- Đệ chỉ thấy trước mắt, thấy thủ đoạn mà trẫm làm để hoàn thành lý tưởng kia. Nhưng điều này có đáng giá phải hoài nghi không? Nếu muốn thành công, thì không thể do dự. Miễn là ta còn sống, cho ta thời gian mấy năm, mọi rắc rối của Đại Tùy liền không thành vấn đề, bởi vì ta sẽ dẹp hết. Cho dù có kẻ thù hùng mạnh bên ngoài xâm lược, ta cũng sẽ dẫn theo binh sĩ Đại Tùy đuổi bọn chúng đi.
- Phác Hổ, giúp ta ngăn cản bọn chúng, chỉ cần cho ta thời gian một nén nhang là đủ rồi.
Ông ta nói.
Phác Hổ nhìn bóng lưng của Phương Giải, thật lâu không đáp.
- Đại ca, huynh luôn tìm được nhiều lý do để biện giải cho bản thân, thật giống như…năm đó huynh thấy Nhị ca chết mà không cứu…
- Chuyện đó chẳng lẽ là do ta sai sao?
Dương Kiên giận dữ hỏi.
- Đúng là Nhị ca làm sai…Nhị ca muốn thay thế huynh, Nhị ca không muốn đứng dưới huynh nữa. Trước khi chết, Nhị ca từng nói không hối hận cũng không trách huynh, bởi vì trong lòng mỗi người đàn ông đều có giấc mộng Hoàng Đế. Huynh ấy không cưỡng nổi sự hấp dẫn đó, chết không trách được người khác. Nhưng, đại ca à…chẳng phải huynh cũng muốn mượn cơ hội để diệt trừ Nhị ca đó sao?
Nghe thấy câu này, sắc mặt vốn trắng bệch của Dương Kiên lại thay đổi.
- Chẳng lẽ ta phải chờ y tới giết ta?
Ông ta gầm lên, giống như dã thú.
- Không…không phải là đại ca đợi Nhị ca tới giết huynh. Huynh cố ý tạo cho Nhị ca rất nhiều cơ hội, dụ dỗ Nhị ca giết huynh, sau đó bình tĩnh giết Nhị ca. Không mấy người biết chuyện hai trăm năm trước, nhưng đệ và huynh đều rõ ràng. Đệ không biết quyền lực có chỗ nào hấp dẫn nam nhân như vậy..nhưng đệ biết, quyền lực đã hủy mất tình huynh đệ giữa chúng ta.
Phác Hổ không quay đầu lại, không nhìn khuôn mặt thở hổn hển của Dương Kiên.
- Sau khi trở về, lão Hoàng chết…đệ luôn nghĩ, đệ thực sự vì muốn lão Hoàng có một chỗ quy túc mà mới trở về sao? Hay là do đệ ích kỷ muốn trốn tránh tất cả? Về sau, đệ bỗng nhiên hiểu được, hóa ra trong lòng đệ vẫn luôn có một thanh âm không ngừng nói với mình, nơi này là quy túc…Hơn hai trăm năm trước, chúng ta nên ở chỗ này.
Nói xong câu đó, y mỉm cười.
Nhưng không có vẻ vui sướng, nụ cười đầy bi thương.
- Đại ca, huynh từng nói, tình bằng hữu dù thân mật tới mấy, cũng không bằng tình anh em ruột. Bởi vì chúng ta có mối liên hệ huyết mạch, đó là thứ cảm tình không thể thay thế được. Đệ chưa bao giờ nghi ngờ những lời này, cho dù huynh làm nhiều việc sai, giết Nhị ca, giết nhiều con cháu của huynh, thì đệ cũng chưa từng hoài nghi những lời này. Bởi vì đệ biết, lúc huynh nói ra những lời này, huynh khá chân thành.
- Cho dù sai, cũng không phải là lỗi của một mình ta!
Dương Kiên quát ầm lên:
- Thế giới này chính là như vậy. Cho dù hôm nay không phải là ta và đệ, không phải là bọn chúng đứng ở chỗ này, đổi thành người khác cũng như vậy! Nhân tính vốn là thứ vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.
- Đúng vậy…nhân tính.
Phác Hổ xoay người, nhìn về phía Dương Kiên:
- Cho nên, đệ luôn cảm thấy lão Hoàng mới là bằng hữu tốt nhất, bởi vì nó chỉ đòi ăn, chứ không có thứ gì khác.
- Đệ có ý gì?
Ánh mắt của Dương Kiên chợt thay đổi.
- Đại ca, chúng ta đi thôi. Chúng ta đã sớm không thuộc về thế giới này. Đệ từng nói qua với huynh, nếu huynh không hoàn thành tâm nguyện bình định thiên hạ, chúng ta đều chết hết, vậy thì huynh cũng chớ thương tâm. Chờ xuống phía dưới, đệ và Nhị ca còn có thể giúp đỡ huynh, hoàn thành tâm nguyện của huynh ở thế giới kia. Chúng ta…lần nữa dành thiên hạ ở một địa phương khác.
Phác Hổ nói.
Y vẫy tay, bỗng nhiên xuất hiện một con bò già ở phía sau Dương Kiên, ngửa đầu chạy tói, phát ra tiếng kêu trầm thấp, xa xưa.
Đây không phải là một con bò già chân chính. Con bò già kia đã chết, đã nằm trong nấm mồ ở sâu tận địa cung.
Không ai nghĩ tới, lúc Phác Hổ xuất hiện ở trước mặt bọn họ thì cũng đã làm ra quyết định, để lại một bộ phận tu vị của mình ở phía sau Dương Kiên. Mà y, không ngờ ảo hóa phần tu vị này thành một con bò già. Trên đầu con bò già có một đôi sừng, năm tháng đã mài mòn đôi sừng khiến nó không còn sắc bén.
Hai cái sừng này, đâm thật sâu vào lưng Dương Kiên.
Con bò già mang theo Dương Kiên tiến về phía trước, mà Dương Kiên không ngừng uốn éo người. Nhưng giao chiến với Phương Giải lâu như vậy, ông ta đã hoàn toàn kiệt sức, nội kình còn lại không đủ để giãy ra khỏi con bò già. Con bò già dường như cảm nhận được Phác Hổ vẫy gọi, nó chạy về hướng Phác Hổ.
- Tạm biệt, bằng hữu.
Phác Hổ mỉm cười với Phương Giải:
- Cảm ơn ngươi đã coi ta là bằng hữu.
Y còn chưa dứt lời, con bò già mang theo Dương Kiên đụng vào y. Phác Hổ ngoắc tay, cây quạt hương bồ thần bí kia bay tới, cái cán đâm vào gáy của Dương Kiên…Phác Hổ xoay tròn cái cán, đầu của Dương Kiên lập tức vỡ vụn Sau đó Phác Hổ nhảy lên lưng con bò già hư ảo kia, tay khiêng cây quạt, kéo thi thể Dương Kiên không còn đầu tiến sâu vào trong địa cung.
- Ta dẫn hắn đi, các ngươi cũng đều đi thôi. Đây là lăng mộ của Dương gia bọn ta…đừng quấy rầy nữa.
- Phác Hổ!
Phương Giải hô to, muốn đuổi theo sau.
- Đừng đuổi nữa, cũng đừng thử cứu ta…nếu ta còn sống, sẽ đau khổ hơn.
Thanh âm từ xa truyền tới, sau đó cổng địa cung đóng sập xuống.
Phương Giải và La Úy Nhiên đều không ngừng rằng kết cục của chuyện này lại như vậy, đứng im ở đó không biết phải làm sao.
- Có lẽ…như vậy lại khiến y yên tâm hơn.
La Úy Nhiên đi tới bên cạnh Phương Giải, vỗ vai của hắn:
- Chớ suy nghĩ nữa, khổ sở của ngươi chưa hẳn là khổ sở của y. Có lẽ y đã sớm nghĩ như vậy rồi, cho nên y không day dứt. Là bằng hữu của y, sao ngươi phải khổ sở?
La Úy Nhiên cho rằng Phương Giải sẽ lên tiếng, nhưng Phương Giải không phát ra thanh âm gì.
Hắn ngã xuống đất.
Hắn…đã sức cùng lực kiệt rồi.
Lúc Phương Giải tỉnh lại đã không biết trôi qua bao nhiêu ngày, thật giống như hắn không biết đã đuổi theo từ Giang Nam tới Trường An bao nhiêu ngày. Lúc tỉnh lại, Phương Giải chỉ có một cảm giác, đó là đầu đau như muốn nứt. Giống như hôm qua uống cạn một bầu rượu lâu năm, sáng nay dậy đầu óc hỗn loạn.
Qua hồi lâu hắn mới phát hiện mình ở trong một cỗ xe ngựa. Xe ngựa chậm rãi mà đi, dường như không nóng nảy.
Sau đó hắn nhìn thấy những khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc, tất cả đều tiều tụy.
Các nàng cơ hồ đều ở đây, giống như hắn đuổi theo Dương Kiên tới tận Trường An, các nàng cũng theo dấu chân của hắn tới Trường An. Chỉ có điều, đây là hai loại cảm xúc hoàn toàn bất đồng. Phương Giải cười áy náy với các nàng, không biết phải mở miệng giải thích như thế nào.
Sau đó hắn phát hiện, không ai trách hắn.
- Ngủ tiếp đi, trời mới tối đen.
Mộc Tiểu Yêu đắp lại chăn cho hắn, thanh âm dịu dàng khiến cho hắn thoải mái và yên lòng. Trầm Khuynh Phiến ngồi một bên, mà Mạt Ngưng Chi thì ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài, tựa hồ không để ý tới việc Phương Giải tỉnh lại. Sau đó Phương Giải nghe thấy một tiếng ngáy nhỏ, không lớn, nhưng rất trầm.
Phương Giải phát hiện một tên béo đang ngủ say sưa.
- Người này…
Phương Giải lắc đầu cười.