Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1184: Thắng thảm

Dường như từ trước tới nay đều như vậy

Lúc một người bình thường chết đi, nhiều nhất là quê nhà bị ảnh hưởng. Lúc đại nhân vật chết đi, sẽ ảnh hưởng tới rất nhiều người, thậm chí là thiên hạ. Nhưng Dương Kiên chết một cách yên lặng, thế nên trong một khoảng thời gian rất lâu, lúc mọi người đề cập tới ông ta đều dùng ngữ khí kỳ quái hỏi:”Cái kẻ lừa đạo giả thần giả quỷ nói mình là Thái Tổ Hoàng Đế kia? Chết thì chết, liên quan gì tới ta?”

Về phần binh mã dưới trướng Dương Kiên, gần như trong một đêm liền sụp đổ.

Phương Giải không ở trong đại doanh, nhưng người dưới trướng của hắn nếu chỉ biết chờ đợi trong sốt ruột thì đã không được Phương Giải trọng dụng rồi. Sau khi tin tức Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu đuổi theo Dương Kiên truyền về đại doanh, Độc Cô Văn Tú lập tức liên hệ với Ngô Nhất Đạo, người được Phương Giải phái tới Tô Bắc Đạo tra giết đệ tử Phật tông, sau đó thảo luận với Thôi Trung Chấn, lại phái sứ giả tới đại doanh quân Tùy, tiếp xúc với một số tướng lĩnh quân Tùy.

Dương Kiên mất tích, đại doanh lập tức chia ra làm ba phái.

Phái thứ nhất là muốn về nhà làm ruộng hoặc là chiếm núi làm vua. Phái thứ hai là chờ đợi, dù sao Dương Kiên chưa chắc thua. Phái thứ ba, sốt ruột âm thầm liên lạc với các thế lực khác để dựa hơi.

Đương nhiên, còn có một phái, nhưng bọn họ không vội bộc lộ ra. Bởi vì bọn họ đang cần thời gian để tính toán, nhằm đạt lợi ích lớn nhất. Những người này, là muốn nuốt chọn cả đội quân này. Cho dù không có năng lực nuốt hết, cũng phải kéo một miếng thịt lớn.

Trong lòng những người lãnh binh đều rõ ràng, thời loạn thế có quân đội trong tay chính là phiếu bảo đảm.

Nhưng, lúc người của Hắc Kỳ Quân bắt đầu tiếp xúc với các tướng lĩnh quân Tùy, đám người muốn nuốt trọn đội quân Tùy này dần trở nên táo bạo. Càng ngày càng có nhiều người âm thầm hoặc là trực tiếp tỏ ý quy thuận Hắc Kỳ Quân. Càng về sau, sứ giả Hắc Kỳ Quân thậm chí có thể quang minh chính đại tới đại doanh quân Tùy, trở thành thượng khách.

Sự chênh lệch lớn nhất giữa Hắc Kỳ Quân và quân Tùy ở chỗ, sau khi Dương Kiên mất tích, trong lòng bọn họ liền rối loạn. Mà sau khi Phương Giải mất tích, trong Hắc Kỳ Quân còn có một đám tướng lĩnh trung thành duy trì trật tự cho đội ngũ.

Lúc tin Phương Giải trở về đại doanh, đám người Độc Cô Văn Tú không nhịn được thở phào một tiếng.

- Cuối cùng đã trở lại.

Thôi Trung Chấn vô thức day day ngực, hiển nhiên thời gian qua khá là lo lắng bất an.

- Trần Hiếu Nho đã mang theo Kiêu Kỵ Giáo nghênh đón Chủ Công rồi, trong lòng chúng ta cũng yên tâm hơn…

Độc Cô Văn Tú càng ngày càng có phong độ của người nắm chức vụ cao, giơ tay nhấc chân đầy tự tin. Lúc y mới tiến vào Hắc Kỳ Quân, còn là một người trẻ tuổi sợ đầu sợ đuôi. Mấy năm qua đi, tuy giữa lông mày đã có không ít nếp nhăn, nhưng sự thành thục đó khiến cho người ta càng thêm tin phục.

- Đợi Chủ Công trở lại, chúng ta không thể không khuyên bảo Chủ Công.

Độc Cô Văn Tú cười cười, sự lo lắng giữa hai hàng lông mày cũng biến mất không thấy:

- Hiện tại trong đại doanh quân Tùy rất loạn, đây là cơ hội tốt với chúng ta. Không thương vong gì chiếm trọn kình địch, tất cả đều nhờ sức của Chủ Công. Nếu người phía dưới như chúng ta không làm gì đó, thì đúng là phụ sự tín nhiệm của Chủ Công.

- Độc Cô, ngươi cứ nói thẳng là được.

Ngô Nhất Đạo mới trở về, nói:

- Mọi việc trong quân, Chủ Công đều đã giao cho ngươi. Hiện tại ngươi đưa ra quyết đinh, sẽ không ai phản đối.

Ngô Nhất Đạo là người đầu tiên tỏ thái độ.

- Trong mắt ta, hơn mười vạn quân Tùy, tốt xấu lẫn lộn, không chỉ là binh lính, ngay cả tướng lĩnh cũng có tâm tư riêng. Đây là một miếng thịt béo, nuốt xuống có thể no bụng. Nhưng nếu trong chỗ thịt này có hư thối, muốn ăn no ăn ngon mà không đau bụng, thì cần loại bỏ những chỗ hư thối đó.

Độc Cô Văn Tú nói:

- Bên trong quân Tùy, trung thành với Dương Kiên tất nhiên là hơn vạn áo giáp quân. Nhưng sự trung thành này, phụ thuộc vào những kẻ khống chế áo giáp quân kia. Những người kia, đều là những người lúc trước Dương Kiên dùng bí pháp giữ cho bọn họ mạng sống, cho nên rất khó lôi kéo bọn họ…Nhưng nếu như nói quân Tùy là một miếng thịt béo, vậy thì áo giáp quân chính là một khối thịt nạc. Nếu có thể thu được đội áo giáp quân này, thì dù bỏ chỗ thịt mỡ kia cũng được.

- Chúng ta biết điều này, những người khác tất nhiên cũng biết.

Ngô Nhất Đạo nhìn Độc Cô Văn Tú:

- Những tướng lĩnh trong quân Tùy kia, chắc đã có không ít người nảy sinh ý đồ lôi kéo đám người điểu khiển áo giáp quân. Đối phó với đám thủ hạ kia của Dương Kiên, chỉ có 2 điều. Hoặc là lôi kéo, hoặc là giết. Hiện tại đã không ít người biết bí mật của áo giáp quân. Nếu như không lôi kéo được những người biết bí mật kia, vậy thì liền giết bọn họ.

- Tuy nhiên, những người này ở bên trong đại doanh áo giáp quân, bên cạnh có không ít cao thủ bảo vệ, giết bọn họ không hề dễ dàng.

Độc Cô Văn Tú nói:

- Nói không dễ dàng, là vì tuy bên cạnh các tướng lĩnh quân Tùy có không ít người tu hành, nhưng lại không có người đại tu hành. Giết người dễ, đắc nhân tâm khó…nếu muốn những người đó thực sự quy hàng, phải nghĩ vài biện pháp…Hầu gia, hiện tại người của Kiêu Kỵ Giáo đều đi lên phía bắc tiếp đón Chủ Công, không biết cửa hàng có thể vận dụng được cao thủ không?

- Có thể!

Ngô Nhất Đạo gật đầu.

- Tốt!

Độc Cô Văn Tú cười nói:

- Nếu muốn nuốt gọn đội quân Tùy này, trước hết phải khoét đi khối thịt hư thối. Hiện tại bọn họ đang đề phòng lẫn nhau, không ai dám động thủ trước, rút dây sẽ động rừng. Nếu chúng ta là người rút sợi dây kia, thì sự tình liền đơn giản.

- Hay!

Ngô Nhất Đạo không nhịn được khen:

- Tí nữa ta sẽ an bài người đi rút vài sợi dây thừng.





Giang Bắc

Người của Kiêu Kỵ Giáo nghênh đón Phương Giải ở Khánh Phong trấn. Tới nơi này Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu đã khôi phục lại không ít. Đoạn đường này tĩnh dưỡng tương đương với du sơn ngoạn thủy, cho nên khá thanh nhàn.

- Độc Cô đai nhân đang an bài, trước khi đi, Độc Cô đại nhân đã nói qua với thuộc hạ, lúc Chủ Công trở về, y nhất định sẽ kéo cho Chủ Công một đội quân.

Trần Hiếu Nho vừa đi vừa nói với Phương Giải.

- Việc tìm kiếm bạch sư như thế nào rồi?

Phương Giải hỏi.

- Nhận được quân lệnh của Chủ Công, Liêu Sinh dẫn theo Trần Chấn Vũ và hai đội Kiêu Kỵ Giáo đi tìm. Tuy nhiên tốc độ của bạch sư quá nhanh, chỗ đi qua không để lại dấu vết, cho nên rất khó tìm kiếm.

Trần Hiếu Nho đáp.

- Ừ!

Phương Giải gật đầu, vô thức nhìn về phía tây:

- Mặt khác, phái người tới núi Lang Nhũ bên kia tìm hiểu tin tức, xem thảo nguyên phía tây có xảy ra chuyện lớn gì không. Phái người truyền tin tức cho Liêu Sinh, không cần tìm nữa, Hỗn Độn hẳn là đã trở về thảo nguyên rồi. Núi Lang Nhũ ngăn được người thường, chứ không ngăn được nó,. Bảo Liêu Sinh qua Thanh Hạp tiến thẳng vào thảo nguyên, rồi lẻn vào Mông Nguyên, chạy tới Đại Tuyết Sơn.

- Đại Tuyết Sơn?

Trần Hiếu Nho hơi sửng sốt, không rõ vì sao Phương Giải lại chắc chắn bạch sư sẽ tới Đại Tuyết Sơn.

- Đông Cương thế nào rồi?

Trần Hiếu Nho còn chưa nghĩ ra thì Phương Giải đã hỏi vấn đề kế tiếp.

- Bẩm Chủ Công, chiến sự ở Đông Cương đã chuyển từ ven biển lên đất liền rồi…Binh mã của Mộc phủ tuy dũng mãnh thiện chiến, nhưng uy lực hỏa khí của người nước ngoài quả thực không thể khinh thường. Người của Hàng Thông Thiên Hạ một mực theo dõi chiến sự, rồi dùng tốc độ nhanh nhất gửi tin tức trở về.

Trần Hiếu Nho dừng một lát rồi tiếp tục nói:

- Người nước ngoài vây công đảo Bồng Lai hơn tháng, sau khi tất cả thủ quân trên đảo bị tiêu diệt, người nước ngoài lập tức dùng đảo Bồng Lai làm nơi nghỉ ngơi và chỉnh đốn quân đội, không ngừng tấn công bờ biển Đông Cương. Binh mã Mộc phủ tử chiến không lùi, nhưng thủy sư pháo hạm của người nước ngoài quá lợi hại, binh mã của Mộc phủ bày trận ở ven biển bị pháo đánh nát, huyết chiến mười ngày, cuối cùng buộc lòng phải lui về phía sau.

- Nghe nói lần này do Hoàng Đế Lai Mạn của đế quốc Agoda thân chinh, tiên phong là một lão già tên là Plens, làm người âm tàn giả dối. Tuy nhiên, dù hỏa khí của người nước ngoài lợi hại, nhưng Mộc Quảng Lăng nắm giữ Đông Cương đã nhiều năm, dân tâm bền chắc, không chỉ là Mộc phủ binh ngăn cản người nước ngoài, dân chúng cũng đang chống lại người nước ngoài. Mặt khác, Triệu gia đóng ở Giang Đô cũng đã xuất binh, binh lực không dưới mười vạn. Đó là một tin tốt với Mộc Quảng Lăng.

- Nhưng, còn tin tức xấu hơn.

Trần Hiếu Nho trầm giọng nói:

- Dương Thuận Hội phòng thủ thành Mưu Bình án binh bất động, một đội ngũ khác của người nước ngoài đã đổ bộ lên Mưu Bình, bao vây phía sau binh mã Mộc phủ. Mộc Quảng Lăng không thể chia quân ra. Nếu không phải Triệu Thiên Tranh của Giang Đô mang quân tới giết, nói không chừng đường lui của Mộc Quảng Lăng cũng bị người nước ngoài phá hủy rồi.

- Lúc quốc gia gặp luôn, luôn xuất hiện một đám người ghê tởm như vậy.

Phương Giải hít một hơi, nghĩ tới lúc ở thành Trường An mình có kết giao với Dương Thuận Hội. Lúc đó trên người Dương Thuận Hội đầy khí chất của người luyện võ, khiến Phương Giải rất kính trọng. Chỉ một người cương nghị quả quyết, lãnh binh nhiều năm, trải qua vô số sinh tử mới có khí chất như vậy. Lúc ấy Phương Giải từng nói rằng, khí chất của tướng quân, cùng lắm cũng chỉ như vậy.

Nhưng, qua mấy năm ngắn ngủi.

Người được hắn khen là chân tướng quân, đã thành một con chó của người nước ngoài.

- Người nước ngoài đã lôi kéo Dương Thuận Hội từ lâu, rồi như thuần dưỡng một con sói…người nước ngoài biết rất khó để biến một con sói thành một con chó nuôi trong nhà, nhưng biết cách tiêu trừ địch ý của con sói này. Bọn chúng không ngừng vứt xương cho con sói này, ngày qua ngày, năm qua năm, con sói dần mất đi sự đề phòng với bọn chúng. Người nước ngoài muốn không phải là Dương Thuận Hội đầu hàng, mà chỉ cần Dương Thuận Hội án binh bất động là đủ rồi.

Trần Hiếu Nho so sánh Dương Thuận Hội với con sói, tuy không thỏa đáng, nhưng rất có lý.

- Một lão tướng quân trải qua trăm trận chiến, hiện tại đã mất hết khí chất.

- Sau khi trở về, sửa sang lại quân Tùy, chọn một người mang binh gấp rút tiếp viện cho Đông Cương, không thể chậm trễ.

Phương Giải hít một hơi dài, sau đó hỏi:

- Có thống kê được thương vong ở Đông Cương không?

- Nghe đồn…Mộc phủ binh tổn thất nghiêm trọng, mà tổn thất nhất chính là các tông môn Đông Cương. Lúc trước vì ân oán giang hồ, tông môn Đông Cương giảm xuống kịch liệt. Tuy được nghỉ ngơi hai trăm năm, nhưng vẫn không thể so sánh với Trung Nguyên. Lần chiến tranh này, bởi vì hỏa khí của người tây dương quá lợi hại, có thể ảnh hưởng tới chiến cuộc đều là hậu nhân tông môn. Bọn họ kề vai quyết chiến với Mộc phủ nên bị tổn thất nặng nề. Binh lính bình thường không thể chống cự được hỏa khí, cho nên bọn họ xông lên đầu…

Trần Hiếu Nho thở dài:

- Mộc Quảng Lăng từng tổ chức một lần phản kích ở Lão Long Khẩu, khiến cho quân đội của người nước ngoài mới xâm nhập bờ biển phải chạy hết về biển. Trận chiến ấy người nước ngoài thương vong hơn sáu nghìn người, nhưng Mộc phủ tổn thất hơn hai vạn binh. Nếu không phải về sau người tu hành các tông môn gấp rút tới cứu viện, thì trận chiến ấy chưa chắc thắng. Nhưng người tu hành cũng tổn thất rất lớn trong trận chiến ấy. Nhờ có mấy trăm người tu hành vọt vào trận hình của người nước ngoài, phá hủy sự công kích của người nước ngoài, nên trận chiến ấy mới bức lui được bọn chúng.

- Thắng…

Trong mắt Phương Giải đầy cảm tình phức tạp, có đau thương, có phẫn nộ, có lo lắng.

- Thắng quá thảm.