnh, trong nửa tháng này không thấy có tin giao chiến nào. Xem ra bọn họ còn đang trông chừng chiến cuộc.

- Ta không có năng lực khiến tất cả mọi người dốc hết sức vào Đông Cương bên kia, nhưng ta có thể khiến mình làm được.

Phương Giải chậm rãi nói:

- Nạp Lan Định Đông là quân tiên phong. Nếu cần thiết, ta sẽ đích thân mang quân đội tới đó.

- Chủ Công.

Độc Cô Văn Tú trầm mặc một lúc lâu, sau đó nói:

- Chủ Công đặt mọi tâm tư lên Đông Cương là điều đúng, dù sao họa xâm lăng vẫn hơn xa nội loạn. Nội loạn lớn hơn nữa cũng chỉ là vết thủng trên quần áo, nhưng một khi người nước ngoài xâm lấn, vậy thì Trung Nguyên sẽ bị thương tích đầy mình. Tuy nhiên, lúc này Chủ Công nên suy nghĩ cho đại cục…cho dù Đại Tùy đã xong rồi, nhưng Trường An vẫn còn. Chỉ cần thành Trường An còn, thì nó vẫn là Đô thành trong suy nghĩ của người Trung Nguyên. Người nước ngoài muốn thâu tóm Trung Nguyên, thì mục tiêu cuối cùng nhất định là Trường An.

Y nhìn Phương Giải:

- Mong Chủ Công mang binh bắc thượng!





Đại Tuyết Sơn

Trên vách đá phía sau Đại Luân Tự

Nam tử áo trắng ngồi trên vách đá dựng đứng sát với vách núi, từ từ nhắm hai mắt lại, dường như cảm nhận được cái gì đó. Y đã ngồi tĩnh tọa ở đây hơn tháng, một mực không di chuyển. Sau khi rời khỏi Đại Luân Tự, y không lựa chọn mật đạo xuống đất, mà lựa chọn một con đường căn bản không có đường.

Y theo vách đá trèo lên đỉnh vách núi, sau đó ngồi xuống mãi tới hiện tại.

- Tránh ta phải không?

Tia nắng đầu tiên của buổi sáng sớm chiếu vào khuôn mặt của y, y bỗng nhiên mở mắt ra. Giữa hai hàng lông mày có chút mệt mỏi, nhưng nụ cười trên khóe miệng lại khá thoải mái.